Búp Bê Cầu Nắng
-
Chương 19: Quân đoàn Cam
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Khi Lâm Giang Nam đến studio, Khương Trừng vẫn chưa tới.
Vì thế cô nhàm chán điều chỉnh camera.
Cô ra bên ngoài, thử chụp vài bức ảnh.
Khi cầm camera xoay người, Khương Trừng không một tiếng động xuất hiện trong màn ảnh của cô.
Anh đang ngược sáng đi đến.
Trong cùng anh mang áo giữ ấm, bên ngoài là áo len cao cổ màu xám, ngoài cùng là áo khoác phao bánh mì, hai bên có hai túi rất lớn, tay anh đặt trong túi.
Dưới thân anh mang quần jean xăn lai, giày thể thao Hàn Quốc Runzsd [1] hai màu trắng đen.
Lâm Giang Nam theo bản năng ấn chụp.
...
“Chụp gì đấy?” Khương Trừng hỏi.
“Thử máy ảnh chút thôi, không có gì…” Lâm Giang Nam cười cười với anh.
“Đúng rồi, sao chỉ có mình anh? Anh Hiểu Thiên đâu?” Vì phòng ngừa Khương Trừng nhìn ra manh mối, Lâm Giang Nam nhanh chóng dời đề tài.
“Hừm… Không chừng hiện tại anh ấy còn đang say giấc.”
“Vậy hôm nay anh ấy không đến à?”
“Ừ, có lẽ vậy, dù sao anh ấy tới hay không cũng không có gì khác nhau.”
Lâm Giang Nam: “…”
Nếu anh Hiểu Thiên biết Khương Trừng nói như vậy, không chừng sẽ rơi lệ đi.
...
Bởi vì đã chụp hình cả một ngày hôm qua, cho nên hôm nay Lâm Giang Nam cũng thuận tay hơn, hai người phối hợp ăn ý, việc chụp hình diễn ra rất thuận lợi.
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng trên màn ảnh, không thể không nói, Khương Trừng thật sự quá hoàn mỹ.
Dù anh chỉ tùy ý ngồi ở chỗ kia, nhưng chụp từ góc nào cũng mang lại cảm giác thời thượng.
Buổi chiều, bọn họ dời địa điểm quay chụp.
Bởi vì chiều nay chụp ảnh phong cách đường phố, thế nên nhân viên công tác đều đến đại lộ Long Dương.
Lâm Giang Nam không có xe, vốn cô định đi cùng các nhân viên công tác, nhưng cô còn chưa kịp mở lời thì Khương Trừng đã dừng xe trước mặt.
Ý tứ rất rõ ràng, Lâm Giang Nam cũng không ra vẻ, mở cửa xe ngồi vào.
Đoàn người nhanh chóng đến đại lộ Long Dương.
Lúc đoàn người đến đại lộ Long Dương, nơi đây đã tụ tập đầy fangirl - được gọi là Cam của Khương Trừng.
Nhóm Cam biết hôm nay Khương Trừng sẽ chụp hình ở đại lộ Long Dương, cho nên đã ồ ạt tập trung từ sớm, muốn tận mắt thấy phong thái của nam thần.
Lâm Giang Nam nhìn quân đoàn Cam tấp nập bên ngoài, cửa sổ xe Khương Trừng dùng kính đặc chế, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Nhìn cảnh tượng như vậy, đột nhiên cô có chút khiếp đảm.
Nếu bây giờ cô cứ trắng trợn táo bạo xuống xe cùng nam thần, có phải sẽ bị thịt luôn không?
Lúc lên xe cô không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ đã hối hận đến mức ruột cũng biến thành màu xanh.
“Xuống xe đi.” Khương Trừng dừng xe, quay sang nói với Lâm Giang Nam.
“Hả… À…” Lâm Giang Nam hậm hực nhìn đám người bên ngoài cửa sổ xe, cô phải có bao nhiêu dũng khí mới dám bước ra ngoài đây?
Khương Trừng vừa xuống xe, Lâm Giang Nam lập tức nghe thấy tiếng thét chói tai đến kinh thiên động địa bên ngoài cửa sổ.
Khương Trừng nhìn fan của mình, sau đó nhìn lại Lâm Giang Nam còn trốn ở trong xe, đến lúc này mới hiểu ra, anh nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, sau đó theo nhân viên công tác đến phố trung tâm đại lộ Long Dương.
Fan thấy Khương Trừng đi đến phố trung tâm, tất cả đều lập tức di chuyển theo chân Khương Trừng.
Không bao lâu sau, một lượng lớn fan vừa vây quanh đây đã rời đi không còn một bóng người, sức ảnh hưởng của Khương Trừng thực sự quá lớn.
Lâm Giang Nam thấy mọi người đã đi theo Khương Trừng, lúc này mới mở cửa xe, đeo camera lên cổ, rón ra rón rén đi phía sau, đến khi hoàn toàn rời xa xe Khương Trừng, thành công lẫn vào quân đoàn Cam, sống lưng cô mới thả lỏng.
Khi Lâm Giang Nam đến được nơi chụp hình, cô đã mệt muốn chết, chen chúc một chỗ thế này, nhóm fangirl thiếu chút nữa là kẹp cô đến không thở nổi, lại còn bị không ít fangirl xem thường.
Lúc ấy Lâm Giang Nam chỉ muốn ngẩng đầu lên trời hét lớn.
Bảo bối mệt tim!
Sau khi tới nơi, Khương Trừng ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, khu vực quay chụp đã được ngăn cách, nhân viên công tác và một ít nhân viên quản lí của đại lộ Long Dương phải chạy ra ngăn fangirl lại.
Lâm Giang Nam rất vất vả mới chui ra phía trước được.
Nhân viên công tác thấy là cô, liền cho đi vào.
Nhóm fangirl bên cạnh thấy được, tất cả đều gào lên.
“Vì sao cô ta có thể vào!”
“Vì sao cô ta được vào?”
“Không phục.”
“Không công bằng!”
“…”
Nhân viên công tác không muốn để ý đến các cô ấy, nhưng trình độ mắng chửi của các cô ấy thật sự quá lợi hại, họ đành phải mở miệng.
“Cô ấy không giống mọi người, không phải là fangirl, cô ấy là nhiếp ảnh gia của Khương Trừng.”
Nhân viên công tác vừa nói, hướng gió ở nhóm fangirl liền thay đổi.
“Oa, cô ấy đúng là may mắn, hâm mộ quá đi ~”
“Biết vậy hồi xưa đã học nhiếp ảnh.”
“Này, sao quen quen vậy nhỉ, mọi người nhìn xem, có giống nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên mạng - Lâm Giang Nam không?”
“Gì mà giống với không giống, chính là cô ấy mà, Lâm Giang Nam đó, tôi là fangirl nhà cô ấy!!”
“Tôi nghe thấy tên nữ thần nhà tôi, ai gọi nữ thần nhà tôi đấy?”
“Trời ơi, nam thần nhà tôi và nữ thần nhà tôi lại đến với nhau, đúng là làm người ta kích động mà (≧▽≦)/!!!”
“…”
Trong quân đoàn Cam lại đột nhiên lộ diện fangirl của Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam đi đến trước mặt Khương Trừng. Khương Trừng cười cười, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, giờ thì Lâm Giang Nam nào biết lo lắng gì nữa, nhanh chóng chạy qua đặt mông ngồi xuống.
Khương Trừng thuận tay cầm một chai nước đưa cho cô.
“Nam thần, Cam của anh…”
“Khương Trừng.”
“À… Khương Trừng, quân đoàn Cam của anh đúng là độc ác.”
Khương Trừng cười cười.
Nếu anh nhớ không lầm, cô cũng là thành viên quân đoàn Cam của anh mà.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, xem ra cô thật sự chen lấn không dễ dàng.
“Vậy em cứ nghỉ ngơi đi, lúc nào tốt hơn thì chúng ta tiến hành chụp hình.”
Lâm Giang Nam gật đầu với anh, bây giờ cô thực sự không còn sức.
Gần đến hai giờ chiều, Hình Mạn mới chạy tới.
Đêm qua cô uống không ít rượu, ngủ một giấc đến giữa trưa, vội vàng ăn chút gì đó lót bụng xong liền chạy tới đây.
Hình Mạn nhìn quân đoàn Cam xung quanh, các cô ấy quá ầm ĩ, không ít fangirl còn xô xô đẩy đẩy, hiện trường vô cùng hỗn loạn, âm thanh cãi nhau không ngừng vang lên, nếu cứ như vậy không ảnh hưởng đến việc chụp hình mới là lạ.
Vì thế cô lấy một cái loa từ tay nhân viên công tác...
_________
[1] Runzsd: Thực chất là RNSD, một brand của Hàn Quốc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Khi Lâm Giang Nam đến studio, Khương Trừng vẫn chưa tới.
Vì thế cô nhàm chán điều chỉnh camera.
Cô ra bên ngoài, thử chụp vài bức ảnh.
Khi cầm camera xoay người, Khương Trừng không một tiếng động xuất hiện trong màn ảnh của cô.
Anh đang ngược sáng đi đến.
Trong cùng anh mang áo giữ ấm, bên ngoài là áo len cao cổ màu xám, ngoài cùng là áo khoác phao bánh mì, hai bên có hai túi rất lớn, tay anh đặt trong túi.
Dưới thân anh mang quần jean xăn lai, giày thể thao Hàn Quốc Runzsd [1] hai màu trắng đen.
Lâm Giang Nam theo bản năng ấn chụp.
...
“Chụp gì đấy?” Khương Trừng hỏi.
“Thử máy ảnh chút thôi, không có gì…” Lâm Giang Nam cười cười với anh.
“Đúng rồi, sao chỉ có mình anh? Anh Hiểu Thiên đâu?” Vì phòng ngừa Khương Trừng nhìn ra manh mối, Lâm Giang Nam nhanh chóng dời đề tài.
“Hừm… Không chừng hiện tại anh ấy còn đang say giấc.”
“Vậy hôm nay anh ấy không đến à?”
“Ừ, có lẽ vậy, dù sao anh ấy tới hay không cũng không có gì khác nhau.”
Lâm Giang Nam: “…”
Nếu anh Hiểu Thiên biết Khương Trừng nói như vậy, không chừng sẽ rơi lệ đi.
...
Bởi vì đã chụp hình cả một ngày hôm qua, cho nên hôm nay Lâm Giang Nam cũng thuận tay hơn, hai người phối hợp ăn ý, việc chụp hình diễn ra rất thuận lợi.
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng trên màn ảnh, không thể không nói, Khương Trừng thật sự quá hoàn mỹ.
Dù anh chỉ tùy ý ngồi ở chỗ kia, nhưng chụp từ góc nào cũng mang lại cảm giác thời thượng.
Buổi chiều, bọn họ dời địa điểm quay chụp.
Bởi vì chiều nay chụp ảnh phong cách đường phố, thế nên nhân viên công tác đều đến đại lộ Long Dương.
Lâm Giang Nam không có xe, vốn cô định đi cùng các nhân viên công tác, nhưng cô còn chưa kịp mở lời thì Khương Trừng đã dừng xe trước mặt.
Ý tứ rất rõ ràng, Lâm Giang Nam cũng không ra vẻ, mở cửa xe ngồi vào.
Đoàn người nhanh chóng đến đại lộ Long Dương.
Lúc đoàn người đến đại lộ Long Dương, nơi đây đã tụ tập đầy fangirl - được gọi là Cam của Khương Trừng.
Nhóm Cam biết hôm nay Khương Trừng sẽ chụp hình ở đại lộ Long Dương, cho nên đã ồ ạt tập trung từ sớm, muốn tận mắt thấy phong thái của nam thần.
Lâm Giang Nam nhìn quân đoàn Cam tấp nập bên ngoài, cửa sổ xe Khương Trừng dùng kính đặc chế, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Nhìn cảnh tượng như vậy, đột nhiên cô có chút khiếp đảm.
Nếu bây giờ cô cứ trắng trợn táo bạo xuống xe cùng nam thần, có phải sẽ bị thịt luôn không?
Lúc lên xe cô không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ đã hối hận đến mức ruột cũng biến thành màu xanh.
“Xuống xe đi.” Khương Trừng dừng xe, quay sang nói với Lâm Giang Nam.
“Hả… À…” Lâm Giang Nam hậm hực nhìn đám người bên ngoài cửa sổ xe, cô phải có bao nhiêu dũng khí mới dám bước ra ngoài đây?
Khương Trừng vừa xuống xe, Lâm Giang Nam lập tức nghe thấy tiếng thét chói tai đến kinh thiên động địa bên ngoài cửa sổ.
Khương Trừng nhìn fan của mình, sau đó nhìn lại Lâm Giang Nam còn trốn ở trong xe, đến lúc này mới hiểu ra, anh nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, sau đó theo nhân viên công tác đến phố trung tâm đại lộ Long Dương.
Fan thấy Khương Trừng đi đến phố trung tâm, tất cả đều lập tức di chuyển theo chân Khương Trừng.
Không bao lâu sau, một lượng lớn fan vừa vây quanh đây đã rời đi không còn một bóng người, sức ảnh hưởng của Khương Trừng thực sự quá lớn.
Lâm Giang Nam thấy mọi người đã đi theo Khương Trừng, lúc này mới mở cửa xe, đeo camera lên cổ, rón ra rón rén đi phía sau, đến khi hoàn toàn rời xa xe Khương Trừng, thành công lẫn vào quân đoàn Cam, sống lưng cô mới thả lỏng.
Khi Lâm Giang Nam đến được nơi chụp hình, cô đã mệt muốn chết, chen chúc một chỗ thế này, nhóm fangirl thiếu chút nữa là kẹp cô đến không thở nổi, lại còn bị không ít fangirl xem thường.
Lúc ấy Lâm Giang Nam chỉ muốn ngẩng đầu lên trời hét lớn.
Bảo bối mệt tim!
Sau khi tới nơi, Khương Trừng ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, khu vực quay chụp đã được ngăn cách, nhân viên công tác và một ít nhân viên quản lí của đại lộ Long Dương phải chạy ra ngăn fangirl lại.
Lâm Giang Nam rất vất vả mới chui ra phía trước được.
Nhân viên công tác thấy là cô, liền cho đi vào.
Nhóm fangirl bên cạnh thấy được, tất cả đều gào lên.
“Vì sao cô ta có thể vào!”
“Vì sao cô ta được vào?”
“Không phục.”
“Không công bằng!”
“…”
Nhân viên công tác không muốn để ý đến các cô ấy, nhưng trình độ mắng chửi của các cô ấy thật sự quá lợi hại, họ đành phải mở miệng.
“Cô ấy không giống mọi người, không phải là fangirl, cô ấy là nhiếp ảnh gia của Khương Trừng.”
Nhân viên công tác vừa nói, hướng gió ở nhóm fangirl liền thay đổi.
“Oa, cô ấy đúng là may mắn, hâm mộ quá đi ~”
“Biết vậy hồi xưa đã học nhiếp ảnh.”
“Này, sao quen quen vậy nhỉ, mọi người nhìn xem, có giống nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên mạng - Lâm Giang Nam không?”
“Gì mà giống với không giống, chính là cô ấy mà, Lâm Giang Nam đó, tôi là fangirl nhà cô ấy!!”
“Tôi nghe thấy tên nữ thần nhà tôi, ai gọi nữ thần nhà tôi đấy?”
“Trời ơi, nam thần nhà tôi và nữ thần nhà tôi lại đến với nhau, đúng là làm người ta kích động mà (≧▽≦)/!!!”
“…”
Trong quân đoàn Cam lại đột nhiên lộ diện fangirl của Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam đi đến trước mặt Khương Trừng. Khương Trừng cười cười, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, giờ thì Lâm Giang Nam nào biết lo lắng gì nữa, nhanh chóng chạy qua đặt mông ngồi xuống.
Khương Trừng thuận tay cầm một chai nước đưa cho cô.
“Nam thần, Cam của anh…”
“Khương Trừng.”
“À… Khương Trừng, quân đoàn Cam của anh đúng là độc ác.”
Khương Trừng cười cười.
Nếu anh nhớ không lầm, cô cũng là thành viên quân đoàn Cam của anh mà.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, xem ra cô thật sự chen lấn không dễ dàng.
“Vậy em cứ nghỉ ngơi đi, lúc nào tốt hơn thì chúng ta tiến hành chụp hình.”
Lâm Giang Nam gật đầu với anh, bây giờ cô thực sự không còn sức.
Gần đến hai giờ chiều, Hình Mạn mới chạy tới.
Đêm qua cô uống không ít rượu, ngủ một giấc đến giữa trưa, vội vàng ăn chút gì đó lót bụng xong liền chạy tới đây.
Hình Mạn nhìn quân đoàn Cam xung quanh, các cô ấy quá ầm ĩ, không ít fangirl còn xô xô đẩy đẩy, hiện trường vô cùng hỗn loạn, âm thanh cãi nhau không ngừng vang lên, nếu cứ như vậy không ảnh hưởng đến việc chụp hình mới là lạ.
Vì thế cô lấy một cái loa từ tay nhân viên công tác...
_________
[1] Runzsd: Thực chất là RNSD, một brand của Hàn Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook