Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
-
Chương 266: Đến tột cùng ngươi đang làm cái quỷ gì
Editor: Thơ Thơ
Trên mặt mẫu thân tràn đầy thỏa mãn cực lớn, mà bên cạnh của bà lại ngồi một nữ nhân làm hắn tuyệt đối không cách nào tưởng tượng.
Bỗng dưng, Lưu Ký dừng bước, sắc mặt chợt biến.
Đậu Nguyên Nguyên tới nơi này làm cái gì?
"Chờ Bốn mươi chín trở về, ta lập tức để cho hắn đặt tên cho Kim tôn, phải thay hài tử này lấy một tên rất hay trường thọ giàu sang." Thái phu nhân ôm bé trai, gương mặt đau lòng nói: "Ta thương hài tử, không tên không họ ở bên ngoài lưu lạc lâu như thế, cái người này làm thân mẫu cũng thật là, coi như cha ngươi ép buộc ngươi phải gả cho hoàng thượng, chẳng lẽ Phủ Ninh Vương ta còn có thể không gánh nổi một hài tử sao? Sao ngươi không lập tức trả hắn lại cho Giang Nam chứ? Chẳng lẽ, loại chuyện như vậy, chúng ta còn có thể tuyên bố ra bên ngoài sao? Tất nhiên sẽ không hại ngươi!"
Đậu Nguyên Nguyên rũ con mắt, rơi nước mắt nói: "Vốn là, Nguyên Nguyên vốn định lặng lẽ nuôi dưỡng Tiểu Bảo ở trong nông thôn, cả đời không để cho người khác biết, dù sao ta cùng với Ninh Vương điện hạ tình duyên đã hết, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc là hắn quả quyết sẽ không đón thêm ta. Nhưng cuối cùng là một nhi tử, nếu có thể nối dòng truyền thừa hương khói, vẫn phải để phụ thân của hài tử tới đặt tên mới phải, sau khi chờ hắn đặt tên cho hài tử, tâm nguyện của ta đã xong, liền có thể an tâm mang Tiểu Bảo đi......"
Thái phu nhân nghe nói thế, lập tức ôm Kim tôn thật chặt vào trong ngực, trách cứ: "Ngươi ở đây nói mê sảng cái gì, con cháu Lưu gia ta, thân là hoàng tự có thể nào mặc cho hắn lưu lạc ở bên ngoài chứ?"
Thấy Thái phu nhân yêu cháu sốt ruột, xem ra, bà tuyệt đối không cách nào dứt bỏ Tiểu Bảo rồi. Ninh Vương hầu mẫu chí hiếu, chuyện này làm hắn không thể không thỏa hiệp.
Hài tử này trộm được từ trong nông thôn, đã thuận lợi trở thành bùa Hộ Thân cho nàng, còn bảo đảm cả đời nàng Phú Quý. Thotho_
Vừa mới bắt đầu, hài tử khóc cả ngày, vì có thể cùng tên tiểu quỷ này nhanh chóng thành lập tình cảm, nàng cố nén kích động muốn bóp chết hắn, mỗi ngày không sợ bị làm phiền tự mình chăm sóc, quả nhiên, hài tử thích ứng nàng, liền không hề khóc nữa.
Việc đã đến nước này, đùa giỡn cũng phải tiếp tục diễn thôi. Đậu Nguyên Nguyên điềm đạm đáng yêu rơi lệ nói: "Cha của ta bởi vì tội mưu nghịch bị giết, Đậu gia bị tịch thu, trong một đêm gia tộc bị suy tàn, Đậu Nguyên Nguyên ta đã là tội phạm, sao còn có mặt mũi quay đầu lại van xin Ninh Vương tha thứ đây? Tuy rằng như thế, để cho ta dứt bỏ máu mủ, để hắn một mình ở lại vương phủ, chuyện này tuyệt đối không thể, từ khi sanh ra hắn, vì nguyên nhân gia tộc. Ta không thể làm gì khác hơn là nhẫn tâm giữ hắn ở trong nông thôn, lúc ấy lòng ta như dao cắt. Chỉ cần nghĩ tới hài tử liền ngày ngày rơi lệ. Lần này, dù là làm nô tỳ, ta cũng muốn mang hài tử theo trên người......"
Nàng buồn rầu lấy ra khăn lụa lau lệ, bỗng chốc, lúc này lại nhìn thấy Ninh Vương đứng ở sau bức rèm che, vẻ mặt của hắn lạnh lẽo, đôi con mắt sâu đang nhìn nàng chằm chằm.
Đậu Nguyên Nguyên cả kinh.
Lúc này, Thái phu nhân cũng nhìn thấy Ninh Vương rồi, đang chờ hắn trở lại đấy. Bà ngoắc ngoắc tay với nhi tử, cười nói: "Bốn mươi chín, cuối cùng ngươi đã trở lại, mau! Ngươi mau tới nhìn một chút, dáng dấp nhi tử cũng thật giống ngươi! Đơn giản là giống lúc ngươi lúc hồi nhỏ như đúc nhé!"
Lưu Ký trầm mặt, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Đổng Khanh: "Ngươi đi bên sảnh chờ đợi trước, Bổn vương có chút việc cần thiết xử lý trước." Thotho_
Đổng Khanh nghe xong. Một câu nói cũng không mở miệng, quay đầu liền đi ra ngoài.
Chốc lát sau, phía sau truyền đến tiếng vang của bức rèm che đung đưa, ngay sau đó tiếng của Ninh vương giận dữ.
"Đậu Nguyên Nguyên, đến tột cùng ngươi đang làm cái quỷ gì?"
Sau đó, chính là tiếng của hài tử bị sợ khóc.
Hài tử không ngừng bật khóc thét lên, trong nhà hỗn loạn lung tung cùng ầm ỹ.
"Ngươi dọa Kim tôn của ta rồi......, hài tử cũng vì sợ ngươi quá khóc, ngoan ngoan, nãi nãi thương, Bốn mươi chín ngươi đừng tức giận, ngươi nhanh ngồi xuống nói chuyện đi!"
Lúc này lại truyền đến tiếng của đồ sứ tan vỡ.
Trong gian phòng kia, khoảnh khắc, đã long trời lở đất lên, bên trong đang rối một nùi. Thotho_
Thấy nàng bước đến vô cùng chậm rãi chậm, Tuyết Nhạn lập tức tiến lên, giơ tay lên nói: "Xin cô nương mau sớm rời khỏi gian phòng này, tiến về phía bên sảnh chờ đợi thôi. Chờ một chút, Ninh Vương nhất định sẽ cho ngươi một giao phó."
Tuyết Nhạn là thị tỳ thân cận của Thái phu nhân, thái độ của nàng, thật ra chính là thái độ thu nhỏ của chủ tử.
Đổng gia và Đậu gia là kẻ thù truyền kiếp, chuyện này mọi người đều biết, nàng và Đậu Nguyên Nguyên dĩ nhiên không cách nào cùng tồn tại trong Phủ Ninh Vương. Tuyết Nhạn dám lấy thái độ như vậy đối đãi với nàng, xem ra, tâm ý Thái phu nhân đã quyết, vì lưu lại hài tử, bà không tiếc cùng Ninh Vương làm ra tranh chấp lớn nhất, cuối cùng hai mẫu tử này sẽ là Thái phu nhân thắng chứ?
Đổng Khanh bị xua đuổi, không thể làm gì khác hơn là đi tới bên sảnh. Không bao lâu sau, nàng đã ngồi xuống ở trên ghế dựa lớn trong phòng, chỉ là tổng quản vẫn thật ân cần, lập tức tự mình mang trà bánh tới đây.
Trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, không người dám đi vào quấy rầy, chuyện vừa mới rồi làm Đổng Khanh không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Ninh Vương và Đậu Nguyên Nguyên...... Bọn họ thậm chí có một Nhi tử sao?
Thẩm Mộ Thu từng nói qua với nàng, Ninh Vương và Đậu Nguyên Nguyên đã từng thề non hẹn biển mến nhau một thời gian. Thotho_
Hôm nay Đậu gia đã suy tàn, thân là nhi nữ Đậu thị, nàng phải bị đày đi làm nô, thế là Đậu Nguyên Nguyên liền dẫn nhi tử đi tới Phủ Ninh Vương, tính toán nắm thật chặc Ninh Vương, nam nhân duy nhất này có thể làm cho nàng trở mình.
Tâm tư của nàng ta, Ninh Vương há có thể không hiểu?
Chỉ là, tên hài tử trong phòng kia, tướng mạo đúng là giống Ninh Vương, đến cùng đúng là con của hắn hay không?
Có thể ở trong thời gian ngắn như thế, tìm đến một hài tử dáng dấp rất giống Ninh Vương, số tuổi còn phải phù hợp, trừ phi là vận số đặc biệt tốt, nếu không tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Đang chìm ngâm ở bên trong, cũng không biết đến tột cùng qua bao nhiêu thời khắc, thấy Tuyết Nhạn khẽ gọi nàng một tiếng, lúc này Đổng Khanh mới phục hồi tinh thần lại.
Lúc này, sắc mặt của Tuyết Nhạn tương đối nặng nề, nàng từ hậu đường mang đến một phong thơ, sau khi đưa cho nàng, liền nhỏ giọng nói: "Đây là hưu thư Ninh Vương cho cô nương, mặc kệ ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không, trượng phu xuất thê, từ trước đến giờ không cần đàn gái đồng ý. Một tờ hưu thư, trách nhiệm thê tử rời khỏi phu gia, quan hệ luật pháp giữa phu thê, từ đó liền hoàn toàn giải trừ. Từ đó Đổng cô nương cùng vương phủ ta không dây mơ rễ má, vô luận là Ninh Vương hay là cô nương, cũng là người có thân phận, xin cô nương tự giải quyết cho tốt, an tĩnh rời khỏi vương phủ thôi."
Ý là lo lắng nàng sẽ ầm ĩ náo không nghỉ sao?
Chuyện cười! Đổng Khanh nàng là người ra sao vậy? Mặc kệ là hữu duyên hay vô duyên, nàng đều sẽ không vì vậy mà tranh náo, nàng chỉ muốn biết rõ.
Người mơ hồ rời đi, tuyệt đối không phải là tác phong của nàng. Thotho_
Đổng Khanh nhanh chóng mở lá thư này ra, cẩn thận vừa nhìn, quả thật là một phong hưu thư, phía trên hưu thư viết: 『 Lưu Ký tự chủ trương lấy vợ là Đổng thị, dẫn đến mẫu thân không vui, lại vì thế dẫn phát bệnh cũ, làm người không thể không hiếu, cố lập hưu thư này, từ rày về sau đều tự kết hôn, vĩnh viễn không tranh chấp. Sợ sau không có bằng chứng, tự nguyện lập Văn Ước này. 』
Phía trên còn có Ninh Vương ký tên, cùng chữ viết trong hôn thư này là giống nhau.
"Nếu tính toán bỏ vợ, vì sao Ninh Vương không có đích thân tới?" Đổng Khanh ngước mắt nhìn chằm chằm Tuyết Nhạn, lạnh lùng nói: "Một tờ hôn thư, ta cùng với hắn trở thành quan hệ phu thê, một tờ hưu thư, lập tức đẩy ngã hôn thư, từ đó hai người đều tự kết hôn, hai bên không dây mơ rễ má. Xuất thê là chuyện lớn, chẳng lẽ hắn không nên tự thân tới sao?"
Tuyết Nhạn từ từ nói: "giờ phút này Gia đang quỳ trước giường Thái phu nhân rồi, nếu Đổng cô nương không chịu tin tưởng lời nói, thì đi sau nhà nhìn thôi."
Đổng Khanh nghe xong, nhất thời sắc mặt trầm xuống. Thotho_
"Đổng cô nương là một người hiểu rõ lý lẽ, nô tỳ liền nói thiệt cho ngươi biết thôi." Tuyết Nhạn nói tiếp: "Mới vừa rồi ở trong tẩm điện của phu nhân, long trời lở đất rồi, từ trước đến giờ chuyện Điện hạ chí hiếu với quả mẫu, vậy mà vì cô nương, lần đầu tiên không vâng lời Thái phu nhân. Hắn kiên trì cần phải để cho ngươi vào cửa, hơn nữa yêu cầu Đậu cô nương nhanh chóng rời đi, Đậu cô nương nghe xong liền khóc muốn dẫn đứa trẻ đi, Thái phu nhân thật vất vả mới trông thấy Kim tôn này, dĩ nhiên chết sống không chịu, thế là hai mẫu tử liền cải vả kịch liệt, Thái phu nhân trong cơn tức giận, vậy mà ngất....... Lý đại phu vội vàng tới, nói là cái gì khí huyết công tâm, hết sức nguy cấp, vội vàng ghim vài châm, khiến Thái phu nhân phục dược, vào lúc này thật vất vả mới tỉnh lại."
Chuyện vậy mà ầm ỉ đến tình trạng này, tất nhiên Ninh Vương không thể không nhượng bộ rồi. Đổng Khanh nhỏ giọng nói: "Trước khi đi, để cho ta đi gặp hắn một lần thôi."
"Xem ra cô nương là không tin ta sao?" Tuyết Nhạn giơ tay lên nói: "Như vậy, cô nương xin mời."
Thế là Đổng Khanh từ trên ghế lớn đứng dậy, lần nữa trở lại hậu đường, cách bức rèm che phía bên trong nhìn lại, lúc này Đậu Nguyên Nguyên đã không có ở trong nhà rồi, nhưng thấy Ninh Vương quỳ gối thẳng tắp trước giường Thái phu nhân.
Sắc mặt của Thái phu nhân hơi có vẻ tái nhợt, bà tức giận yếu ớt chậm rãi mở miệng nói: "Hài tử là huyết mạch của ngươi, ta nhìn một cái liền nhận ra, dáng dấp nhỏ này còn giống ngươi nhiều lần! Mới vừa rỉ máu nhận thân, không phải ngươi cũng tận mắt nhìn thấy rồi, Tiểu Bảo đúng là Nhi tử ruột của ngươi, sao ngươi độc ác như thế, vì một nữ nhân, thậm chí ngay cả máu mủ của mình cũng không chịu nhận? Còn muốn đem mẫu tử đáng thương bọn họ đuổi đi, ngươi biết rõ ràng Đậu gia đã suy tàn, mất đi ngươi che chở, hai mẫu tử bọn họ làm sao mà sống? Tiểu Bảo nên làm sao đây?" Nói tới chỗ này, Thái phu nhân liên tiếp ho khan vài tiếng.
Lưu Ký quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn, trầm thấp mở miệng nói: "Thân mẫu, ngài đừng kích động, thân thể quan trọng hơn, nhi tử cũng không có không cần hài tử kia! Là huyết mạch của ta, ta há có thể bỏ mặc sao? Con của Lưu thị, có thể nào mặc cho hắn phiêu bạc, lưu lạc bên ngoài, chỉ là thân mẫu của hài tử cần thiết rời khỏi vương phủ." Thotho_
"Ban đầu thật lòng chân ý yêu say đắm, nhưng chỉ là một sự lợi dụng, như thế không chịu nổi, trong lòng của ngươi tất nhiên là trách nàng, cho nên lúc đó ngươi liền quả quyết hủy ngọc đoạn tình. Nàng đả thương nặng lòng tự ái của ngươi như thế, ngươi không cách nào tiếp nạp nàng nữa. Đậu gia suy tàn trong một đêm, ta há có thể không hiểu nàng muốn lợi dụng hài tử tới bấu víu ngươi chứ? Nếu không tại sao giấu hài tử lâu như vậy, không để cho ngươi biết được? Dù là như thế, hài tử tội gì...... Ta thương Kim tôn!" Nói xong, Thái phu nhân liền chảy nước mắt xuống.
"Nhi tử đáng chết, lại chọc cho mẫu thân đau lòng! Hài tử kia ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, xin thân mẫu an tâm."
Trên mặt mẫu thân tràn đầy thỏa mãn cực lớn, mà bên cạnh của bà lại ngồi một nữ nhân làm hắn tuyệt đối không cách nào tưởng tượng.
Bỗng dưng, Lưu Ký dừng bước, sắc mặt chợt biến.
Đậu Nguyên Nguyên tới nơi này làm cái gì?
"Chờ Bốn mươi chín trở về, ta lập tức để cho hắn đặt tên cho Kim tôn, phải thay hài tử này lấy một tên rất hay trường thọ giàu sang." Thái phu nhân ôm bé trai, gương mặt đau lòng nói: "Ta thương hài tử, không tên không họ ở bên ngoài lưu lạc lâu như thế, cái người này làm thân mẫu cũng thật là, coi như cha ngươi ép buộc ngươi phải gả cho hoàng thượng, chẳng lẽ Phủ Ninh Vương ta còn có thể không gánh nổi một hài tử sao? Sao ngươi không lập tức trả hắn lại cho Giang Nam chứ? Chẳng lẽ, loại chuyện như vậy, chúng ta còn có thể tuyên bố ra bên ngoài sao? Tất nhiên sẽ không hại ngươi!"
Đậu Nguyên Nguyên rũ con mắt, rơi nước mắt nói: "Vốn là, Nguyên Nguyên vốn định lặng lẽ nuôi dưỡng Tiểu Bảo ở trong nông thôn, cả đời không để cho người khác biết, dù sao ta cùng với Ninh Vương điện hạ tình duyên đã hết, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc là hắn quả quyết sẽ không đón thêm ta. Nhưng cuối cùng là một nhi tử, nếu có thể nối dòng truyền thừa hương khói, vẫn phải để phụ thân của hài tử tới đặt tên mới phải, sau khi chờ hắn đặt tên cho hài tử, tâm nguyện của ta đã xong, liền có thể an tâm mang Tiểu Bảo đi......"
Thái phu nhân nghe nói thế, lập tức ôm Kim tôn thật chặt vào trong ngực, trách cứ: "Ngươi ở đây nói mê sảng cái gì, con cháu Lưu gia ta, thân là hoàng tự có thể nào mặc cho hắn lưu lạc ở bên ngoài chứ?"
Thấy Thái phu nhân yêu cháu sốt ruột, xem ra, bà tuyệt đối không cách nào dứt bỏ Tiểu Bảo rồi. Ninh Vương hầu mẫu chí hiếu, chuyện này làm hắn không thể không thỏa hiệp.
Hài tử này trộm được từ trong nông thôn, đã thuận lợi trở thành bùa Hộ Thân cho nàng, còn bảo đảm cả đời nàng Phú Quý. Thotho_
Vừa mới bắt đầu, hài tử khóc cả ngày, vì có thể cùng tên tiểu quỷ này nhanh chóng thành lập tình cảm, nàng cố nén kích động muốn bóp chết hắn, mỗi ngày không sợ bị làm phiền tự mình chăm sóc, quả nhiên, hài tử thích ứng nàng, liền không hề khóc nữa.
Việc đã đến nước này, đùa giỡn cũng phải tiếp tục diễn thôi. Đậu Nguyên Nguyên điềm đạm đáng yêu rơi lệ nói: "Cha của ta bởi vì tội mưu nghịch bị giết, Đậu gia bị tịch thu, trong một đêm gia tộc bị suy tàn, Đậu Nguyên Nguyên ta đã là tội phạm, sao còn có mặt mũi quay đầu lại van xin Ninh Vương tha thứ đây? Tuy rằng như thế, để cho ta dứt bỏ máu mủ, để hắn một mình ở lại vương phủ, chuyện này tuyệt đối không thể, từ khi sanh ra hắn, vì nguyên nhân gia tộc. Ta không thể làm gì khác hơn là nhẫn tâm giữ hắn ở trong nông thôn, lúc ấy lòng ta như dao cắt. Chỉ cần nghĩ tới hài tử liền ngày ngày rơi lệ. Lần này, dù là làm nô tỳ, ta cũng muốn mang hài tử theo trên người......"
Nàng buồn rầu lấy ra khăn lụa lau lệ, bỗng chốc, lúc này lại nhìn thấy Ninh Vương đứng ở sau bức rèm che, vẻ mặt của hắn lạnh lẽo, đôi con mắt sâu đang nhìn nàng chằm chằm.
Đậu Nguyên Nguyên cả kinh.
Lúc này, Thái phu nhân cũng nhìn thấy Ninh Vương rồi, đang chờ hắn trở lại đấy. Bà ngoắc ngoắc tay với nhi tử, cười nói: "Bốn mươi chín, cuối cùng ngươi đã trở lại, mau! Ngươi mau tới nhìn một chút, dáng dấp nhi tử cũng thật giống ngươi! Đơn giản là giống lúc ngươi lúc hồi nhỏ như đúc nhé!"
Lưu Ký trầm mặt, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Đổng Khanh: "Ngươi đi bên sảnh chờ đợi trước, Bổn vương có chút việc cần thiết xử lý trước." Thotho_
Đổng Khanh nghe xong. Một câu nói cũng không mở miệng, quay đầu liền đi ra ngoài.
Chốc lát sau, phía sau truyền đến tiếng vang của bức rèm che đung đưa, ngay sau đó tiếng của Ninh vương giận dữ.
"Đậu Nguyên Nguyên, đến tột cùng ngươi đang làm cái quỷ gì?"
Sau đó, chính là tiếng của hài tử bị sợ khóc.
Hài tử không ngừng bật khóc thét lên, trong nhà hỗn loạn lung tung cùng ầm ỹ.
"Ngươi dọa Kim tôn của ta rồi......, hài tử cũng vì sợ ngươi quá khóc, ngoan ngoan, nãi nãi thương, Bốn mươi chín ngươi đừng tức giận, ngươi nhanh ngồi xuống nói chuyện đi!"
Lúc này lại truyền đến tiếng của đồ sứ tan vỡ.
Trong gian phòng kia, khoảnh khắc, đã long trời lở đất lên, bên trong đang rối một nùi. Thotho_
Thấy nàng bước đến vô cùng chậm rãi chậm, Tuyết Nhạn lập tức tiến lên, giơ tay lên nói: "Xin cô nương mau sớm rời khỏi gian phòng này, tiến về phía bên sảnh chờ đợi thôi. Chờ một chút, Ninh Vương nhất định sẽ cho ngươi một giao phó."
Tuyết Nhạn là thị tỳ thân cận của Thái phu nhân, thái độ của nàng, thật ra chính là thái độ thu nhỏ của chủ tử.
Đổng gia và Đậu gia là kẻ thù truyền kiếp, chuyện này mọi người đều biết, nàng và Đậu Nguyên Nguyên dĩ nhiên không cách nào cùng tồn tại trong Phủ Ninh Vương. Tuyết Nhạn dám lấy thái độ như vậy đối đãi với nàng, xem ra, tâm ý Thái phu nhân đã quyết, vì lưu lại hài tử, bà không tiếc cùng Ninh Vương làm ra tranh chấp lớn nhất, cuối cùng hai mẫu tử này sẽ là Thái phu nhân thắng chứ?
Đổng Khanh bị xua đuổi, không thể làm gì khác hơn là đi tới bên sảnh. Không bao lâu sau, nàng đã ngồi xuống ở trên ghế dựa lớn trong phòng, chỉ là tổng quản vẫn thật ân cần, lập tức tự mình mang trà bánh tới đây.
Trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, không người dám đi vào quấy rầy, chuyện vừa mới rồi làm Đổng Khanh không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Ninh Vương và Đậu Nguyên Nguyên...... Bọn họ thậm chí có một Nhi tử sao?
Thẩm Mộ Thu từng nói qua với nàng, Ninh Vương và Đậu Nguyên Nguyên đã từng thề non hẹn biển mến nhau một thời gian. Thotho_
Hôm nay Đậu gia đã suy tàn, thân là nhi nữ Đậu thị, nàng phải bị đày đi làm nô, thế là Đậu Nguyên Nguyên liền dẫn nhi tử đi tới Phủ Ninh Vương, tính toán nắm thật chặc Ninh Vương, nam nhân duy nhất này có thể làm cho nàng trở mình.
Tâm tư của nàng ta, Ninh Vương há có thể không hiểu?
Chỉ là, tên hài tử trong phòng kia, tướng mạo đúng là giống Ninh Vương, đến cùng đúng là con của hắn hay không?
Có thể ở trong thời gian ngắn như thế, tìm đến một hài tử dáng dấp rất giống Ninh Vương, số tuổi còn phải phù hợp, trừ phi là vận số đặc biệt tốt, nếu không tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Đang chìm ngâm ở bên trong, cũng không biết đến tột cùng qua bao nhiêu thời khắc, thấy Tuyết Nhạn khẽ gọi nàng một tiếng, lúc này Đổng Khanh mới phục hồi tinh thần lại.
Lúc này, sắc mặt của Tuyết Nhạn tương đối nặng nề, nàng từ hậu đường mang đến một phong thơ, sau khi đưa cho nàng, liền nhỏ giọng nói: "Đây là hưu thư Ninh Vương cho cô nương, mặc kệ ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không, trượng phu xuất thê, từ trước đến giờ không cần đàn gái đồng ý. Một tờ hưu thư, trách nhiệm thê tử rời khỏi phu gia, quan hệ luật pháp giữa phu thê, từ đó liền hoàn toàn giải trừ. Từ đó Đổng cô nương cùng vương phủ ta không dây mơ rễ má, vô luận là Ninh Vương hay là cô nương, cũng là người có thân phận, xin cô nương tự giải quyết cho tốt, an tĩnh rời khỏi vương phủ thôi."
Ý là lo lắng nàng sẽ ầm ĩ náo không nghỉ sao?
Chuyện cười! Đổng Khanh nàng là người ra sao vậy? Mặc kệ là hữu duyên hay vô duyên, nàng đều sẽ không vì vậy mà tranh náo, nàng chỉ muốn biết rõ.
Người mơ hồ rời đi, tuyệt đối không phải là tác phong của nàng. Thotho_
Đổng Khanh nhanh chóng mở lá thư này ra, cẩn thận vừa nhìn, quả thật là một phong hưu thư, phía trên hưu thư viết: 『 Lưu Ký tự chủ trương lấy vợ là Đổng thị, dẫn đến mẫu thân không vui, lại vì thế dẫn phát bệnh cũ, làm người không thể không hiếu, cố lập hưu thư này, từ rày về sau đều tự kết hôn, vĩnh viễn không tranh chấp. Sợ sau không có bằng chứng, tự nguyện lập Văn Ước này. 』
Phía trên còn có Ninh Vương ký tên, cùng chữ viết trong hôn thư này là giống nhau.
"Nếu tính toán bỏ vợ, vì sao Ninh Vương không có đích thân tới?" Đổng Khanh ngước mắt nhìn chằm chằm Tuyết Nhạn, lạnh lùng nói: "Một tờ hôn thư, ta cùng với hắn trở thành quan hệ phu thê, một tờ hưu thư, lập tức đẩy ngã hôn thư, từ đó hai người đều tự kết hôn, hai bên không dây mơ rễ má. Xuất thê là chuyện lớn, chẳng lẽ hắn không nên tự thân tới sao?"
Tuyết Nhạn từ từ nói: "giờ phút này Gia đang quỳ trước giường Thái phu nhân rồi, nếu Đổng cô nương không chịu tin tưởng lời nói, thì đi sau nhà nhìn thôi."
Đổng Khanh nghe xong, nhất thời sắc mặt trầm xuống. Thotho_
"Đổng cô nương là một người hiểu rõ lý lẽ, nô tỳ liền nói thiệt cho ngươi biết thôi." Tuyết Nhạn nói tiếp: "Mới vừa rồi ở trong tẩm điện của phu nhân, long trời lở đất rồi, từ trước đến giờ chuyện Điện hạ chí hiếu với quả mẫu, vậy mà vì cô nương, lần đầu tiên không vâng lời Thái phu nhân. Hắn kiên trì cần phải để cho ngươi vào cửa, hơn nữa yêu cầu Đậu cô nương nhanh chóng rời đi, Đậu cô nương nghe xong liền khóc muốn dẫn đứa trẻ đi, Thái phu nhân thật vất vả mới trông thấy Kim tôn này, dĩ nhiên chết sống không chịu, thế là hai mẫu tử liền cải vả kịch liệt, Thái phu nhân trong cơn tức giận, vậy mà ngất....... Lý đại phu vội vàng tới, nói là cái gì khí huyết công tâm, hết sức nguy cấp, vội vàng ghim vài châm, khiến Thái phu nhân phục dược, vào lúc này thật vất vả mới tỉnh lại."
Chuyện vậy mà ầm ỉ đến tình trạng này, tất nhiên Ninh Vương không thể không nhượng bộ rồi. Đổng Khanh nhỏ giọng nói: "Trước khi đi, để cho ta đi gặp hắn một lần thôi."
"Xem ra cô nương là không tin ta sao?" Tuyết Nhạn giơ tay lên nói: "Như vậy, cô nương xin mời."
Thế là Đổng Khanh từ trên ghế lớn đứng dậy, lần nữa trở lại hậu đường, cách bức rèm che phía bên trong nhìn lại, lúc này Đậu Nguyên Nguyên đã không có ở trong nhà rồi, nhưng thấy Ninh Vương quỳ gối thẳng tắp trước giường Thái phu nhân.
Sắc mặt của Thái phu nhân hơi có vẻ tái nhợt, bà tức giận yếu ớt chậm rãi mở miệng nói: "Hài tử là huyết mạch của ngươi, ta nhìn một cái liền nhận ra, dáng dấp nhỏ này còn giống ngươi nhiều lần! Mới vừa rỉ máu nhận thân, không phải ngươi cũng tận mắt nhìn thấy rồi, Tiểu Bảo đúng là Nhi tử ruột của ngươi, sao ngươi độc ác như thế, vì một nữ nhân, thậm chí ngay cả máu mủ của mình cũng không chịu nhận? Còn muốn đem mẫu tử đáng thương bọn họ đuổi đi, ngươi biết rõ ràng Đậu gia đã suy tàn, mất đi ngươi che chở, hai mẫu tử bọn họ làm sao mà sống? Tiểu Bảo nên làm sao đây?" Nói tới chỗ này, Thái phu nhân liên tiếp ho khan vài tiếng.
Lưu Ký quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn, trầm thấp mở miệng nói: "Thân mẫu, ngài đừng kích động, thân thể quan trọng hơn, nhi tử cũng không có không cần hài tử kia! Là huyết mạch của ta, ta há có thể bỏ mặc sao? Con của Lưu thị, có thể nào mặc cho hắn phiêu bạc, lưu lạc bên ngoài, chỉ là thân mẫu của hài tử cần thiết rời khỏi vương phủ." Thotho_
"Ban đầu thật lòng chân ý yêu say đắm, nhưng chỉ là một sự lợi dụng, như thế không chịu nổi, trong lòng của ngươi tất nhiên là trách nàng, cho nên lúc đó ngươi liền quả quyết hủy ngọc đoạn tình. Nàng đả thương nặng lòng tự ái của ngươi như thế, ngươi không cách nào tiếp nạp nàng nữa. Đậu gia suy tàn trong một đêm, ta há có thể không hiểu nàng muốn lợi dụng hài tử tới bấu víu ngươi chứ? Nếu không tại sao giấu hài tử lâu như vậy, không để cho ngươi biết được? Dù là như thế, hài tử tội gì...... Ta thương Kim tôn!" Nói xong, Thái phu nhân liền chảy nước mắt xuống.
"Nhi tử đáng chết, lại chọc cho mẫu thân đau lòng! Hài tử kia ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, xin thân mẫu an tâm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook