Buông Tha - Thảo Phạm
-
Chương 58: Phát bệnh
“Quên đi, coi như hôm nay chúng ta chưa từng có con. Tôi chỉ có em, em cũng chỉ có tôi thôi.”
“Thật hết cách với anh mà...”
Giang Phong chính là vậy, thứ gì của mình thì hắn vĩnh viễn sẽ không cho người khác động vào. Bạch Uyển Vy là báu vật của hắn, sao hắn có thể để cô rơi vào tay người khác.
Nhìn Giang Phong đang ngắm cảnh hoàng hôn, Bạch Uyển Vy cười nhẹ rồi cầm chiếc máy ảnh nhỏ lên, chụp lấy một tấm ảnh của hắn. Đây là máy chụp ảnh lấy liền, rất nhanh bức ảnh nhỏ xinh liền được hoàn thành.
Bạch Uyển Vy định đưa nó cho Giang Phong, nhưng khi hắn quay lại nhìn cô, biểu cảm dường như thay đổi hoàn toàn. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại bỗng nhiên thấy mép mình có gì đó ươn ướt, cô liền đưa tay lên chạm vào.
Là máu.
Bạch Uyển Vy chỉ kịp ngước đôi mắt của mình lên nhìn người đàn ông trước mặt rồi ngã gục xuống, Giang Phong hoảng hốt mà đỡ lấy cô.
“Uyển Vy ! Uyển Vy !”
...
“Cô ấy thế nào rồi ? Vẫn ổn chứ ?”
“Trước mắt thì đã tạm thời ổn định, nhưng tình hình vẫn không khả quan cho lắm.”
Giang Phong lo lắng khôn nguôi, nhìn về phía người con gái đang nằm trên giường bệnh trắng xoá. Đều là lỗi của hắn... Tại sao phải đưa cô đi vào thời điểm này chứ ? Hai người còn rất nhiều cơ hội mà.
Cô muốn đi, nhưng quyền quyết định thuộc về hắn, hắn lẽ ra nên hiểu rằng tình trạng của cô vốn dĩ đã không đủ tốt rồi. Nếu để hắn lựa chọn lại, cho dù cô có giận dỗi hắn cả ngày, cả tháng, cả năm, hay thậm chí là cả đời... hắn cũng sẽ đợi đến lúc cô khoẻ mạnh hoàn toàn.
Sau đó không lâu, Giang Phong bước vào trong phòng, lúc này Bạch Uyển Vy mới tỉnh dậy, ý thức còn chút mơ hồ.
“Xin lỗi... vì làm anh... lo lắng rồi...”
“Không sao, ngày mai chúng ta sẽ trở về, được chứ ?”
Bạch Uyển Vy gật đầu, cô tự biết tình trạng của mình thế nào, huống hồ Giang Phong ban nãy đã bị cô doạ cho chết khiếp rồi, làm sao có thể để cô ở lại nơi này nữa.
Giang Phong nhẹ nhàng nâng niu bàn tay nhỏ của Bạch Uyển Vy, nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay thon dài. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc với cô, hắn sẽ hối hận cả đời mất.
Ngày hôm sau, cả hai trở về nước, Bạch Uyển Vy thì ngay lập tức được chuyển tới bệnh viện. Nghe bác sĩ nói về tình hình hiện tại của cô, Giang Phong bỗng dưng nổi giận, hắn rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại rồi vào đi gặp Bạch Uyển Vy.
Thấy bóng lưng của Bạch Uyển Vy, Giang Phong liền ôm chầm lấy cô từ đằng sau, đầu gục xuống vai người con gái nhỏ ấy.
“Em sẽ không bỏ lại tôi... đúng không ? Uyển Vy, em không thể đi được...”
Bạch Uyển Vy không dám trả lời, trên vai bỗng thấy ướt át, khiến cô lại muốn khóc theo. Cô và Giang Phong khó khăn lắm mới đến được ngày hôm nay, vậy mà hạnh phúc chưa được bao lâu, mọi thứ đã tan vỡ rồi.
Cô không còn cơ hội nữa, nhưng cô không muốn Giang Phong đau khổ.
“Không... sẽ không đâu...”
Giang Phong bỗng dưng cảm thấy yên tâm. Hắn biết... cô sẽ không nhẫn tâm mà... cô nhất định sẽ quay về bên hắn, dù có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, bệnh tình của Bạch Uyển Vy lại không có tiến triển, Giang Phong cũng nhìn ra cô sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Dù vậy, hắn vẫn tin Bạch Uyển Vy có thể vượt qua, bởi vì cô còn có hắn, có con mà.
Cả gia đình của cô đang đợi cô, cô không thể thua cuộc được.
“Uyển Vy, tôi mang đồ ăn tới cho em. Uyển Vy ?”
Tại sao căn phòng lại tối om thế này ? Giang Phong đột nhiên nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, hắn mới chợt phát hiện Bạch Uyển Vy đang trong đó.
Cô nôn rất nhiều, thậm chí máu còn vấy lên toàn bộ quần áo, rây ra sàn.
“Uyển Vy, Uyển Vy.”
Cả cơ thể của Bạch Uyển Vy ngã về phía sau, cũng may là có Giang Phong đỡ lấy. Cô bám vào người hắn, lại tiếp tục nôn một lần nữa, mùi máu tanh nồng nặc cả căn phòng.
“Em... sắp chết rồi... nhưng...em không muốn... rời xa anh đâu...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook