Bước Về Phía Anh
-
Chương 7
**
Hôm sau Diệp Linh dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho anh, một phần do cô lạ nhà không ngủ được, một phần cũng là do cô muốn nấu một bữa thật đoàng hoàng để cảm ơn anh đã giúp đỡ cô trong hoàn cảnh khó khăn này.
Reng….reng….reng..
Tiếng chuông báo thức reo lên, trên giường lớn, hình ảnh người con trai tuấn tú đang lồm cồm bò dậy tắt chuông rồi đứng dậy vào nhà tắm.
Vệ sinh cá nhân xong, Hữu Đức theo thói quen đi xuống nhà chuẩn bị bữa ăn mà quên mất trong nhà vẫn còn một người nữa. Anh mắt nhắm mắt mở đi từ cầu thang vào nhà bếp mà khổ cái nhà bếp ngay cạnh cầu thang nên tầm mắt anh bị chắn không nhìn thấy cô nên cứ thế đi thẳng vào, Diệp Linh trên tay đang cầm cốc ca phê đi ra cũng không nhin thấy nhau. Rồi việc gì đến cũng đến, hai người đâm sầm vào tách cafe nóng trên tay cô cứ thế bị anh hứng trọn vào người.
Á….rát quá.
A…….A.. Anh làm cái gì vậy.
“ Tôi hỏi cô làm cái gì thì có, rát quá”. Hữu Đức vừa nói vừa nhảy tưng tưng lên cho bớt rát
Diệp Linh thấy trên người anh bắt đầu xuất hiện vài vùng đỏ ửng, trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng, muốn giúp mà không biết làm gì cứ lúng ta lúng túng nhìn anh. Hữu Đức nhìn kẻ thủ phạm gây tội là cô cứ ngây ngốc ở đó thì quát lớn “ Cô còn không mau đi lấy thuốc cho tôi”
Giật mình trước tiếng quát của anh, Diệp Linh vội vàng chạy đến tủ y tế lấy thuốc, khổ nỗi thuốc trong tủ y tế của anh toàn chữ nước ngoài cô chẳng thể nào đọc được vì vậy cô liền cầm hết tất cả các loại thuốc chạy về phía anh.
_Thuốc đây, anh xem loại nào trị bỏng.
_Cái kia, cái tuýp màu xanh đó.
_Đây á.
_ Đúng rồi.
_ Anh ngồi xuống đây tôi bôi thuốc cho.
Hữu Đức theo hướng tay cô chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Diệp Linh bóp thuốc từ tuýp ra bôi lên những vết đỏ trên người anh, đôi tay mềm mại của cô nhẹ nhàng thoa thuốc lên người anh. Bàn tay cô nhẹ nhàng lướt trên cơ thế rắn chắc của anh như có một luồng điện chạy thẳng vào người anh khiến cả người anh bỗng chốc tê cứng. Nhận thấy sự biến hóa trên cơ thể anh, Diệp Linh lại tưởng anh rát quá nên cố gắng làm nhẹ hơn vừa bôi vừa dùng miệng thổi thổi nhẹ giúp anh đỡ rát hơn. Hành động vô tư này của cô lại càng khiến ai kia khó chịu hơn nữa, anh bất đắc dĩ phải lên tiếng” Diệp Linh, cô bôi nhanh nhanh lên tôi sắp rát mà chết rồi đây”
_Tôi tưởng anh đau.
_ Đau. Cô không bôi nhanh lên tôi chết vì đau bây giờ.
Diệp Linh thấy anh nói vậy liền nhanh nhanh chóng chóng cố gắng bôi thuốc thật nhanh.
“ Xong rồi”. Cô reo lên, bỏ lọ thuốc trên tay xuống.
_ Cô thật là. Mới ngày đầu làm việc đã muốn giết ông chủ rồi.
_ Xin lỗi mà. Tôi cũng đâu cố ý.
_Haizz. Thôi cô đi làm nốt bữa sáng đi. Không tôi lại chết vì đói bây giờ.
_ Vâng.
King….Kong…King….Kong.
“ Có người đến,để tôi ra mở cửa cho”. Vừa dứt lời là cô đã chạy biến ra ngoài.
Cổng vừa mở ra, một người con gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mặt cô. Dường như khá bất ngờ trước sự hiện của Diệp Linh trong căn nhà này, cô gái đó liền hỏi “ Cô là…”
_Diệp Linh, ai đấy.
_ Như Thùy, sao em…lại đến đây. Anh vô cùng ngạc nhiên khí thấy cô gái kia xuất hiện ở đây, ánh mắt xẹt qua tia hốt hoảng, trong lòng lo lắng vô cùng.
_ Sao, chẳng lẽ em không đựơc đến đây. Mà cũng đúng thôi anh cũng đâu muốn em đến. Rất tiếc là em đã đến rồi. Cũng may, là em trốn anh đến đây chứ nếu không đến đây em làm sao biết được chuyện hay ho mà anh đang làm. Đúng không. Như Thùy nói với giọng điệu đầy mỉa mai.
Hôm sau Diệp Linh dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho anh, một phần do cô lạ nhà không ngủ được, một phần cũng là do cô muốn nấu một bữa thật đoàng hoàng để cảm ơn anh đã giúp đỡ cô trong hoàn cảnh khó khăn này.
Reng….reng….reng..
Tiếng chuông báo thức reo lên, trên giường lớn, hình ảnh người con trai tuấn tú đang lồm cồm bò dậy tắt chuông rồi đứng dậy vào nhà tắm.
Vệ sinh cá nhân xong, Hữu Đức theo thói quen đi xuống nhà chuẩn bị bữa ăn mà quên mất trong nhà vẫn còn một người nữa. Anh mắt nhắm mắt mở đi từ cầu thang vào nhà bếp mà khổ cái nhà bếp ngay cạnh cầu thang nên tầm mắt anh bị chắn không nhìn thấy cô nên cứ thế đi thẳng vào, Diệp Linh trên tay đang cầm cốc ca phê đi ra cũng không nhin thấy nhau. Rồi việc gì đến cũng đến, hai người đâm sầm vào tách cafe nóng trên tay cô cứ thế bị anh hứng trọn vào người.
Á….rát quá.
A…….A.. Anh làm cái gì vậy.
“ Tôi hỏi cô làm cái gì thì có, rát quá”. Hữu Đức vừa nói vừa nhảy tưng tưng lên cho bớt rát
Diệp Linh thấy trên người anh bắt đầu xuất hiện vài vùng đỏ ửng, trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng, muốn giúp mà không biết làm gì cứ lúng ta lúng túng nhìn anh. Hữu Đức nhìn kẻ thủ phạm gây tội là cô cứ ngây ngốc ở đó thì quát lớn “ Cô còn không mau đi lấy thuốc cho tôi”
Giật mình trước tiếng quát của anh, Diệp Linh vội vàng chạy đến tủ y tế lấy thuốc, khổ nỗi thuốc trong tủ y tế của anh toàn chữ nước ngoài cô chẳng thể nào đọc được vì vậy cô liền cầm hết tất cả các loại thuốc chạy về phía anh.
_Thuốc đây, anh xem loại nào trị bỏng.
_Cái kia, cái tuýp màu xanh đó.
_Đây á.
_ Đúng rồi.
_ Anh ngồi xuống đây tôi bôi thuốc cho.
Hữu Đức theo hướng tay cô chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Diệp Linh bóp thuốc từ tuýp ra bôi lên những vết đỏ trên người anh, đôi tay mềm mại của cô nhẹ nhàng thoa thuốc lên người anh. Bàn tay cô nhẹ nhàng lướt trên cơ thế rắn chắc của anh như có một luồng điện chạy thẳng vào người anh khiến cả người anh bỗng chốc tê cứng. Nhận thấy sự biến hóa trên cơ thể anh, Diệp Linh lại tưởng anh rát quá nên cố gắng làm nhẹ hơn vừa bôi vừa dùng miệng thổi thổi nhẹ giúp anh đỡ rát hơn. Hành động vô tư này của cô lại càng khiến ai kia khó chịu hơn nữa, anh bất đắc dĩ phải lên tiếng” Diệp Linh, cô bôi nhanh nhanh lên tôi sắp rát mà chết rồi đây”
_Tôi tưởng anh đau.
_ Đau. Cô không bôi nhanh lên tôi chết vì đau bây giờ.
Diệp Linh thấy anh nói vậy liền nhanh nhanh chóng chóng cố gắng bôi thuốc thật nhanh.
“ Xong rồi”. Cô reo lên, bỏ lọ thuốc trên tay xuống.
_ Cô thật là. Mới ngày đầu làm việc đã muốn giết ông chủ rồi.
_ Xin lỗi mà. Tôi cũng đâu cố ý.
_Haizz. Thôi cô đi làm nốt bữa sáng đi. Không tôi lại chết vì đói bây giờ.
_ Vâng.
King….Kong…King….Kong.
“ Có người đến,để tôi ra mở cửa cho”. Vừa dứt lời là cô đã chạy biến ra ngoài.
Cổng vừa mở ra, một người con gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mặt cô. Dường như khá bất ngờ trước sự hiện của Diệp Linh trong căn nhà này, cô gái đó liền hỏi “ Cô là…”
_Diệp Linh, ai đấy.
_ Như Thùy, sao em…lại đến đây. Anh vô cùng ngạc nhiên khí thấy cô gái kia xuất hiện ở đây, ánh mắt xẹt qua tia hốt hoảng, trong lòng lo lắng vô cùng.
_ Sao, chẳng lẽ em không đựơc đến đây. Mà cũng đúng thôi anh cũng đâu muốn em đến. Rất tiếc là em đã đến rồi. Cũng may, là em trốn anh đến đây chứ nếu không đến đây em làm sao biết được chuyện hay ho mà anh đang làm. Đúng không. Như Thùy nói với giọng điệu đầy mỉa mai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook