Bức Vẽ Từ Máu
-
Chương 8
Thiên Lộ cùng Thanh Thanh kéo vali ra khỏi khách sạn. Milley trả chìa khóa phòng, xong nhìn sang hai người, ánh mắt có chút lo lắng với bi thảm:
- Cô chủ, xem chừng phen này ông chủ giận lắm. Mọi hàng hóa bên này đã có lệnh ngừng hoạt động cả rồi.
Thanh Thanh thở dài, Thiên Lộ vẫn im lặng không đáp.
Milley lại cất lời, giọng có chút phiền não, than thở:
- Kể cũng buồn, hai người còn chưa tham quan ở đây nhiều, hiếm lắm mới sang Mỹ đây một lần. Xem ra phải để khi khác. – nói rồi cô trầm buồn quay sang bĩu môi, nũng nịu nhìn Thanh Thanh vẫn đang ngẩn người như cái xác không hồn. – Thanh Thanh, chị em ta chưa có dịp đoàn tụ nay đã phải chia li. Có khi hẹn gặp em vào ngày khác bên ấy.
Bấy giờ hồn mới nhập lại xác, Thanh Thanh cười nhẹ, nụ cười hiền như nắng ban mai:
- Còn gặp lại, chị Thiên Lộ bận chuyện đại sự. Em muốn ở lại lắm cũng không thể!
Thiên Lộ khẽ liếc đồng hồ đeo tay, bây giờ cô mới cất lời, giọng nói của cô trong veo như nước mùa thu:
- Cũng sắp cất cánh, chúng ta nên đi là vừa! – Cô đảo mắt nhìn Milley. - Cô mau lấy xe đi.
Milley vâng lời, một lúc sau, chiếc xe BMW trắng đưa Thiên Lộ và Thanh Thanh tới sân bay Mỹ.
Lên máy bay, Thiên Lộ ngồi yên vị, cô nói với Thanh:
- Ngồi với tôi.
Thanh Thanh nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Thiên Lộ.
Ngồi trên máy bay hơn hai tiếng, cô thấy người khá mệt. Thanh Thanh kéo vali chạy lon ton theo sau. Có người đã chờ sẵn cô và Thanh.
- Tiểu thư, ông chủ kêu tôi…
Một tên kính cẩn cúi người nói.
- Mau đi thôi. – Thiên Lộ không để hắn nói hết câu mà lạnh lùng đáp lại.
* 2h chiều tại căn biệt thự họ Lâm*
Chủ tịch Lâm Dương tức giận vứt mạnh tập hồ sơ lên bàn làm việc, hai bàn tay ông ta nắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng, nổi những đường gân rất đáng sợ.
- Đồ vô dụng, uổng công ta đã tin tưởng con.
Thiên Lộ ngồi đối diện ông, không đáp, đầu hơi cúi, tóc đã che kín mặt.
Ông Lâm Dương thét lớn hơn:
- Con đã làm gì, con có biết không? Bây giờ, ta biết nhìn mặt ai nữa. Công ty Lâm Dương nổi tiếng thế giới ngầm mà không thể thắng nổi bang Băng Hàn cỏn con…
- Con xin lỗi.
Thiên Lộ cất lời, giọng có phần kiên định và chắc nịch.
Ông Lâm Dương ngẫm nghĩ một hồi, bỗng cơ mặt giãn ra, cười gian xảo:
- Thiên Lộ, ta đã có cách để con chuộc lỗi.
Hai tay vẫn đang đan chặt vào nhau, cô hơi ngẩng đầu.
- Ý cha muốn nói… là như thế nào?
- Giết chết Băng Hàn Thiên Vũ. Chúng ta sẽ có quyền chế tạo PK215, chẳng phải kế hoạch của chúng ta chỉ đứng sau hắn thôi sao. – CT. Lâm Dương bỗng cười lớn, hai tay xỏ túi quần, môi khẽ nhếch, răng nghiến chặt kêu ken két khiến không khí trong căn phòng càng trở nên u ám hơn lúc ban đầu.
- Không được. Con không giết người. – tay cô xiết chặt, ánh mắt sắc xảo lẫn căm thù hướng lên nhìn cha mình.
- Mày không giết nó thì tao sẽ giết mày. Hiểu chưa con khốn. – ông Lâm Dương hùng hổ lấy tay bóp chặt mặt cô, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô khiến cô càng kinh tởm. Tim cô hơi nhói, nhưng không phải do bệnh, mà không tin đây là bộ mặt thật của ba mình. Càng không tin ông ta lại khốn nạn đến mức này.
Cô không kêu đau, vì tim cô đang nứt ra còn đau gấp trăm nghìn lần. Mưa trong lòng…
Khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhìn ông ta, ánh mắt căm phẫn tỏ vẻ không hài lòng. Ông ta cứ trợn tròn mắt nhìn cô như con quỷ dữ sắp ăn thịt con mồi. Một lúc sau mới chịu buông và bỏ ra ngoài.
Sau khi ông ta ra khỏi phòng, Thiên Lộ rút chiếc khăn tay trong túi quần lau hai bên mặt như thể đang lau thứ gì đó dính trên mặt… Cảm giác rất dơ bẩn.
Cô thở dài, cái thở dài chút hết âu lo, muộn phiền ra bên ngoài.
Anh – Băng Hàn Thiên Vũ giờ này mới có thể xuống máy bay được. Ba tên vệ sĩ mặc vest đen kéo vali cho anh.
Vừa đặt chân vào cửa đã nghe thấy tiếng léo nhéo chói tai trong nhà. Anh khẽ nhíu mày, tháo vội đôi giày, lẳng lặng bước nhẹ nhàng vào gian phòng khách, tựa lưng vào tường, anh lên tiếng:
- Trân Trân, em lại nghe mấy bản nhạc vớ vẩn này.
Cô gái tuổi đôi mươi với khuôn mặt đẹp và sáng như trăng rằm, mái tóc đen xoăn bồng bềnh, một chân để trên ghế, tay cầm điều khiển tivi, miệng vẫn đang ngậm bỏng ngô quay đầu lại, lườm Thiên Vũ:
- Anh Vũ, mặc kệ em. Anh vừa về đã gây sự. Không tốt chút nào. – cô bé làu bàu.
Thiên Vũ tiến lại, ngồi kế bên cô bé.
- Dạo này còn dám cãi anh cơ đấy? – vừa nói tay Thiên Vũ vừa véo rõ đau vào má Ngọc Trân khiến cô la oai oái.
Hất tay Thiên Vũ ra, cô nhíu mày…
- Đau chết đi được. – cô lấy chiếc gối trên ghế ném thẳng vào người Thiên Vũ.
Chẳng hiểu sao, bị chửi bị đánh, Thiên Vũ vẫn cười ha hả khiến Ngọc Trân thêm tức điên:
- Còn cười? – cô nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa.
Thiên Vũ càng hả hê khi thấy bộ dạng này của cô, anh càng chêu thêm:
- Còn nhìn anh thế này thì không ai chịu lấy em đâu.
- Không ai lấy em thì liên quan gì đến anh chứ. – Ngọc Trân lấy hết hơi hét lớn, giọng cô áp cả tiếng nhạc của tivi, khuôn mặt phừng phừng như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện khiến anh thoáng run sợ.
Thấy có tiếng động lớn, hai ông bà Băng Hàn tưởng có chuyện gì vội lao từ trong phòng ra, giọng lo lắng và hoảng hốt:
- Có chuyện gì vậy Ngọc Trân?
Ngọc Trân nũng nịu, chạy đến ôm chầm lấy phu nhân Băng Hàn:
- Mẹ, tất cả tại anh Vũ… - tay cô chỉ về phía Thiên Vũ đã đứng dậy từ bao giờ, anh tiến lại gần cúi người chào ba mẹ.
- Trân Trân ngoan, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Anh Vũ cứ để mẹ xử lí. – bà Băng Hàn vuốt nhẹ tóc Ngọc Trân.
Cô gái liền răm rắp nghe theo, trở về phòng của mình.
Ông bà Băng Hàn nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến, mẹ anh lo lắng nhìn lại anh từ đầu đến chân.
- Tốt quá, con an toàn trở về rồi.
- Mẹ, con chỉ đi công tác thôi mà, mẹ đã lo lắng quá mức rồi. – anh nhìn mẹ cười hiền.
- Thiên Vũ, ta xin lỗi vì đã bắt con đi. Con vốn không thích để người khác biết đến con. Vậy mà ta lại lâm bệnh ngay vào ngày quan trọng như vậy. - CT. Băng Hàn cứ tự trách mình.
- Ba à, con là con trai ba, những việc này cũng đã đến lúc cần con can thiệp. Sở dĩ là con tự nguyện, không liên quan đến ba, nên ba đừng tự trách mình nữa. – Thiên Vũ ôm chầm lấy người ba đã dành cả đời để lo cho gia đình, dành cả đời để yêu thương ba mẹ con anh. Mái tóc ba anh giờ đã điểm vài sợi bạc do tuổi tác ngày càng cao. Công việc lại quá nhiều cho nên anh muốn mình có thể giúp đỡ ba điều gì đó… Với tư cách không phải là người kế nhiệm công ty Băng Hàn mà là một đứa con trai.
Hai ba con buông nhau ra, ông Băng Hàn không kìm chế được xúc động. Thiên Vũ vốn lạnh như tảng băng, ít nói ít cười nhưng với gia đình anh luôn ngọt ngào như thế.
- Vụ chế tạo PK215, ta chỉ muốn con tham gia lấy lệ. Tại sao con lại nhất định muốn dành lấy quyền chế tạo nó chứ? – ông nhìn con trai mình khó hiểu.
Cậu mỉm cười nhìn phu nhân Băng Hàn:
- Con đã đồng ý giúp mẹ rồi, vì thế con phải lấy được quyền chế tạo Pk215, và cũng vì con không thể để lọt vào tay chủ tịch Lâm Dương đầy mưu mô và độc ác ấy được.
Ông Băng Hàn nhíu mày khó hiểu nhìn vợ mình – Mẹ Ngọc Trân, rốt cuộc là có chuyện gì khiến bà phải để tâm đến quyền chế tạo như vậy?
- Ông không nhớ chuyện của Lâm Du hai mươi tư năm trước hay sao?
Mặt chủ tịch Băng Hàn càng ngờ nghệch hơn, ngoài biết về việc Lâm Du đã chết khi vừa hạ sinh con gái đầu lòng ra thì ông hoàn toàn chưa từng nghe vợ mình nói chuyện gì về Lâm Du từ khi bà ấy ra đi cho đến tận bây giờ.
- Em đã hứa sẽ giúp đỡ Lâm Du một chuyện trước khi cô ấy ra đi. Nhất định em phải hoàn thành lời hứa ấy. – vẻ mặt bà Băng Hàn có chút gì đó rất đau lòng.
Thiên Vũ chỉ hứa sẽ giúp mẹ, chứ chưa từng nghe bà kể Lâm Du là ai? Có quan hệ gì với bà? Bây giờ nghe cuộc trò chuyện của ba mẹ khiến cậu càng thêm nhiều suy nghĩ và nhiều mối nghi ngờ về người tên Lâm Du bí ẩn ấy.
Phu nhân Băng Hàn nhìn Thiên Vũ rồi nói:
- Tiểu thư Lâm Dương, chắc con đã gặp nó rồi phải không?
- Đã từng gặp.
- Ta chắc chắn nó đang bị Dương Cảnh lợi dụng. Ta có thể nhờ con bảo vệ nó được chứ?
Thiên Vũ không đáp chỉ khẽ gật đầu.
Dương Cảnh là tên của ba Thiên Lộ, ông ta từng nổi tiếng trong thế giới ngầm với cái tên đó. Lâm Du là vợ ông ta, hay cũng chính là người mẹ quá cố của Thiên Lộ. Trước kia mẹ Thiên Lộ và mẹ Lâm Du là bạn rất thân thiết đã thề với nhau: “ Sau này nếu một trong hai người có xảy ra chuyện gì, thì người kia phải sẵn sàng giúp đỡ. Kể cả có phải đổ máu.”
Và lời thề ấy đã luôn ở trong suy nghĩ của phu nhân Băng Hàn từ sau cái chết đau đớn của bạn thân mình. Bà đã tự nhủ trước khi chết nhất định phải đòi lại sự trong sạch cho bạn.
- Đôi lời tác giả-
Tớ thấy đau lòng quá các cậu ạ TT.TT chẳng ai chịu "feedback" lại cho tớ gì cả. Suốt ngày cứ ngong ngóng chờ các bạn nhận xét truyện thôi.:3 tớ thích nghe nhận xét lắm! Cho nên các cậu đọc truyện có thể comment cho tớ biết hay, dở thế nào. Nhé! Nhé! Nhé... *nháy nháy*
- Cô chủ, xem chừng phen này ông chủ giận lắm. Mọi hàng hóa bên này đã có lệnh ngừng hoạt động cả rồi.
Thanh Thanh thở dài, Thiên Lộ vẫn im lặng không đáp.
Milley lại cất lời, giọng có chút phiền não, than thở:
- Kể cũng buồn, hai người còn chưa tham quan ở đây nhiều, hiếm lắm mới sang Mỹ đây một lần. Xem ra phải để khi khác. – nói rồi cô trầm buồn quay sang bĩu môi, nũng nịu nhìn Thanh Thanh vẫn đang ngẩn người như cái xác không hồn. – Thanh Thanh, chị em ta chưa có dịp đoàn tụ nay đã phải chia li. Có khi hẹn gặp em vào ngày khác bên ấy.
Bấy giờ hồn mới nhập lại xác, Thanh Thanh cười nhẹ, nụ cười hiền như nắng ban mai:
- Còn gặp lại, chị Thiên Lộ bận chuyện đại sự. Em muốn ở lại lắm cũng không thể!
Thiên Lộ khẽ liếc đồng hồ đeo tay, bây giờ cô mới cất lời, giọng nói của cô trong veo như nước mùa thu:
- Cũng sắp cất cánh, chúng ta nên đi là vừa! – Cô đảo mắt nhìn Milley. - Cô mau lấy xe đi.
Milley vâng lời, một lúc sau, chiếc xe BMW trắng đưa Thiên Lộ và Thanh Thanh tới sân bay Mỹ.
Lên máy bay, Thiên Lộ ngồi yên vị, cô nói với Thanh:
- Ngồi với tôi.
Thanh Thanh nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Thiên Lộ.
Ngồi trên máy bay hơn hai tiếng, cô thấy người khá mệt. Thanh Thanh kéo vali chạy lon ton theo sau. Có người đã chờ sẵn cô và Thanh.
- Tiểu thư, ông chủ kêu tôi…
Một tên kính cẩn cúi người nói.
- Mau đi thôi. – Thiên Lộ không để hắn nói hết câu mà lạnh lùng đáp lại.
* 2h chiều tại căn biệt thự họ Lâm*
Chủ tịch Lâm Dương tức giận vứt mạnh tập hồ sơ lên bàn làm việc, hai bàn tay ông ta nắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng, nổi những đường gân rất đáng sợ.
- Đồ vô dụng, uổng công ta đã tin tưởng con.
Thiên Lộ ngồi đối diện ông, không đáp, đầu hơi cúi, tóc đã che kín mặt.
Ông Lâm Dương thét lớn hơn:
- Con đã làm gì, con có biết không? Bây giờ, ta biết nhìn mặt ai nữa. Công ty Lâm Dương nổi tiếng thế giới ngầm mà không thể thắng nổi bang Băng Hàn cỏn con…
- Con xin lỗi.
Thiên Lộ cất lời, giọng có phần kiên định và chắc nịch.
Ông Lâm Dương ngẫm nghĩ một hồi, bỗng cơ mặt giãn ra, cười gian xảo:
- Thiên Lộ, ta đã có cách để con chuộc lỗi.
Hai tay vẫn đang đan chặt vào nhau, cô hơi ngẩng đầu.
- Ý cha muốn nói… là như thế nào?
- Giết chết Băng Hàn Thiên Vũ. Chúng ta sẽ có quyền chế tạo PK215, chẳng phải kế hoạch của chúng ta chỉ đứng sau hắn thôi sao. – CT. Lâm Dương bỗng cười lớn, hai tay xỏ túi quần, môi khẽ nhếch, răng nghiến chặt kêu ken két khiến không khí trong căn phòng càng trở nên u ám hơn lúc ban đầu.
- Không được. Con không giết người. – tay cô xiết chặt, ánh mắt sắc xảo lẫn căm thù hướng lên nhìn cha mình.
- Mày không giết nó thì tao sẽ giết mày. Hiểu chưa con khốn. – ông Lâm Dương hùng hổ lấy tay bóp chặt mặt cô, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô khiến cô càng kinh tởm. Tim cô hơi nhói, nhưng không phải do bệnh, mà không tin đây là bộ mặt thật của ba mình. Càng không tin ông ta lại khốn nạn đến mức này.
Cô không kêu đau, vì tim cô đang nứt ra còn đau gấp trăm nghìn lần. Mưa trong lòng…
Khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhìn ông ta, ánh mắt căm phẫn tỏ vẻ không hài lòng. Ông ta cứ trợn tròn mắt nhìn cô như con quỷ dữ sắp ăn thịt con mồi. Một lúc sau mới chịu buông và bỏ ra ngoài.
Sau khi ông ta ra khỏi phòng, Thiên Lộ rút chiếc khăn tay trong túi quần lau hai bên mặt như thể đang lau thứ gì đó dính trên mặt… Cảm giác rất dơ bẩn.
Cô thở dài, cái thở dài chút hết âu lo, muộn phiền ra bên ngoài.
Anh – Băng Hàn Thiên Vũ giờ này mới có thể xuống máy bay được. Ba tên vệ sĩ mặc vest đen kéo vali cho anh.
Vừa đặt chân vào cửa đã nghe thấy tiếng léo nhéo chói tai trong nhà. Anh khẽ nhíu mày, tháo vội đôi giày, lẳng lặng bước nhẹ nhàng vào gian phòng khách, tựa lưng vào tường, anh lên tiếng:
- Trân Trân, em lại nghe mấy bản nhạc vớ vẩn này.
Cô gái tuổi đôi mươi với khuôn mặt đẹp và sáng như trăng rằm, mái tóc đen xoăn bồng bềnh, một chân để trên ghế, tay cầm điều khiển tivi, miệng vẫn đang ngậm bỏng ngô quay đầu lại, lườm Thiên Vũ:
- Anh Vũ, mặc kệ em. Anh vừa về đã gây sự. Không tốt chút nào. – cô bé làu bàu.
Thiên Vũ tiến lại, ngồi kế bên cô bé.
- Dạo này còn dám cãi anh cơ đấy? – vừa nói tay Thiên Vũ vừa véo rõ đau vào má Ngọc Trân khiến cô la oai oái.
Hất tay Thiên Vũ ra, cô nhíu mày…
- Đau chết đi được. – cô lấy chiếc gối trên ghế ném thẳng vào người Thiên Vũ.
Chẳng hiểu sao, bị chửi bị đánh, Thiên Vũ vẫn cười ha hả khiến Ngọc Trân thêm tức điên:
- Còn cười? – cô nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa.
Thiên Vũ càng hả hê khi thấy bộ dạng này của cô, anh càng chêu thêm:
- Còn nhìn anh thế này thì không ai chịu lấy em đâu.
- Không ai lấy em thì liên quan gì đến anh chứ. – Ngọc Trân lấy hết hơi hét lớn, giọng cô áp cả tiếng nhạc của tivi, khuôn mặt phừng phừng như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện khiến anh thoáng run sợ.
Thấy có tiếng động lớn, hai ông bà Băng Hàn tưởng có chuyện gì vội lao từ trong phòng ra, giọng lo lắng và hoảng hốt:
- Có chuyện gì vậy Ngọc Trân?
Ngọc Trân nũng nịu, chạy đến ôm chầm lấy phu nhân Băng Hàn:
- Mẹ, tất cả tại anh Vũ… - tay cô chỉ về phía Thiên Vũ đã đứng dậy từ bao giờ, anh tiến lại gần cúi người chào ba mẹ.
- Trân Trân ngoan, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Anh Vũ cứ để mẹ xử lí. – bà Băng Hàn vuốt nhẹ tóc Ngọc Trân.
Cô gái liền răm rắp nghe theo, trở về phòng của mình.
Ông bà Băng Hàn nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến, mẹ anh lo lắng nhìn lại anh từ đầu đến chân.
- Tốt quá, con an toàn trở về rồi.
- Mẹ, con chỉ đi công tác thôi mà, mẹ đã lo lắng quá mức rồi. – anh nhìn mẹ cười hiền.
- Thiên Vũ, ta xin lỗi vì đã bắt con đi. Con vốn không thích để người khác biết đến con. Vậy mà ta lại lâm bệnh ngay vào ngày quan trọng như vậy. - CT. Băng Hàn cứ tự trách mình.
- Ba à, con là con trai ba, những việc này cũng đã đến lúc cần con can thiệp. Sở dĩ là con tự nguyện, không liên quan đến ba, nên ba đừng tự trách mình nữa. – Thiên Vũ ôm chầm lấy người ba đã dành cả đời để lo cho gia đình, dành cả đời để yêu thương ba mẹ con anh. Mái tóc ba anh giờ đã điểm vài sợi bạc do tuổi tác ngày càng cao. Công việc lại quá nhiều cho nên anh muốn mình có thể giúp đỡ ba điều gì đó… Với tư cách không phải là người kế nhiệm công ty Băng Hàn mà là một đứa con trai.
Hai ba con buông nhau ra, ông Băng Hàn không kìm chế được xúc động. Thiên Vũ vốn lạnh như tảng băng, ít nói ít cười nhưng với gia đình anh luôn ngọt ngào như thế.
- Vụ chế tạo PK215, ta chỉ muốn con tham gia lấy lệ. Tại sao con lại nhất định muốn dành lấy quyền chế tạo nó chứ? – ông nhìn con trai mình khó hiểu.
Cậu mỉm cười nhìn phu nhân Băng Hàn:
- Con đã đồng ý giúp mẹ rồi, vì thế con phải lấy được quyền chế tạo Pk215, và cũng vì con không thể để lọt vào tay chủ tịch Lâm Dương đầy mưu mô và độc ác ấy được.
Ông Băng Hàn nhíu mày khó hiểu nhìn vợ mình – Mẹ Ngọc Trân, rốt cuộc là có chuyện gì khiến bà phải để tâm đến quyền chế tạo như vậy?
- Ông không nhớ chuyện của Lâm Du hai mươi tư năm trước hay sao?
Mặt chủ tịch Băng Hàn càng ngờ nghệch hơn, ngoài biết về việc Lâm Du đã chết khi vừa hạ sinh con gái đầu lòng ra thì ông hoàn toàn chưa từng nghe vợ mình nói chuyện gì về Lâm Du từ khi bà ấy ra đi cho đến tận bây giờ.
- Em đã hứa sẽ giúp đỡ Lâm Du một chuyện trước khi cô ấy ra đi. Nhất định em phải hoàn thành lời hứa ấy. – vẻ mặt bà Băng Hàn có chút gì đó rất đau lòng.
Thiên Vũ chỉ hứa sẽ giúp mẹ, chứ chưa từng nghe bà kể Lâm Du là ai? Có quan hệ gì với bà? Bây giờ nghe cuộc trò chuyện của ba mẹ khiến cậu càng thêm nhiều suy nghĩ và nhiều mối nghi ngờ về người tên Lâm Du bí ẩn ấy.
Phu nhân Băng Hàn nhìn Thiên Vũ rồi nói:
- Tiểu thư Lâm Dương, chắc con đã gặp nó rồi phải không?
- Đã từng gặp.
- Ta chắc chắn nó đang bị Dương Cảnh lợi dụng. Ta có thể nhờ con bảo vệ nó được chứ?
Thiên Vũ không đáp chỉ khẽ gật đầu.
Dương Cảnh là tên của ba Thiên Lộ, ông ta từng nổi tiếng trong thế giới ngầm với cái tên đó. Lâm Du là vợ ông ta, hay cũng chính là người mẹ quá cố của Thiên Lộ. Trước kia mẹ Thiên Lộ và mẹ Lâm Du là bạn rất thân thiết đã thề với nhau: “ Sau này nếu một trong hai người có xảy ra chuyện gì, thì người kia phải sẵn sàng giúp đỡ. Kể cả có phải đổ máu.”
Và lời thề ấy đã luôn ở trong suy nghĩ của phu nhân Băng Hàn từ sau cái chết đau đớn của bạn thân mình. Bà đã tự nhủ trước khi chết nhất định phải đòi lại sự trong sạch cho bạn.
- Đôi lời tác giả-
Tớ thấy đau lòng quá các cậu ạ TT.TT chẳng ai chịu "feedback" lại cho tớ gì cả. Suốt ngày cứ ngong ngóng chờ các bạn nhận xét truyện thôi.:3 tớ thích nghe nhận xét lắm! Cho nên các cậu đọc truyện có thể comment cho tớ biết hay, dở thế nào. Nhé! Nhé! Nhé... *nháy nháy*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook