Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
-
Chương 329: ngươi không phải trách ta sao?
Editor: Thơ Thơ
Ở dưới ánh mặt trời ôn hòa chiếu sáng, một lớn một nhỏ ở trong vườn vội vàng giúp đối phương lau mồ hôi lẫn nhau, cảnh tượng hết sức ấm áp, Lưu Lăng cúi đầu nhìn khuôn mặt hắn ngây thơ, trong lòng không khỏi hơi xúc động, nghĩ thầm, nếu như có thể thuận lợi sắc lập Chân nhi làm Thái tử, hắn (Chân nhi) nhất định phải gọi hắn một tiếng phụ hoàng.
Hắn cười nói với tiểu Chân nhi: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, đi tới thân mẫu ngươi nơi đó uống một chút nước."
Dứt lời, liền dắt tay nhỏ bé của Chân nhi đi vào trong lương đình.
Sau khi Đổng Uyển cho Chân nhi uống một chút nước, hắn vội vã chơi lại thùng thùng chạy mất, sau đó chui vào trong vườn hoa lần nữa, đồng thời với hình người trong lương đình, lớn tiếng kêu lên: "Mau tới đó! Mau tới đó!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đổng Uyển lắc đầu một cái cười nói: "Đứa nhỏ này tràn đầy tinh lực, ngươi nghỉ ngơi một hồi đi, hắn chui mệt mỏi tự nhiên sẽ chạy trở lại."
Lưu Lăng uống một chén trà, sau đó cười nói: "Chân nhi đang chờ trẫm cùng hắn cùng nhau chơi đùa rồi, trẫm có thể nào bỏ hắn mặc kệ, tự do ở trong đình uống trà đây?"
Nhưng thấy bóng dáng Chân nhi nhỏ nhỏ vội vàng chui tới chui lui ở trong vườn, chuẩn bị tìm chỗ tốt trốn.
Lúc này, đột nhiên Chân nhi nhìn thấy Lưu Ký đứng trước hoa kính, hắn lập tức từ trong bụi hoa chui đi ra, sau đó lảo đảo chạy tới với hắn, trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn.
"Phụ vương! Phụ vương!"
Lưu Ký cúi đầu tỉ mỉ xem hắn, khóe miệng Chân nhi trước sau cười đến mang tai, tròng mắt đen lúng liếng chuyển, hai gò má tròn vo, trên trán đổ mồ hôi nóng, xem ra hết sức khỏe mạnh.
Lưu Ký đưa tay nhè nhẹ vỗ về đầu của hắn, hơi mỉm cười tràn đầy từ ái nói: "Chân nhi, thân thể của ngươi khôi phục cực nhanh, phụ vương thật vui mừng có thể gặp lại được ngươi ngược xuôi đó!"
Lưu Chân niên kỷ còn quá nhỏ, nghe không hiểu lắm, chỉ nhìn thấy Hoàng Thái Thúc cũng tới, đang đứng ở bên cạnh phụ vương, liền cười cười ha ha mà nói với hắn: "Thúc thúc công!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Nghe vậy, Hoàng Thái Thúc phá lên cười, ngay sau đó bế Lưu Chân lên, hôn hắn tới tấp. Đồng thời cải chính nói: "Là phu nhân thúc công, không phải thúc công nhé!"
Lưu Ký đặc biệt đi Phủ Tư Không tìm hắn thương nghị, nhắc tới chuyện liên quan đến sắc lập Lưu Chân làm Thái tử, dĩ cầu hắn hiệp trợ, hắn cho là cái chủ ý này rất tốt.
Lưu Chân là Nhi tử của Lưu Ký, sắc lập Thế tử của Ninh Vương làm thái tử, giống như khiến ngôi vị Hoàng đế lần nữa trở về với dòng dõi Huệ Đế, như thế đầu tiên liền có thể thuận lợi giải quyết phân tranh nhiều năm, không còn Chư Vương cầm Ninh Vương mất ngôi vị uất ức tới văn chương mãnh liệt, ý đồ đưa tới lung tung. Cơ hội tốt nhân tự lập làm đế. Còn nữa, quả thật Lưu Chân cũng rất có khả năng là Nhi tử của Lưu Lăng. Chỉ cần Thái hậu chịu thừa nhận một điểm này, tất cả liền không thành vấn đề.
Vô luận Lưu Chân là con của ai, của hoàng thượng cũng tốt, Ninh vương cũng được. Đều là hoàng tự Lưu thị, cho hắn đi thừa kế ngôi vị Hoàng đế, cũng thỏa đáng nữa, ông vui khi việc thành.
"Hoàng Thái Thúc ngài đã tới!" Lúc này, Đổng Uyển đã dịch bước tới đây, lên trước khom người với Thái Thúc Công.
Hoàng Thái Thúc buông Chân xuống, vốn định cùng với nàng hàn huyên một lát, liền đi trước ra mắt Thái hậu, lại thấy Đổng Uyển hình như có lời gì muốn hắn mở miệng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hoàng thượng thấy Đổng Uyển muốn nói lại thôi. Hình như có lời gì muốn Hoàng Thái Thúc nói, thế là mình liền đề nghị cùng Ninh Vương mang theo Lưu Chân cùng nhau trở lại trong lương đình ăn điểm tâm. Không bao lâu sau, Đổng Uyển cùng Hoàng Thái Thúc cùng nhau dịch bước đi tới một nghi đình khác trong vườn.
Đổng Uyển ở bên trong nghi đình nhìn một ít chỗ đình nghỉ mát, thấy hai lớn một nhỏ đang cùng nhau dùng điểm tâm, thân thể nho nhỏ của Lưu Chân ngồi ở giữa hai đấng mày râu. Ngây thơ ăn bánh ngọt, vẻ mặt hoàng thượng và Ninh Vương lại căng thẳng khác thường.
Hai người nam nhân này sẽ tâm bình khí hòa, giống như một loại vô sự đi theo Lưu Chân ngồi cùng một chỗ, hiển nhiên là đang kế hoạch chuyện nào đó, đại sự của người nào đó để cho ý kiến hai người bọn họ giống nhau.
"Đổng nha đầu, ngươi tìm lão phu đến, là có chuyện quan trọng gì đấy?" Hoàng Thái Thúc vuốt râu, cười hỏi.
Đổng Uyển ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị lại, nàng cắn răng một cái, nói: "Xin Hoàng Thái Thúc có thể nói thật cho, bây giờ hoàng thượng và Ninh Vương đến tột cùng muốn làm cái gì?"
Hoàng Thái Thúc ngồi xuống trên ghế, chậm rãi mở miệng nói: "Bọn họ đến tột cùng muốn làm gì, ngươi đã đoán được không phải sao?"
Quả thật như thế. . . . . . Thơ_Thơ_diendanlequydon
Bọn họ chưa đi qua kế hoạch kín đáo liền bắt đầu đường đột hành động.
Thấy nàng trầm mặc không nói, lộ ra bộ dáng như có điều suy nghĩ, Hoàng Thái Thúc nói tiếp: "Thế tử Lưu Chân của Ninh Vương là Hoàng thái tôn kế thừa Thái tổ Hoàng đế khai quốc, dưới gối Đương Kim Hoàng thượng lại không con, lão phu cho là sắc lập Lưu Chân làm Thái tử là thỏa đáng nhất rồi."
Vẻ mặt Đổng Uyển nghiêm nghị nói: "Hoàng Thái Thúc có từng suy nghĩ cẩn thận qua tâm tình Thái hậu chưa? Hoàng thượng còn trẻ, chưa lấy vợ, nếu quả quyết với bà nhắc tới chuyện sắc lập Thế tử Lưu Chân của Ninh Vương làm Thái tử, chẳng những không cách nào đạt được bà tán thành, ngược lại chỉ đưa tới bà mãnh liệt bắn ngược!"
Hoàng Thái Thúc ngước mắt nhìn nàng, từ từ nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn cho Nhi tử của mình đi lên ngôi vị Hoàng đế, trở thành cửu ngũ chí tôn sao? Khiến nhi tử trở thành Hoàng thượng, ở tông tộc lấy được thân phận vô cùng cao quý! Chẳng lẽ ngươi thật không muốn sao?"
Lúc này, Đổng Uyển lại sâu kín thở dài một cái, bộ mặt rầu rỉ mở miệng nói: "Chân nhi là một người mệnh đại quý, vận mạng của hắn vô luận là Hoàng thượng, hay là vương một đất phong, thân phận thiên hoàng quý trụ đều là cao quý không tả nổi, ta không cách nào kết luận tương lai hắn sẽ là địa vị gì, ta đây làm thân mẫu không có thể đi ngăn trở tiền trình của nhi tử, mà ta phải tận năng lực lớn nhất tới bảo vệ nhi tử! Hoàng thượng tuổi còn trẻ, Thái hậu tuyệt đối không có khả năng sẽ đáp ứng sắc lập Thế tử của Ninh Vương làm Hoàng Thái Tử. Huống chi Chân nhi còn quá nhỏ, bây giờ nhắc tới chuyện thái tử, chỉ sợ sẽ tự dưng rước họa vào thân nhé!"
"chuyện ngươi băn khoăn, làm sao Lưu Ký không có suy nghĩ sâu xa qua?" Hoàng Thái Thúc nói liên tục: "Vốn là Ninh Vương định liên hiệp Chư Vương trước, đạt được ủng hộ của bọn họ, sau đó lấy Chư Vương đất phong cùng bọn chúng chung tên thương nghị với triều đình nói lên chuyện sắc lập Lưu Chân làm Thái tử, Thơ_Thơ_diendanlequydon chuyện này không gấp được, có kế hoạch tiến hành, chỉ là bởi vì tiểu thế tử đột nhiên bị bệnh cấp tính, làm rối loạn tất cả kế hoạch. Thế tử của Ninh Vương bệnh nặng vào cung cầu y, một chuyện tiểu Chân nhi vào cung, đã khiến cho các vị triều thần chú ý, giữa vua và dân trong đoạn thời gian này, ý kiến khác nhau nghiêm trọng, sinh ra hai phái có cái nhìn bất đồng, có người cho là Huệ Đế bị chết quá oan, chủ trương nên có ở đây không đưa tới dưới tình huống lung tung kia, khiến cháu của Huệ Đế lên làm thái tử, cuối cùng thuận nước đẩy thuyền thừa kế ngôi vị Hoàng đế; có người lại cho rằng hoàng thượng là minh quân, nên giống như tiên đế, sinh hạ thái tử của mình, sau đó kế nhiệm Đế. . . . . . . Tóm lại, giữa vua và dân đã không thể tách rời ra rồi, lúc này sao Thái hậu còn ẩn nhẫn xuống được đây? Nhất định bà sẽ ra tay trước thì chiếm được lợi thế, liên hiệp lũ triều thần tới phản đối sắc lập Thế tử của Ninh Vương làm Thái tử."
"Cho nên, hôm nay Hoàng Thái Thúc đặc biệt vào cung tới bái kiến Thái hậu, chính là vì chuyện này?" Đổng Uyển ngước mắt nhìn ông, nghiêm mặt nói: "Quá mức cường thế, chỉ biết bức cho Thái hậu nóng nảy, chọc cho bà giận dữ."
Hoàng Thái Thúc vuốt râu bạc trắng, suy nghĩ một chút, liền từ từ mở miệng nói: "Ngay cả Hoàng thượng đều đứng ở bên này với chúng ta, Thái hậu không thể không đồng ý. Nói tới chỗ này, ông nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của nàng, sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng hỏi: "Đến tột cùng, rốt cuộc Lưu Chân là Nhi tử của ai? Nếu như ngươi có thể tới trước mặt Thái hậu, tỏ rõ với bà, Lưu Chân là Nhi tử của Hoàng thượng, như vậy chuyện liền có thể tiến hành thuận lợi rồi."
"Thái hậu sẽ không hoàn toàn tin tưởng, ngược lại bà sẽ hoài nghi ta là bởi vì nghĩ thay nhi tử mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế, vì vậy mới có thể tỏ thái độ Lưu Chân là huyết mạch hoàng thượng." Lấy lập trường của nàng cùng thân phận của Ninh Vương phi, nếu như nàng thật làm như vậy, chính là phạm vào sai lầm lớn không cách nào cứu chữa rồi. Đổng Uyển ngừng lại một chút, nói tiếp: "Không dối gạt Thái Thúc Công, thật ra thì. . . . . . Hơi sớm, Thái hậu đã thử qua ta, nếu như khi đó, ta lập tức bày tỏ Lưu Chân là nhi tử của hoàng thượng, Thơ_Thơ_diendanlequydon mặc dù ở bên trong lòng của Thái hậu sẽ cảm thấy rất an ủi, nhưng lại sẽ không thật lòng tiếp nạp Chân nhi. Bà sẽ hoài nghi ta có dụng ý khác."
Hoàng Thái Thúc nói: "Như vậy, ngươi nói cho lão phu đi, đến tột cùng Lưu Chân là con của ai? Của hoàng thượng? Hay là Ninh Vương? Lão phu thật nghĩ biện pháp thuyết phục Thái hậu!"
Đổng Uyển lại lắc đầu một cái, nói: "Đối với Hoàng Thái Thúc mà nói, Chân nhi là con của ai cũng không quan trọng, bởi vì vô luận ra sao, hắn đều là hoàng tự Lưu thị, nhưng lại liên quan đến chỗ đứng của Chân nhi. Chân nhi có thể lên làm thái tử hay không, ta không dám chắc, nếu hắn tranh thủ ngôi vị thái tử thất bại, như vậy phải trở lại Giang Nam, tiếp tục trở thành người thừa kế Ninh Vương, như vậy hắn phải là nhi tử của Ninh vương; nếu như hắn được thuận lợi sắc lập làm Thái tử, như vậy trong hoàng cung, ở gần thái hậu, hắn phải là nhi tử của hoàng thượng. Vô luận là ở trong một trận tranh đoạt ích lợi quyền thế, lập trường của ta vĩnh viễn là một mẫu thân, một mẫu thân không thể không tận lực bảo vệ Nhi tử."
"Ta hiểu!" Hoàng Thái Thúc từ trên ghế đá đứng lên nói: "Ngươi hãy yên tâm đi, dưới gối hoàng thượng không con, Trong lòng thái hậu có tính toán, Lưu Chân rất có thể là con nối dòng duy nhất của hắn, Hoàng thái hậu lo lắng hậu tự tiên đế đứt đoạn, tuyệt sẽ không to gan tổn thương mẫu tử các ngươi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Dứt lời, liền từ từ đi ra khỏi nghi đình.
*
Hoàng hôn mênh mông, chân trời chiếu một đạo Hồng Hà, ánh sáng nhạt màu vàng kim dựa theo đại thụ bên phòng, xuyên qua phòng, bóng cành lá theo gió lay động, dao động lắc lư.
Lưu Ký sải bước bước chân vào trong thiên điện Cung Vị Ương, phóng tầm mắt nhìn tới, thấy thân thể Chân nhi nhỏ nhỏ nằm ở trên giường, đã chìm vào giấc ngủ rồi, Đổng Uyển ngồi ở mép giường dỗ hắn, nhẹ nhàng vỗ ngực của hắn.
"Chân nhi đã sớm ngủ như thế sao? Ngươi để cho hắn ngủ quá sớm, nửa đêm sẽ bò dậy quấy ngươi." Lưu Ký kề bên giường, cúi đầu ngưng mắt nhìn nhi tử đang trong giấc mộng.
Hai gò má Chân nhi non nớt, hơi phấn hồng khỏe mạnh, tái nhợt bệnh nặng ngay lúc đó đã sớm không còn nữa, làm hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đổng Uyển cười nói: "thân thể Chân nhi vừa mới khôi phục rồi, hôm nay chơi mệt, ta liền để cho hắn nghỉ ngơi trước thời gian, chờ hắn nửa đêm tỉnh lại rồi hãy nói, làm thân mẫu sao sợ nhi tử quấy đây?"
Lúc này, hắn dời ánh mắt đi trên người của nàng, ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia bi thương, trong thoáng chốc, sau đó trầm giọng nói: "Ngươi không phải trách ta không có chuyện gì thương lượng trước với ngươi sao?"
Đổng Uyển liếc hắn một cái, ngay sau đó thở dài một hơi nói: "làm sao không trách đây?"
Ở dưới ánh mặt trời ôn hòa chiếu sáng, một lớn một nhỏ ở trong vườn vội vàng giúp đối phương lau mồ hôi lẫn nhau, cảnh tượng hết sức ấm áp, Lưu Lăng cúi đầu nhìn khuôn mặt hắn ngây thơ, trong lòng không khỏi hơi xúc động, nghĩ thầm, nếu như có thể thuận lợi sắc lập Chân nhi làm Thái tử, hắn (Chân nhi) nhất định phải gọi hắn một tiếng phụ hoàng.
Hắn cười nói với tiểu Chân nhi: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, đi tới thân mẫu ngươi nơi đó uống một chút nước."
Dứt lời, liền dắt tay nhỏ bé của Chân nhi đi vào trong lương đình.
Sau khi Đổng Uyển cho Chân nhi uống một chút nước, hắn vội vã chơi lại thùng thùng chạy mất, sau đó chui vào trong vườn hoa lần nữa, đồng thời với hình người trong lương đình, lớn tiếng kêu lên: "Mau tới đó! Mau tới đó!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đổng Uyển lắc đầu một cái cười nói: "Đứa nhỏ này tràn đầy tinh lực, ngươi nghỉ ngơi một hồi đi, hắn chui mệt mỏi tự nhiên sẽ chạy trở lại."
Lưu Lăng uống một chén trà, sau đó cười nói: "Chân nhi đang chờ trẫm cùng hắn cùng nhau chơi đùa rồi, trẫm có thể nào bỏ hắn mặc kệ, tự do ở trong đình uống trà đây?"
Nhưng thấy bóng dáng Chân nhi nhỏ nhỏ vội vàng chui tới chui lui ở trong vườn, chuẩn bị tìm chỗ tốt trốn.
Lúc này, đột nhiên Chân nhi nhìn thấy Lưu Ký đứng trước hoa kính, hắn lập tức từ trong bụi hoa chui đi ra, sau đó lảo đảo chạy tới với hắn, trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn.
"Phụ vương! Phụ vương!"
Lưu Ký cúi đầu tỉ mỉ xem hắn, khóe miệng Chân nhi trước sau cười đến mang tai, tròng mắt đen lúng liếng chuyển, hai gò má tròn vo, trên trán đổ mồ hôi nóng, xem ra hết sức khỏe mạnh.
Lưu Ký đưa tay nhè nhẹ vỗ về đầu của hắn, hơi mỉm cười tràn đầy từ ái nói: "Chân nhi, thân thể của ngươi khôi phục cực nhanh, phụ vương thật vui mừng có thể gặp lại được ngươi ngược xuôi đó!"
Lưu Chân niên kỷ còn quá nhỏ, nghe không hiểu lắm, chỉ nhìn thấy Hoàng Thái Thúc cũng tới, đang đứng ở bên cạnh phụ vương, liền cười cười ha ha mà nói với hắn: "Thúc thúc công!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Nghe vậy, Hoàng Thái Thúc phá lên cười, ngay sau đó bế Lưu Chân lên, hôn hắn tới tấp. Đồng thời cải chính nói: "Là phu nhân thúc công, không phải thúc công nhé!"
Lưu Ký đặc biệt đi Phủ Tư Không tìm hắn thương nghị, nhắc tới chuyện liên quan đến sắc lập Lưu Chân làm Thái tử, dĩ cầu hắn hiệp trợ, hắn cho là cái chủ ý này rất tốt.
Lưu Chân là Nhi tử của Lưu Ký, sắc lập Thế tử của Ninh Vương làm thái tử, giống như khiến ngôi vị Hoàng đế lần nữa trở về với dòng dõi Huệ Đế, như thế đầu tiên liền có thể thuận lợi giải quyết phân tranh nhiều năm, không còn Chư Vương cầm Ninh Vương mất ngôi vị uất ức tới văn chương mãnh liệt, ý đồ đưa tới lung tung. Cơ hội tốt nhân tự lập làm đế. Còn nữa, quả thật Lưu Chân cũng rất có khả năng là Nhi tử của Lưu Lăng. Chỉ cần Thái hậu chịu thừa nhận một điểm này, tất cả liền không thành vấn đề.
Vô luận Lưu Chân là con của ai, của hoàng thượng cũng tốt, Ninh vương cũng được. Đều là hoàng tự Lưu thị, cho hắn đi thừa kế ngôi vị Hoàng đế, cũng thỏa đáng nữa, ông vui khi việc thành.
"Hoàng Thái Thúc ngài đã tới!" Lúc này, Đổng Uyển đã dịch bước tới đây, lên trước khom người với Thái Thúc Công.
Hoàng Thái Thúc buông Chân xuống, vốn định cùng với nàng hàn huyên một lát, liền đi trước ra mắt Thái hậu, lại thấy Đổng Uyển hình như có lời gì muốn hắn mở miệng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hoàng thượng thấy Đổng Uyển muốn nói lại thôi. Hình như có lời gì muốn Hoàng Thái Thúc nói, thế là mình liền đề nghị cùng Ninh Vương mang theo Lưu Chân cùng nhau trở lại trong lương đình ăn điểm tâm. Không bao lâu sau, Đổng Uyển cùng Hoàng Thái Thúc cùng nhau dịch bước đi tới một nghi đình khác trong vườn.
Đổng Uyển ở bên trong nghi đình nhìn một ít chỗ đình nghỉ mát, thấy hai lớn một nhỏ đang cùng nhau dùng điểm tâm, thân thể nho nhỏ của Lưu Chân ngồi ở giữa hai đấng mày râu. Ngây thơ ăn bánh ngọt, vẻ mặt hoàng thượng và Ninh Vương lại căng thẳng khác thường.
Hai người nam nhân này sẽ tâm bình khí hòa, giống như một loại vô sự đi theo Lưu Chân ngồi cùng một chỗ, hiển nhiên là đang kế hoạch chuyện nào đó, đại sự của người nào đó để cho ý kiến hai người bọn họ giống nhau.
"Đổng nha đầu, ngươi tìm lão phu đến, là có chuyện quan trọng gì đấy?" Hoàng Thái Thúc vuốt râu, cười hỏi.
Đổng Uyển ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị lại, nàng cắn răng một cái, nói: "Xin Hoàng Thái Thúc có thể nói thật cho, bây giờ hoàng thượng và Ninh Vương đến tột cùng muốn làm cái gì?"
Hoàng Thái Thúc ngồi xuống trên ghế, chậm rãi mở miệng nói: "Bọn họ đến tột cùng muốn làm gì, ngươi đã đoán được không phải sao?"
Quả thật như thế. . . . . . Thơ_Thơ_diendanlequydon
Bọn họ chưa đi qua kế hoạch kín đáo liền bắt đầu đường đột hành động.
Thấy nàng trầm mặc không nói, lộ ra bộ dáng như có điều suy nghĩ, Hoàng Thái Thúc nói tiếp: "Thế tử Lưu Chân của Ninh Vương là Hoàng thái tôn kế thừa Thái tổ Hoàng đế khai quốc, dưới gối Đương Kim Hoàng thượng lại không con, lão phu cho là sắc lập Lưu Chân làm Thái tử là thỏa đáng nhất rồi."
Vẻ mặt Đổng Uyển nghiêm nghị nói: "Hoàng Thái Thúc có từng suy nghĩ cẩn thận qua tâm tình Thái hậu chưa? Hoàng thượng còn trẻ, chưa lấy vợ, nếu quả quyết với bà nhắc tới chuyện sắc lập Thế tử Lưu Chân của Ninh Vương làm Thái tử, chẳng những không cách nào đạt được bà tán thành, ngược lại chỉ đưa tới bà mãnh liệt bắn ngược!"
Hoàng Thái Thúc ngước mắt nhìn nàng, từ từ nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn cho Nhi tử của mình đi lên ngôi vị Hoàng đế, trở thành cửu ngũ chí tôn sao? Khiến nhi tử trở thành Hoàng thượng, ở tông tộc lấy được thân phận vô cùng cao quý! Chẳng lẽ ngươi thật không muốn sao?"
Lúc này, Đổng Uyển lại sâu kín thở dài một cái, bộ mặt rầu rỉ mở miệng nói: "Chân nhi là một người mệnh đại quý, vận mạng của hắn vô luận là Hoàng thượng, hay là vương một đất phong, thân phận thiên hoàng quý trụ đều là cao quý không tả nổi, ta không cách nào kết luận tương lai hắn sẽ là địa vị gì, ta đây làm thân mẫu không có thể đi ngăn trở tiền trình của nhi tử, mà ta phải tận năng lực lớn nhất tới bảo vệ nhi tử! Hoàng thượng tuổi còn trẻ, Thái hậu tuyệt đối không có khả năng sẽ đáp ứng sắc lập Thế tử của Ninh Vương làm Hoàng Thái Tử. Huống chi Chân nhi còn quá nhỏ, bây giờ nhắc tới chuyện thái tử, chỉ sợ sẽ tự dưng rước họa vào thân nhé!"
"chuyện ngươi băn khoăn, làm sao Lưu Ký không có suy nghĩ sâu xa qua?" Hoàng Thái Thúc nói liên tục: "Vốn là Ninh Vương định liên hiệp Chư Vương trước, đạt được ủng hộ của bọn họ, sau đó lấy Chư Vương đất phong cùng bọn chúng chung tên thương nghị với triều đình nói lên chuyện sắc lập Lưu Chân làm Thái tử, Thơ_Thơ_diendanlequydon chuyện này không gấp được, có kế hoạch tiến hành, chỉ là bởi vì tiểu thế tử đột nhiên bị bệnh cấp tính, làm rối loạn tất cả kế hoạch. Thế tử của Ninh Vương bệnh nặng vào cung cầu y, một chuyện tiểu Chân nhi vào cung, đã khiến cho các vị triều thần chú ý, giữa vua và dân trong đoạn thời gian này, ý kiến khác nhau nghiêm trọng, sinh ra hai phái có cái nhìn bất đồng, có người cho là Huệ Đế bị chết quá oan, chủ trương nên có ở đây không đưa tới dưới tình huống lung tung kia, khiến cháu của Huệ Đế lên làm thái tử, cuối cùng thuận nước đẩy thuyền thừa kế ngôi vị Hoàng đế; có người lại cho rằng hoàng thượng là minh quân, nên giống như tiên đế, sinh hạ thái tử của mình, sau đó kế nhiệm Đế. . . . . . . Tóm lại, giữa vua và dân đã không thể tách rời ra rồi, lúc này sao Thái hậu còn ẩn nhẫn xuống được đây? Nhất định bà sẽ ra tay trước thì chiếm được lợi thế, liên hiệp lũ triều thần tới phản đối sắc lập Thế tử của Ninh Vương làm Thái tử."
"Cho nên, hôm nay Hoàng Thái Thúc đặc biệt vào cung tới bái kiến Thái hậu, chính là vì chuyện này?" Đổng Uyển ngước mắt nhìn ông, nghiêm mặt nói: "Quá mức cường thế, chỉ biết bức cho Thái hậu nóng nảy, chọc cho bà giận dữ."
Hoàng Thái Thúc vuốt râu bạc trắng, suy nghĩ một chút, liền từ từ mở miệng nói: "Ngay cả Hoàng thượng đều đứng ở bên này với chúng ta, Thái hậu không thể không đồng ý. Nói tới chỗ này, ông nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của nàng, sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng hỏi: "Đến tột cùng, rốt cuộc Lưu Chân là Nhi tử của ai? Nếu như ngươi có thể tới trước mặt Thái hậu, tỏ rõ với bà, Lưu Chân là Nhi tử của Hoàng thượng, như vậy chuyện liền có thể tiến hành thuận lợi rồi."
"Thái hậu sẽ không hoàn toàn tin tưởng, ngược lại bà sẽ hoài nghi ta là bởi vì nghĩ thay nhi tử mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế, vì vậy mới có thể tỏ thái độ Lưu Chân là huyết mạch hoàng thượng." Lấy lập trường của nàng cùng thân phận của Ninh Vương phi, nếu như nàng thật làm như vậy, chính là phạm vào sai lầm lớn không cách nào cứu chữa rồi. Đổng Uyển ngừng lại một chút, nói tiếp: "Không dối gạt Thái Thúc Công, thật ra thì. . . . . . Hơi sớm, Thái hậu đã thử qua ta, nếu như khi đó, ta lập tức bày tỏ Lưu Chân là nhi tử của hoàng thượng, Thơ_Thơ_diendanlequydon mặc dù ở bên trong lòng của Thái hậu sẽ cảm thấy rất an ủi, nhưng lại sẽ không thật lòng tiếp nạp Chân nhi. Bà sẽ hoài nghi ta có dụng ý khác."
Hoàng Thái Thúc nói: "Như vậy, ngươi nói cho lão phu đi, đến tột cùng Lưu Chân là con của ai? Của hoàng thượng? Hay là Ninh Vương? Lão phu thật nghĩ biện pháp thuyết phục Thái hậu!"
Đổng Uyển lại lắc đầu một cái, nói: "Đối với Hoàng Thái Thúc mà nói, Chân nhi là con của ai cũng không quan trọng, bởi vì vô luận ra sao, hắn đều là hoàng tự Lưu thị, nhưng lại liên quan đến chỗ đứng của Chân nhi. Chân nhi có thể lên làm thái tử hay không, ta không dám chắc, nếu hắn tranh thủ ngôi vị thái tử thất bại, như vậy phải trở lại Giang Nam, tiếp tục trở thành người thừa kế Ninh Vương, như vậy hắn phải là nhi tử của Ninh vương; nếu như hắn được thuận lợi sắc lập làm Thái tử, như vậy trong hoàng cung, ở gần thái hậu, hắn phải là nhi tử của hoàng thượng. Vô luận là ở trong một trận tranh đoạt ích lợi quyền thế, lập trường của ta vĩnh viễn là một mẫu thân, một mẫu thân không thể không tận lực bảo vệ Nhi tử."
"Ta hiểu!" Hoàng Thái Thúc từ trên ghế đá đứng lên nói: "Ngươi hãy yên tâm đi, dưới gối hoàng thượng không con, Trong lòng thái hậu có tính toán, Lưu Chân rất có thể là con nối dòng duy nhất của hắn, Hoàng thái hậu lo lắng hậu tự tiên đế đứt đoạn, tuyệt sẽ không to gan tổn thương mẫu tử các ngươi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Dứt lời, liền từ từ đi ra khỏi nghi đình.
*
Hoàng hôn mênh mông, chân trời chiếu một đạo Hồng Hà, ánh sáng nhạt màu vàng kim dựa theo đại thụ bên phòng, xuyên qua phòng, bóng cành lá theo gió lay động, dao động lắc lư.
Lưu Ký sải bước bước chân vào trong thiên điện Cung Vị Ương, phóng tầm mắt nhìn tới, thấy thân thể Chân nhi nhỏ nhỏ nằm ở trên giường, đã chìm vào giấc ngủ rồi, Đổng Uyển ngồi ở mép giường dỗ hắn, nhẹ nhàng vỗ ngực của hắn.
"Chân nhi đã sớm ngủ như thế sao? Ngươi để cho hắn ngủ quá sớm, nửa đêm sẽ bò dậy quấy ngươi." Lưu Ký kề bên giường, cúi đầu ngưng mắt nhìn nhi tử đang trong giấc mộng.
Hai gò má Chân nhi non nớt, hơi phấn hồng khỏe mạnh, tái nhợt bệnh nặng ngay lúc đó đã sớm không còn nữa, làm hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đổng Uyển cười nói: "thân thể Chân nhi vừa mới khôi phục rồi, hôm nay chơi mệt, ta liền để cho hắn nghỉ ngơi trước thời gian, chờ hắn nửa đêm tỉnh lại rồi hãy nói, làm thân mẫu sao sợ nhi tử quấy đây?"
Lúc này, hắn dời ánh mắt đi trên người của nàng, ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia bi thương, trong thoáng chốc, sau đó trầm giọng nói: "Ngươi không phải trách ta không có chuyện gì thương lượng trước với ngươi sao?"
Đổng Uyển liếc hắn một cái, ngay sau đó thở dài một hơi nói: "làm sao không trách đây?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook