Một buổi chìu chủ nhật âm u. Những giọt mưa phùn, chênh vênh không chạm đất như mang vào lòng người một nổi niềm nặng tựa bàn thạch. Tại nghĩa trang thành phố, nơi có ngôi mộ nhỏ với bức di ảnh của một cô gái vừa tròn đôi mươi, cô mang trên môi một nụ cười ấm áp, như rót mật vào lòng người khác. Trước mộ cô là một chàng trai. Dáng người thẳng tắp, nhưng bóng lưng lại tịch mịch cô đơn, anh đứng im không động đậy. Mặc cho nhữg hạt mưa đáp lại trên mái tóc, bờ vai rộng của anh. So với tội lỗi mà anh gây ra cho cô,chịu đựng như thế này có là gì.
Một lúc sau trời đã ngớt hạt,một cậu bé khoảg 4 hay 5 tuổi, chạy ra ôm chân chàng trai. Cất giọng non nớt:
"Ba ơi!Hàn nhi muốn gặp mẹ."
Anh khẽ ôm con vào lòng trầm giọng nói:
"Hàn nhi!Chào mẹ đi."
Ánh mắt anh dán vào tấm ảnh mang đầy sự thống khổ bi thương,nặng nề cất giọng:
" Vợ!Anh dẫn con trai của chúng ta đến gặp em đây"
Cậu bé nghe ba nói vậy liền nhìn vào ngôi mộ. Nhìn thấy nụ cười ấm áp trong tấm hình,lòng cậu cũng ấm theo. Tiếng nói thánh thót nhẹ bỗng của đứa con nít vang lên giữa không trung:
"Mẹ!Con là Hàn nhi. Hôm nay ba dẫn con đến gặp mẹ."
Nhìn con rồi nhìn vợ, ông trời đây là đang trừng phạt anh đúng không. Nếu có thể quay trở lại, nếu chuyện đó không xảy ra. Anh bây giờ đã có một gia đình hạnh phúc có vợ hiền con ngoan. Tại sao anh lại không biết trân trọng những thứ mình có lúc đó. Hạnh phúc này, do thượng đế ban cho anh vậy mà chính anh lại đạp đỗ hết tất cả. Để nổi ám ảnh này theo anh đến hết cuộc đời. Dù cho có chết anh cũng không thể nào được cô tha thứ. Càng không thể tha thứ cho chính mình, nhìn con anh càng thấy mình đầy tội lỗi. Việc duy nhất, bây giờ anh có thể làm để bù đắp cho Hàn nhi, nuôi nấng nó lên người, chăm sóc tốt cho con để cô dù ở nơi nào cũng vẫn yên tâm.
Tà dương đã dần dần hạ xuống nơi góc trời. Anh cúi người xoa nhẹ đầu con,trầm giọng bảo:
" Để hôm khác ba dẫn con đến gặp mẹ tiếp. Giờ mình về thôi. Chào mẹ một tiếng đi con."
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.Chất giọng trong trẻo lại vang lên:
"Tạm biệt mẹ! Hôm khác con đến chơi với người."
Cậu bé nói xong ngước lên nhìn ba. Thấy ba vẫn còn nhìn mẹ nên cậu im lặng đứng một bên,khẽ nắm tay ba như an ủi. Anh nhìn người con gái trog hình lần nữa.Vuốt nhẹ di ảnh của cô,anh cất giọng trầm ấm:
" Hôm khác anh lại dẫn con đến gặp em. Vợ! anh về đây."
Anh đứng dậy nắm tay con rời đi. Khi bóng lưng hai người, khuất sau cổng nghĩa trang. Một cô gái bước ra đứng ngay ngôi mộ đó. Nhìn theo hướng ôtô bằng đôi mắt nhu tình sâu đậm,cô thầm nghĩ:
"Hãy chờ em. Sau khi làm xong tất cả em sẽ quay lại tìm hai người.Hàn nhi,Tử Dạ đợi em"
~còn tiếp~
Một lúc sau trời đã ngớt hạt,một cậu bé khoảg 4 hay 5 tuổi, chạy ra ôm chân chàng trai. Cất giọng non nớt:
"Ba ơi!Hàn nhi muốn gặp mẹ."
Anh khẽ ôm con vào lòng trầm giọng nói:
"Hàn nhi!Chào mẹ đi."
Ánh mắt anh dán vào tấm ảnh mang đầy sự thống khổ bi thương,nặng nề cất giọng:
" Vợ!Anh dẫn con trai của chúng ta đến gặp em đây"
Cậu bé nghe ba nói vậy liền nhìn vào ngôi mộ. Nhìn thấy nụ cười ấm áp trong tấm hình,lòng cậu cũng ấm theo. Tiếng nói thánh thót nhẹ bỗng của đứa con nít vang lên giữa không trung:
"Mẹ!Con là Hàn nhi. Hôm nay ba dẫn con đến gặp mẹ."
Nhìn con rồi nhìn vợ, ông trời đây là đang trừng phạt anh đúng không. Nếu có thể quay trở lại, nếu chuyện đó không xảy ra. Anh bây giờ đã có một gia đình hạnh phúc có vợ hiền con ngoan. Tại sao anh lại không biết trân trọng những thứ mình có lúc đó. Hạnh phúc này, do thượng đế ban cho anh vậy mà chính anh lại đạp đỗ hết tất cả. Để nổi ám ảnh này theo anh đến hết cuộc đời. Dù cho có chết anh cũng không thể nào được cô tha thứ. Càng không thể tha thứ cho chính mình, nhìn con anh càng thấy mình đầy tội lỗi. Việc duy nhất, bây giờ anh có thể làm để bù đắp cho Hàn nhi, nuôi nấng nó lên người, chăm sóc tốt cho con để cô dù ở nơi nào cũng vẫn yên tâm.
Tà dương đã dần dần hạ xuống nơi góc trời. Anh cúi người xoa nhẹ đầu con,trầm giọng bảo:
" Để hôm khác ba dẫn con đến gặp mẹ tiếp. Giờ mình về thôi. Chào mẹ một tiếng đi con."
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.Chất giọng trong trẻo lại vang lên:
"Tạm biệt mẹ! Hôm khác con đến chơi với người."
Cậu bé nói xong ngước lên nhìn ba. Thấy ba vẫn còn nhìn mẹ nên cậu im lặng đứng một bên,khẽ nắm tay ba như an ủi. Anh nhìn người con gái trog hình lần nữa.Vuốt nhẹ di ảnh của cô,anh cất giọng trầm ấm:
" Hôm khác anh lại dẫn con đến gặp em. Vợ! anh về đây."
Anh đứng dậy nắm tay con rời đi. Khi bóng lưng hai người, khuất sau cổng nghĩa trang. Một cô gái bước ra đứng ngay ngôi mộ đó. Nhìn theo hướng ôtô bằng đôi mắt nhu tình sâu đậm,cô thầm nghĩ:
"Hãy chờ em. Sau khi làm xong tất cả em sẽ quay lại tìm hai người.Hàn nhi,Tử Dạ đợi em"
~còn tiếp~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook