Nhờ phúc của Thẩm Tịch, buổi tối hôm nay, Lộc Nhiên lại mất ngủ, sáu chữ vừa nãy anh nói cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn trong đầu cô, không có cách nào xua tan nó đi được. Mãi cho đến khi chơi hết pin điện thoại, Lộc Nhiên cũng không có ý định đi ngủ. Đứng dậy cắm sạc cho điện thoại xong, Lộc Nhiên mới chú ý đến chiếc điện thoại đời cũ kia, nghĩ đến chuyện lần trước Thẩm Tịch hỏi, cô lập tức mở di động ra xem.

Thời điểm xuất ngoại đi du học, cô không mang theo chiếc điện thoại này, nhưng vẫn giữ lại số điện thoại này. Ba mẹ vẫn trả tiền điện thoại định kì cho cô, có lẽ bởi vì không thể buông bỏ hoàn toàn được, trong lòng vẫn còn giữ mãi những chờ mong.

Lúc trước cô xuất ngoại không báo trước một tiếng, có không ít người tìm cô, gửi rất nhiều tin nhắn. Lộc Nhiên mở tin nhắn ra, đang xem đến số tin nhắn nhận được gần đây nhất, cả người hơi ngơ ngẩn.

Là tin nhắn từ Thẩm Tịch, ước chừng đã khá lâu rồi.

Mà tin nhắn cuối cùng, ngay đúng ngày cô trở về nước.

——– “Cuối cùng em đã về, lần này anh sẽ không để em rời đi nữa.”

Tay Lộc Nhiên run rẩy nhấn vào, kéo đến những tin nhắn đầu tiên, những điều này làm cho cô rối rắm, để ý một chút, tức khắc có đáp án.

__

Lúc trước khi Lộc Nhiên đột nhiên tỏ tình với Thẩm Tịch, khiến anh lúng túng rất lâu, nói từ chối theo bản năng. Nhưng khi về nhà lại mất ngủ, anh bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm này, muốn xác nhận xem có phải tình cảm của mình dành cho cô hoàn toàn theo một cách khác hay không.

Anh rất có thiên phú trong việc học tập, song lại rất ngu ngơ trong mấy chuyện tình cảm thế này, nhưng anh có thể khẳng định rằng, tình cảm của anh đối với Lộc Nhiên đúng là khác với những người khác. Mấy ngày liên tiếp, anh hỏi ý kiến của những người bạn, tra cứu tài liệu liên quan, cuối cùng mới xác nhận, anh cũng thích Lộc Nhiên.

Sau khi xác định kết luận của mình là đúng, anh lập tức chạy đi tìm Lộc Nhiên, không ngờ lại chỉ nhận được tin cô đã xuất ngoại. Thẩm Tịch như thể cắn phải răng cấm, sự đau lòng và tự trách như đánh thẳng vào mặt anh, dường như không hề có chút do dự, anh dự định sẽ bay sang Anh quốc, tìm Lộc Nhiên để giải thích rõ ràng. Nhưng không ngờ vào lúc này, bà nội của anh lại phải vào phòng cấp cứu, nguy hiểm rình rập mọi lúc mọi nơi, Thẩm Tịch và người nhà thức trắng đêm canh ở bên cạnh bà nội, nhưng bà vẫn không thể ở lại nữa, cuối cùng gia đình phải tổ chức tang lễ.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tịch tìm lại số điện thoại của Lộc Nhiên, nhưng đã bị cho vào danh sách đen, chờ đến khi tang lễ kết thúc, Thẩm Tịch mới có thời gian bay sang Anh quốc. Anh dựa theo địa chỉ lấy được từ Dư Tân Tân để đi tìm Lộc Nhiên, lại không ngờ rằng đúng lúc này gặp cô đang thân mật với một nam sinh khác, khuôn mặt tươi cười rất vui vẻ. Nhìn thấy cô sống tốt như vậy, anh đã an tâm rồi, không tiến lên chào hỏi, lập tức mua vé máy bay về nước.

Nhưng vẫn duy trì thói quen gửi tin nhắn cho Lộc Nhiên, từ những việc lông gà vỏ tỏi, đến những thời khắc quan trọng trong đời người, anh đều sẽ gửi cho cô một tin nhắn, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cho nên sau khi Lộc Nhiên xem hết toàn bộ tin nhắn anh gửi, dường như đã hết rõ mọi chuyện.

Tia nắng ban mai ló rạng bên ngoài cửa sổ, bởi vì thức trắng đêm cộng thêm khóc, hai mắt Lộc Nhiên đã đỏ bừng, trong lòng cực kì áy náy.

Cô biết bà nội của Thẩm Tịch qua đời là ba tháng sau khi đến Anh quốc, cô còn biết bà nội là một người vô cùng quan trọng đối với Thẩm Tịch, chắc chắn anh cảm thấy rất đau khổ và bất lực. Không thể cãi lại được tiếng lòng của mình, cô lén mua vé bay về thăm Thẩm Tịch, khi đó anh đã lên đại học, trở thành một nhân vật phong vân trong trường học, và cũng là đối tượng được gán ghép với Tô Nguyên.

Lộc Nhiên đến ký túc xá tìm Thẩm Tịch, lại không thể tìm thấy anh, đổi lại chỉ có bạn cùng phòng của anh ở đó, bọn họ đã nói với cô rằng: “Thẩm Tịch đi hẹn hò rồi.” Cô hồn vía lên mây, chạy ngay ra cửa thì nhìn thấy Thẩm Tịch đang đi cùng Tô Nguyên, cô chật vật chốn đi, nhìn hai người trai tài gái sắc đi qua trước mặt mình, Lộc Nhiên cười khổ, quay trở về Anh quốc.

Hơn nữa, nam sinh có mối quan hệ thân mật với cô ở nước ngoài, thật ra là em họ của cô thôi, hai người cùng thuê chung một căn hộ bên ngoài trường học, nên chăm sóc lẫn nhau.

Còn Tô Nguyên, cũng chỉ là một người bạn học có chung sở thích với Thẩm Tịch mà thôi, bởi vì họ đều tham gia nghiên cứu chung một đề tài nên mới thường xuyên đi chung để trao đổi, và cùng với những người bạn học khác họp mở cuộc họp lên kế hoạch thành lập công ty, không hề thân mật với nhau như tin đồn.

Lúc này đây mới phát hiện, giữa hai người tồn tại thật nhiều hiểu lầm như vậy, vô tình bỏ lỡ nhau năm năm trời.

Đột nhiên di động trong tay rung lên, nhận được một tin nhắn mới.

“Lần này đến lượt anh theo đuổi em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương