Búp Bê Cầu Nắng
-
Chương 71: Vừa rồi anh nói thật à?
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thời gian trôi rất nhanh, hôm nay đã là trung tuần [1] tháng Giêng.
[1] Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.
Bởi vì chuyện của Tống Điềm Nhiên mà Kenif vốn đã hủy bỏ tung ra thị trường họa báo kì này, thế nhưng giờ lại bất ngờ tung ra thị trường một bản khác, mà nam chính họa báo kì này vẫn là Khương Trừng, còn nữ chính lại đổi thành Lâm Giang Nam.
Một ngày trước khi tung ra thị trường, Weibo chính thức của Kenif up Weibo.
Bình luận dưới Weibo Kenif lần lượt tăng lên nhanh chóng, nhìn tình hình này thì có lẽ tiền lời họa báo kì này hẳn cũng không kém, lúc trước Khương Trừng đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng, lúc đó Hình Mạn có hơi do dự, tuy rằng cô ấy và Khương Trừng là bạn tốt nhiều năm nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến mình cô ấy mà còn cả nhân viên làm việc ở Kenif. Cho nên cô ấy đưa ra yêu cầu, cô ấy có thể đáp ứng việc hủy bỏ hợp đồng nhưng không cần anh bồi thường tiền vi phạm, chỉ cần anh chụp thêm một kỳ họa báo mùa đông nữa, nữ chính là do anh lựa chọn.
...
Trời âm u nhiều ngày, khó có được một ngày trời quang.
“Khương Trừng, anh nói em mặc gì mới tốt đây?” Lâm Giang Nam quay đầu hỏi anh.
Ánh nắng chiều ấm áp, Khương Trừng ngồi trên sô pha, hai chân tao nhã vắt chéo lên nhau, trên đầu gối để một quyển tạp chí, ngón tay đẹp đẽ nhẹ nhàng lật xem, cả người anh đều được ánh nắng bao phủ, giờ phút này Lâm Giang Nam nhìn cũng ngây ngốc.
Khương Trừng không tiếng động mỉm cười, anh buông tạp chí trong tay, tao nhã đứng dậy đi qua chỗ cô. Cơ thể cao lớn đứng trước mặt cô, che đi phân nửa ánh sáng ấm áp, ngược sáng đi đến chỗ cô.
Khương Trừng đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên ôm cô vào lòng, anh nhìn quần áo bị cô ném lung tung rối loạn trên giường.
“Anh thấy bộ nào đẹp?” Lâm Giang Nam kéo tay anh.
Khương Trừng cúi đầu nhìn cô, rồi lại nhìn nhìn quần áo trên giường, sau đó nghiêng đầu nói bên tai cô: “Anh cảm thấy… không mặc là đẹp nhất.”
Mặt Lâm Giang Nam lập tức đỏ lên, không khỏi cho anh một cái nhìn xem thường.
“Lưu manh, anh tránh ra, em tự chọn.” Lâm Giang Nam vừa nói vừa đẩy Khương Trừng. Nhưng Khương Trừng sao có thể dễ dàng bị đẩy vậy được, anh vươn tay ôm chặt Lâm Giang Nam vừa tách ra được một tí, cơ thể cô lại dán chặt vào ngực anh.
Ánh mắt anh nhìn cô càng nóng bỏng.
“Anh nhìn gì?” Cô hỏi.
Khương Trừng không nói gì, chỉ nhìn đôi môi đang đóng mở của cô, ánh mắt tối lại, anh vươn tay nâng cằm cô lên, cúi đầu che lại.
Khương Trừng quấn lấy Lâm Giang Nam, hai người thuận thế ngã xuống giường, Khương Trừng ném quần áo đang vứt lung tung trên giường xuống.
...
Hôm nay Lâm Giang Nam vừa tan tầm liền nhận được tin nhắn của Khương Trừng.
“Anh ở bên dưới chờ em.”
Cô nhanh chóng nhắn lại, sau đó thu dọn đồ của mình.
Vừa xuống tầng đã thấy xe Khương Trừng, cô vươn tay mở cửa xe ngồi vào. Nhưng mà cô còn chưa chạm mông vào ghế, thậm chí còn không kịp ngồi thì đã bị Khương Trừng nắm tay kéo sang chỗ anh, mạnh mẽ hôn một cái.
Cho đến khi nụ hôn chấm dứt, vành tai Lâm Giang Nam đã hồng hồng. Chiếm tiện nghi được rồi, Khương Trừng mới buông cô ra.
Sau khi buông cô ra, Khương Trừng mới giúp cô thắt dây an toàn.
“Được chưa, chúng ta xuất phát.” Anh nói.
“Rồi!” Lâm Giang Nam lập tức ngồi ngay ngắn.
Trong xe mở máy sưởi, Lâm Giang Nam lập tức cảm thấy cơ thể mình ấm lên không ít.
“Vẫn là trong xe ấm áp.” Cô không khỏi mở miệng cảm thán.
“Bảo em mặc quần nỉ thì không mặc, giờ biết lạnh rồi đi.” Khương Trừng tức giận nói.
Lâm Giang Nam cười lấy lòng với anh: “Em không thích mặc quần nỉ.”
Khương Trừng: “…”
Rõ ràng là người nào đó ghét bỏ cái quần nỉ kia xấu.
Khương Trừng lái xe, Lâm Giang Nam nhìn ngoài cửa sổ, đây có phải là đường về nhà của họ đâu.
“Chúng ta không về nhà à?” Cô hỏi.
Khương Trừng nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta không về nhà, đi ăn cơm.”
“Vâng.”
Lâm Giang Nam cũng đã rất đói bụng, từ giữa trưa đến giờ cô chưa ăn thêm gì cho nên lúc này bụng đã xẹp lép.
. ..
Khương Trừng đỗ xe, sau đó cầm tay Lâm Giang Nam đi vào. Hai người họ đi vào một nhà hàng đồ ăn Hàn Quốc.
“Vào thôi.” Khương Trừng mang Lâm Giang Nam vào một phòng bao.
Lâm Giang Nam đẩy cửa ra, nhưng vừa mở cửa ra, cô liền sững người. Vì sao bác gái lại ở đây, còn có người nào đó ngồi cạnh bác gái, nếu cô đoán không nhầm thì chắc là bác trai đi!
Lâm Giang Nam theo bản năng ngẩng đầu nhìn Khương Trừng. Khương Trừng cúi đầu mỉm cười với cô, kéo tay cô đi vào.
“Bố, mẹ.” Khương Trừng mở miệng nói. Chỉ là từ lúc anh bước vào cùng Lâm Giang Nam, tầm mắt hai vị trưởng bối vẫn luôn dừng ở Lâm Giang Nam, căn bản không thèm liếc anh một cái.
“Chào con, bác là bố Khương Trừng, Khương Hữu Vi, con có thể gọi bác là bác trai, hoặc gọi là bố cũng được.” Người mở miệng nói chuyện trước là bố Khương Trừng - Khương Hữu Vi.
Lâm Giang Nam nhìn bố Khương Trừng, nhất thời không biết nên nói gì, đầu óc choáng váng.
Bố Khương Trừng thật sự rất trẻ, hơn nữa thoạt nhìn khá hiền lành, cô vẫn luôn cho rằng người làm quan chức ngoại giao nhất định đều là loại người ít nói ít cười không dễ tiếp cận, nhưng bố Khương Trừng lại không như vậy.
Tô Thanh Nghi nhìn bộ dạng ngơ ngác của Lâm Giang Nam, bà bật cười, dịu dàng nói: “Con bé này, chắc là bất ngờ quá.”
Tô Thanh Nghi nói làm Lâm Giang Nam tỉnh ra, cô nhìn Khương Hữu Vi và Tô Thanh Nghi đang ngồi đối diện, nhanh chóng mở miệng nói: “Con chào hai bác, con là Lâm Giang Nam.”
Khương Hữu Vi và Tô Thanh Nghi đều bật cười.
“Bác biết cháu tên Lâm Giang Nam mà, là bạn gái con trai bác.” Ông nói.
“À, không đúng, sắp là vợ rồi.” Ông đột nhiên sửa lời.
Lâm Giang Nam lập tức đỏ mặt.
“Giang Nam, con không cần căng thẳng quá đâu, bác và ông ấy chỉ muốn gặp con chút thôi.” Tô Thanh Nghi nói.
“Vâng ạ.” Lúc này Lâm Giang Nam đã bình tĩnh hơn không ít, cô gật đầu mỉm cười.
“Nếu đã đến rồi thì chúng ta gọi đồ ăn đi.” Khương Hữu Vi nói.
Lúc đồ ăn được bưng lên, Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng, ngầm hỏi anh. Vì sao không nói trước với cô, cô còn không chuẩn bị quà gì, hơn nữa cô cũng vừa tan tầm, thậm chí còn chưa kịp sửa sang lại chính mình thì đã đến gặp bác trai bác gái.
Khương Trừng vừa nhìn đã hiểu, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Bàn tay anh ở bên dưới nắm chặt tay Lâm Giang Nam, cô muốn rút tay về nhưng lại không ngờ Khương Trừng càng nắm chặt hơn.
Bồi bàn dọn đồ ăn xong liền lui ra ngoài.
“Chuyện lần trước con có sao không?” Khương Hữu Vi hỏi.
Lâm Giang Nam biết ông hỏi đến chuyện Tống Điềm Nhiên, cô lắc đầu: “Không sao ạ.”
“Con bé này, lá gan cũng thật lớn, sao con lại dám đi một mình qua đó?” Tô Thanh Nghi chất vấn, nhưng trong giọng nói đều là sự quan tâm.
Lâm Giang Nam im lặng, thật ra cô cũng không biết, lúc đó cô không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ cứ như vậy mà đi, cô cũng không phải là người quá lương thiện gì, chỉ sợ nếu Tống Điềm Nhiên thật sự xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn sẽ liên lụy đến Khương Trừng.
“Bác gái… Tống Điềm Nhiên giờ thế nào rồi ạ?” Cô muốn hỏi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra.
Tô Thanh Nghi buông đũa.
"Bị đưa ra nước ngoài.” Bà lạnh lùng nói.
“Xuất ngoại ạ?”
“Ừ… Tiền đồ, danh tiếng của cô ta đã bị huỷ hoại toàn bộ rồi, cũng bị phong sát, chắc chắn là không thể ở Ninh Hạ nữa, sau đó bị bố mẹ cô ta đưa ra nước ngoài.”
“Như vậy cũng khá tốt.” Lâm Giang Nam ăn một miếng đồ ăn, sau đó nhỏ giọng nói.
Không biết vì sao, trong tâm Lâm Giang Nam vẫn yên lặng cảm thấy đáng tiếc cho Tống Điềm Nhiên. Nếu ngay từ đầu Tống Điềm Nhiên không đi đến bước đường này thì sao, thật ra lúc cô ngã xuống, cô thật sự nghe được cô ta gọi mình, cô cũng nghe thấy cô ta hỏi cô có sao không, lúc đó chắc hẳn trong lòng Tống Điềm Nhiên vẫn có chút ít áy náy.
Chỉ là cuối cùng cô ta vẫn đi đến bước đường này, đúng là khiến người ta khó mà tin được, nhưng giờ dù cô ta thành ra cái dạng gì thì tất cả cũng là do cô ta lựa chọn, nếu cô ta đã chọn điều này, vậy cô ta phải tự mình gánh chịu.
Khương Hữu Vi đang dùng bữa, đột nhiên nghe thấy con trai nhà mình hắng giọng một tiếng, ông liền nhanh chóng buông đũa, hỏi: “Con trai, chuyện giữa các con lúc nào thì định tiến thêm bước nữa?”
Nghe vậy, Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam, trong mắt đột nhiên lóe lên ý cười. Lâm Giang Nam khó hiểu, bác trai hỏi anh, đâu có hỏi cô, anh nhìn cô làm gì? Vì thế cô chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu dùng bữa.
Khương Trừng mỉm cười nhìn Lâm Giang Nam đang ra sức nhét đồ ăn vào miệng.
“Con thì lúc nào cũng được.”
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Lâm Giang Nam đang cầm ly nước trái cây, nghe thấy Khương Trừng nói vậy liền không cẩn thận bị sặc.
Khương Trừng vỗ vỗ lưng cho cô: “Cẩn thận một chút, uống có miếng nước cũng bị sặc.”
Lâm Giang Nam tỏ vẻ rất vô tội, việc này sao có thể trách cô, không phải là vì anh nói câu kia sao, nếu không phải anh nói câu nói kia, sao cô có thể bị sặc?!
Tô Thanh Nghi và Khương Hữu Vi nhìn hai người họ, đều không kìm được mà bật cười.
“Giang Nam à, con nghĩ thế nào?” Khương Hữu Vi lại hỏi Lâm Giang Nam.
Lúc này Tô Thanh Nghi trộm giơ ngón cái với Khương Hữu Vi.
Lâm Giang Nam đang cầm ly nước chuẩn bị uống thêm một ngụm nước trái cây, đột nhiên lại run tay, may mà cô phản ứng nhanh, không có đổ nước trái cây ra ngoài.
“Con… Con…”
“Con không muốn mãi mãi ở bên Khương Trừng à?” Khương Hữu Vi tiếp tục hỏi.
“Muốn ạ…”
“Vậy thì tốt, hai người các con đều muốn, chúng ta chọn ngày lành đi?”
Khương Trừng ngẩng đầu yên lặng nhìn Khương Hữu Vi, nhiều năm như vậy, rốt cuộc bố anh cũng nói được một câu làm anh vừa lòng, nói thật là lời này… Anh thích…
Lâm Giang Nam: “…”
Cô nhìn Khương Trừng bằng ánh mắt xin giúp đỡ, Khương Trừng chỉ thản nhiên mỉm cười với cô.
Lâm Giang Nam không biết làm sao để kết thúc đề tài này, chỉ là vì sao cô lại có cảm giác mình rơi vào bẫy nhỉ?
...
Buổi tối lúc ăn cơm xong, trên đường về. Lâm Giang Nam quay đầu nhìn Khương Trừng rất nhiều lần, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nói không nên lời.
Khương Trừng cũng không nói gì, chỉ nhẫn nại chờ cô.
Rốt cuộc đến lần thứ n Lâm Giang Nam quay đầu nhìn anh, cô mới từ từ mở miệng: “Khương Trừng…”
“Ừ?”
“Vừa rồi anh nói thật à?”
Beta: Quanh
Thời gian trôi rất nhanh, hôm nay đã là trung tuần [1] tháng Giêng.
[1] Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.
Bởi vì chuyện của Tống Điềm Nhiên mà Kenif vốn đã hủy bỏ tung ra thị trường họa báo kì này, thế nhưng giờ lại bất ngờ tung ra thị trường một bản khác, mà nam chính họa báo kì này vẫn là Khương Trừng, còn nữ chính lại đổi thành Lâm Giang Nam.
Một ngày trước khi tung ra thị trường, Weibo chính thức của Kenif up Weibo.
Bình luận dưới Weibo Kenif lần lượt tăng lên nhanh chóng, nhìn tình hình này thì có lẽ tiền lời họa báo kì này hẳn cũng không kém, lúc trước Khương Trừng đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng, lúc đó Hình Mạn có hơi do dự, tuy rằng cô ấy và Khương Trừng là bạn tốt nhiều năm nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến mình cô ấy mà còn cả nhân viên làm việc ở Kenif. Cho nên cô ấy đưa ra yêu cầu, cô ấy có thể đáp ứng việc hủy bỏ hợp đồng nhưng không cần anh bồi thường tiền vi phạm, chỉ cần anh chụp thêm một kỳ họa báo mùa đông nữa, nữ chính là do anh lựa chọn.
...
Trời âm u nhiều ngày, khó có được một ngày trời quang.
“Khương Trừng, anh nói em mặc gì mới tốt đây?” Lâm Giang Nam quay đầu hỏi anh.
Ánh nắng chiều ấm áp, Khương Trừng ngồi trên sô pha, hai chân tao nhã vắt chéo lên nhau, trên đầu gối để một quyển tạp chí, ngón tay đẹp đẽ nhẹ nhàng lật xem, cả người anh đều được ánh nắng bao phủ, giờ phút này Lâm Giang Nam nhìn cũng ngây ngốc.
Khương Trừng không tiếng động mỉm cười, anh buông tạp chí trong tay, tao nhã đứng dậy đi qua chỗ cô. Cơ thể cao lớn đứng trước mặt cô, che đi phân nửa ánh sáng ấm áp, ngược sáng đi đến chỗ cô.
Khương Trừng đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên ôm cô vào lòng, anh nhìn quần áo bị cô ném lung tung rối loạn trên giường.
“Anh thấy bộ nào đẹp?” Lâm Giang Nam kéo tay anh.
Khương Trừng cúi đầu nhìn cô, rồi lại nhìn nhìn quần áo trên giường, sau đó nghiêng đầu nói bên tai cô: “Anh cảm thấy… không mặc là đẹp nhất.”
Mặt Lâm Giang Nam lập tức đỏ lên, không khỏi cho anh một cái nhìn xem thường.
“Lưu manh, anh tránh ra, em tự chọn.” Lâm Giang Nam vừa nói vừa đẩy Khương Trừng. Nhưng Khương Trừng sao có thể dễ dàng bị đẩy vậy được, anh vươn tay ôm chặt Lâm Giang Nam vừa tách ra được một tí, cơ thể cô lại dán chặt vào ngực anh.
Ánh mắt anh nhìn cô càng nóng bỏng.
“Anh nhìn gì?” Cô hỏi.
Khương Trừng không nói gì, chỉ nhìn đôi môi đang đóng mở của cô, ánh mắt tối lại, anh vươn tay nâng cằm cô lên, cúi đầu che lại.
Khương Trừng quấn lấy Lâm Giang Nam, hai người thuận thế ngã xuống giường, Khương Trừng ném quần áo đang vứt lung tung trên giường xuống.
...
Hôm nay Lâm Giang Nam vừa tan tầm liền nhận được tin nhắn của Khương Trừng.
“Anh ở bên dưới chờ em.”
Cô nhanh chóng nhắn lại, sau đó thu dọn đồ của mình.
Vừa xuống tầng đã thấy xe Khương Trừng, cô vươn tay mở cửa xe ngồi vào. Nhưng mà cô còn chưa chạm mông vào ghế, thậm chí còn không kịp ngồi thì đã bị Khương Trừng nắm tay kéo sang chỗ anh, mạnh mẽ hôn một cái.
Cho đến khi nụ hôn chấm dứt, vành tai Lâm Giang Nam đã hồng hồng. Chiếm tiện nghi được rồi, Khương Trừng mới buông cô ra.
Sau khi buông cô ra, Khương Trừng mới giúp cô thắt dây an toàn.
“Được chưa, chúng ta xuất phát.” Anh nói.
“Rồi!” Lâm Giang Nam lập tức ngồi ngay ngắn.
Trong xe mở máy sưởi, Lâm Giang Nam lập tức cảm thấy cơ thể mình ấm lên không ít.
“Vẫn là trong xe ấm áp.” Cô không khỏi mở miệng cảm thán.
“Bảo em mặc quần nỉ thì không mặc, giờ biết lạnh rồi đi.” Khương Trừng tức giận nói.
Lâm Giang Nam cười lấy lòng với anh: “Em không thích mặc quần nỉ.”
Khương Trừng: “…”
Rõ ràng là người nào đó ghét bỏ cái quần nỉ kia xấu.
Khương Trừng lái xe, Lâm Giang Nam nhìn ngoài cửa sổ, đây có phải là đường về nhà của họ đâu.
“Chúng ta không về nhà à?” Cô hỏi.
Khương Trừng nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta không về nhà, đi ăn cơm.”
“Vâng.”
Lâm Giang Nam cũng đã rất đói bụng, từ giữa trưa đến giờ cô chưa ăn thêm gì cho nên lúc này bụng đã xẹp lép.
. ..
Khương Trừng đỗ xe, sau đó cầm tay Lâm Giang Nam đi vào. Hai người họ đi vào một nhà hàng đồ ăn Hàn Quốc.
“Vào thôi.” Khương Trừng mang Lâm Giang Nam vào một phòng bao.
Lâm Giang Nam đẩy cửa ra, nhưng vừa mở cửa ra, cô liền sững người. Vì sao bác gái lại ở đây, còn có người nào đó ngồi cạnh bác gái, nếu cô đoán không nhầm thì chắc là bác trai đi!
Lâm Giang Nam theo bản năng ngẩng đầu nhìn Khương Trừng. Khương Trừng cúi đầu mỉm cười với cô, kéo tay cô đi vào.
“Bố, mẹ.” Khương Trừng mở miệng nói. Chỉ là từ lúc anh bước vào cùng Lâm Giang Nam, tầm mắt hai vị trưởng bối vẫn luôn dừng ở Lâm Giang Nam, căn bản không thèm liếc anh một cái.
“Chào con, bác là bố Khương Trừng, Khương Hữu Vi, con có thể gọi bác là bác trai, hoặc gọi là bố cũng được.” Người mở miệng nói chuyện trước là bố Khương Trừng - Khương Hữu Vi.
Lâm Giang Nam nhìn bố Khương Trừng, nhất thời không biết nên nói gì, đầu óc choáng váng.
Bố Khương Trừng thật sự rất trẻ, hơn nữa thoạt nhìn khá hiền lành, cô vẫn luôn cho rằng người làm quan chức ngoại giao nhất định đều là loại người ít nói ít cười không dễ tiếp cận, nhưng bố Khương Trừng lại không như vậy.
Tô Thanh Nghi nhìn bộ dạng ngơ ngác của Lâm Giang Nam, bà bật cười, dịu dàng nói: “Con bé này, chắc là bất ngờ quá.”
Tô Thanh Nghi nói làm Lâm Giang Nam tỉnh ra, cô nhìn Khương Hữu Vi và Tô Thanh Nghi đang ngồi đối diện, nhanh chóng mở miệng nói: “Con chào hai bác, con là Lâm Giang Nam.”
Khương Hữu Vi và Tô Thanh Nghi đều bật cười.
“Bác biết cháu tên Lâm Giang Nam mà, là bạn gái con trai bác.” Ông nói.
“À, không đúng, sắp là vợ rồi.” Ông đột nhiên sửa lời.
Lâm Giang Nam lập tức đỏ mặt.
“Giang Nam, con không cần căng thẳng quá đâu, bác và ông ấy chỉ muốn gặp con chút thôi.” Tô Thanh Nghi nói.
“Vâng ạ.” Lúc này Lâm Giang Nam đã bình tĩnh hơn không ít, cô gật đầu mỉm cười.
“Nếu đã đến rồi thì chúng ta gọi đồ ăn đi.” Khương Hữu Vi nói.
Lúc đồ ăn được bưng lên, Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng, ngầm hỏi anh. Vì sao không nói trước với cô, cô còn không chuẩn bị quà gì, hơn nữa cô cũng vừa tan tầm, thậm chí còn chưa kịp sửa sang lại chính mình thì đã đến gặp bác trai bác gái.
Khương Trừng vừa nhìn đã hiểu, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Bàn tay anh ở bên dưới nắm chặt tay Lâm Giang Nam, cô muốn rút tay về nhưng lại không ngờ Khương Trừng càng nắm chặt hơn.
Bồi bàn dọn đồ ăn xong liền lui ra ngoài.
“Chuyện lần trước con có sao không?” Khương Hữu Vi hỏi.
Lâm Giang Nam biết ông hỏi đến chuyện Tống Điềm Nhiên, cô lắc đầu: “Không sao ạ.”
“Con bé này, lá gan cũng thật lớn, sao con lại dám đi một mình qua đó?” Tô Thanh Nghi chất vấn, nhưng trong giọng nói đều là sự quan tâm.
Lâm Giang Nam im lặng, thật ra cô cũng không biết, lúc đó cô không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ cứ như vậy mà đi, cô cũng không phải là người quá lương thiện gì, chỉ sợ nếu Tống Điềm Nhiên thật sự xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn sẽ liên lụy đến Khương Trừng.
“Bác gái… Tống Điềm Nhiên giờ thế nào rồi ạ?” Cô muốn hỏi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra.
Tô Thanh Nghi buông đũa.
"Bị đưa ra nước ngoài.” Bà lạnh lùng nói.
“Xuất ngoại ạ?”
“Ừ… Tiền đồ, danh tiếng của cô ta đã bị huỷ hoại toàn bộ rồi, cũng bị phong sát, chắc chắn là không thể ở Ninh Hạ nữa, sau đó bị bố mẹ cô ta đưa ra nước ngoài.”
“Như vậy cũng khá tốt.” Lâm Giang Nam ăn một miếng đồ ăn, sau đó nhỏ giọng nói.
Không biết vì sao, trong tâm Lâm Giang Nam vẫn yên lặng cảm thấy đáng tiếc cho Tống Điềm Nhiên. Nếu ngay từ đầu Tống Điềm Nhiên không đi đến bước đường này thì sao, thật ra lúc cô ngã xuống, cô thật sự nghe được cô ta gọi mình, cô cũng nghe thấy cô ta hỏi cô có sao không, lúc đó chắc hẳn trong lòng Tống Điềm Nhiên vẫn có chút ít áy náy.
Chỉ là cuối cùng cô ta vẫn đi đến bước đường này, đúng là khiến người ta khó mà tin được, nhưng giờ dù cô ta thành ra cái dạng gì thì tất cả cũng là do cô ta lựa chọn, nếu cô ta đã chọn điều này, vậy cô ta phải tự mình gánh chịu.
Khương Hữu Vi đang dùng bữa, đột nhiên nghe thấy con trai nhà mình hắng giọng một tiếng, ông liền nhanh chóng buông đũa, hỏi: “Con trai, chuyện giữa các con lúc nào thì định tiến thêm bước nữa?”
Nghe vậy, Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam, trong mắt đột nhiên lóe lên ý cười. Lâm Giang Nam khó hiểu, bác trai hỏi anh, đâu có hỏi cô, anh nhìn cô làm gì? Vì thế cô chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu dùng bữa.
Khương Trừng mỉm cười nhìn Lâm Giang Nam đang ra sức nhét đồ ăn vào miệng.
“Con thì lúc nào cũng được.”
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Lâm Giang Nam đang cầm ly nước trái cây, nghe thấy Khương Trừng nói vậy liền không cẩn thận bị sặc.
Khương Trừng vỗ vỗ lưng cho cô: “Cẩn thận một chút, uống có miếng nước cũng bị sặc.”
Lâm Giang Nam tỏ vẻ rất vô tội, việc này sao có thể trách cô, không phải là vì anh nói câu kia sao, nếu không phải anh nói câu nói kia, sao cô có thể bị sặc?!
Tô Thanh Nghi và Khương Hữu Vi nhìn hai người họ, đều không kìm được mà bật cười.
“Giang Nam à, con nghĩ thế nào?” Khương Hữu Vi lại hỏi Lâm Giang Nam.
Lúc này Tô Thanh Nghi trộm giơ ngón cái với Khương Hữu Vi.
Lâm Giang Nam đang cầm ly nước chuẩn bị uống thêm một ngụm nước trái cây, đột nhiên lại run tay, may mà cô phản ứng nhanh, không có đổ nước trái cây ra ngoài.
“Con… Con…”
“Con không muốn mãi mãi ở bên Khương Trừng à?” Khương Hữu Vi tiếp tục hỏi.
“Muốn ạ…”
“Vậy thì tốt, hai người các con đều muốn, chúng ta chọn ngày lành đi?”
Khương Trừng ngẩng đầu yên lặng nhìn Khương Hữu Vi, nhiều năm như vậy, rốt cuộc bố anh cũng nói được một câu làm anh vừa lòng, nói thật là lời này… Anh thích…
Lâm Giang Nam: “…”
Cô nhìn Khương Trừng bằng ánh mắt xin giúp đỡ, Khương Trừng chỉ thản nhiên mỉm cười với cô.
Lâm Giang Nam không biết làm sao để kết thúc đề tài này, chỉ là vì sao cô lại có cảm giác mình rơi vào bẫy nhỉ?
...
Buổi tối lúc ăn cơm xong, trên đường về. Lâm Giang Nam quay đầu nhìn Khương Trừng rất nhiều lần, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nói không nên lời.
Khương Trừng cũng không nói gì, chỉ nhẫn nại chờ cô.
Rốt cuộc đến lần thứ n Lâm Giang Nam quay đầu nhìn anh, cô mới từ từ mở miệng: “Khương Trừng…”
“Ừ?”
“Vừa rồi anh nói thật à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook