Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 89: Oan gia ngõ hẹp

Chẳng cần lại gần cũng biết trong nồi giờ nom thế nào, nhất là khi trông thấy Lăng Bác Kim cầm một quả trứng gà gõ vào mép bát như đúng rồi, sau đó bỏ hết vào trong nồi, tiếp tục dùng xẻng cố gắng đảo qua đảo lại.

Nồi bốc hơi nóng, bếp vặn rất to. Lăng Bác Kim luống cuống tìm muối với hạt nêm.

Nhìn lượng cậu đổ vào, Thường Trấn Viễn thấy đắng nghét miệng.

Qua một lát, có lẽ là Lăng Bác Kim thấy chỗ nào đó không đúng, lại rót một bát dầu.

Thường Trấn Viễn thật sự không nhìn nổi nữa, đi tới tắt bếp đi.

“Sư phụ?” Lăng Bác Kim vô thức tránh ra nửa bước, kéo khoảng cách với hắn.

Thường Trấn Viễn nhìn đống cơm đen sì sì với một cục trứng gà lớn bị xào cho mất hết tự trọng của trứng gà trong nồi, cầm xẻng linh hoạt trút đồ vào thùng rác.

“Em xuống mua.” Lăng Bác Kim rất biết điều bỏ dầu xuống đi ra ngoài.

“Khỏi cần.” Thường Trấn Viễn ném xẻng vào bồn rửa, “Rửa sạch sẽ đi. Tự tôi ra ngoài ăn.”

Từ tầng hai đi xuống, đứng trước tòa nhà, hắn bỗng cảm thấy chẳng có nơi nào để đi cả.

Phía sau rất nhanh thì truyền tới tiếng giày thể thao. Thường Trấn Viễn nhăn mày, phát hiện mình không hiểu nổi suy nghĩ và hành vi của Lăng Bác Kim. Sở dĩ hắn muốn cắt đứt quan hệ với Lăng Bác Kim là vì nhận ra mình vẫn còn cảm tình với cậu, thứ cảm tình này có lẽ là xuất phát từ hảo cảm của Trang Tranh dành cho Từ Tắc Thừa, cũng có thể là do Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim tối ngày ở gần nhau —— về việc này, hắn chẳng có ý định phân rạch ròi, dù sao thì là Thường Trấn Viễn hay là Trang Tranh, hắn đều tự thấy chẳng thể nào thoải mái với một súng không chút do dự của Từ Tắc Thừa, nếu không thể thoải mái thì hắn sẽ không o ép bản thân sống một cuộc sống đau đáu vì quá khứ hiện tại và tương lai. Vì vậy hắn buông bỏ, buông bỏ báo thù, buông bỏ cảm giác xuyến xao, cũng buông bỏ khả năng với Lăng Bác Kim.

Hắn cảm thấy hắn đã biểu đạt rất rõ ràng những gì cần biểu đạt rồi, mà ngày đó Lăng Bác Kim dọn hành lý rời đi cũng đã biểu đạt rất rõ ràng những gì cậu muốn biểu đạt, hắn cảm thấy giữa bọn hắn hẳn sẽ không còn tồn tại hiểu lầm hay dây dưa gì nữa, nhưng hành vi của Lăng Bác Kim hiện giờ hình như không thể giải thích bằng tiền đề ở trên.

Thường Trấn Viễn quay đầu, hơi bất mãn nhìn Lăng Bác Kim đang lao xuống. Lăng Bác Kim nói, “Lỗ Dương Quang mời chúng ta đi xông hơi.”

“Xông hơi?” Thường Trấn Viễn chau mày. Lúc hắn còn là Trang Tranh đã không thích đặt chân tới mấy chỗ này, bình thường đều do Triệu Thác Đường và Từ Tắc Thừa giải quyết chuyện tuần sát, vừa nghĩ tới việc phải dùng khăn tắm chẳng biết ai từng dùng để lau người thì hắn đã thấy phản cảm.

Lăng Bác Kim không biết trong đầu hắn có nhiều suy nghĩ như vậy, trực tiếp lái xe tới trước tòa nhà, bóp còi xe.

Thường Trấn Viễn bất đắc dĩ lên xe.

Hầu Nguyên Côn có bao nhiêu khu xông hơi hắn rất rõ ràng, cũng như việc năm xưa Trang Tranh có bao nhiêu KTV Hầu Nguyên Côn cũng tỏ tường. Vì vậy khi Lăng Bác Kim dừng ở cửa khu xông hơi bình thường không hề có dây mơ rễ má gì tới Trang Tranh và Hầu Nguyên Côn thì hắn hơi ngẩn ra.

Lăng Bác Kim đỗ xe xong, hai người cùng đi vào.

Khu xông hơi này không lớn, bày trí không gian hơi gò bó, phòng xông hơi không nhiều, may sao không có ai tới nên cũng không chật chội.

Nhị ca gặp lần trước đang nằm trong một cái bể, thấy bọn hắn thì vẫy tay, “Tắm sạch rồi hẵng vào.”

Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim chỉ đành đi tắm.

Phòng tắm ở đây tuy ngăn thành từng gian, nhưng không có cửa, với lại chia trái phải hai hàng, quang cảnh đối diện thu hết vào mắt.

Thường Trấn Viễn chọn vị trí sát trong, Lăng Bác Kim lưỡng lự một chút, chọn gian cách vách hắn, như vậy hai người có thể nghe thấy tiếng nước của đối phương, song không nhìn thấy động tác của nhau.

Lăng Bác Kim nghĩ về mục đích của nhị ca, mau chóng tắm xong. Thường Trấn Viễn nghĩ tới cái vòi sen thô sơ ở phòng thuê tạm thời, thỏa mãn tắm táp, kết quả là Lăng Bác Kim trần như nhộng cầm khăn tắm về, Thường Trấn Viễn còn đang bóp sữa tắm.

“Sư phụ, cần khăn tắm không ạ?” Lăng Bác Kim vươn tay ra.

Một lúc sau, Thường Trấn Viễn nhận lấy khăn tắm quấn vào rồi đi ra.

Ánh mắt của hai người tiếp xúc một giây đồng hồ ngắn ngủi, sau đó làm như không có việc gì đi tới chỗ bể tắm của nhị ca.

Nhị ca đang uống rượu, thấy bọn hắn thì vẫy tay, “Đợi tí nữa giới thiệu sếp lớn cho đám chú mày, sếp lớn cần dùng người, đám chú mày qua giúp cái đã.”

Sếp lớn?

Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim lẳng lặng ngồi cạnh bể, câu được câu không nói chuyện với nhị ca, đều không có ham muốn vào bể tiếp xúc với nhị ca trần truồng qua làn nước. Bảo là nói chuyện, kỳ thật chính là nhị ca tiếp tục cuộc khảo vấn lần trước chưa kịp làm.

Song Thường Trấn Viễn với Lăng Bác Kim ở phương diện bịa chuyện đã thành tinh cả rồi, người này nối tiếp người kia bịa quên trời đất, nhị ca bẫy hai lần cũng không bị hố, trong lòng lại tin bọn hắn thêm mấy phần.

“Nhị ca.” Phía cửa vào truyền tới giọng nói quen thuộc.

Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim ngẩn ra.

Song nét mặt của Thường Trấn Viễn khôi phục rất nhanh, điềm nhiên nhìn Lịch Sâm mặc âu phục thắt cà-vạt đi tới.

“Ô kìa. Lịch tiên sinh.” Nhị ca với khăn tắm ở bên cạnh sang, đứng lên, nhanh chóng quấn quanh hông, sau đó ra đón, “Ngại quá, chẳng ngờ anh lại tới sớm thế.”

Lịch Sâm cười nói, “Vốn định tới trước chờ nhị ca, tiếc là vẫn chậm một bước.”

“Ha ha ha, nghĩ giống nhau rồi.”

Lăng Bác Kim nhìn bộ dạng nói chuyện vui vẻ với Lịch Sâm của nhị ca, thầm nghĩ, Tên nhị ca này không thô lỗ như tên đại ca kia mà có mấy phần khéo léo của thương nhân.

Nhị ca với Lịch Sâm chào hỏi xong, trọng tâm đương nhiên là chuyển tới Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn. Y giới thiệu bọn hắn bằng tên giả, Lịch Sâm tỉnh queo bắt tay với bọn hắn, nói rất vui được gặp mặt liên tục.

Thường Trấn Viễn rõ ràng cảm thấy ánh mắt của hắn lia tới người mình mấy lần liền.

Nhị ca nói, “Hai đứa chúng nó là thủ hạ đắc lực nhất của tôi, vừa nghe bảo Lịch tiên sinh có việc muốn nhờ thì lập tức xung phong làm. Tôi bảo mà, hai đứa chúng nó tinh mắt lắm, đi theo Lịch tiên sinh còn phải lo không có cơ hội thăng quan tiến chức sao?”

Lịch Sâm cười khiêm tốn, “Nhị ca quá lời rồi. Đi theo ai cũng khó sánh bằng đi theo đại ca nhị ca.”

Nhị ca nói, “Tôi với anh tôi đều là đám quê mùa, sao bì được với Lịch tiên sinh.” Nói là nói thế nhưng trong lòng vẫn rất hứng khởi, liên tục nói hôm nay có việc hôm khác nhất định mời Lịch Sâm ăn cơm.

Lịch Sâm cười đồng ý.

Nhị ca nói, “Ngại quá, lúc anh gọi điện hẹn tôi đang trong phòng tắm, khiến anh chê cười rồi.”

Lịch Sâm cười nói, “Nào chứ, là tôi quấy rầy mới đúng.”

Nhị ca nói, “Thế hai thằng cu con này giao cho Lịch tiên sinh sai bảo, có việc cứ sai bọn nó, bọn nó lanh lợi lắm.”

Lịch Sâm vâng dạ liên tục.

Nhị ca trừng đám Thường Trấn Viễn, “Còn không đi thay đồ đi.”

Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đành phải trở về thay đồ.

Lúc thay đồ, Thường Trấn Viễn đã hiểu rõ ràng rồi. Nhị ca với Lịch Sâm nhất định là bí mật hợp tác, ít nhất thì nhị ca không muốn bị kẻ khác phát hiện. Người như bọn y ăn cơm, tới nhà hàng nổi tiếng trong thành phố là điều khó tránh, nơi ấy lắm người nhiều miệng, khó đảm bảo sẽ không lộ tin tức, vì vậy nhị ca mới bảo y đang xông hơi ở nơi xa xôi thế này. Cuối cùng bảo bọn hắn đi tắm là muốn chứng thực cái danh xưng trợ thủ đắc lực, nếu không phải trợ thủ đắc lực thì sao có thể cùng xông hơi với người như nhị ca.

Tên nhị ca này nhác trông chất phác, kỳ thật lòng dạ quắt quéo lắm.

Bọn hắn thay quần áo xong trở ra, bên ngoài chỉ còn lại Lịch sâm.

“Tôi đưa các cậu về nhé?” Nói là “các cậu”, nhưng Lịch Sâm chỉ nhìn Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn nói, “Bọn tôi lái xe tới.”

Lịch Sâm nói, “Tôi nghĩ vào lúc này trong các cậu cần có một người nói chuyện với tôi.” Gã nói xong, đi ra ngoài chẳng thèm ngoái lại.

Thường Trấn Viễn quay sang nhìn Lăng Bác Kim.

Lăng Bác Kim nói, “Để em đi.”

Thường Trấn Viễn hơi ngạc nhiên, song hắn quả thật không có hứng đơn độc gặp Lịch Sâm, có gì mà nói chứ? Chẳng có gì ngoài mấy câu đại loại như tôi đang nằm vùng, cậu đừng làm phiền. Hoặc là cậu đang nằm vùng, coi chừng tôi vạch mặt cậu, không có nghĩa lý gì cả. Lịch Sâm là kẻ vụ lợi điển hình, có lợi thì dù đe dọa gã gã vẫn sẽ vạch mặt, không có lợi thì… gã sẽ khai thác lợi ích từ nó.

Hắn không hề hy vọng trở thành đối tượng bị khai thác.

“Ừ.” Nếu Lăng Bác Kim xung phong thì hắn cảm thấy chẳng có gì để mà phải can ngăn cả.

Vì vậy khi Lịch Sâm trông thấy kẻ ngồi trên xe là Lăng Bác Kim, giật mình thấy rõ, song gã nhanh chóng cười, “Cảnh sát Lăng tới tự hiến dâng đấy à?”

Lăng Bác Kim nói, “Tôi dùng thân phận cảnh sát yêu cầu anh làm tròn nghĩa vụ công dân, phối hợp phá án.”

Lịch Sâm sờ cằm nói, “Gọi sư phụ cậu theo, cùng uống một chén đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương