Buổi Hẹn Cuối Cùng
-
Chương 17
Đó là một ngôi nhà hai lầu cũ kỹ nằm hơi khuất giữa những cao ốc vây quanh. Nó được xây dựng chắc chắn bởi gạch đỏ nhưng theo thời gian đã ngả sang màu nâu, tuy nhiên nó vẫn tạo ra một ấn tượng về sự phồn vinh và trọng nể. Các cửa sổ trên lầu một đều buông rèm kín mít nhưng qua các khe hở, người ta nhìn thấy một phần của cây đèn chùm pha lê và đồ gỗ cẩm lai. Nói tóm lại, toàn bộ ngôi nhà gợi nhớ lại một thời kỳ xa xưa. Chỉ riêng tầng trệt dùng làm cửa hàng là được hiện đại hoá. Người ta đã phá bỏ bức tường mặt tiền và thay vào đấy là những tấm kính rộng lớn ngăn cách nhau bởi những cây cột bằng kim loại mạ kền. Bên trong cửa hàng, việc trang trí nội thất làm người ta hên tưởng tới một câu chuyện kể trong “Nghìn lẻ một đêm”. Có vẻ như người ta chi không tiếc tiền cho việc trang hoàng cửa hàng. Những tấm thảm Ba Tư nhiều màu sắc phủ kín sàn nhà và ánh đèn chiếu sáng một cách gián tiếp. Cửa hàng trưng bày tám hay chín chiếc xe mới toanh với nhiều loại, nhiều kiểu nhưng cái rẻ nhất cũng không dưới năm nghìn đô la. Phía trên cửa ra vào có dãy đèn ngon tạo thành dòng chữ “Armstrong Autosales”.
Tôi đậu chiếc Dodge hơi xa đấy một chút rồi đi bộ quay trở lại, ghé mắt nhìn qua tấm kính. Sau đó tôi sửa lại chiếc mũ, nắn lại nút cà vạt rồi ung dung đẩy cánh cửa có mang tấm biển viết chữ vàng “Lối vào”. Khi đã vào hẳn bên trong, tôi ngỡ ngàng tưởng như mình lọt vào một cung điện thờ Thần Máy Móc, suýt nữa tôi cởi giày vì sợ nó làm bẩn tấm thảm.
Một thanh niên còn trẻ với dáng đi ẻo lả tiếp tôi. Gã mặc chiếc áo vét tông kiểu thể thao bó sát người, và cái quần hơi ngắn để lộ đôi tất tới hai centimét. Mớ tóc xoắn vàng óng phủ trên cái đầu dài và hẹp với vầng trán cao, đôi mi dài quá mức, chiếc mũi nhỏ hơi khoằm và hàm răng trắng bóng đều đặn có thể dùng làm quảng cáo cho một hãng sản xuất kem đánh răng.
- Kính chào ông… Gã lên tiếng đặc sệt giọng người Anh có thể làm cho cả cư dân thành phố New York chạy trốn và nói với một kiểu cách hơi khoa trương. - Tôi có thể giúp được gì cho ông?
Tôi hất đầu về phía chiếc xe bày mẫu màu xanh da trời và trắng bạc.
- Tôi muốn mua chiếc xe kia nhưng không phải là thứ mui trần.
Hai tay gã xoắn vào nhau với dáng điệu mơn trớn.
- Vậy sao, thưa ông? Chắc chắn là ông muốn mua một chiếc xe mà người ta thường gọi là "xe diện ở thành phố'?
Tôi đáp lại và cố bắt chước giọng Oxford của hắn cho thật hoàn hảo:
- Đúng vậy, tôi muốn loại xe đó.
Gã hơi cau mày nhưng vẫn không mất đi nụ cười:
- Thưa ông, thật sự là không thể được. - gã nói với giọng kém phần nhã nhặn.
- Tại sao?
- Bởi vì loại này, chúng tôi chỉ có những chiếc xe bỏ mui. Tuy nhiên chúng tôi có chiếc xe hòm kia… - Hắn chỉ tay về phía góc cửa hàng. -… nó không phải là sản phẩm của hãng ông muốn nhưng đáp ứng rất tốt trong công việc làm ăn của ông. Thưa ông, ông có muốn xem nó không?
- Cám ơn, tôi không thích loại đó.
- Thưa ông, thế thì ông nhầm rồi… - Gã có vẻ bực dọc.
- Đâu phải là lần đầu tôi bị nhầm.
Gã nhìn tôi chòng chọc suốt từ đầu tới chân như để ước lượng xem trong bóp của tôi có bao nhiêu tiền, và tài khoản của tôi trong nhà băng có nhiều không. Tôi rút từ trong túi một gói thuốc đã nhàu nát, gã nhìn tôi với vẻ thương hại.
- Thưa ông, cho phép tôi… - Gã dí vào mặt tôi một hộp đựng thuốc lá bằng vàng trên đó chữ viết tắt được cẩn bằng những viên đá quý, và để mua được nó chắc gã phải hy sinh tới ba tháng lương. - Thuốc Nga bên này, thuốc Thổ bên kia… - Với giọng bế trên gã nói thêm - Còn hai điếu ở giữa thuộc loại Virgine.
Tôi nhón một điếu Virgine và gã dùng chiếc bật lửa xứng với hộp đựng thuốc để mồi lửa cho tôi.
- Thưa ông, ông cứ nhất quyết muốn dùng loại xe nhãn hiệu quen thuộc của ông? - Gã hỏi với giọng biểu lộ rõ rệt vẻ chán nản.
- Nhất quyết như thế!
Gã thở một hơi dài và cắn môi.
- Nếu vậy thưa ông, trong trường hợp này tôi nghĩ ông nên gặp ông giám đốc thì hơn.
- Ý kiến hay tuyệt.
Gã gõ vào một cánh cửa ở trong cùng cửa hàng. Không nhận được tiếng trả lời, gã gõ một lần nữa, ngần ngừ một chút rồi mở cửa bước vào. Tôi dựa lưng vào một cái cột đứng chờ.
Sau hai phút, gã quay lại và cẩn thận khép cửa lại. Thái độ của gã không còn thân thiện như đầu.
- Xin mời ông theo tôi.
Gã đã bồ qua hai tiếng "thưa ông" và cố gắng lắm gã mới rặn ra được hai tiếng “xin mời".
Tôi gật đầu. Chúng tôi cùng đi tới cánh cửa và gã gõ một lần nữa. Một giọng nói trầm, êm ái cất lên: "Vào đi". Gã đứng tránh để tôi bước vào.
Tôi đứng sững một giây đồng hồ ở ngưỡng cửa. Đây là một phòng đọc sách được thiết trí cực kỳ sang trọng. Sàn nhà bị chìm khuất dưới một tấm thảm Trung Hoa rộng mênh mông. Trên tường có những kệ bằng gỗ hồ đào chứa đầy sách bìa bọc da.
Căn phòng không có cửa sổ và được chiếu sáng bởi hai nguồn: một phần bởi cây đèn đứng bằng đồng thanh nguyên khối và một phần khác bởi một chiếc đèn bàn cũng bằng đồng thanh đặt trên bàn kê ở chính giữa phòng.
Một người đàn ông ngồi trước bàn, tóc muối tiêu nét mặt thanh tú đầy vẻ quý phái. Một hàng ria hung hung vàng được cắt tỉa cẩn thận nằm ở bờ môi trên. Bộ đồ com lê và áo sơ mi cắt theo kiểu ăng lê. Toàn cảnh này làm người ta liên tưởng tới một vị sĩ quan cao cấp trong quân đội Anh đã về hưu.
Tôi giơ tay nắm lấy bàn tay đưa ra và mỉm cười trả lại. Hắn có cái nhìn thẳng thắn và thân thiện. :
- Xin chào ông. Mời ông ngồi.
Hắn có giọng nói đúng điệu của một cựu đàn anh quý phái.
Tôi ngồi xuống. Hắn hất đầu chỉ cho tôi thấy một chai rượu ngon và một chai nước có ga đặt trên một cái khay bằng bạc để trước mặt hắn.
Hắn mời mọc:
- Thưa ông, mời ông dùng một thứ gì. Lúc này là giờ của những người lương thiện cảm thấy cần nhâm nhi một chút gì cho mát mẻ đầu óc. Tôi vừa định làm một ly và rất vui thấy ông đến tránh cho tôi phải ngồi uống một mình.
Hắn phát biểu với phong thái ung dung của một cựu sinh viên trường đại học Eton hay Oxford.
Tôi đáp lại sẽ rất vui sướng được cùng ngồi uống và hắn rót một ly thật đầy cho tôi.
Hắn nói với vẻ mơ màng:
- Trong thâm tâm, tôi cảm thấy không nên không phải mỗi khi được uống thứ rượu hảo hạng như thế này. Tôi có cảm giác như mình vừa phá huỷ một công trình nghệ thuật khi nghĩ những người chế tạo ra thứ nước thần tiên này đã chết cách đây gần một thế kỷ. Đối với tôi, thứ nước cay này tương đương với một bức tranh của một hoạ sĩ bậc thầy hay một bản nhạc. giao hưởng.
Tôi cho hắn biết theo tôi thì tôi coi mọi loại nước uống chỉ đơn thuần là thứ giải khát và chỉ có tác dụng làm tôi đâ cơn khát khi uống nó.
Hắn nói với giọng trách móc:
- Nào, nào. Ông đừng có chọc quê tôi. Chắc chắn ông không thuộc loại ăn thùng uống vại. Và bằng cớ xác đáng nhất để chứng tỏ điệu đó là ông thích thú những chiếc xe đẹp và cho những ý kiến rất rõ ràng về loại xe ông định mua. Vậy theo tôi ông là một con người nghệ sĩ.
Tôi đặt chiếc ly không xuống bàn. Hắn đưa mắt về phía chai rượu ra hiệu. Tôi lắc đầu:
- Cám ơn. Tôi phải thừa nhận rượu rất ngon nhưng e rằng nếu làm tiếp thêm ly nữa thì đầu óc tôi không sao nhớ nổi là mình đến đây vì công việc.
- A, đúng thế… - Hắn tỏ ra thất vọng. - Đúng lúc chúng ta cảm thấy đầu óc được thư giãn thì những chuyện phiền toái trong đời bất chợt lại gợi lên trong trí nhớ của ông. - Hắn thở dài. - Không phải ngày nào người ta cũng có dịp tìm được bạn tri kỷ cùng uống rượu. Nhưng thôi, công việc có… - Hắn hơi ngồi thẳng người trong chiếc ghế bành. - Nếu tôi không lầm thì người bán hàng cho biết ông muốn gặp tôi?
- Không phải hoàn toàn đúng như thế đâu. Ngược lại chính anh ta khuyên tôi nên có một cuộc tiếp xúc nho nhỏ với ông.
Hắn mời tôi một điếu thuốc và tự đốt một điếu thở một luồng khói rồi mỉm cười. Bất chợt hắn lên tiếng:
- Thưa ông Bowman, ông cớ nghĩ rằng chúng ta nên chấm dứt những lời mào đầu vớ vịn này không? Tôi phải thú nhận với ông là tôi có ý chờ ông đến thăm từ mấy bữa nay rồi. Tôi cần nói thêm cho rõ là với sự thích thú và tò mò đấy.
Tôi đáp lại với giọng chế nhạo:
- Tôi mong rằng tôi không làm ông bị thất vọng nhiều quá?
Hắn hơi bĩu môi và nói với giọng hối lỗi:
- Thưa ông Bowman, tôi có thể tỏ ra hoàn toàn thẳng thắn với ông được không?
- Tôi ngại rằng câu trả lời của tôi là "Có đấy".
- Ồ, ông đừng nên nghĩ rằng tôi có ý định xúc phạm ông một cách hoàn toàn vô cớ. Tôi phải thừa nhận rằng cho tới bây giờ ông đã thoát khỏi tình thế khó khăn không tồi lắm. Nhưng ông đã hành động chậm chạp đến mức thất vọng. Ông thiếu sự lanh lẹn và lại hơi vụng về nữa.
- Chắc chắn là không bằng thằng cha đã bắn trượt tôi hai lần với viên đạn cỡ 300 đâu.
Hắn cười mủm.
- Đánh trúng đích đấy! Ông biết cách đối đáp thật bốp chát. Nhưng việc xảy ra nho nhỏ đó không làm tôi mất ngủ, không làm tôi… xem nào, bị tức tối ông có thể tin tôi nếu tôi quả quyết với ông rằng tôi rất ghét phải dùng tới bạo lực. Tôi thích trông vào sự thuyết phục và lẽ phải hơn.
- Rất tiếc những tên tay sai của ông không cùng uống một nguồn nước như vậy.
- Thưa ông Bowman, ông vừa nêu ra một nhận xét thích đáng. Tôi tin rằng chúng ta có thể đi đến sự thoả thuận với nhau. Đúng vậy, bọn chúng chỉ là những tên tay sai. Nhưng làm sao người ta lại có thể kết tội mặt trời đã gây ra nạn động đất? Ông không thể chê trách tôi về…
- Thế ai ra lệnh cho Peter sử dụng súng?
Hắn tì hai cùi chỏ lên bàn, các ngón tay chắp lại và liếc nhìn tôi với ánh mắt mơ màng.
- Thưa ông Bowman, tôi thấy ông đúng là mẫu người ưa tấn công trực diện. Thế mà tôi lại cứ hy vọng tìm thấy ông là một người đối thoại ngang tầm với tôi! Ông có thể hình dung rằng chính tôi, tôi thích cách nói ẩn ý, nói nửa chừng, sử dụng những từ người ta nghĩ mà không nói ra. Như thế mới thú vị biết bao! Cách thức này tránh cho ông không bị căng thẳ'ng thần kinh, không mất bình tĩnh. Ông có muốn tôi cho ông mượn quyển “Phê phán về lý trí thuần tuý” của tôi không? Nó là sách gối đầu giường của tôi đấy.
- Cám ơn. Tôi thích ông trả lời thẳng câu hỏi của tôi.
Hắn cau mày nói:
- Ông Bowman ạ, ông bắt đầu làm tôi bực tức với những cú điếng người của ông. Tôi không có thói quen chịu mất mặt ở chính ngay trong nhà của tôi.
- Nếu chỉ vì điều đó thì chúng ta có thể thay đổi khung cảnh nói chuyện.
- Thay đổi khung cảnh? - Hắn phá lên cười. - Thật lễ độ ông đề nghị đưa tôi đến sở cảnh sát? Ha, ha, ha! Ý kiến đó thật hay tuyệt. - Hắn tỏ ra lấy lại được tâm trạng vui vê. - Ông bạn Bowman thân mến, ông ngây thơ quá mức đấy. Cứ giả dụ rằng tôi đồng ý để ông làm như vậy thì kết quả như thế nào sẽ đến với ông? Cảnh sát à? Nhưng tôi đâu có sợ cảnh sát. Tôi không làm gì để rơi vào vòng tay luật pháp.
Tôi nhắc lại cho hắn nhớ:
- Một phụ nữ và ba người đàn ông đã bị chết.
- Thế rồi sao? Không phải tôi giết họ.
- Đúng vậy. Nhưng chính ông là người sắp đặt cho cái chết của họ.
- Tôi ư, ông Bowman, ông làm tôi bực mình đấy Những điều ông nói hoàn toàn phi lý.
- Có thể đó là quan niệm của ông. Nhưng không nhất thiết là của bồi thẩm đoàn.
- Ông Bowman, ông định hành động như thế nào để đưa tôi ra xét xử? Tôi chẳng bị liên luỵ chút nào trong những công việc bẩn thỉu của ông.
- Estelle Moran đã thú nhận trước khi chết.
Hắn vuốt ve bộ ria.
- À, lại con nỡm Estelle… Tôi có lý biết bao khi nói rằng không nên cho con nhãi đó biết một chút bí mật nào của chúng tôi. Ông Bowman, hãy cảnh giác với bọn phụ nữ, như vậy ông sẽ không bao giờ bị rắc rối. Ông bạn của ông và tôi, bác sĩ Cole, nếu biết cách nhắc nhở bọn phụ nữ vây quanh ông ta có thái độ biết điều hơn thì ông ta vẫn còn là người của chúng tôi.
- Lẽ ra bốn xác chết vẫn còn sống nếu ông biết cách nhắc nhở Peter.
- Ông muốn nói gì vậy?
- Tốt nhất là xô hắn vào tù.
- Ông Bowman này, tôi biết Peter ám ảnh ông cả ngày lẫn đêm. Một ám ảnh thật sự. Nhưng chúng ta có quyền gì để ném viên đá đầu tiên vào người hắn. Hắn không phải là một con người thông minh. Hắn hành động theo ý thích của hắn. Tôi thừa nhận rằng tôi không tán thành phương pháp của hắn nhưng nó lại tỏ ra hữu hiệu. Và trong đầu óc hắn chỉ có kết quả mới là đáng kể.
- Ít ra hắn đã phạm một sai lầm to lớn.
- Sai lầm gì hả ông Bowman thân mến?
- Hắn bắn trượt tôi. Bắn trượt tới ba lần.
- Đôi khi hắn có khả năng sửa chữa sai lầm đấy! - Không thể lầm lẫn được, trong giọng nói của Lucius có sự đe doạ.
- Không có chuyện đó đâu. Tôi không tin là Peter có cơ hội để lặp lại lần nữa. Cả hắn cũng như cả quan thầy đáng yêu của hắn.
Trong đôi mắt hắn lóe lên vẻ độc ác. Hắn nắm chặt hai tay và rít lên:
- Ông Bowman, ông đang đe doạ tôi đấy à?
- Tại sao tôi lại mất thì giờ đe doạ ông? Đúng ra Peter mới thực sự là đầu não của nhóm ông. Bởi vì cho phép tôi được nói với ông điều này: nếu ông tưởng ông luôn luôn là sếp của nhóm thì ông đã lầm lẫn đến mức khôi hài.
Hắn đẩy lui cái ghế ra phía sau và đứng lên.
- Tôi không thể tiếp ông được nữa. Mời ông đi ra ngay cho. Chúng tôi sẽ quan tâm tới ông vào lúc thích hợp. Và lần đó thì không có một sự sai lầm nào đâu.
Người hắn run lên vì giận dữ.
Tôi bắt tréo đôi chân và nói với giọng chế nhạo:
- Bất cứ người tử tù nào đều có quyền yêu cầu một ước muốn cuối cùng. Trước khi ông ấn nút để làm sấm sét nổ ra, tôi có thể đặt ông một câu hỏi được không, một câu thôi? Nói thật đi, ông và đồng phạm của ông là bác sĩ Cole, các ông đã có những hành động phi pháp về lĩnh vực nào?
Người hắn vẫn run lên và nếu ánh mắt hắn có thể giết người được thì tôi đã chết rồi. Tôi phá lên cười
- A con người hùng khủng khiếp là thế này ư? Làm bộ làm tịch cứ như con gà sống thiến đẹp mã ấy. Thật khôi hài hết sức. Và ông lại cả gan chỉ trích những phương pháp của tôi, cho tôi là "vụng về”.
Hắn bình tĩnh trở lại.
- Xin lỗi ông Bowman. Ông nói có lý, tôi không nên để mất bình tĩnh… Hắn lại ngồi xuống. - Mặc dầu như vậy. Tôi không thấy có lý do gì phải trả lời câu hỏi cuối cùng của ông.
- Ông sợ à?
- Sợ ông? Thôi nào ông Bowman, ông lại trở nên lố bịch rồi đấy! Nhưng tôi có thể thú nhận với ông là tất cả mọi tội ác trên đời này không làm tôi bị mất ngủ. Ngay cả nếu ông đến gặp cảnh sát cho họ biết tất cả những điều tôi vừa nói với ông, thì luật pháp cũng không thể khép tội tôi vào chuyện gì ông không có một chút xíu chứng cớ nào cả.
- Một khi Peter bị tóm tất hắn sẽ khai ra. Lúc đó tôi không thấy tương lai của ông có chút nào tốt đẹp đâu.
- Peter? - Lucius ngửa đầu ra phía sau cười ré lên. - Ông bạn Bowman thân mến, ông đánh giá quá thấp Peter đấy. Tôi có thể cho ông biết rằng không đời nào Peter chịu để bị bắt sống đâu. Và trước khi chết, hắn phải bắn gục khá nhiều các anh cớm đến mức tôi không muốn ở vào địa vị ông cảnh sát trưởng một tẹo nào. Vả lại còn vấn đề khác nữa. Ông không thấy rằng ông là người duy nhất có khả năng làm hắn nguy khốn hay sao? Ngoài ông ra, không kẻ nào nhìn thấy hắn rời khỏi căn hộ của Estelle.
- Chà, chà, ông cũng biết chuyện đó?
- Tại sao tôi lại phải chối?' Chỉ có tôi với ông ở đây và lời nói của tôi có giá trị hơn lời ông. Nhưng một lần nữa, ông đừng có lo ngại gì cho tôi. Hãy nghĩ đến bản thân ông thì hơn. Ông có thành thực tin rằng Peter để ông sống yên ổn khi hắn biết rằng ông, chỉ mình ông thôi, có thể làm cho hắn lên ngồi ghế điện? Thêm hay bớt một mạng người thì có nghĩa lý gì với Peter? - Một tia chế nhạo lóe lên trong đôi mắt Lucius. - Ông Bowman, ở vào địa vị ông, khi ngủ tôi phải che kín các tấm rèm và khoá trái cửa cẩn thận.
Hắn dừng một chút để châm thuốc rồi nói tiếp:
- Làm ơn đừng quay trở lại đây để mong gặp hắn. Ông chỉ chuốc lấy sự thất vọng mà thôi. Peter và tôi đã chấm dứt việc cộng tác với nhau ngay sau khi.… hừm… thủ tiêu bác sĩ Cole rồi… - Hắn cố nặn ra một nụ cười cho vẻ mặt bớt nghiêm khắc. - Bây giờ tình thế đã an toàn. Không bao giờ người ta có thể chứng tỏ chúng tôi đã cùng làm việc với nhau. Cole chết rồi. Cô gái xinh đẹp Moran cũng chết nốt. Bắt đầu từ đây không một kẻ nào có một chút ý nghĩ về những phi vụ nho nhỏ của Cole và của tôi ngoại trừ những thân chủ. Và chắc chắn bọn người này sẽ là những kẻ cuối cùng nói ra những điều liên quan đến tôi chừng nào họ không còn bị lo lắng nữa. Ngoài ra giữa họ và tôi không bao giờ trực tiếp tiếp xúc với nhau…
- A, thế ra là chuyện tống tiền?
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Hắn nhún vai nói:
- Có thể là đúng mà cũng có thể là không.
- Cole cung cấp đạn dược còn Peter và ông là những kê khai hoả. Cole, bác sĩ tâm thần đã phản bội sự tín nhiệm của các nữ thân chủ. Những người phụ nữ đó kể cho ông ta nghe hết mọi chuyện và Cole sang tai cho ông biết những lời thú nhận bê bối nhất. Chính ông đã vạch ra sách lược và ấn định số tiền phải nộp, còn Peter, hắn chỉ làm nhiệm vụ đi thu tiền.
Tôi phì cười. Lucius hỏi với giọng lễ phép:
- Có chuyện gì làm ông vui vẻ thế?
- Có đấy! Tôi nghĩ tới Joe Wanaker giở trò tống tiền Helen Cole trong khi bố cô gái lại đứng đầu một tổ chức tống tiền khác. Và tôi hiểu sự suy sụp bất ngờ của thân chủ đã quá cố của tôi, từ địa vị tên đao phủ bất thình lình chuyển sang vai trò nạn nhân và bản thân ông ta bị sập vào bẫy do chính mình giương ra để hại người khác.
Lucius nói:
- Tôi không thấy điều gì khôi hài trong những lời ông vừa nói. Thẳng thừng mà nói, tôi không quan tâm chút nào về lời lẽ của ông vì những điều bất ngờ đến từ phía ông không làm hề hấn chút nào nên tôi nghĩ rằng tốt nhất chúng ta nên chia tay là hơn. - Hắn ấn nút chuông ở ngay trước mặt. - Davy sẽ dẫn ông ra.
Tôi đứng lên nói:
- Lucius, ông quên mất một vấn đề nhổ. Vấn đề nhỏ đó là cơ sở làm tôi tức cười… Joe Wanaker…
Hắn lạnh lùng cãi lại:
- Tôi không thấy thằng cha Wanaker có liên quan gì trong chuyện này.
Cửa mở ra đúng lúc hắn vừa nói xong. Tôi giải thích cho hắn rõ:
- Đơn giản là thế này, Wanaker khám phá ra sự thật về mối làm ăn của các ông. Đó là một con người khéo léo và biết lo xa. Trong khi bản thân gã tiến hành tống tiền Helen Cole, gã ghi lại dần dần những điều gã biết. Hồ sơ đó được cất kỹ trong cốp của gã. Và hồ sơ đó tôi đã lấy đi sau khi phát hiện Wanaker bị chết. Như ông có thể nhận thấy, Peter đã mắc phải một sơ suất khá nghiêm trọng và lần này chính ông có nguy cơ phải trả giá.
Davy bước lại gần hai chúng tôi, vẻ mặt lo lắng, gã hỏi:
- Thưa ông, ông bấm chuông gọi tôi?
- Ông Bowman sắp sửa chia tay với chúng ta, - Lucius nói, - nhưng tôi nghĩ ta nên lưu ông ta lại một chút. Davy hãy cứ đứng đấy, có thể tôi cần đến anh. - Rồi hắn quay sang tôi - Ông Bowman, xin mời ông nói tiếp Chuyện ông kể làm tôi thích thú cao độ. Ông vừa nói gì nhỉ?
- Tôi nói rằng tôi thu thập được khá nhiều tin tức đủ để làm cho ông nằm ấp trong một thời gian.
- Ông giở trò bịp.
- Không ai giở trò bịp khi trong tay có đầy những con ách.
- Thế thì ông chứng tỏ đi!
- Thế ông nghĩ tôi làm thế nào khám phá ra tung tích của ông?
Đầu óc hắn chìm đắm trong sự suy nghĩ. Trên môi hắn vẫn luôn luôn mỉm cười, nhưng lần này tôi thấy trong ánh mắt hắn có vẻ lo lắng. Bất chợt hắn lên tiếng hỏi:
- Tại sao ông lại nói cho tôi biết mọi chuyện như vậy?
- Chính ông là đầu não, ông không cố đoán ra ư?
- A phải. Chắc chắn ông muốn có một cái gì đấy.
- Có thể như vậy.
Bất chợt nét mặt hắn biểu lộ vẻ khoan khoái. Hắn tuyên bố như tự nói với chính mình:
- Chắc chắn là thế rồi. Mọi cái có thể đem bán, mọi cái có thể mua được. Chỉ cớ cái giá là thay đổi thôi - Hắn ngẩng đầu và chăm chú nhìn tôi. - Bởi vì ông cho rằng ông đang giữ hồ sơ gây nguy hại cho tôi, điều này thì tôi vẫn còn nghi ngờ đấy, ông muốn trao đổi như thế nào?
- Tôi không cần tiền.
- Thế ông muốn gì?
- Peter.
Tôi nghe thấy tiếng cười nhạo của Davy ở sau lưng. Lucius tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Tại sao ông lại muốn thế?
- Làm cho hắn trở thành một ngôi sao trong vở bi kịch nho nhỏ. Nhà nước truy tố Peter Ardente mà tôi vừa là đạo diễn vừa là ông bầu.
- Khoan đã, Davy, - Lucius thét lên. - Cứ để cho ông ta nói đã, thằng ngu!
Tôi vụt quay lại. Bàn tay Davy bọc một cái mùi xoa thắt nút ở bốn góc. Gã định dùng cái đó đập vào đầu tôi. Tôi nhảy vọt tránh sang một bên và định rút khẩu 38 ra. Lucius nói:
- Nếu tôi là ông, tôi không dám cựa quậy đâu.
Tôi liếc nhanh nhìn hắn. Hắn đe doạ tôi bằng một khẩu súng lục nhỏ xíu, ngón tay hợm săn trên cò súng.
Ngay cùng lúc đó một vật gì cứng đập ngay phía trên tai tôi, có tiếng sét loảng xoảng. Chiếc mùi xoa của Davy chứa đầy các đồng tiền bằng kim khí và gã dùng thứ đó làm một cây ma trắc. Bị đánh gục gần bất tỉnh, tôi vẫn cố vung một quả đấm nhưng gã đã hạ chiếc mùi xoa xuống và lần này đánh vào cánh tay tôi. Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng xương mình bị gãy. Tôi vung tay kia định đánh vào cằm nhưng gã đã nhảy lui về phía sau một bước ra ngoài tầm đánh của tôi. Tôi tránh được cú đấm thứ ba của gã nhưng đến cú thứ tư thì tôi bị gã đánh vào đúng giữa trán. Mắt tôi nẩy đom đóm còn đôi chân đứng không vững. Davy lại tiếp tục nện. Tôi giơ cánh tay trái để bảo vệ bộ mặt. Gã đá một cú vào bụng tôi thật tàn nhẫn. Hai đầu gối tôi quỵ xuống và người nôn nao muốn ói.
Thêm một cú nữa làm tôi ngã bổ chửng rồi Davy dùng chiếc mùi xoa tiếp tục nện tôi một cách có bài bản. Tôi cố gượng đứng dậy. Gã ngừng tay một lát như để xem xét kết quả rồi đập một cú vào gáy tôi. Tôi nôn thốc nôn tháo trước khi lại ngã gục lần nữa xuống tấm thẳm. Một màn sương mù lung linh trước mắt tôi. Rồi gã biến mất trong một giây đồng hồ và tôi lại nhìn thấy cả hai tên được bao quanh bởi một loại quầng sáng. Lucius đã cất súng và đang ngắm nhìn tôi như một nhà bác học đang theo dõi cơn hấp hối của một con vật thí nghiệm.
Còn Davy cúi xuống người tôi tìm một chỗ để nện tiếp. Nếu cứ kéo dài thêm năm phút như thế này thì toi đời Glenn Bowman.
Davy lại nâng chiếc mùi xoa lên. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Bất chợt tôi nghe tiếng Lucius nói:
- Davy, thế là đủ rồi. Chúng ta không định giết hắn… ít ra là trong lúc này. Trước hết ta cần phải xác lập xem có điều gì là thật trong câu chuyện hắn kể về Wanaker. Tôi nghĩ rằng lúc này chắc hắn phải hiểu là thời điểm nói đùa đã qua rồi.
- Vâng, thưa ông Lucius, - Davy nói với giọng tiếc rẻ. - Để cho Peter có niềm vui trong việc khử tên mật thám bẩn thỉu này.
Gã cúi xuống người tôi và quật chiếc mùi xoa vào tai tôi lần nữa.
Cú đánh như một tiếng bom nổ. một mặt trời chói lọi làm tôi loá mắt và tôi có cảm giác như muốn ngàn cái kim đang đâm vào người.
Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc rất nhỏ nhưng cũng rất rõ kèm theo một giọng nói phụ nữ:
- Chuyện gì đến với ông Bowman thế? Ông ta bị ốm à?
Giọng nói này, lạ lùng thay giống hệt giọng nói của Miriam Cole.
Sau đó là tôi bị ngất không còn biết gì nữa.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy
Tôi đậu chiếc Dodge hơi xa đấy một chút rồi đi bộ quay trở lại, ghé mắt nhìn qua tấm kính. Sau đó tôi sửa lại chiếc mũ, nắn lại nút cà vạt rồi ung dung đẩy cánh cửa có mang tấm biển viết chữ vàng “Lối vào”. Khi đã vào hẳn bên trong, tôi ngỡ ngàng tưởng như mình lọt vào một cung điện thờ Thần Máy Móc, suýt nữa tôi cởi giày vì sợ nó làm bẩn tấm thảm.
Một thanh niên còn trẻ với dáng đi ẻo lả tiếp tôi. Gã mặc chiếc áo vét tông kiểu thể thao bó sát người, và cái quần hơi ngắn để lộ đôi tất tới hai centimét. Mớ tóc xoắn vàng óng phủ trên cái đầu dài và hẹp với vầng trán cao, đôi mi dài quá mức, chiếc mũi nhỏ hơi khoằm và hàm răng trắng bóng đều đặn có thể dùng làm quảng cáo cho một hãng sản xuất kem đánh răng.
- Kính chào ông… Gã lên tiếng đặc sệt giọng người Anh có thể làm cho cả cư dân thành phố New York chạy trốn và nói với một kiểu cách hơi khoa trương. - Tôi có thể giúp được gì cho ông?
Tôi hất đầu về phía chiếc xe bày mẫu màu xanh da trời và trắng bạc.
- Tôi muốn mua chiếc xe kia nhưng không phải là thứ mui trần.
Hai tay gã xoắn vào nhau với dáng điệu mơn trớn.
- Vậy sao, thưa ông? Chắc chắn là ông muốn mua một chiếc xe mà người ta thường gọi là "xe diện ở thành phố'?
Tôi đáp lại và cố bắt chước giọng Oxford của hắn cho thật hoàn hảo:
- Đúng vậy, tôi muốn loại xe đó.
Gã hơi cau mày nhưng vẫn không mất đi nụ cười:
- Thưa ông, thật sự là không thể được. - gã nói với giọng kém phần nhã nhặn.
- Tại sao?
- Bởi vì loại này, chúng tôi chỉ có những chiếc xe bỏ mui. Tuy nhiên chúng tôi có chiếc xe hòm kia… - Hắn chỉ tay về phía góc cửa hàng. -… nó không phải là sản phẩm của hãng ông muốn nhưng đáp ứng rất tốt trong công việc làm ăn của ông. Thưa ông, ông có muốn xem nó không?
- Cám ơn, tôi không thích loại đó.
- Thưa ông, thế thì ông nhầm rồi… - Gã có vẻ bực dọc.
- Đâu phải là lần đầu tôi bị nhầm.
Gã nhìn tôi chòng chọc suốt từ đầu tới chân như để ước lượng xem trong bóp của tôi có bao nhiêu tiền, và tài khoản của tôi trong nhà băng có nhiều không. Tôi rút từ trong túi một gói thuốc đã nhàu nát, gã nhìn tôi với vẻ thương hại.
- Thưa ông, cho phép tôi… - Gã dí vào mặt tôi một hộp đựng thuốc lá bằng vàng trên đó chữ viết tắt được cẩn bằng những viên đá quý, và để mua được nó chắc gã phải hy sinh tới ba tháng lương. - Thuốc Nga bên này, thuốc Thổ bên kia… - Với giọng bế trên gã nói thêm - Còn hai điếu ở giữa thuộc loại Virgine.
Tôi nhón một điếu Virgine và gã dùng chiếc bật lửa xứng với hộp đựng thuốc để mồi lửa cho tôi.
- Thưa ông, ông cứ nhất quyết muốn dùng loại xe nhãn hiệu quen thuộc của ông? - Gã hỏi với giọng biểu lộ rõ rệt vẻ chán nản.
- Nhất quyết như thế!
Gã thở một hơi dài và cắn môi.
- Nếu vậy thưa ông, trong trường hợp này tôi nghĩ ông nên gặp ông giám đốc thì hơn.
- Ý kiến hay tuyệt.
Gã gõ vào một cánh cửa ở trong cùng cửa hàng. Không nhận được tiếng trả lời, gã gõ một lần nữa, ngần ngừ một chút rồi mở cửa bước vào. Tôi dựa lưng vào một cái cột đứng chờ.
Sau hai phút, gã quay lại và cẩn thận khép cửa lại. Thái độ của gã không còn thân thiện như đầu.
- Xin mời ông theo tôi.
Gã đã bồ qua hai tiếng "thưa ông" và cố gắng lắm gã mới rặn ra được hai tiếng “xin mời".
Tôi gật đầu. Chúng tôi cùng đi tới cánh cửa và gã gõ một lần nữa. Một giọng nói trầm, êm ái cất lên: "Vào đi". Gã đứng tránh để tôi bước vào.
Tôi đứng sững một giây đồng hồ ở ngưỡng cửa. Đây là một phòng đọc sách được thiết trí cực kỳ sang trọng. Sàn nhà bị chìm khuất dưới một tấm thảm Trung Hoa rộng mênh mông. Trên tường có những kệ bằng gỗ hồ đào chứa đầy sách bìa bọc da.
Căn phòng không có cửa sổ và được chiếu sáng bởi hai nguồn: một phần bởi cây đèn đứng bằng đồng thanh nguyên khối và một phần khác bởi một chiếc đèn bàn cũng bằng đồng thanh đặt trên bàn kê ở chính giữa phòng.
Một người đàn ông ngồi trước bàn, tóc muối tiêu nét mặt thanh tú đầy vẻ quý phái. Một hàng ria hung hung vàng được cắt tỉa cẩn thận nằm ở bờ môi trên. Bộ đồ com lê và áo sơ mi cắt theo kiểu ăng lê. Toàn cảnh này làm người ta liên tưởng tới một vị sĩ quan cao cấp trong quân đội Anh đã về hưu.
Tôi giơ tay nắm lấy bàn tay đưa ra và mỉm cười trả lại. Hắn có cái nhìn thẳng thắn và thân thiện. :
- Xin chào ông. Mời ông ngồi.
Hắn có giọng nói đúng điệu của một cựu đàn anh quý phái.
Tôi ngồi xuống. Hắn hất đầu chỉ cho tôi thấy một chai rượu ngon và một chai nước có ga đặt trên một cái khay bằng bạc để trước mặt hắn.
Hắn mời mọc:
- Thưa ông, mời ông dùng một thứ gì. Lúc này là giờ của những người lương thiện cảm thấy cần nhâm nhi một chút gì cho mát mẻ đầu óc. Tôi vừa định làm một ly và rất vui thấy ông đến tránh cho tôi phải ngồi uống một mình.
Hắn phát biểu với phong thái ung dung của một cựu sinh viên trường đại học Eton hay Oxford.
Tôi đáp lại sẽ rất vui sướng được cùng ngồi uống và hắn rót một ly thật đầy cho tôi.
Hắn nói với vẻ mơ màng:
- Trong thâm tâm, tôi cảm thấy không nên không phải mỗi khi được uống thứ rượu hảo hạng như thế này. Tôi có cảm giác như mình vừa phá huỷ một công trình nghệ thuật khi nghĩ những người chế tạo ra thứ nước thần tiên này đã chết cách đây gần một thế kỷ. Đối với tôi, thứ nước cay này tương đương với một bức tranh của một hoạ sĩ bậc thầy hay một bản nhạc. giao hưởng.
Tôi cho hắn biết theo tôi thì tôi coi mọi loại nước uống chỉ đơn thuần là thứ giải khát và chỉ có tác dụng làm tôi đâ cơn khát khi uống nó.
Hắn nói với giọng trách móc:
- Nào, nào. Ông đừng có chọc quê tôi. Chắc chắn ông không thuộc loại ăn thùng uống vại. Và bằng cớ xác đáng nhất để chứng tỏ điệu đó là ông thích thú những chiếc xe đẹp và cho những ý kiến rất rõ ràng về loại xe ông định mua. Vậy theo tôi ông là một con người nghệ sĩ.
Tôi đặt chiếc ly không xuống bàn. Hắn đưa mắt về phía chai rượu ra hiệu. Tôi lắc đầu:
- Cám ơn. Tôi phải thừa nhận rượu rất ngon nhưng e rằng nếu làm tiếp thêm ly nữa thì đầu óc tôi không sao nhớ nổi là mình đến đây vì công việc.
- A, đúng thế… - Hắn tỏ ra thất vọng. - Đúng lúc chúng ta cảm thấy đầu óc được thư giãn thì những chuyện phiền toái trong đời bất chợt lại gợi lên trong trí nhớ của ông. - Hắn thở dài. - Không phải ngày nào người ta cũng có dịp tìm được bạn tri kỷ cùng uống rượu. Nhưng thôi, công việc có… - Hắn hơi ngồi thẳng người trong chiếc ghế bành. - Nếu tôi không lầm thì người bán hàng cho biết ông muốn gặp tôi?
- Không phải hoàn toàn đúng như thế đâu. Ngược lại chính anh ta khuyên tôi nên có một cuộc tiếp xúc nho nhỏ với ông.
Hắn mời tôi một điếu thuốc và tự đốt một điếu thở một luồng khói rồi mỉm cười. Bất chợt hắn lên tiếng:
- Thưa ông Bowman, ông cớ nghĩ rằng chúng ta nên chấm dứt những lời mào đầu vớ vịn này không? Tôi phải thú nhận với ông là tôi có ý chờ ông đến thăm từ mấy bữa nay rồi. Tôi cần nói thêm cho rõ là với sự thích thú và tò mò đấy.
Tôi đáp lại với giọng chế nhạo:
- Tôi mong rằng tôi không làm ông bị thất vọng nhiều quá?
Hắn hơi bĩu môi và nói với giọng hối lỗi:
- Thưa ông Bowman, tôi có thể tỏ ra hoàn toàn thẳng thắn với ông được không?
- Tôi ngại rằng câu trả lời của tôi là "Có đấy".
- Ồ, ông đừng nên nghĩ rằng tôi có ý định xúc phạm ông một cách hoàn toàn vô cớ. Tôi phải thừa nhận rằng cho tới bây giờ ông đã thoát khỏi tình thế khó khăn không tồi lắm. Nhưng ông đã hành động chậm chạp đến mức thất vọng. Ông thiếu sự lanh lẹn và lại hơi vụng về nữa.
- Chắc chắn là không bằng thằng cha đã bắn trượt tôi hai lần với viên đạn cỡ 300 đâu.
Hắn cười mủm.
- Đánh trúng đích đấy! Ông biết cách đối đáp thật bốp chát. Nhưng việc xảy ra nho nhỏ đó không làm tôi mất ngủ, không làm tôi… xem nào, bị tức tối ông có thể tin tôi nếu tôi quả quyết với ông rằng tôi rất ghét phải dùng tới bạo lực. Tôi thích trông vào sự thuyết phục và lẽ phải hơn.
- Rất tiếc những tên tay sai của ông không cùng uống một nguồn nước như vậy.
- Thưa ông Bowman, ông vừa nêu ra một nhận xét thích đáng. Tôi tin rằng chúng ta có thể đi đến sự thoả thuận với nhau. Đúng vậy, bọn chúng chỉ là những tên tay sai. Nhưng làm sao người ta lại có thể kết tội mặt trời đã gây ra nạn động đất? Ông không thể chê trách tôi về…
- Thế ai ra lệnh cho Peter sử dụng súng?
Hắn tì hai cùi chỏ lên bàn, các ngón tay chắp lại và liếc nhìn tôi với ánh mắt mơ màng.
- Thưa ông Bowman, tôi thấy ông đúng là mẫu người ưa tấn công trực diện. Thế mà tôi lại cứ hy vọng tìm thấy ông là một người đối thoại ngang tầm với tôi! Ông có thể hình dung rằng chính tôi, tôi thích cách nói ẩn ý, nói nửa chừng, sử dụng những từ người ta nghĩ mà không nói ra. Như thế mới thú vị biết bao! Cách thức này tránh cho ông không bị căng thẳ'ng thần kinh, không mất bình tĩnh. Ông có muốn tôi cho ông mượn quyển “Phê phán về lý trí thuần tuý” của tôi không? Nó là sách gối đầu giường của tôi đấy.
- Cám ơn. Tôi thích ông trả lời thẳng câu hỏi của tôi.
Hắn cau mày nói:
- Ông Bowman ạ, ông bắt đầu làm tôi bực tức với những cú điếng người của ông. Tôi không có thói quen chịu mất mặt ở chính ngay trong nhà của tôi.
- Nếu chỉ vì điều đó thì chúng ta có thể thay đổi khung cảnh nói chuyện.
- Thay đổi khung cảnh? - Hắn phá lên cười. - Thật lễ độ ông đề nghị đưa tôi đến sở cảnh sát? Ha, ha, ha! Ý kiến đó thật hay tuyệt. - Hắn tỏ ra lấy lại được tâm trạng vui vê. - Ông bạn Bowman thân mến, ông ngây thơ quá mức đấy. Cứ giả dụ rằng tôi đồng ý để ông làm như vậy thì kết quả như thế nào sẽ đến với ông? Cảnh sát à? Nhưng tôi đâu có sợ cảnh sát. Tôi không làm gì để rơi vào vòng tay luật pháp.
Tôi nhắc lại cho hắn nhớ:
- Một phụ nữ và ba người đàn ông đã bị chết.
- Thế rồi sao? Không phải tôi giết họ.
- Đúng vậy. Nhưng chính ông là người sắp đặt cho cái chết của họ.
- Tôi ư, ông Bowman, ông làm tôi bực mình đấy Những điều ông nói hoàn toàn phi lý.
- Có thể đó là quan niệm của ông. Nhưng không nhất thiết là của bồi thẩm đoàn.
- Ông Bowman, ông định hành động như thế nào để đưa tôi ra xét xử? Tôi chẳng bị liên luỵ chút nào trong những công việc bẩn thỉu của ông.
- Estelle Moran đã thú nhận trước khi chết.
Hắn vuốt ve bộ ria.
- À, lại con nỡm Estelle… Tôi có lý biết bao khi nói rằng không nên cho con nhãi đó biết một chút bí mật nào của chúng tôi. Ông Bowman, hãy cảnh giác với bọn phụ nữ, như vậy ông sẽ không bao giờ bị rắc rối. Ông bạn của ông và tôi, bác sĩ Cole, nếu biết cách nhắc nhở bọn phụ nữ vây quanh ông ta có thái độ biết điều hơn thì ông ta vẫn còn là người của chúng tôi.
- Lẽ ra bốn xác chết vẫn còn sống nếu ông biết cách nhắc nhở Peter.
- Ông muốn nói gì vậy?
- Tốt nhất là xô hắn vào tù.
- Ông Bowman này, tôi biết Peter ám ảnh ông cả ngày lẫn đêm. Một ám ảnh thật sự. Nhưng chúng ta có quyền gì để ném viên đá đầu tiên vào người hắn. Hắn không phải là một con người thông minh. Hắn hành động theo ý thích của hắn. Tôi thừa nhận rằng tôi không tán thành phương pháp của hắn nhưng nó lại tỏ ra hữu hiệu. Và trong đầu óc hắn chỉ có kết quả mới là đáng kể.
- Ít ra hắn đã phạm một sai lầm to lớn.
- Sai lầm gì hả ông Bowman thân mến?
- Hắn bắn trượt tôi. Bắn trượt tới ba lần.
- Đôi khi hắn có khả năng sửa chữa sai lầm đấy! - Không thể lầm lẫn được, trong giọng nói của Lucius có sự đe doạ.
- Không có chuyện đó đâu. Tôi không tin là Peter có cơ hội để lặp lại lần nữa. Cả hắn cũng như cả quan thầy đáng yêu của hắn.
Trong đôi mắt hắn lóe lên vẻ độc ác. Hắn nắm chặt hai tay và rít lên:
- Ông Bowman, ông đang đe doạ tôi đấy à?
- Tại sao tôi lại mất thì giờ đe doạ ông? Đúng ra Peter mới thực sự là đầu não của nhóm ông. Bởi vì cho phép tôi được nói với ông điều này: nếu ông tưởng ông luôn luôn là sếp của nhóm thì ông đã lầm lẫn đến mức khôi hài.
Hắn đẩy lui cái ghế ra phía sau và đứng lên.
- Tôi không thể tiếp ông được nữa. Mời ông đi ra ngay cho. Chúng tôi sẽ quan tâm tới ông vào lúc thích hợp. Và lần đó thì không có một sự sai lầm nào đâu.
Người hắn run lên vì giận dữ.
Tôi bắt tréo đôi chân và nói với giọng chế nhạo:
- Bất cứ người tử tù nào đều có quyền yêu cầu một ước muốn cuối cùng. Trước khi ông ấn nút để làm sấm sét nổ ra, tôi có thể đặt ông một câu hỏi được không, một câu thôi? Nói thật đi, ông và đồng phạm của ông là bác sĩ Cole, các ông đã có những hành động phi pháp về lĩnh vực nào?
Người hắn vẫn run lên và nếu ánh mắt hắn có thể giết người được thì tôi đã chết rồi. Tôi phá lên cười
- A con người hùng khủng khiếp là thế này ư? Làm bộ làm tịch cứ như con gà sống thiến đẹp mã ấy. Thật khôi hài hết sức. Và ông lại cả gan chỉ trích những phương pháp của tôi, cho tôi là "vụng về”.
Hắn bình tĩnh trở lại.
- Xin lỗi ông Bowman. Ông nói có lý, tôi không nên để mất bình tĩnh… Hắn lại ngồi xuống. - Mặc dầu như vậy. Tôi không thấy có lý do gì phải trả lời câu hỏi cuối cùng của ông.
- Ông sợ à?
- Sợ ông? Thôi nào ông Bowman, ông lại trở nên lố bịch rồi đấy! Nhưng tôi có thể thú nhận với ông là tất cả mọi tội ác trên đời này không làm tôi bị mất ngủ. Ngay cả nếu ông đến gặp cảnh sát cho họ biết tất cả những điều tôi vừa nói với ông, thì luật pháp cũng không thể khép tội tôi vào chuyện gì ông không có một chút xíu chứng cớ nào cả.
- Một khi Peter bị tóm tất hắn sẽ khai ra. Lúc đó tôi không thấy tương lai của ông có chút nào tốt đẹp đâu.
- Peter? - Lucius ngửa đầu ra phía sau cười ré lên. - Ông bạn Bowman thân mến, ông đánh giá quá thấp Peter đấy. Tôi có thể cho ông biết rằng không đời nào Peter chịu để bị bắt sống đâu. Và trước khi chết, hắn phải bắn gục khá nhiều các anh cớm đến mức tôi không muốn ở vào địa vị ông cảnh sát trưởng một tẹo nào. Vả lại còn vấn đề khác nữa. Ông không thấy rằng ông là người duy nhất có khả năng làm hắn nguy khốn hay sao? Ngoài ông ra, không kẻ nào nhìn thấy hắn rời khỏi căn hộ của Estelle.
- Chà, chà, ông cũng biết chuyện đó?
- Tại sao tôi lại phải chối?' Chỉ có tôi với ông ở đây và lời nói của tôi có giá trị hơn lời ông. Nhưng một lần nữa, ông đừng có lo ngại gì cho tôi. Hãy nghĩ đến bản thân ông thì hơn. Ông có thành thực tin rằng Peter để ông sống yên ổn khi hắn biết rằng ông, chỉ mình ông thôi, có thể làm cho hắn lên ngồi ghế điện? Thêm hay bớt một mạng người thì có nghĩa lý gì với Peter? - Một tia chế nhạo lóe lên trong đôi mắt Lucius. - Ông Bowman, ở vào địa vị ông, khi ngủ tôi phải che kín các tấm rèm và khoá trái cửa cẩn thận.
Hắn dừng một chút để châm thuốc rồi nói tiếp:
- Làm ơn đừng quay trở lại đây để mong gặp hắn. Ông chỉ chuốc lấy sự thất vọng mà thôi. Peter và tôi đã chấm dứt việc cộng tác với nhau ngay sau khi.… hừm… thủ tiêu bác sĩ Cole rồi… - Hắn cố nặn ra một nụ cười cho vẻ mặt bớt nghiêm khắc. - Bây giờ tình thế đã an toàn. Không bao giờ người ta có thể chứng tỏ chúng tôi đã cùng làm việc với nhau. Cole chết rồi. Cô gái xinh đẹp Moran cũng chết nốt. Bắt đầu từ đây không một kẻ nào có một chút ý nghĩ về những phi vụ nho nhỏ của Cole và của tôi ngoại trừ những thân chủ. Và chắc chắn bọn người này sẽ là những kẻ cuối cùng nói ra những điều liên quan đến tôi chừng nào họ không còn bị lo lắng nữa. Ngoài ra giữa họ và tôi không bao giờ trực tiếp tiếp xúc với nhau…
- A, thế ra là chuyện tống tiền?
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Hắn nhún vai nói:
- Có thể là đúng mà cũng có thể là không.
- Cole cung cấp đạn dược còn Peter và ông là những kê khai hoả. Cole, bác sĩ tâm thần đã phản bội sự tín nhiệm của các nữ thân chủ. Những người phụ nữ đó kể cho ông ta nghe hết mọi chuyện và Cole sang tai cho ông biết những lời thú nhận bê bối nhất. Chính ông đã vạch ra sách lược và ấn định số tiền phải nộp, còn Peter, hắn chỉ làm nhiệm vụ đi thu tiền.
Tôi phì cười. Lucius hỏi với giọng lễ phép:
- Có chuyện gì làm ông vui vẻ thế?
- Có đấy! Tôi nghĩ tới Joe Wanaker giở trò tống tiền Helen Cole trong khi bố cô gái lại đứng đầu một tổ chức tống tiền khác. Và tôi hiểu sự suy sụp bất ngờ của thân chủ đã quá cố của tôi, từ địa vị tên đao phủ bất thình lình chuyển sang vai trò nạn nhân và bản thân ông ta bị sập vào bẫy do chính mình giương ra để hại người khác.
Lucius nói:
- Tôi không thấy điều gì khôi hài trong những lời ông vừa nói. Thẳng thừng mà nói, tôi không quan tâm chút nào về lời lẽ của ông vì những điều bất ngờ đến từ phía ông không làm hề hấn chút nào nên tôi nghĩ rằng tốt nhất chúng ta nên chia tay là hơn. - Hắn ấn nút chuông ở ngay trước mặt. - Davy sẽ dẫn ông ra.
Tôi đứng lên nói:
- Lucius, ông quên mất một vấn đề nhổ. Vấn đề nhỏ đó là cơ sở làm tôi tức cười… Joe Wanaker…
Hắn lạnh lùng cãi lại:
- Tôi không thấy thằng cha Wanaker có liên quan gì trong chuyện này.
Cửa mở ra đúng lúc hắn vừa nói xong. Tôi giải thích cho hắn rõ:
- Đơn giản là thế này, Wanaker khám phá ra sự thật về mối làm ăn của các ông. Đó là một con người khéo léo và biết lo xa. Trong khi bản thân gã tiến hành tống tiền Helen Cole, gã ghi lại dần dần những điều gã biết. Hồ sơ đó được cất kỹ trong cốp của gã. Và hồ sơ đó tôi đã lấy đi sau khi phát hiện Wanaker bị chết. Như ông có thể nhận thấy, Peter đã mắc phải một sơ suất khá nghiêm trọng và lần này chính ông có nguy cơ phải trả giá.
Davy bước lại gần hai chúng tôi, vẻ mặt lo lắng, gã hỏi:
- Thưa ông, ông bấm chuông gọi tôi?
- Ông Bowman sắp sửa chia tay với chúng ta, - Lucius nói, - nhưng tôi nghĩ ta nên lưu ông ta lại một chút. Davy hãy cứ đứng đấy, có thể tôi cần đến anh. - Rồi hắn quay sang tôi - Ông Bowman, xin mời ông nói tiếp Chuyện ông kể làm tôi thích thú cao độ. Ông vừa nói gì nhỉ?
- Tôi nói rằng tôi thu thập được khá nhiều tin tức đủ để làm cho ông nằm ấp trong một thời gian.
- Ông giở trò bịp.
- Không ai giở trò bịp khi trong tay có đầy những con ách.
- Thế thì ông chứng tỏ đi!
- Thế ông nghĩ tôi làm thế nào khám phá ra tung tích của ông?
Đầu óc hắn chìm đắm trong sự suy nghĩ. Trên môi hắn vẫn luôn luôn mỉm cười, nhưng lần này tôi thấy trong ánh mắt hắn có vẻ lo lắng. Bất chợt hắn lên tiếng hỏi:
- Tại sao ông lại nói cho tôi biết mọi chuyện như vậy?
- Chính ông là đầu não, ông không cố đoán ra ư?
- A phải. Chắc chắn ông muốn có một cái gì đấy.
- Có thể như vậy.
Bất chợt nét mặt hắn biểu lộ vẻ khoan khoái. Hắn tuyên bố như tự nói với chính mình:
- Chắc chắn là thế rồi. Mọi cái có thể đem bán, mọi cái có thể mua được. Chỉ cớ cái giá là thay đổi thôi - Hắn ngẩng đầu và chăm chú nhìn tôi. - Bởi vì ông cho rằng ông đang giữ hồ sơ gây nguy hại cho tôi, điều này thì tôi vẫn còn nghi ngờ đấy, ông muốn trao đổi như thế nào?
- Tôi không cần tiền.
- Thế ông muốn gì?
- Peter.
Tôi nghe thấy tiếng cười nhạo của Davy ở sau lưng. Lucius tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Tại sao ông lại muốn thế?
- Làm cho hắn trở thành một ngôi sao trong vở bi kịch nho nhỏ. Nhà nước truy tố Peter Ardente mà tôi vừa là đạo diễn vừa là ông bầu.
- Khoan đã, Davy, - Lucius thét lên. - Cứ để cho ông ta nói đã, thằng ngu!
Tôi vụt quay lại. Bàn tay Davy bọc một cái mùi xoa thắt nút ở bốn góc. Gã định dùng cái đó đập vào đầu tôi. Tôi nhảy vọt tránh sang một bên và định rút khẩu 38 ra. Lucius nói:
- Nếu tôi là ông, tôi không dám cựa quậy đâu.
Tôi liếc nhanh nhìn hắn. Hắn đe doạ tôi bằng một khẩu súng lục nhỏ xíu, ngón tay hợm săn trên cò súng.
Ngay cùng lúc đó một vật gì cứng đập ngay phía trên tai tôi, có tiếng sét loảng xoảng. Chiếc mùi xoa của Davy chứa đầy các đồng tiền bằng kim khí và gã dùng thứ đó làm một cây ma trắc. Bị đánh gục gần bất tỉnh, tôi vẫn cố vung một quả đấm nhưng gã đã hạ chiếc mùi xoa xuống và lần này đánh vào cánh tay tôi. Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng xương mình bị gãy. Tôi vung tay kia định đánh vào cằm nhưng gã đã nhảy lui về phía sau một bước ra ngoài tầm đánh của tôi. Tôi tránh được cú đấm thứ ba của gã nhưng đến cú thứ tư thì tôi bị gã đánh vào đúng giữa trán. Mắt tôi nẩy đom đóm còn đôi chân đứng không vững. Davy lại tiếp tục nện. Tôi giơ cánh tay trái để bảo vệ bộ mặt. Gã đá một cú vào bụng tôi thật tàn nhẫn. Hai đầu gối tôi quỵ xuống và người nôn nao muốn ói.
Thêm một cú nữa làm tôi ngã bổ chửng rồi Davy dùng chiếc mùi xoa tiếp tục nện tôi một cách có bài bản. Tôi cố gượng đứng dậy. Gã ngừng tay một lát như để xem xét kết quả rồi đập một cú vào gáy tôi. Tôi nôn thốc nôn tháo trước khi lại ngã gục lần nữa xuống tấm thẳm. Một màn sương mù lung linh trước mắt tôi. Rồi gã biến mất trong một giây đồng hồ và tôi lại nhìn thấy cả hai tên được bao quanh bởi một loại quầng sáng. Lucius đã cất súng và đang ngắm nhìn tôi như một nhà bác học đang theo dõi cơn hấp hối của một con vật thí nghiệm.
Còn Davy cúi xuống người tôi tìm một chỗ để nện tiếp. Nếu cứ kéo dài thêm năm phút như thế này thì toi đời Glenn Bowman.
Davy lại nâng chiếc mùi xoa lên. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Bất chợt tôi nghe tiếng Lucius nói:
- Davy, thế là đủ rồi. Chúng ta không định giết hắn… ít ra là trong lúc này. Trước hết ta cần phải xác lập xem có điều gì là thật trong câu chuyện hắn kể về Wanaker. Tôi nghĩ rằng lúc này chắc hắn phải hiểu là thời điểm nói đùa đã qua rồi.
- Vâng, thưa ông Lucius, - Davy nói với giọng tiếc rẻ. - Để cho Peter có niềm vui trong việc khử tên mật thám bẩn thỉu này.
Gã cúi xuống người tôi và quật chiếc mùi xoa vào tai tôi lần nữa.
Cú đánh như một tiếng bom nổ. một mặt trời chói lọi làm tôi loá mắt và tôi có cảm giác như muốn ngàn cái kim đang đâm vào người.
Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc rất nhỏ nhưng cũng rất rõ kèm theo một giọng nói phụ nữ:
- Chuyện gì đến với ông Bowman thế? Ông ta bị ốm à?
Giọng nói này, lạ lùng thay giống hệt giọng nói của Miriam Cole.
Sau đó là tôi bị ngất không còn biết gì nữa.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook