Bước Nhầm Đường Ngay
-
Chương 35: Chiến dịch săn nhạn
Lúc bọn họ đi vào, phòng họp chi chít người ngồi.
Thường Trấn Viễn đi theo Cá nhỏ bon chen tới phía cuối mới trông thấy một hàng ghế trống bên Gậy trúc.
Đầu to quay lại nhìn tấm bảng trắng, nói rì rầm, “Biết xa thế này thì đã mang kính viễn vọng tới rồi.”
Gậy trúc nói, “Không thì cậu ra cạnh cửa đứng đi.”
Đầu to nói, “Nếu không sợ đầu em chắn tầm nhìn của mấy người thì em vô tư đi.”
“Suỵt.” Cá nhỏ ra dấu tay, cục trưởng dẫn hai đội trưởng đội phòng chống ma túy và đội cảnh sát hình sự đi vào.
Đội trưởng đội phòng chống ma túy tên là Đồng Chấn Hổ, biệt danh Lão Hổ, quả thật bộ dáng nhìn rất oai phong. Chiều cao một mét tám mươi tám, cơ bắp cuồn cuộn, dù mặc áo pô-lô cũng không giấu được cảm giác cơ bắp săn chắc ở bả vai cánh tay, vừa đi vào liền át hết người trong phòng họp. Lưu Triệu cao một mét bảy mươi bảy đứng bên cạnh anh ta nhìn như dậy thì dang dở vậy.
Quy tắc cũ, buổi họp kiểu này để cục trưởng ra mặt nói mở màn trước cái đã.
Đầu to ngả ra sau tính chợp mắt.
Cá nhỏ cầm di động đã để chế độ yên lặng sẵn ra bắt đầu chơi trò chơi.
Thường Trấn Viễn thấy vậy cũng điều chỉnh tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần.
Ai ngờ cục trưởng nổi tiếng Vua nước bọt xưa giờ lần này chỉ mất hai phút đã nói xong lời dạo đầu, dành thời gian lại cho Đồng Chấn Hổ.
Đồng Chấn Hổ đi lên chưa nói năng gì đã ném một chồng ba cái rổ lên mặt bàn, “Nộp di động.”
Phía dưới ồ lên kinh ngạc.
Ba đội viên đội phòng chống ma túy đứng lên, chia rổ ra bắt đầu đi thu từng hàng một.
Lưu Triệu cười híp mắt nói một câu, “Biết hiện tại mọi người dư dả, ai có hai ba cái di dộng thì mau lấy ra khoe tí đi.”
Đầu to vừa lấy di động ra tắt máy, vừa nhỏ giọng nói, “Định hành động đấy à?”
Vương Thụy nói kích động, “Lần này nhất định là hành động lớn!”
Đầu to nói, “Lúc trước có nghe thấy phong thanh gì đâu.”
Di động nhanh chóng xếp đầy ba cái rổ.
Đồng Chấn Hổ quét mắt qua, nói lạnh lùng, “Còn ai chưa nộp không?”
Phía dưới lặng như tờ.
Đồng Chấn Hổ nói, “Lát nữa đội phòng chống ma túy và đội cảnh sát hình sự bắt cặp hai hai, nếu phát hiện có ai giấu di động, hết thảy xem như bán rẻ tình báo mật báo tin tức!”
Anh ta quá uy thế, đến nỗi Đầu to cách gần mười mét cũng không dám hó hé.
Lưu Triệu đứng lên nói, “Đội trưởng Đồng, vậy tiếp theo chúng ta bắt đầu thôi.”
Đồng Chấn Hổ gật đầu, cầm bút viết bốn chữ to Chiến Dịch Săn Nhạn lên bảng trắng.
Lưu Triệu ở bên bổ sung, “Chim nhạn xuân phân bay về bắc, gặp lạnh hướng xuống nam. Giờ đây chính là mùa bay tới bắc, chúng ta nhất định phải bắn rơi con chim nhạn ma túy đang định tới chỗ chúng ta sinh sôi nảy nở!”
Đồng Chấn Hổ gật đầu nói, “Chúng ta bắt cặp trước đã, nhiệm vụ cụ thể đến lúc đó sẽ có bì thư đưa mọi người.”
Lưu Triệu và anh ta mỗi người cầm một tờ bảng biểu, phía trên liệt kê tên trong hai đội. Bởi vì họ viết tên lộn xộn nên chính họ trước đó cũng không biết ai sẽ cùng nhóm với ai.
Đồng Chấn Hổ đọc trước, “Hứa Phong, Trâu Cường.”
Hai người ngồi ở hai vị trí xa nhau tít tắp đứng lên.
“Trần Khang, Trần Hùng Phi.”
Lưu Triệu đọc xong, Thường Trấn Viễn liền thấy Gậy trúc đứng phắt dậy.
“Lên đây đi. Các anh là tổ một, biệt hiệu Lão A.”
Đồng Chấn Hổ nói, đoạn lấy một bì thư đánh dấu Lão A ra khỏi cặp công văn, “Trong các anh ai lớn tuổi nhất.”
Bọn họ lần lượt báo tuổi ra, kết quả là Trâu Cường của đội phòng chống ma túy lấy bốn mươi mốt tuổi thắng áp đảo. Đồng Chấn Hổ đưa bì thư và một cái di động cho anh ta, “Anh làm tổ trưởng. Trong di động có máy nghe trộm, đừng dùng lung tung.”
Trâu Cường cười hề hề, “Thì gọi cho vợ một cú thôi ấy mà.”
Đồng Chấn Hổ đang định nổi giận thì nghe Lưu Triệu cười khà khà một tiếng, nói, “Đúng vậy đó, không gọi điện thoại thì cùng lắm về nhà để vợ tát cái vậy[1]. Đàn ông đích thực, chắc chắn là chịu được đó.”
Người khác cười ồ lên.
Đồng Chấn Hổ vung tay nói, “Các anh trông chừng lẫn nhau, tới bãi đỗ xe hẵng mở thư ra.”
Trâu Cường nói, “Bãi đỗ xe có đèn đâu.”
Đồng Chấn Hổ mới rồi nhìn anh ta tí ta tí tửng đã nóng máu rồi, nghe vậy tức thì đen mặt nói, “Còn muốn tôi tìm ngọn nến đi theo sau mông anh thắp sáng cho anh à?!”
Trâu Cường thấy sếp nổi giận, không dám nói nữa, rụt đầu đi ra ngoài.
Đồng Chấn Hổ và Lưu Triệu tiếp tục gọi tên.
Đầu to nhỏ giọng nói, “Sao hôm nay Lão Hổ nóng thế?”
Vương Thụy nói, “Khủng bố qúa! May sao sếp chúng ta là sếp Lưu, ảnh thật là đáng yêu quá cơ.”
Đầu to đắc ý nói, “Đương nhiên rồi, sếp Lưu của chúng ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở đó. Cậu chớ thấy Đồng Chấn Hổ uy mãnh vậy chứ anh ta ngồi vào cái vị trí này cũng là nhờ quan hệ, không như sếp Lưu của chúng ta, đơn thương độc mã, tay trắng dựng nghiệp…”
“Vương Thụy, Tống Đại Vĩ.”
Đầu to và Vương Thụy đi ra.
Người trong phòng họp ngày càng ít, những người còn lại bắt đầu sốt ruột.
Lăng Bác Kim ngó chung quanh, những người quen thuộc chỉ còn lại Thường Trấn Viễn với Cá nhỏ, nhìn tình huống mới rồi của Đầu to và Vương Thụy, mình quá nửa là cặp với sư phụ. Nghĩ tới đây, lòng cậu lại vững vàng.
“Thường Trấn Viễn, Lăng Bác Kim.” Ánh mắt của Lưu Triệu nhìn qua chỗ này.
Lăng Bác Kim đứng bật dậy, sau đó trông thấy Thường Trấn Viễn khoan thai đi ra, lập tức đi theo hắn.
Đồng Chấn Hổ đang tính hỏi tuổi, trông thấy bộ âu phục trắng bắt mắt của Thường Trấn Viễn lập tức biến sắc, “Anh tới làm cảnh sát hay là làm chú rể vậy hả?”
Thường Trấn Viễn nói đều đều, “Anh thấy tôi mặc quần áo ra ngoài tốt hơn hay là cởi sạch ra ngoài tốt hơn?”
Đồng Chấn Hổ bị hắn chặn họng ngớ ra.
Lưu Triệu đang tính can, nghe vậy ngậm luôn lời nói trong miệng.
Thường Trấn Viễn nói thản nhiên, “Nếu không có biện pháp giải quyết cụ thể thì chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa vẫn hơn.”
Lồng ngực Đồng Chấn Hổ phập phồng, tức tới nỗi thiếu điều đập bàn, nhưng dù sao Thường Trấn Viễn cũng không phải cấp dưới của mình, đánh chó phải ngó mặt chủ, giờ thượng cấp của người ta ở ngay bên cạnh, có phê bình thì cũng không tới phiên anh ta. Vậy nên anh ta đành phải nhìn Lưu Triệu.
Lưu Triệu nói, “Cũng tại tôi báo gấp nên không có nói gì cả.”
Câu này vốn chẳng có gì, nhưng vào tai Đồng Chấn Hổ thì lại không ra sao cả. Vì người không cho ông ta lộ ra bất kể cái gì là mình. Anh ta nhét bì thư và di động trong tay cho Vu Khải ở đội mình, “Các anh biệt hiệu lão nhị[2]!”
Khóe miệng Vu Khải co giật.
Thường Trấn Viễn hỏi Vu Khải, “Anh bao tuổi?”
Vu Khải trả lời vô thức, “Ba mươi mốt.”
Thường Trấn Viễn rút di động với bì thư trong tay anh ta quay đầu đi.
Đồng Chấn Hổ, “…”
Vu Khải và Tôn Húc Đông đứng cạnh anh ta nghệch ra, có vẻ cũng tức bởi thái độ ngang ngược của hắn, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc so đo chuyện thế này, bọn họ đàng phải ngượng nghịu đi theo.
Lưu Triệu biết tuổi của Thường Trấn Viễn thì mấp máy miệng, sau đó làm như không có việc gì nhìn những người khác trên danh sách.
Thường Trấn Viễn tới bãi đỗ xe, trông thấy năm chiếc xe đỗ cạnh nhau, cửa đều để mở, trong đó có một con xe dán biệt hiệu Lão Nhị ở trên. Hắn ngồi vào, phát hiện chìa khóa đã tra sẵn trong ổ rồi. Hắn tiện tay khởi động xe, sau đó bật đèn nóc xe lên, rút tờ giấy trong bì thư ra.
Lăng Bác Kim, Vu Khải và Tôn Húc Đông theo vào, đều sán đầu lại.
Lăng Bác Kim hỏi, “Sư phụ, nhiệm vụ gì thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Đứng đường.”
“…”
Trong giai đoạn đầu của công cuộc cải cách cởi mở, đường đông Giải Phóng cũng từng một thời huy hoàng, nhưng khi kiến thiết thành thị dần chuyển về hướng tây nam thì con đường này dần vắng đi, nhất là sau khi bến cảng sửa sang lại, con đường này liền càng thêm hoang vắng.
Thường Trấn Viễn lái xe tới góc khá tối giữa đèn đường với đèn đường, tắt máy.
Bức thư kia được chuyền một lần từ Thường Trấn Viễn tới Lăng Bác Kim tới Vu Khải tới Tôn Húc Đông, phía trên đích xác chỉ có địa chỉ, còn hành động cụ thể thì viết nghe thông báo.
Bốn tên đàn ông rúc trong một cái xe con tối lửa tắt đèn, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi không tự tại, nhất là trong bọn họ có một nửa nhân số là người lạ nom quen quen.
Ngồi yên được năm phút, Lăng Bác Kim cuối cùng phá vỡ yên lặng, “Tối nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Tôn Húc Đông và Vu Khải nhìn nhau.
Vu Khải nói, “Việc này không dễ nói đâu.” Anh ta bảo không dễ nói, nhưng mông lại dịch về trước, hiển nhiên là định nói ra rồi.
Thường Trấn Viễn đột nhiên nói một câu, “Có người vận chuyển ma túy tới à?”
Vu Khải không ưa Thường Trấn Viễn, đáp một tiếng không nóng không lạnh, “Anh biết là ai à?”
“‘Băng gia’ phỏng?” Băng gia chính là trùm ma túy Philippines.
Vu Khải và Tôn Húc Đông kinh ngạc nhìn hắn.
[1] Trâu Cường nói: “Cho vợ ‘đánh một cú’ (điện thoại)” Vì Đồng Chấn Hổ đang cáu nên Lưu Triệu giải vây, chơi chữ lời anh ta thành “Không đánh một cú điện thoại về cho vợ thì để vợ đánh một cú.”
[2] Lão nhị: tiếng lóng chỉ bộ phận sinh dục nam giới.
Thường Trấn Viễn đi theo Cá nhỏ bon chen tới phía cuối mới trông thấy một hàng ghế trống bên Gậy trúc.
Đầu to quay lại nhìn tấm bảng trắng, nói rì rầm, “Biết xa thế này thì đã mang kính viễn vọng tới rồi.”
Gậy trúc nói, “Không thì cậu ra cạnh cửa đứng đi.”
Đầu to nói, “Nếu không sợ đầu em chắn tầm nhìn của mấy người thì em vô tư đi.”
“Suỵt.” Cá nhỏ ra dấu tay, cục trưởng dẫn hai đội trưởng đội phòng chống ma túy và đội cảnh sát hình sự đi vào.
Đội trưởng đội phòng chống ma túy tên là Đồng Chấn Hổ, biệt danh Lão Hổ, quả thật bộ dáng nhìn rất oai phong. Chiều cao một mét tám mươi tám, cơ bắp cuồn cuộn, dù mặc áo pô-lô cũng không giấu được cảm giác cơ bắp săn chắc ở bả vai cánh tay, vừa đi vào liền át hết người trong phòng họp. Lưu Triệu cao một mét bảy mươi bảy đứng bên cạnh anh ta nhìn như dậy thì dang dở vậy.
Quy tắc cũ, buổi họp kiểu này để cục trưởng ra mặt nói mở màn trước cái đã.
Đầu to ngả ra sau tính chợp mắt.
Cá nhỏ cầm di động đã để chế độ yên lặng sẵn ra bắt đầu chơi trò chơi.
Thường Trấn Viễn thấy vậy cũng điều chỉnh tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần.
Ai ngờ cục trưởng nổi tiếng Vua nước bọt xưa giờ lần này chỉ mất hai phút đã nói xong lời dạo đầu, dành thời gian lại cho Đồng Chấn Hổ.
Đồng Chấn Hổ đi lên chưa nói năng gì đã ném một chồng ba cái rổ lên mặt bàn, “Nộp di động.”
Phía dưới ồ lên kinh ngạc.
Ba đội viên đội phòng chống ma túy đứng lên, chia rổ ra bắt đầu đi thu từng hàng một.
Lưu Triệu cười híp mắt nói một câu, “Biết hiện tại mọi người dư dả, ai có hai ba cái di dộng thì mau lấy ra khoe tí đi.”
Đầu to vừa lấy di động ra tắt máy, vừa nhỏ giọng nói, “Định hành động đấy à?”
Vương Thụy nói kích động, “Lần này nhất định là hành động lớn!”
Đầu to nói, “Lúc trước có nghe thấy phong thanh gì đâu.”
Di động nhanh chóng xếp đầy ba cái rổ.
Đồng Chấn Hổ quét mắt qua, nói lạnh lùng, “Còn ai chưa nộp không?”
Phía dưới lặng như tờ.
Đồng Chấn Hổ nói, “Lát nữa đội phòng chống ma túy và đội cảnh sát hình sự bắt cặp hai hai, nếu phát hiện có ai giấu di động, hết thảy xem như bán rẻ tình báo mật báo tin tức!”
Anh ta quá uy thế, đến nỗi Đầu to cách gần mười mét cũng không dám hó hé.
Lưu Triệu đứng lên nói, “Đội trưởng Đồng, vậy tiếp theo chúng ta bắt đầu thôi.”
Đồng Chấn Hổ gật đầu, cầm bút viết bốn chữ to Chiến Dịch Săn Nhạn lên bảng trắng.
Lưu Triệu ở bên bổ sung, “Chim nhạn xuân phân bay về bắc, gặp lạnh hướng xuống nam. Giờ đây chính là mùa bay tới bắc, chúng ta nhất định phải bắn rơi con chim nhạn ma túy đang định tới chỗ chúng ta sinh sôi nảy nở!”
Đồng Chấn Hổ gật đầu nói, “Chúng ta bắt cặp trước đã, nhiệm vụ cụ thể đến lúc đó sẽ có bì thư đưa mọi người.”
Lưu Triệu và anh ta mỗi người cầm một tờ bảng biểu, phía trên liệt kê tên trong hai đội. Bởi vì họ viết tên lộn xộn nên chính họ trước đó cũng không biết ai sẽ cùng nhóm với ai.
Đồng Chấn Hổ đọc trước, “Hứa Phong, Trâu Cường.”
Hai người ngồi ở hai vị trí xa nhau tít tắp đứng lên.
“Trần Khang, Trần Hùng Phi.”
Lưu Triệu đọc xong, Thường Trấn Viễn liền thấy Gậy trúc đứng phắt dậy.
“Lên đây đi. Các anh là tổ một, biệt hiệu Lão A.”
Đồng Chấn Hổ nói, đoạn lấy một bì thư đánh dấu Lão A ra khỏi cặp công văn, “Trong các anh ai lớn tuổi nhất.”
Bọn họ lần lượt báo tuổi ra, kết quả là Trâu Cường của đội phòng chống ma túy lấy bốn mươi mốt tuổi thắng áp đảo. Đồng Chấn Hổ đưa bì thư và một cái di động cho anh ta, “Anh làm tổ trưởng. Trong di động có máy nghe trộm, đừng dùng lung tung.”
Trâu Cường cười hề hề, “Thì gọi cho vợ một cú thôi ấy mà.”
Đồng Chấn Hổ đang định nổi giận thì nghe Lưu Triệu cười khà khà một tiếng, nói, “Đúng vậy đó, không gọi điện thoại thì cùng lắm về nhà để vợ tát cái vậy[1]. Đàn ông đích thực, chắc chắn là chịu được đó.”
Người khác cười ồ lên.
Đồng Chấn Hổ vung tay nói, “Các anh trông chừng lẫn nhau, tới bãi đỗ xe hẵng mở thư ra.”
Trâu Cường nói, “Bãi đỗ xe có đèn đâu.”
Đồng Chấn Hổ mới rồi nhìn anh ta tí ta tí tửng đã nóng máu rồi, nghe vậy tức thì đen mặt nói, “Còn muốn tôi tìm ngọn nến đi theo sau mông anh thắp sáng cho anh à?!”
Trâu Cường thấy sếp nổi giận, không dám nói nữa, rụt đầu đi ra ngoài.
Đồng Chấn Hổ và Lưu Triệu tiếp tục gọi tên.
Đầu to nhỏ giọng nói, “Sao hôm nay Lão Hổ nóng thế?”
Vương Thụy nói, “Khủng bố qúa! May sao sếp chúng ta là sếp Lưu, ảnh thật là đáng yêu quá cơ.”
Đầu to đắc ý nói, “Đương nhiên rồi, sếp Lưu của chúng ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở đó. Cậu chớ thấy Đồng Chấn Hổ uy mãnh vậy chứ anh ta ngồi vào cái vị trí này cũng là nhờ quan hệ, không như sếp Lưu của chúng ta, đơn thương độc mã, tay trắng dựng nghiệp…”
“Vương Thụy, Tống Đại Vĩ.”
Đầu to và Vương Thụy đi ra.
Người trong phòng họp ngày càng ít, những người còn lại bắt đầu sốt ruột.
Lăng Bác Kim ngó chung quanh, những người quen thuộc chỉ còn lại Thường Trấn Viễn với Cá nhỏ, nhìn tình huống mới rồi của Đầu to và Vương Thụy, mình quá nửa là cặp với sư phụ. Nghĩ tới đây, lòng cậu lại vững vàng.
“Thường Trấn Viễn, Lăng Bác Kim.” Ánh mắt của Lưu Triệu nhìn qua chỗ này.
Lăng Bác Kim đứng bật dậy, sau đó trông thấy Thường Trấn Viễn khoan thai đi ra, lập tức đi theo hắn.
Đồng Chấn Hổ đang tính hỏi tuổi, trông thấy bộ âu phục trắng bắt mắt của Thường Trấn Viễn lập tức biến sắc, “Anh tới làm cảnh sát hay là làm chú rể vậy hả?”
Thường Trấn Viễn nói đều đều, “Anh thấy tôi mặc quần áo ra ngoài tốt hơn hay là cởi sạch ra ngoài tốt hơn?”
Đồng Chấn Hổ bị hắn chặn họng ngớ ra.
Lưu Triệu đang tính can, nghe vậy ngậm luôn lời nói trong miệng.
Thường Trấn Viễn nói thản nhiên, “Nếu không có biện pháp giải quyết cụ thể thì chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa vẫn hơn.”
Lồng ngực Đồng Chấn Hổ phập phồng, tức tới nỗi thiếu điều đập bàn, nhưng dù sao Thường Trấn Viễn cũng không phải cấp dưới của mình, đánh chó phải ngó mặt chủ, giờ thượng cấp của người ta ở ngay bên cạnh, có phê bình thì cũng không tới phiên anh ta. Vậy nên anh ta đành phải nhìn Lưu Triệu.
Lưu Triệu nói, “Cũng tại tôi báo gấp nên không có nói gì cả.”
Câu này vốn chẳng có gì, nhưng vào tai Đồng Chấn Hổ thì lại không ra sao cả. Vì người không cho ông ta lộ ra bất kể cái gì là mình. Anh ta nhét bì thư và di động trong tay cho Vu Khải ở đội mình, “Các anh biệt hiệu lão nhị[2]!”
Khóe miệng Vu Khải co giật.
Thường Trấn Viễn hỏi Vu Khải, “Anh bao tuổi?”
Vu Khải trả lời vô thức, “Ba mươi mốt.”
Thường Trấn Viễn rút di động với bì thư trong tay anh ta quay đầu đi.
Đồng Chấn Hổ, “…”
Vu Khải và Tôn Húc Đông đứng cạnh anh ta nghệch ra, có vẻ cũng tức bởi thái độ ngang ngược của hắn, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc so đo chuyện thế này, bọn họ đàng phải ngượng nghịu đi theo.
Lưu Triệu biết tuổi của Thường Trấn Viễn thì mấp máy miệng, sau đó làm như không có việc gì nhìn những người khác trên danh sách.
Thường Trấn Viễn tới bãi đỗ xe, trông thấy năm chiếc xe đỗ cạnh nhau, cửa đều để mở, trong đó có một con xe dán biệt hiệu Lão Nhị ở trên. Hắn ngồi vào, phát hiện chìa khóa đã tra sẵn trong ổ rồi. Hắn tiện tay khởi động xe, sau đó bật đèn nóc xe lên, rút tờ giấy trong bì thư ra.
Lăng Bác Kim, Vu Khải và Tôn Húc Đông theo vào, đều sán đầu lại.
Lăng Bác Kim hỏi, “Sư phụ, nhiệm vụ gì thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Đứng đường.”
“…”
Trong giai đoạn đầu của công cuộc cải cách cởi mở, đường đông Giải Phóng cũng từng một thời huy hoàng, nhưng khi kiến thiết thành thị dần chuyển về hướng tây nam thì con đường này dần vắng đi, nhất là sau khi bến cảng sửa sang lại, con đường này liền càng thêm hoang vắng.
Thường Trấn Viễn lái xe tới góc khá tối giữa đèn đường với đèn đường, tắt máy.
Bức thư kia được chuyền một lần từ Thường Trấn Viễn tới Lăng Bác Kim tới Vu Khải tới Tôn Húc Đông, phía trên đích xác chỉ có địa chỉ, còn hành động cụ thể thì viết nghe thông báo.
Bốn tên đàn ông rúc trong một cái xe con tối lửa tắt đèn, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi không tự tại, nhất là trong bọn họ có một nửa nhân số là người lạ nom quen quen.
Ngồi yên được năm phút, Lăng Bác Kim cuối cùng phá vỡ yên lặng, “Tối nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Tôn Húc Đông và Vu Khải nhìn nhau.
Vu Khải nói, “Việc này không dễ nói đâu.” Anh ta bảo không dễ nói, nhưng mông lại dịch về trước, hiển nhiên là định nói ra rồi.
Thường Trấn Viễn đột nhiên nói một câu, “Có người vận chuyển ma túy tới à?”
Vu Khải không ưa Thường Trấn Viễn, đáp một tiếng không nóng không lạnh, “Anh biết là ai à?”
“‘Băng gia’ phỏng?” Băng gia chính là trùm ma túy Philippines.
Vu Khải và Tôn Húc Đông kinh ngạc nhìn hắn.
[1] Trâu Cường nói: “Cho vợ ‘đánh một cú’ (điện thoại)” Vì Đồng Chấn Hổ đang cáu nên Lưu Triệu giải vây, chơi chữ lời anh ta thành “Không đánh một cú điện thoại về cho vợ thì để vợ đánh một cú.”
[2] Lão nhị: tiếng lóng chỉ bộ phận sinh dục nam giới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook