Buông Tay Để Yêu
-
Chương 17
Trước khi sang nước Anh hai ngày, Lý Bối Lỗi lại đến nhà Khả Lam, anh thành khẩn nói với bố mẹ cô:
- Cháu không có ý gì khác, một lần thôi. Chỉ cần cô ấy được sống hạnh phúc, cháu sẽ không bao giờ bước chân vào cuộc sống của cô ấy nữa.
Bố mẹ Khả Lam thấy chàng trai trẻ si tình và chân thành nên cũng không biết nên làm thế nào.
- Con ra gặp nó một lần đi. Nó làm cho chúng ta trông thấy mà đau lòng quá – Bố mẹ Khả Lam vào phòng khuyên cô.
Khả Lam quay lưng lại với bố mẹ, mắt không chớp cứ nhìn mãi những đám mây đang trôi trên bầu trời, cô nói:
- Bố mẹ bảo anh ấy về đi ạ. Không có con, cuộc sống của anh ấy sẽ tốt hơn.
- Nhưng mẹ trông nó có vẻ không ổn. - Mẹ cô đau lòng nói. - Bây giờ hai con thành ra thế này thật khiến bố mẹ rất lo. Tại sao hai con không thể nói chuyện với nhau chứ?
- Có rất nhiều chuyện đã được định sẵn rồi, có nói cũng chẳng ích gì đâu ạ.
- Việc gì con phải ương bướng như thế? Mẹ mấy nó vẫn còn rất yêu con. Tại sao con không cho nó một cơ hội chứ? - Mẹ cô khuyên.
- Mẹ đừng nói nữa. Con muốn được yên tĩnh một mình. - Cô ngồi sụp xuống, hai tay bưng lấy mặt, đôi vai cô co lại, tấm thân gầy gò dựa vào tường như thể bức ảnh cũ bị bụi phủ đầy. Cô không nói với mẹ cô rằng cô đã từng đến nơi anh ở để tìm, nhưng người mở cửa cho cô lại là một người con gái khác. Chính vào phút giây đó, toàn bộ ý chí của cô đều sụp đổ. Tuy đau lòng nhưng có không hề trách anh, thậm chí cô còn hiểu anh. Chẳng ai yêu cầu ai nhất định phải đợi đối phương quay về. Tất cả những nhớ nhung và chờ đợi chẳng qua chỉ là một mình cô tình nguyện thôi. Nhưng ai có thể hiểu cho cô đây? Không có ước mơ, bây giờ đến cả tình yêu cũng rời bỏ cô, chẳng lẽ cô có thể thành kẻ không nơi nương tựa thế sao? Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Là người yêu phản hội hay là số phận trêu đùa cô? Cho dù thế nào, đến giờ cô vẫn yêu anh. Nếu chuyện tình cảm bắt buộc phải làm tổn thương người khác thì cô nguyện gánh chịu tất cả. Cô không thể gặp lại anh. Cô sợ nếu gặp anh rồi thì cô sẽ không nỡ bỏ anh. Nếu anh đã có lựa chọn mới của mình thì cô cũng không thể chiếm giữ anh nữa.
- Nó vẫn không chịu ra. - Mẹ Khả Lam từ phòng cô bước ra nói với Lý Bối Lỗi.
- Xin cô chuyển lời với cô ấy giúp cháu rằng, cháu sẽ đợi cô ấy, cho dù là năm năm hay mười năm, cháu vẫn sẽ đợi cô ấy, đợi đến khi cô ấy chịu ra gặp cháu mới thôi.
- Haizzz! Sao hai đứa con lại ương bướng như vậy chứ. Chúng ta thật sự không biết phải làm thế nào mới được đây. - Mẹ Khả Lam chán nản lắc đầu.
- Cháu cũng không biết nữa. Nếu có ấy đã về thì tại sao cô ấy lại tránh mặt cháu? Nhưng cháu nghĩ là Khả Lam có lý do để làm như vậy, cháu sẽ không ép cô ấy. Mai cháu đi công tác ở Anh. Cháu chỉ muốn gặp cô ấy một chút thôi. Cô ấy không muốn gặp cháu cũng không sao, cháu sẽ đợi cô ấy. Cháu cảm ơn cô chú. Cháu xin lỗi vì đã làm cô chú lo lắng. - Lý Bối Lỗi nói năng có chút lộn xộn. Cuối cùng, anh khom lưng cúi chào hai ông bà.
- Rồi nó sẽ nghĩ thông suốt thôi. Cháu nhớ chăm sóc bản thân đấy nhé - Hai ông bà dặn dò anh.
- Vâng ạ.
Lý Bối Lỗi từ trong nhà Khả Lam bước ra, anh ngồi thẫn thờ một mình trong xe. Đã có lúc, những bộn bề của cuộc sống trói buộc tình cảm anh, khiến anh không thể nào thích ứng được. Khi Khả Lam ra đi, anh vô cùng đau lòng nhưng anh không biết mình có cần giữ cô ở lại hay không. Cô là một cô gái có cá tính tự lập và đầy những ước mơ hoài bão, nên anh không muốn dùng tình yêu để níu bước chân cô theo đuổi cuộc sống tốt đẹp của mình. Nhưng anh không thể ngờ rằng, có đã lựa chọn ra đi để mong anh được hạnh phúc. Khi đó, cô đã hoàn toàn không thể chơi đàn vi ô lông được nữa còn anh cũng bị dằn vặt đau khổ. Cô không ngờ, quả cân đè trên người anh lại càng nặng hơn. Một mình cô đến đất nước xa lạ đó, sống những ngày tháng lạnh lẽo không người chăm sóc, sống ở thành phố đầy những ước mơ mà lại không thể chạm tới ước mơ của mình là chuyện khiến người ta đau lòng biết mấy.
Đến giờ, anh đã hiểu được nỗi khổ tâm của cô, anh quyết định đến tìm cô, tìm lại những tình cảm đã mất trong năm năm qua, nhưng cô không chịu gặp anh. Anh đau khổ và phiền não, không biết nên làm thế nào để có được hạnh phúc.
Anh vùi đầu vào vô lăng, cảm thấy trái tim đang đập loạn nhịp. Bỗng nhiên, có người gõ cửa kính xe, anh ngẩng đầu lên, một cô gái gầy gò đang cười với anh. Anh nhanh chóng mở cửa xe lao ra ôm chặt lấy người con gái trước mặt.
- Anh khỏe thật đấy! Anh sắp bóp vỡ vụn xương em ra rồi đây này. - Cô nói.
Lúc này anh vẫn không nỡ buông cô ra mà nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương:
- Tại sao em không chịu ra gặp anh? - Anh hỏi cô.
Cô tránh không trả lời mà dùng tay gạt mấy sợi tóc rối nước trán anh, cô nói:
- Anh làm sao thế này? Anh không còn đẹp trai như trước nữa.
- Em trả lời câu hỏi của anh đi.
- Em cũng đã thay đổi rất nhiều. - Cô vẫn chuyển chủ đề câu chuyện.
Anh nhìn cô, sắc mặt trắng bệch, giống một cô gái đáng thương đang bị bệnh nặng.
- Em vẫn rất xinh đẹp. – Anh an ủi.
- Anh nói dối. - Cô lật lại ngay nhưng cô vẫn cười. Đây là nụ cười đầu tiên kể từ khi cô về nước, nụ cười như nắng xuân chiếu sáng.
Khi bạn yêu một người, bạn sẽ phát hiện ra rằng, trong những ngày tháng đầy u ám, chỉ cần người bạn yêu mỉm cười thì nụ cười đó có thể thắp sáng cả thế giới của bạn.
- Anh xin lỗi. - Anh bỗng nói.
- Tại sao anh lại xin lỗi?
- Anh không nên để em đi một mình. Nếu anh biết...
- Anh đừng nói nữa. - Cô bịt miệng anh. - Chẳng phải cuộc sống của anh đang rất tốt sao?
- Chẳng tốt chút nào. - Anh nói. - Anh đã thử quên em anh không làm được.
- Em đã đi tìm anh nhưng kết quả là em lại nhìn thấy một người con gái ra mở của. Em nghĩ đó là...
Anh lại ôm cô vào lòng thật chặt, dịu dàng nói:
- Em đừng ngốc như vậy. Em nghĩ là anh sẽ ở bên người khác sao?
- Em không chắc nữa. - Cô gục mặt vào vai anh khóc mà nói. - Năm năm rồi, em không dám chắc mọi chuyện.
- Em muốn anh làm thế nào?
- Em không biết. Em chỉ có cảm giác là sớm muộn anh cũng sẽ rời bỏ em giống như chiếc đàn vi ô lông vậy. Rồi sẽ có một ngày anh cũng bỏ rơi em thôi.
- Không bao giờ. - Anh khẳng định chắc chắn.
Cô gục đầu vào vai anh không nói lời nào. Năm năm qua, mọi buồn đau oán hận giờ chỉ còn là con số không.
- Bao giờ anh đi Anh? - Họ vào trong xe, cô vẫn ở trong vòng tay anh, hỏi.
- Anh không đi nữa được không?
- Đây là một cơ hội đấy. - Cô nhắc nhở anh.
- Em đã quay về, anh không cần phải ra đi nữa. Chúng ta đã xa nhau năm năm rồi. - Anh nói.
- Nhưng anh đã mong chờ nơi đó mười mấy năm rồi.
Họ tranh cãi không ngừng. Cô nói:
- Anh đã đợi em năm năm, giờ em lại đợi anh một năm được không?
- Anh không muốn vừa gặp nhạu lại phải xa nhau, nỗi khổ biệt ly và nhớ nhung một lần là quá đủ rồi.
Họ dựa vào nhau ngồi nói chuyện đến tận lúc hoàng hôn buông xuống, cô nói:
- Muộn quá rồi! Anh về đi kẻo Bối Nhĩ lo.
Anh thớ dài nói cho cô biết những chuyện mới xảy ra gần đây.
Cô giật mình vội giải thích:
- Lúc đó, chính em đã bắt Bối Nhĩ giấu anh. Anh đừng trách em ấy. Có rất nhiều lần, em ấy đã gọi điện cho em nói là em ấy khôngthể giấu anh được nữa. Nhìn thấy anh đau lòng như vậy, em ấy muốn nói cho anh biết sự thật nhưng rồi bị em ngăn lại. Em ấy nghe lời cầu xin khổ sở của em và đành phải tiếp tục giấu anh.
- Hoá ra là vậy. - Bối Lỗi nghĩ đến những lời mắng trách Bối Nhĩ hôm đó mà ân hận vô cùng.
- Bối Nhĩ là một cô gái tốt. Thật sự anh không nên hiểu nhầm em ấy như vậy. – Khả Lam lại nói.
- Anh xin lỗi. Anh nghĩ anh phải về nhà ngay đây - Anh hôn nhẹ lên trán cô nói. - Mai anh lại đến tìm em nhé.
Cô gật đầu:
- Em đợi anh. - Ánh mắt cô chứa chan tình yêu.
Khi Lý Bối Lỗi về đến nhà, trong thùng thư có một lá thư, nhưng trên phong bì lại không đề chữ. Anh nghĩ là thính giả nào đó bỏ vào nên không để ý lắm. Anh cầm bức thư, mở cửa vào. Trong nhà chỉ có một ngọn đèn, chú chó con đang nằm lim dim dưới ánh đèn. Anh lại gần ánh đèn rồi mở bức thư ra, bên trong đó là một tệp ảnh. Anh mở to mắt ra nhìn, đó là bức ảnh một đôi nam nữ đang hôn nhau bên bờ biển. Điều khiến anh sửng sốt hơn nữa là nhân vật chính trong bức ảnh lại chính là em gái anh, Lý Bối Nhĩ. Trong phong bì còn có một mảnh giấy: "Bối Nhĩ thân yêu! Tôi sẽ không từ bỏ em đâu. Cuộc hôn nhân của tôi không thể thành vật cản giữa chúng ta. Em đùng để ý đến việc người khác nghĩ gì. Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục thế này...".
Lý Bối Lỗi như bị người ta quật mạnh vậy, đầu óc choáng váng. Khi Bối Nhĩ bước vào, anh bỗng vặn đèn sáng lên khiến cô giật mình. Anh không nói gì, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô như nhìn một con quái vật đáng ghét! Cô cúi đầu đi ngang qua anh. Anh túm lấy cánh tay cô, siết thật mạnh, khiến cánh tay cô hằn lên vết đỏ.
- Anh làm gì thế? - Cô gạt ra hỏi anh.
Anh cầm tập ảnh trên bàn trà ném xuống chân cô.
- Anh bị dở hơi à? - Cô chẳng thèm để ý đến mấy tấm ảnh đó mà quay đầu bước tiếp lên nhà.
- Anh thật không ngờ em lại sa ngã đến mức này. - Anh hét lên với cô.
Cô quay người bước xuống:
- Em sa ngã thế nào? Anh nói rõ đi xem nào.
- Em nhìn những bức ảnh đó đi, xem chuyện tốt đẹp mà em đã làm đi.
Cô thẫn thờ nhìn anh rồi cúi xuống nhặt những bức ảnh đó.
- Đây là cái gì? - Cô kinh ngạc. - Sao lại có những thứ vớ vẩn này?
- Thật không ngờ em lại đi dụ dỗ chồng người khác. Rốt cuộc đầu óc em đang nghĩ gì thế hả?
- Đây không phải là em. - Cô hét lên, tiếng hét phá tan màn đêm yên tĩnh.
- Vậy thì là ai? - Anh lớn tiếng hỏi lại cô. Nước mắt cô trào dâng trên khoé mắt, cô nói:
- Anh không tin em. Anh luôn không tin em. - Cô khóc chạy lên nhà, cánh cửa phòng bị cô đập mạnh đánh rầm. Anh tức giận, tức phát điên lên. Khi bình tĩnh lại, anh mới nhặt những bức ảnh đó lên xem và phát hiện ra rất nhiều lỗi ghép.
Lý Bối Nhĩ gọi điện cho Đặng Bành:
- Anh đang làm gì thế hả? - Cô hỏi anh.
- Tôi đang làm thêm. - Anh trả lời - Em sao thế?
- Anh nói sao là sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh định làm gì thế hả? - Cô chất vấn anh trên điện thoại.
Đặng Bành từ tốn khuyên cô:
- Em đừng giận được không? Tôi đang họp. Chúng ta nói chuyện với nhau sau nhé.
- Họp cái đầu anh ấy. Cô giận dữ ngắt điện thoại, tháo pin ra ném lên ghế sô pha. Cô ngồi trong phòng nhấp nhổm không yên như một kẻ điên đấm lên tấm đệm.
Ngày hôm sau, Lý Bối Lỗi nhờ bạn anh kiểm tra những tấm ảnh đó.
- Là ảnh ghép thôi. - Bạn anh nói.
- Vậy tức là đó không phải là Bối Nhĩ ư? - Anh hỏi.
- Cả nhân vật nam và nữ trong ảnh đầu là bị ghép. - Bạn anh lại nói.
- Tôi lại trách nhầm nó rồi. - Anh đau khổ vò đầu bứt tóc nói.
- Cậu mau về nói chuyện với cô bé đi. Bối Nhĩ là cô gái hiểu tình lý. - Bạn anh khuyên.
Anh u sầu trở về nhà. Trước mặt cô, anh đã xé vụn những bức ảnh chết tiệt đó. Còn bức ảnh cuối cùng, anh vò nát nó rồi nói:
- Chắc chắn anh sẽ tìm ra kẻ nào đã làm việc này.
Bối Nhĩ thản nhiên nhìn anh như nhìn người xa lạ chẳng hề liên quan gì đến mình. Cô nói:
- Anh diễn xong chưa? Xin hỏi em có thể đi được chưa?
- Anh xin lỗi. - Anh nhìn cô với ánh mắt đầy hối lỗi.
Cô chẳng nói gì, xoay người lặng lẽ bước lên nhà.
Lý Bối Lỗi không biết làm thế nào để bù đắp những sai lầm của mình, chỉ còn cách đợi cho cô nguôi giận rồi tìm cô nói chuyện. Buổi chiều, anh đến Đài truyền hình dàn xếp chuyện ra nước ngoài. Anh đã quyết định từ bỏ cơ hội đi Anh, bởi Khả Lam đã quay về, anh không cần phải đi nữa.
"Bả côa" chau mày hỏi anh:
- Cháu đã nghĩ kỹ chưa?
- Cháu nghĩ kỹ rồi. - Anh nói. - Cám ơn lãnh đạo Đài coi trọng cháu.
- Cháu nên biết cơ hội này không phải là chỉ dành cho một mình cháu.
- Cháu biết. Cháu không hối hận đâu.
- Vậy thì tốt. - Bà nói.
- Giám đốc, vậy cháu đi làm việc đây ạ. Bỗng bà gọi anh lại hỏi:
- Gần đây mẹ cháu thế nào?
- Vẫn ổn ạ. – Anh trả lời.
- Được rồi. Cháu đi đi.
Gần đây, bà Hà Hữu Lệ thường mơ thấy những cảnh hồi đại học của mình. Khi đó, bà và bà Hách Huệ Tử thường đi với nhau, hai người thân nhau như chị em một, nhưng thực ra là luôn ngầm so sánh hơn kém, cao thấp với nhau. Từ học tập đến cuộc sống, từ việc ăn mặc đến trang điểm, không chuyện gì là không so bì. Bao năm trôi qua mà trong lòng bà vẫn tồn tại một hiềm khích nhỏ với bà ấy. Bà Hách Huệ Tử như có một loại cảm giác ưu việt bẩm sinh. Ưu điểm này đã khiến bà ghen tị. Nhưng gần đây, bà thường hay nghĩ đến bà ấy, nghĩ đến những ngày tươi đẹp mà họ đã từng ở bên nhau thời tuổi trẻ.
Hồi ức là biểu hiện của sự già đi, bà bỗng cảm thấy đúng là mình đã già thật rồi.
Từ Đài truyền hình về, Lý Bối Lỗi bỗng muốn rủ Khả Lam và Bối Nhĩ ra ngoài ăn cơm. Hai người anh yêu quý và khiến anh lo lắng nhất cuối cùng đã quay về trong sự che chở của anh. Cảm giác trách nhiệm với việc làm cho người khác hạnh phúc như tiếp thêm sức mạnh cho anh. Anh dừng xe dưới nhà, chạy vào vừa tháo giày vừa gọi Bối Nhĩ, nhưng gọi mãi mà chẳng thấy một tiếng đáp lại. Lý Bối Lỗi bỗng có một linh cảm chẳng lành, anh liền chạy lên phòng cô xem sao. Phòng cô chẳng có gì thay đổi, rất nhiều sách và đĩa nhạc xếp thành đống trên nền nhà giống như một ngọn núi nhỏ dựng đứng. Duy chỉ có một điều không bình thường là chiếc va ly du lịch màu đỏ của cô không còn ở đó. Năm ấy, khi họ từ nhà bà nội ở vùng nông thôn chuyển đến đây, cô đã mang theo chiếc va ly du lịch đó. Khi ấy, cô từng nói với anh rằng:
- Nếu có một ngày, em cảm thấy chán chường và mệt mỏi với cuộc sống này, em sẽ đem nó đi lang thang.
Anh còn nhớ lúc đó, anh đã hỏi lại cô:
- Nếu có một ngày bỗng nhiên anh không thấy nó nữa có phải anh cũng sẽ không tìm thấy em nữa đúng không?
Cô lặng lẽ gặt đầu nói:
- Nếu như em đã chán chường, mệt mỏi với mọi thứ anh cũng đừng tìm em làm gì.
Anh véo tai cô mà nói:
- Em đừng có mơ. Bố mẹ không ở bên chúng ta, anh có nghĩa vụ chăm sóc em. Dù em có chạy đến nơi chân trời góc bể thì anh cũng sẽ lôi em về.
Bây giờ, cô đã đi thật, đúng như lời cô đã nói lúc đó, ngoài chiếc va ly du lịch nhỏ màu đỏ ra, cô không hề đem theo bất cứ thứ gì. Những hiểu nhầm của anh đã khiến cô thật sự chán chường, mệt mỏi với cuộc sống này. Anh xót xa ân hận nghĩ lại.
Anh đến Công ty quảng cáo JS tìm Đặng Bành hỏi anh ta:
- Bối Nhĩ có đến đây tìm anh không?
- Có chuyện gì thế? - Anh ta hỏi.
- Tôi hỏi anh, nó có đến tìm anh không? - Lý Bối Lỗi gần như xông đến quát vào mặt anh ta.
Hai nhân viên bảo vệ đi đến trước mặt, họ hỏi:
- Phó tổng giám đốc Đặng, anh có cần chúng tôi giúp gì không ạ?
- Không cần đâu. Vị này là bạn tôi. Hai anh đi lo việc của các anh đi. - Đặng Bành nói năng thân thiện.
- Tối qua, cô ấy có gọi điện cho tôi. - Anh quay đầu lại nói với Lý Bối Lỗi. - Khi đó tôi đang họp, chúng tôi chỉ mới nói chuyện với nhau được hai câu thì gác điện thoại. Khi họp xong, tôi gọi lại nhưng cô ấy đã tắt máy.
- Bối Nhĩ không giống những người con gái luôn ở bên cạnh anh. Anh tránh xa nó một chút. - Lý Bối Lỗi nhắc nhở.
- Tôi yêu cô ấy thật lòng. Tôi không hề muốn làm tổn thương cô ấy. - Đặng Bành giải thích.
- Anh không yêu nó mà anh chỉ yêu thể diện của mình. - Lý Bối Lỗi giận dữ nói. - Cho dù thế nào, Bối Nhĩ cũng không thể chịu được bất kỳ tổn thương nào. Anh có gia đình của anh, xin hãy tránh xa nó ra.
- Anh có thành kiến với tôi.
- Tôi vốn không có hứng thú tìm hiểu xem rốt cuộc anh là người như thế nào. Tôi chỉ quan tâm đến em gái tôi thôi. Tôi không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương nó. Ai muốn làm tổn thương nó, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Rốt cuộc Bối Nhĩ làm sao vậy? - Đặng Bành hết kiên nhẫn hỏi anh.
- Chẳng liên quan gì đến anh. - Anh xoay người bước về phía thang máy.
Đặng Bành đuổi theo, Lý Bối Lỗi quay lại quát:
- Anh đứng lại. Từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện ở nhà tôi nữa.
- Anh vốn không để ý đến những cảm nhận của cô ấy. Anh vốn không hiểu rốt cuộc Bối Nhĩ cần gì.
- Anh càng không hiểu đâu.
Cửa thang máy phát ra tiếng "tinh tinh", tâm trạng của anj cũng sụp xứng như cơ thể anh. Anh luôn chọ rằng không có ai hiểu Bối Nhĩ bằng anh nhưng hôm nay, anh đã để mất cô rồi.
Lý Bối Nhĩ ngồi co ro trên chếc ghế dài ở bến tàu điện ngầm, thẫn thờ nhìn những đoàn tàu lao nhanh về phía trước, bóng người trong các toa tàu vụt qua trước mặt cô. Hồi cô còn rất nhỏ, cô từng mơ ước mình được ngồi trong một toa tàu rộng và trở thành một thành viên của nhóm người lang thang trong đó. Khi ấy, cô và anh Lý Bối Lỗi đang sống ở nhà bà nội. Lần đầu tiên gặp anh em họ, người hàng xóm có hỏi:
- Lớn lên, các cháu muốn làm gì?
- Cháu muốn trở thành một nhạc sĩ dương cầm. - Anh Lý Bối Lỗi ngẩng đầu lên đáp.
- Cháu muốn đi lang thang. - Lý Bối Nhĩ cúi đầu nhìn xuống chân mình nói.
Người hàng xóm và bà nội của họ đều ngỡ ngàng, sao một bé gái năm tuổi lại có thể nói ra những điều như vậy chứ.
Ngày sinh nhật tròn năm tuổi, mẹ cô đã tặng cho cô cuốn Tam Mao lưu lạc ký. Mỗi tối, trước khi đi ngủ, cô đều tựa vào mẹ và nghe mẹ đọc một câu chuyện trong đó. Bối Nhĩ biết Tam Mao, biết cậu bé lang thang khổ sở không nơi nương tựa từ khi đó. Cậu ấy còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu đựng một cuộc sống khốn khổ, nhưng cậu ấy vẫn dựa vào ý chí ngoan cường của bản thân, vẫn không từ bỏ dũng khí sống của mình.
Ngày bố mẹ đưa cô đến nhà bà nội, cô đã từng cho rằng mình đã biến thành Tam Mao cô đơn không ai yêu thương. Cô không thể đối diện với tình yêu mà bà nội dành cho anh Lý Bối Lỗi, cô càng không thể chấp nhận việc mình bị coi thường. Cô muốn rời khỏi nơi đó, đi lang thang một mình. Cô đã từng thử bỏ nhà đi năm cô năm tuổi nhưng cô chẳng biết đi đâu. Cuối cùng, cô đã trốn vào nhà kho nhỏ phía sau nhà bà nội. Cô mãi không thể nào quên ngày hôm đó. Cô trốn trong nhà kho đưng vô số đồ đạc linh tinh, gió lạnh luồn qua khung cửa sổ chưa đóng thổi vào mặt cô. Cô kiễng chân, cố bám vào tường, rướn người lên để đóng của sổ nhưng mảnh vôi phía trên bờ rơi đầy lên đầu cô. Cô sợ hãi ngồi sụp xuống nền xi măng. Hai đầu gối cô đều bị trầy xước. Cô dùng đôi bàn tay nhỏ bé lấm lem của mình để bịt vết thương đang chảy máu. Nỗi sợ khủng khiếp và cảm giác cô đơn dần dần xâm chiếm cả con người cô. Cuối cùng, anh Lý Bối Lỗi đã tìm thấy và cõng cô ra khỏi nhà kho đáng sợ đó. Cũng từ đấy, cô từ bỏ ý định bỏ nhà ra đi. Anh Lý Bối Lỗi đã hy sinh mọi thứ để cô có niềm tin vào cuộc sống, gạt bỏ ý định đi lang thang để được tự do của cô. Nhưng gần đây, những hiểu lầm của anh Lý Bối Lỗi khiến cô cảm thấy không yên, cảm giác cô độc bị cuộc sống bỏ rơi lại đến với cô. Cô muốn trốn chạy.
Cô đặt chiếc va ly du lịch màu đỏ xuống dưới chân, nhẹ nhàng gục đầu lên chiếc va ly đó, lặng lẽ nhìn thành phố ồn ào náo nhiệt mà không biết mình sẽ đi đâu. Một cô gái trẻ, cao ráo ngồi xuống bên cô, mãi sau, cô ấy mới mở miệng hỏi cô:
- Xin hỏi, cô có phải là Bối Nhĩ không?
Cô ngẩng đầu nhìn côgái xinh đẹp xa lạ bên cạnh và có cảm giác hình như cô đã gặp cô ấy ở đầu rồi, nhưng cô không thể nhớ ra nổi.
- Chúng ta đã từng gặp nhau một lần, ở nhà anh Dã Tốt. Có thể là cô không nhớ tôi.
Ánh nắng chiếu lên làm da trắng ngần của cô gái đó càng làm cho khuôn mặt của cô trở nên ửng hồng. Dưới ánh nắng chói chang, Bối Nhĩ mở mắt nhìn cô ấy và chợt nhớ ra, đây chính là cô gái ở nhà Dã Tốt hôm đó.
Cô ấy ngồi bên Bối Nhĩ nở một nụ cười thân thiện, cô ấy nói:
- Cô sắp đi xa sao?
- Tôi không biết mình sẽ đi đâu nữa. - Bối Nhĩ tiếp tục gục đầu vào chiếc va ly, buồn bã nói. - Tôi bị lạc đường rồi...
- Ồ! Hóa ra là vậy. - Cô ấy đứng lên kéo tay cô, dịu dàng nói. - Tôi đưa cô về nhà nhé.
Bối Nhĩ không nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn đoàn tàu chạy qua trước mặt như một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi. Cô ấy nhìn cô, trong ánh mắt cô hiện lên vẻ hoảng hốt bất an. Dung nhan xinh đẹp của cô bị một làn sương u ám che khuất khiến người ta đều cảm thấy xót thương. Đây chính là nguyên nhân Dã Tốt không thể nào quên được cô Cô gái đó thầm nghĩ.
Khi trời tối dần, cô gái đó đã đưa cô về nhà mình. Cô ấy không hiểu tại sao mình lại đưa cô về nhà. Cô ấy chỉ muốn làm gì đó cho cô mà thôi.
- Cô ngồi nghỉ một lát đi. Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho cô. Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm. - Cô gái đó nói.
Bối Nhĩ vẫn không nói lời nào. Tại sao cô lại đi theo cô gái xa lạ mới chỉ gặp nhau có một lần về nhà, đến cả cô cũng không hiểu nữa. Dù sao cô cũng không còn nơi nào để đi. Thành phố này lớn như vậy nhưng chẳng hề có chỗ nào cho cô sống cả. Khi cô thật sự ra ngoài, cô mới phát hiện ra rằng cuộc sống lang thang khiến cho con người ta mệt mỏi. Cô chạy ra ngoài để bản thân tỉnh táo hơn một chút nhưng cô đâu ngờ rằng, mới chỉ xa nhà có vài tiếng đồng hồ mà cô lại càng đau lòng hơn thế này.
Năm nay cô đã hai mươi sáu tuổi nhưng cô vẫn giống cô bé không hiểu sự đời năm đó, cô cảm thấy mình thật ngốc nghếch.
- Cô muốn ăn gì? - Cô gái đó từ nhà tắm bước ra, ngồi xuống trước mặt cô hỏi.
- Tôi chỉ muốn yên tĩnh một lát thôi. - Cô nói.
- Cô như vậy sẽ khiến người khác lo lắng đấy. Cô mệt à? Cô có muốn tắm nước nóng không? - Cô gái đó mỉm cười hỏi cô như thể đang nịnh một đứa trẻ.
- Tại sao cô lại đưa tôi về nhà? - Bối Nhĩ bỗng hỏi.
- Tôi không muốn cô đi lang thang trên phố.
- Tại Sao?
- Vì nếu cô đi lang thang trên phố sẽ có người đau lòng. Tôi không muốn thấy người đó đau lòng.
- Cô yêu Dã Tốt ư? - Cô mở to mắt hỏi cô ấy.
Cô ấy không nói gì mà chỉ đứng dậy nhìn ra ngoài của sổ. Phòng trọ cô ấy thuê là một nơi phồn hoa. Cô ấy sống ở tầng mười lăm. Mỗi đêm nhớ anh, cô ấy đều ngồi thu mình bên ban công, ngắm nhìn thành phố ồn ào và náo nhiệt này. Cô ấy chưa bao giờ nói rằng cô ấy yêu anh. Anh cũng chưa bao giờ hứa với cô ấy bất kỳ điều gì.
Họ giống như hai kẻ lang thang trong thành phố này, gặp gỡ rồi lại chia tay và chờ đợi lần gặp gỡ sau... Nhưng cảm giác an toàn của một người con gái chính là cảm giác an toàn trong tâm hồn, niềm vui thể xác mà cô nhận được chỉ là cảm giác an toàn nhất thời, tuy nhiều, an toàn và cảm giác an toàn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nhiều lúc, cô ấy đứng đây nhìn anh mặc đồ ra đi, chịu đựng nỗi cô đơn xâm chiếm lấy nhưng cô ấy chưa bao giờ níu giữ anh, cũng chưa bao giờ đòi hỏi anh phải có bất kỳ trách nhiệm gì. Tận sâu trong lòng mình, cô ấy biết rõ, cuối cùng sẽ có một ngày đường ai nấy đi, sẽ chẳng có ai rơi nước mắt đau lòng vì ai. Đây chính là điều họ đã thống nhất với nhau ngay từ đầu. Nhưng cô ấy không thể nào quên được những lúc anh ôm cô ấy mà miệng anh lại gọi tên Bối Nhĩ. Cô ấy có thể chịu đựng việc anh không yêu mình, nhưng điều khiến cô ấy không thể nào bỏ qua được đó là trong mắt anh, cô ấy chẳng qua chỉ là một vật thế thân đáng thương mà thôi.
- Nếu cô không muốn ra ngoài, vậy tôi đi làm chút gì đó cho cô ăn nhé. - Trên khuôn mặt thanh tú của cô ấy vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
- Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Có gì đáng nói đâu.
- Cô yêu anh ấy đúng không?
- Vậy còn cô, cô đã từng yêu anh ấy ư? - Cô ấy hỏi lại.
- Tôi... - Cô bỗng khựng lại không biết phải trả lời thế nào. Đúng là cô cũng có tình cảm đặc biệt với anh, tình cảm không thể cắt bỏ nhưng lại không phải là tình yêu. Có lẽ chính vì vậy nên cô mới đào con đường nhỏ trong sâu thẳm linh hồn với hy vọng sẽ được sự quan tâm và chăm sóc của anh ấy, nhưng cô lại không thể nào yêu anh ấy.
- Tôi nghĩ, chúng ta chuyển sang chủ đề khác nhé. - Cô gái nói.
- Cô không cần phải thương hại tôi đâu.
- Tôi không thương hại cô. Tôi không những không thương hại mà thậm chí còn ghen tị với cô.
- Ghen tị với tôi ư?
- Được một người con trai ngày đêm nhớ đến trong suốt bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào chẳng phải là điều khiến cho người ta ghen tị sao?
Bối Nhĩ cúi đầu không nói gì. Chính nỗi nhớ nhung đó đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi không thể nào thở nổi. Nếu anh hận cô thì lòng cô có thể đã dễ chịu hơn một chút.
Lý Bối Lỗi giống như chú ruồi đi lùng sục mọi ngõ ngách của thành phố này. Anh đi tìm mọi nơi Bối Nhĩ có thể đến, thậm chí còn đến tìm cả Tỉnh Điền, nhưng chẳng ai biết rốt cuộc cô đã đi đâu. Anh ngồi bên lề đường, buồn bã hút thuốc như thể người nông dân bị người ta quỵt tiền công vậy.
Khả Lam gọi điện đến, anh sốt sắng hỏi:
- Em nói thử xem liệu nó có thể đi đâu chứ? - Anh lo đến phát khóc tới nơi rồi.
- Anh đã hỏi cô ấy chưa? - Khả Lam nhắc anh.
- Ai cơ?
- Cô gái mà em gặp ở nhà anh hôm đó ấy.
- Em nói là Âu Duong San San ư?
- Vâng.
- Sao anh lại quên mất cô ta nhỉ? - Anh vội gác điện thoại, lái xe đến thẳng nhà Âu Dương San San.
- Em ấy không nói gì với tôi cả. - Âu Dương San San mặc một chiêc áo phông bằng vải bông, khuôn mặt mệt mỏi trả lời anh.
- Cô sao thế? Cô bị ốm à? - Anh đứng ngoài cửa lo lắng hỏi cô.
- Không sao. Chỉ là ốm vặt thôi.
- Cô đi khám bác sĩ chưa?
- Tôi đi rồi. Hôm qua, tôi vừa mới từ bệnh viện về. - Cô mệt mỏi nói.
- Ồ! - Anh ngần ngại hỏi cô. - Có phải là vì tôi nên cô mới...
- Không liên quan gì đến anh. - Cô ngắt lời anh. - Là chuyện riêng của tôi. Anh không phải tự trách mình.
- Cô nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. – Anh nói.
- Tôi biết rồi.
Hai người họ một người đứng trong, một người đứng ngoài, lặng lẽ nhìn nhau, khoảng một phút sau, anh nói
- Tôi đi đây. Cô nghỉ ngơi đi nhé.
Cô chẳng nói gì, lặng lẽ đóng cửa lại. Cô không để cho anh vào, anh chỉ cần bước thêm một bước là ý chí của cô sẽ đổ theo. Cô không muốn tiếp tục như vậy nữa. Cô quá mệt mỏi rồi. Cô đang cố gắng để đẩy anh ra khỏi ký ức của mình.
Cô đi vào bếp mở tủ lạnh ra, lấy một hộp kem và dùng thìa xúc một miếng thật lớn đưa vào miệng. Cô ăn mà nước mắt cứ trào ra. Cô một tay gạt nước mắt, một tay xúc kem đưa lên miệng, nhưng nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng, cô ném chiếc thìa xuống nền nhà và bò ra ghế sô pha khóc đau khổ. Cô đau đớn phát hiện ra rằng, cô đã yêu người đó đến mức không còn thuốc chữa nữa rồi. Cô khóc, không phải vì anh mà là vì thương cho cô. Trước đây, khi cô buồn, cô thường ăn rất nhiều để dung hoà nỗi đau với đồ ăn. Nhưng bây giờ, dù cô có ăn bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể lấp kín chỗ trống lớn trong lòng cô.
Lý Bối Lỗi thất vọng bước xuống cầu thang. Trông bộ dạng của Âu Dương San San thật khiến cho người ta đau lòng. Anh không hề muốn làm tổn thương cô nhưng sao sự việc lại đến nông nỗi này chứ? Bối Nhĩ bỗng nhiên biến mất, còn Âu Dương San San thì lại tiều tụy như thế, anh có cảm giác như ai đó dùng dao móc tim mình ra vậy.
Ngày đầu tiên Tỉnh Điền bình phục trở lại, anh đã nhận hợp đồng quay quảng các cho một hãng dầu gội đầu. Anh đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể nào nhập vai được, đạo diễn có chút chán nản, chau máy hói anh:
- Rốt cuộc cậu có quay được không?
- Tôi làm được. – Tỉnh Điền trả lời ngay.
- Cậu nghỉ ngơi một chút đi. - Đạo diễn trầm lặng nói, một khuôn mặt khó coi giống như một tấm vải lụa phủ đầy bụi.
- Anh đang lo lắng cho cô ấy ư? - Dương Tử đưa cho Tỉnh Điền một chai nước suối và hỏi anh.
- Cô nói xem liệu cô ấy có thể đi đâu? – Tỉnh Điền lo lắng hỏi cô.
- Tôi không biết. - Dương Tử đáp. – Nhưng, nếu đã đi, tôi nghĩ cô ấy sẽ không chịu đến một nơi mà người ta có thể dễ dàng tìm thấy mình đâu.
- Haizzz! – Tỉnh Điền thở dài. - Bao nhiêu năm rồi mà cô ấy vẫn ương bướng như vậy, giống như một đứa trẻ luôn làm người khác phải lo lắng.
- Cô ấy cũng đã trưởng thành rồi. Cô ấy biết tự lo cho mình.
- Nhưng tôi không thể không lo cho cô ấy.
Dương Tứ không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu chỉnh lại trang phục cho anh.
Từ trường quay đi ra, Tỉnh Điền trầm tư ngồi trên xe rồi vội đến buổi họp báo.
- Trông anh rất mệt. Anh có muốn về nghỉ không? - Dương Tử hỏi anh.
- Không cần đâu. Tôi đã nghỉ quá lâu rồi. - Anh nói.
Vì chân bị thương nên anh đã nghỉ ở nhà gần hai tháng. Một diễn viên nếu không có phim để đóng thì cũng giống phư người công nhân bị mất việc, là một chuyện vô cùng đáng buồn. Anh có được như ngày hôm nay không chỉ đơn thuần là dựa vào vận may mà thực sự anh đã trải qua rất nhiều nỗi khổ, nhưng mọi người xung quanh không hề biết, anh cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức. Anh vì chuyện này mà đã phải từ bỏ nhiều thứ, kể cả tình yêu của anh. Anh không cho phép mình dừng lại. Đáng ra, tình trạng sức khoẻ hiện nay của anh chưa thể quay phim được nhưng anh không cần để ý nhiều đến thế, trong mắt anh, không có gì quan trọng hơn sự nghiệp diễn viên của mình.
Dương Tử nhìn anh, há hốc mồm như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả. Cô hiểu Tỉnh Điền, chỉ cần là chuyện anh đã quyết sẽ không dễ gì thay đổi được, không ai có thể làm lung lay quyết tâm của anh. Cô ở bên anh, đi cùng con đường với anh, chứng kiến sự thành công của anh và cũng thấy cả sự hoang đường của anh. Cô sùng bái anh nhưng cũng đau lòng vì anh. Cô biết tình yêu của cô sẽ không bao giờ dẫn đến kết quả gì, nhưng chỉ cần được ở bên anh, hàng ngày có thể nhìn mấy anh là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
- Đến giờ uống thuốc rồi. - Cô ngồi xuống đối diện với anh, đặt lọ thuốc vào tay anh.
- Cám ơn cô. - Anh bỏ hai viên thuốc vào miệng rồi ngẩng đầu lên hỏi cô. – Tối nay, tôi có việc gì nữa không?
Cô giở sổ tay ra xem, nhẹ nhàng đáp:
- Hết rồi ạ.
- Ngày mai thì sao? - Anh lại hỏi.
- Hai giờ chiều mai có một cuộc phỏng vấn, còn những lúc khác chưa có lịch.
- Ồ! - Anh tựa vào cửa xe, lim dim đôi mắt, dáng vẻ thật sự mệt mỏi.
Cô biết anh đang nghĩ gì. Sáng nay, khi anh vừa đến trường quay, anh bỗng nhận được một cuộc điện thoại, cô nghe thấy anh hét lớn trong điện thoại:
- Biến mất ư? Sao cô ấy có thể biến mất được chứ?
Cô không biết người ở đầu bên kiaa nói gì nhưng sau khi nói chuyện xong, anh ngồi thẫn thờ trên ghế trong trường quay, đầu óc anh cứ để đi đâu đó.
- Anh không sao chứ? - Cô bước đến hỏi anh.
- Bối Nhĩ biến mất rồi. - Anh buồn bã nói.
Vốn dĩ, cô muốn nói gì đó để an ủi anh, nhưng khi cô vừa định mở miệng nói thì đạo diễn đã gọi anh.
- Tỉnh Điền, có thể bắt đầu được chưa?
- Được rồi. - Anh đứng dậy, dáng vẻ uể oải, đến trước gương...
Sau vài cảnh quay, đạo diễn cực kỳ không hài lòng với sự diễn xuất của anh, không ai biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, chỉ có cô mới hiểu tất cả những nỗi khổ tâm trong anh. Cô nhìn anh xót xa, cô tưởng tượng xem rốt cuộc người con gái anh luôn nhớ đến trông như thế nào.
Sau một ngày làm việc, khi ánh mặt trời đã tắt, họ ngồi trên xe nhìn ánh đèn của thành phố bật sáng, rất nhiều biển giảm giá của các cửa hiệu được bày ra, những chiếc biển quảng cáo đó dựng đứng trong gió như bị người yêu cũ lãng quên, cứ ngốc nghếch chờ đợi thứ tình yêu mãi mãi không bao giờ quay lại nữa.
Tỉnh Điền xuống xe trước.
- Tôi muốn đi bộ một mình. - Anh nói.
- Chân của anh vẫn chưa khỏi hẳn. - Dương Tử nhắc nhở anh.
- Không sao đâu.
- Vậy anh cẩn thật một chút. Anh đừng quên cuộc phỏng vấn ngày mai đấy nhé.
Anh gật đầu, lê bước chân mệt mỏi đi về phía trước, bỏ lại cô đứng đó cô đơn một mình.
- Anh tìm thấy Bối Nhĩ chưa? - Anh ngồi trong quán cà phê yên tĩnh gọi điện cho Lý Bối Lỗi.
- Vẫn chưa. - Giọng Bối Lỗi khô khốc, hoàn toàn không giống với lúc dẫn chương trình. - Tôi không tìm thây nó. Tôi sắp phát điên rồi. - Anh buồn bã nói trong điện thoại.
Hôm nay, anh đã dùng hết nỗi lo lắng và tuyệt vọng của cả đời mình, nhưng vẫn không tìm thấy cô. Đến đây đã bao nhiêu năm nhưng cô không hề quen thuộc thành phố này, đã muộn như vậy rồi, anh lo cô gặp chuyện gì đó, thậm chí anh còn tưởng tượng ra những cảnh vô cùng hoang đường. Mỗi cảnh hiện ra lại khiến anh sợ đến lạnh cả sống lưng. Anh tự nhủ, nhất định không được nghĩ ngợi linh tinh, anh không ngừng phả khói thuốc ra như thể sợ rằng nếu nuốt chúng vào thì sẽ không thể làm được gì.
Tỉnh Điền an ủi:
- Cô ấy sẽ không sao đâu. Tôi không để cô ấy gặp chuyện gì đâu. Lý Bối Lỗi không nói gì, chỉ lặng lẽ gác điện thoại.
- Liệu người nhà có lo cho cô không? - Khi ngồi ăn cơm cùng nhau, "người đẹp chân dài" bỗng hỏi Lý Bối Nhĩ.
- Chẳng có người nhà nào lo cho tôi đâu. - Cô lạnh lùng trả lời.
- Cô đang cãi nhau với ai sao?
- Tại sao cô lại hỏi như vậy? Cô cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba sao?
- Tôi xin lỗi. - Cô gái đó cười xin lỗi. - Tôi chỉ có cảm giác cô bỏ đi như vậy, người nhà sẽ rất lo cho cô.
- Cô đưa tôi về để lôi tôi ra làm trò cười đúng không? - Cô bỗng trở nên giận dữ, nhìn cô ấy với ánh mắt đầy căm hận. - Cô muốn biết rốt cuộc người con gái mà Dã Tốt yêu như thế nào chứ gì. Giờ thì cô thấy rồi đấy. Chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, chắc là trong lòng cô đang thầm cười nhạo tôi đúng không?
Cô gái đó nhẹ ngàng lắc đầu đưa thìa canh cho cô:
- Cô mau ăn đi. Đồ ăn sắp nguội hết rồi. - Cô ấy nói.
Bối Nhĩ đặt chiếc thìa lên bàn rồi lại quay đầu đi về phía phòng khách, tiếp tục gục đầu trên chiếc va ly du lịch màu đỏ mà cô mang theo. Cô không biết rốt cuộc mình nên làm thế nào? Nỗi tủi thân trong cô giống như một chiếc mụn nhọt ác tính, nó đang lớn dần trong cô.
"Người đẹp chân dài" trốn vào nhà vệ sinh gọi điện cho Dã Tốt. Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động gọi điện cho anh. Trước đây, dù cô ấy có nhớ anh đến mấy, cũng không bao giờ chủ động gọi điện cho anh. Cô ấy luôn xuất hiện vào lúc anh cần và ra đi trước khi anh cảm thấy chán. Cô ấy chưa bao giờ đem đến cho anh bất kỳ phiền phức nào. Có thể chính vì như thế nên quan hệ của họ mới kéo dài được lâu đến thế. Có một lần, khi cô ấy từ công ty quảng cáo bước ra thì trời bỗng đổ mưa rào, cô ấy không mang theo áo mưa hay ô che mà đành đội mưa đội gió về. Về đến nhà, bị ướt như chuột lột, nhưng cô ấy vẫn tự an ủi.
- Không sao. Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng.
Nhưng cô ấy chưa kịp đó cầu vồng thì đã bị ngay một trận ốm nặng. Nửa đêm, cô ấy bỗng sốt cao, cả người nóng rực như hòn than. Cô ấy cuộn tròn người trong chăn, bỗng thấy rất nhớ anh. Cô ấy lấy điện thoại ra nhìn màn hình màu xanh, mãi sau mới bấm ra dãy số, nhưng cuối cùng, cô ấy lại không đủ dũng cảm để gọi điện cho anh. Không phải là cô ấy sợ bị từ chối, cô ấy biết nếu cô ấy mớ miệng nói, chắc chắn anh sẽ đến. Nhưng cô ấy không muốn tạo áp lực và gây khó dễ cho anh. Cô ấy không muốn lấy danh nghĩa tình yêu để trói buộc anh.
- Anh xin lỗi. - Dã Tốt mở miệng nói trước. Anh đang xin lỗi về chuyện cầu hôn cô ấy hôm trước. Gần đây, anh thường nghĩ đến chuyện hôm đó. Anh cảm thấy rất buồn vì hành động của mình. Từ khi bắt đầu, họ đã thống nhất, không ai được nhắc đến chuyện tương lai của ai. Họ chỉ là hai đứa trẻ cô đơn trong thành phố này. Bây giờ, họ ở bên nhau, cho nhau hơi ấm, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày đường ai nấy đi. Anh không nên nói những điều đó với cô ấy. Cô ấy là người con gái có lập trường, sao có thể dễ đãi như vậy chứ? Cô ấy không màng đến chuyện anh báo đáp, cô ấy đã cùng anh trải qua những ngày tháng buồn khổ nhất của cuộc đời.
- Trước đây, chúng ta đã thống nhất. Không ai phải nói xin lỗi ai hết. - Cô nói.
- Ừ.
- Có chuyện này, em không biết có nên nói với anh hay không?
- Chuyện gì vậy? Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động gọi điện cho anh nên anh cho rằng chắc cô ấy gặp phải rắc rối gì. Anh nguyện sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy. Những năm qua, cô ấy luôn lặng lẽ ở bên anh, cùng anh trải qua những ngày tháng lạnh lẽo u ám, nghe những tâm sự của anh, giải tỏa những buồn khổ cho anh, những việc mà anh có thể làm cho cô ấy thật quá ít ỏi.
- Bối Nhĩ đang ở đây. - Cô ấy nói thẳng với anh.
- Sao cô ấy lại đến tìm em?
- Không phải cô ấy đến tìm em, mà là em tình cờ gặp cô ấy ở bến tàu điện ngầm. Hình như cô ấy bỏ nhà đi.
- Vậy bây giờ Bối Nhĩ thế nào? - Anh vội hỏi.
Lòng cô ấy chợt thấy xót xa, cảm thấy có chút không hài lòng, là cảm giác ghen tị, cô ấy cũng không rõ nữa. Anh chưa bao giờ lo lắng cho cô như vậy. Cô cho rằng mình sẽ không để ý nhưng khi nghe giọng anh lo lắng như vậy, sống mũi cô bỗng cay cay như thể bị người ta rắc hạt tiêu vào vậy.
- Cô ấy không sao. Anh có đến thăm cô ấy không? - Cô hỏi.
- À! Em thấy, bây giờ liệu cô ấy có muốn gặp anh không?
- Em không biết. - Giọng cô tràn đầy ghen tị, đến chính bản thân cô cũng không thể nào kiềm chế được.
- Vậy giờ anh phải làm thế nào?
- Anh tự xem nên làm thế nào đi. - Cô chua xót nói.
- Em sao thế? - Anh hỏi.
Ở bên anh bao lâu nay nhưng cô chưa bao giờ nói giọng đó với anh.
- Không có gì. Em thấy hơi mệt. - Cô giải thích.
- Lát nữa anh đến nhé.
- Vâng.
Cô gác điện thoại rồi dựa vào bức tường gạch men trắng trong nhà tắm và cứ thế từ từ trượt xuống đến tận khi ngồi bệt dưới sàn nhà. Cô không biết rốt cuộc mình làm sao nữa, cảm giác lạc lõng và bất an bỗng xâm chiếm lấy cô. Cô có cảm giác mình sắp mất anh. Tuy cô đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày như vậy nhưng khi sự thực bày ra trước mắt, nó lại trở thành một thứ hoàn toàn khác.
Đợi khi bình tĩnh lại một chút, cô đứng dậy rửa mặt, đứng trước gương lấy lại nụ cười rồi mới đẩy cửa bước ra.
- Cô có muốn vào phòng nghỉ một lát không? - Cô hỏi. Nhưng tiếng nói bị căn phòng trống đẩy trở lại bên tai cô. Phòng khách không có người. Lý Bối Nhĩ và cả chiếc va ly du lịch màu đỏ đã biến mất. Cô vội vàng không kịp thay dép đi trong nhà chạy ra ngoài tìm. Cửa thang máy tầng một mở ra, cô gặp ngay Dã Tốt đang lo lắng bước tới.
- Sao thế? Có chuyện gì vậy? - Dã Tốt hỏi cô.
- Cô ấy đi rồi.
- Ai đi rồi cơ?
- Bối Nhĩ.
Anh sững người, vội lao ra khỏi tòa nhà, bỏ lại cô thẫn thờ đứng đó với tâm trạng đầy lo lắng và chua xót. Gió lạnh thổi qua đầu gót chân lộ ra ngoài làm cô không chịu được cảm giác lạnh giá. Trong nháy mắt, toàn bộ cảm giác đau buồn đều đổ dồn lên cô. Tại sao anh lại nhẫn tâm bỏ cô ở đây một mình? Vì cô yêu anh nên anh có thể vô tâm bỏ rơi cô như vậy sao?
- Sao em không để ý đến cô ấy chứ? - Anh đứng bên đường lớn tiếng trách móc cô.
Tối nay, họ đã chia ra đi tìm ở khắp nơi nhưng đều không thấy bóng dáng Bối Nhĩ đâu cả. Dã Tốt lo quá hoá giận trút hết nỗi lo lắng lên người cô.
- Em xin lỗi. - Cô nói.
- Xin lỗi thì ích gì chứ? Muộn như vậy, em bảo một cô gái như cô ấy sẽ đi đâu đây?
- Em sẽ đi tìm tiếp. - Cô nói.
- Tìm ở đâu? Cả thành phố này đã bị chúng ta lật tung lên rồi, em còn định đi đâu để tìm đây?
- Anh quát tháo em thì ích gì chứ? - Cuối cùng, cô đã không kìm nén được tâm trạng của mình, lớn tiêng nói lại anh. - Anh dựa vào cái gì mà trách móc em? Là em đuổi cô ấy đi sao?
Anh mệt mỏi nhìn cô. Trong gió lạnh, mặt cô đã đỏ ửng lên. Anh bước tới kéo đầu cô áp vào ngực mình.
- Anh xin lỗi. - Anh nói.
- Em không biết cô ấy lại bỏ đi. Em thật sự không biết mà. - Ở trong lòng anh, cô bỗng ấm ức. Từ ngày đầu quen nhau, cô đã tư nhủ với bản thân sẽ không bao giờ nói dối hay che giấu anh điều gì. Cô không muốn sau bao nhiêu năm họ lại phải chia tay nhau. Cô luôn vì vậy mà áy náy và lo lắng. Cô biết trong lòng anh luôn có một người con gái khác. Cô cho rằng mình sẽ không để ý đến quá khứ của anh nhưng tối nay, khi anh vì cô ấy mà lớn tiếng trách móc, cô có cảm giác trái tim mình như bị đặt trong băng tuyết lạnh, lạnh lắm!
- Anh xin lỗi. Tại anh lo lắng quá! - Anh an ủi cô.
- Vậy bây giờ chúng ta không tìm thấy cô ấy thì phải làm thế nào? - Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã rơi nhìn anh.
- Em về nghi trước đi. Anh sẽ đi tìm tiếp. Nhất định anh phải tìm thấy cô ấy.
Cô thở dài, nhẫn nại nói:
- Hay là em cùng anh đi tìm nhé.
Hai người họ giống như hai đứa trẻ không biết mệt mỏi, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Lá rụng bên đường bị gió thổi cuốn tung lên tạo thành những tiếng lá khô xào xạc như một bữa tiệc cô đơn hoa lệ.
Thành phố lớn như vậy, rốt cuộc cô ấy đi đâu đây?
- Cháu không có ý gì khác, một lần thôi. Chỉ cần cô ấy được sống hạnh phúc, cháu sẽ không bao giờ bước chân vào cuộc sống của cô ấy nữa.
Bố mẹ Khả Lam thấy chàng trai trẻ si tình và chân thành nên cũng không biết nên làm thế nào.
- Con ra gặp nó một lần đi. Nó làm cho chúng ta trông thấy mà đau lòng quá – Bố mẹ Khả Lam vào phòng khuyên cô.
Khả Lam quay lưng lại với bố mẹ, mắt không chớp cứ nhìn mãi những đám mây đang trôi trên bầu trời, cô nói:
- Bố mẹ bảo anh ấy về đi ạ. Không có con, cuộc sống của anh ấy sẽ tốt hơn.
- Nhưng mẹ trông nó có vẻ không ổn. - Mẹ cô đau lòng nói. - Bây giờ hai con thành ra thế này thật khiến bố mẹ rất lo. Tại sao hai con không thể nói chuyện với nhau chứ?
- Có rất nhiều chuyện đã được định sẵn rồi, có nói cũng chẳng ích gì đâu ạ.
- Việc gì con phải ương bướng như thế? Mẹ mấy nó vẫn còn rất yêu con. Tại sao con không cho nó một cơ hội chứ? - Mẹ cô khuyên.
- Mẹ đừng nói nữa. Con muốn được yên tĩnh một mình. - Cô ngồi sụp xuống, hai tay bưng lấy mặt, đôi vai cô co lại, tấm thân gầy gò dựa vào tường như thể bức ảnh cũ bị bụi phủ đầy. Cô không nói với mẹ cô rằng cô đã từng đến nơi anh ở để tìm, nhưng người mở cửa cho cô lại là một người con gái khác. Chính vào phút giây đó, toàn bộ ý chí của cô đều sụp đổ. Tuy đau lòng nhưng có không hề trách anh, thậm chí cô còn hiểu anh. Chẳng ai yêu cầu ai nhất định phải đợi đối phương quay về. Tất cả những nhớ nhung và chờ đợi chẳng qua chỉ là một mình cô tình nguyện thôi. Nhưng ai có thể hiểu cho cô đây? Không có ước mơ, bây giờ đến cả tình yêu cũng rời bỏ cô, chẳng lẽ cô có thể thành kẻ không nơi nương tựa thế sao? Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Là người yêu phản hội hay là số phận trêu đùa cô? Cho dù thế nào, đến giờ cô vẫn yêu anh. Nếu chuyện tình cảm bắt buộc phải làm tổn thương người khác thì cô nguyện gánh chịu tất cả. Cô không thể gặp lại anh. Cô sợ nếu gặp anh rồi thì cô sẽ không nỡ bỏ anh. Nếu anh đã có lựa chọn mới của mình thì cô cũng không thể chiếm giữ anh nữa.
- Nó vẫn không chịu ra. - Mẹ Khả Lam từ phòng cô bước ra nói với Lý Bối Lỗi.
- Xin cô chuyển lời với cô ấy giúp cháu rằng, cháu sẽ đợi cô ấy, cho dù là năm năm hay mười năm, cháu vẫn sẽ đợi cô ấy, đợi đến khi cô ấy chịu ra gặp cháu mới thôi.
- Haizzz! Sao hai đứa con lại ương bướng như vậy chứ. Chúng ta thật sự không biết phải làm thế nào mới được đây. - Mẹ Khả Lam chán nản lắc đầu.
- Cháu cũng không biết nữa. Nếu có ấy đã về thì tại sao cô ấy lại tránh mặt cháu? Nhưng cháu nghĩ là Khả Lam có lý do để làm như vậy, cháu sẽ không ép cô ấy. Mai cháu đi công tác ở Anh. Cháu chỉ muốn gặp cô ấy một chút thôi. Cô ấy không muốn gặp cháu cũng không sao, cháu sẽ đợi cô ấy. Cháu cảm ơn cô chú. Cháu xin lỗi vì đã làm cô chú lo lắng. - Lý Bối Lỗi nói năng có chút lộn xộn. Cuối cùng, anh khom lưng cúi chào hai ông bà.
- Rồi nó sẽ nghĩ thông suốt thôi. Cháu nhớ chăm sóc bản thân đấy nhé - Hai ông bà dặn dò anh.
- Vâng ạ.
Lý Bối Lỗi từ trong nhà Khả Lam bước ra, anh ngồi thẫn thờ một mình trong xe. Đã có lúc, những bộn bề của cuộc sống trói buộc tình cảm anh, khiến anh không thể nào thích ứng được. Khi Khả Lam ra đi, anh vô cùng đau lòng nhưng anh không biết mình có cần giữ cô ở lại hay không. Cô là một cô gái có cá tính tự lập và đầy những ước mơ hoài bão, nên anh không muốn dùng tình yêu để níu bước chân cô theo đuổi cuộc sống tốt đẹp của mình. Nhưng anh không thể ngờ rằng, có đã lựa chọn ra đi để mong anh được hạnh phúc. Khi đó, cô đã hoàn toàn không thể chơi đàn vi ô lông được nữa còn anh cũng bị dằn vặt đau khổ. Cô không ngờ, quả cân đè trên người anh lại càng nặng hơn. Một mình cô đến đất nước xa lạ đó, sống những ngày tháng lạnh lẽo không người chăm sóc, sống ở thành phố đầy những ước mơ mà lại không thể chạm tới ước mơ của mình là chuyện khiến người ta đau lòng biết mấy.
Đến giờ, anh đã hiểu được nỗi khổ tâm của cô, anh quyết định đến tìm cô, tìm lại những tình cảm đã mất trong năm năm qua, nhưng cô không chịu gặp anh. Anh đau khổ và phiền não, không biết nên làm thế nào để có được hạnh phúc.
Anh vùi đầu vào vô lăng, cảm thấy trái tim đang đập loạn nhịp. Bỗng nhiên, có người gõ cửa kính xe, anh ngẩng đầu lên, một cô gái gầy gò đang cười với anh. Anh nhanh chóng mở cửa xe lao ra ôm chặt lấy người con gái trước mặt.
- Anh khỏe thật đấy! Anh sắp bóp vỡ vụn xương em ra rồi đây này. - Cô nói.
Lúc này anh vẫn không nỡ buông cô ra mà nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương:
- Tại sao em không chịu ra gặp anh? - Anh hỏi cô.
Cô tránh không trả lời mà dùng tay gạt mấy sợi tóc rối nước trán anh, cô nói:
- Anh làm sao thế này? Anh không còn đẹp trai như trước nữa.
- Em trả lời câu hỏi của anh đi.
- Em cũng đã thay đổi rất nhiều. - Cô vẫn chuyển chủ đề câu chuyện.
Anh nhìn cô, sắc mặt trắng bệch, giống một cô gái đáng thương đang bị bệnh nặng.
- Em vẫn rất xinh đẹp. – Anh an ủi.
- Anh nói dối. - Cô lật lại ngay nhưng cô vẫn cười. Đây là nụ cười đầu tiên kể từ khi cô về nước, nụ cười như nắng xuân chiếu sáng.
Khi bạn yêu một người, bạn sẽ phát hiện ra rằng, trong những ngày tháng đầy u ám, chỉ cần người bạn yêu mỉm cười thì nụ cười đó có thể thắp sáng cả thế giới của bạn.
- Anh xin lỗi. - Anh bỗng nói.
- Tại sao anh lại xin lỗi?
- Anh không nên để em đi một mình. Nếu anh biết...
- Anh đừng nói nữa. - Cô bịt miệng anh. - Chẳng phải cuộc sống của anh đang rất tốt sao?
- Chẳng tốt chút nào. - Anh nói. - Anh đã thử quên em anh không làm được.
- Em đã đi tìm anh nhưng kết quả là em lại nhìn thấy một người con gái ra mở của. Em nghĩ đó là...
Anh lại ôm cô vào lòng thật chặt, dịu dàng nói:
- Em đừng ngốc như vậy. Em nghĩ là anh sẽ ở bên người khác sao?
- Em không chắc nữa. - Cô gục mặt vào vai anh khóc mà nói. - Năm năm rồi, em không dám chắc mọi chuyện.
- Em muốn anh làm thế nào?
- Em không biết. Em chỉ có cảm giác là sớm muộn anh cũng sẽ rời bỏ em giống như chiếc đàn vi ô lông vậy. Rồi sẽ có một ngày anh cũng bỏ rơi em thôi.
- Không bao giờ. - Anh khẳng định chắc chắn.
Cô gục đầu vào vai anh không nói lời nào. Năm năm qua, mọi buồn đau oán hận giờ chỉ còn là con số không.
- Bao giờ anh đi Anh? - Họ vào trong xe, cô vẫn ở trong vòng tay anh, hỏi.
- Anh không đi nữa được không?
- Đây là một cơ hội đấy. - Cô nhắc nhở anh.
- Em đã quay về, anh không cần phải ra đi nữa. Chúng ta đã xa nhau năm năm rồi. - Anh nói.
- Nhưng anh đã mong chờ nơi đó mười mấy năm rồi.
Họ tranh cãi không ngừng. Cô nói:
- Anh đã đợi em năm năm, giờ em lại đợi anh một năm được không?
- Anh không muốn vừa gặp nhạu lại phải xa nhau, nỗi khổ biệt ly và nhớ nhung một lần là quá đủ rồi.
Họ dựa vào nhau ngồi nói chuyện đến tận lúc hoàng hôn buông xuống, cô nói:
- Muộn quá rồi! Anh về đi kẻo Bối Nhĩ lo.
Anh thớ dài nói cho cô biết những chuyện mới xảy ra gần đây.
Cô giật mình vội giải thích:
- Lúc đó, chính em đã bắt Bối Nhĩ giấu anh. Anh đừng trách em ấy. Có rất nhiều lần, em ấy đã gọi điện cho em nói là em ấy khôngthể giấu anh được nữa. Nhìn thấy anh đau lòng như vậy, em ấy muốn nói cho anh biết sự thật nhưng rồi bị em ngăn lại. Em ấy nghe lời cầu xin khổ sở của em và đành phải tiếp tục giấu anh.
- Hoá ra là vậy. - Bối Lỗi nghĩ đến những lời mắng trách Bối Nhĩ hôm đó mà ân hận vô cùng.
- Bối Nhĩ là một cô gái tốt. Thật sự anh không nên hiểu nhầm em ấy như vậy. – Khả Lam lại nói.
- Anh xin lỗi. Anh nghĩ anh phải về nhà ngay đây - Anh hôn nhẹ lên trán cô nói. - Mai anh lại đến tìm em nhé.
Cô gật đầu:
- Em đợi anh. - Ánh mắt cô chứa chan tình yêu.
Khi Lý Bối Lỗi về đến nhà, trong thùng thư có một lá thư, nhưng trên phong bì lại không đề chữ. Anh nghĩ là thính giả nào đó bỏ vào nên không để ý lắm. Anh cầm bức thư, mở cửa vào. Trong nhà chỉ có một ngọn đèn, chú chó con đang nằm lim dim dưới ánh đèn. Anh lại gần ánh đèn rồi mở bức thư ra, bên trong đó là một tệp ảnh. Anh mở to mắt ra nhìn, đó là bức ảnh một đôi nam nữ đang hôn nhau bên bờ biển. Điều khiến anh sửng sốt hơn nữa là nhân vật chính trong bức ảnh lại chính là em gái anh, Lý Bối Nhĩ. Trong phong bì còn có một mảnh giấy: "Bối Nhĩ thân yêu! Tôi sẽ không từ bỏ em đâu. Cuộc hôn nhân của tôi không thể thành vật cản giữa chúng ta. Em đùng để ý đến việc người khác nghĩ gì. Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục thế này...".
Lý Bối Lỗi như bị người ta quật mạnh vậy, đầu óc choáng váng. Khi Bối Nhĩ bước vào, anh bỗng vặn đèn sáng lên khiến cô giật mình. Anh không nói gì, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô như nhìn một con quái vật đáng ghét! Cô cúi đầu đi ngang qua anh. Anh túm lấy cánh tay cô, siết thật mạnh, khiến cánh tay cô hằn lên vết đỏ.
- Anh làm gì thế? - Cô gạt ra hỏi anh.
Anh cầm tập ảnh trên bàn trà ném xuống chân cô.
- Anh bị dở hơi à? - Cô chẳng thèm để ý đến mấy tấm ảnh đó mà quay đầu bước tiếp lên nhà.
- Anh thật không ngờ em lại sa ngã đến mức này. - Anh hét lên với cô.
Cô quay người bước xuống:
- Em sa ngã thế nào? Anh nói rõ đi xem nào.
- Em nhìn những bức ảnh đó đi, xem chuyện tốt đẹp mà em đã làm đi.
Cô thẫn thờ nhìn anh rồi cúi xuống nhặt những bức ảnh đó.
- Đây là cái gì? - Cô kinh ngạc. - Sao lại có những thứ vớ vẩn này?
- Thật không ngờ em lại đi dụ dỗ chồng người khác. Rốt cuộc đầu óc em đang nghĩ gì thế hả?
- Đây không phải là em. - Cô hét lên, tiếng hét phá tan màn đêm yên tĩnh.
- Vậy thì là ai? - Anh lớn tiếng hỏi lại cô. Nước mắt cô trào dâng trên khoé mắt, cô nói:
- Anh không tin em. Anh luôn không tin em. - Cô khóc chạy lên nhà, cánh cửa phòng bị cô đập mạnh đánh rầm. Anh tức giận, tức phát điên lên. Khi bình tĩnh lại, anh mới nhặt những bức ảnh đó lên xem và phát hiện ra rất nhiều lỗi ghép.
Lý Bối Nhĩ gọi điện cho Đặng Bành:
- Anh đang làm gì thế hả? - Cô hỏi anh.
- Tôi đang làm thêm. - Anh trả lời - Em sao thế?
- Anh nói sao là sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh định làm gì thế hả? - Cô chất vấn anh trên điện thoại.
Đặng Bành từ tốn khuyên cô:
- Em đừng giận được không? Tôi đang họp. Chúng ta nói chuyện với nhau sau nhé.
- Họp cái đầu anh ấy. Cô giận dữ ngắt điện thoại, tháo pin ra ném lên ghế sô pha. Cô ngồi trong phòng nhấp nhổm không yên như một kẻ điên đấm lên tấm đệm.
Ngày hôm sau, Lý Bối Lỗi nhờ bạn anh kiểm tra những tấm ảnh đó.
- Là ảnh ghép thôi. - Bạn anh nói.
- Vậy tức là đó không phải là Bối Nhĩ ư? - Anh hỏi.
- Cả nhân vật nam và nữ trong ảnh đầu là bị ghép. - Bạn anh lại nói.
- Tôi lại trách nhầm nó rồi. - Anh đau khổ vò đầu bứt tóc nói.
- Cậu mau về nói chuyện với cô bé đi. Bối Nhĩ là cô gái hiểu tình lý. - Bạn anh khuyên.
Anh u sầu trở về nhà. Trước mặt cô, anh đã xé vụn những bức ảnh chết tiệt đó. Còn bức ảnh cuối cùng, anh vò nát nó rồi nói:
- Chắc chắn anh sẽ tìm ra kẻ nào đã làm việc này.
Bối Nhĩ thản nhiên nhìn anh như nhìn người xa lạ chẳng hề liên quan gì đến mình. Cô nói:
- Anh diễn xong chưa? Xin hỏi em có thể đi được chưa?
- Anh xin lỗi. - Anh nhìn cô với ánh mắt đầy hối lỗi.
Cô chẳng nói gì, xoay người lặng lẽ bước lên nhà.
Lý Bối Lỗi không biết làm thế nào để bù đắp những sai lầm của mình, chỉ còn cách đợi cho cô nguôi giận rồi tìm cô nói chuyện. Buổi chiều, anh đến Đài truyền hình dàn xếp chuyện ra nước ngoài. Anh đã quyết định từ bỏ cơ hội đi Anh, bởi Khả Lam đã quay về, anh không cần phải đi nữa.
"Bả côa" chau mày hỏi anh:
- Cháu đã nghĩ kỹ chưa?
- Cháu nghĩ kỹ rồi. - Anh nói. - Cám ơn lãnh đạo Đài coi trọng cháu.
- Cháu nên biết cơ hội này không phải là chỉ dành cho một mình cháu.
- Cháu biết. Cháu không hối hận đâu.
- Vậy thì tốt. - Bà nói.
- Giám đốc, vậy cháu đi làm việc đây ạ. Bỗng bà gọi anh lại hỏi:
- Gần đây mẹ cháu thế nào?
- Vẫn ổn ạ. – Anh trả lời.
- Được rồi. Cháu đi đi.
Gần đây, bà Hà Hữu Lệ thường mơ thấy những cảnh hồi đại học của mình. Khi đó, bà và bà Hách Huệ Tử thường đi với nhau, hai người thân nhau như chị em một, nhưng thực ra là luôn ngầm so sánh hơn kém, cao thấp với nhau. Từ học tập đến cuộc sống, từ việc ăn mặc đến trang điểm, không chuyện gì là không so bì. Bao năm trôi qua mà trong lòng bà vẫn tồn tại một hiềm khích nhỏ với bà ấy. Bà Hách Huệ Tử như có một loại cảm giác ưu việt bẩm sinh. Ưu điểm này đã khiến bà ghen tị. Nhưng gần đây, bà thường hay nghĩ đến bà ấy, nghĩ đến những ngày tươi đẹp mà họ đã từng ở bên nhau thời tuổi trẻ.
Hồi ức là biểu hiện của sự già đi, bà bỗng cảm thấy đúng là mình đã già thật rồi.
Từ Đài truyền hình về, Lý Bối Lỗi bỗng muốn rủ Khả Lam và Bối Nhĩ ra ngoài ăn cơm. Hai người anh yêu quý và khiến anh lo lắng nhất cuối cùng đã quay về trong sự che chở của anh. Cảm giác trách nhiệm với việc làm cho người khác hạnh phúc như tiếp thêm sức mạnh cho anh. Anh dừng xe dưới nhà, chạy vào vừa tháo giày vừa gọi Bối Nhĩ, nhưng gọi mãi mà chẳng thấy một tiếng đáp lại. Lý Bối Lỗi bỗng có một linh cảm chẳng lành, anh liền chạy lên phòng cô xem sao. Phòng cô chẳng có gì thay đổi, rất nhiều sách và đĩa nhạc xếp thành đống trên nền nhà giống như một ngọn núi nhỏ dựng đứng. Duy chỉ có một điều không bình thường là chiếc va ly du lịch màu đỏ của cô không còn ở đó. Năm ấy, khi họ từ nhà bà nội ở vùng nông thôn chuyển đến đây, cô đã mang theo chiếc va ly du lịch đó. Khi ấy, cô từng nói với anh rằng:
- Nếu có một ngày, em cảm thấy chán chường và mệt mỏi với cuộc sống này, em sẽ đem nó đi lang thang.
Anh còn nhớ lúc đó, anh đã hỏi lại cô:
- Nếu có một ngày bỗng nhiên anh không thấy nó nữa có phải anh cũng sẽ không tìm thấy em nữa đúng không?
Cô lặng lẽ gặt đầu nói:
- Nếu như em đã chán chường, mệt mỏi với mọi thứ anh cũng đừng tìm em làm gì.
Anh véo tai cô mà nói:
- Em đừng có mơ. Bố mẹ không ở bên chúng ta, anh có nghĩa vụ chăm sóc em. Dù em có chạy đến nơi chân trời góc bể thì anh cũng sẽ lôi em về.
Bây giờ, cô đã đi thật, đúng như lời cô đã nói lúc đó, ngoài chiếc va ly du lịch nhỏ màu đỏ ra, cô không hề đem theo bất cứ thứ gì. Những hiểu nhầm của anh đã khiến cô thật sự chán chường, mệt mỏi với cuộc sống này. Anh xót xa ân hận nghĩ lại.
Anh đến Công ty quảng cáo JS tìm Đặng Bành hỏi anh ta:
- Bối Nhĩ có đến đây tìm anh không?
- Có chuyện gì thế? - Anh ta hỏi.
- Tôi hỏi anh, nó có đến tìm anh không? - Lý Bối Lỗi gần như xông đến quát vào mặt anh ta.
Hai nhân viên bảo vệ đi đến trước mặt, họ hỏi:
- Phó tổng giám đốc Đặng, anh có cần chúng tôi giúp gì không ạ?
- Không cần đâu. Vị này là bạn tôi. Hai anh đi lo việc của các anh đi. - Đặng Bành nói năng thân thiện.
- Tối qua, cô ấy có gọi điện cho tôi. - Anh quay đầu lại nói với Lý Bối Lỗi. - Khi đó tôi đang họp, chúng tôi chỉ mới nói chuyện với nhau được hai câu thì gác điện thoại. Khi họp xong, tôi gọi lại nhưng cô ấy đã tắt máy.
- Bối Nhĩ không giống những người con gái luôn ở bên cạnh anh. Anh tránh xa nó một chút. - Lý Bối Lỗi nhắc nhở.
- Tôi yêu cô ấy thật lòng. Tôi không hề muốn làm tổn thương cô ấy. - Đặng Bành giải thích.
- Anh không yêu nó mà anh chỉ yêu thể diện của mình. - Lý Bối Lỗi giận dữ nói. - Cho dù thế nào, Bối Nhĩ cũng không thể chịu được bất kỳ tổn thương nào. Anh có gia đình của anh, xin hãy tránh xa nó ra.
- Anh có thành kiến với tôi.
- Tôi vốn không có hứng thú tìm hiểu xem rốt cuộc anh là người như thế nào. Tôi chỉ quan tâm đến em gái tôi thôi. Tôi không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương nó. Ai muốn làm tổn thương nó, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Rốt cuộc Bối Nhĩ làm sao vậy? - Đặng Bành hết kiên nhẫn hỏi anh.
- Chẳng liên quan gì đến anh. - Anh xoay người bước về phía thang máy.
Đặng Bành đuổi theo, Lý Bối Lỗi quay lại quát:
- Anh đứng lại. Từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện ở nhà tôi nữa.
- Anh vốn không để ý đến những cảm nhận của cô ấy. Anh vốn không hiểu rốt cuộc Bối Nhĩ cần gì.
- Anh càng không hiểu đâu.
Cửa thang máy phát ra tiếng "tinh tinh", tâm trạng của anj cũng sụp xứng như cơ thể anh. Anh luôn chọ rằng không có ai hiểu Bối Nhĩ bằng anh nhưng hôm nay, anh đã để mất cô rồi.
Lý Bối Nhĩ ngồi co ro trên chếc ghế dài ở bến tàu điện ngầm, thẫn thờ nhìn những đoàn tàu lao nhanh về phía trước, bóng người trong các toa tàu vụt qua trước mặt cô. Hồi cô còn rất nhỏ, cô từng mơ ước mình được ngồi trong một toa tàu rộng và trở thành một thành viên của nhóm người lang thang trong đó. Khi ấy, cô và anh Lý Bối Lỗi đang sống ở nhà bà nội. Lần đầu tiên gặp anh em họ, người hàng xóm có hỏi:
- Lớn lên, các cháu muốn làm gì?
- Cháu muốn trở thành một nhạc sĩ dương cầm. - Anh Lý Bối Lỗi ngẩng đầu lên đáp.
- Cháu muốn đi lang thang. - Lý Bối Nhĩ cúi đầu nhìn xuống chân mình nói.
Người hàng xóm và bà nội của họ đều ngỡ ngàng, sao một bé gái năm tuổi lại có thể nói ra những điều như vậy chứ.
Ngày sinh nhật tròn năm tuổi, mẹ cô đã tặng cho cô cuốn Tam Mao lưu lạc ký. Mỗi tối, trước khi đi ngủ, cô đều tựa vào mẹ và nghe mẹ đọc một câu chuyện trong đó. Bối Nhĩ biết Tam Mao, biết cậu bé lang thang khổ sở không nơi nương tựa từ khi đó. Cậu ấy còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu đựng một cuộc sống khốn khổ, nhưng cậu ấy vẫn dựa vào ý chí ngoan cường của bản thân, vẫn không từ bỏ dũng khí sống của mình.
Ngày bố mẹ đưa cô đến nhà bà nội, cô đã từng cho rằng mình đã biến thành Tam Mao cô đơn không ai yêu thương. Cô không thể đối diện với tình yêu mà bà nội dành cho anh Lý Bối Lỗi, cô càng không thể chấp nhận việc mình bị coi thường. Cô muốn rời khỏi nơi đó, đi lang thang một mình. Cô đã từng thử bỏ nhà đi năm cô năm tuổi nhưng cô chẳng biết đi đâu. Cuối cùng, cô đã trốn vào nhà kho nhỏ phía sau nhà bà nội. Cô mãi không thể nào quên ngày hôm đó. Cô trốn trong nhà kho đưng vô số đồ đạc linh tinh, gió lạnh luồn qua khung cửa sổ chưa đóng thổi vào mặt cô. Cô kiễng chân, cố bám vào tường, rướn người lên để đóng của sổ nhưng mảnh vôi phía trên bờ rơi đầy lên đầu cô. Cô sợ hãi ngồi sụp xuống nền xi măng. Hai đầu gối cô đều bị trầy xước. Cô dùng đôi bàn tay nhỏ bé lấm lem của mình để bịt vết thương đang chảy máu. Nỗi sợ khủng khiếp và cảm giác cô đơn dần dần xâm chiếm cả con người cô. Cuối cùng, anh Lý Bối Lỗi đã tìm thấy và cõng cô ra khỏi nhà kho đáng sợ đó. Cũng từ đấy, cô từ bỏ ý định bỏ nhà ra đi. Anh Lý Bối Lỗi đã hy sinh mọi thứ để cô có niềm tin vào cuộc sống, gạt bỏ ý định đi lang thang để được tự do của cô. Nhưng gần đây, những hiểu lầm của anh Lý Bối Lỗi khiến cô cảm thấy không yên, cảm giác cô độc bị cuộc sống bỏ rơi lại đến với cô. Cô muốn trốn chạy.
Cô đặt chiếc va ly du lịch màu đỏ xuống dưới chân, nhẹ nhàng gục đầu lên chiếc va ly đó, lặng lẽ nhìn thành phố ồn ào náo nhiệt mà không biết mình sẽ đi đâu. Một cô gái trẻ, cao ráo ngồi xuống bên cô, mãi sau, cô ấy mới mở miệng hỏi cô:
- Xin hỏi, cô có phải là Bối Nhĩ không?
Cô ngẩng đầu nhìn côgái xinh đẹp xa lạ bên cạnh và có cảm giác hình như cô đã gặp cô ấy ở đầu rồi, nhưng cô không thể nhớ ra nổi.
- Chúng ta đã từng gặp nhau một lần, ở nhà anh Dã Tốt. Có thể là cô không nhớ tôi.
Ánh nắng chiếu lên làm da trắng ngần của cô gái đó càng làm cho khuôn mặt của cô trở nên ửng hồng. Dưới ánh nắng chói chang, Bối Nhĩ mở mắt nhìn cô ấy và chợt nhớ ra, đây chính là cô gái ở nhà Dã Tốt hôm đó.
Cô ấy ngồi bên Bối Nhĩ nở một nụ cười thân thiện, cô ấy nói:
- Cô sắp đi xa sao?
- Tôi không biết mình sẽ đi đâu nữa. - Bối Nhĩ tiếp tục gục đầu vào chiếc va ly, buồn bã nói. - Tôi bị lạc đường rồi...
- Ồ! Hóa ra là vậy. - Cô ấy đứng lên kéo tay cô, dịu dàng nói. - Tôi đưa cô về nhà nhé.
Bối Nhĩ không nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn đoàn tàu chạy qua trước mặt như một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi. Cô ấy nhìn cô, trong ánh mắt cô hiện lên vẻ hoảng hốt bất an. Dung nhan xinh đẹp của cô bị một làn sương u ám che khuất khiến người ta đều cảm thấy xót thương. Đây chính là nguyên nhân Dã Tốt không thể nào quên được cô Cô gái đó thầm nghĩ.
Khi trời tối dần, cô gái đó đã đưa cô về nhà mình. Cô ấy không hiểu tại sao mình lại đưa cô về nhà. Cô ấy chỉ muốn làm gì đó cho cô mà thôi.
- Cô ngồi nghỉ một lát đi. Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho cô. Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm. - Cô gái đó nói.
Bối Nhĩ vẫn không nói lời nào. Tại sao cô lại đi theo cô gái xa lạ mới chỉ gặp nhau có một lần về nhà, đến cả cô cũng không hiểu nữa. Dù sao cô cũng không còn nơi nào để đi. Thành phố này lớn như vậy nhưng chẳng hề có chỗ nào cho cô sống cả. Khi cô thật sự ra ngoài, cô mới phát hiện ra rằng cuộc sống lang thang khiến cho con người ta mệt mỏi. Cô chạy ra ngoài để bản thân tỉnh táo hơn một chút nhưng cô đâu ngờ rằng, mới chỉ xa nhà có vài tiếng đồng hồ mà cô lại càng đau lòng hơn thế này.
Năm nay cô đã hai mươi sáu tuổi nhưng cô vẫn giống cô bé không hiểu sự đời năm đó, cô cảm thấy mình thật ngốc nghếch.
- Cô muốn ăn gì? - Cô gái đó từ nhà tắm bước ra, ngồi xuống trước mặt cô hỏi.
- Tôi chỉ muốn yên tĩnh một lát thôi. - Cô nói.
- Cô như vậy sẽ khiến người khác lo lắng đấy. Cô mệt à? Cô có muốn tắm nước nóng không? - Cô gái đó mỉm cười hỏi cô như thể đang nịnh một đứa trẻ.
- Tại sao cô lại đưa tôi về nhà? - Bối Nhĩ bỗng hỏi.
- Tôi không muốn cô đi lang thang trên phố.
- Tại Sao?
- Vì nếu cô đi lang thang trên phố sẽ có người đau lòng. Tôi không muốn thấy người đó đau lòng.
- Cô yêu Dã Tốt ư? - Cô mở to mắt hỏi cô ấy.
Cô ấy không nói gì mà chỉ đứng dậy nhìn ra ngoài của sổ. Phòng trọ cô ấy thuê là một nơi phồn hoa. Cô ấy sống ở tầng mười lăm. Mỗi đêm nhớ anh, cô ấy đều ngồi thu mình bên ban công, ngắm nhìn thành phố ồn ào và náo nhiệt này. Cô ấy chưa bao giờ nói rằng cô ấy yêu anh. Anh cũng chưa bao giờ hứa với cô ấy bất kỳ điều gì.
Họ giống như hai kẻ lang thang trong thành phố này, gặp gỡ rồi lại chia tay và chờ đợi lần gặp gỡ sau... Nhưng cảm giác an toàn của một người con gái chính là cảm giác an toàn trong tâm hồn, niềm vui thể xác mà cô nhận được chỉ là cảm giác an toàn nhất thời, tuy nhiều, an toàn và cảm giác an toàn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nhiều lúc, cô ấy đứng đây nhìn anh mặc đồ ra đi, chịu đựng nỗi cô đơn xâm chiếm lấy nhưng cô ấy chưa bao giờ níu giữ anh, cũng chưa bao giờ đòi hỏi anh phải có bất kỳ trách nhiệm gì. Tận sâu trong lòng mình, cô ấy biết rõ, cuối cùng sẽ có một ngày đường ai nấy đi, sẽ chẳng có ai rơi nước mắt đau lòng vì ai. Đây chính là điều họ đã thống nhất với nhau ngay từ đầu. Nhưng cô ấy không thể nào quên được những lúc anh ôm cô ấy mà miệng anh lại gọi tên Bối Nhĩ. Cô ấy có thể chịu đựng việc anh không yêu mình, nhưng điều khiến cô ấy không thể nào bỏ qua được đó là trong mắt anh, cô ấy chẳng qua chỉ là một vật thế thân đáng thương mà thôi.
- Nếu cô không muốn ra ngoài, vậy tôi đi làm chút gì đó cho cô ăn nhé. - Trên khuôn mặt thanh tú của cô ấy vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
- Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Có gì đáng nói đâu.
- Cô yêu anh ấy đúng không?
- Vậy còn cô, cô đã từng yêu anh ấy ư? - Cô ấy hỏi lại.
- Tôi... - Cô bỗng khựng lại không biết phải trả lời thế nào. Đúng là cô cũng có tình cảm đặc biệt với anh, tình cảm không thể cắt bỏ nhưng lại không phải là tình yêu. Có lẽ chính vì vậy nên cô mới đào con đường nhỏ trong sâu thẳm linh hồn với hy vọng sẽ được sự quan tâm và chăm sóc của anh ấy, nhưng cô lại không thể nào yêu anh ấy.
- Tôi nghĩ, chúng ta chuyển sang chủ đề khác nhé. - Cô gái nói.
- Cô không cần phải thương hại tôi đâu.
- Tôi không thương hại cô. Tôi không những không thương hại mà thậm chí còn ghen tị với cô.
- Ghen tị với tôi ư?
- Được một người con trai ngày đêm nhớ đến trong suốt bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào chẳng phải là điều khiến cho người ta ghen tị sao?
Bối Nhĩ cúi đầu không nói gì. Chính nỗi nhớ nhung đó đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi không thể nào thở nổi. Nếu anh hận cô thì lòng cô có thể đã dễ chịu hơn một chút.
Lý Bối Lỗi giống như chú ruồi đi lùng sục mọi ngõ ngách của thành phố này. Anh đi tìm mọi nơi Bối Nhĩ có thể đến, thậm chí còn đến tìm cả Tỉnh Điền, nhưng chẳng ai biết rốt cuộc cô đã đi đâu. Anh ngồi bên lề đường, buồn bã hút thuốc như thể người nông dân bị người ta quỵt tiền công vậy.
Khả Lam gọi điện đến, anh sốt sắng hỏi:
- Em nói thử xem liệu nó có thể đi đâu chứ? - Anh lo đến phát khóc tới nơi rồi.
- Anh đã hỏi cô ấy chưa? - Khả Lam nhắc anh.
- Ai cơ?
- Cô gái mà em gặp ở nhà anh hôm đó ấy.
- Em nói là Âu Duong San San ư?
- Vâng.
- Sao anh lại quên mất cô ta nhỉ? - Anh vội gác điện thoại, lái xe đến thẳng nhà Âu Dương San San.
- Em ấy không nói gì với tôi cả. - Âu Dương San San mặc một chiêc áo phông bằng vải bông, khuôn mặt mệt mỏi trả lời anh.
- Cô sao thế? Cô bị ốm à? - Anh đứng ngoài cửa lo lắng hỏi cô.
- Không sao. Chỉ là ốm vặt thôi.
- Cô đi khám bác sĩ chưa?
- Tôi đi rồi. Hôm qua, tôi vừa mới từ bệnh viện về. - Cô mệt mỏi nói.
- Ồ! - Anh ngần ngại hỏi cô. - Có phải là vì tôi nên cô mới...
- Không liên quan gì đến anh. - Cô ngắt lời anh. - Là chuyện riêng của tôi. Anh không phải tự trách mình.
- Cô nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. – Anh nói.
- Tôi biết rồi.
Hai người họ một người đứng trong, một người đứng ngoài, lặng lẽ nhìn nhau, khoảng một phút sau, anh nói
- Tôi đi đây. Cô nghỉ ngơi đi nhé.
Cô chẳng nói gì, lặng lẽ đóng cửa lại. Cô không để cho anh vào, anh chỉ cần bước thêm một bước là ý chí của cô sẽ đổ theo. Cô không muốn tiếp tục như vậy nữa. Cô quá mệt mỏi rồi. Cô đang cố gắng để đẩy anh ra khỏi ký ức của mình.
Cô đi vào bếp mở tủ lạnh ra, lấy một hộp kem và dùng thìa xúc một miếng thật lớn đưa vào miệng. Cô ăn mà nước mắt cứ trào ra. Cô một tay gạt nước mắt, một tay xúc kem đưa lên miệng, nhưng nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng, cô ném chiếc thìa xuống nền nhà và bò ra ghế sô pha khóc đau khổ. Cô đau đớn phát hiện ra rằng, cô đã yêu người đó đến mức không còn thuốc chữa nữa rồi. Cô khóc, không phải vì anh mà là vì thương cho cô. Trước đây, khi cô buồn, cô thường ăn rất nhiều để dung hoà nỗi đau với đồ ăn. Nhưng bây giờ, dù cô có ăn bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể lấp kín chỗ trống lớn trong lòng cô.
Lý Bối Lỗi thất vọng bước xuống cầu thang. Trông bộ dạng của Âu Dương San San thật khiến cho người ta đau lòng. Anh không hề muốn làm tổn thương cô nhưng sao sự việc lại đến nông nỗi này chứ? Bối Nhĩ bỗng nhiên biến mất, còn Âu Dương San San thì lại tiều tụy như thế, anh có cảm giác như ai đó dùng dao móc tim mình ra vậy.
Ngày đầu tiên Tỉnh Điền bình phục trở lại, anh đã nhận hợp đồng quay quảng các cho một hãng dầu gội đầu. Anh đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể nào nhập vai được, đạo diễn có chút chán nản, chau máy hói anh:
- Rốt cuộc cậu có quay được không?
- Tôi làm được. – Tỉnh Điền trả lời ngay.
- Cậu nghỉ ngơi một chút đi. - Đạo diễn trầm lặng nói, một khuôn mặt khó coi giống như một tấm vải lụa phủ đầy bụi.
- Anh đang lo lắng cho cô ấy ư? - Dương Tử đưa cho Tỉnh Điền một chai nước suối và hỏi anh.
- Cô nói xem liệu cô ấy có thể đi đâu? – Tỉnh Điền lo lắng hỏi cô.
- Tôi không biết. - Dương Tử đáp. – Nhưng, nếu đã đi, tôi nghĩ cô ấy sẽ không chịu đến một nơi mà người ta có thể dễ dàng tìm thấy mình đâu.
- Haizzz! – Tỉnh Điền thở dài. - Bao nhiêu năm rồi mà cô ấy vẫn ương bướng như vậy, giống như một đứa trẻ luôn làm người khác phải lo lắng.
- Cô ấy cũng đã trưởng thành rồi. Cô ấy biết tự lo cho mình.
- Nhưng tôi không thể không lo cho cô ấy.
Dương Tứ không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu chỉnh lại trang phục cho anh.
Từ trường quay đi ra, Tỉnh Điền trầm tư ngồi trên xe rồi vội đến buổi họp báo.
- Trông anh rất mệt. Anh có muốn về nghỉ không? - Dương Tử hỏi anh.
- Không cần đâu. Tôi đã nghỉ quá lâu rồi. - Anh nói.
Vì chân bị thương nên anh đã nghỉ ở nhà gần hai tháng. Một diễn viên nếu không có phim để đóng thì cũng giống phư người công nhân bị mất việc, là một chuyện vô cùng đáng buồn. Anh có được như ngày hôm nay không chỉ đơn thuần là dựa vào vận may mà thực sự anh đã trải qua rất nhiều nỗi khổ, nhưng mọi người xung quanh không hề biết, anh cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức. Anh vì chuyện này mà đã phải từ bỏ nhiều thứ, kể cả tình yêu của anh. Anh không cho phép mình dừng lại. Đáng ra, tình trạng sức khoẻ hiện nay của anh chưa thể quay phim được nhưng anh không cần để ý nhiều đến thế, trong mắt anh, không có gì quan trọng hơn sự nghiệp diễn viên của mình.
Dương Tử nhìn anh, há hốc mồm như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả. Cô hiểu Tỉnh Điền, chỉ cần là chuyện anh đã quyết sẽ không dễ gì thay đổi được, không ai có thể làm lung lay quyết tâm của anh. Cô ở bên anh, đi cùng con đường với anh, chứng kiến sự thành công của anh và cũng thấy cả sự hoang đường của anh. Cô sùng bái anh nhưng cũng đau lòng vì anh. Cô biết tình yêu của cô sẽ không bao giờ dẫn đến kết quả gì, nhưng chỉ cần được ở bên anh, hàng ngày có thể nhìn mấy anh là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
- Đến giờ uống thuốc rồi. - Cô ngồi xuống đối diện với anh, đặt lọ thuốc vào tay anh.
- Cám ơn cô. - Anh bỏ hai viên thuốc vào miệng rồi ngẩng đầu lên hỏi cô. – Tối nay, tôi có việc gì nữa không?
Cô giở sổ tay ra xem, nhẹ nhàng đáp:
- Hết rồi ạ.
- Ngày mai thì sao? - Anh lại hỏi.
- Hai giờ chiều mai có một cuộc phỏng vấn, còn những lúc khác chưa có lịch.
- Ồ! - Anh tựa vào cửa xe, lim dim đôi mắt, dáng vẻ thật sự mệt mỏi.
Cô biết anh đang nghĩ gì. Sáng nay, khi anh vừa đến trường quay, anh bỗng nhận được một cuộc điện thoại, cô nghe thấy anh hét lớn trong điện thoại:
- Biến mất ư? Sao cô ấy có thể biến mất được chứ?
Cô không biết người ở đầu bên kiaa nói gì nhưng sau khi nói chuyện xong, anh ngồi thẫn thờ trên ghế trong trường quay, đầu óc anh cứ để đi đâu đó.
- Anh không sao chứ? - Cô bước đến hỏi anh.
- Bối Nhĩ biến mất rồi. - Anh buồn bã nói.
Vốn dĩ, cô muốn nói gì đó để an ủi anh, nhưng khi cô vừa định mở miệng nói thì đạo diễn đã gọi anh.
- Tỉnh Điền, có thể bắt đầu được chưa?
- Được rồi. - Anh đứng dậy, dáng vẻ uể oải, đến trước gương...
Sau vài cảnh quay, đạo diễn cực kỳ không hài lòng với sự diễn xuất của anh, không ai biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, chỉ có cô mới hiểu tất cả những nỗi khổ tâm trong anh. Cô nhìn anh xót xa, cô tưởng tượng xem rốt cuộc người con gái anh luôn nhớ đến trông như thế nào.
Sau một ngày làm việc, khi ánh mặt trời đã tắt, họ ngồi trên xe nhìn ánh đèn của thành phố bật sáng, rất nhiều biển giảm giá của các cửa hiệu được bày ra, những chiếc biển quảng cáo đó dựng đứng trong gió như bị người yêu cũ lãng quên, cứ ngốc nghếch chờ đợi thứ tình yêu mãi mãi không bao giờ quay lại nữa.
Tỉnh Điền xuống xe trước.
- Tôi muốn đi bộ một mình. - Anh nói.
- Chân của anh vẫn chưa khỏi hẳn. - Dương Tử nhắc nhở anh.
- Không sao đâu.
- Vậy anh cẩn thật một chút. Anh đừng quên cuộc phỏng vấn ngày mai đấy nhé.
Anh gật đầu, lê bước chân mệt mỏi đi về phía trước, bỏ lại cô đứng đó cô đơn một mình.
- Anh tìm thấy Bối Nhĩ chưa? - Anh ngồi trong quán cà phê yên tĩnh gọi điện cho Lý Bối Lỗi.
- Vẫn chưa. - Giọng Bối Lỗi khô khốc, hoàn toàn không giống với lúc dẫn chương trình. - Tôi không tìm thây nó. Tôi sắp phát điên rồi. - Anh buồn bã nói trong điện thoại.
Hôm nay, anh đã dùng hết nỗi lo lắng và tuyệt vọng của cả đời mình, nhưng vẫn không tìm thấy cô. Đến đây đã bao nhiêu năm nhưng cô không hề quen thuộc thành phố này, đã muộn như vậy rồi, anh lo cô gặp chuyện gì đó, thậm chí anh còn tưởng tượng ra những cảnh vô cùng hoang đường. Mỗi cảnh hiện ra lại khiến anh sợ đến lạnh cả sống lưng. Anh tự nhủ, nhất định không được nghĩ ngợi linh tinh, anh không ngừng phả khói thuốc ra như thể sợ rằng nếu nuốt chúng vào thì sẽ không thể làm được gì.
Tỉnh Điền an ủi:
- Cô ấy sẽ không sao đâu. Tôi không để cô ấy gặp chuyện gì đâu. Lý Bối Lỗi không nói gì, chỉ lặng lẽ gác điện thoại.
- Liệu người nhà có lo cho cô không? - Khi ngồi ăn cơm cùng nhau, "người đẹp chân dài" bỗng hỏi Lý Bối Nhĩ.
- Chẳng có người nhà nào lo cho tôi đâu. - Cô lạnh lùng trả lời.
- Cô đang cãi nhau với ai sao?
- Tại sao cô lại hỏi như vậy? Cô cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba sao?
- Tôi xin lỗi. - Cô gái đó cười xin lỗi. - Tôi chỉ có cảm giác cô bỏ đi như vậy, người nhà sẽ rất lo cho cô.
- Cô đưa tôi về để lôi tôi ra làm trò cười đúng không? - Cô bỗng trở nên giận dữ, nhìn cô ấy với ánh mắt đầy căm hận. - Cô muốn biết rốt cuộc người con gái mà Dã Tốt yêu như thế nào chứ gì. Giờ thì cô thấy rồi đấy. Chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, chắc là trong lòng cô đang thầm cười nhạo tôi đúng không?
Cô gái đó nhẹ ngàng lắc đầu đưa thìa canh cho cô:
- Cô mau ăn đi. Đồ ăn sắp nguội hết rồi. - Cô ấy nói.
Bối Nhĩ đặt chiếc thìa lên bàn rồi lại quay đầu đi về phía phòng khách, tiếp tục gục đầu trên chiếc va ly du lịch màu đỏ mà cô mang theo. Cô không biết rốt cuộc mình nên làm thế nào? Nỗi tủi thân trong cô giống như một chiếc mụn nhọt ác tính, nó đang lớn dần trong cô.
"Người đẹp chân dài" trốn vào nhà vệ sinh gọi điện cho Dã Tốt. Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động gọi điện cho anh. Trước đây, dù cô ấy có nhớ anh đến mấy, cũng không bao giờ chủ động gọi điện cho anh. Cô ấy luôn xuất hiện vào lúc anh cần và ra đi trước khi anh cảm thấy chán. Cô ấy chưa bao giờ đem đến cho anh bất kỳ phiền phức nào. Có thể chính vì như thế nên quan hệ của họ mới kéo dài được lâu đến thế. Có một lần, khi cô ấy từ công ty quảng cáo bước ra thì trời bỗng đổ mưa rào, cô ấy không mang theo áo mưa hay ô che mà đành đội mưa đội gió về. Về đến nhà, bị ướt như chuột lột, nhưng cô ấy vẫn tự an ủi.
- Không sao. Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng.
Nhưng cô ấy chưa kịp đó cầu vồng thì đã bị ngay một trận ốm nặng. Nửa đêm, cô ấy bỗng sốt cao, cả người nóng rực như hòn than. Cô ấy cuộn tròn người trong chăn, bỗng thấy rất nhớ anh. Cô ấy lấy điện thoại ra nhìn màn hình màu xanh, mãi sau mới bấm ra dãy số, nhưng cuối cùng, cô ấy lại không đủ dũng cảm để gọi điện cho anh. Không phải là cô ấy sợ bị từ chối, cô ấy biết nếu cô ấy mớ miệng nói, chắc chắn anh sẽ đến. Nhưng cô ấy không muốn tạo áp lực và gây khó dễ cho anh. Cô ấy không muốn lấy danh nghĩa tình yêu để trói buộc anh.
- Anh xin lỗi. - Dã Tốt mở miệng nói trước. Anh đang xin lỗi về chuyện cầu hôn cô ấy hôm trước. Gần đây, anh thường nghĩ đến chuyện hôm đó. Anh cảm thấy rất buồn vì hành động của mình. Từ khi bắt đầu, họ đã thống nhất, không ai được nhắc đến chuyện tương lai của ai. Họ chỉ là hai đứa trẻ cô đơn trong thành phố này. Bây giờ, họ ở bên nhau, cho nhau hơi ấm, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày đường ai nấy đi. Anh không nên nói những điều đó với cô ấy. Cô ấy là người con gái có lập trường, sao có thể dễ đãi như vậy chứ? Cô ấy không màng đến chuyện anh báo đáp, cô ấy đã cùng anh trải qua những ngày tháng buồn khổ nhất của cuộc đời.
- Trước đây, chúng ta đã thống nhất. Không ai phải nói xin lỗi ai hết. - Cô nói.
- Ừ.
- Có chuyện này, em không biết có nên nói với anh hay không?
- Chuyện gì vậy? Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động gọi điện cho anh nên anh cho rằng chắc cô ấy gặp phải rắc rối gì. Anh nguyện sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy. Những năm qua, cô ấy luôn lặng lẽ ở bên anh, cùng anh trải qua những ngày tháng lạnh lẽo u ám, nghe những tâm sự của anh, giải tỏa những buồn khổ cho anh, những việc mà anh có thể làm cho cô ấy thật quá ít ỏi.
- Bối Nhĩ đang ở đây. - Cô ấy nói thẳng với anh.
- Sao cô ấy lại đến tìm em?
- Không phải cô ấy đến tìm em, mà là em tình cờ gặp cô ấy ở bến tàu điện ngầm. Hình như cô ấy bỏ nhà đi.
- Vậy bây giờ Bối Nhĩ thế nào? - Anh vội hỏi.
Lòng cô ấy chợt thấy xót xa, cảm thấy có chút không hài lòng, là cảm giác ghen tị, cô ấy cũng không rõ nữa. Anh chưa bao giờ lo lắng cho cô như vậy. Cô cho rằng mình sẽ không để ý nhưng khi nghe giọng anh lo lắng như vậy, sống mũi cô bỗng cay cay như thể bị người ta rắc hạt tiêu vào vậy.
- Cô ấy không sao. Anh có đến thăm cô ấy không? - Cô hỏi.
- À! Em thấy, bây giờ liệu cô ấy có muốn gặp anh không?
- Em không biết. - Giọng cô tràn đầy ghen tị, đến chính bản thân cô cũng không thể nào kiềm chế được.
- Vậy giờ anh phải làm thế nào?
- Anh tự xem nên làm thế nào đi. - Cô chua xót nói.
- Em sao thế? - Anh hỏi.
Ở bên anh bao lâu nay nhưng cô chưa bao giờ nói giọng đó với anh.
- Không có gì. Em thấy hơi mệt. - Cô giải thích.
- Lát nữa anh đến nhé.
- Vâng.
Cô gác điện thoại rồi dựa vào bức tường gạch men trắng trong nhà tắm và cứ thế từ từ trượt xuống đến tận khi ngồi bệt dưới sàn nhà. Cô không biết rốt cuộc mình làm sao nữa, cảm giác lạc lõng và bất an bỗng xâm chiếm lấy cô. Cô có cảm giác mình sắp mất anh. Tuy cô đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày như vậy nhưng khi sự thực bày ra trước mắt, nó lại trở thành một thứ hoàn toàn khác.
Đợi khi bình tĩnh lại một chút, cô đứng dậy rửa mặt, đứng trước gương lấy lại nụ cười rồi mới đẩy cửa bước ra.
- Cô có muốn vào phòng nghỉ một lát không? - Cô hỏi. Nhưng tiếng nói bị căn phòng trống đẩy trở lại bên tai cô. Phòng khách không có người. Lý Bối Nhĩ và cả chiếc va ly du lịch màu đỏ đã biến mất. Cô vội vàng không kịp thay dép đi trong nhà chạy ra ngoài tìm. Cửa thang máy tầng một mở ra, cô gặp ngay Dã Tốt đang lo lắng bước tới.
- Sao thế? Có chuyện gì vậy? - Dã Tốt hỏi cô.
- Cô ấy đi rồi.
- Ai đi rồi cơ?
- Bối Nhĩ.
Anh sững người, vội lao ra khỏi tòa nhà, bỏ lại cô thẫn thờ đứng đó với tâm trạng đầy lo lắng và chua xót. Gió lạnh thổi qua đầu gót chân lộ ra ngoài làm cô không chịu được cảm giác lạnh giá. Trong nháy mắt, toàn bộ cảm giác đau buồn đều đổ dồn lên cô. Tại sao anh lại nhẫn tâm bỏ cô ở đây một mình? Vì cô yêu anh nên anh có thể vô tâm bỏ rơi cô như vậy sao?
- Sao em không để ý đến cô ấy chứ? - Anh đứng bên đường lớn tiếng trách móc cô.
Tối nay, họ đã chia ra đi tìm ở khắp nơi nhưng đều không thấy bóng dáng Bối Nhĩ đâu cả. Dã Tốt lo quá hoá giận trút hết nỗi lo lắng lên người cô.
- Em xin lỗi. - Cô nói.
- Xin lỗi thì ích gì chứ? Muộn như vậy, em bảo một cô gái như cô ấy sẽ đi đâu đây?
- Em sẽ đi tìm tiếp. - Cô nói.
- Tìm ở đâu? Cả thành phố này đã bị chúng ta lật tung lên rồi, em còn định đi đâu để tìm đây?
- Anh quát tháo em thì ích gì chứ? - Cuối cùng, cô đã không kìm nén được tâm trạng của mình, lớn tiêng nói lại anh. - Anh dựa vào cái gì mà trách móc em? Là em đuổi cô ấy đi sao?
Anh mệt mỏi nhìn cô. Trong gió lạnh, mặt cô đã đỏ ửng lên. Anh bước tới kéo đầu cô áp vào ngực mình.
- Anh xin lỗi. - Anh nói.
- Em không biết cô ấy lại bỏ đi. Em thật sự không biết mà. - Ở trong lòng anh, cô bỗng ấm ức. Từ ngày đầu quen nhau, cô đã tư nhủ với bản thân sẽ không bao giờ nói dối hay che giấu anh điều gì. Cô không muốn sau bao nhiêu năm họ lại phải chia tay nhau. Cô luôn vì vậy mà áy náy và lo lắng. Cô biết trong lòng anh luôn có một người con gái khác. Cô cho rằng mình sẽ không để ý đến quá khứ của anh nhưng tối nay, khi anh vì cô ấy mà lớn tiếng trách móc, cô có cảm giác trái tim mình như bị đặt trong băng tuyết lạnh, lạnh lắm!
- Anh xin lỗi. Tại anh lo lắng quá! - Anh an ủi cô.
- Vậy bây giờ chúng ta không tìm thấy cô ấy thì phải làm thế nào? - Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã rơi nhìn anh.
- Em về nghi trước đi. Anh sẽ đi tìm tiếp. Nhất định anh phải tìm thấy cô ấy.
Cô thở dài, nhẫn nại nói:
- Hay là em cùng anh đi tìm nhé.
Hai người họ giống như hai đứa trẻ không biết mệt mỏi, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Lá rụng bên đường bị gió thổi cuốn tung lên tạo thành những tiếng lá khô xào xạc như một bữa tiệc cô đơn hoa lệ.
Thành phố lớn như vậy, rốt cuộc cô ấy đi đâu đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook