Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
Chương 261: Tình thương cuối cùng của thân mẫu

Editor: Thơ Thơ

Sau khi hắn trở lại hoàng cung là một chuyện, đồng thời cũng cố chính quyền, chính là vội vàng quét sạch. Vào thời khắc này, hàng loạt Vũ lâm quân đã tiến về phía phủ Đậu thừa tướng tịch biên gia sản rồi, lực hành động nhanh tuyệt đối sẽ làm hắn ứng phó không kịp, ngay sau đó chính là vây cánh chủ yếu nhất của Đậu thừa tướng. Đại Âm Mưu trải qua vài chục năm, chuyện trải qua người, cực kỳ phức tạp, bàn căn sai kết.

Hoàng Thái Phi dập đầu thật thấp phía dưới, khẩn cầu: "Rất nhiều chuyện, Lưu Hâm hắn đúng là không biết chuyện, nếu hoàng thượng là minh quân, nhất định có thể nhìn rõ mọi việc."

Lưu Lăng lạnh lùng nói: "Vì tranh đoạt quyền thế, Lưu Hâm đối với Lưu Lăng ta nhẫn tâm đuổi tận giết tuyệt! Rốt cuộc có bao nhiêu lần, suýt nữa mệnh trẫm mất ở trên tay hắn rồi hả?""

Tư thái Hoàng Thái Phi cực thấp cầu khẩn nói: "xin nể tình tiên đế, vì tình thủ túc đi, dù sao Lưu Hâm cũng là đệ đệ ruột của ngươi. Ngươi có còn nhớ rõ, khi hắn còn bé, thường đi theo sau ngươi, luôn luôn gọi ngươi ca ca, mỗi ngày rời giường chuyện đầu tiên, chính là đi tìm ngươi. Hâm nhi hắn vô cùng yêu ngươi, luôn cười vui vẻ với ngươi, thích dính vào bên cạnh ngươi, cơ hồ là cả ngày đều cùng ngươi chơi một chỗ...... Hắn cùng với ngươi thân thiết như thế, trải qua đủ loại, chẳng lẽ ngươi quên toàn bộ sao?" Thotho_

"Trẫm không quên, chưa bao giờ có thể quên qua, cho nên mới phải thường vì hắn mà cảm thấy vô cùng đau lòng." đáy mắt Lưu Lăng hiện tình cảm bi thương, trầm thấp mở miệng nói: "Hâm đệ, hắn thật sự thương tổn lòng trẫm, nhiều lần, nghĩ đưa trẫm cận kề cái chết, hắn hoàn toàn đả thương lòng trẫm."

Hoàng Thái Phi ép người xuống, dập đầu nói: "Hoàng thượng, từ trước đến giờ ngươi nhân hậu, xin nhân từ một lần nữa, tha thứ Lưu Hâm một mạng đi, tất cả lỗi, tất cả đều là Vũ Vi ta sở trí. Mà Lưu Hâm, hắn vẫn bị ta lừa gạt, cho nên mới phải làm rất nhiều chuyện sai lầm. Vô luận ra sao, xin cố niệm tiên đế, cố niệm Lưu Hâm hắn là thủ túc của ngươi, lưu hắn một cái mạng thôi."

Lưu Lăng ngưng mắt nhìn Hoàng Thái Phi. Trầm giọng nói: "Đối với Thái phi mà nói. Lưu Hâm chỉ là phạm vào một chút lỗi, đối với trẫm mà nói, vậy mà hắn lại phải không năng lực hơn hãm hại trẫm huynh đệ ruột này."

Hoàng Thái Phi nói: "Một cái cuối cùng hơn mười năm âm mưu quỷ kế, liên lụy rộng, ở giữa bàn căn sai kết, hoàng thượng điều tra ra chỉ khó khăn nặng nề, còn phải ngày rộng tốn thời gian, ta nguyện giao ra tất cả người liên lụy chứng cứ phạm tội, để đổi lấy Lưu Hâm một cái mạng cùng với an bài quyền lợi đối với Trường An."

Lưu Lăng nhìn nàng, giơ tay lên nói: "Trẫm. Đồng ý."

Cố niệm  phụ hoàng, Niệm tình huynh đệ ruột. Hắn vốn là không có tính toán muốn giết Lưu Hâm, chậm chạp không chịu nhả ra, chính là muốn cho Hoàng Thái Phi hộ tử nóng lòng, chủ động giao ra tất cả chứng cứ phạm tội. Thotho_

***

Hoàng Thái Phi mang theo một lòng nặng nề, từ từ bước tới Minh Hoa điện. Tới thay Trường An an bài một cuộc hôn sự, nữ nhi ruột thịt của bà liền không đến cung Xương Thọ thỉnh an với bà rồi. Nàng vẫn bướng bỉnh, chết sống không chịu khuất phục.

Trường An vẫn rất giống bà, tính tình cực kỳ giống Vũ Vi bà.

Cung nữ Minh Hoa điện nhìn thấy bà đột nhiên giá lâm. Đầu tiên là ngẩn người, rồi sau mới không phản ứng kịp cúi chào bà một cái.

Âm mưu hãm hại trưởng tử của Hoàng thái hậu cùng với tiên đế, chuyện bà trở thành tội nhân, chắc hẳn đã truyền khắp trong cung rồi.

Lưu Lăng phục tích, thành công đoạt lại hoàng quyền, ngồi về long ỷ, Lưu Hâm đột nhiên bị phết, họ rất kinh ngạc bà tội nhân Đại Ác này, còn có thể tự do đi lại trong cung chứ?

"Trường An đâu?" bà tựa như thường ngày. Nhấc đầu phải thật cao, dùng khóe mắt tà tà liếc nhìn cung nhân.

Cung nữ cung kính đáp lời: "Ở tẩm điện, công chúa đang ngủ đấy."

Hoàng Thái Phi nhếch mi một cái;"hả, ngủ sớm như thế?" Thotho_

Vốn là bà muốn hỏi, đến tột cùng Trường An có biết chuyện Lưu Hâm bị phết hay không, chuyện này lại làm cho bà không cách nào mở miệng.

Bởi vì nguyên nhân hôn sự sắp tới, nàng cũng chưa tiến đến Tây Giao yết lăng.

Tên cung nhân kia ngược lại thật cơ trí, suy nghĩ một chút, liền đáp lời: "từ sớm, Hoàng thái hậu đã tới, còn đặc biệt nghiêm lệnh, phân phó bất luận kẻ nào cũng không cho lắm mồm với công chúa, nhắc tới hoàng từ xảy ra chuyện. Gần đây tâm tình công chúa không được tốt lắm, thường uống rượu, mỗi lần uống rượu, nàng liền ngủ."

Hoàng Thái Phi nghe xong, liền dịch bước đi về tẩm điện phía sau chánh điện.

Trước giường Công chúa, trướng mạn phù dung từng tầng từng tầng buông xuống dưới, ở dưới gió nhẹ lay động, nhẹ nhàng bay, một bên lư hương, khói lượn lờ, tràn ngập ra mùi thơm nhàn nhạt.

Hoàng Thái Phi giơ tay lên, khiến nhóm cung nhân hầu hạ toàn bộ lui ra, sau đó vén lên màn che, kề trước giường, cúi đầu ngưng mắt nhìn nữ nhi ngủ mê hồi lâu.

Bà đứng nghiêm trước giường, cúi đầu, nhìn Trường An, giống như tượng đất, cũng không nhúc nhích, qua thật lâu, bà mới mở miệng nhẹ giọng gọi nữ nhi.

"Trường An."

"Ưmh."

"Trường An, mau tỉnh một chút, thân mẫu tới thăm ngươi!" Thotho_

Dưới bà kêu lên, Trường An chậm rãi thức tỉnh, nàng mở hai mắt ra, xoa xoa ánh mắt, nhìn thấy là bà, trố mắt chỉ chốc lát, hơi có vẻ kinh ngạc, chốc lát, nàng cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Thân mẫu, sao ngươi tớivậy? Trường An lại làm lỗi chuyện gì rồi hả?"

Trải qua thời gian dài, Hoàng Thái Phi cũng không chủ động chạy tới tẩm điện,nhìn nàng, ngay cả nàng ngã bệnh, bà cũng không chịu tới một chuyến, liếc nhìn nàng, chỉ có nàng phạm sai lầm thì bà mới có thể tới đây trách móc nàng nặng nề.

Hoàng Thái Phi cười nói: "Đã tỉnh đi, mau đứng dậy, ta nghĩ muốn thay ngươi chải đầu."

"Chải đầu?"

Từ khi nàng có trí nhớ tới nay, thân mẫu ruột nàng chưa từng chải đầu cho nàng, Thái hậu tâm tình tốt thì ngược lại tự mình thay nàng chải đầu qua mấy lần.

Trường An ngơ ngác từ trên giường ngồi dậy, Hoàng Thái Phi nằm phía sau nàng, ngồi xuống ở mép giường, liền từ trong ống tay áo lấy ra một cái lược ngọc, quả thật giúp nàng chải lên mái tóc đen. Thotho_

Không bao lâu sau, phía sau truyền đến tiếng của Hoàng Thái Phi trầm thấp, nói: "Trường An, nữ nhân không có sinh ra hài tử, có thể nào hiểu tâm tình một người làm thân mẫu chứ? Tiên đế trọng nam khinh nữ, mặc dù ngươi là nữ nhi ruột thịt của hắn, vậy mà hắn lại không quá thân cận với ngươi; nhưng Thái hậu không giống, nàng đã từng mất đi một nữ nhi, cho nên rất muốn một nữ nhi, để đền bù tiếc nuối của nàng. Ngươi vừa mới ra đời chưa đầy tháng, liền giao cho Thái hậu tới phủ dưỡng, ngươi rời khỏi bên cạnh ta, trở thành nữ nhi của Thái hậu, vì để cho ngươi hoàn toàn trở thành nữ nhi của nàng, thế là ta liền cố ý không để ý đối với ngươi, ngươi ngã bệnh, ta cũng ngoan độc, không đến thăm ngươi một cái, chỉ có như vậy, đoạn tuyệt thân duyên mẫu tử giữa ta và ngươi, Thái hậu mới có thể chân chính coi ngươi là thân nữ nhi đến đối đãi. Đối với ngươi hà khắc, là lo lắng ngươi phạm sai lầm, bị nàng trách phạt, sợ ngươi sẽ mất đi thương yêu của nàng, ngày sau này không dễ chịu....... Bởi vì, ngươi giống ta như thế, tính tình của ngươi thật sự là rất giống ta."

Trường An nghe nói thế, cúi đầu, rơi một giọt nước mắt nói: "Có hai thân mẫu tới yêu thương không phải rất tốt sao? Trường An có hai thân mẫu, Thái hậu đối với ta lúc tốt lúc lạnh nhạt, ngươi đúng là không để ý tới ta......"

"Trong lòng thái hậu nàng thật ra là vô cùng yêu ngươi, có lúc đối với ngươi lạnh nhạt, là bởi vì duyên cớ nhớ tới ta." Hoàng Thái Phi tự tay thay nữ nhi chải búi tóc vô cùng xinh đẹp, sau đó đem lược ngọc trên tay đưa cho nàng nói: "Thu cất đi, đây là thân mẫu đưa cho ngươi."

Trường An nghe xong, liền đem lược ngọc cẩn thận thu vào trong túi trong tay áo.

Lúc này, Hoàng Thái Phi lại kêu ra ngoài: "Người đâu! Thay xiêm y cho công chúa."

Trường An quay đầu nhìn mẫu thân của mình, buồn bực nói: "Thân mẫu, trễ như vậy rồi, vì sao phải thay Trường An chải đầu thay xiêm y?"

Hoàng Thái Phi cười nói: "Bởi vì thân mẫu muốn mang Trường An xuất cung một chuyến." Thotho_

***

Trường An tựa đầu vào trên đầu gối Hoàng Thái Phi, đầu nằm ở trên đó, cảm giác an ổn ngủ, nàng làm mộng rất ngọt ngào, mơ thấy mẫu thân của nàng ôm nàng, ngâm nga bài hát ca dao, dụ dỗ nàng chìm vào giấc mộng đẹp.

"Đến rồi, Trường An, ngươi nên tỉnh!" Hoàng Thái Phi đưa tay nhẹ nhàng đẩy nữ nhi.

Trường An mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại, xoa xoa ánh mắt, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, thấy ánh mặt trời diễm lệ, đã treo ở trên trời cao, bầu trời hiện ra một mảnh xanh thẳm, mây trắng như bông.

Vậy mà đã buổi trưa rồi.

Hoàng Thái Phi cúi đầu nhìn nữ nhi cười nói: "Ngươi ngủ được thật là lâu! Không ngờ cái người này sao có thể nằm?"

Thân mẫu nàng chưa từng giống như ngày hôm nay, vẻ mặt đối với nàng vui như thế, lòng Trường An tràn đầy vui mừng, sà vào trong lòng mẫu thân, làm nũng nói: "Thân mẫu, nơi này là nơi nào?" Thotho_

"Là kỳ huyện."

Dứt lời, Hoàng Thái Phi liền hoạt động thân thể, xuống xe ngựa. Trường An không rõ liền để ý, lập tức đi theo.

Xe ngựa dừng ở trước một cái nhà gỗ làm bằng Trúc, nóc nhà gỗ này tọa lạc lịch sự tao nhã hào phóng, ở vùng ngoại ô thành trấn, hết sức tỉnh táo.

Xuyên thấu qua nửa cánh cửa nhìn vào, thấy Ninh Vương đang nằm ở trên giường gỗ, hai mắt nhắm nghiền, hình như là ngủ thiếp đi, đứng ở bên cạnh hắn là một lão đầu tóc trắng, giơ tay lên, cau mày, vẫn cúi đầu nhìn hắn.

Lúc này, thấy Thẩm Mộ Thu đi tới, cũng ở mép giường, đồng dạng chân mày nhíu chặt.

Trường An thấy thế, quái dị nói: "Thân mẫu, người trong phòng cũng không phải là ký ca ca cùng......" Nhắc tới người kia, sắc mặt của nàng lập tức hơi đỏ lên.

Hoàng Thái Phi nhìn nữ nhi, cười nói: "Thẩm lão bản quả nhiên là một dung nhan khuynh quốc, cũng khó trách ngươi sẽ nhìn trúng hắn."

Trường An rũ con mắt, nhỏ giọng nói: "Nhưng mẫu thân gả ta cho Diệp gia rồi." Thotho_

Hoàng Thái Phi thở dài một hơi nói: "Mặc dù cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, nhưng thân mẫu không muốn cưỡng cầu ngươi, tánh khí của ngươi quá mức cố chấp, nếu cưỡng chế ngươi gả người khác, một đời của ngươi cũng sẽ không cảm thấy khoái hoạt."

Đô Úy Diệp Toàn còn trẻ anh tuấn, vả lại tính khí cực tốt, tính tình bao dung săn sóc, vô cùng thích hợp với Trường An, đáng tiếc nữ nhi đã sớm một lòng Ái mộ với người khác....... Thôi, con cháu tự có phúc của con cháu.

"Thân mẫu cho phép ta không cần gả cho Diệp Toàn rồi hả?" Nghe vậy, lòng Trường An tràn đầy vui mừng, vì việc hôn sự này lo lắng, vào thời khắc này toàn bộ tiêu diệt, mặt nho nhỏ tràn đầy tươi cười.

"Ngươi ở nơi này chờ trước!" sau khi Hoàng Thái Phi phân phó, liền dịch bước vào nhà. Không bao lâu sau, liền thấy nàng cùng Thẩm Mộ Thu hai người, một trước một sau  từ cửa hông nhà đi ra ngoài, dời bước đến vườn thuốc nhỏ bên nhà.

Trong vườn thuốc, hết sức tỉnh táo, mùi thơm thảo dược nhàn nhạt thấm ở trong không khí.

Trong tròng mắt Thẩm Mộ Thu tràn đầy cảnh giới

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương