Búp Bê Cầu Nắng
-
Chương 46: Du lịch ngõ Nam La Cổ Bắc Kinh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ngõ Nam La Cổ dài khoảng 800m, các ngõ nhỏ ngay ngắn trật tự, tổng cộng có mười sáu ngõ nhỏ, các ngõ không dài nhưng bên trong có tất cả mọi thứ, đồ ăn vặt đặc sắc, đồ lưu niệm, trang sức đơn giản gì cũng có.
Nhà ở ngõ Nam La Cổ không cao, mang phong cách kiến trúc Bắc Kinh cổ, nhà nào cũng là nhà mái ngói, hơn nữa nơi nơi đều treo đèn lồng đỏ rực, tùy ý liếc mắt là có thể thấy được những ông lão bà lão đang bày bán mấy thứ đồ nhỏ xinh đẹp.
Lâm Giang Nam và Khương Trừng tay trong tay, cả hai đều mang khẩu trang, bởi vì sự chênh lệch chiều cao đáng yêu và cả bộ đồ đôi rêu rao mà thu hút một loạt ánh mắt.
Trên người Lâm Giang Nam mặc áo len dệt thưa màu trắng, phía dưới là váy chữ A bằng da màu đen, đi kèm áo dạ ngắn màu đỏ rượu.
Dưới chân cô mang tất trắng viền hoa cùng giày da phong cách Anh Quốc [1].
Tóc cô chỉ tùy ý búi lên, nhìn rất trẻ trung xinh đẹp.
Khương Trừng mặc áo len ôm người, bên ngoài là áo khoác dạ màu đỏ rượu dài đến đầu gối, quần jean xăn lai màu đen, giày uzlzzy [2] màu trắng.
Hai người tay nắm tay, không khí hài hòa hạnh phúc.
“Oa, có xe xích lô nữa à?” Lâm Giang Nam nhìn thấy chiếc xe xích lô chở một đôi trên đường liền nắm chặt tay Khương Trừng, hưng phấn nói.
Khương Trừng cúi đầu nhìn đôi mắt đầy vui mừng của Lâm Giang Nam, hỏi: “Chúng ta cũng thử ngồi xe xích lô xem cảm giác thế nào?”
Hai mắt Lâm Giang Nam lập tức tỏa sáng.
“Dạ dạ dạ dạ.” Cô gật đầu thật mạnh.
Khương Trừng cưng chiều xoa đầu cô, vừa hay có một chiếc xe xích lô trống đang ở gần đây.
Khương Trừng đi tới, ngăn chiếc xe xích lô lại.
“Hai vị muốn đi dạo à?” Người lái xe xích lô nói chuyện mang đậm chất Bắc Kinh.
“Vâng.” Khương Trừng gật đầu với ông ấy.
“Được rồi, lên xe đi!”
Khương Trừng nắm tay Lâm Giang Nam ngồi lên.
“Hai cháu muốn dạo qua ngõ nào trước?” Người lái xe hỏi.
“Bọn cháu không phải người Bắc Kinh nên không rõ lắm, bác có đề nghị gì không ạ?” Lâm Giang Nam hỏi.
“Bác cũng nghĩ các cháu không phải, vừa nghe các cháu nói chuyện là đã biết các cháu chắc chắn không phải là dân bản xứ.” Người lái xe cười nói.
“Như vậy đi, chúng ta có thể dạo từ ngõ Phúc Tường trước, sau đó theo thứ tự đến các ngõ nhỏ khác, hai cháu thấy thế nào?”
Lâm Giang Nam đương nhiên không có ý kiến gì, có một người Bắc Kinh chính cống dẫn đường, như vậy thì không có gì tốt hơn.
“Được đấy ạ.”
“Được rồi, chúng ta xuất phát nào.”
Lâm Giang Nam ngồi trên xe xích lô, cảm giác không hề giống khi ngồi ô tô, máy bay, đây là một cảm giác rất mới mẻ, cô bừng bừng hứng thú nhìn hàng quán xung quanh, trang sức, những thứ đồ nhỏ xinh rực rỡ muôn màu khiến cô hoa cả mắt, hơn nữa đồ ăn vặt đặc sắc trên đường cũng rất nhiều.
“Tuyệt vời quá.” Lâm Giang Nam tán thưởng.
Ngõ nhỏ nhiều người thăm thú rất náo nhiệt, còn có âm thanh mời chào của những người bán hàng, không chỗ nào là không náo nhiệt.
Khương Trừng cưng chiều nhìn Lâm Giang Nam hưng phấn như con khỉ nhỏ, trong mắt tràn đầy yêu thương.
...
“Nhìn kìa, búp bê cầu nắng.” Lúc đi qua một ngõ nhỏ, Lâm Giang Nam chỉ vào một tiệm bán búp bê cầu nắng, cười nói với Khương Trừng.
Khương Trừng nhìn theo hướng tay cô.
“Có xuống xem không?”
“Có có.” Lâm Giang Nam gật đầu với anh.
“Bác ơi, cho chúng cháu dừng ở đây đi ạ, ngõ phía trước chúng cháu tự đi bộ là được rồi.” Khương Trừng nói với người lái xe.
“Vậy được.”
Lúc xuống xe, Khương Trừng xuống trước, sau đó trực tiếp dùng tay ôm eo Lâm Giang Nam, xoay một vòng tròn rồi mới đặt cô xuống.
Khách du lịch xung quanh chưa kịp phòng bị đã bị nhồi một ngụm cẩu lương, đặc biệt là các cặp đôi nhỏ, rõ ràng là đến khoe ân ái, kết quả lại bị người ta nhồi cẩu lương.
Khương Trừng nắm tay Lâm Giang Nam, hai người đi đến tiệm búp bê cầu nắng.
Vừa bước vào, chủ quán đã niềm nở đón chào.
“Hai cháu chắc là một cặp nhỉ, đến xem búp bê cầu nắng của bác đi, bảo đảm tình yêu của các cháu vĩnh viễn là trời nắng.”
Lâm Giang Nam không khỏi bật cười, miệng của bà chủ này thật ngọt.
Lâm Giang Nam nhìn một loạt búp bê cầu nắng treo trước mắt, vẻ mặt chúng nó không giống nhau, muôn màu muôn vẻ.
Búp bê cầu nắng có hai ý nghĩa, một là cầu cho trời đẹp, hai là cầu cho tình yêu mãi mãi hạnh phúc, không có mây đen.
Lâm Giang Nam vươn tay sờ búp bê cầu nắng, xúc cảm thoải mái, vải dệt của nó rất mềm mại.
“Một cái bao nhiêu ạ?” Khương Trừng hỏi.
“Mười đồng một cái, mười lăm nguyên một đôi.” Bà chủ quán cười tủm tỉm nói.
“Lấy cháu hai cái ạ.”
Lâm Giang Nam chọn hai con búp bê cầu nắng có vẻ mặt rất đáng yêu.
Dạo qua cả con ngõ, Lâm Giang Nam chỉ nhìn hai con búp bê cầu nắng, yêu thích không muốn buông tay.
“Em thích búp bê cầu nắng đến vậy à?” Khương Trừng không nhịn được mà hỏi.
“Thích, anh không thấy chúng rất đáng yêu à, hơn nữa búp bê cầu nắng còn có thể làm tình yêu của chúng ta không có mây đen, mãi mãi là trời nắng.” Lâm Giang Nam cười nói.
Khương Trừng mỉm cười, anh chưa bao giờ tin tưởng mấy thứ này, nhưng chỉ cần Lâm Giang Nam thích, muốn anh thích cũng không hẳn là không thể.
“Một cái cho anh, một cái cho em, về sau tình yêu của chúng ta mãi mãi là trời nắng.” Lâm Giang Nam đặt một con búp bê vào lòng bàn tay Khương Trừng.
“Được, mãi mãi là trời nắng.” Khương Trừng cưng chiều bóp mũi cô.
Hai người cứ như vậy tay trong tay, bước chậm trong các ngõ nhỏ cổ kính của Bắc Kinh, thăm thú những ngõ nhỏ đặc sắc, mua một ít thứ đồ nhỏ hay trang sức đơn giản xinh đẹp, Lâm Giang Nam vẫn luôn rất thích mấy thứ này.
“Em có thể mua gì đó làm quà cho fan của em.” Lâm Giang Nam đứng trong cửa hàng, vừa xem xét mấy trang sức đơn giản vừa nói với Khương Trừng.
Khương Trừng không có ý kiến, vì thế hai người liền mua không ít đồ trang sức nhỏ.
“Đồ chơi làm bằng đường [3]?”
[3] Đồ chơi làm bằng đường: dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.
Ánh mắt Lâm Giang bị một tiệm đồ chơi làm bằng đường trong ngõ nhỏ hấp dẫn.
Bên kia còn vây quanh không ít cặp đôi, có vẻ là tiệm đồ chơi làm bằng đường làm ăn không tồi.
Người làm đồ chơi làm bằng đường là một ông lão, ông ấy đang thuần thục thổi đồ chơi làm bằng đường cho khách hàng, trước mặt ông ấy để không ít cây kẹo đã làm xong, lấy làm triển lãm đồ chơi làm bằng đường.
Đồ chơi làm bằng đường này có đủ hình dạng, có nai con, khỉ nhỏ, mèo con, đèn lồng lớn…
Hai người đi qua.
“Bác ơi, làm cho cháu một con mèo được không ạ?” Lâm Giang Nam cười tủm tỉm nhìn ông lão làm đồ chơi làm bằng đường.
Ông lão cũng là một người nhiệt tình hiếu khách.
“Đương nhiên là được, nhưng bác phải làm cho các cô cậu này trước đã, sau đó sẽ làm cho hai cháu.”
“Vâng.” Lâm Giang Nam gật đầu.
Ông lão nhanh chóng làm xong khỉ con cho cặp tình nhân đã chờ trước, sau đó đưa hai người họ.
“Được rồi, giờ bác sẽ làm mèo con cho các cháu, nhưng các cháu muốn làm lớn chừng nào?”
Lâm Giang Nam ngẫm nghĩ, sau đó khua tay múa chân giải thích cho ông lão.
“Được.”
Ông lão làm đồ chơi làm bằng đường này chắc đã vài năm, động tác của ông thuần thục, không lâu sau đã làm ra một con mèo con giống như thật, hơn nữa vô cùng tinh xảo đáng yêu.
Lâm Giang Nam đứng một bên nhìn, cảm thấy cách làm cũng rất đơn giản, chỉ là dùng thìa nhỏ múc một ít nước đường còn nóng, sau đó đặt vào lòng bàn tay để nặn, miệng thổi tay tạo hình, rồi nhanh chóng lấy một que gỗ nhỏ có dính nước đường ở một đầu đính vào dưới thân đồ chơi làm bằng đường, miệng thổi mạnh để đâm que gỗ vào, cuối cùng dùng màu thực phẩm để tô điểm là xong.
Ông lão đưa con mèo trong tay cho Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam vươn tay nhận lấy, cô nhìn mèo con trong tay, vui vẻ nói với Khương Trừng bên cạnh.
“Đẹp không?”
“Đẹp.”
Trả tiền xong, hai người lại lần nữa đi dạo các ngõ nhỏ khác.
Lâm Giang Nam cầm đồ chơi làm bằng đường trong tay thưởng thức một lát, sau đó mới kéo khẩu trang, nhẹ nhàng liếm một cái.
Rất ngọt.
Vị caramel.
“Anh ăn không?” Lâm Giang Nam hỏi Khương Trừng bên cạnh.
Khương Trừng nhìn đồ chơi làm bằng đường trong tay cô rồi lắc đầu.
“Em ăn đi, anh không ăn.”
“Vâng."
Lâm Giang Nam cũng không khó xử anh.
Cả ngày hôm nay hai người giống như một đôi tình nhân bình thường, tay trong tay đi dạo phố, mua vài thứ đồ, ăn đồ ăn vặt, chụp ảnh cho đối phương, selfie.
Hai người chơi đến hơn 8 giờ tối mới trở về.
Thật ra ban đêm ở ngõ Nam La Cổ còn đẹp hơn, nhưng tối nay còn phải lên máy bay về Ninh Hạ cho nên hai người mới trở về.
Về lại khách sạn, hai người thu dọn đồ đạc một lát, sau đó mỗi người làm việc của mình, xong xuôi cũng hơn 9 giờ.
Đến khi Tần Hiểu Thiên qua, ba người liền đến sân bay.
Ba người ngồi trong khoang hạng nhất, lại là ba ghế cạnh nhau, hơn nữa chuyến bay đến Ninh Hạ này không nhiều khách, cho nên cũng không khiến nhiều người chú ý.
“Buồn ngủ thì ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.” Khương Trừng để đầu Lâm Giang Nam gối lên vai mình, nói với cô.
Lâm Giang Nam đúng là có hơi buồn ngủ, hôm nay đã chơi một ngày không nghỉ ngơi, thế là cô tựa vào vai Khương Trừng, không lâu sau đã ngủ.
Khương Trừng gọi tiếp viên hàng không, cầm một tấm chăn mỏng đắp cho cô.
Thấy Lâm Giang Nam đã ngủ, Tần Hiểu Thiên mới quay sang nói chuyện với Khương Trừng: “Chuyện của cậu với Giang Nam phải làm sao đây? Cứ như vậy công khai à?”
Khương Trừng buông tạp chí trong tay, nói: “Chụp cũng đã bị chụp, không công khai cũng không được, hơn nữa từ lúc bắt đầu em chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm, chỉ sợ cô ấy chưa chuẩn bị tâm lý thôi, so với bị phóng viên đào ra, lợi dụng chuyện này lăng xê, tự mình công khai tốt hơn nhiều.”
Tần Hiểu Thiên ngẫm nghĩ, cảm thấy Khương Trừng nói cũng đúng, anh nhìn Lâm Giang Nam đang tựa đầu lên vai Khương Trừng ngủ.
“Cũng đúng, so với bị phóng viên tung tin đồn vô căn cứ, tự mình công khai sẽ tốt hơn, lúc trước anh cũng đã xem qua rồi, fan CP của Trừng Nam CP rất nhiều, chỉ thua fan CP của cậu và Điềm Nhiên thôi, nên có công khai thì chắc cũng sẽ không phải chịu công kích quá lớn của dư luận, dù sao cũng có gì đó từ trước rồi.”
Thật ra Khương Trừng cũng không ngờ fan CP của mình và cô sẽ nhiều như vậy, khác xa dự kiến của anh.
- --------
[1] Giày da phong cách Anh Quốc
[2] Uzlzzy: Thực chất là Uzzi, là một hãng giày tại Ý của nhà thiết kế Michael Kees.
[3] Kẹo đường
Một góc ngõ Nam LaCổ
Đọc tới đây mọi người đã nhận ra chưa nhỉ? Ta-đa, tên truyện BBCN được lấy cảm hứng từ chương này đó. Chúc cho tình yêu của các bạn cũng giống như Khương Trừng và Tiểu Miêu vậy, không có mây đen, mãi mãi là trời nắng. Love love love ~~~
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ngõ Nam La Cổ dài khoảng 800m, các ngõ nhỏ ngay ngắn trật tự, tổng cộng có mười sáu ngõ nhỏ, các ngõ không dài nhưng bên trong có tất cả mọi thứ, đồ ăn vặt đặc sắc, đồ lưu niệm, trang sức đơn giản gì cũng có.
Nhà ở ngõ Nam La Cổ không cao, mang phong cách kiến trúc Bắc Kinh cổ, nhà nào cũng là nhà mái ngói, hơn nữa nơi nơi đều treo đèn lồng đỏ rực, tùy ý liếc mắt là có thể thấy được những ông lão bà lão đang bày bán mấy thứ đồ nhỏ xinh đẹp.
Lâm Giang Nam và Khương Trừng tay trong tay, cả hai đều mang khẩu trang, bởi vì sự chênh lệch chiều cao đáng yêu và cả bộ đồ đôi rêu rao mà thu hút một loạt ánh mắt.
Trên người Lâm Giang Nam mặc áo len dệt thưa màu trắng, phía dưới là váy chữ A bằng da màu đen, đi kèm áo dạ ngắn màu đỏ rượu.
Dưới chân cô mang tất trắng viền hoa cùng giày da phong cách Anh Quốc [1].
Tóc cô chỉ tùy ý búi lên, nhìn rất trẻ trung xinh đẹp.
Khương Trừng mặc áo len ôm người, bên ngoài là áo khoác dạ màu đỏ rượu dài đến đầu gối, quần jean xăn lai màu đen, giày uzlzzy [2] màu trắng.
Hai người tay nắm tay, không khí hài hòa hạnh phúc.
“Oa, có xe xích lô nữa à?” Lâm Giang Nam nhìn thấy chiếc xe xích lô chở một đôi trên đường liền nắm chặt tay Khương Trừng, hưng phấn nói.
Khương Trừng cúi đầu nhìn đôi mắt đầy vui mừng của Lâm Giang Nam, hỏi: “Chúng ta cũng thử ngồi xe xích lô xem cảm giác thế nào?”
Hai mắt Lâm Giang Nam lập tức tỏa sáng.
“Dạ dạ dạ dạ.” Cô gật đầu thật mạnh.
Khương Trừng cưng chiều xoa đầu cô, vừa hay có một chiếc xe xích lô trống đang ở gần đây.
Khương Trừng đi tới, ngăn chiếc xe xích lô lại.
“Hai vị muốn đi dạo à?” Người lái xe xích lô nói chuyện mang đậm chất Bắc Kinh.
“Vâng.” Khương Trừng gật đầu với ông ấy.
“Được rồi, lên xe đi!”
Khương Trừng nắm tay Lâm Giang Nam ngồi lên.
“Hai cháu muốn dạo qua ngõ nào trước?” Người lái xe hỏi.
“Bọn cháu không phải người Bắc Kinh nên không rõ lắm, bác có đề nghị gì không ạ?” Lâm Giang Nam hỏi.
“Bác cũng nghĩ các cháu không phải, vừa nghe các cháu nói chuyện là đã biết các cháu chắc chắn không phải là dân bản xứ.” Người lái xe cười nói.
“Như vậy đi, chúng ta có thể dạo từ ngõ Phúc Tường trước, sau đó theo thứ tự đến các ngõ nhỏ khác, hai cháu thấy thế nào?”
Lâm Giang Nam đương nhiên không có ý kiến gì, có một người Bắc Kinh chính cống dẫn đường, như vậy thì không có gì tốt hơn.
“Được đấy ạ.”
“Được rồi, chúng ta xuất phát nào.”
Lâm Giang Nam ngồi trên xe xích lô, cảm giác không hề giống khi ngồi ô tô, máy bay, đây là một cảm giác rất mới mẻ, cô bừng bừng hứng thú nhìn hàng quán xung quanh, trang sức, những thứ đồ nhỏ xinh rực rỡ muôn màu khiến cô hoa cả mắt, hơn nữa đồ ăn vặt đặc sắc trên đường cũng rất nhiều.
“Tuyệt vời quá.” Lâm Giang Nam tán thưởng.
Ngõ nhỏ nhiều người thăm thú rất náo nhiệt, còn có âm thanh mời chào của những người bán hàng, không chỗ nào là không náo nhiệt.
Khương Trừng cưng chiều nhìn Lâm Giang Nam hưng phấn như con khỉ nhỏ, trong mắt tràn đầy yêu thương.
...
“Nhìn kìa, búp bê cầu nắng.” Lúc đi qua một ngõ nhỏ, Lâm Giang Nam chỉ vào một tiệm bán búp bê cầu nắng, cười nói với Khương Trừng.
Khương Trừng nhìn theo hướng tay cô.
“Có xuống xem không?”
“Có có.” Lâm Giang Nam gật đầu với anh.
“Bác ơi, cho chúng cháu dừng ở đây đi ạ, ngõ phía trước chúng cháu tự đi bộ là được rồi.” Khương Trừng nói với người lái xe.
“Vậy được.”
Lúc xuống xe, Khương Trừng xuống trước, sau đó trực tiếp dùng tay ôm eo Lâm Giang Nam, xoay một vòng tròn rồi mới đặt cô xuống.
Khách du lịch xung quanh chưa kịp phòng bị đã bị nhồi một ngụm cẩu lương, đặc biệt là các cặp đôi nhỏ, rõ ràng là đến khoe ân ái, kết quả lại bị người ta nhồi cẩu lương.
Khương Trừng nắm tay Lâm Giang Nam, hai người đi đến tiệm búp bê cầu nắng.
Vừa bước vào, chủ quán đã niềm nở đón chào.
“Hai cháu chắc là một cặp nhỉ, đến xem búp bê cầu nắng của bác đi, bảo đảm tình yêu của các cháu vĩnh viễn là trời nắng.”
Lâm Giang Nam không khỏi bật cười, miệng của bà chủ này thật ngọt.
Lâm Giang Nam nhìn một loạt búp bê cầu nắng treo trước mắt, vẻ mặt chúng nó không giống nhau, muôn màu muôn vẻ.
Búp bê cầu nắng có hai ý nghĩa, một là cầu cho trời đẹp, hai là cầu cho tình yêu mãi mãi hạnh phúc, không có mây đen.
Lâm Giang Nam vươn tay sờ búp bê cầu nắng, xúc cảm thoải mái, vải dệt của nó rất mềm mại.
“Một cái bao nhiêu ạ?” Khương Trừng hỏi.
“Mười đồng một cái, mười lăm nguyên một đôi.” Bà chủ quán cười tủm tỉm nói.
“Lấy cháu hai cái ạ.”
Lâm Giang Nam chọn hai con búp bê cầu nắng có vẻ mặt rất đáng yêu.
Dạo qua cả con ngõ, Lâm Giang Nam chỉ nhìn hai con búp bê cầu nắng, yêu thích không muốn buông tay.
“Em thích búp bê cầu nắng đến vậy à?” Khương Trừng không nhịn được mà hỏi.
“Thích, anh không thấy chúng rất đáng yêu à, hơn nữa búp bê cầu nắng còn có thể làm tình yêu của chúng ta không có mây đen, mãi mãi là trời nắng.” Lâm Giang Nam cười nói.
Khương Trừng mỉm cười, anh chưa bao giờ tin tưởng mấy thứ này, nhưng chỉ cần Lâm Giang Nam thích, muốn anh thích cũng không hẳn là không thể.
“Một cái cho anh, một cái cho em, về sau tình yêu của chúng ta mãi mãi là trời nắng.” Lâm Giang Nam đặt một con búp bê vào lòng bàn tay Khương Trừng.
“Được, mãi mãi là trời nắng.” Khương Trừng cưng chiều bóp mũi cô.
Hai người cứ như vậy tay trong tay, bước chậm trong các ngõ nhỏ cổ kính của Bắc Kinh, thăm thú những ngõ nhỏ đặc sắc, mua một ít thứ đồ nhỏ hay trang sức đơn giản xinh đẹp, Lâm Giang Nam vẫn luôn rất thích mấy thứ này.
“Em có thể mua gì đó làm quà cho fan của em.” Lâm Giang Nam đứng trong cửa hàng, vừa xem xét mấy trang sức đơn giản vừa nói với Khương Trừng.
Khương Trừng không có ý kiến, vì thế hai người liền mua không ít đồ trang sức nhỏ.
“Đồ chơi làm bằng đường [3]?”
[3] Đồ chơi làm bằng đường: dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.
Ánh mắt Lâm Giang bị một tiệm đồ chơi làm bằng đường trong ngõ nhỏ hấp dẫn.
Bên kia còn vây quanh không ít cặp đôi, có vẻ là tiệm đồ chơi làm bằng đường làm ăn không tồi.
Người làm đồ chơi làm bằng đường là một ông lão, ông ấy đang thuần thục thổi đồ chơi làm bằng đường cho khách hàng, trước mặt ông ấy để không ít cây kẹo đã làm xong, lấy làm triển lãm đồ chơi làm bằng đường.
Đồ chơi làm bằng đường này có đủ hình dạng, có nai con, khỉ nhỏ, mèo con, đèn lồng lớn…
Hai người đi qua.
“Bác ơi, làm cho cháu một con mèo được không ạ?” Lâm Giang Nam cười tủm tỉm nhìn ông lão làm đồ chơi làm bằng đường.
Ông lão cũng là một người nhiệt tình hiếu khách.
“Đương nhiên là được, nhưng bác phải làm cho các cô cậu này trước đã, sau đó sẽ làm cho hai cháu.”
“Vâng.” Lâm Giang Nam gật đầu.
Ông lão nhanh chóng làm xong khỉ con cho cặp tình nhân đã chờ trước, sau đó đưa hai người họ.
“Được rồi, giờ bác sẽ làm mèo con cho các cháu, nhưng các cháu muốn làm lớn chừng nào?”
Lâm Giang Nam ngẫm nghĩ, sau đó khua tay múa chân giải thích cho ông lão.
“Được.”
Ông lão làm đồ chơi làm bằng đường này chắc đã vài năm, động tác của ông thuần thục, không lâu sau đã làm ra một con mèo con giống như thật, hơn nữa vô cùng tinh xảo đáng yêu.
Lâm Giang Nam đứng một bên nhìn, cảm thấy cách làm cũng rất đơn giản, chỉ là dùng thìa nhỏ múc một ít nước đường còn nóng, sau đó đặt vào lòng bàn tay để nặn, miệng thổi tay tạo hình, rồi nhanh chóng lấy một que gỗ nhỏ có dính nước đường ở một đầu đính vào dưới thân đồ chơi làm bằng đường, miệng thổi mạnh để đâm que gỗ vào, cuối cùng dùng màu thực phẩm để tô điểm là xong.
Ông lão đưa con mèo trong tay cho Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam vươn tay nhận lấy, cô nhìn mèo con trong tay, vui vẻ nói với Khương Trừng bên cạnh.
“Đẹp không?”
“Đẹp.”
Trả tiền xong, hai người lại lần nữa đi dạo các ngõ nhỏ khác.
Lâm Giang Nam cầm đồ chơi làm bằng đường trong tay thưởng thức một lát, sau đó mới kéo khẩu trang, nhẹ nhàng liếm một cái.
Rất ngọt.
Vị caramel.
“Anh ăn không?” Lâm Giang Nam hỏi Khương Trừng bên cạnh.
Khương Trừng nhìn đồ chơi làm bằng đường trong tay cô rồi lắc đầu.
“Em ăn đi, anh không ăn.”
“Vâng."
Lâm Giang Nam cũng không khó xử anh.
Cả ngày hôm nay hai người giống như một đôi tình nhân bình thường, tay trong tay đi dạo phố, mua vài thứ đồ, ăn đồ ăn vặt, chụp ảnh cho đối phương, selfie.
Hai người chơi đến hơn 8 giờ tối mới trở về.
Thật ra ban đêm ở ngõ Nam La Cổ còn đẹp hơn, nhưng tối nay còn phải lên máy bay về Ninh Hạ cho nên hai người mới trở về.
Về lại khách sạn, hai người thu dọn đồ đạc một lát, sau đó mỗi người làm việc của mình, xong xuôi cũng hơn 9 giờ.
Đến khi Tần Hiểu Thiên qua, ba người liền đến sân bay.
Ba người ngồi trong khoang hạng nhất, lại là ba ghế cạnh nhau, hơn nữa chuyến bay đến Ninh Hạ này không nhiều khách, cho nên cũng không khiến nhiều người chú ý.
“Buồn ngủ thì ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.” Khương Trừng để đầu Lâm Giang Nam gối lên vai mình, nói với cô.
Lâm Giang Nam đúng là có hơi buồn ngủ, hôm nay đã chơi một ngày không nghỉ ngơi, thế là cô tựa vào vai Khương Trừng, không lâu sau đã ngủ.
Khương Trừng gọi tiếp viên hàng không, cầm một tấm chăn mỏng đắp cho cô.
Thấy Lâm Giang Nam đã ngủ, Tần Hiểu Thiên mới quay sang nói chuyện với Khương Trừng: “Chuyện của cậu với Giang Nam phải làm sao đây? Cứ như vậy công khai à?”
Khương Trừng buông tạp chí trong tay, nói: “Chụp cũng đã bị chụp, không công khai cũng không được, hơn nữa từ lúc bắt đầu em chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm, chỉ sợ cô ấy chưa chuẩn bị tâm lý thôi, so với bị phóng viên đào ra, lợi dụng chuyện này lăng xê, tự mình công khai tốt hơn nhiều.”
Tần Hiểu Thiên ngẫm nghĩ, cảm thấy Khương Trừng nói cũng đúng, anh nhìn Lâm Giang Nam đang tựa đầu lên vai Khương Trừng ngủ.
“Cũng đúng, so với bị phóng viên tung tin đồn vô căn cứ, tự mình công khai sẽ tốt hơn, lúc trước anh cũng đã xem qua rồi, fan CP của Trừng Nam CP rất nhiều, chỉ thua fan CP của cậu và Điềm Nhiên thôi, nên có công khai thì chắc cũng sẽ không phải chịu công kích quá lớn của dư luận, dù sao cũng có gì đó từ trước rồi.”
Thật ra Khương Trừng cũng không ngờ fan CP của mình và cô sẽ nhiều như vậy, khác xa dự kiến của anh.
- --------
[1] Giày da phong cách Anh Quốc
[2] Uzlzzy: Thực chất là Uzzi, là một hãng giày tại Ý của nhà thiết kế Michael Kees.
[3] Kẹo đường
Một góc ngõ Nam LaCổ
Đọc tới đây mọi người đã nhận ra chưa nhỉ? Ta-đa, tên truyện BBCN được lấy cảm hứng từ chương này đó. Chúc cho tình yêu của các bạn cũng giống như Khương Trừng và Tiểu Miêu vậy, không có mây đen, mãi mãi là trời nắng. Love love love ~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook