Búp Bê Tướng Công (Người Rối Tướng Công)
-
Chương 57: Tàn nhẫn
Sau khi Ngọc Vô Hà đắp chăn đàng hoàng cho Hoàn Ý Như, trấn an nàng đi vào giấc ngủ liền đóng cửa phòng, một mình đi ở hành lang gấp khúc, mái hiên cao ngất có thanh âm huýt sao réo rắt.
Trong chớp nhoáng, vài đạo bóng ngươi lén lút vọt đến phía sau hắn, quỳ rạp trên mặt đất nói: "Thái tử điện hạ, người ngài muốn đã mang đến."
Ngọc Vô Hà liếc mắt nhìn bao tải to trên mặt đất, lấy mũi chân hung hăng đá một cái: "Đem thả hắn ra."
Ám vệ nói tuân mệnh, cởi bỏ dây thừng, sau đó thối lui ra ngoài trăm bước.
Lý Mạc Phi thở hổn hển từ trong bao tải lăn ra, thấy Ngọc Vô Hà khuôn mặt lạnh lẽo, nhất thời trố mắt không thôi: "Thái tử, người bắt ta tới là vì chuyện gì?"
Ngọc Vô Hà nghiêng người, thở dài nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, việc vu cổ hôm nay có quan hệ gì với ngươi không?"
Lý Mạc Phi vẻ mặt chính trực: "Thái tử tại sao lại hoài nghi thuộc hạ? Lý Mạc Phi là người của Thái tử, tuyệt sẽ không làm ra việc tổn hại đến lợi ích của Thái tử."
"Nhưng ngươi đối với Ý Như quá mức ngoan tuyệt, nhiều lần hãm hãi suýt khiến nàng mất mạng, hơn nữa quan hệ giữa ngươi với Tả thừa tướng không cạn, cho rằng ta không biết gì sao?"
Lý Mạc Phi lộ ra vẻ mặt quẫn bách, thật lâu sau hỏi: "Tả thừa tướng đặc biệt coi trọng Thái tử, người biết điều đó, nhưng nguyên nhân trong đó người có rõ ràng sao?"
Thấy Ngọc Vô Hà không lên tiếng, Lý Mạc Phi tiếp tục nói: "Bởi vì ái nữ Tả Nhàn Nghi của hắn quá mức si mê ngươi, Tả thừa tướng lại thập phần yêu thương nàng ta, hy vọng ngươi sau này kế thừa ngôi vị hoàng đế có thể lập nàng làm Hoàng Hậu, mà Tả Nhàn Nghi nữ nhân này cực kỳ ghen tị, không thể chịu được bên cạnh ngươi có bất kỳ nữ nhân nào khác, cho nên Tả thừa tướng muốn ta dọn sạch những người khác phái bên cạnh ngươi."
Ngọc Vô Hà chán ghét nhăn chặt mày: "Nữ nhân này ta chỉ thấy mặt hai lần, ngay cả diện mạo cũng đều không nhớ rõ."
"Kỳ thật Thái tử đã gặp qua nàng ta rất nhiều lần, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nàng nghĩ mọi cách để xuất hiện trước mặt ngươi, nhưng ngươi chưa bao giờ để ý đến nàng."
"Nếu có thể diệt trừ thế lực của Tả thừa tướng, nữ tử ngoan độc như thế cũng không thể lưu lại, mệnh của nguoiw cũng là như thế." Ngọc Vô Hà niết đến mức xương ngón tay khanh khách rung động, con ngươi thanh lãnh trừng lớn nhìn Lý Mạc Phi, hướng ám vệ hất mặt nói, "Đem Lý Mạc Phi bắt lấy, chôn sống ở bãi tha ma!"
Lý Mạc Phi sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh: "Thái tử, ngươi đây là nói giỡn đi..."
Thái tử đối với mọi người xưa nay đều khiêm tốn lương thiện, nào có gặp qua hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, hay là chỉ vì một nữ nhân mà thôi?
Ám vệ đem chế trụ tay Lý Mạc Phi, dùng túi vải bố một lần nữa trùm lên người hắn. Lý Mạc Phi ở trong bao tải không ngừng giãy giụa, phẫn nộ phun ra lời nói độc ác: "Ngươi cái đồ nhu nhược không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, sớm muộn gì cũng bị bọn Tam hoàng tử hại chết, ta thành quỷ cũng phải nhìn thấy ngày ngươi chết..."
Ngọc Vô Hà khẽ cười nói: "Vậy ngươi ở âm tào địa phủ chờ xem, xem mệnh ai dài hơn."
Kỳ thật Lý Mạc Phi cũng không biết, Ngọc Vô Hà vốn là người tàn nhẫn độc ác, chỉ là chưa có ai chạm đến giới hạn của hắn thôi, vì người nào đó hắn đặt ở đầu quả tim, hắn thế nào cũng phải lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ tất cả chướng ngại.
Ngọc Vô Hà lặng yên trở lại phòng ngủ, phát hiên Hoàn Ý Như vẫn mở to mắt, ôn nhu hỏi: "Không ngủ được sao?"
Hoàn Ý Như gật gật đầu, theo thói quen mở ra đệm chăn, kêu hắn cũng tiến vào nằm xuống.
Ngọc Vô Hà chui vào ổ chăn ôm sát nàng, môi mỏng tràn ra ý cười: "Quả nhiên, không có ta liền không ngủ được."
Hoàn Ý Như nhẹ nhàng đấm hắn: "Chưa thấy qua ai tự luyến như vậy."
"Lời ta nói đều là thật, không phải sao?" Ngọc Vô Hà quay người đè lên trên người nàng, một tay ở bỏ vạt áo áo lót, một tay gãi nách nàng, "Nếu nàng không ngủ được, vậy chúng ta tới làm chút việc đi."
"Đừng chạm vào chỗ đó, ngứa quá ha ha ha..." Nàng không nhìn được cười ra tiếng, ở dưới thân Ngọc Vô Hà vặn vẹo giãy dụa, rất nhanh xiêm y bị cởi xuống từng cái một.
Hắn bẻ ra hai chân của nàng đặt trên vai, sờ soạng tìm được huyệt khẩu của nàng, côn th*t cứng rắn đâm đi vào, đôi tay bắt lấy eo nhỏ của nàng, lực độ va chạm tăng thêm.
Dưới chăn bông hồng loan phập phập phồng phồng, hai cỗ thân thể giao hợp bên nhau, cánh mông giống như bánh bao trắng bị côn th*t đỏ đậm cắm vào, bị căng ra cái nhục động hình tròn sưng đỏ. côn th*t giống như trời sinh ở nơi đó, cực nhanh cắm vào rút ra mật huyệt, thân thể va chạm tạo ra tiếng vang bạch bạch dâm uế.
Nàng xoa thân hình nóng rực kề sát nàng, vong tình thở ra tiếng rên rỉ ngọt nị, phảng phất như thế gian chỉ còn lại người nam nhân này, đem thân mình hoàn toàn giao phó cho hắn...
Trong chớp nhoáng, vài đạo bóng ngươi lén lút vọt đến phía sau hắn, quỳ rạp trên mặt đất nói: "Thái tử điện hạ, người ngài muốn đã mang đến."
Ngọc Vô Hà liếc mắt nhìn bao tải to trên mặt đất, lấy mũi chân hung hăng đá một cái: "Đem thả hắn ra."
Ám vệ nói tuân mệnh, cởi bỏ dây thừng, sau đó thối lui ra ngoài trăm bước.
Lý Mạc Phi thở hổn hển từ trong bao tải lăn ra, thấy Ngọc Vô Hà khuôn mặt lạnh lẽo, nhất thời trố mắt không thôi: "Thái tử, người bắt ta tới là vì chuyện gì?"
Ngọc Vô Hà nghiêng người, thở dài nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, việc vu cổ hôm nay có quan hệ gì với ngươi không?"
Lý Mạc Phi vẻ mặt chính trực: "Thái tử tại sao lại hoài nghi thuộc hạ? Lý Mạc Phi là người của Thái tử, tuyệt sẽ không làm ra việc tổn hại đến lợi ích của Thái tử."
"Nhưng ngươi đối với Ý Như quá mức ngoan tuyệt, nhiều lần hãm hãi suýt khiến nàng mất mạng, hơn nữa quan hệ giữa ngươi với Tả thừa tướng không cạn, cho rằng ta không biết gì sao?"
Lý Mạc Phi lộ ra vẻ mặt quẫn bách, thật lâu sau hỏi: "Tả thừa tướng đặc biệt coi trọng Thái tử, người biết điều đó, nhưng nguyên nhân trong đó người có rõ ràng sao?"
Thấy Ngọc Vô Hà không lên tiếng, Lý Mạc Phi tiếp tục nói: "Bởi vì ái nữ Tả Nhàn Nghi của hắn quá mức si mê ngươi, Tả thừa tướng lại thập phần yêu thương nàng ta, hy vọng ngươi sau này kế thừa ngôi vị hoàng đế có thể lập nàng làm Hoàng Hậu, mà Tả Nhàn Nghi nữ nhân này cực kỳ ghen tị, không thể chịu được bên cạnh ngươi có bất kỳ nữ nhân nào khác, cho nên Tả thừa tướng muốn ta dọn sạch những người khác phái bên cạnh ngươi."
Ngọc Vô Hà chán ghét nhăn chặt mày: "Nữ nhân này ta chỉ thấy mặt hai lần, ngay cả diện mạo cũng đều không nhớ rõ."
"Kỳ thật Thái tử đã gặp qua nàng ta rất nhiều lần, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nàng nghĩ mọi cách để xuất hiện trước mặt ngươi, nhưng ngươi chưa bao giờ để ý đến nàng."
"Nếu có thể diệt trừ thế lực của Tả thừa tướng, nữ tử ngoan độc như thế cũng không thể lưu lại, mệnh của nguoiw cũng là như thế." Ngọc Vô Hà niết đến mức xương ngón tay khanh khách rung động, con ngươi thanh lãnh trừng lớn nhìn Lý Mạc Phi, hướng ám vệ hất mặt nói, "Đem Lý Mạc Phi bắt lấy, chôn sống ở bãi tha ma!"
Lý Mạc Phi sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh: "Thái tử, ngươi đây là nói giỡn đi..."
Thái tử đối với mọi người xưa nay đều khiêm tốn lương thiện, nào có gặp qua hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, hay là chỉ vì một nữ nhân mà thôi?
Ám vệ đem chế trụ tay Lý Mạc Phi, dùng túi vải bố một lần nữa trùm lên người hắn. Lý Mạc Phi ở trong bao tải không ngừng giãy giụa, phẫn nộ phun ra lời nói độc ác: "Ngươi cái đồ nhu nhược không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, sớm muộn gì cũng bị bọn Tam hoàng tử hại chết, ta thành quỷ cũng phải nhìn thấy ngày ngươi chết..."
Ngọc Vô Hà khẽ cười nói: "Vậy ngươi ở âm tào địa phủ chờ xem, xem mệnh ai dài hơn."
Kỳ thật Lý Mạc Phi cũng không biết, Ngọc Vô Hà vốn là người tàn nhẫn độc ác, chỉ là chưa có ai chạm đến giới hạn của hắn thôi, vì người nào đó hắn đặt ở đầu quả tim, hắn thế nào cũng phải lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ tất cả chướng ngại.
Ngọc Vô Hà lặng yên trở lại phòng ngủ, phát hiên Hoàn Ý Như vẫn mở to mắt, ôn nhu hỏi: "Không ngủ được sao?"
Hoàn Ý Như gật gật đầu, theo thói quen mở ra đệm chăn, kêu hắn cũng tiến vào nằm xuống.
Ngọc Vô Hà chui vào ổ chăn ôm sát nàng, môi mỏng tràn ra ý cười: "Quả nhiên, không có ta liền không ngủ được."
Hoàn Ý Như nhẹ nhàng đấm hắn: "Chưa thấy qua ai tự luyến như vậy."
"Lời ta nói đều là thật, không phải sao?" Ngọc Vô Hà quay người đè lên trên người nàng, một tay ở bỏ vạt áo áo lót, một tay gãi nách nàng, "Nếu nàng không ngủ được, vậy chúng ta tới làm chút việc đi."
"Đừng chạm vào chỗ đó, ngứa quá ha ha ha..." Nàng không nhìn được cười ra tiếng, ở dưới thân Ngọc Vô Hà vặn vẹo giãy dụa, rất nhanh xiêm y bị cởi xuống từng cái một.
Hắn bẻ ra hai chân của nàng đặt trên vai, sờ soạng tìm được huyệt khẩu của nàng, côn th*t cứng rắn đâm đi vào, đôi tay bắt lấy eo nhỏ của nàng, lực độ va chạm tăng thêm.
Dưới chăn bông hồng loan phập phập phồng phồng, hai cỗ thân thể giao hợp bên nhau, cánh mông giống như bánh bao trắng bị côn th*t đỏ đậm cắm vào, bị căng ra cái nhục động hình tròn sưng đỏ. côn th*t giống như trời sinh ở nơi đó, cực nhanh cắm vào rút ra mật huyệt, thân thể va chạm tạo ra tiếng vang bạch bạch dâm uế.
Nàng xoa thân hình nóng rực kề sát nàng, vong tình thở ra tiếng rên rỉ ngọt nị, phảng phất như thế gian chỉ còn lại người nam nhân này, đem thân mình hoàn toàn giao phó cho hắn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook