Buông Tha
-
Chương 2: Trò chơi mới bắt đầu thôi!
Người bác sĩ sau khi nghe thấy lời anh nói liền kinh hãi. Sợ đến nỗi trên trán lấm tấm mồ hôi. Ông ta cố gắng mở miệng hỏi lại anh.
"Thiếu gia, xin ngài suy nghĩ lại, mạng người là quan trọng không thể để cả hai chết được"
Chất giọng vị bác sĩ kia chất chứa đầy cầu khẩn. Ông ta thân là bác sĩ, sao có thể trơ mắt nhìn hai người trong kia chết được? Một người là phụ nữ, một là trẻ con, dù cho phải cố gắng hết sức ông cũng phải cứu sống cả hai người này, thế nhưng người đàn ông đứng đối diện ông quá nhẫn tâm, anh muốn cả hai đều phải chết.
Nhìn thời gian lại trôi đi, bác sĩ kia cuống lên, nếu không kịp thời cứu chữa, hai mạng người có lẽ sẽ không cứu được nữa. Ngay sau khi vị bác sĩ kia xoay người đi vào phòng phẫu thuật, giọng nói giá lạnh liền vang lên sau lưng.
"Bằng mọi cách phải cứu sống người mẹ".
Hai tay anh siết chặt, cô dám không nghe lời anh, sao anh có thể để cô chết một cách thanh thản như vậy? Kẻ nào dám làm trái lời, anh sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Ca phẫu thuật kết thúc, đứa bé không giữ được, người mẹ vì mất máu mà hôn mê không biết bao giờ tỉnh.
Anh đứng nhìn cô, cô đang nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt nhìn thật đáng thương, thế nhưng ở trong mắt anh tất cả đều là giả tạo.
"Ưm..."
Từ Ân Dung khẽ rên lên, bàn tay gầy gò khẽ động, đôi mắt chầm chậm mở ra.
"Tỉnh rồi? ".
Tống La Diệm lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai khiến cả người cô căng cứng.
Cô đảo mắt nhìn anh, khuôn mặt quen thuộc khiến cô sợ hãi.
"A...A...A" - Cô thất thần hét lên một tiếng.
Anh dùng tay hất tung chăn của cô ra, đem thân thể nhỏ bé của cô đè xuống dưới thân thể to lớn của anh.
Bác sĩ nói, trong thời gian này không được quan hệ, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. Anh nhìn cô cười khểnh một tiếng, anh sẽ cho cô hiểu thế nào là đau khổ.
Bàn tay kéo quần bệnh của cô xuống, gảy chiếc quần lót nhỏ xinh ra một bên, để lộ nơi bí hiểm.
Cô kinh hãi, thế nhưng lại không có cách nào ngăn cản hành động của anh. Không phải cô không biết nếu quan hệ bây giờ sẽ xảy ra án mạng. Cô còn chưa muốn chết!
"Dừng lại đi...!".
Nước mắt không biết rơi xuống từ khi nào, từng giọt từng giọt lăn dài trên khuôn mặt.
"Cầu xin anh, buông tha cho tôi... " - Từ Ân Dung khàn giọng cầu xin.
Thế nhưng Tống La Diện không hề để ý, thúc mạnh vào bên trong khiến cô đau đớn ngất đi. Mặc cho cô đã ngất, thế nhưng anh không hề dừng lại hành động tàn nhẫn của mình. Mỗi lần thúc vào đều là thúc vào nơi sâu nhất, khiến cô đau đến thấu tận tâm can.
Cho đến khi bên dưới của cô không ngừng chảy máu, anh mới dừng lại. Tao nhã mặc lại quần áo, thản nhiên nhìn cảnh tượng kinh hãi. Hạ thân cô máu chảy không ngừng thẫm đẫm một mảng đỏ rực trên ga giường trắng tinh.
Tống La Diệm nâng khoé môi, chậm rãi nói.
"Trò chơi mới bắt đầu thôi!".
"Thiếu gia, xin ngài suy nghĩ lại, mạng người là quan trọng không thể để cả hai chết được"
Chất giọng vị bác sĩ kia chất chứa đầy cầu khẩn. Ông ta thân là bác sĩ, sao có thể trơ mắt nhìn hai người trong kia chết được? Một người là phụ nữ, một là trẻ con, dù cho phải cố gắng hết sức ông cũng phải cứu sống cả hai người này, thế nhưng người đàn ông đứng đối diện ông quá nhẫn tâm, anh muốn cả hai đều phải chết.
Nhìn thời gian lại trôi đi, bác sĩ kia cuống lên, nếu không kịp thời cứu chữa, hai mạng người có lẽ sẽ không cứu được nữa. Ngay sau khi vị bác sĩ kia xoay người đi vào phòng phẫu thuật, giọng nói giá lạnh liền vang lên sau lưng.
"Bằng mọi cách phải cứu sống người mẹ".
Hai tay anh siết chặt, cô dám không nghe lời anh, sao anh có thể để cô chết một cách thanh thản như vậy? Kẻ nào dám làm trái lời, anh sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Ca phẫu thuật kết thúc, đứa bé không giữ được, người mẹ vì mất máu mà hôn mê không biết bao giờ tỉnh.
Anh đứng nhìn cô, cô đang nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt nhìn thật đáng thương, thế nhưng ở trong mắt anh tất cả đều là giả tạo.
"Ưm..."
Từ Ân Dung khẽ rên lên, bàn tay gầy gò khẽ động, đôi mắt chầm chậm mở ra.
"Tỉnh rồi? ".
Tống La Diệm lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai khiến cả người cô căng cứng.
Cô đảo mắt nhìn anh, khuôn mặt quen thuộc khiến cô sợ hãi.
"A...A...A" - Cô thất thần hét lên một tiếng.
Anh dùng tay hất tung chăn của cô ra, đem thân thể nhỏ bé của cô đè xuống dưới thân thể to lớn của anh.
Bác sĩ nói, trong thời gian này không được quan hệ, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. Anh nhìn cô cười khểnh một tiếng, anh sẽ cho cô hiểu thế nào là đau khổ.
Bàn tay kéo quần bệnh của cô xuống, gảy chiếc quần lót nhỏ xinh ra một bên, để lộ nơi bí hiểm.
Cô kinh hãi, thế nhưng lại không có cách nào ngăn cản hành động của anh. Không phải cô không biết nếu quan hệ bây giờ sẽ xảy ra án mạng. Cô còn chưa muốn chết!
"Dừng lại đi...!".
Nước mắt không biết rơi xuống từ khi nào, từng giọt từng giọt lăn dài trên khuôn mặt.
"Cầu xin anh, buông tha cho tôi... " - Từ Ân Dung khàn giọng cầu xin.
Thế nhưng Tống La Diện không hề để ý, thúc mạnh vào bên trong khiến cô đau đớn ngất đi. Mặc cho cô đã ngất, thế nhưng anh không hề dừng lại hành động tàn nhẫn của mình. Mỗi lần thúc vào đều là thúc vào nơi sâu nhất, khiến cô đau đến thấu tận tâm can.
Cho đến khi bên dưới của cô không ngừng chảy máu, anh mới dừng lại. Tao nhã mặc lại quần áo, thản nhiên nhìn cảnh tượng kinh hãi. Hạ thân cô máu chảy không ngừng thẫm đẫm một mảng đỏ rực trên ga giường trắng tinh.
Tống La Diệm nâng khoé môi, chậm rãi nói.
"Trò chơi mới bắt đầu thôi!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook