Bước Thật Chậm Về Phía Anh
-
Chương 48: Em mặc như vậy, có biết là gợi cảm lắm không
Hơn chín giờ tối, Cố Tử Sâm chưa về nhà, Mộng Linh bảo thím Vương đi nghỉ ngơi sớm, còn mình thì thức ngồi ngoài phòng khách đợi hắn.
Nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài, Mộng Linh đoán Cố Tử Sâm đã về. Cô nóng lòng đi đến cửa phòng khách, nhìn hắn cầm theo cặp táp đi vào.
“Em còn chưa ngủ sao?”
Cố Tử Sâm vươn tay sờ lên gò má Mộng Linh. Tay hắn hơi lạnh, bất giác làm cô khẽ rùng mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn kia nở nụ cười tươi, nhẹ giọng đáp:
“Em chưa. Em muốn đợi anh về.”
Tối nay hắn đi dự tiệc, uống vài ly rượu vang với đối tác. Vốn là không say, nhưng nghe thấy lời này của Mộng Linh, trong lòng lại thấy lâng lâng khó tả.
Cố Tử Sâm bất giác cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Mộng Linh. Cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt âu yếm nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tử Sâm, em đi pha nước tắm cho anh.”
Thời gian Cố Tử Sâm ở trong phòng tắm, Mộng Linh ngồi trên giường, suy nghĩ rất nhiều điều. Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ muốn vượt qua giới hạn với hắn, nhưng rồi lại lưỡng lự, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người, tiến triển như vậy có phải là quá nhanh rồi không?
Hơn nữa, liệu Cố Tử Sâm có nghĩ khác đi về cô? Cho rằng cô muốn trói buộc hắn?
Nhưng mà Phương Lan lại đối xử rất tốt với Mộng Linh. Cô không thể để ngoài tai những mong muốn của bà. Quan trọng là, cô thật sự đã yêu Cố Tử Sâm mất rồi!
Cạch,
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Cố Tử Sâm mặc trên người áo choàng tắm, tay cầm khăn bông lau tóc ướt. Mộng Linh leo xuống khỏi giường, bước về phía hắn.
“Để em lau tóc cho anh.”
Ngồi xuống bên ghế sofa, Mộng Linh cẩn thận giúp Cố Tử Sâm lau tóc. Mùi hương dầu gội nam tính nhưng vô cùng dễ dịu, cô khịt khịt mũi, thoải mái hít thở hương thơm quen thuộc trên cơ thể người đàn ông này.
Hắn nghiêng đầu, bắt lấy cổ tay cô.
“Được rồi, để anh. Mộng Linh, em đi thay đồ ngủ mặc cho thoải mái.”
Nhìn Mộng Linh vẫn mặc chiếc áo sơ mi tay phồng và quần jean trên người, Cố Tử Sâm liền bảo cô đi thay đồ. Bên trong phòng ngủ có máy điều hòa, nhiệt độ điều chỉnh vô cùng dễ chịu, nếu cô cứ mặc quần áo chật như vậy đi ngủ sẽ rất khó chịu.
Mộng Linh mở tủ quần áo, nhìn thấy chiếc váy ngủ lúc chiều Phương Lan đưa cho mình. Cô lôi nó ra ngoài, ngượng ngùng mang vào trong phòng tắm.
Mặc vào trong người, Mộng Linh lại cảm thấy hối hận. Cô đứng lỳ trong đó không dám ra, đắn đo có nên mặc một bộ đồ ngủ bình thường khác.
Cộc, cộc…
“Mộng Linh, em thay xong chưa?”
Cố Tử Sâm thấy Mộng Linh vào trong phòng tắm rất lâu, thay một bộ quần áo cũng không mất nhiều thời gian như vậy, hắn sợ cô để quên thứ gì, nên mới gõ cửa hỏi.
“Em… em xong rồi.”
Nói xong, cô lập tức mở cửa đi ra ngoài, quên mất việc mình đang ngại ngùng vì chiếc váy mỏng tang, thiếu vải trên người.
Cố Tử Sâm nhìn thấy Mộng Linh, yết hầu di chuyển liên tục. Hắn ngây người ra một lúc, cho đến khi cô lách qua một bên, đi về phía giường, hắn mới hoàn hồn trở lại.
Đột nhiên lại ăn mặc nóng bỏng như vậy?
Muốn câu dẫn hắn sao?
“Tử Sâm, chiếc váy ngủ này… là… là mẹ mua cho em.”
“À!”
Cố Tử Sâm à lên một tiếng, bước lại chỗ Mộng Linh đang ngồi. Tay hắn nâng cằm cô lên, gương mặt cúi thấp nhìn vào đôi mắt long lanh, còn ươn ướt nước.
“Mộng Linh, em mặc như vậy, có biết là rất gợi cảm không?”
Vì nghĩ hắn cảm thấy khó chịu, Mộng Linh bỗng thấy bất an trong lòng. Cô nặng nề hít sâu một hơi, rồi hỏi:
“Tử Sâm, anh không thích sao?”
Trước một người phụ nữ nóng bỏng, thử hỏi xem người đàn ông nào lại không thích? Cố Tử Sâm bật cười, vòng tay siết eo Mộng Linh, sống mũi cao cọ vào gò má cô, hơi thở còn thoang thoảng hương rượu vang thượng hạng.
“Thích. Rất thích!”
Ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn xuống bên dưới, nơi bầu ngực lớn đang nhấp nhô liên tục. Cố Tử Sâm thở gấp, chỉ một động tác đã kéo gọn Mộng Linh ngồi lên đùi mình, mái tóc đen còn ẩm vùi vào trong cần cổ trắng ngần, đặt một nụ hôn lên đầu xương quai xanh quyến rũ.
“Em mặc như vậy, thử hỏi làm sao tối nay anh ngủ được đây?”
Cố Tử Sâm cảm thấy trong người rạo rực, tất nhiên hắn hiểu rõ đây không phải cảm giác mà men rượu mang lại. Đối diện với câu hỏi của hắn, Mộng Linh có phần lúng túng. Thật ra trước đó cô đã chuẩn bị sẵn mục đích khi mặc chiếc váy này lên người, nhưng lúc này lại có phần do dự.
“Em, em…”
Mộng Linh lúng túng, nhưng rồi lấy hết can đảm của mình, chủ động hôn môi Cố Tử Sâm. Hắn không bị bất ngờ, ngược lại còn chủ động đè cô xuống, chiếm thế thượng phong về phía mình.
“Ưm…”
Nụ hôn càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt. Cố Tử Sâm mút lấy đôi môi mềm, lát sau lại luồn chiếc lưỡi của mình vào trong cổ họng Mộng Linh, khuấy đảo vài vòng. Cô cảm thấy dưỡng khí của mình như sắp bị hắn hút cạn, đầu lưỡi còn đọng lại dư vị chan chát của rượu vang bên trong miệng hắn.
“Tử Sâm, chúng ta… làm chuyện đó đi!”
Nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài, Mộng Linh đoán Cố Tử Sâm đã về. Cô nóng lòng đi đến cửa phòng khách, nhìn hắn cầm theo cặp táp đi vào.
“Em còn chưa ngủ sao?”
Cố Tử Sâm vươn tay sờ lên gò má Mộng Linh. Tay hắn hơi lạnh, bất giác làm cô khẽ rùng mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn kia nở nụ cười tươi, nhẹ giọng đáp:
“Em chưa. Em muốn đợi anh về.”
Tối nay hắn đi dự tiệc, uống vài ly rượu vang với đối tác. Vốn là không say, nhưng nghe thấy lời này của Mộng Linh, trong lòng lại thấy lâng lâng khó tả.
Cố Tử Sâm bất giác cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Mộng Linh. Cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt âu yếm nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tử Sâm, em đi pha nước tắm cho anh.”
Thời gian Cố Tử Sâm ở trong phòng tắm, Mộng Linh ngồi trên giường, suy nghĩ rất nhiều điều. Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ muốn vượt qua giới hạn với hắn, nhưng rồi lại lưỡng lự, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người, tiến triển như vậy có phải là quá nhanh rồi không?
Hơn nữa, liệu Cố Tử Sâm có nghĩ khác đi về cô? Cho rằng cô muốn trói buộc hắn?
Nhưng mà Phương Lan lại đối xử rất tốt với Mộng Linh. Cô không thể để ngoài tai những mong muốn của bà. Quan trọng là, cô thật sự đã yêu Cố Tử Sâm mất rồi!
Cạch,
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Cố Tử Sâm mặc trên người áo choàng tắm, tay cầm khăn bông lau tóc ướt. Mộng Linh leo xuống khỏi giường, bước về phía hắn.
“Để em lau tóc cho anh.”
Ngồi xuống bên ghế sofa, Mộng Linh cẩn thận giúp Cố Tử Sâm lau tóc. Mùi hương dầu gội nam tính nhưng vô cùng dễ dịu, cô khịt khịt mũi, thoải mái hít thở hương thơm quen thuộc trên cơ thể người đàn ông này.
Hắn nghiêng đầu, bắt lấy cổ tay cô.
“Được rồi, để anh. Mộng Linh, em đi thay đồ ngủ mặc cho thoải mái.”
Nhìn Mộng Linh vẫn mặc chiếc áo sơ mi tay phồng và quần jean trên người, Cố Tử Sâm liền bảo cô đi thay đồ. Bên trong phòng ngủ có máy điều hòa, nhiệt độ điều chỉnh vô cùng dễ chịu, nếu cô cứ mặc quần áo chật như vậy đi ngủ sẽ rất khó chịu.
Mộng Linh mở tủ quần áo, nhìn thấy chiếc váy ngủ lúc chiều Phương Lan đưa cho mình. Cô lôi nó ra ngoài, ngượng ngùng mang vào trong phòng tắm.
Mặc vào trong người, Mộng Linh lại cảm thấy hối hận. Cô đứng lỳ trong đó không dám ra, đắn đo có nên mặc một bộ đồ ngủ bình thường khác.
Cộc, cộc…
“Mộng Linh, em thay xong chưa?”
Cố Tử Sâm thấy Mộng Linh vào trong phòng tắm rất lâu, thay một bộ quần áo cũng không mất nhiều thời gian như vậy, hắn sợ cô để quên thứ gì, nên mới gõ cửa hỏi.
“Em… em xong rồi.”
Nói xong, cô lập tức mở cửa đi ra ngoài, quên mất việc mình đang ngại ngùng vì chiếc váy mỏng tang, thiếu vải trên người.
Cố Tử Sâm nhìn thấy Mộng Linh, yết hầu di chuyển liên tục. Hắn ngây người ra một lúc, cho đến khi cô lách qua một bên, đi về phía giường, hắn mới hoàn hồn trở lại.
Đột nhiên lại ăn mặc nóng bỏng như vậy?
Muốn câu dẫn hắn sao?
“Tử Sâm, chiếc váy ngủ này… là… là mẹ mua cho em.”
“À!”
Cố Tử Sâm à lên một tiếng, bước lại chỗ Mộng Linh đang ngồi. Tay hắn nâng cằm cô lên, gương mặt cúi thấp nhìn vào đôi mắt long lanh, còn ươn ướt nước.
“Mộng Linh, em mặc như vậy, có biết là rất gợi cảm không?”
Vì nghĩ hắn cảm thấy khó chịu, Mộng Linh bỗng thấy bất an trong lòng. Cô nặng nề hít sâu một hơi, rồi hỏi:
“Tử Sâm, anh không thích sao?”
Trước một người phụ nữ nóng bỏng, thử hỏi xem người đàn ông nào lại không thích? Cố Tử Sâm bật cười, vòng tay siết eo Mộng Linh, sống mũi cao cọ vào gò má cô, hơi thở còn thoang thoảng hương rượu vang thượng hạng.
“Thích. Rất thích!”
Ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn xuống bên dưới, nơi bầu ngực lớn đang nhấp nhô liên tục. Cố Tử Sâm thở gấp, chỉ một động tác đã kéo gọn Mộng Linh ngồi lên đùi mình, mái tóc đen còn ẩm vùi vào trong cần cổ trắng ngần, đặt một nụ hôn lên đầu xương quai xanh quyến rũ.
“Em mặc như vậy, thử hỏi làm sao tối nay anh ngủ được đây?”
Cố Tử Sâm cảm thấy trong người rạo rực, tất nhiên hắn hiểu rõ đây không phải cảm giác mà men rượu mang lại. Đối diện với câu hỏi của hắn, Mộng Linh có phần lúng túng. Thật ra trước đó cô đã chuẩn bị sẵn mục đích khi mặc chiếc váy này lên người, nhưng lúc này lại có phần do dự.
“Em, em…”
Mộng Linh lúng túng, nhưng rồi lấy hết can đảm của mình, chủ động hôn môi Cố Tử Sâm. Hắn không bị bất ngờ, ngược lại còn chủ động đè cô xuống, chiếm thế thượng phong về phía mình.
“Ưm…”
Nụ hôn càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt. Cố Tử Sâm mút lấy đôi môi mềm, lát sau lại luồn chiếc lưỡi của mình vào trong cổ họng Mộng Linh, khuấy đảo vài vòng. Cô cảm thấy dưỡng khí của mình như sắp bị hắn hút cạn, đầu lưỡi còn đọng lại dư vị chan chát của rượu vang bên trong miệng hắn.
“Tử Sâm, chúng ta… làm chuyện đó đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook