Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
Chương 276: Sao không nói là kim ốc tàng kiều

Editor: Thơ Thơ

Trong vương phủ, Ninh Vương căng thẳng nắm tay Vương phi, ngồi ở bên cạnh của nàng, trầm mặc không nói nhìn mọi người, ánh mắt hắn hết sức thâm trầm, loáng thoáng lộ ra mấy phần sắc bén.

Trong lòng Tào Mộng Bình chấn kinh, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói: "Mộng Bình cám ơn vương phi Điện hạ."

Nhi tức mới vào cửa đã khéo léo trái ý của bà, Thái phu nhân thật cũng không tức giận, dù là mang thai, trên thực tế mỗi ngày chào hỏi cũng không ảnh hưởng thân thể, chỉ là, Mộng Bình là bà làm chủ dễ dàng cưới vào cửa, đối với bà đúng là có một chút tư tâm như vậy.

Bà biết mở miệng yêu cầu miễn đi lễ vấn an, là muốn cho vương phi mới vào cửa hiểu rõ, phía sau lưng Mộng Bình có bà là Vương thái hậu chống đỡ rồi, chỉ là xem ra Đổng Uyển rất có kiến giải, như vậy chuyện này liền không thể quá mức, ảnh hưởng vị trí chủ quản tương lai của nàng.

Thái phu nhân quay đầu lại đối với Đổng Uyển tha thiết giao phó nói: "Vi nương từng trải việc đời, còn là một người làm qua hoàng hậu, đã từng thống lĩnh hậu cung mấy năm, trong lòng rất rõ ràng, ngươi đang nhớ cái gì, thân là chủ tử, nếu không tức thời lấy ra chút thái độ, chỉ sợ ngay cả nô tài cũng sẽ lấn áp lên tới. Đối với cách làm của ngươi, ta cũng sẽ không cường thế can thiệp quá nhiều, dù sao ngươi đường đường là vương phi, sau này xử lý chuyện lớn nhỏ trong vương phủ, Ninh Vương là một nam nhân, hắn bận rộn với triều chánh, thường không ở bên trong phủ, liên quan đến chuyện trong hậu đình, từ trước đến giờ hắn mặc kệ, chuyện trong nhà, phải thống nhất do ngươi tới xử lý. Ngươi vừa mới vào cửa, rất nhiều sự vụ trong phủ không rõ ràng lắm, sau này sẽ để cho tổng quản tới hiệp trợ ngươi quản lý thôi."

"Vâng" Đổng Uyển nhỏ giọng lên tiếng. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Thái phu nhân dời ánh mắt vào bụng của Tào Mộng Bình nâng lên, khẽ mỉm cười, phân phó nói tiếp: "Nam nhân phải có nhiều phòng thị thiếp. Là chuyện rất bình thường, huống chi còn là một chư vương hầu, tin tưởng ngươi là một nữ nhân hiểu chuyện, bây giờ Mộng Bình đã hoài thai bảy tháng rồi, thân là vương phi, hi vọng ngươi có thể rộng lượng chăm sóc nàng thích đáng."

Đổng Uyển hỏi "Đã lớn bảy tháng, bao lâu đại phu xem mạch cho Mộng Bình một lần?"

Tào Mộng Bình đáp lời: "Ước chừng mười ngày chẩn mạch một lần. Trước mắt dấu hiệu mang thai đều bình thường."

Đổng Uyển xem bụng của nàng nói: "Ta chưa từng mang thai qua, đối với chuyện nữ nhân hoài thai không rõ ràng lắm, chỉ là thấy bụng ngươi tròn vo, nhất định là một hài tử khỏe mạnh hoạt bát mới phải."

Nghe ba chữ『 tròn vo 』, nhất thời sắc mặt Tào Mộng Bình lặng lẽ ảm đạm sâu lắng xuống tới.

Thái phu nhân gật đầu nói: "Sinh trai hay sinh gái không sao cả. Quan trọng nhất là phải bình an sinh con ra!"

Dứt lời, Thái phu nhân phân phó nói với thị tỳ Tuyết Nhạn ở bên cạnh: "Đi, nói cho tổng quản, để cho hắn nhanh chóng dẫn tất cả nô bộc trong phủ, tới cửa phòng khách bái kiến vương phi thôi." Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Tuân lệnh."

*

"Thật là một nữ nhân ghê tởm, ỷ vào Ninh Vương sủng ái. Căn bản không đem thiếu phu nhân có thai thả ở trong mắt rồi, cũng không thể tưởng nàng làm sao không giải thích được trở thành Vương phi? Nhất định là ở bên ngoài trăm phương ngàn kế câu được gia, nam nhân bị nàng mê thần hồn. Liền quyết tâm, một lòng một dạ nghênh vào cửa. Cũng đừng quên, ở trong phủ cũng chỉ có thiếu phu nhân mới là tức phụ duy nhất do Thái phu nhân làm chủ cưới vào cửa!"

Danh hiệu Thái phu nhân đối ngoại chính thức là Vương thái hậu, coi như nữ nhân kia níu lấy gia chúng ta thật chặt. Tấn thân thành hoàng tộc, trở thành vương phi, trên đầu nàng, còn có một Vương thái hậu đè ép đấy.

Nhớ tới vương phi mới vào cửa thậm chí mặt mũi của Vương thái hậu cũng không cho, còn kiên trì chủ tử của mình phải mỗi ngày đi theo nàng chào hỏi, Như Sương liền căm tức một hồi.

Tào Mộng Bình trầm mặt nói: "Cho dù không có cam lòng, lại có thể sao? Sau này trong vương phủ. Người đương gia chủ quản là nàng ta, nàng ta mới là chủ mẫu, chúng ta phải thật cẩn thận, ngàn vạn đừng chọc phải nàng ta."

Đổng Uyển đã từng làm Đại Tư Mã, một nhân vật có bản lãnh ở trên triều đình hô mưa gọi gió khẳng định bụng dạ cực sâu, nàng sống lâu ở trong khuê phòng, có thể nào đấu thắng nàng ta chứ? Thơ_Thơ_diendanlequydon

Như Sương tức giận nói: "Không chỉ có kiên trì chào hỏi, nàng ta còn cười phu nhân bụng tròn vo rồi, nàng cảm thấy là ngươi hoài nữ thai, cho nên cảm thấy thật vui mừng chứ?"

Tào Mộng Bình lạnh lùng nói: "Đừng có mà lảm nhảm!"

Không bao lâu sau, hai người đã đạt mục đích, thế là xuống cỗ kiệu, trước mắt là một tòa biệt uyển nhỏ vương phủ mới mua, Vương phủ chỉ có cách hai con phố ngắn ngủn.

Vương phủ ở tại phụ cận thu mua một trạch viện, tự có nguyên nhân kia.

Đáp lại, rất nhanh người sẽ đến.

"Thì ra là Tào phu nhân đã tới!" Lão Bà Tử mở cửa nhìn thấy là nàng, lập tức cúi chào nàng một cái.

"Đậu phu nhân đâu?" Như Sương mở miệng liền hỏi.

Lão Bà Tử nói: "Đang dỗ Túc Vương tử chơi đây, mời phu nhân theo ta tiến đến đây đi."

Tào Mộng Bình cho lui cái nô bộc khác, chỉ mang theo Như Sương vào phủ, đoàn người xuyên qua phòng khách, cuối cùng đi tới nhà chính phía sau. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Trong nhà, quả nhiên Đậu Nguyên Nguyên nửa lệch trên giường, cầm vải bông trong tay khâu thành con cọp, vẫn ung dung chơi đùa với hài tử trên giường, làm cho hắn không ngừng phát ra tiếng cười "Ha ha ha". 

Lão Bà Tử ở cửa ra vào nói: "Khải bẩm Đậu phu nhân, Tào phu nhân đã tới!"

Đậu Nguyên Nguyên nghe xong, đem con giao cho Bảo Châu, đứng dậy, từ trên giường bò dậy, sau đó phụ cận liếc xéo Tào Mộng Bình mới vừa vào cửa một hồi, cuối cùng cũng cười nói: "Sao vậy, tân vương phi vào phủ, để cho ngươi bị uất ức rồi hả?"

Tào Mộng Bình lạnh lùng nói: "thế nào cũng không có ủy khuất tới tỷ tỷ, ngươi mang theo nhi tử đi tới vương phủ nhận tổ quy tông, kết quả sao? Không phải ngươi biết là từ nơi đó lấy được con hoang chỉ đành phải tên - Lưu Túc? Vì để cho tâm tình vương phi vui vẻ vào cửa, cuối cùng, ngươi và đứa con hoang vẫn thê thảm bị đuổi ra vương phủ rồi. Đó, không đúng! Ta hơi quên, ngươi là gặp rủi ro mà đến, ngươi vứt bỏ kiêu ngạo cùng tự ái, đau khổ ở Ninh Vương, cuối cùng mò được vinh hoa phú quý, không cần trở thành nô tỳ rồi. Mặc dù tòa biệt uyển nhỏ không hơn vương phủ, nhưng cũng là cẩm y ngọc thực, tôi tớ như mây, cũng không phải thua quá khứ Đại tiểu thư ngươi sinh sống."

"Muội muội thật sẽ không nói chuyện, sao ngươi không nói là 『 Kim Ốc Tàng Kiều 』 đây? Cái gì đuổi ra khỏi vương phủ? Thật là khó nghe nhé! Còn nữa, Túc Vương tử của ta là máu mủ của Ninh Vương, không phải con hoang gì, ta theo Ninh Vương đã qua đủ loại, ngươi có thể hiểu cái gì?" Đậu Nguyên Nguyên ung dung ngồi xuống ở trên cái ghế lớn, lạnh lùng nói: "Như đã nói qua, cuối cùng là huyết mạch, huyết mạch duy nhất của Ninh Vương đang bóp ở trên tay Đậu Nguyên Nguyên ta rồi, chỉ cần ta khiến Túc Vương tử bệnh liên tục mấy ngày,  Thái phu nhân và Ninh Vương sẽ lòng như lửa đốt, ngày ngày tới đây, chỉ cần không thấy hài tử khởi sắc, bọn họ không yên lòng để hài tử tiếp tục nuôi dưỡng ở bên ngoài, không tới mấy ngày, Thơ_Thơ_diendanlequydon hai mẫu tử chúng ta liền sẽ được nghênh đón về vương phủ rồi."

Nàng không thể cả đời bị an trí ở bên ngoài, một khi Đổng Uyển sanh ra con nối dòng cho Ninh Vương, Túc nhi của nàng rất nhanh sẽ bị quên lãng, cho nên, coi như trở lại vương phủ, nhún nhường quỳ gối trước Vương phi Đổng Uyển này, nàng cũng không thể không chịu được.

Nàng đã rơi vào tình cảnh như vậy, không thể không bỏ ra quá khứ nàng xa hoa.

Nàng nhất định phải trở lại trong vương phủ, mới có thể đoạt lại trái tim của Ninh Vương.

"Khiến hài tử bệnh liên tục mấy ngày sao?" Tào Mộng Bình nhẹ nhàng vuốt bụng bự của mình, chân mày nhíu lại, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Quả nhiên không phải con ruột! Đến tột cùng là ngươi từ nơi nào lấy được hài tử? Là thân mẫu tuyệt đối sẽ không vì đạt được mục đích, mà cố ý để cho hài tử mình ngã bệnh. Không phải ngươi lo lắng, không cẩn thận liền đem hài tử còn tấm bé giết chết? Hài tử cũng không cường tráng giống như người lớn bình thường, là không chịu nổi chơi đùa."

Thân là mẫu thân, ý tưởng Đậu Nguyên Nguyên ích kỷ, không khỏi đưa tới nàng lòng trắc ẩn.

"Thay vì lo lắng người khác, trước lo lắng cho ngươi thôi. Nàng ta đã vào cửa, ngươi cho rằng nam nhân còn có thể cho ngươi một đứa nữa sao?" Đậu Nguyên Nguyên cười lạnh nói: "Bằng vào đầu óc ngươi ngu dốt, là tuyệt đối đánh không lại nàng." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Tào Mộng Bình nghe xong, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

Đậu Nguyên Nguyên tiếp tục mở miệng nói: "Hôm nay, ngươi chỉ có thể tìm ta liên thủ, mục đích ngươi tới chỗ này, không phải là như thế sao? Tình duyên ở giữa ta và Ninh Vương đã hết, mặc dù lấy phúc của Túc Vương tử, ta được cấp bậc phu nhân, vậy không qua chỉ là danh phận, chỉ là vì khiến Túc Vương tử thể diện đẹp mắt một chút. Dù sao ta từng nặng nề đả thương tình yêu của hắn, đả thương tự tôn nam nhân, rơi vào trình độ như vậy, coi như là tự gây nghiệt đi, ta theo Ninh Vương đã là không thể nào. Bởi vì, ta rất an toàn, tuyệt đối không cách nào cùng ngươi tranh đoạt nam nhân, cho nên ngươi mới có thể tới tìm ta không phải sao?"

Thấy Tào Mộng Bình trầm mặc không nói, Đậu Nguyên Nguyên tiếp tục nói: "Không bằng ta nói cho ngươi biết trước nên làm sao vậy thôi. Rất đơn giản, ngươi chỉ cần cùng với Thái phu nhân dùng trang sức hào hoa xa xỉ là được rồi."

"Hào hoa xa xỉ?" Tào Mộng Bình nghe không rõ liền để ý hỏi "cuộc sống ở trong vương phủ, còn chưa đủ hào hoa xa xỉ sao?"

"Ta cùng với Ninh Vương quen biết nhiều năm, nam nhân này trời sanh tính tiêu sái có một đặc điểm, xuất thủ hào phóng, không! Chính xác mà nói, là tiêu tiền như nước. Giang Nam vật phụ dân phong, từ trước đến giờ thu hoạch phong phú, chi tiêu không hết tiền tài, đưa đến Ninh Vương từ nhỏ đối với tiền bạc không hề có khái niệm, mà cuộc sống Thái phu nhân hưởng thụ cùng với phô trương, so với khi làm hoàng hậu trong cung thì không có gì khác biệt. Tóm lại, hai mẫu tử này nhiều năm qua Phú Quý Như Vân, cuộc sống hào hoa xa xỉ." Đậu Nguyên Nguyên ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Chỉ là, một, hai năm qua, ngươi cũng biết xảy ra chuyện gì, đầu tiên là một trận đại ôn dịch ở Thành Cô Tô, đưa đến kinh tế tiêu điều trong thành, tổn thất khó có thể đoán chừng, cho tới nay chưa hoàn toàn khôi phục như cũ. Còn có chính là nhiều lần hưng binh, mỗi lần động viên một lần binh mã, thì phải tốn nhiều tiền, chiến tranh chi tiêu hết bạc trắng, có thể nào không làm người ta chắc lưỡi hít hà đây? Thơ_Thơ_diendanlequydon Đầu tiên thu ít đi, thứ hai tốn hao quá nhiều, thật ra vương phủ cũng không khoáng đạt như mặt ngoài, vinh hoa phú quý, hưởng dụng vô tận!"

Tào Mộng Bình nghe xong, trong lòng cảm thấy hết sức kinh ngạc, nàng từ từ mở miệng nói: "Nếu như tỷ tỷ nói, giờ phút này trong vương phủ, lý ra nên thừa hành tiết kiệm mới phải, Mộng Bình cũng không cảm thấy vương phủ có bất kỳ vấn đề tài chánh nào."

Đậu Nguyên Nguyên liếc nàng một cái, cười nói: "Thật sao? Tổng quản lại sẽ đem loại việc phiền lòng này nói cho ngươi biết sao? Nếu không phải ta đã từng lơ đãng nghe Tô Thái Phó và tổng quản giao phó chuyện tăng thu giảm chi, ta còn không biết đấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương