Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc Hắc
-
Chương 14-2
Sau khi rời chỗ đó, Mộ Vân lên tiếng:
"Sao tôi không nhớ tôi có hẹn với Hàn nhi? "
Lục Tử Dạ gãi đầu:
"Thì tôi giúp cô thoát khỏi tên hồ ly ý còn gì. "
Mộ Vân sâu xa nhìn Lục Tử Dạ:
"Tại sao lại giúp tôi? "
Lục Tử Dạ bối rối, không lẽ anh phải nói là vì anh không muốn cô đi với Lam Âu? Nhưng với tư cách hiện tại thì anh làm gì được nói thế. Nếu cô biết anh đã biết cô là vợ anh, thì lỡ đâu cô ôm cả Hàn nhi đi thì sao? Trong khi Lục Tử Dạ bối rối thì, từ đằng sau vang lên tiếng nói:
"Lam Âu rất nham hiểm tốt nhất cô nên tránh xa hắn ra là tốt nhất. "
Cả Mộ Vân và Lục Tử Dạ quay lại, Minh Kha đang ung dung đi ra. Lục Tử Dạ âm thầm thở ra một hơi, cũng may có Minh Kha đỡ cho anh không thì anh cũng không biết sẽ trả lời cô như thế nào.
Mộ Vân híp mắt nhìn gai người đàn ông trước mặt, sao cô lại không nhìn ra Minh Kha đang nói đỡ cho Lục Tử Dạ. Nhưng cô cũng không vạch trần hai người, vì cô cũng cần lý do để rời khỏi đó. Cô thật sự ghét con người của Lam Âu xảo quyệt mưu mô.
Mộ Vân nhìn Lục Tử Dạ, cô lên tiếng:
"Hôm nay đón Hàn nhi về sớm được chứ? "
Lục Tử Dạ nhìn đồng hồ:
"Bây giờ gần trưa rồi, thôi để đầu giờ chiều rồi tôi sẽ đến trường đón nó. "
Mộ Vân gật đầu:
"Tôi cũng muốn đi đón nó. "
Minh Kha tự biết mà né đi, nhìn thấy vậy Lục Tử Dạ nhanh chóng lên tiếng:
"Hay tôi đưa cô đi ăn rồi đi đón thằng bé luôn, chắc nó vui lắm. "
Mộ Vân cũng không phản đối, vì đây là lần đầu tiên cô đi đón con với anh.
Rồi hai người lên xe rời đi, nhưng cả hai không hề để ý ở gốc cây gần đó có một bóng người.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Lục Tử Dạ lên tiếng:
"Hay chúng ta đi siêu thị, mua chút đồ ăn cho buổi tối được không? "
Mộ Vân đang nhìn điện thoại, nghe vậy cô nhẹ ngẩng mặt lên hỏi:
"Anh muốn đi? "
Anh gãi đầu, chỉ là anh muốn bên cô thêm một tí thôi. Bây giờ mà về là cô sẽ lên phòng cho xem, anh không muốn tí nào.
Mộ Vân nghĩ một hồi, cũng lâu rồi cô chưa đi mua đồ đi một tí cũng không sao. Liền gật đầu:
"Cũng được, tiện thể cô mua ít đồ. "
Thấy cô gật đầu, Lục Tử Dạ vui vẻ chạy xe đến trung tâm thương mại gần đó. Mộ Vân nhìn anh vui vẻ mà phì cười, cô cũng không hiểu tại sao anh lại vui vậy. Nhìn thấy Mộ Vân cứ nhìn mình, Lục Tử Dạ cười cười:
"Sao em cứ nhìn tôi vậy? "
Mộ Vân nhẹ nhàng lên tiếng:
"Chưa bao giờ thấy anh vui như vậy. "
Lục Tử Dạ vẫn như cũ tươi cười:
"Rồi em sẽ biết rõ tại sao hôm nay tôi vui."
Mộ Vân lười nói tiếp với anh, vì bây giờ cô hơi buồn ngủ nên đổi vấn đề:
"Bao lâu nữa sẽ đến trung tâm thương mại? "
Lục Tử Dạ nhìn xung quanh, rồi nói:
"Nhanh nhất là một tiếng nữa. "
Mộ Vân gật đầu, rồi cô ngả ghế rồi nhắm mắt lại lên tiếng:
"Khi nào đến nơi thì gọi tôi. "
Lục Tử Dạ dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, rồi quay sang nhìn cô lúc cô nghỉ ngơi thật yên bình. Dù trước đây hay bây giờ, anh đều thích ngắm cô khi cô đang ngủ. Cô là một người thông minh, cô rất sắc sảo nhạy bén nhưng khi cô đồng ý về làm vợ anh. Lúc đó, anh rất vui và rồi vì sự cám dỗ bên ngoài anh dần đánh mất đi hạnh phúc gia đình của mình. Không còn niềm vui và sự hạnh phúc nữa mà chỉ còn tiếng cãi vã là sự lạnh nhạt của Mộ Vân.
Không biết ma xui quỷ khiến sao, Lục Tử Dạ lại tiến sát lại gần cô chỉ còn cách 1cm nữa, nhìn đôi môi đã rất lâu anh chưa được chạm vào. Bất chợt điện thoại của Mộ Vân vang lên, cô đột ngột mở mắt bốn mấy nhìn nhau. Sau vài giây giật mình, Lục Tử Dạ lùi lại ngồi bên ghế của mình anh bối rối lên tiếng:
"Tôi... Tôi... "
Mộ Vân ngắt lời anh, tiếp nhận điện thoại:
" alo"
"... "
"Vừa chạm mặt, không có gì khả nghi. "
"... "
"Được đã biết. "
"... "
"Sẽ nhanh chóng hoàn thành. "
"..."
"Được tạm biệt. "
Rồi cô nhìn Lục Tử Dạ, nhíu mày:
"Nãy anh định làm gì? "
Lục Tử Dạ lúng túng:
"Tôi... Tôi... Có làm gì đâu. "
Mộ Vân mở cửa xe:
"Đến rồi anh không định xuống à? "
Anh cũng đi xuống, lẩm bẩm:
"Định gọi em xuống xe, mà em lại hiểu lầm tôi. "
Mộ Vân xoay lại nhìn anh, lặp lại:
"Hiểu lầm? "
Sau đó, Lục Tử Dạ im lặng luôn không nói gì nữa. Anh lẳng lặng đi sau cô bước vào trung tâm thương mại, ai cũng nhìn hai người. Đủ loại ánh mắt tia vào cô, ganh tị có, hâm mộ có, sùng bái có. Cô trực tiếp bỏ qua mọi loại ánh mắt cùng anh chọn đồ cho bữa tối.
~còn tiếp~
"Sao tôi không nhớ tôi có hẹn với Hàn nhi? "
Lục Tử Dạ gãi đầu:
"Thì tôi giúp cô thoát khỏi tên hồ ly ý còn gì. "
Mộ Vân sâu xa nhìn Lục Tử Dạ:
"Tại sao lại giúp tôi? "
Lục Tử Dạ bối rối, không lẽ anh phải nói là vì anh không muốn cô đi với Lam Âu? Nhưng với tư cách hiện tại thì anh làm gì được nói thế. Nếu cô biết anh đã biết cô là vợ anh, thì lỡ đâu cô ôm cả Hàn nhi đi thì sao? Trong khi Lục Tử Dạ bối rối thì, từ đằng sau vang lên tiếng nói:
"Lam Âu rất nham hiểm tốt nhất cô nên tránh xa hắn ra là tốt nhất. "
Cả Mộ Vân và Lục Tử Dạ quay lại, Minh Kha đang ung dung đi ra. Lục Tử Dạ âm thầm thở ra một hơi, cũng may có Minh Kha đỡ cho anh không thì anh cũng không biết sẽ trả lời cô như thế nào.
Mộ Vân híp mắt nhìn gai người đàn ông trước mặt, sao cô lại không nhìn ra Minh Kha đang nói đỡ cho Lục Tử Dạ. Nhưng cô cũng không vạch trần hai người, vì cô cũng cần lý do để rời khỏi đó. Cô thật sự ghét con người của Lam Âu xảo quyệt mưu mô.
Mộ Vân nhìn Lục Tử Dạ, cô lên tiếng:
"Hôm nay đón Hàn nhi về sớm được chứ? "
Lục Tử Dạ nhìn đồng hồ:
"Bây giờ gần trưa rồi, thôi để đầu giờ chiều rồi tôi sẽ đến trường đón nó. "
Mộ Vân gật đầu:
"Tôi cũng muốn đi đón nó. "
Minh Kha tự biết mà né đi, nhìn thấy vậy Lục Tử Dạ nhanh chóng lên tiếng:
"Hay tôi đưa cô đi ăn rồi đi đón thằng bé luôn, chắc nó vui lắm. "
Mộ Vân cũng không phản đối, vì đây là lần đầu tiên cô đi đón con với anh.
Rồi hai người lên xe rời đi, nhưng cả hai không hề để ý ở gốc cây gần đó có một bóng người.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Lục Tử Dạ lên tiếng:
"Hay chúng ta đi siêu thị, mua chút đồ ăn cho buổi tối được không? "
Mộ Vân đang nhìn điện thoại, nghe vậy cô nhẹ ngẩng mặt lên hỏi:
"Anh muốn đi? "
Anh gãi đầu, chỉ là anh muốn bên cô thêm một tí thôi. Bây giờ mà về là cô sẽ lên phòng cho xem, anh không muốn tí nào.
Mộ Vân nghĩ một hồi, cũng lâu rồi cô chưa đi mua đồ đi một tí cũng không sao. Liền gật đầu:
"Cũng được, tiện thể cô mua ít đồ. "
Thấy cô gật đầu, Lục Tử Dạ vui vẻ chạy xe đến trung tâm thương mại gần đó. Mộ Vân nhìn anh vui vẻ mà phì cười, cô cũng không hiểu tại sao anh lại vui vậy. Nhìn thấy Mộ Vân cứ nhìn mình, Lục Tử Dạ cười cười:
"Sao em cứ nhìn tôi vậy? "
Mộ Vân nhẹ nhàng lên tiếng:
"Chưa bao giờ thấy anh vui như vậy. "
Lục Tử Dạ vẫn như cũ tươi cười:
"Rồi em sẽ biết rõ tại sao hôm nay tôi vui."
Mộ Vân lười nói tiếp với anh, vì bây giờ cô hơi buồn ngủ nên đổi vấn đề:
"Bao lâu nữa sẽ đến trung tâm thương mại? "
Lục Tử Dạ nhìn xung quanh, rồi nói:
"Nhanh nhất là một tiếng nữa. "
Mộ Vân gật đầu, rồi cô ngả ghế rồi nhắm mắt lại lên tiếng:
"Khi nào đến nơi thì gọi tôi. "
Lục Tử Dạ dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, rồi quay sang nhìn cô lúc cô nghỉ ngơi thật yên bình. Dù trước đây hay bây giờ, anh đều thích ngắm cô khi cô đang ngủ. Cô là một người thông minh, cô rất sắc sảo nhạy bén nhưng khi cô đồng ý về làm vợ anh. Lúc đó, anh rất vui và rồi vì sự cám dỗ bên ngoài anh dần đánh mất đi hạnh phúc gia đình của mình. Không còn niềm vui và sự hạnh phúc nữa mà chỉ còn tiếng cãi vã là sự lạnh nhạt của Mộ Vân.
Không biết ma xui quỷ khiến sao, Lục Tử Dạ lại tiến sát lại gần cô chỉ còn cách 1cm nữa, nhìn đôi môi đã rất lâu anh chưa được chạm vào. Bất chợt điện thoại của Mộ Vân vang lên, cô đột ngột mở mắt bốn mấy nhìn nhau. Sau vài giây giật mình, Lục Tử Dạ lùi lại ngồi bên ghế của mình anh bối rối lên tiếng:
"Tôi... Tôi... "
Mộ Vân ngắt lời anh, tiếp nhận điện thoại:
" alo"
"... "
"Vừa chạm mặt, không có gì khả nghi. "
"... "
"Được đã biết. "
"... "
"Sẽ nhanh chóng hoàn thành. "
"..."
"Được tạm biệt. "
Rồi cô nhìn Lục Tử Dạ, nhíu mày:
"Nãy anh định làm gì? "
Lục Tử Dạ lúng túng:
"Tôi... Tôi... Có làm gì đâu. "
Mộ Vân mở cửa xe:
"Đến rồi anh không định xuống à? "
Anh cũng đi xuống, lẩm bẩm:
"Định gọi em xuống xe, mà em lại hiểu lầm tôi. "
Mộ Vân xoay lại nhìn anh, lặp lại:
"Hiểu lầm? "
Sau đó, Lục Tử Dạ im lặng luôn không nói gì nữa. Anh lẳng lặng đi sau cô bước vào trung tâm thương mại, ai cũng nhìn hai người. Đủ loại ánh mắt tia vào cô, ganh tị có, hâm mộ có, sùng bái có. Cô trực tiếp bỏ qua mọi loại ánh mắt cùng anh chọn đồ cho bữa tối.
~còn tiếp~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook