Buổi Hẹn Cuối Cùng
-
Chương 21
Người lái xe taxi liếc mắt thương hại nhìn trong khi tôi từ từ mở cửa xe. Anh ta hỏi với dáng điệu định bước ra khỏi ghế ngồi:
- Ông có cần tôi giúp không?
- Không, cám ơn. - Tôi đáp. - Không sao đâu.
Thực ra không phải đúng như vậy nhưng chuyện này chỉ liên quan tới tôi mà thôi. Đồng hồ đeo tay của tôi chỉ mười một giờ. Khi Miriam vừa đi khuất là tôi báo cho bác sĩ Greer tôi muốn xuất viện. Mặc dù ông ta phản đối dữ dội nhưng những lời khuyên cũng như lời đe doạ của ông không làm tôi thay đổi ý định. Cuối cùng ông tuyên bố sẽ không hoàn toàn chịu trách nhiệm nếu có tình huống xấu xảy ra. Đúng lúc bước qua ngưỡng cửa phòng điều trị, tôi hứa với ông là sẽ đi ngủ ngay khi trở về tới nhà.
Tôi đâu có ý định giữ lời hứa và chắc ông thừa biết là thế nhưng dù sao tự ái của ông cũng được thoả mãn.
Khi tôi đẩy cửa văn phòng của tôi thì bên trong vang lên tiếng đánh máy chữ rào rào như tiếng đại liên. Đầu óc đắm chìm trong tập bản thảo, Agnès không nghe thấy tiếng tôi. Tôi cố sức ưỡn thẳng người làm dáng hiên ngang như một cựu binh trong cuộc Nội chiến Nam Bắc.
- Chào cô em xinh đẹp. Không biết cô còn nhớ đến tôi không?
Cô vội ngẩng đầu kêu to:
- Bowman!
Cô đứng dậy và thong thả bước tới tôi, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tôi cuốn đầy bông băng.
- Bowman!
Cô vòng tay ôm chặt người tôi và oà lên khóc.
Đây là lần đầu tôi được cô ôm sát người. Tôi không dám cử động mặc dù một lọn tóc của cô vờn vào mũi tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc và ngại rằng chỉ cần một cử động nhỏ cũng đủ làm cô trở lại bản tính rụt rè nhút nhát của cô.
Cuối cùng cô buông tôi ra, hơi tách xa một chút và lấy khăn xì mũi ầm ĩ. Rồi cô mỉm cười. Một nụ cười chưa bao giờ tôi thấy ở cô.
- Tôi thật ngốc quá phải không?
- Ý của tôi không phải thế đâu. Mà trái lại cơ! Tôi cứ muốn cảnh vừa rồi kéo dãi mãi mãi.
Cô nói lảng sang chuyện khác:
- Tôi được biết ít nhất anh phải nằm viện tới tám ngày!
- Đúng đấy nhưng người ta buộc tôi phải xuất viện để nhường phòng cho một bà đang chờ sinh năm.
Cô nói với giọng nghiêm khắc:
- Không phải chuyện đùa đâu. Anh đã sai lầm khi vội vàng xuất viện. Ông bác sĩ cam đoan với tôi là anh cần phải được nghỉ ngơi thật nhiều. Tại sao anh không nghe theo lời khuyên của ông ấy?
- Thôi chuyện đã qua rồi. Tốt hơn hết là cô nói làm thế nào cô biết tôi ở đấy.
- Chính bà Cole đã cho tôi biết, - Agnès ngồi lên một góc bàn, tay đặt lên trục của máy chữ. - Bà ta còn cho biết thêm anh bị hai gã đàn ông đánh gục ngã. Bà ta được chứng kiến lúc cuộc ẩu đả kết thúc và chở anh vào bệnh viện.
- Bà ta còn nói gì nữa không?
- Chỉ có thế thôi.
Bất chợt tôi cảm thấy chóng mặt phải vội ngồi thụp xuống chiếc ghế gần nhất. Dù sao bác sĩ Greer cũng có lý, đáng lẽ tôi phải nằm trên giường một thời gian nữa.
- Agnès, tôi muốn đề nghị với cô một điều.
Cô quay mặt nhìn ra cửa sổ, thân hình không nhúc nhích và nói:
- Điều gì?
- Agnès, cô có muốn lấy tôi không?
Cô không đáp và cứ tiếp tục gõ nhịp tay trên bàn.
- Agnès, có thể cô chưa nghe rõ lời tôi.
- Có đấy - cô đáp với giọng khàn khàn.
- Vậy câu trả lời của cô ra sao?
- Câu trả lời của tôi là không.
- Vì sao?
- Bởi vì…
- Còn chuyện gì nữa?
- Lời đề nghị của anh thật kỳ cục.
- Tôi nói rất nghiêm chỉnh đấy.
- Bowman ạ, anh sẽ không bao giờ nghiêm chỉnh đâu.
- Đây không phải là câu trả lời.
- Đó là câu trả lời duy nhất mà tôi có thể nói ra.
- Nhưng tại sao cô lại từ chối thẳng thừng như thế mà không đề nghị tôi để cho cô có thời gian suy nghĩ. Tôi biết rằng trong lúc này tôi không đẹp trai lắm nhưng mặt tôi không bị biến dạng mãi như thế này. Hơn nữa tôi kiếm được khá tiền và…
- Bowman, bỏ ý định ấy đi. Tôi không thể…
- Cô không thể hay không muốn?
Cô phác một cử chỉ mệt mỏi.
- Bowman, tôi van anh, anh đừng quấy rầy tôi nữa.
- Ít ra tôi cũng phải được biết lý do của cô. Cô không thể hay không muốn?
- Tôi không thể.
- Vì sao?
- Bowman, anh không nên hỏi nữa.
- Có chứ bởi vì tôi không hiểu được thái độ của cô.
Cô nắm chặt hai bàn tay, và thong thả nói:
- Bowman, tôi không thể lấy chồng. Không thể lấy anh hay lấy bất kỳ người nào khác.
- Cô muốn nói là cô đã có chồng rồi sao?
Cô cúi đầu thầm thì nói:
- Vâng.
- Tôi cho rằng cô đã ly thân với chồng cô?
- Vâng.
- Thế cô còn đợi gì mà không làm thủ tục ly hôn?
- Tôi… anh ta… anh ta từ chối.
Ánh mắt cô đầy vẻ u tối. Tôi nặng nhọc đứng lên và chạy trốn vào phòng mình, ngồi rũ trong chiếc ghế bành. Sự thể đã như vậy thì…
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm lung linh các hạt bụi, thế mà người tôi lạnh cóng như mình đang ở trong nhà xác. Tôi châm thuốc hút nhưng bập bập được hai hơi, tôi lại dụi ngay. Chưa bao giờ tôi thấy khói thuốc lại đắng miệng như lần này.
Bên ngoài, một chiếc đồng hồ đổ chuông mười hai giờ. Tôi nghe thấy ở phòng bên. Agnès đứng dậy, đẩy lùi chiếc ghế, đóng ngăn kéo. Rồi cô gõ cửa và bước vào. Mặc dù vừa mới trang điểm lại bộ mặt nhưng hai con mắt cô sưng phồng và đỏ ngầu.
Cố tránh ánh mắt tôi, cô hỏi với giọng lạnh nhạt:
- Anh có cần gì trước khi tôi đi ăn trưa không?
Tôi cho cô biết cô muốn làm gì thì tuỳ.
Cô chậm rãi lê từng bước ra cửa nhưng rồi cô quay lại đến gần tôi, ân cần hỏi:
- Bowman, anh có chắc là không cần cái gì không…? Anh nên trở về nhà ngủ thì hơn.
- Tôi cảm thấy khỏe lên rồi. Chính cô mới tỏ ra mệt mỏi. Cô nên ăn một miếng thịt bò cho hồi phục sức khỏe.
- Bowman, anh hiểu cho… tôi rất tiếc về chuyện vừa qua… Tôi muốn nói là nếu tình thế khác đi.…
- Tôi hiểu… Có thể tôi là một người chồng tồi tệ và chắc chỉ mười lăm ngày chung sống là cô sẽ bỏ tôi. Và rồi lại cũng giống như cô không gặp may với người chồng thứ nhất của cô…
Cô mở miệng nhiều lần nhưng không lời nói nào thoát ra được. Cuối cùng với một sự cố gắng cô mới ấp úng nói:
- Tôi… tôi không muốn cho anh biết nhưng không thể nào không nói… Việc này… việc này quá sức tôi Bowman ạ, tôi yêu anh!
Người tôi đờ ra. Cô nói tiếp với giọng không vững vàng lắm:
- Đây không phải là lần đầu một người đàn ông và một phụ nữ cùng ở trong một hoàn cảnh như thế này. Nhưng Bowman ơi, tại sao ta không thể lợi dụng đôi chút mà cuộc đời đã dâng tặng chúng ta?
Tôi không còn tin ở lỗ tai mình nữa. Agnès mà lại có một đề nghị như vậy? Tôi liếc nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc.
Tôi nói:
- Nếu cô muốn biết tôi nghĩ gì thì đây: Cô đã trở nên điên rồ đến mức mất trí rồi.
Cô đứng sát vào người tôi, hai tay nắm hai vai tôi buộc tôi phải nhìn thẳng vào mặt cô. Cô nói với giọng thách thức:
- Thì đúng là như thế rồi. Tôi sẽ thuộc về anh khi nào anh ham muốn tôi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve hai bàn tay cô.
- Bé con ạ, nếu là một cô gái khác thì tôi không ngần ngừ một tẹo nào nhưng đây lại là hai chúng ta… - Tôi lắc đầu. - Không phải tôi muốn cô là một người bạn tình mà là một người vợ. Bởi vì điều này không thể xảy ra được nên…
Cô làm như không hiểu lời tôi nói.
- Anh không ham muốn tôi sao? Tôi không làm anh thích à?
Tôi hơi rướn người lên và hôn vào môi cô. Đôi môi lạnh như nước đá. Cô nhận nụ hôn của tôi nhưng không hôn trả lại rồi nhẹ nhàng đẩy tôi lui ra. Tôi bắt đầu nói:
- Đừng, Bowman… Đừng nói gì hết. Anh chỉ làm tôi đau đớn thêm mà thôi. Tất cả là do lỗi ở tôi. Đứng trước anh, tôi cảm thấy nhục nhã và bây giờ chính anh lại đóng vai trò cao thượng… - Cô tránh xa tôi, lấy khăn tay thấm mắt và lục trong túi lần nữa đưa cho tôi chiếc chìa khoá. - Bowman, anh cầm lấy, tôi không còn dùng nó nữa. Tôi sắp sửa rời anh.
- Agnès, cô định đi đâu? Cô đã tìm được việc làm khác chưa?
- Chưa đâu, nhưng tôi sắp sửa bắt đầu đi tìm việc làm… Không phải ở đây, cái thành phố New York quỷ quái… Tôi thù ghét thành phổ này… Nó nghiền nát con người ta… Khi nào việc riêng thu xếp ổn, tôi sẽ trở vế quê hương xứ sở.
Tôi chăm chú nhìn cô. Trong ánh mắt biểu lộ vẻ cương quyết cho nên nếu cố tìm cách làm thay đổi ý định của cô thì chỉ vô ích mà thôi.
- Agnès, cô dự tính bao giờ bỏ đi?
- Bowman ạ, càng sớm càng tốt. Ở trong cái xứ này, không có gì cầm chân tôi được.
Tôi suy nghĩ một lát rồi bỏ chìa khoá vào trong túi xắc của cô.
- Agnès, hãy nán lại ít ra là tới cuối tuần nghĩa là cho tới khi tôi tìm ra ánh sáng của vụ việc tôi đang tiến hành. Có thể ngay trong ngày hôm nay tôi phải đi vắng và không có người tin cậy để trực văn phòng.
Agnès cố phản đối.
- Tôi có ở lại cũng hoàn toàn vô ích mà thôi. Đã nhiều năm anh hành nghề mà đâu có cần thư ký và anh dễ dàng làm hết công việc của tôi.
- Cô nhầm to rồi. Tôi dự định đi xa một chuyến trong khoảng hai hay ba ngày, và rất có khả năng có người gọi điện tới đây trong khi tôi đi vắng để thông báo những tin tức quan trọng. Thế mà tôi chỉ tin cậy ở mỗi cô thôi. Tôi sẽ trở về trước ngày nghỉ cuối tuần rồi sau đó cô có thể từ giã tôi lúc nào là tuỳ cô.
- Thế anh có chắc chắn sẽ trở về vào cuối tuần không?
- Cuối tuần là chậm nhất đấy.
Cô lặng lẽ đồng ý và để mặc tôi một mình ở văn phòng.
Agnès đi rồi, tôi gọi điện tới hãng Westem Unien đọc một bức điện tín dài khá tốn tiền gửi cho ông cảnh sát trưởng ở Tepeka, tiểu bang Kansas, bức điện trả lời do tôi trả tiền, đề nghị ông ta cung cấp tất cả những tin tức liên quan tới bác sĩ Cole sống ở thành phố này vào đầu thập kỷ hai mươi. Tôi cũng đề nghị ông ta liên hệ với tiệm ảnh đã chụp bức hình tôi tìm thấy bên cạnh xác chết của bác sĩ Cole và cho tôi biết tên cùng địa chỉ của người phụ nữ trong ảnh. Sau đó tôi vào buồng vệ sinh tháo bông băng và ngâm những chỗ đau đớn nhất trong nước lạnh. Xong xuôi tôi trở về văn phòng và ngồi xuống ghế. Bây giờ chỉ còn mỗi công việc là chờ đợi.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy
- Ông có cần tôi giúp không?
- Không, cám ơn. - Tôi đáp. - Không sao đâu.
Thực ra không phải đúng như vậy nhưng chuyện này chỉ liên quan tới tôi mà thôi. Đồng hồ đeo tay của tôi chỉ mười một giờ. Khi Miriam vừa đi khuất là tôi báo cho bác sĩ Greer tôi muốn xuất viện. Mặc dù ông ta phản đối dữ dội nhưng những lời khuyên cũng như lời đe doạ của ông không làm tôi thay đổi ý định. Cuối cùng ông tuyên bố sẽ không hoàn toàn chịu trách nhiệm nếu có tình huống xấu xảy ra. Đúng lúc bước qua ngưỡng cửa phòng điều trị, tôi hứa với ông là sẽ đi ngủ ngay khi trở về tới nhà.
Tôi đâu có ý định giữ lời hứa và chắc ông thừa biết là thế nhưng dù sao tự ái của ông cũng được thoả mãn.
Khi tôi đẩy cửa văn phòng của tôi thì bên trong vang lên tiếng đánh máy chữ rào rào như tiếng đại liên. Đầu óc đắm chìm trong tập bản thảo, Agnès không nghe thấy tiếng tôi. Tôi cố sức ưỡn thẳng người làm dáng hiên ngang như một cựu binh trong cuộc Nội chiến Nam Bắc.
- Chào cô em xinh đẹp. Không biết cô còn nhớ đến tôi không?
Cô vội ngẩng đầu kêu to:
- Bowman!
Cô đứng dậy và thong thả bước tới tôi, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tôi cuốn đầy bông băng.
- Bowman!
Cô vòng tay ôm chặt người tôi và oà lên khóc.
Đây là lần đầu tôi được cô ôm sát người. Tôi không dám cử động mặc dù một lọn tóc của cô vờn vào mũi tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc và ngại rằng chỉ cần một cử động nhỏ cũng đủ làm cô trở lại bản tính rụt rè nhút nhát của cô.
Cuối cùng cô buông tôi ra, hơi tách xa một chút và lấy khăn xì mũi ầm ĩ. Rồi cô mỉm cười. Một nụ cười chưa bao giờ tôi thấy ở cô.
- Tôi thật ngốc quá phải không?
- Ý của tôi không phải thế đâu. Mà trái lại cơ! Tôi cứ muốn cảnh vừa rồi kéo dãi mãi mãi.
Cô nói lảng sang chuyện khác:
- Tôi được biết ít nhất anh phải nằm viện tới tám ngày!
- Đúng đấy nhưng người ta buộc tôi phải xuất viện để nhường phòng cho một bà đang chờ sinh năm.
Cô nói với giọng nghiêm khắc:
- Không phải chuyện đùa đâu. Anh đã sai lầm khi vội vàng xuất viện. Ông bác sĩ cam đoan với tôi là anh cần phải được nghỉ ngơi thật nhiều. Tại sao anh không nghe theo lời khuyên của ông ấy?
- Thôi chuyện đã qua rồi. Tốt hơn hết là cô nói làm thế nào cô biết tôi ở đấy.
- Chính bà Cole đã cho tôi biết, - Agnès ngồi lên một góc bàn, tay đặt lên trục của máy chữ. - Bà ta còn cho biết thêm anh bị hai gã đàn ông đánh gục ngã. Bà ta được chứng kiến lúc cuộc ẩu đả kết thúc và chở anh vào bệnh viện.
- Bà ta còn nói gì nữa không?
- Chỉ có thế thôi.
Bất chợt tôi cảm thấy chóng mặt phải vội ngồi thụp xuống chiếc ghế gần nhất. Dù sao bác sĩ Greer cũng có lý, đáng lẽ tôi phải nằm trên giường một thời gian nữa.
- Agnès, tôi muốn đề nghị với cô một điều.
Cô quay mặt nhìn ra cửa sổ, thân hình không nhúc nhích và nói:
- Điều gì?
- Agnès, cô có muốn lấy tôi không?
Cô không đáp và cứ tiếp tục gõ nhịp tay trên bàn.
- Agnès, có thể cô chưa nghe rõ lời tôi.
- Có đấy - cô đáp với giọng khàn khàn.
- Vậy câu trả lời của cô ra sao?
- Câu trả lời của tôi là không.
- Vì sao?
- Bởi vì…
- Còn chuyện gì nữa?
- Lời đề nghị của anh thật kỳ cục.
- Tôi nói rất nghiêm chỉnh đấy.
- Bowman ạ, anh sẽ không bao giờ nghiêm chỉnh đâu.
- Đây không phải là câu trả lời.
- Đó là câu trả lời duy nhất mà tôi có thể nói ra.
- Nhưng tại sao cô lại từ chối thẳng thừng như thế mà không đề nghị tôi để cho cô có thời gian suy nghĩ. Tôi biết rằng trong lúc này tôi không đẹp trai lắm nhưng mặt tôi không bị biến dạng mãi như thế này. Hơn nữa tôi kiếm được khá tiền và…
- Bowman, bỏ ý định ấy đi. Tôi không thể…
- Cô không thể hay không muốn?
Cô phác một cử chỉ mệt mỏi.
- Bowman, tôi van anh, anh đừng quấy rầy tôi nữa.
- Ít ra tôi cũng phải được biết lý do của cô. Cô không thể hay không muốn?
- Tôi không thể.
- Vì sao?
- Bowman, anh không nên hỏi nữa.
- Có chứ bởi vì tôi không hiểu được thái độ của cô.
Cô nắm chặt hai bàn tay, và thong thả nói:
- Bowman, tôi không thể lấy chồng. Không thể lấy anh hay lấy bất kỳ người nào khác.
- Cô muốn nói là cô đã có chồng rồi sao?
Cô cúi đầu thầm thì nói:
- Vâng.
- Tôi cho rằng cô đã ly thân với chồng cô?
- Vâng.
- Thế cô còn đợi gì mà không làm thủ tục ly hôn?
- Tôi… anh ta… anh ta từ chối.
Ánh mắt cô đầy vẻ u tối. Tôi nặng nhọc đứng lên và chạy trốn vào phòng mình, ngồi rũ trong chiếc ghế bành. Sự thể đã như vậy thì…
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm lung linh các hạt bụi, thế mà người tôi lạnh cóng như mình đang ở trong nhà xác. Tôi châm thuốc hút nhưng bập bập được hai hơi, tôi lại dụi ngay. Chưa bao giờ tôi thấy khói thuốc lại đắng miệng như lần này.
Bên ngoài, một chiếc đồng hồ đổ chuông mười hai giờ. Tôi nghe thấy ở phòng bên. Agnès đứng dậy, đẩy lùi chiếc ghế, đóng ngăn kéo. Rồi cô gõ cửa và bước vào. Mặc dù vừa mới trang điểm lại bộ mặt nhưng hai con mắt cô sưng phồng và đỏ ngầu.
Cố tránh ánh mắt tôi, cô hỏi với giọng lạnh nhạt:
- Anh có cần gì trước khi tôi đi ăn trưa không?
Tôi cho cô biết cô muốn làm gì thì tuỳ.
Cô chậm rãi lê từng bước ra cửa nhưng rồi cô quay lại đến gần tôi, ân cần hỏi:
- Bowman, anh có chắc là không cần cái gì không…? Anh nên trở về nhà ngủ thì hơn.
- Tôi cảm thấy khỏe lên rồi. Chính cô mới tỏ ra mệt mỏi. Cô nên ăn một miếng thịt bò cho hồi phục sức khỏe.
- Bowman, anh hiểu cho… tôi rất tiếc về chuyện vừa qua… Tôi muốn nói là nếu tình thế khác đi.…
- Tôi hiểu… Có thể tôi là một người chồng tồi tệ và chắc chỉ mười lăm ngày chung sống là cô sẽ bỏ tôi. Và rồi lại cũng giống như cô không gặp may với người chồng thứ nhất của cô…
Cô mở miệng nhiều lần nhưng không lời nói nào thoát ra được. Cuối cùng với một sự cố gắng cô mới ấp úng nói:
- Tôi… tôi không muốn cho anh biết nhưng không thể nào không nói… Việc này… việc này quá sức tôi Bowman ạ, tôi yêu anh!
Người tôi đờ ra. Cô nói tiếp với giọng không vững vàng lắm:
- Đây không phải là lần đầu một người đàn ông và một phụ nữ cùng ở trong một hoàn cảnh như thế này. Nhưng Bowman ơi, tại sao ta không thể lợi dụng đôi chút mà cuộc đời đã dâng tặng chúng ta?
Tôi không còn tin ở lỗ tai mình nữa. Agnès mà lại có một đề nghị như vậy? Tôi liếc nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc.
Tôi nói:
- Nếu cô muốn biết tôi nghĩ gì thì đây: Cô đã trở nên điên rồ đến mức mất trí rồi.
Cô đứng sát vào người tôi, hai tay nắm hai vai tôi buộc tôi phải nhìn thẳng vào mặt cô. Cô nói với giọng thách thức:
- Thì đúng là như thế rồi. Tôi sẽ thuộc về anh khi nào anh ham muốn tôi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve hai bàn tay cô.
- Bé con ạ, nếu là một cô gái khác thì tôi không ngần ngừ một tẹo nào nhưng đây lại là hai chúng ta… - Tôi lắc đầu. - Không phải tôi muốn cô là một người bạn tình mà là một người vợ. Bởi vì điều này không thể xảy ra được nên…
Cô làm như không hiểu lời tôi nói.
- Anh không ham muốn tôi sao? Tôi không làm anh thích à?
Tôi hơi rướn người lên và hôn vào môi cô. Đôi môi lạnh như nước đá. Cô nhận nụ hôn của tôi nhưng không hôn trả lại rồi nhẹ nhàng đẩy tôi lui ra. Tôi bắt đầu nói:
- Đừng, Bowman… Đừng nói gì hết. Anh chỉ làm tôi đau đớn thêm mà thôi. Tất cả là do lỗi ở tôi. Đứng trước anh, tôi cảm thấy nhục nhã và bây giờ chính anh lại đóng vai trò cao thượng… - Cô tránh xa tôi, lấy khăn tay thấm mắt và lục trong túi lần nữa đưa cho tôi chiếc chìa khoá. - Bowman, anh cầm lấy, tôi không còn dùng nó nữa. Tôi sắp sửa rời anh.
- Agnès, cô định đi đâu? Cô đã tìm được việc làm khác chưa?
- Chưa đâu, nhưng tôi sắp sửa bắt đầu đi tìm việc làm… Không phải ở đây, cái thành phố New York quỷ quái… Tôi thù ghét thành phổ này… Nó nghiền nát con người ta… Khi nào việc riêng thu xếp ổn, tôi sẽ trở vế quê hương xứ sở.
Tôi chăm chú nhìn cô. Trong ánh mắt biểu lộ vẻ cương quyết cho nên nếu cố tìm cách làm thay đổi ý định của cô thì chỉ vô ích mà thôi.
- Agnès, cô dự tính bao giờ bỏ đi?
- Bowman ạ, càng sớm càng tốt. Ở trong cái xứ này, không có gì cầm chân tôi được.
Tôi suy nghĩ một lát rồi bỏ chìa khoá vào trong túi xắc của cô.
- Agnès, hãy nán lại ít ra là tới cuối tuần nghĩa là cho tới khi tôi tìm ra ánh sáng của vụ việc tôi đang tiến hành. Có thể ngay trong ngày hôm nay tôi phải đi vắng và không có người tin cậy để trực văn phòng.
Agnès cố phản đối.
- Tôi có ở lại cũng hoàn toàn vô ích mà thôi. Đã nhiều năm anh hành nghề mà đâu có cần thư ký và anh dễ dàng làm hết công việc của tôi.
- Cô nhầm to rồi. Tôi dự định đi xa một chuyến trong khoảng hai hay ba ngày, và rất có khả năng có người gọi điện tới đây trong khi tôi đi vắng để thông báo những tin tức quan trọng. Thế mà tôi chỉ tin cậy ở mỗi cô thôi. Tôi sẽ trở về trước ngày nghỉ cuối tuần rồi sau đó cô có thể từ giã tôi lúc nào là tuỳ cô.
- Thế anh có chắc chắn sẽ trở về vào cuối tuần không?
- Cuối tuần là chậm nhất đấy.
Cô lặng lẽ đồng ý và để mặc tôi một mình ở văn phòng.
Agnès đi rồi, tôi gọi điện tới hãng Westem Unien đọc một bức điện tín dài khá tốn tiền gửi cho ông cảnh sát trưởng ở Tepeka, tiểu bang Kansas, bức điện trả lời do tôi trả tiền, đề nghị ông ta cung cấp tất cả những tin tức liên quan tới bác sĩ Cole sống ở thành phố này vào đầu thập kỷ hai mươi. Tôi cũng đề nghị ông ta liên hệ với tiệm ảnh đã chụp bức hình tôi tìm thấy bên cạnh xác chết của bác sĩ Cole và cho tôi biết tên cùng địa chỉ của người phụ nữ trong ảnh. Sau đó tôi vào buồng vệ sinh tháo bông băng và ngâm những chỗ đau đớn nhất trong nước lạnh. Xong xuôi tôi trở về văn phòng và ngồi xuống ghế. Bây giờ chỉ còn mỗi công việc là chờ đợi.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook