Bước Ngoặt Hoàng Kim
-
124: Thư Thả
“Anh Luân! Anh không cảm thấy là anh đã quá nóng vội?”
Cố Thừa Luân thừa nhận:
“Em đang...!nói đến căn nhà, đúng vậy không? Tôi biết mình nóng vội nhưng không sửa được cái tính này khi gặp em.”
Hai người nhìn nhau bật cười.
“Tôi muốn hỏi em, em có tin vào số mạng hay không?”
Ân Hi lập tức liếc xéo, “Anh đừng nói bát tự của chúng ta hợp nhau nha, tôi sinh ngày tháng năm nào đến tôi còn không biết.”
“Tôi không tin vào số mạng chỉ tin vào bản thân tôi thành thật với chính mình, tôi biết mình nói ra như vậy không được lãng mạn cho lắm, nhưng tôi biết rõ chính tôi đang cần điều gì.
Tôi không phải cần tìm một người để sống trọn đời với tôi, tôi không cần tìm thính giả nghe tôi trò chuyện, tôi cũng không phải sợ khi mình về già không ai chăm sóc, bởi vì tôi có mua bảo hiểm mà.”
Cố Thừa Luân và Ân Hi lại nhìn nhau mỉm cười, “Không phải cứ giao thừa đón Tết người ta có đôi có cặp thì tôi cũng phải có, tôi chỉ muốn nói cho em biết, nếu như tôi chưa từng gặp em, quen biết với em tôi thật sự có thể sống một mình rất tốt.”
Ân Hi đỏ mặt cúi đầu, “Anh muốn chọc tôi mắc cỡ à?”
“Tôi chỉ muốn em tin tôi.”
“Người tôi không tin chính là bản thân mình, tôi sợ mình sẽ khiến anh thất vọng vì quá kỳ vọng vào đoạn tình cảm bất chợt này.”
“Vậy thì em cứ để tôi quyết định đi.”
Ân Hi ngước mắt nhìn Cố Thừa Luân, vô cùng xúc động nói: “Sao anh nhất định cố chấp bao che cho tôi chứ?”
“Vì đối với tôi mà nói chẳng có gì là khó.
Em là sự lựa chọn duy nhất của tôi.
Ngoại trừ em tôi sẽ không chọn ai nữa, cũng giống như cha mẹ nuôi của em trước đây, tuy là tôi chưa từng gặp mặt họ nhưng tôi thấy mình hiểu họ.
Tôi nghĩ lúc trước họ chọn nuôi dưỡng em không phải vì tích phước, không phải vì tuổi già neo đơn, mà họ cảm thấy, đúng ra họ và em nhất định phải là người một nhà, phải cùng chung sống dưới mái nhà.
Vừa rồi tôi có nói với em, tuy tôi không tin vào số mạng, nhưng tôi tin vào duyên nợ.
Ân Hi đi từ xúc động này đến xúc động khác, tuy cô có nhiều bất hạnh, nhưng những người xuất hiện trong đời của cô, đối với cô rất đỗi chân thành.
Cô nhìn Cố Thừa Luân nói ra trăn trở của chính mình:
“Anh đã thiết kế căn nhà theo sở thích của tôi...!Haiz! Anh có biết anh làm như vậy, khiến tôi áy náy biết nhường nào.”
“Em biết được câu trả lời mà đúng chứ? Không ai hiểu cảm giác của tôi hơn chính bản thân tôi lúc này, cảm giác tôi đối với em rất rõ ràng.”
Cố Thừa Luân mạnh dạn kéo lấy bờ vai của Ân Hi ôm chặt vào lòng, không ngừng xúc động, “Thay vì em cứ áy náy, thì hãy mạnh mẽ đón nhận, có được không? Ngôi nhà đã chiếu theo phẩm vị của em rồi, sau này sao có thể để cô gái khác vào ở.”
“Anh nói vậy thật giống đang uy hiếp tôi.”
“Không thì hóa đơn thiết kế căn nhà, em chi trả vậy, nếu như đêm nay em từ chối.”
Ân Hi không đáp lời, mà vòng tay ôm lấy Cố Thừa Luân dụi mặt vào.
Ân Hi vào nhà đúng thực là háo hức chuẩn bị bữa tối, nhưng hôm nay Paris không có về mà chỉ có mỗi Windy.
“Sao bạn cứ đỏ mặt vậy?” Windy nhịn không được cuối cùng cũng hỏi.
Nhưng Ân Hi chỉ lắc đầu không nói.
Windy lại nhớ đến chuyện lúc trưa nghe Paris kể liền bảo với Ân Hi, “Còn chuyện ầm ĩ lúc trưa, thật ra thì đối với cha của tôi mất một vài trang sức không phải chuyện quan trọng đâu.
Đáng lẽ ra lúc trưa cô nên gọi cho tôi, tôi thay cô nói với cha vài lời thì chuyện sẽ êm xuôi thôi.
Cha tôi sẽ không vì mấy cô bạn gái xôi thịt bên ngoài mặt nặng mày nhẹ với tôi.”
Nhắc đến chuyện này Ân Hi lại thở dài.
Windy tỏ ra hí hửng chạy vào bếp bắt chuyện với Ân Hi.
“Nghe Paris nói trưa nay Wallace rất nhiệt tình tìm kiếm phụ bạn? Rốt cuộc anh ấy đã hết giận bạn rồi?”
“Anh ấy làm sao giận mình chứ?”
“Thì lần trước chính bạn nói, Wallace muốn được yên tĩnh, và đã không tìm đến bạn nữa.
Sao? Bây giờ đã làm lành, thậm chí là nhiệt tình theo đuổi hơn?”
Ân Hi đẩy cô bạn ra ngoài bếp cho cô tập trung nấu nướng, vẻ mặt ngượng ngùng nói, “Có một điều mình trăn trở, lúc trưa này trước khi tìm được sợi dây chuyền, anh Luân đã đề nghị làm một chiếc giả thay thế nhầm câu giờ.
Hành động như vậy trước nay chỉ có anh Thần Hi mới nghĩ ra, với tính cách của anh Luân thì sẽ không nghĩ được chuyện như vậy.
Hiện tại có phải vì lấy lòng mình, anh ấy học theo cách ranh ma của anh Thần Hi hay không?”
Windy cũng rất kinh ngạc, tuy nhiên cô lại nhìn theo khía cạnh khác, “Bạn lo cho anh ấy, hay lo cho chính mình nhìn sai người.
Hay là cảm thấy Cố Thừa Luân giả tạo lấy lòng?”
“Ây! Đừng nói linh tinh, mình chỉ sợ anh ấy vì mình thay đổi nguyên tắc làm người bấy lâu.”
Windy bật cười, “Mình thấy Wallace ranh ma hơn một chút xem chừng ra sẽ thú vị hơn.
Nếu cứ mãi là khúc gỗ, thì sẽ tốt sao?”
Ân Hi cúi mặt, nghĩ cũng đúng.
“À, mình có chuyện này muốn kể bạn nghe.” Windy tỏ ra thần bí nói, “Trưa hôm nay Lục Tuấn mời mình ăn trưa, nhờ mình góp ý giúp anh ta chọn một món quà tao nhã và khí chất cho đối tượng mới.”
Nói đến đây Ân Hi liền nghĩ ra được là ai, “Là Helen đúng không? Lục Tuấn cuối cùng đã tiến tới với Helen rồi? Windy! Vậy còn bạn, bạn không chút để ý?”
Windy nhún vai, “Trước nay Lục Tuấn chưa từng là gu của mình, mình ghét loại công tử háo thắng nhất thời, tính tình trẻ con cần được chiều chuộng.
Thông qua lần này, mình biết Lục Tuấn đang thẳng thắn về chuyện của chúng mình, cho nên mình thay anh ta chọn một sợi dây chuyền.
Coi như chấp nhận anh ta có người mới.”
Ân Hi không nghĩ nhiều đến tên Lục Tuấn kia ra làm sao, dù gì cũng không có mấy ấn tượng tốt.
Cô chỉ nghĩ cho Cố Thừa Luân, chuyện này không biết anh ấy có còn buồn phiền hay không?
...
Helen được bà Trương ra sân bay đón về sau chuyến công tác Thụy Sĩ, suốt dọc đường đi cứ nghe bà bên tai phàn nàn sao không ở lại đó du lịch.
Sau đó chuyển sang phàn nàn vì sao không hẹn hò với Lục Tuấn.
Đêm đó cô không về nhà, mẹ cô có lẽ đã biết quan hệ phát sinh giữa hai người bọn họ.
Cô không muốn nhất chính là đối mặt chuyện này.
Đêm đó Cố Thừa Luân là làm cô đau lòng, cô cũng nhận ra tình cảm của mình đối với anh ấy không chỉ vẫn còn tồn tại mà thậm chí còn sâu nặng khó dứt ra.
Nhưng cô không muốn mình trở thành cô gái ủy mị dây dưa không rõ ràng.
Cô muốn tìm ai đó giúp cô giải thoát.
“Mẹ thực sự không hiểu nổi con, Jay có chỗ nào không tốt mà lại tránh né nó.”
“Còn con lại không biết từ đâu mẹ biết được chuyện tấm chi phiếu, hay có lòng kiểm tra con.
Nhưng số tiền đó con cho Wallace mượn, giữa chúng con rất là sòng phẳng, trước giờ bạn bè đồng nghiệp gặp khó khăn con cũng không hề nghĩ ngợi.
Cho nên con hy vọng, sau này mẹ hãy tôn trọng bạn bè của con đồng thời tôn trọng trí tuệ và cách xử sự của con gái mẹ đối với mọi người, okay!”
Bà Trương ái ngại, liền vỗ vỗ tay con gái, “Được rồi.
Lần này xem như mẹ làm quá trớn, mẹ tin con gái chững chạc và rõ ràng.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook