Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc Hắc
-
Chương 10
Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn,nhìn Lục Tử Dạ và Lục Hàn lên xe trong lòng Mộ Vân nổi lên sự chua xót.Gặp nhau nhưng không thể nhận nhau,đây là nghịch lý gì?Có lẽ cô phải đẩy nhanh tiến độ để có thể về bên tổ ấm của mình.
Thượng Hy bước đến,lên tiếng:
"Buồn vậy.Vừa gặp người nhà còn gì."
Mộ Vân nhàn nhạt:
"Gặp nhưng không được nhận nhau.Có lẽ như anh."
Thượng Hy cười phá lên:
"Anh đây đàng hoàng gặp nha."
Mộ Vân không đáp,Lãnh Phong đi ra:
"A Tu đợi em ngoài cửa.Đây là trận quyết định,bọn anh đợi tin của em."
Mộ Vân gật đầu:
"Em sẽ không làm hai người thất vọng."
Rồi cô xoay người ra ngoài
Nhìn Mộ Vân đi ra ngoài,Lãnh Phong lên tiếng:
"Cô ấy làm được chứ?"
Thượng Hy gật đầu:
"Có A Tu bên cạnh và Tư Hàng yểm trợ rồi.Đừng quên sau lưng tiểu Vân còn tôi và ông."
Lãnh Phong trầm ngâm:
"Dù sao lần này cũng là làm có lợi cho Lục thị.Chúng ta coi như tích đức cho con cháu."
Thượng Hy cười nhạt.
--------------------------------
Trên đường về,Lục Hàn có vẻ rất vui,thằng bé cười suốt.Lục Tử Dạ vừa lái xe vừa hỏi nó:
"Hôm nay con có vẻ rất vui."
Lục Hàn gật đầu:
"Vâng,nhưng con sẽ không nói cho ba biết đâu."
Lúc nãy nó đã hứa với mẹ, là từ giờ cho đến khi mẹ quay về, nó sẽ không nói với ai về chuyện này nhất là ba.Nhìn con trai líu lo suốt đường về,mặc dù rất thắc mắc nhưng anh cũng không hỏi.Thằng bé giống anh nhất là ở chỗ đã không muốn nói cho dù hỏi như thế nào cũng không nói.Và anh rất tôn trọng quyết định của thằng bé,nếu nó muốn nói thì không cần hỏi nó cũng nói với anh.
Vừa về đến Lục gia,điện thoại của Lục Tử Dạ vang lên.Nhìn số điện thoại Lục Tử Dạ nhíu mày,anh quay lại nói với Lục Hàn:
"Con vào nhà trước đi.Lên thay đồ rồi ngủ đi nha.Muộn rồi!"
Lục Hàn mỉm cười,gật đầu:
"Vâng,ba ngủ ngon."
Rồi thằng bé đi vào nhà,lúc này Lục Tử Dạ mới nhận điện thoại:
"Alo,tôi đây."
"Lục tổng,tôi điều tra được 5% Lam thị do Trương tiểu thư nắm."
Nghe thư ký nói vậy,Lục Tử Dạ nhíu mày thật sâu:
"Trương Huyền cầm 5% cổ phần Lam thị?"
Thư ký chắc chắn:
"Đúng vậy ạ.Bây giờ tính sao Lục tổng?"
Lục Tử Dạ nhàn nhạt lên tiếng:
"Ngày mai đối đầu chúng ta sẽ rõ,Trương Huyền là bạn hay thù.Bây giờ cứ chuẩn bị như tôi dặn."
Thư ký đã đi theo Lục Tử Dạ mấy năm nay,nhưng thâm tâm sâu như biển của sếp thì không ai đoán được.Cách tốt nhất là cứ theo ý sếp mà làm,nếu họ còn muốn nhận thưởng.
Tắt điện thoại,Lục Tử Dạ rơi vào trầm ngâm:
"Tại sao Trương Huyền lại lấy 5% của Lam thị?Thượng Hy và Lãnh Phong không lẽ không nuôi được cô ta?"
Bước vào nhà,Lục Tử Dạ không đi lên phòng mình mà anh đi vào căn phòng ở trong cùng của dãy.Căn phòng này,không ai được vào trừ anh ra.Bước vào trong phòng,ngồi xuống chiếc giường lớn trong phòng xung quanh phòng đều là hình ảnh của Mộ Vân.Lục Tử Dạ cầm tấm ảnh cưới của hai người trên kệ tủ,anh khẽ vuốt nhẹ gương mặt Mộ Vân trên tấm ảnh.Anh nở nụ cười có lẽ chỉ dành cho mình Mộ Vân:
"Vợ à!hôm nay anh đã nhìn thấy một người giống em.Lúc đầu anh nhìn cô ấy,anh cũng bất ngờ lắm,nhưng rồi anh nhận ra dù như thế nào thì trong tim anh chỉ có mình em thôi."
Trong căn phòng này còn lưu giữ lại toàn bộ những gì thuộc về Mộ Vân,từ tranh ảnh, quần áo, túi xách,mỹ phẩm trước kia cô hay dùng.
Lục Tử Dạ nhắm mắt lại,dựa vào tường lẩm nhẩm:
"Nếu năm đó,anh không mê muội,không bỏ bê gia đình,không bỏ rơi em.Thì chắc bây giờ,Hàn nhi sẽ không phải sống trong cảnh thiếu tình thương của mẹ.Cả đời này anh thiếu em một lời xin lỗi,thiếu Hàn nhi một người mẹ."
~còn tiếp ~
-------------------------------
Có ai thấy tội Tử Dạ không?
Ta là ta thấy tội quá trời nhưng lỡ phóng lao rồi ta đành theo lao
Đừng ai vì thương anh ý quá mà ném đá ta nha ~~~
Thượng Hy bước đến,lên tiếng:
"Buồn vậy.Vừa gặp người nhà còn gì."
Mộ Vân nhàn nhạt:
"Gặp nhưng không được nhận nhau.Có lẽ như anh."
Thượng Hy cười phá lên:
"Anh đây đàng hoàng gặp nha."
Mộ Vân không đáp,Lãnh Phong đi ra:
"A Tu đợi em ngoài cửa.Đây là trận quyết định,bọn anh đợi tin của em."
Mộ Vân gật đầu:
"Em sẽ không làm hai người thất vọng."
Rồi cô xoay người ra ngoài
Nhìn Mộ Vân đi ra ngoài,Lãnh Phong lên tiếng:
"Cô ấy làm được chứ?"
Thượng Hy gật đầu:
"Có A Tu bên cạnh và Tư Hàng yểm trợ rồi.Đừng quên sau lưng tiểu Vân còn tôi và ông."
Lãnh Phong trầm ngâm:
"Dù sao lần này cũng là làm có lợi cho Lục thị.Chúng ta coi như tích đức cho con cháu."
Thượng Hy cười nhạt.
--------------------------------
Trên đường về,Lục Hàn có vẻ rất vui,thằng bé cười suốt.Lục Tử Dạ vừa lái xe vừa hỏi nó:
"Hôm nay con có vẻ rất vui."
Lục Hàn gật đầu:
"Vâng,nhưng con sẽ không nói cho ba biết đâu."
Lúc nãy nó đã hứa với mẹ, là từ giờ cho đến khi mẹ quay về, nó sẽ không nói với ai về chuyện này nhất là ba.Nhìn con trai líu lo suốt đường về,mặc dù rất thắc mắc nhưng anh cũng không hỏi.Thằng bé giống anh nhất là ở chỗ đã không muốn nói cho dù hỏi như thế nào cũng không nói.Và anh rất tôn trọng quyết định của thằng bé,nếu nó muốn nói thì không cần hỏi nó cũng nói với anh.
Vừa về đến Lục gia,điện thoại của Lục Tử Dạ vang lên.Nhìn số điện thoại Lục Tử Dạ nhíu mày,anh quay lại nói với Lục Hàn:
"Con vào nhà trước đi.Lên thay đồ rồi ngủ đi nha.Muộn rồi!"
Lục Hàn mỉm cười,gật đầu:
"Vâng,ba ngủ ngon."
Rồi thằng bé đi vào nhà,lúc này Lục Tử Dạ mới nhận điện thoại:
"Alo,tôi đây."
"Lục tổng,tôi điều tra được 5% Lam thị do Trương tiểu thư nắm."
Nghe thư ký nói vậy,Lục Tử Dạ nhíu mày thật sâu:
"Trương Huyền cầm 5% cổ phần Lam thị?"
Thư ký chắc chắn:
"Đúng vậy ạ.Bây giờ tính sao Lục tổng?"
Lục Tử Dạ nhàn nhạt lên tiếng:
"Ngày mai đối đầu chúng ta sẽ rõ,Trương Huyền là bạn hay thù.Bây giờ cứ chuẩn bị như tôi dặn."
Thư ký đã đi theo Lục Tử Dạ mấy năm nay,nhưng thâm tâm sâu như biển của sếp thì không ai đoán được.Cách tốt nhất là cứ theo ý sếp mà làm,nếu họ còn muốn nhận thưởng.
Tắt điện thoại,Lục Tử Dạ rơi vào trầm ngâm:
"Tại sao Trương Huyền lại lấy 5% của Lam thị?Thượng Hy và Lãnh Phong không lẽ không nuôi được cô ta?"
Bước vào nhà,Lục Tử Dạ không đi lên phòng mình mà anh đi vào căn phòng ở trong cùng của dãy.Căn phòng này,không ai được vào trừ anh ra.Bước vào trong phòng,ngồi xuống chiếc giường lớn trong phòng xung quanh phòng đều là hình ảnh của Mộ Vân.Lục Tử Dạ cầm tấm ảnh cưới của hai người trên kệ tủ,anh khẽ vuốt nhẹ gương mặt Mộ Vân trên tấm ảnh.Anh nở nụ cười có lẽ chỉ dành cho mình Mộ Vân:
"Vợ à!hôm nay anh đã nhìn thấy một người giống em.Lúc đầu anh nhìn cô ấy,anh cũng bất ngờ lắm,nhưng rồi anh nhận ra dù như thế nào thì trong tim anh chỉ có mình em thôi."
Trong căn phòng này còn lưu giữ lại toàn bộ những gì thuộc về Mộ Vân,từ tranh ảnh, quần áo, túi xách,mỹ phẩm trước kia cô hay dùng.
Lục Tử Dạ nhắm mắt lại,dựa vào tường lẩm nhẩm:
"Nếu năm đó,anh không mê muội,không bỏ bê gia đình,không bỏ rơi em.Thì chắc bây giờ,Hàn nhi sẽ không phải sống trong cảnh thiếu tình thương của mẹ.Cả đời này anh thiếu em một lời xin lỗi,thiếu Hàn nhi một người mẹ."
~còn tiếp ~
-------------------------------
Có ai thấy tội Tử Dạ không?
Ta là ta thấy tội quá trời nhưng lỡ phóng lao rồi ta đành theo lao
Đừng ai vì thương anh ý quá mà ném đá ta nha ~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook