Búp Bê
-
Chương 13: Cảm ơn cậu nha
Edit: Lam Sắc
Vì để tiện mang theo Nhạc San, Khương Vị lại lục ra một bộ đồ có túi trước ngực, bỏ cô vào đó.
Khương Vị tay dắt Đại Mao, ngực đựng Nhạc San, ra cửa, hít thở chút không khí nóng còn lại cuối ngày, đi về phía công viên gần nhà.
Mặt trời đã bị đường chân trời nuốt hết, ánh sáng màu vàng ấm áp tràn ngập bầu trời xanh, gió đêm mang theo hơi nóng thổi qua, làm Nhạc San ở trong túi nheo mắt lại, vui vẻ hít hà. Cô đứng trong túi Khương Vị, nửa gương mặt nho nhỏ lộ ra bên ngoài, mũi không ngừng cọ vào lớp vải theo bước chân của Khương Vị.
Nhạc San bắt lấy mũi mình, hai túm vào cạnh túi, để cả khuôn mặt của mình đều lộ ra ngoài.
Chạng vạng, người đi dạo trên đường cũng nhiều hơn. Ban đầu Nhạc San thấy có người phía đối diện đi tới thì còn trốn đi. Sau khi trốn nhiều lần, cô đã phát hiện ra, mình không có sức hút bằng Đại Mao, thì không thèm trốn tránh nữa, chỉ bày ra bộ mặt không biểu cảm, giả vờ mình là đồ trang sức.
Người qua đường làm sao có thể nhìn kỹ xem túi người khác có đựng thứ gì kỳ quái không chứ. Trừ Khương Vị thi thoảng cúi đầu nhìn Nhạc San một cái, thì không có ai phát hiện ra, mình và một người “Hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học” và “Muốn tham quan phải mua vé” gặp nhau.
Nhạc San sau khi thu nhỏ thì cảm thấy tầm nhìn cũng thu hẹp lại, thậm chí có một vài thứ quen thuộc cũng không nhận ra, có mấy lần phải xem đi xem lại mới nhìn thấy toàn bộ. Nhưng mà chức năng của cái mũi thì vẫn không thụt lùi cô ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, mùi cơm rang không biết ở chỗ nào, còn có mùi gà chiên giòn có tính xâm lược… Sau đó thì chỉ ngửi thấy mỗi mùi gà chiên thôi. Hỏng bét, mùi gà chiên đã ăn mòn đầu óc mình rồi!
Nhạc San tròn mắt nhìn nhãn hiệu quen thuộc càng ngày càng xa, nhanh chóng nắm bắt cơ hội, hít một hơi thật sâu, bỏ mùi gà chiên vào trong bụng.
Vì sự an toàn của Nhạc San, Khương Vị không mang Đại Mao tới bãi cỏ mọi khi. Chỗ đó có nhiều người dắt chó đi dạo, có nhiều người ỷ vào việc chó của mình nhỏ, nên không buộc dây. Đưa Nhạc San tới đó, có thể sẽ gây ra chấn động, thảm kịch sẽ xuất hiện.
Bọn họ đi về phía một công viên khác, tìm được một bãi cỏ hẻo lánh không có người, thì dừng lại.
Khương Vị và Đại Mao đã ước định sẵn, buổi sáng có thể đi tản bộ, cuối tuần có thể ra công viên chơi đùa kết bạn. Sợi dây trong vừa buông lỏng, Đại Mao liền hưng phấn chạy đi, vọt tới một chỗ mới quay đầu lại, không cần quay chậm, cũng có thể nhận ra trong mắt nó có bao nhiêu vui sướng.
Khương Vị bỏ túi to trong tay xuống đất, lấy ra một cái đĩa ném, nhìn Đại Mao đang chạy về, rồi ném về phía nó. Đại Mao nhảy lên, xoay người trên không trung, quay đầu đuổi theo đĩa ném.
Dụ được Đại Mao đi chơi, Khương Vị ngồi xuống bãi cỏ, nhìn ngó xung quanh, rồi thả Nhạc San xuống đất.
Mặt cỏ mới được tu bổ lại, tỏa ra mùi cỏ dễ chịu. Chân Nhạc San vừa chạm đất đã cảm thấy mặt cỏ không thân thiết với mình. Cô mặc váy, mà cỏ thì cao, cho dù mới được tu sửa thì cũng vẫn không bằng phẳng hết được. Có cái cao hơn thắt lưng cô, có cái ngắn thì nhằm thẳng vào bắp chân cô mà đâm.
Nhạc San vốn đã buông ngón tay Khương Vị, bị cỏ đâm thì lập tức túm chặt tay, không cho anh bỏ đi.
Khương Vị nhìn qua một chút rồi để Nhạc San về lòng bàn tay, mang theo đồ sang chỗ khác, ngồi vào chỗ cỏ hơi khô vàng, lại có vài tảng đá.
Đại Mao hùng hổ chạy về, miệng ngậm đĩa ném, chạy tới trước mặt Khương Vị, bỏ đĩa ném xuống, kêu một tiếng vang dội.
Cầu khen ngợi cầu vuốt ve uông uông uông.
Khương Vị gãi ngứa cho Đại Mao một lần, mới để Đại Mao đang làm nũng dưới đất đứng dậy, chơi đĩa ném tiếp.
Nhạc San trong lúc Khương Vị chơi với Đại Mao, thì đã bắt đầu cuộc thám hiểm của mình. Trong khe đá có một bông hoa nho nhỏ màu vàng nhạt, cô mất rất nhiều sức lực mới hái được nó.
Bông hoa còn to hơn mặt cô, nhưng dán sát vào cũng không ngửi thấy mùi hoa. Nhạc San giơ thẳng nó lên, giống như đang cầm ô. Giữ vững động tác này một chút, rồi để cuống hoa lên vai mình, một tay giữ cuống hoa, một bên giẫm lên một hòn đá không cao, bò lên trên.
Khương Vị lại ném đĩa ra ngoài lần nữa, mới quay đầu tìm Nhạc San, thì phát hiện cô đang đứng trên một tảng đá, trong lòng ôm một bông hoa.
“Cậu không chụp ảnh cho tớ sao?” Nhạc San giơ hoa lên, cô sốt ruột quơ quơ bông hoa trong tay, “Mau chụp cho tớ đi.”
Cô nhìn thấy Khương Vị lấy di động, thì lại sai sử: “Phải chụp được cả bầu trời, ánh sáng phải tốt đấy.”
Khương Vị làm theo chỉ thị của Nhạc San, chụp cho cô mấy tấm ảnh. Lúc chụp tấm cuối cùng, một tay anh cầm di động, tay kia thì để bên cạnh Nhạc San đã bày xong tư thế. Nhìn như vậy, mới thấy đối lập Nhạc San —— còn không to bằng bàn tay anh.
Khương Vị lập tức chụp.
Nhạc San phản ứng được thì lập tức ném bông hoa trong tay đi, định bắt lấy di động Khương Vị: “Tớ muốn xem!” Cô nhảy lên, muốn ôm lấy di động.
Khương Vị chỉ ngồi thẳng lên, khoảng cách giữa Nhạc San và di động đã bị kéo đai ra. Nhạc San vừa nhảy vừa gọi trên mặt đất nhưng không được Khương Vị trả lời, liền định bò lên người anh.
Khương Vị giơ tay đè đầu Nhạc San lại, trấn an nói: “Về nhà rồi xem.”
Về nhà chuẩn bị cho cậu xem rồi xóa đi.
Chơi ở bên ngoài một lát, sửa soạn lại đồ đạc xong, Khương Vị mang Đại Mao và Nhạc San về nhà. Khi anh chuẩn bị làm bữa tối, đột nhiên cảm thấy có vẻ như mình đang nuôi hai con thú cưng, trọng trách trên vai có vẻ hơi nặng đấy.
Nghĩ đến đây, Khương Vị quay đầu nhìn Nhạc San bị ép ngồi trong chén nhìn anh nấu cơm, cô đang tha thiết nhìn đồ trong tay anh. Còn Đại Mao cũng đang nhìn chằm chằm anh, từ cửa bếp, bằng ánh mắt ướt sũng.
*
Sau khi Nhạc San nằm ăn chờ chết lại được Khương Vị cho ăn, tắm rửa xong, thì thoải mái ngồi trên giường, cầm một mảnh khăn lông lau tóc.
Khương Vị đi ra khỏi phòng tắm, theo thói quen tìm Nhạc San đầu tiên, vừa tìm liền thấy một cục nho nhỏ trên giường, đang vùi đầu lau tóc. Cả người cô đều bị khăn lông bọc lại, giống như bị chôn ở trong đó.
Nhìn thấy Khương Vị đi ra, Nhạc San vứt bỏ khăn lông trong tay, chuẩn bị đi ngủ.
Khương Vị ngăn cô lại, ngón tay để vào tóc cô, cảm nhận độ ướt của tóc, quyết định lau khô tóc giúp cô.
Nhạc San quá nhỏ, Khương Vị không thể dùng máy sấy, chỉ có thể ngồi xổm ở bên giường, nhận lấy khăn lông, cẩn thận lau khô từng chút một.
Tóc của Nhạc san bé nhỏ vừa mỏng vừa mềm, một đám quấn quanh ngón tay Khương Vị như một cái nhẫn tinh tế. Khương Vị cầm khăn lông, từng chút từng chút ấn vào tóc, hút nước trên tóc. Cũng may, sau khi thu nhỏ lại, năng lực hút nước của khăn lông cũng lớn hơn, rất nhanh đã hơi khô
Trong khi đó thì Nhạc San liên tục giơ tay ôm mặt mình, giúp Khương Vị cố định đầu mình. Biểu cảm thì theo lực tay Khương Vị, lúc thì thoải mái, lúc thì nghiến răng nghiến lợi.
Lau khô tóc, Nhạc San liền thơm tho ngào ngạt, mềm nhũn chui vào trong chăn, nhìn Khương Vị cũng mở chăn ra nằm vào.
Đầu anh chìm trong gối nằm mềm mại, quay đầu nhìn Nhạc San.
Nhạc San vươn tay, hơi vẫy vẫy, giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm yếu: “Ngủ ngon, Vị Lai.”
Khương Vị xoay người, đèn bàn ở phía sau anh, tạo ra một tầng nhàn nhạt.
“Ngủ ngon.”
Rõ ràng là ngược sáng, nhưng Nhạc San lại có thể nhìn thấy ý cười dịu dàng trên môi anh.
Khương Vị cũng nhìn Nhạc San. Nhìn cô nói xong thì nhắm mắt lại, lông mi cong cong, con mắt lại lăn qua lăn lại.
Miệng Nhạc San hơi hé ra, ngón tay cầm lấy khăn tay bên cạnh, tún chặt rồi lại buông ra
“Cám ơn cậu nha.” Cô lại nhỏ giọng nói.
Không có cậu thì tớ biết phải làm sao bây giờ.
Vì để tiện mang theo Nhạc San, Khương Vị lại lục ra một bộ đồ có túi trước ngực, bỏ cô vào đó.
Khương Vị tay dắt Đại Mao, ngực đựng Nhạc San, ra cửa, hít thở chút không khí nóng còn lại cuối ngày, đi về phía công viên gần nhà.
Mặt trời đã bị đường chân trời nuốt hết, ánh sáng màu vàng ấm áp tràn ngập bầu trời xanh, gió đêm mang theo hơi nóng thổi qua, làm Nhạc San ở trong túi nheo mắt lại, vui vẻ hít hà. Cô đứng trong túi Khương Vị, nửa gương mặt nho nhỏ lộ ra bên ngoài, mũi không ngừng cọ vào lớp vải theo bước chân của Khương Vị.
Nhạc San bắt lấy mũi mình, hai túm vào cạnh túi, để cả khuôn mặt của mình đều lộ ra ngoài.
Chạng vạng, người đi dạo trên đường cũng nhiều hơn. Ban đầu Nhạc San thấy có người phía đối diện đi tới thì còn trốn đi. Sau khi trốn nhiều lần, cô đã phát hiện ra, mình không có sức hút bằng Đại Mao, thì không thèm trốn tránh nữa, chỉ bày ra bộ mặt không biểu cảm, giả vờ mình là đồ trang sức.
Người qua đường làm sao có thể nhìn kỹ xem túi người khác có đựng thứ gì kỳ quái không chứ. Trừ Khương Vị thi thoảng cúi đầu nhìn Nhạc San một cái, thì không có ai phát hiện ra, mình và một người “Hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học” và “Muốn tham quan phải mua vé” gặp nhau.
Nhạc San sau khi thu nhỏ thì cảm thấy tầm nhìn cũng thu hẹp lại, thậm chí có một vài thứ quen thuộc cũng không nhận ra, có mấy lần phải xem đi xem lại mới nhìn thấy toàn bộ. Nhưng mà chức năng của cái mũi thì vẫn không thụt lùi cô ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, mùi cơm rang không biết ở chỗ nào, còn có mùi gà chiên giòn có tính xâm lược… Sau đó thì chỉ ngửi thấy mỗi mùi gà chiên thôi. Hỏng bét, mùi gà chiên đã ăn mòn đầu óc mình rồi!
Nhạc San tròn mắt nhìn nhãn hiệu quen thuộc càng ngày càng xa, nhanh chóng nắm bắt cơ hội, hít một hơi thật sâu, bỏ mùi gà chiên vào trong bụng.
Vì sự an toàn của Nhạc San, Khương Vị không mang Đại Mao tới bãi cỏ mọi khi. Chỗ đó có nhiều người dắt chó đi dạo, có nhiều người ỷ vào việc chó của mình nhỏ, nên không buộc dây. Đưa Nhạc San tới đó, có thể sẽ gây ra chấn động, thảm kịch sẽ xuất hiện.
Bọn họ đi về phía một công viên khác, tìm được một bãi cỏ hẻo lánh không có người, thì dừng lại.
Khương Vị và Đại Mao đã ước định sẵn, buổi sáng có thể đi tản bộ, cuối tuần có thể ra công viên chơi đùa kết bạn. Sợi dây trong vừa buông lỏng, Đại Mao liền hưng phấn chạy đi, vọt tới một chỗ mới quay đầu lại, không cần quay chậm, cũng có thể nhận ra trong mắt nó có bao nhiêu vui sướng.
Khương Vị bỏ túi to trong tay xuống đất, lấy ra một cái đĩa ném, nhìn Đại Mao đang chạy về, rồi ném về phía nó. Đại Mao nhảy lên, xoay người trên không trung, quay đầu đuổi theo đĩa ném.
Dụ được Đại Mao đi chơi, Khương Vị ngồi xuống bãi cỏ, nhìn ngó xung quanh, rồi thả Nhạc San xuống đất.
Mặt cỏ mới được tu bổ lại, tỏa ra mùi cỏ dễ chịu. Chân Nhạc San vừa chạm đất đã cảm thấy mặt cỏ không thân thiết với mình. Cô mặc váy, mà cỏ thì cao, cho dù mới được tu sửa thì cũng vẫn không bằng phẳng hết được. Có cái cao hơn thắt lưng cô, có cái ngắn thì nhằm thẳng vào bắp chân cô mà đâm.
Nhạc San vốn đã buông ngón tay Khương Vị, bị cỏ đâm thì lập tức túm chặt tay, không cho anh bỏ đi.
Khương Vị nhìn qua một chút rồi để Nhạc San về lòng bàn tay, mang theo đồ sang chỗ khác, ngồi vào chỗ cỏ hơi khô vàng, lại có vài tảng đá.
Đại Mao hùng hổ chạy về, miệng ngậm đĩa ném, chạy tới trước mặt Khương Vị, bỏ đĩa ném xuống, kêu một tiếng vang dội.
Cầu khen ngợi cầu vuốt ve uông uông uông.
Khương Vị gãi ngứa cho Đại Mao một lần, mới để Đại Mao đang làm nũng dưới đất đứng dậy, chơi đĩa ném tiếp.
Nhạc San trong lúc Khương Vị chơi với Đại Mao, thì đã bắt đầu cuộc thám hiểm của mình. Trong khe đá có một bông hoa nho nhỏ màu vàng nhạt, cô mất rất nhiều sức lực mới hái được nó.
Bông hoa còn to hơn mặt cô, nhưng dán sát vào cũng không ngửi thấy mùi hoa. Nhạc San giơ thẳng nó lên, giống như đang cầm ô. Giữ vững động tác này một chút, rồi để cuống hoa lên vai mình, một tay giữ cuống hoa, một bên giẫm lên một hòn đá không cao, bò lên trên.
Khương Vị lại ném đĩa ra ngoài lần nữa, mới quay đầu tìm Nhạc San, thì phát hiện cô đang đứng trên một tảng đá, trong lòng ôm một bông hoa.
“Cậu không chụp ảnh cho tớ sao?” Nhạc San giơ hoa lên, cô sốt ruột quơ quơ bông hoa trong tay, “Mau chụp cho tớ đi.”
Cô nhìn thấy Khương Vị lấy di động, thì lại sai sử: “Phải chụp được cả bầu trời, ánh sáng phải tốt đấy.”
Khương Vị làm theo chỉ thị của Nhạc San, chụp cho cô mấy tấm ảnh. Lúc chụp tấm cuối cùng, một tay anh cầm di động, tay kia thì để bên cạnh Nhạc San đã bày xong tư thế. Nhìn như vậy, mới thấy đối lập Nhạc San —— còn không to bằng bàn tay anh.
Khương Vị lập tức chụp.
Nhạc San phản ứng được thì lập tức ném bông hoa trong tay đi, định bắt lấy di động Khương Vị: “Tớ muốn xem!” Cô nhảy lên, muốn ôm lấy di động.
Khương Vị chỉ ngồi thẳng lên, khoảng cách giữa Nhạc San và di động đã bị kéo đai ra. Nhạc San vừa nhảy vừa gọi trên mặt đất nhưng không được Khương Vị trả lời, liền định bò lên người anh.
Khương Vị giơ tay đè đầu Nhạc San lại, trấn an nói: “Về nhà rồi xem.”
Về nhà chuẩn bị cho cậu xem rồi xóa đi.
Chơi ở bên ngoài một lát, sửa soạn lại đồ đạc xong, Khương Vị mang Đại Mao và Nhạc San về nhà. Khi anh chuẩn bị làm bữa tối, đột nhiên cảm thấy có vẻ như mình đang nuôi hai con thú cưng, trọng trách trên vai có vẻ hơi nặng đấy.
Nghĩ đến đây, Khương Vị quay đầu nhìn Nhạc San bị ép ngồi trong chén nhìn anh nấu cơm, cô đang tha thiết nhìn đồ trong tay anh. Còn Đại Mao cũng đang nhìn chằm chằm anh, từ cửa bếp, bằng ánh mắt ướt sũng.
*
Sau khi Nhạc San nằm ăn chờ chết lại được Khương Vị cho ăn, tắm rửa xong, thì thoải mái ngồi trên giường, cầm một mảnh khăn lông lau tóc.
Khương Vị đi ra khỏi phòng tắm, theo thói quen tìm Nhạc San đầu tiên, vừa tìm liền thấy một cục nho nhỏ trên giường, đang vùi đầu lau tóc. Cả người cô đều bị khăn lông bọc lại, giống như bị chôn ở trong đó.
Nhìn thấy Khương Vị đi ra, Nhạc San vứt bỏ khăn lông trong tay, chuẩn bị đi ngủ.
Khương Vị ngăn cô lại, ngón tay để vào tóc cô, cảm nhận độ ướt của tóc, quyết định lau khô tóc giúp cô.
Nhạc San quá nhỏ, Khương Vị không thể dùng máy sấy, chỉ có thể ngồi xổm ở bên giường, nhận lấy khăn lông, cẩn thận lau khô từng chút một.
Tóc của Nhạc san bé nhỏ vừa mỏng vừa mềm, một đám quấn quanh ngón tay Khương Vị như một cái nhẫn tinh tế. Khương Vị cầm khăn lông, từng chút từng chút ấn vào tóc, hút nước trên tóc. Cũng may, sau khi thu nhỏ lại, năng lực hút nước của khăn lông cũng lớn hơn, rất nhanh đã hơi khô
Trong khi đó thì Nhạc San liên tục giơ tay ôm mặt mình, giúp Khương Vị cố định đầu mình. Biểu cảm thì theo lực tay Khương Vị, lúc thì thoải mái, lúc thì nghiến răng nghiến lợi.
Lau khô tóc, Nhạc San liền thơm tho ngào ngạt, mềm nhũn chui vào trong chăn, nhìn Khương Vị cũng mở chăn ra nằm vào.
Đầu anh chìm trong gối nằm mềm mại, quay đầu nhìn Nhạc San.
Nhạc San vươn tay, hơi vẫy vẫy, giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm yếu: “Ngủ ngon, Vị Lai.”
Khương Vị xoay người, đèn bàn ở phía sau anh, tạo ra một tầng nhàn nhạt.
“Ngủ ngon.”
Rõ ràng là ngược sáng, nhưng Nhạc San lại có thể nhìn thấy ý cười dịu dàng trên môi anh.
Khương Vị cũng nhìn Nhạc San. Nhìn cô nói xong thì nhắm mắt lại, lông mi cong cong, con mắt lại lăn qua lăn lại.
Miệng Nhạc San hơi hé ra, ngón tay cầm lấy khăn tay bên cạnh, tún chặt rồi lại buông ra
“Cám ơn cậu nha.” Cô lại nhỏ giọng nói.
Không có cậu thì tớ biết phải làm sao bây giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook