Phòng nửa sáng nửa tối.
Tiếng mưa tan biến trong cơn giận dữ.
Lộc Nghiên gần như bị ném vào góc tường.
Hùng Húc muốn đỡ cô theo bản năng, nhưng Trương Ý Trí đã uống say, lý trí offline, cảnh này rõ ràng đã chọc tức anh ta, một quả đấm bay thẳng vào mặt Hùng Húc.
Anh nghiêng mặt đẩy Lộc Nghiên tránh vào góc, rồi quật ngã Trương Ý Trí, “Có gì từ từ nói!”
“Cái lúc em từ từ sao anh không nói đi!”
Hùng Húc cạn lời, đâu thể nhân lúc anh em nhớ bạn gái cũ, chõ mồm vào bảo, “Mày biết không, anh lên giường với cổ rồi đấy.” Ai ngu.
Lộc Nghiên lồm cồm bò dậy, dang hai tay ngăn giữa hai người họ, sốt sắng nói: “Đừng đánh nhau!”
Tuy vừa nãy cô cũng động tay, nhưng sức con gái thì đáng bao nhiêu.

Bọn họ cứ anh một đấm tôi một đấm, chẳng mấy chốc phòng đã như bãi chiến trường, bàn thì đổ, chai rượu, điều khiển từ xa vương vãi khắp sàn.

Trong nhá nhem chất lỏng không rõ màu gì thấm đẫm mặt thảm.
Cái đèn dưới đất vẫn còn rung rung theo dư chấn.
Trương Ý Trí vẫn còn giãy giụa, nhưng anh ta không tập luyện nhiều như Hùng Húc nên chẳng thắng nổi.
Trong quá trình hai người đàn ông mặt mày hung tợn kiềm chế lẫn nhau, anh ta vẫn không thể đảo ngược tình thế bị khóa chặt, đành thở hổn hển tiếp tục gồng lên chửi, “Hùng Húc, tốt nhất là anh nghiêm túc, em kính anh lãng tử quay đầu vàng chẳng đổi!”
Khóe miệng Hùng Húc vẫn còn đau, anh cáu mù lên, “Đếch phải chuyện của mày.”
Mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người, Lộc Nghiên rụt tay can ngăn lại, đầu ngón tay kéo ống tay áo của Hùng Húc, “Thế nói chuyện của em đi.”

Cô thực sự đã đợi một ngày. À đâu, còn lâu hơn thế nữa.
Cả Trương Ý Trí và Hùng Húc đều sửng sốt, ánh mắt cùng nhìn về phía cô.
Khi uống rượu, cô và Trương Ý Trí không nói gì nhiều, vì nói rồi chỉ tổ cãi nhau, tốt nhất là câm mồm lại, nhưng anh ta đã nhẹ giọng hỏi cô hai lần, “Em và anh ấy sao lại thành thế này?”
Lần đầu tiên, cô lừ mắt nhìn anh ta.
Lần thứ hai, cô bỗng hoảng hốt.
Sao lại thành thế này?
Trương Ý Trí cũng nhận ra cô đang lảng tránh, liền hừ lạnh một tiếng.
Sau đó hai người lại cãi nhau.
Tình cảm giống như một vòng tròn luẩn quẩn.
Giống như bọn họ vẫn luôn cãi nhau, có lẽ sau này Tô Vãn cũng thế thôi.
Giống như cô và Hùng Húc vẫn luôn đi loanh quanh, nhưng mãi không tìm thấy lối thoát cho sự bế tắc này.
Hùng Húc hơi nới lỏng tay ra, thấy Trương Ý Trí chỉ phồng mũi chứ không có ý định tiếp tục, anh mới từ từ đứng dậy.
Anh nắm lấy tay Lộc Nghiên: “Chúng ta vào trong rồi nói.”
“Khoan.” Trương Ý Trí ngăn anh lại, “Trước tiên giúp em gọi cho vợ đã, vác cái mặt này về, cô ấy xé xác em mất.” Tức giận khiến máu lưu thông nhanh, xua đi men rượu trong người, anh ta vừa nhớ ra ngày mai sẽ về gặp vợ, phải nhanh xử lý vết thương do người yêu cũ gây ra mới được.
Bây giờ đến lượt Lộc Nghiên hừ lạnh.
Ban nãy cô và Trương Ý Trí gây gổ, cũng đấm đá mấy cái vào bụng dưới.

Để xem anh ta giải trình với vợ kiểu gì!
“Ok.” Hùng Húc thấy dáng vẻ trẻ con của cô, mỉm cười xoa cái đầu rối bù, “Anh gọi điện thoại trước rồi sẽ nói với em sau.”
Dù sao Trương Ý Trí vẫn có phong thái của đàn ông, đánh xong mắng xong thì vẫn phải giải quyết chuyện chính, anh ta cầm điện thoại nói vài câu trước rồi đưa điện thoại cho Hùng Húc đang gõ máy tính.
“Ừ, đang ở chỗ tôi, vừa uống say, bị ngã, nó sợ em lo, ừ, cũng nhờ em quản tốt, ừ, em dâu ngủ sớm đi…” Cúp điện thoại, anh nhìn đồng hồ, 21 giờ 26, hình nền điện thoại là ảnh một nhà ba người.
Anh trả điện thoại cho Trương Ý Trí, “Đêm nay ngủ ở đây?”
Anh ta mỉa mai, “Ngủ ở đây không hoang đường ư?”
“Đâu phải không có phòng.” Hùng Húc cũng cảm thấy kỳ kỳ, nhưng đã muộn rồi, nhà còn phòng trống lại chạy đi thuê khách sạn còn kỳ hơn.
Đương nhiên tất cả chuyện này đều do.
“Ồ.” Trương Ý Trí nhận điện thoại, tâm trạng trống rỗng nên im lặng mấy giây, rồi bực bội nói, “Thế hai người ngủ một phòng? Em ngủ phòng còn lại?”
Sau đó vô tình nghe được tiếng động không nên nghe? Sao không sắm bộ đồ hề cho anh ta mặc luôn đi?
Hùng Húc mấp máy, lưỡi va vào răng cửa, lại cắn răng nuốt xuống, không biết phải nói thế nào.
“Anh à, nếu là chơi thì dừng lại đi.” Anh ta có thể nhận ra sự kỳ lạ giữa hai người.
Lộc Nghiên là ai chứ, nếu cô có thể đúng lý hợp tình nói chuyện thì tuyệt đối không cho bạn cơ hội mở lời.
Ban nãy anh ta hỏi mãi, nhưng cô chưa từng nhắc đến hai chữ “quan hệ”.

Nếu hai người chỉ là bạn chơi, thì rõ ràng cô gái như cô sẽ là bên chịu thiệt thòi.

Theo quan điểm ​​của anh ta, Lộc Nghiên không chơi nổi trò của Hùng Húc, Hùng Húc cũng không có khả năng dừng cuộc chơi vì Lộc Nghiên.
Hùng Húc bực bội vò tóc.
Từng giây từng phút ở bên Lộc Nghiên giống như một thế giới chân không cách biệt với thực tại, không có lợi ích tiền tài, không có quan hệ phức tạp, vô ưu vô lo.
Khi cuộc đời anh rơi xuống đáy vực, chính cô đã kéo cả hai đến một xã hội không tưởng, nhưng muốn nắm tay nhau xây dựng vương quốc lý tưởng ấy dưới những giáo điều man rợ của thế tục, anh nghĩ mãi cũng không nhấc nổi bước chân, nên chẳng thể tiến về phía trước.
Nhưng nếu bảo buông tay, anh cũng không làm được.
Thích đã cắm rễ, thói quen sẽ không ngừng lôi kéo sự chú ý của con người.
Khi đến Thượng Hải, anh cũng từng nghĩ đến tình dục.

Kiêng cữ là chuyện rất thống khổ, song anh vẫn có thể vượt qua.

Nhưng muốn bắt đầu một ván mới, có vẻ hơi khó.

Khẩu vị đã trở nên độc đáo, gặp cô nào cũng thấy không đúng, đi uống rượu bàn việc, gái đã dâng tận miệng, nhưng anh như bị trúng ngải mà nghĩ, nếu lần sau còn cơ hội chạm mặt, cô hỏi anh làm chưa, anh biết trả lời thế nào?
Trong khoảng thời gian đó, sự trống trải tích tụ qua tháng năm bị một người lấp đầy, còn bị dùng một số thủ đoạn hèn hạ nhưng không khiến người ta chán ghét để xua đuổi người bên cạnh cô, cuối cùng cũng chỉ có cô.
Nếu có thể dừng lại ở mối quan hệ như này thì tốt biết mấy, anh có thể tuân theo các quy tắc của cô, nhưng tiến thêm bước nữa thì anh không nghĩ được câu trả lời.
Trong chuyện tình cảm, anh đã làm người buông tay quá lâu rồi, có một số thời điểm, ngoại trừ gạ gẫm, anh không biết phải giữ lại hay hứa hẹn kiểu gì.
Mối quan hệ của họ không phải thiếu thân mật, vì họ đã đủ hiểu và đủ bao dung, chỉ thiếu một lời hứa mà thôi.
Anh có thể nói ra không?
Lấy cái gì nói đây?
Lòng người làm bằng thịt.

Đồ Nhất Bạch từng hỏi anh: “Sao người mày không dính lá thế?” Ngụ ý là sao mày không có trái tim thế?
Trước đây anh còn tự hào, nhưng hiện tại mới ngộ ra chỉ là lúc ấy anh không đặt tâm tư vào chuyện này, bây giờ nặng lòng rồi mới thấy, chuyện này chẳng dễ hơn kinh doanh là bao.

20 tuổi có thể bốc đồng đập vỡ bình rượu vì một cô gái, 30 tuổi cũng có thể đấm ngã em trai vì một người phụ nữ.

Đã thật lòng thì tuổi nào cũng trẻ trâu thôi.
Nhưng sau phút bốc đồng, tuổi 30 lý trí gấp cả chục lần tuổi 20.
Óc anh dày đặc những tính toán, anh chợt nhận ra, niềm thích hiện tại có thể giữ hai người ở bên nhau, nhưng tương lai nếu tiếp tục, hoàn cảnh bây giờ của anh hoàn toàn không đáp ứng được yêu cầu của cô.
*
Trong phòng chỉ có tiếng gió lùa qua máy tính.
Cánh cửa phòng sách được một cơ thể sưởi ấm.
Trương Ý Trí trả lời mấy cái tin nhắn xong, thấy anh sầm mặt không nói gì, liền hừ mũi nhắc nhở: “Hả?”
“Biết rồi.”
Biết rồi?
Lộc Nghiên đứng sau cánh cửa, tự hỏi câu nói trước khoảng im lặng là gì nhỉ?
Cô cẩn thận kéo lùi thanh tiến độ, nhớ ra rồi.
Nếu là chơi thì dừng lại đi.
Biết rồi.
A.
*.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương