Buông Tay Để Yêu
-
Chương 4
Không được đâu, Kim Na ạ. Tớ đã nói rồi. Việc này tớ không thể giúp được. – Lý Bối Nhĩ ngồi trên ghế sô pha lắc đầu quầy quậy.
- Bối Nhĩ, tớ cầu xin cậu, chỉ một lần thôi. Thật đấy, chỉ một lần này thôi. – Kim Na khóc lóc đau đớn. Cô ta quỳ xuống thảm, khổ sở cầu xin.
Thấy Bối Nhĩ im lặng, Kim Na kéo tay cô nhè nhẹ xoa lên những vết sưng tấy ở đuôi mắt mình.
- Bối Nhĩ, tớ cầu xin cậu. Cậu xem bộ dạng tớ bây giờ này. Người ngoài chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài chứ thực ra có ai hiểu những đau khổ trong lòng tớ đâu. Cậu giúp tớ đi. Bối Nhĩ, cậu giúp tớ nhé.
Lý Bối Nhĩ thấy vậy vội dìu cô ta lên ngồi sô pha, bộ mặt đau khổ nói:
- Cậu làm gì thế? Có gì thì cậu cứ nói đi.
- Vậy là cậu nhận lời rồi nhé? – Kim Na nhanh chóng gạt nước mắt, cười khì khì nhìn cô.
Lý Bối Nhĩ chau mày tượng trưng cho hành động gật đầu đồng ý.
- Yeah! Tốt quá rồi! – Kim Na nhảy dựng lên, bộ dạng vui mừng khôn xiết.
Lý Bối Nhĩ thẫn thờ nhìn cô nàng. Có lẽ những giọt nước mắt vừa rồi của cô ta đã rơi xuống vì thời khắc thắng lợi này. Điều này khiến cho Bối Nhĩ cảm giác như mình bị mắc lừa vậy.
Hôm sau, Bối Nhĩ dẫn Kim Na đến công ty quảng cáo lớn nhất trong thành phố. Đứng dưới sảnh công ty, cô ngước nhìn ánh nắng rực rỡ trên bầu trời, ngắm những tòa nhà cao chọc trời lẩn khuất trong mây mù, bất chợt cô cảm thấy hơi chóng mặt. Một cảm giác hoảng sợ và lo lắng chợt dấy lên khiến đôi chân cô ngập ngừng lùi lại hai bước.
- Cậu không sao chứ? – Kim Na ngồi trên chiếc xe mui trần màu đỏ nhìn cô lo lắng.
- Chúng ta đừng làm như vậy được không? – Lý Bối Nhĩ nhìn Kim Na với ánh mắt khẩn cầu.
- Bối Nhĩ, cậu sao thế? Không phải chúng mình đã thống nhất rồi sao? - Trong đôi mắt của Kim Na chợt hiện lên nỗi bất hạnh và uất ức ghê gớm. Chính ánh mắt này thường khiến Lý Bối Nhĩ không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
- Haizzz! Khi cậu chìa tay xin người khác cứu lấy cuộc hôn nhân của cậu, cậu cũng biết là cậu đã bán đứng tình yêu của hai người. - Lý Bối Nhĩ đứng thẳng người, ngẩng cao đầu hiên ngang bước vào tòa nhà, trông dáng vẻ cứ như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc cô gái trẻ vậy.
Thực ra, cũng đã lâu rồi Lý Bối Nhĩ không bước ra khỏi nhà. Cô thường cảm thấy cô đơn khi hòa mình vào đám đông. Vì thế kể từ khi chuyển đến thành phố này, Lý Bối Lỗi đã trở thành nơi gửi gắm tinh thần duy nhất của cô. Cô luôn cảm thấy mệt mỏi với những đám đông, chán ngán cảnh hoang tàn sau các lễ hội, ngán ngẩm nỗi cô đơn đằng sau nụ cười vui vẻ, nhưng do tính cách yếu đuối và hay nhượng hộ, khiến cô không biết cách từ chối những lời đề nghị. Do đó dù có thể từ chối lời thỉnh cầu vô lý của Kim Na nhưng cô đã không làm thế. Cô vẫn cố gắng nghiêm mặt đi vào tòa nhà và chen chúc trong thang máy cùng với các nam nữ doanh nhân. Cô không biết mục đích Kim Na đạo diễn vở kịch này để mong muốn thu lại kết quả gì và liệu có đạt được nó hay không, cô càng không biết vai diễn của cô sẽ đem lại cho cô điều gì. Tóm lại, đầu óc cô đầy ắp những ý nghĩ rối bời như thể gặp phải những bất hạnh bị người ta kéo lên tàu cướp biển vậy. Dù vậy cô cũng không thể không nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình, cho nên trong khoảnh khắc đó, trái tim có không thể thốt lên rằng mình thất vọng mà bởi đơn giản là cô đang cực kỳ thất vọng.
- Cô ơi, rốt cuộc là cô có lên không? Cô... cô gì ơi? - Một người đàn ông mặc bộ vest đen, đeo kính gọng vàng đứng ở của thang máy nhìn Lý Bối Nhĩ.
- Tôi ư? À! Sao ạ? - Lý Bối Nhĩ cố gắng lôi mình thoát khỏi dòng suy nghĩ và trở về hiện thực.
Người đàn ông đó cười luống cuống. Lúc này, cô mới nhận ra, mình đã bước một chân vào thang máy còn chân kia vẫn đứng bên ngoài. Ánh mắt của mọi người trong thang máy đều đổ dồn về phía cô như thể họ đang đợi cô tuyên bố một điều gì đó rất quan trọng.
- À! Tôi xin lỗi. - Cô vội vàng bước vào, đứng sát bên người đàn ông lúc nãy và thì thào với anh ta một câu: - Xin hãy gọi tôi là "chị".
Người đàn ông đó thẫn thờ nhìn cô rồi bật cười:
- Ha ha. Được. Vậy xin hỏi "chị", chị lên tầng mấy?
- Không phải cô đến tìm Tổng giám đốc ư? Đó chính là Tổng giám đốc của chúng tôi.
Một người phụ nữ trung niên tóc ngắn đến mang tai, mặc bộ vest màu tím, cùng tiếng giày cao gót vội vã bước qua họ. Nụ cười xã giao khiến người phụ nữ đó trông vừa trầm lặng lại vừa quý phái. Lý Bối Nhĩ vội vàng nhìn về phía cửa thang máy. Con số màu đỏ phía trên đã chuyển từ "năm" thành "bảy". Bên ngoài của sổ, không biết lá cờ của nước nào ở trên đỉnh tòa nhà đối diện đang tung bay phấp phới như muốn khoe khoang điều gì đó.
- Đắc ý gì chứ? - Cô lẩm bẩm một câu rồi xoay người bước vào thang máy.
Cuối cùng, Bối Nhĩ cũng bước ra khỏi tòa nhà, từ xa cô đã nhìn thấy Kim Na dừng xe ở đối diện cổng ra. Cô đang định sải bước về phía trước thì chợt nhìn thấy bên đường có một bông hoa nhỏ trông rất đáng yêu nên cô liền đi lại đó rồi ngồi xuống ngắm nghía. Cánh hoa màu đỏ tươi, những chiếc lá nhỏ làm nền bao quanh càng tôn thêm vẻ đẹp của bông hoa. Xung quanh có mấy cây to chia nhau đứng như không muốn cho nó dựa vào.
- Hoa có buồn không? - Cô mân mê bông hoa nhỏ lẻ loi đó và nhẹ nhàng hỏi.
Một chiếc Mercedes - Benz chạy qua cuốn bụi bay mù mịt.
- Nổi gió rồi. Cô nói, - Không biết lát nữa có mưa không đây?
Đến khi ngẩng đầu lên, cô đã thấy Kim Na đang vẫy mình. Hình như cô ta đang nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ. Trên đường phố khách bộ hành qua lại càng lúc càng đông, họ đi thành từng tốp năm ba người. Lúc ấy lòng cô bỗng dâng lên một nỗi đau khó tả khi nhìn bông hoa nhỏ đứng bên đường cô đơn đó.
- Cậu xem cái gì thế? - Kim Na đã lái xe đến bên cạnh cô.
- Cậu không thấy nó thật cô đơn sao? - Cô chỉ vào cây hoa đó và nhìn về phía Kim Na.
- Nó có gì đáng xem đâu. - Kim Na ngán ngẩm nhìn cô.
- Cậu làm xong việc chưa?
- Tổng giám đốc là phụ nữ. - Cô đáp lại câu hỏi của cô ta.
- Đúng là phụ nữ mà.
- Nói như vậy thì Đặng Bành không phải là Tổng giám đốc công ty đó ư?
- Anh ấy là phó tổng giám đốc. Sao thế? Cậu mau nói đi. Rốt cuộc việc đó thế nào rồi? - Mặt Kim Na nhăn rút lại lộ rõ vẻ sốt ruột.
- Na này, cậu đừng dùng cách cực đoan đó để giải quyết được không? Có việc gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện được? Cậu biết không? Cậu làm như vậy là huỷ hoại tình yêu của hai người đấy. Cậu...
- Giữa chúng tớ chẳng còn tình cảm gì từ lâu rồi. - Kim Na bỗng ngắt lời cô, - Bối Nhĩ, cậu nhìn thẳng vào mắt mình nè. Cậu hãy nhìn thật kỹ vào.
Nước mắt ứa ra trên đôi mắt vẫn chưa hết sưng tựa như những hạt đậu từ từ lăn xuống. Cảm xúc của cô ta lúc này khiến cho Lý Bối Nhĩ không tài nào phân biệt được đâu là nỗi đau thật và đâu là nỗi đau giả.
- Khuôn mặt đó cần được vuốt ve bởi một bàn tay ấm áp. - Lý Bối Nhĩ thầm nghĩ.
- Xin lỗi Kim Na. Tớ nghĩ là tớ thật sự không giúp được cậu.
Khuôn mặt Kim Na ướt đẫm nước mắt, cô ta không nói năng gì mà chỉ lặng lẽ nhìn cô rồi quay người giơ chân đạp mạnh chân ga chiếc xe mui trần màu đỏ đổ bên cạnh. Đôi giầy cao gót bị gãy nằm cô đơn bên đường như đứa trẻ bị ai đó bỏ rơi.
- Cậu làm gì thế hả? Mau đừng lại đi. Na ơi, cậu nghe tớ nói. Cậu nghe tớ nói đi mà.
Cô ôm chặt lấy eo Kim Na từ phía sau như cố ngăn hành động điên cuồng của Kim Na lại, nhưng cô ta không những không dừng lại mà lại còn cố sức đạp mạnh hơn. Những móng chân sơn đỏ đã có rất nhiều vết xước. Không chỉ chân cô ta không dừng lại mà đến cả tay cô ta cũng bắt đầu khua khoắng lung tung như thể đang muốn túm lấy không khí trước mặt. Tay trái giơ ra không túm được, tay phải lại giơ ra cũng không túm được. Cuối cùng lại giơ tay trái ra. Vòng tuần hoàn đó khiến cô ta trông giống như một kẻ mất trí.
- Cậu muốn tớ làm thế nào? Rốt cuộc cậu muốn tớ phải làm thế nào đây? - Lý Bối Nhĩ bật khóc.
- Bối Nhĩ. - Đột nhiên Kim Na dừng lại, quay người nhìn cô. - Cậu giúp tớ đi. Cậu muốn gì tớ đều có thể cho cậu. Tiền ư? Tớ có, cậu xem này...
Cô ta vừa nói vừa lấy chiếc túi xách trong chiếc xe mui trần ra, cúi xuống lục lọi.
- Một trăm nghìn nhân dân tệ ư? Hay là hai trăm nghìn nhân dân tệ? Tớ sẽ đưa cậu hết. Thật đấy Bối Nhĩ ạ. Chỉ cần cậu ra giá, tớ sẽ không để cậu làm không công đâu.
Lý Bối Nhĩ giơ tay ra giữ chặt lấy tay phải đang khua khoắng cầm tấm thẻ ngân hàng của Kim Na.
- Tớ sẽ giúp cậu... nhưng, Na à, tình cảm giữa chúng mình chỉ đáng giá từng đó tiền thôi sao? - Cô nói xong thì sải bước quay lại tòa nhà của Công ty quảng cáo để Kim Na thẫn thờ há hốc mồm đứng ngây ra đó. Mãi sau, cô ta mới thốt lên được một câu:
- Rốt cuộc cậu muốn bao nhiêu tiền?
- Cậu đi cho khuất mắt tớ đi. - Trong chớp mắt, cô đã bước chân vào tòa nhà mà vẫn hậm hực lầm bầm mắng lại một câu.
Lý Bối Nhĩ nghĩ, không phải cái gì cũng có thể lấy tiền ra trao đổi. Cô không thiếu tiền, từ nhỏ đến lớn, trong mắt cô, nhiều tiền đến mấy chẳng qua cũng chỉ là một vài con số bị biến hóa mà thôi. Có rất nhiều thứ mà tiền cũng không thể bù đắp được, chẳng hạn như tình cảm. Cô khát khao được quan tâm, khát khao được thừa nhận, khát khao được chăm sóc và tiền đâu thể mua được những thứ đó. Khi Kim Na đáng thương đứng trước cửa nhà cô, có đã cho rằng, giữa họ có tình bạn, ít nhất cũng là đã từng có, nhưng lời nói vừa rồi của Kim Na đã khiến trái tim cô tê tái. Tình bạn bao nhiêu năm đã đi đầu mất rồi? Tình bạn thuần khiết đó đã đi đâu mất rồi? Cô không thể nào hiểu nổi nữa.
- Hai trăm nghìn nhân dân tệ ư?... Hờ hờ! - Cô cười lạnh lùng đi qua đám đông, bước vào thang máy.
Thang máy lên tầng năm. Cô bước ra với khuôn mặt lạnh giá và bởi những việc vừa xảy ra trên đường khiến đôi mắt cô bao phủ một làn sương u buồn.
- Xin hỏi, Đặng Bành có ở đây không ạ? – Lần này, có không dùng bất cứ một "sách lược" nào mà cô muốn trực tiếp thể hiện bằng hành động. Bởi mọi sự nguỵ trang dù cầu kỳ đến mấy rồi cuối cũng cũng sẽ bại lộ. Điểm này, cô là người rõ hơn ai hết. Chính vào lúc cửa thang máy phát ra tiếng "tinh tinh" rồi mở ra, cô chợt nghĩ:
- Kể ra con người sống chân thành với nhau một chút thì tốt biết mấy.
- Phó tổng giám đốc đang họp. Xin hỏi, có có hẹn không ạ? - Một cô gái mặc vest, mày thưa môi mỏng nhìn cô nở nụ cười.
- Không có hẹn. Nhưng tôi tìm ông ấy có việc gấp.
- Xin lỗi cô. Cô có thể hẹn trước được không? Phó tổng giám đốc rất bận ạ.
- Vậy à! - Lý Bối Nhĩ đáp lại. Đầu cô không ngừng suy nghĩ, - Vậy... tôi sẽ vào trong phòng đợi ông ấy, được chứ?
- Được. Nhưng mà... hôm nay, phó tổng giám đốc phải tham gia mấy cuộc họp liền nên e là ông ấy không có thời gian gặp cô đâu.
- Không sao. Tôi sẽ đợi ông ấy. Bao lâu tôi cũng đợi.
Thấy cô nhất định không từ bỏ ý định gặp Phó tổng giám đốc nên cô gái mặc vest đành phải nhượng hộ.
- Được rồi. Mời cô cứ tự nhiên.
Lý Bối Nhĩ ngồi trên chiếc ghế sô pha học da rồi đưa mắt nhìn các nhân viên mặc vest đi đi lại lại trước mặt. Trên mặt họ thoáng có nét u buồn có vẻ không phù hợp với một thành phố phồn hoa cho lắm. Cô cũng không hiểu rốt cuộc họ đang bận chuyện gì, và cô lại càng không hiểu tại sao họ lại u uất như thế. Có lẽ đó là thế giới mà cô sẽ không bao giờ có thể bước vào được. Khi ấy cô lại nghĩ, rốt cuộc là thế giới này bỏ rơi cô hay là do cô không thể hòa vào thế giới này được? Cô nghĩ mãi mà không thể tìm được câu trả lời hợp lí, ngược lại những thứ đó chỉ càng khiến cô cảm thấy đau đầu hơn mà thôi. Cú điện thoại của Kim Na vô tình đã giải cứu cô ra khỏi trạng thái trầm tư đó.
- Bối Nhĩ, thế nào rồi? Cậu đã gặp anh ta chưa?
- Chưa. Anh ta đang họp. Tớ không tiện quấy rầy.
- Ôi trời, có gì mà không tiện chứ? Có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của vợ anh ta không? Cậu xông vào mà nói cho anh ta biết là vợ anh ta sắp chết rồi. Bối Nhĩ, giờ tớ chỉ biết trông cậy vào cậu thôi. Bối Nhĩ, cậu nhất định phải giúp tớ đấy.
- Cái này... Cái này có ổn không?
- Tớ nói ổn là ổn mà. Cậu cứ làm theo lời tớ đi. Sau khi việc này thành công, cậu muốn gì tớ đều...
Không đợi Kim Na nói xong, Lý Bối Nhĩ đã tắt điện thoại. Cô cảm thấy buồn cho cuộc hôn nhân của Kim Na, cho chính bản thân Kim Na và hơn hết cô cảm thấy buồn cho tình bạn giữa họ.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, hít một hơi thật sâu rồi sải bước đến phòng họp. Cô biết giờ đang làm một việc sẽ khiến cô phải hối hận nhưng cô không ngăn được mình nữa rồi. Bởi cô đã hứa với Kim Na và cô cảm thấy mình có trách nhiệm thực hiện lời hứa này. Nghĩ thế, cô liền đẩy cánh cửa phòng họp ra...
Mười mấy cặp mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô khiến cô cảm thấy mình chưa bao giờ hoang mang và lo lắng đến vậy. Hơi lạnh của điều hòa bên trong phòng họp phả vào người khiến cô có chút choáng váng.
- Xin hỏi... Đặng Bành có ở đây không? Không còn chút sức lực nào để tìm kiếm người đàn ông đã làm cho Kim Na phát cuồng trong đám đông này nữa. Huống hồ, cô cũng chỉ gặp người đàn ông đó đúng một lần trong ngày cưới của Kim Na, vì thế cảnh tượng ngày hôm đó đều đã phai mờ trong kí ức của cô rồi.
Sau giây phút yên lặng chết người đó, một người đàn ông bước lên phía trước nghi hoặc nhìn cô:
- Xin hỏi... Cô là...?
- Bối Nhĩ... - một người phụ nữ đứng tuổi bước đến bên người đàn ông đó rồi nhẹ nhàng gọi tên cô. – Đúng là con thật rồi, Bối Nhĩ...
Lý Bối Nhĩ thẫn thờ đứng lặng, phải thật lâu sau cô mới thực hiện một hành động khá ngốc ngếch. Cô lấy hai tay bịt chặt mặt mình như con đã điểu tránh kẻ địch truy sát trong sa mạc mà chỉ để lộ ra phần đuôi của mình. Cô cảm giác đầu óc mình như ngừng vận động, mạch tư duy của cô giống như chiếc diều bị đứt dây bay chao đảo rồi từ từ rơi xuống, lạc vào một nơi nào đó và hoá thành cát bụi.
- Sao con lại ở đây? - Người phụ nữ đó bước đến bên cô hỏi.
Những giọt nước mắt luồn qua kẽ tay Lý Bối Nhĩ rơi xuống. Cô cúi đầu lí nhí một tiếng:
- Mẹ...
Các thành viên mặc những bộ vest cao cấp trong phòng họp vô cùng kinh ngạc, rất nhanh sau đó họ lại bắt đầu xì xào thảo luận với nhau. Lý Bối Nhĩ nhìn thẳng vào đôi mắt của mẹ. Đã ba năm rồi họ chưa hề gặp nhau. Dù trong mơ, cô luôn tưởng tượng ra hàng trăm nghìn cảnh họ gặp lại nhau nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh họ gặp nhau như thế này. Thậm chí, cô còn chẳng biết mẹ mình đã trở về thành phố này từ lúc nào nữa? Điều lạ lùng là cô chẳng nói gì, và thực ra cô cũng chẳng biết mình muốn nói gì. Họ cứ đứng đối diện nhau như thể hai người xa lạ đứng đợi ở bến xe.
- Đúng là Bối Nhĩ thật rồi. - Người đàn ông đó mở miệng nói trước, phá tan không khí trầm lặng giữa hai người.
Anh ta bước đến bên Lý Bối Nhĩ, cười khì khì nói: - Tôi là Đặng Bành. Chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở... ha ha... Cô còn nhớ chứ?
- Anh đi theo tôi. - Lý Bối Nhĩ nhanh chóng kéo tay anh ta bước ra ngoài như chạy.
- À! Khoan đã. Tôi nói... Bối Nhĩ, tôi nói là... - Người đàn ông đó vừa gọi tên cô vừa bị cô kẻo ra khỏi phòng họp.
Họ không đi thang máy. Lý Bối Nhĩ kéo người đầu ông có tên là Đặng Bành đi xuống cầu thang bộ. Nước mắt cô không ngừng rơi. Chính vào giây phút gặp lại mẹ, cô có cảm giác như cả trái tim mình tan vỡ. Bởi cô đã nhìn thấy những nếp nhăn hiện rõ ở đuôi mắt mẹ, đã biết sự vô tình của thời gian khắc lên bao nhiêu nếp nhăn mà người ta không hề hay biết. Ba năm rồi, đã ba năm rồi đó. Người phụ nữ xinh đẹp trong lòng cô đã già đi. Nước mắt làm nhòa mắt cô. Cô chợt nghe thấy những âm thanh ký ức ngắt quãng bên tai, thật gần, thật rõ.
- Bối Nhĩ, tớ cầu xin cậu, chỉ một lần thôi. Thật đấy, chỉ một lần này thôi. – Kim Na khóc lóc đau đớn. Cô ta quỳ xuống thảm, khổ sở cầu xin.
Thấy Bối Nhĩ im lặng, Kim Na kéo tay cô nhè nhẹ xoa lên những vết sưng tấy ở đuôi mắt mình.
- Bối Nhĩ, tớ cầu xin cậu. Cậu xem bộ dạng tớ bây giờ này. Người ngoài chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài chứ thực ra có ai hiểu những đau khổ trong lòng tớ đâu. Cậu giúp tớ đi. Bối Nhĩ, cậu giúp tớ nhé.
Lý Bối Nhĩ thấy vậy vội dìu cô ta lên ngồi sô pha, bộ mặt đau khổ nói:
- Cậu làm gì thế? Có gì thì cậu cứ nói đi.
- Vậy là cậu nhận lời rồi nhé? – Kim Na nhanh chóng gạt nước mắt, cười khì khì nhìn cô.
Lý Bối Nhĩ chau mày tượng trưng cho hành động gật đầu đồng ý.
- Yeah! Tốt quá rồi! – Kim Na nhảy dựng lên, bộ dạng vui mừng khôn xiết.
Lý Bối Nhĩ thẫn thờ nhìn cô nàng. Có lẽ những giọt nước mắt vừa rồi của cô ta đã rơi xuống vì thời khắc thắng lợi này. Điều này khiến cho Bối Nhĩ cảm giác như mình bị mắc lừa vậy.
Hôm sau, Bối Nhĩ dẫn Kim Na đến công ty quảng cáo lớn nhất trong thành phố. Đứng dưới sảnh công ty, cô ngước nhìn ánh nắng rực rỡ trên bầu trời, ngắm những tòa nhà cao chọc trời lẩn khuất trong mây mù, bất chợt cô cảm thấy hơi chóng mặt. Một cảm giác hoảng sợ và lo lắng chợt dấy lên khiến đôi chân cô ngập ngừng lùi lại hai bước.
- Cậu không sao chứ? – Kim Na ngồi trên chiếc xe mui trần màu đỏ nhìn cô lo lắng.
- Chúng ta đừng làm như vậy được không? – Lý Bối Nhĩ nhìn Kim Na với ánh mắt khẩn cầu.
- Bối Nhĩ, cậu sao thế? Không phải chúng mình đã thống nhất rồi sao? - Trong đôi mắt của Kim Na chợt hiện lên nỗi bất hạnh và uất ức ghê gớm. Chính ánh mắt này thường khiến Lý Bối Nhĩ không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
- Haizzz! Khi cậu chìa tay xin người khác cứu lấy cuộc hôn nhân của cậu, cậu cũng biết là cậu đã bán đứng tình yêu của hai người. - Lý Bối Nhĩ đứng thẳng người, ngẩng cao đầu hiên ngang bước vào tòa nhà, trông dáng vẻ cứ như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc cô gái trẻ vậy.
Thực ra, cũng đã lâu rồi Lý Bối Nhĩ không bước ra khỏi nhà. Cô thường cảm thấy cô đơn khi hòa mình vào đám đông. Vì thế kể từ khi chuyển đến thành phố này, Lý Bối Lỗi đã trở thành nơi gửi gắm tinh thần duy nhất của cô. Cô luôn cảm thấy mệt mỏi với những đám đông, chán ngán cảnh hoang tàn sau các lễ hội, ngán ngẩm nỗi cô đơn đằng sau nụ cười vui vẻ, nhưng do tính cách yếu đuối và hay nhượng hộ, khiến cô không biết cách từ chối những lời đề nghị. Do đó dù có thể từ chối lời thỉnh cầu vô lý của Kim Na nhưng cô đã không làm thế. Cô vẫn cố gắng nghiêm mặt đi vào tòa nhà và chen chúc trong thang máy cùng với các nam nữ doanh nhân. Cô không biết mục đích Kim Na đạo diễn vở kịch này để mong muốn thu lại kết quả gì và liệu có đạt được nó hay không, cô càng không biết vai diễn của cô sẽ đem lại cho cô điều gì. Tóm lại, đầu óc cô đầy ắp những ý nghĩ rối bời như thể gặp phải những bất hạnh bị người ta kéo lên tàu cướp biển vậy. Dù vậy cô cũng không thể không nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình, cho nên trong khoảnh khắc đó, trái tim có không thể thốt lên rằng mình thất vọng mà bởi đơn giản là cô đang cực kỳ thất vọng.
- Cô ơi, rốt cuộc là cô có lên không? Cô... cô gì ơi? - Một người đàn ông mặc bộ vest đen, đeo kính gọng vàng đứng ở của thang máy nhìn Lý Bối Nhĩ.
- Tôi ư? À! Sao ạ? - Lý Bối Nhĩ cố gắng lôi mình thoát khỏi dòng suy nghĩ và trở về hiện thực.
Người đàn ông đó cười luống cuống. Lúc này, cô mới nhận ra, mình đã bước một chân vào thang máy còn chân kia vẫn đứng bên ngoài. Ánh mắt của mọi người trong thang máy đều đổ dồn về phía cô như thể họ đang đợi cô tuyên bố một điều gì đó rất quan trọng.
- À! Tôi xin lỗi. - Cô vội vàng bước vào, đứng sát bên người đàn ông lúc nãy và thì thào với anh ta một câu: - Xin hãy gọi tôi là "chị".
Người đàn ông đó thẫn thờ nhìn cô rồi bật cười:
- Ha ha. Được. Vậy xin hỏi "chị", chị lên tầng mấy?
- Không phải cô đến tìm Tổng giám đốc ư? Đó chính là Tổng giám đốc của chúng tôi.
Một người phụ nữ trung niên tóc ngắn đến mang tai, mặc bộ vest màu tím, cùng tiếng giày cao gót vội vã bước qua họ. Nụ cười xã giao khiến người phụ nữ đó trông vừa trầm lặng lại vừa quý phái. Lý Bối Nhĩ vội vàng nhìn về phía cửa thang máy. Con số màu đỏ phía trên đã chuyển từ "năm" thành "bảy". Bên ngoài của sổ, không biết lá cờ của nước nào ở trên đỉnh tòa nhà đối diện đang tung bay phấp phới như muốn khoe khoang điều gì đó.
- Đắc ý gì chứ? - Cô lẩm bẩm một câu rồi xoay người bước vào thang máy.
Cuối cùng, Bối Nhĩ cũng bước ra khỏi tòa nhà, từ xa cô đã nhìn thấy Kim Na dừng xe ở đối diện cổng ra. Cô đang định sải bước về phía trước thì chợt nhìn thấy bên đường có một bông hoa nhỏ trông rất đáng yêu nên cô liền đi lại đó rồi ngồi xuống ngắm nghía. Cánh hoa màu đỏ tươi, những chiếc lá nhỏ làm nền bao quanh càng tôn thêm vẻ đẹp của bông hoa. Xung quanh có mấy cây to chia nhau đứng như không muốn cho nó dựa vào.
- Hoa có buồn không? - Cô mân mê bông hoa nhỏ lẻ loi đó và nhẹ nhàng hỏi.
Một chiếc Mercedes - Benz chạy qua cuốn bụi bay mù mịt.
- Nổi gió rồi. Cô nói, - Không biết lát nữa có mưa không đây?
Đến khi ngẩng đầu lên, cô đã thấy Kim Na đang vẫy mình. Hình như cô ta đang nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ. Trên đường phố khách bộ hành qua lại càng lúc càng đông, họ đi thành từng tốp năm ba người. Lúc ấy lòng cô bỗng dâng lên một nỗi đau khó tả khi nhìn bông hoa nhỏ đứng bên đường cô đơn đó.
- Cậu xem cái gì thế? - Kim Na đã lái xe đến bên cạnh cô.
- Cậu không thấy nó thật cô đơn sao? - Cô chỉ vào cây hoa đó và nhìn về phía Kim Na.
- Nó có gì đáng xem đâu. - Kim Na ngán ngẩm nhìn cô.
- Cậu làm xong việc chưa?
- Tổng giám đốc là phụ nữ. - Cô đáp lại câu hỏi của cô ta.
- Đúng là phụ nữ mà.
- Nói như vậy thì Đặng Bành không phải là Tổng giám đốc công ty đó ư?
- Anh ấy là phó tổng giám đốc. Sao thế? Cậu mau nói đi. Rốt cuộc việc đó thế nào rồi? - Mặt Kim Na nhăn rút lại lộ rõ vẻ sốt ruột.
- Na này, cậu đừng dùng cách cực đoan đó để giải quyết được không? Có việc gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện được? Cậu biết không? Cậu làm như vậy là huỷ hoại tình yêu của hai người đấy. Cậu...
- Giữa chúng tớ chẳng còn tình cảm gì từ lâu rồi. - Kim Na bỗng ngắt lời cô, - Bối Nhĩ, cậu nhìn thẳng vào mắt mình nè. Cậu hãy nhìn thật kỹ vào.
Nước mắt ứa ra trên đôi mắt vẫn chưa hết sưng tựa như những hạt đậu từ từ lăn xuống. Cảm xúc của cô ta lúc này khiến cho Lý Bối Nhĩ không tài nào phân biệt được đâu là nỗi đau thật và đâu là nỗi đau giả.
- Khuôn mặt đó cần được vuốt ve bởi một bàn tay ấm áp. - Lý Bối Nhĩ thầm nghĩ.
- Xin lỗi Kim Na. Tớ nghĩ là tớ thật sự không giúp được cậu.
Khuôn mặt Kim Na ướt đẫm nước mắt, cô ta không nói năng gì mà chỉ lặng lẽ nhìn cô rồi quay người giơ chân đạp mạnh chân ga chiếc xe mui trần màu đỏ đổ bên cạnh. Đôi giầy cao gót bị gãy nằm cô đơn bên đường như đứa trẻ bị ai đó bỏ rơi.
- Cậu làm gì thế hả? Mau đừng lại đi. Na ơi, cậu nghe tớ nói. Cậu nghe tớ nói đi mà.
Cô ôm chặt lấy eo Kim Na từ phía sau như cố ngăn hành động điên cuồng của Kim Na lại, nhưng cô ta không những không dừng lại mà lại còn cố sức đạp mạnh hơn. Những móng chân sơn đỏ đã có rất nhiều vết xước. Không chỉ chân cô ta không dừng lại mà đến cả tay cô ta cũng bắt đầu khua khoắng lung tung như thể đang muốn túm lấy không khí trước mặt. Tay trái giơ ra không túm được, tay phải lại giơ ra cũng không túm được. Cuối cùng lại giơ tay trái ra. Vòng tuần hoàn đó khiến cô ta trông giống như một kẻ mất trí.
- Cậu muốn tớ làm thế nào? Rốt cuộc cậu muốn tớ phải làm thế nào đây? - Lý Bối Nhĩ bật khóc.
- Bối Nhĩ. - Đột nhiên Kim Na dừng lại, quay người nhìn cô. - Cậu giúp tớ đi. Cậu muốn gì tớ đều có thể cho cậu. Tiền ư? Tớ có, cậu xem này...
Cô ta vừa nói vừa lấy chiếc túi xách trong chiếc xe mui trần ra, cúi xuống lục lọi.
- Một trăm nghìn nhân dân tệ ư? Hay là hai trăm nghìn nhân dân tệ? Tớ sẽ đưa cậu hết. Thật đấy Bối Nhĩ ạ. Chỉ cần cậu ra giá, tớ sẽ không để cậu làm không công đâu.
Lý Bối Nhĩ giơ tay ra giữ chặt lấy tay phải đang khua khoắng cầm tấm thẻ ngân hàng của Kim Na.
- Tớ sẽ giúp cậu... nhưng, Na à, tình cảm giữa chúng mình chỉ đáng giá từng đó tiền thôi sao? - Cô nói xong thì sải bước quay lại tòa nhà của Công ty quảng cáo để Kim Na thẫn thờ há hốc mồm đứng ngây ra đó. Mãi sau, cô ta mới thốt lên được một câu:
- Rốt cuộc cậu muốn bao nhiêu tiền?
- Cậu đi cho khuất mắt tớ đi. - Trong chớp mắt, cô đã bước chân vào tòa nhà mà vẫn hậm hực lầm bầm mắng lại một câu.
Lý Bối Nhĩ nghĩ, không phải cái gì cũng có thể lấy tiền ra trao đổi. Cô không thiếu tiền, từ nhỏ đến lớn, trong mắt cô, nhiều tiền đến mấy chẳng qua cũng chỉ là một vài con số bị biến hóa mà thôi. Có rất nhiều thứ mà tiền cũng không thể bù đắp được, chẳng hạn như tình cảm. Cô khát khao được quan tâm, khát khao được thừa nhận, khát khao được chăm sóc và tiền đâu thể mua được những thứ đó. Khi Kim Na đáng thương đứng trước cửa nhà cô, có đã cho rằng, giữa họ có tình bạn, ít nhất cũng là đã từng có, nhưng lời nói vừa rồi của Kim Na đã khiến trái tim cô tê tái. Tình bạn bao nhiêu năm đã đi đầu mất rồi? Tình bạn thuần khiết đó đã đi đâu mất rồi? Cô không thể nào hiểu nổi nữa.
- Hai trăm nghìn nhân dân tệ ư?... Hờ hờ! - Cô cười lạnh lùng đi qua đám đông, bước vào thang máy.
Thang máy lên tầng năm. Cô bước ra với khuôn mặt lạnh giá và bởi những việc vừa xảy ra trên đường khiến đôi mắt cô bao phủ một làn sương u buồn.
- Xin hỏi, Đặng Bành có ở đây không ạ? – Lần này, có không dùng bất cứ một "sách lược" nào mà cô muốn trực tiếp thể hiện bằng hành động. Bởi mọi sự nguỵ trang dù cầu kỳ đến mấy rồi cuối cũng cũng sẽ bại lộ. Điểm này, cô là người rõ hơn ai hết. Chính vào lúc cửa thang máy phát ra tiếng "tinh tinh" rồi mở ra, cô chợt nghĩ:
- Kể ra con người sống chân thành với nhau một chút thì tốt biết mấy.
- Phó tổng giám đốc đang họp. Xin hỏi, có có hẹn không ạ? - Một cô gái mặc vest, mày thưa môi mỏng nhìn cô nở nụ cười.
- Không có hẹn. Nhưng tôi tìm ông ấy có việc gấp.
- Xin lỗi cô. Cô có thể hẹn trước được không? Phó tổng giám đốc rất bận ạ.
- Vậy à! - Lý Bối Nhĩ đáp lại. Đầu cô không ngừng suy nghĩ, - Vậy... tôi sẽ vào trong phòng đợi ông ấy, được chứ?
- Được. Nhưng mà... hôm nay, phó tổng giám đốc phải tham gia mấy cuộc họp liền nên e là ông ấy không có thời gian gặp cô đâu.
- Không sao. Tôi sẽ đợi ông ấy. Bao lâu tôi cũng đợi.
Thấy cô nhất định không từ bỏ ý định gặp Phó tổng giám đốc nên cô gái mặc vest đành phải nhượng hộ.
- Được rồi. Mời cô cứ tự nhiên.
Lý Bối Nhĩ ngồi trên chiếc ghế sô pha học da rồi đưa mắt nhìn các nhân viên mặc vest đi đi lại lại trước mặt. Trên mặt họ thoáng có nét u buồn có vẻ không phù hợp với một thành phố phồn hoa cho lắm. Cô cũng không hiểu rốt cuộc họ đang bận chuyện gì, và cô lại càng không hiểu tại sao họ lại u uất như thế. Có lẽ đó là thế giới mà cô sẽ không bao giờ có thể bước vào được. Khi ấy cô lại nghĩ, rốt cuộc là thế giới này bỏ rơi cô hay là do cô không thể hòa vào thế giới này được? Cô nghĩ mãi mà không thể tìm được câu trả lời hợp lí, ngược lại những thứ đó chỉ càng khiến cô cảm thấy đau đầu hơn mà thôi. Cú điện thoại của Kim Na vô tình đã giải cứu cô ra khỏi trạng thái trầm tư đó.
- Bối Nhĩ, thế nào rồi? Cậu đã gặp anh ta chưa?
- Chưa. Anh ta đang họp. Tớ không tiện quấy rầy.
- Ôi trời, có gì mà không tiện chứ? Có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của vợ anh ta không? Cậu xông vào mà nói cho anh ta biết là vợ anh ta sắp chết rồi. Bối Nhĩ, giờ tớ chỉ biết trông cậy vào cậu thôi. Bối Nhĩ, cậu nhất định phải giúp tớ đấy.
- Cái này... Cái này có ổn không?
- Tớ nói ổn là ổn mà. Cậu cứ làm theo lời tớ đi. Sau khi việc này thành công, cậu muốn gì tớ đều...
Không đợi Kim Na nói xong, Lý Bối Nhĩ đã tắt điện thoại. Cô cảm thấy buồn cho cuộc hôn nhân của Kim Na, cho chính bản thân Kim Na và hơn hết cô cảm thấy buồn cho tình bạn giữa họ.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, hít một hơi thật sâu rồi sải bước đến phòng họp. Cô biết giờ đang làm một việc sẽ khiến cô phải hối hận nhưng cô không ngăn được mình nữa rồi. Bởi cô đã hứa với Kim Na và cô cảm thấy mình có trách nhiệm thực hiện lời hứa này. Nghĩ thế, cô liền đẩy cánh cửa phòng họp ra...
Mười mấy cặp mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô khiến cô cảm thấy mình chưa bao giờ hoang mang và lo lắng đến vậy. Hơi lạnh của điều hòa bên trong phòng họp phả vào người khiến cô có chút choáng váng.
- Xin hỏi... Đặng Bành có ở đây không? Không còn chút sức lực nào để tìm kiếm người đàn ông đã làm cho Kim Na phát cuồng trong đám đông này nữa. Huống hồ, cô cũng chỉ gặp người đàn ông đó đúng một lần trong ngày cưới của Kim Na, vì thế cảnh tượng ngày hôm đó đều đã phai mờ trong kí ức của cô rồi.
Sau giây phút yên lặng chết người đó, một người đàn ông bước lên phía trước nghi hoặc nhìn cô:
- Xin hỏi... Cô là...?
- Bối Nhĩ... - một người phụ nữ đứng tuổi bước đến bên người đàn ông đó rồi nhẹ nhàng gọi tên cô. – Đúng là con thật rồi, Bối Nhĩ...
Lý Bối Nhĩ thẫn thờ đứng lặng, phải thật lâu sau cô mới thực hiện một hành động khá ngốc ngếch. Cô lấy hai tay bịt chặt mặt mình như con đã điểu tránh kẻ địch truy sát trong sa mạc mà chỉ để lộ ra phần đuôi của mình. Cô cảm giác đầu óc mình như ngừng vận động, mạch tư duy của cô giống như chiếc diều bị đứt dây bay chao đảo rồi từ từ rơi xuống, lạc vào một nơi nào đó và hoá thành cát bụi.
- Sao con lại ở đây? - Người phụ nữ đó bước đến bên cô hỏi.
Những giọt nước mắt luồn qua kẽ tay Lý Bối Nhĩ rơi xuống. Cô cúi đầu lí nhí một tiếng:
- Mẹ...
Các thành viên mặc những bộ vest cao cấp trong phòng họp vô cùng kinh ngạc, rất nhanh sau đó họ lại bắt đầu xì xào thảo luận với nhau. Lý Bối Nhĩ nhìn thẳng vào đôi mắt của mẹ. Đã ba năm rồi họ chưa hề gặp nhau. Dù trong mơ, cô luôn tưởng tượng ra hàng trăm nghìn cảnh họ gặp lại nhau nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh họ gặp nhau như thế này. Thậm chí, cô còn chẳng biết mẹ mình đã trở về thành phố này từ lúc nào nữa? Điều lạ lùng là cô chẳng nói gì, và thực ra cô cũng chẳng biết mình muốn nói gì. Họ cứ đứng đối diện nhau như thể hai người xa lạ đứng đợi ở bến xe.
- Đúng là Bối Nhĩ thật rồi. - Người đàn ông đó mở miệng nói trước, phá tan không khí trầm lặng giữa hai người.
Anh ta bước đến bên Lý Bối Nhĩ, cười khì khì nói: - Tôi là Đặng Bành. Chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở... ha ha... Cô còn nhớ chứ?
- Anh đi theo tôi. - Lý Bối Nhĩ nhanh chóng kéo tay anh ta bước ra ngoài như chạy.
- À! Khoan đã. Tôi nói... Bối Nhĩ, tôi nói là... - Người đàn ông đó vừa gọi tên cô vừa bị cô kẻo ra khỏi phòng họp.
Họ không đi thang máy. Lý Bối Nhĩ kéo người đầu ông có tên là Đặng Bành đi xuống cầu thang bộ. Nước mắt cô không ngừng rơi. Chính vào giây phút gặp lại mẹ, cô có cảm giác như cả trái tim mình tan vỡ. Bởi cô đã nhìn thấy những nếp nhăn hiện rõ ở đuôi mắt mẹ, đã biết sự vô tình của thời gian khắc lên bao nhiêu nếp nhăn mà người ta không hề hay biết. Ba năm rồi, đã ba năm rồi đó. Người phụ nữ xinh đẹp trong lòng cô đã già đi. Nước mắt làm nhòa mắt cô. Cô chợt nghe thấy những âm thanh ký ức ngắt quãng bên tai, thật gần, thật rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook