Bước Thật Chậm Về Phía Anh
-
Chương 50: Chỉ anh và em
Mộng Linh nhíu nhẹ chân mày, đôi mắt từ từ mở ra, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp như tạc tượng của Cố Tử Sâm đang chăm chú nhìn mình.
Cơ thể hai người không một mảnh vải che thân, Mộng Linh xấu hổ bèn chui vào trong chăn, không dám đối diện với hắn.
“Em ngại cái gì?”
Cố Tử Sâm kéo chăn xuống, gương mặt đang đỏ lên như trái cà chua chín của Mộng Linh. Bị hắn trêu chọc, cô nhắm tịt hai mắt, vội vàng quay lưng lại.
“Tử Sâm, anh thật xấu!”
“Làm sao lại mắng anh rồi?”
“Còn không phải vì anh ăn hiếp em sao?” Mộng Linh phụng phịu, cô cũng không biết mình trở nên trẻ con như vậy từ bao giờ nữa.
Cố Tử Sâm bật cười, ôm lấy eo cô đầy tình tứ:
“Anh đâu có ăn hiếp em?”
Hắn xoay người Mộng Linh lại, bàn tay không an phận sờ mó khắp cơ thể mịn màng. Hôm nay cô lại được mở rộng tầm mắt, mới biết người đàn ông này còn có bộ mặt biến thái như vậy, lúc trước, cô vẫn tưởng Cố Tử Sâm là một tên lạnh lùng, cấm dục.
“Ưm, Tử Sâm… em nhột!”
Cố Tử Sâm nghe vậy mới tha cho Mộng Linh. Hắn ngồi thẳng dậy, lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người rồi bế cô xuống khỏi giường.
“Tử Sâm, em tự mình đi được.”
“Có chắc không? Hai chân của em còn sức sao?”
Bị hắn nói trúng, Mộng Linh đành im bặt, để cho Cố Tử Sâm bế mình vào phòng tắm.
“Em tự mình làm vệ sinh cá nhân là được rồi. Anh… anh đi ra ngoài đi!”
Dù hai người đã trải qua một đêm mặn nồng nhưng Mộng Linh vẫn cảm thấy rất ngại khi tiếp xúc thân mật với hắn. Cố Tử Sâm cũng không làm khó cô, bèn ra ngoài.
Hắn dọn dẹp ga trải giường, nhìn thấy vệt máu khô ở đó, tâm trạng bỗng chùng xuống. Lần đầu tiên của Mộng Linh là dành cho hắn, Cố Tử Sâm vừa thấy vui vẻ, vừa có chút cảm giác nặng nề.
Hắn siết nhẹ bàn tay thành nắm đấm, một lúc sau mới thả lòng, mang theo chiếc ga trải giường đã bẩn rời khỏi phòng.
Bữa ăn sáng đã được thím Vương chuẩn bị sẵn đặt trên bàn, Minh Châu cũng đã đến trường đi học. Cố Tử Sâm pha một ly sữa ấm, đưa tận tay cho Mộng Linh.
“Cảm ơn anh!”
Mộng Linh nhận lấy, chậm rãi uống cạn. Cố Tử Sâm chăm chú nhìn cô, cho đến khi chất lỏng màu trắng trong ly vơi đi hết, hắn mới thở dài nhè nhẹ.
“Đưa ly anh đi rửa cho.”
Cố Tử Sâm giành lấy chiếc ly từ tay Mộng Linh, mang đến bồn rửa tay rửa sạch.
Hắn đứng thất thần ra một lúc, ánh mắt mơ màng khó đoán.
“Tử Sâm, anh đang nghĩ gì thế?”
“À… không có gì.”
Đột nhiên Mộng Linh đứng ngay đằng sau làm cho Cố Tử Sâm giật mình. Hắn đặt chiếc ly lên kệ, sau đó bước đến ôm lấy cô gái nhỏ.
“Nếu em mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đến công ty làm việc.”
“Như vậy cũng được sao?
“Tất nhiên là được.”
Mộng Linh ngước mặt ra đằng sau nhìn hắn, chớp chớp hai mắt:
“Nhưng mà sẽ bị trừ lương.”
“Anh sẽ không trừ.” Cố Tử Sâm đáp lại ngay lập tức.
Cô bật cười, mân mê mấy đầu ngón tay đang đặt trên eo mình.
“Em có thể tin được không đây?”
“Lời của chủ tịch còn không đáng tin sao? Hôm nay em nghỉ làm sẽ có lương, còn nếu đi làm, vậy… tháng này trừ mười phần trăm lương thưởng.”
“Đáng ghét, anh lại chọc em!” Mộng Linh bặm môi đánh nhẹ vào vai hắn.
Hai người ôm nhau một hồi lâu, thoải mái thể hiện tình cảm. Cố Tử Sâm hôn nhẹ lên mái tóc Mộng Linh, cất giọng êm dịu như nước:
“Tối nay chúng ta ra ngoài hẹn hò đi.”
“Anh muốn đi đâu? Có cần em xin phép cô giáo cho Tiểu Châu về sớm không?”
“Không cần! Tối nay chúng ta đi ăn tối. Chỉ em và anh.” Hắn nhấn mạnh.
Còn về Minh Châu, Cố Tử Sâm sẽ nhờ Phương Lan đón con bé về Cố gia, ăn tối rồi ngủ lại qua đêm ở đó.
Mộng Linh vốn nhút nhát, nên Cố Tử Sâm càng cần phải chủ động hơn trong mối quan hệ này. Dù cho hắn không thuộc tuýp người lãng mạn, nhưng mấy chuyện hẹn hò giống như những cặp đôi khác, sao hắn có thể để cô chịu thiệt thòi?
Dùng xong bữa sáng, Cố Tử Sâm đến Cố thị, Mộng Linh nghe lời hắn ở nhà nghỉ ngơi. Trong lúc làm việc, thi thoảng hắn sẽ gọi cho cô, hỏi thăm vài câu rồi mới yên tâm tiếp tục xử lý công việc.
Đồng hồ treo tường điểm hai giờ chiều, Cố Tử Sâm di chuyển ra xe, đến điểm hẹn để gặp đối tác. Trình Bân làm tài xế, còn hắn ngồi đằng sau tranh thủ chút thời gian xem lại vài thông tin quan trọng.
Cuộc đàm phán kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đi đến thỏa thuận như mong đợi. Ký kết hợp đồng xong, Cố Tử Sâm mang theo tâm trạng vui vẻ rời khỏi nhà hàng.
Chợt, bên đường có hai người khiến hắn phải chú ý. Dù khoảng cách khoảng cách không quá gần nhưng hắn vẫn nhận ra được một trong số họ là Bội Lâm, còn người chỉ thấy bóng lưng kia… rất giống Cố Kiến Luân!
Bíp… bíp…
“Chủ tịch, cẩn thận!”
Cố Tử Sâm vội vàng băng qua đường, không kịp quan sát phương tiện xung quanh. Một chiếc ô tô từ đằng xa lao đến, cũng may là Trình Bân kịp thời kéo hắn lại.
Nhưng mà bên kia đường, hai người kia đã sớm ngồi lên chiếc ô tô sang trọng, lái đi mất.
Cũng may Cố Tử Sâm kịp nhìn thấy biển số xe, phút chốc đã ghi nhớ trong đầu.
“Tôi không sao. Trợ lý Trình, cậu mau giúp tôi điều tra một việc.”
Cơ thể hai người không một mảnh vải che thân, Mộng Linh xấu hổ bèn chui vào trong chăn, không dám đối diện với hắn.
“Em ngại cái gì?”
Cố Tử Sâm kéo chăn xuống, gương mặt đang đỏ lên như trái cà chua chín của Mộng Linh. Bị hắn trêu chọc, cô nhắm tịt hai mắt, vội vàng quay lưng lại.
“Tử Sâm, anh thật xấu!”
“Làm sao lại mắng anh rồi?”
“Còn không phải vì anh ăn hiếp em sao?” Mộng Linh phụng phịu, cô cũng không biết mình trở nên trẻ con như vậy từ bao giờ nữa.
Cố Tử Sâm bật cười, ôm lấy eo cô đầy tình tứ:
“Anh đâu có ăn hiếp em?”
Hắn xoay người Mộng Linh lại, bàn tay không an phận sờ mó khắp cơ thể mịn màng. Hôm nay cô lại được mở rộng tầm mắt, mới biết người đàn ông này còn có bộ mặt biến thái như vậy, lúc trước, cô vẫn tưởng Cố Tử Sâm là một tên lạnh lùng, cấm dục.
“Ưm, Tử Sâm… em nhột!”
Cố Tử Sâm nghe vậy mới tha cho Mộng Linh. Hắn ngồi thẳng dậy, lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người rồi bế cô xuống khỏi giường.
“Tử Sâm, em tự mình đi được.”
“Có chắc không? Hai chân của em còn sức sao?”
Bị hắn nói trúng, Mộng Linh đành im bặt, để cho Cố Tử Sâm bế mình vào phòng tắm.
“Em tự mình làm vệ sinh cá nhân là được rồi. Anh… anh đi ra ngoài đi!”
Dù hai người đã trải qua một đêm mặn nồng nhưng Mộng Linh vẫn cảm thấy rất ngại khi tiếp xúc thân mật với hắn. Cố Tử Sâm cũng không làm khó cô, bèn ra ngoài.
Hắn dọn dẹp ga trải giường, nhìn thấy vệt máu khô ở đó, tâm trạng bỗng chùng xuống. Lần đầu tiên của Mộng Linh là dành cho hắn, Cố Tử Sâm vừa thấy vui vẻ, vừa có chút cảm giác nặng nề.
Hắn siết nhẹ bàn tay thành nắm đấm, một lúc sau mới thả lòng, mang theo chiếc ga trải giường đã bẩn rời khỏi phòng.
Bữa ăn sáng đã được thím Vương chuẩn bị sẵn đặt trên bàn, Minh Châu cũng đã đến trường đi học. Cố Tử Sâm pha một ly sữa ấm, đưa tận tay cho Mộng Linh.
“Cảm ơn anh!”
Mộng Linh nhận lấy, chậm rãi uống cạn. Cố Tử Sâm chăm chú nhìn cô, cho đến khi chất lỏng màu trắng trong ly vơi đi hết, hắn mới thở dài nhè nhẹ.
“Đưa ly anh đi rửa cho.”
Cố Tử Sâm giành lấy chiếc ly từ tay Mộng Linh, mang đến bồn rửa tay rửa sạch.
Hắn đứng thất thần ra một lúc, ánh mắt mơ màng khó đoán.
“Tử Sâm, anh đang nghĩ gì thế?”
“À… không có gì.”
Đột nhiên Mộng Linh đứng ngay đằng sau làm cho Cố Tử Sâm giật mình. Hắn đặt chiếc ly lên kệ, sau đó bước đến ôm lấy cô gái nhỏ.
“Nếu em mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đến công ty làm việc.”
“Như vậy cũng được sao?
“Tất nhiên là được.”
Mộng Linh ngước mặt ra đằng sau nhìn hắn, chớp chớp hai mắt:
“Nhưng mà sẽ bị trừ lương.”
“Anh sẽ không trừ.” Cố Tử Sâm đáp lại ngay lập tức.
Cô bật cười, mân mê mấy đầu ngón tay đang đặt trên eo mình.
“Em có thể tin được không đây?”
“Lời của chủ tịch còn không đáng tin sao? Hôm nay em nghỉ làm sẽ có lương, còn nếu đi làm, vậy… tháng này trừ mười phần trăm lương thưởng.”
“Đáng ghét, anh lại chọc em!” Mộng Linh bặm môi đánh nhẹ vào vai hắn.
Hai người ôm nhau một hồi lâu, thoải mái thể hiện tình cảm. Cố Tử Sâm hôn nhẹ lên mái tóc Mộng Linh, cất giọng êm dịu như nước:
“Tối nay chúng ta ra ngoài hẹn hò đi.”
“Anh muốn đi đâu? Có cần em xin phép cô giáo cho Tiểu Châu về sớm không?”
“Không cần! Tối nay chúng ta đi ăn tối. Chỉ em và anh.” Hắn nhấn mạnh.
Còn về Minh Châu, Cố Tử Sâm sẽ nhờ Phương Lan đón con bé về Cố gia, ăn tối rồi ngủ lại qua đêm ở đó.
Mộng Linh vốn nhút nhát, nên Cố Tử Sâm càng cần phải chủ động hơn trong mối quan hệ này. Dù cho hắn không thuộc tuýp người lãng mạn, nhưng mấy chuyện hẹn hò giống như những cặp đôi khác, sao hắn có thể để cô chịu thiệt thòi?
Dùng xong bữa sáng, Cố Tử Sâm đến Cố thị, Mộng Linh nghe lời hắn ở nhà nghỉ ngơi. Trong lúc làm việc, thi thoảng hắn sẽ gọi cho cô, hỏi thăm vài câu rồi mới yên tâm tiếp tục xử lý công việc.
Đồng hồ treo tường điểm hai giờ chiều, Cố Tử Sâm di chuyển ra xe, đến điểm hẹn để gặp đối tác. Trình Bân làm tài xế, còn hắn ngồi đằng sau tranh thủ chút thời gian xem lại vài thông tin quan trọng.
Cuộc đàm phán kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đi đến thỏa thuận như mong đợi. Ký kết hợp đồng xong, Cố Tử Sâm mang theo tâm trạng vui vẻ rời khỏi nhà hàng.
Chợt, bên đường có hai người khiến hắn phải chú ý. Dù khoảng cách khoảng cách không quá gần nhưng hắn vẫn nhận ra được một trong số họ là Bội Lâm, còn người chỉ thấy bóng lưng kia… rất giống Cố Kiến Luân!
Bíp… bíp…
“Chủ tịch, cẩn thận!”
Cố Tử Sâm vội vàng băng qua đường, không kịp quan sát phương tiện xung quanh. Một chiếc ô tô từ đằng xa lao đến, cũng may là Trình Bân kịp thời kéo hắn lại.
Nhưng mà bên kia đường, hai người kia đã sớm ngồi lên chiếc ô tô sang trọng, lái đi mất.
Cũng may Cố Tử Sâm kịp nhìn thấy biển số xe, phút chốc đã ghi nhớ trong đầu.
“Tôi không sao. Trợ lý Trình, cậu mau giúp tôi điều tra một việc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook