Bùa Yêu
-
Chương 7: Bùa người (4)
Nói đến Văn Phi, có thật là hắn không chịu ảnh hưởng của bùa người? Thực tế là sau ngày Thị Hoa bị tai nạn, vận đen của hắn cũng bắt đầu từ đây. Khác với người phụ nữ kia, hắn không phải kẻ mê tín, càng không biết sợ ma quỷ là gì, nhưng chạy đâu cho hết nắng! Trước tiên phải kể đến công việc làm ăn, Văn Phi vừa mới chính thức tiếp quản xưởng kinh doanh của gia đình, cụ thể xưởng nhà hắn chuyên sản xuất gốm sứ, cũng đã có thương hiệu, để đảm bảo bố hắn mới giao những đơn hàng của khách quen cho hắn xử lý.
Chuyện là trước kỳ hạn giao hàng, hắn là người giám sát và kiểm tra cuối cùng cả lô sản phẩm, bình thường việc này bố hắn sẽ giao cho chuyên gia trong xưởng, nhưng đây là đơn hàng đầu tiên nên hắn muốn tự mình thẩm định, cũng là để thể hiện trình độ am hiểu gốm sứ của bản thân. Mọi thứ đều ổn thỏa, Văn Phi yên tâm xuất hàng cho khách, giá trị lô hàng lần này lên tới hàng trăm triệu, nếu thành công thì cũng xem như một đòn phủ đầu ngoạn mục.
Nhưng chỉ sau hai giờ đồng hồ xuất đi, hàng liền trở về kho, kèm theo một cuộc điện khẩn, bố hắn nhận điện từ đối tác, song gió lập tức nổi lên. Hơn một nửa số sản phẩm trong lô hàng bị lỗi, mà còn là những lỗi cơ bản, màu pha không đúng yêu cầu, sai kích cỡ, sai tỷ lệ... sau một hồi phân trần, bố hắn muốn chuộc lỗi bằng cách giao lại lô sản phẩm mới, với giá chỉ bằng một nửa. Đối tác làm căng, vì lần này khách đặt đã đợi nửa tháng, nếu không có hàng trong ngày hôm đó thì họ sẽ hủy đơn hàng, vậy tới khi lô sản phẩm mới về cũng không bán được nữa, chẳng phải họ sẽ lỗ hết sao. Giằng co một buổi sáng, cuối cùng đối tác hủy đơn hàng, cả lô sản phẩm xưởng nhà hắn chịu lỗ hoàn toàn.
Bố hắn vô cùng giận dữ, ông xuống xưởng xem lại tất cả lô hàng vừa bị trả về, quả nhiên là có lỗi, tới lúc này Văn Phi không cách nào chối cãi được, chỉ có thể tự trách bản thân tại sao lúc đó lại không nhìn ra, giờ hối cũng không kịp nữa. Đối tác đó vốn là một nhà phân phối rất có tiếng trong khu vực, sản phẩm của xưởng nhà hắn được bên đó nhập về khá nhiều, hàng lỗi thì không phải không có, nhưng lỗi nhiều như vậy thì chưa từng xảy ra, rất có thể vì chuyện này mà bên đó sẽ cắt giảm đơn hàng hoặc tệ hơn là chấm dứt hợp tác. Tất nhiên bố hắn cũng không còn chút tin tưởng nào vào trình độ của hắn, mặc dù vậy cũng sẽ không truất quyền quản lý, ông muốn hắn phải học hỏi thêm, đây cũng xem như một bài học đắt giá cho hắn, nhắc nhở hắn bớt tự phụ đi!
Lô hàng tiếp theo là của một nhà tài phiệt đặt sản xuất riêng, đó là bộ bình gốm mười hai con giáp mô phỏng lại bộ bình gốm của đời nhà Thanh, từ hình dáng tới màu sắc đều rất đặc biệt, dù chỉ là hàng nhái nhưng công phu không kém gì hàng thật. Thực ra nhà tài phiệt kia đối với gia đình hắn lại có quan hệ làm ăn, bộ sản phẩm này là quà mừng tân gia, giá trị không thể đong đếm nổi. Bố hắn chỉ định hắn phải tự mình vận chuyển lô hàng này tới bên nhà kia, vừa là để đảm bảo lô hàng đi đến nơi về đến chốn, vừa là để thuận tiện cho hắn ra mắt đối tác bên ấy. Việc này vô cùng đơn giản, rủi ro gần như bằng không, Văn Phi tự tin mình không cần đặt quá nhiều tâm tư cũng có thể thành công.
Tối hôm đó Văn Phi chạy xe về Hải Phòng, vì đường rất vắng vẻ nên hắn đạp sâu chân ga, xe đang lao đi vun vút, bỗng điện thoại hắn reo lên, màn hình hiển thị số của Thị Hoa, hắn vừa nghe máy thì phía trước xuất hiện một người, cứ lừ lừ băng qua đường mà không để ý đến xe hắn đang chạy tới. Hốt quá hắn mới đạp phanh, đánh tay lái vào lề đường, xe hắn lao cả lên vỉa hè, xóc nảy mấy cái mới dừng lại được, may mắn trên đường không có xe qua lại nên không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Văn Phi chạy ra nhìn trước nhìn sau, đường vẫn vắng hoe, người vừa rồi đi qua trước mũi xe ấy vậy mà lại không thấy đâu, dưới gầm xe cũng không có, đây còn không phải khu dân sinh, hắn cau mày nghĩ giây lát. Xong đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn chui vào xe tìm điện thoại, gọi lại cho Thị Hoa hỏi thì cô ta chối, bảo đâu có gọi gì cho hắn, sao tự nhiên lại trách cô ta. Văn Phi điên đầu, lúc đó cũng không còn sớm nữa nên hắn đành tiếp tục chạy xe, tâm trạng không lấy gì làm thoải mái.
Chưa hết, lúc tới nhà bên kia, hắn cầm bộ đồ gốm được bọc cẩn thận trong hộp ra, rất nhiều khách quan có mặt ở đó tò mò muốn xem sản phẩm của xưởng gốm nhà hắn đặc sắc thế nào. Nhà tài phiệt không để mọi người phải chờ đợi thêm nữa, ông ta mở hộp trưng ra bộ bình gốm mười hai con giáp vô cùng đẹp mắt, nhưng vừa cầm lên, phần đầu con thú và cũng là miệng bình liền đứt lìa, không những thế, cả mười hai bình đều bị như vậy, và chỉ rời duy nhất phần đầu. Văn Phi tái mặt, chẳng lẽ do lúc đó xe xóc, gốm nhà hắn trước giờ rất dày dặn, bảo quản lại kỹ càng, đâu có va chạm gì mạnh mà nứt được như vậy. Thê thảm hơn là, nhà tài phiệt rất mê tín, hôm nay lại là ngày lên nhà mới của ông ta, đây rõ ràng là điềm xấu, thậm chí là trù yểm ông ta!
Khỏi nói cũng biết, hắn đã phải khổ sở thế nào sau đó. Nhà tài phiệt tuyệt giao với gia đình hắn, một mối làm ăn lớn đổ vỡ kéo theo hệ lụy khôn lường, thị phần gốm của xưởng nhà hắn biến mất khỏi khu vực Hải Phòng. Văn Phi đang trên bờ vực bị thu hồi quyền quản lý kinh doanh, bản thân hắn cũng không tài nào bào chữa cho bản thân khỏi những chuyện vừa qua, trước tình hình đó, gia đình hắn lại được mời đến tham gia lễ gọi thầu dự án gốm sứ Hà Nội, do chính quyền thành phố tổ chức. Đây cũng được xem như là cơ hội đắt giá nhất của hắn, trong thương trường thì ngoài tiền và quyền, yếu tố quan trọng tiếp theo chính là ngôn luận, là người thường xuyên đi hội nghị hội thảo nên Văn Phi đặt rất nhiều hi vọng vào lần gọi thầu này, những chuyện không may kia đều là do ngoại cảnh tác động, còn lần này hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của hắn.
Quả nhiên cái miệng của hắn rất được việc. Văn Phi tính ra cũng là người giao thiệp rộng, bạn bè trong ngành nhiều, dự án lần này khá lớn, cần nhiều nhà đầu tư chung vốn, hắn có thể dùng nó để phô trương thanh thế của gia đình. Thời điểm mở thầu, hắn dự trù sẽ góp 10-20% vốn, đây là con số tương đối an toàn, góp vốn ở đây không phải là dùng tiền, mà là góp sản phẩm, hoặc thầu một giai đoạn nào đó trong quá trình hình thành dự án, ví dụ như gia công hoặc lắp ghép... Văn Phi chắc mẩm chuyến này sẽ lấy lại được chút danh dự của bản thân trong mắt bố, hắn ung dung ngồi trò chuyện với mọi người, không để tâm tới cuộc gọi thầu đang diễn ra sôi nổi trên kia.
Ting ting!
Bỗng tiếng chuông thông báo kết thúc cuộc gọi thầu vang lên, sớm hơn dự kiến của hắn, Văn Phi có phần bất ngờ, lúc nhìn lên màn hình lớn, hắn bỗng không thấy tên mình đâu, ngay cả những cái tên khác cũng biến mất, cả màn hình chỉ hiện lên duy nhất một cái tên. Đồng thời MC cũng đang xướng tên người trúng thầu, một tổng giám đốc của công ty xây dựng nào đó trong miền Nam, ông ta đã ôm 100% vốn của dự án. Văn Phi ngơ ngác nhìn, hắn không tính tới là sẽ có trường hợp công ty lớn đứng ra ôm thầu, nghĩ lại thì ở đây ngoài những xưởng sản xuất còn có rất nhiều đại diện công ty lớn nhỏ tham gia, dù không phải tất cả đều chuyên về gốm sứ, nhưng bọn họ có thể đứng ra làm trung gian, nhận thầu với giá cao và thuê lại các bên liên quan để ăn chênh lệch. Đây chẳng phải là không thỏa đáng sao, miếng ăn đến miệng rồi còn bị hớt mất, cục tức này hắn nuốt không trôi!
Vỏn vẹn mười ngày mà hắn đổ bể ba mối làm ăn lớn, đấy là chưa kể các mối sỉ lẻ và cửa hàng buôn bán của nhà hắn đều có dấu hiệu trì trệ, hễ hắn động tới việc gì là việc đó bung bét ra, cả ngày chạy đôn chạy đáo nhưng rốt cục lại chẳng nên cơm cháo gì. Văn Phi suy đi tính lại, sau tất cả hắn rút ra kết luận:
Thiếu hơi gái.
Quả thật là suốt thời gian khó khăn vừa qua, hắn không gần gũi bất cứ người phụ nữ nào. Vợ hắn, tức Hồng Ngọc thì tối ngày lẩn như trạch, còn bồ hắn, tức Lý Thị Hoa thì bị đau chân không đi đâu được. Văn Phi vò đầu bứt tai, nghĩ muốn giải hạn một lần nhưng chưa có cơ hội, đúng lúc đó Thị Hoa gọi hắn tới hú hí, hai người đang đi chơi với nhau vui vẻ, thế nào mà trên đường về cô ta lại hóa điên, giữa đường gào thét ma quỷ rồi bắt taxi về thẳng. Hắn nghĩ mà bực mình, hôm sau cô ta lại gọi cho hắn, xin lỗi đủ thứ xong rủ hắn qua nhà tâm sự cho thỏa những ngày xa cách. Tất nhiên là hắn tha thứ cho cô ta, còn dùng cái giọng đê tiện nhất mà tuyên bố, sẽ trừng phạt cô ta cả đêm!
Những chuyện râu ria không cần nói đến, tối hôm đó, sau khi đã hôn hít chán chê, hai người kéo nhau lên giường, Văn Phi táo bạo giật tung chiếc áo mỏng manh của Lý Thị Hoa, sau đó vùi mặt vào người cô ta, khiến cho cô ta phải thốt lên sung sướng. Thị Hoa ghì chặt lấy vai hắn, bàn tay không ngừng xoa miết từ lưng tới cổ, tiếp xúc da thịt một cách cuồng nhiệt, ánh mắt lả lơi nhìn khắp người hắn, ham muốn càng bùng lên dữ dội khi cô ta trông thấy vật dưới thân hắn. Hai người như đang ngấu nghiến lấy nhau, tiếng xuýt xoa hòa cùng tiếng thở hao hển, mùi vị tình ái nồng đượm khắp căn phòng.
A!
Bỗng Thị Hoa hét lên, cô ta vùng dậy, Văn Phi đang lúc cao trào liền bị hất sang một bên, hưng phấn vụt tắt. Nhìn mặt Thị Hoa còn đáng sợ hơn nữa, ánh mắt vô hồn, làn da tái nhợt, tới cả miệng cũng há ra cứng đờ không ngậm được lại, thế mà tay vẫn kịp vơ lấy cái chăn che lên người, toàn thân cô ta run lên bần bật, hắn còn tưởng cô ta trúng gió hoặc lên cơn động kinh, nhưng sau đó liền biết là không phải. Thị Hoa lắp bắp nói:
- có người đứng ở cuối giường...
Văn Phi giật mình quay lại, không có, trong phòng bật một chiết đèn bàn nên có thể thấy là ngoài hai cái bóng của hắn và cô ta thì chẳng có cái gì ở đây nữa. Hắn lay lay vai Thị Hoa, trấn an cô ta, nhưng cũng giống như lần trước, cô ta một mực khẳng định trong phòng có người. Bắt buộc hắn phải đứng dậy bật đèn kiểm tra, đèn vừa sáng lên, Thị Hoa lập tức gào toáng:
- sau rèm! Nó trốn sau rèm!
Cô ta thấy cái rèm có động. Văn Phi cẩn trọng tiến đến gần chỗ cô ta chỉ, hắn cầm tạm con dao gọt hoa quả làm vũ khí, lấy can đảm kéo mạnh rèm ra, song nhìn một lượt đều không thấy có gì khả nghi. Hắn quay mặt nhìn Thị Hoa, hừ mũi nói:
- làm quái gì có ai, cứ thần hồn nát thần tính.
Lại thấy mặt Thị Hoa càng thêm biến sắc, từ tái nhợt chuyển thành tối sầm, lỗ đồng tử mở lớn, giống như sợ hãi tột độ, ngón tay vẫn chỉ thẳng về phía Văn Phi, hụt hơi nói:
- nó ở sau lưng anh,... có người ở đằng sau lưng anh... kia kìa....
Văn Phi nhìn về phía sau, đó là tấm kính cửa sổ, không có gì ngoài một màu đen của trời đêm, chưa kể đây là tầng 31 nữa, bên ngoài không hề có ban công, trộm cũng không trốn ở ngoài đó được. Giờ thì hắn bực thật sự, vốn tưởng là cô ta chỉ muốn làm nũng nên mới nghĩ ra mấy chuyện ma quỷ lôi kéo hắn ở lại, nhưng tới mức này thì quá lắm rồi. Văn Phi mặc lại quần áo, tắt đèn rồi lên giường đắp chăn ngủ, mặc kệ Thị Hoa ngồi thu lu cả đêm, cô ta cứ như vậy hắn cũng chán chẳng buồn dỗ dành nữa. Đây là chiều quá sinh hoang tưởng, vốn nghĩ sẽ có một đêm tràn đầy cảm xúc nhưng hóa ra lại thành thất vọng ê chề, rốt cuộc vẫn không phải do thiếu hơi gái mà hắn đen đủi như vậy!
Từ hôm đó trở đi Văn Phi ít qua nhà Thị Hoa hơn, hôm nào cô ta gọi sang thì hắn lấy cớ bận việc hoặc phải sang nhà bố mẹ nên không đến được. Mãi cho tới một hôm, Thị Hoa nằng nặc gọi hắn đến, cũng mấy ngày không gặp, hắn lại thèm gần gũi nên đánh liều qua đó một phen. Vừa bước vào hắn đã nghe thấy tiếng gõ mõ cóc cóc, mùi hương nhang bay đầy nhà, bên trong có ba bốn người đứng ngồi lố nhố, thấy hắn đến, Thị Hoa tập tễnh đi tới, cô ta nói:
- em đã mời pháp sư tới trừ tà, anh cầm lá bùa này đi, đem theo bên mình sẽ không bị vong quấy phá nữa – vừa nói Thị Hoa vừa đặt vào tay hắn một mảnh giấy vàng gập thành hình lục giác.
Văn Phi nóng hết cả mặt, trần đời hắn ghét nhất trò bùa chú vớ vẩn, con người hắn không bao giờ tin vào tà ma đạo giáo, càng ngứa mắt bọn mê tín dị đoan, bây giờ Thị Hoa lại bày trò trước mặt hắn, lôi kéo hắn tham gia, có lý nào lại thế? Văn Phi muốn ném lá bùa vào mặt cô ta, nhưng hắn nhịn lại được, không nói không rằng hắn đi thẳng ra cửa. Cô ta sao tự nhiên lại như vậy, sau khi ra viện toàn làm những việc bất thường, hắn thì đang xui tận mạng, làm ăn bết bát, bố hắn sắp tới sẽ thu hồi quyền quản lý xưởng sản xuất, công sức hắn đổ vào kinh doanh giờ đã thành vô ích.
Bỗng hắn nhận ra rằng, chính là từ sau khi Thị Hoa gặp chuyện, hắn mới thành ra như vậy. Tức là cứ dính lấy cô ta thì vận rủi sẽ lây sang hắn, hoặc là cô ta dùng mấy thứ bùa chú kia nhưng lại bị phản tác dụng, giờ chúng đang công kích lại cô ta, và vì hắn liên quan tới cô ta nên hắn cũng dính líu vào đó. Đầu óc Văn Phi dạo gần đây cứ rối lên, hết khôn dồn sang dại, hắn bắt đầu tìm cách đổ lỗi, và hiện tại chỉ có Thị Hoa là phù hợp với những nguyên nhân này. Tự nhiên trong hắn nảy sinh một sự chán ghét đối với cô ta, cái mà trước giờ dù Thị Hoa có vô lý tới mấy hắn cũng chưa từng cảm thấy.
Vậy mới nói, tình yêu cũng chỉ là một loại cảm xúc nhất thời, nó giống với vui hoặc buồn, đều không tồn tại được vĩnh viễn. Con người có thể vui vẻ trong chốc lát, thì thời gian dành cho tình yêu cũng là tương đối, hoặc ngắn hoặc dài, nếu nghĩ rằng yêu được mãi thì họa có là hòn đá mới có thể bất biến. Đâu có mối quan hệ nào mà không có mâu thuẫn, chỉ cần có một vết rạn nứt thì tình cảm đó xác định sẽ có ngày đổ vỡ, cùng với đó là những áp lực trong cuộc sống khiến cho tình yêu càng bị coi nhẹ đi. Cảm giác chán ghét chính là một trong những vết nứt đó, kéo theo nó là những cảm xúc tiêu cực khác, cuối cùng chính là dấu chấm hết cho cuộc tình.
Văn Phi trước đây từng nghĩ sẽ vì Thị Hoa mà làm tất cả, nhưng hắn đã nhầm, chỉ là cô ta chưa khiến hắn cảm thấy chán ghét. Thậm chí ngay cả khi đã nhen nhóm rồi, hắn vẫn nghĩ sẽ bỏ qua cho cô ta, vì hắn yêu người phụ nữ đó, nhưng vấn đề không nằm ở hắn. Thị Hoa nhiều lần nghe hắn nói không thích mấy trò mê tín, cô ta ấy vậy mà lại lờ đi, tiếp tục làm theo ý mình, thuê thầy pháp về cúng bái lầm rầm, trong nhà lúc nào cũng khói um như có cháy. Hai người không cách nào câu thông cho nhau, mỗi người đều kiên quyết giữ quan điểm của mình, vốn dĩ vấn đề cũng không có gì to tát, nhưng lại rơi vào chính thời điểm nhạy cảm của đôi bên. Khi mà mâu thuẫn cao trào ngược lại không phát sinh thêm chuyện gì khác, giống như đang đi đường mà rẽ sang hai hướng khác nhau, họ cứ thế xa dần.
Cuối cùng đến ngày thứ 30 thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Chuyện là trước kỳ hạn giao hàng, hắn là người giám sát và kiểm tra cuối cùng cả lô sản phẩm, bình thường việc này bố hắn sẽ giao cho chuyên gia trong xưởng, nhưng đây là đơn hàng đầu tiên nên hắn muốn tự mình thẩm định, cũng là để thể hiện trình độ am hiểu gốm sứ của bản thân. Mọi thứ đều ổn thỏa, Văn Phi yên tâm xuất hàng cho khách, giá trị lô hàng lần này lên tới hàng trăm triệu, nếu thành công thì cũng xem như một đòn phủ đầu ngoạn mục.
Nhưng chỉ sau hai giờ đồng hồ xuất đi, hàng liền trở về kho, kèm theo một cuộc điện khẩn, bố hắn nhận điện từ đối tác, song gió lập tức nổi lên. Hơn một nửa số sản phẩm trong lô hàng bị lỗi, mà còn là những lỗi cơ bản, màu pha không đúng yêu cầu, sai kích cỡ, sai tỷ lệ... sau một hồi phân trần, bố hắn muốn chuộc lỗi bằng cách giao lại lô sản phẩm mới, với giá chỉ bằng một nửa. Đối tác làm căng, vì lần này khách đặt đã đợi nửa tháng, nếu không có hàng trong ngày hôm đó thì họ sẽ hủy đơn hàng, vậy tới khi lô sản phẩm mới về cũng không bán được nữa, chẳng phải họ sẽ lỗ hết sao. Giằng co một buổi sáng, cuối cùng đối tác hủy đơn hàng, cả lô sản phẩm xưởng nhà hắn chịu lỗ hoàn toàn.
Bố hắn vô cùng giận dữ, ông xuống xưởng xem lại tất cả lô hàng vừa bị trả về, quả nhiên là có lỗi, tới lúc này Văn Phi không cách nào chối cãi được, chỉ có thể tự trách bản thân tại sao lúc đó lại không nhìn ra, giờ hối cũng không kịp nữa. Đối tác đó vốn là một nhà phân phối rất có tiếng trong khu vực, sản phẩm của xưởng nhà hắn được bên đó nhập về khá nhiều, hàng lỗi thì không phải không có, nhưng lỗi nhiều như vậy thì chưa từng xảy ra, rất có thể vì chuyện này mà bên đó sẽ cắt giảm đơn hàng hoặc tệ hơn là chấm dứt hợp tác. Tất nhiên bố hắn cũng không còn chút tin tưởng nào vào trình độ của hắn, mặc dù vậy cũng sẽ không truất quyền quản lý, ông muốn hắn phải học hỏi thêm, đây cũng xem như một bài học đắt giá cho hắn, nhắc nhở hắn bớt tự phụ đi!
Lô hàng tiếp theo là của một nhà tài phiệt đặt sản xuất riêng, đó là bộ bình gốm mười hai con giáp mô phỏng lại bộ bình gốm của đời nhà Thanh, từ hình dáng tới màu sắc đều rất đặc biệt, dù chỉ là hàng nhái nhưng công phu không kém gì hàng thật. Thực ra nhà tài phiệt kia đối với gia đình hắn lại có quan hệ làm ăn, bộ sản phẩm này là quà mừng tân gia, giá trị không thể đong đếm nổi. Bố hắn chỉ định hắn phải tự mình vận chuyển lô hàng này tới bên nhà kia, vừa là để đảm bảo lô hàng đi đến nơi về đến chốn, vừa là để thuận tiện cho hắn ra mắt đối tác bên ấy. Việc này vô cùng đơn giản, rủi ro gần như bằng không, Văn Phi tự tin mình không cần đặt quá nhiều tâm tư cũng có thể thành công.
Tối hôm đó Văn Phi chạy xe về Hải Phòng, vì đường rất vắng vẻ nên hắn đạp sâu chân ga, xe đang lao đi vun vút, bỗng điện thoại hắn reo lên, màn hình hiển thị số của Thị Hoa, hắn vừa nghe máy thì phía trước xuất hiện một người, cứ lừ lừ băng qua đường mà không để ý đến xe hắn đang chạy tới. Hốt quá hắn mới đạp phanh, đánh tay lái vào lề đường, xe hắn lao cả lên vỉa hè, xóc nảy mấy cái mới dừng lại được, may mắn trên đường không có xe qua lại nên không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Văn Phi chạy ra nhìn trước nhìn sau, đường vẫn vắng hoe, người vừa rồi đi qua trước mũi xe ấy vậy mà lại không thấy đâu, dưới gầm xe cũng không có, đây còn không phải khu dân sinh, hắn cau mày nghĩ giây lát. Xong đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn chui vào xe tìm điện thoại, gọi lại cho Thị Hoa hỏi thì cô ta chối, bảo đâu có gọi gì cho hắn, sao tự nhiên lại trách cô ta. Văn Phi điên đầu, lúc đó cũng không còn sớm nữa nên hắn đành tiếp tục chạy xe, tâm trạng không lấy gì làm thoải mái.
Chưa hết, lúc tới nhà bên kia, hắn cầm bộ đồ gốm được bọc cẩn thận trong hộp ra, rất nhiều khách quan có mặt ở đó tò mò muốn xem sản phẩm của xưởng gốm nhà hắn đặc sắc thế nào. Nhà tài phiệt không để mọi người phải chờ đợi thêm nữa, ông ta mở hộp trưng ra bộ bình gốm mười hai con giáp vô cùng đẹp mắt, nhưng vừa cầm lên, phần đầu con thú và cũng là miệng bình liền đứt lìa, không những thế, cả mười hai bình đều bị như vậy, và chỉ rời duy nhất phần đầu. Văn Phi tái mặt, chẳng lẽ do lúc đó xe xóc, gốm nhà hắn trước giờ rất dày dặn, bảo quản lại kỹ càng, đâu có va chạm gì mạnh mà nứt được như vậy. Thê thảm hơn là, nhà tài phiệt rất mê tín, hôm nay lại là ngày lên nhà mới của ông ta, đây rõ ràng là điềm xấu, thậm chí là trù yểm ông ta!
Khỏi nói cũng biết, hắn đã phải khổ sở thế nào sau đó. Nhà tài phiệt tuyệt giao với gia đình hắn, một mối làm ăn lớn đổ vỡ kéo theo hệ lụy khôn lường, thị phần gốm của xưởng nhà hắn biến mất khỏi khu vực Hải Phòng. Văn Phi đang trên bờ vực bị thu hồi quyền quản lý kinh doanh, bản thân hắn cũng không tài nào bào chữa cho bản thân khỏi những chuyện vừa qua, trước tình hình đó, gia đình hắn lại được mời đến tham gia lễ gọi thầu dự án gốm sứ Hà Nội, do chính quyền thành phố tổ chức. Đây cũng được xem như là cơ hội đắt giá nhất của hắn, trong thương trường thì ngoài tiền và quyền, yếu tố quan trọng tiếp theo chính là ngôn luận, là người thường xuyên đi hội nghị hội thảo nên Văn Phi đặt rất nhiều hi vọng vào lần gọi thầu này, những chuyện không may kia đều là do ngoại cảnh tác động, còn lần này hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của hắn.
Quả nhiên cái miệng của hắn rất được việc. Văn Phi tính ra cũng là người giao thiệp rộng, bạn bè trong ngành nhiều, dự án lần này khá lớn, cần nhiều nhà đầu tư chung vốn, hắn có thể dùng nó để phô trương thanh thế của gia đình. Thời điểm mở thầu, hắn dự trù sẽ góp 10-20% vốn, đây là con số tương đối an toàn, góp vốn ở đây không phải là dùng tiền, mà là góp sản phẩm, hoặc thầu một giai đoạn nào đó trong quá trình hình thành dự án, ví dụ như gia công hoặc lắp ghép... Văn Phi chắc mẩm chuyến này sẽ lấy lại được chút danh dự của bản thân trong mắt bố, hắn ung dung ngồi trò chuyện với mọi người, không để tâm tới cuộc gọi thầu đang diễn ra sôi nổi trên kia.
Ting ting!
Bỗng tiếng chuông thông báo kết thúc cuộc gọi thầu vang lên, sớm hơn dự kiến của hắn, Văn Phi có phần bất ngờ, lúc nhìn lên màn hình lớn, hắn bỗng không thấy tên mình đâu, ngay cả những cái tên khác cũng biến mất, cả màn hình chỉ hiện lên duy nhất một cái tên. Đồng thời MC cũng đang xướng tên người trúng thầu, một tổng giám đốc của công ty xây dựng nào đó trong miền Nam, ông ta đã ôm 100% vốn của dự án. Văn Phi ngơ ngác nhìn, hắn không tính tới là sẽ có trường hợp công ty lớn đứng ra ôm thầu, nghĩ lại thì ở đây ngoài những xưởng sản xuất còn có rất nhiều đại diện công ty lớn nhỏ tham gia, dù không phải tất cả đều chuyên về gốm sứ, nhưng bọn họ có thể đứng ra làm trung gian, nhận thầu với giá cao và thuê lại các bên liên quan để ăn chênh lệch. Đây chẳng phải là không thỏa đáng sao, miếng ăn đến miệng rồi còn bị hớt mất, cục tức này hắn nuốt không trôi!
Vỏn vẹn mười ngày mà hắn đổ bể ba mối làm ăn lớn, đấy là chưa kể các mối sỉ lẻ và cửa hàng buôn bán của nhà hắn đều có dấu hiệu trì trệ, hễ hắn động tới việc gì là việc đó bung bét ra, cả ngày chạy đôn chạy đáo nhưng rốt cục lại chẳng nên cơm cháo gì. Văn Phi suy đi tính lại, sau tất cả hắn rút ra kết luận:
Thiếu hơi gái.
Quả thật là suốt thời gian khó khăn vừa qua, hắn không gần gũi bất cứ người phụ nữ nào. Vợ hắn, tức Hồng Ngọc thì tối ngày lẩn như trạch, còn bồ hắn, tức Lý Thị Hoa thì bị đau chân không đi đâu được. Văn Phi vò đầu bứt tai, nghĩ muốn giải hạn một lần nhưng chưa có cơ hội, đúng lúc đó Thị Hoa gọi hắn tới hú hí, hai người đang đi chơi với nhau vui vẻ, thế nào mà trên đường về cô ta lại hóa điên, giữa đường gào thét ma quỷ rồi bắt taxi về thẳng. Hắn nghĩ mà bực mình, hôm sau cô ta lại gọi cho hắn, xin lỗi đủ thứ xong rủ hắn qua nhà tâm sự cho thỏa những ngày xa cách. Tất nhiên là hắn tha thứ cho cô ta, còn dùng cái giọng đê tiện nhất mà tuyên bố, sẽ trừng phạt cô ta cả đêm!
Những chuyện râu ria không cần nói đến, tối hôm đó, sau khi đã hôn hít chán chê, hai người kéo nhau lên giường, Văn Phi táo bạo giật tung chiếc áo mỏng manh của Lý Thị Hoa, sau đó vùi mặt vào người cô ta, khiến cho cô ta phải thốt lên sung sướng. Thị Hoa ghì chặt lấy vai hắn, bàn tay không ngừng xoa miết từ lưng tới cổ, tiếp xúc da thịt một cách cuồng nhiệt, ánh mắt lả lơi nhìn khắp người hắn, ham muốn càng bùng lên dữ dội khi cô ta trông thấy vật dưới thân hắn. Hai người như đang ngấu nghiến lấy nhau, tiếng xuýt xoa hòa cùng tiếng thở hao hển, mùi vị tình ái nồng đượm khắp căn phòng.
A!
Bỗng Thị Hoa hét lên, cô ta vùng dậy, Văn Phi đang lúc cao trào liền bị hất sang một bên, hưng phấn vụt tắt. Nhìn mặt Thị Hoa còn đáng sợ hơn nữa, ánh mắt vô hồn, làn da tái nhợt, tới cả miệng cũng há ra cứng đờ không ngậm được lại, thế mà tay vẫn kịp vơ lấy cái chăn che lên người, toàn thân cô ta run lên bần bật, hắn còn tưởng cô ta trúng gió hoặc lên cơn động kinh, nhưng sau đó liền biết là không phải. Thị Hoa lắp bắp nói:
- có người đứng ở cuối giường...
Văn Phi giật mình quay lại, không có, trong phòng bật một chiết đèn bàn nên có thể thấy là ngoài hai cái bóng của hắn và cô ta thì chẳng có cái gì ở đây nữa. Hắn lay lay vai Thị Hoa, trấn an cô ta, nhưng cũng giống như lần trước, cô ta một mực khẳng định trong phòng có người. Bắt buộc hắn phải đứng dậy bật đèn kiểm tra, đèn vừa sáng lên, Thị Hoa lập tức gào toáng:
- sau rèm! Nó trốn sau rèm!
Cô ta thấy cái rèm có động. Văn Phi cẩn trọng tiến đến gần chỗ cô ta chỉ, hắn cầm tạm con dao gọt hoa quả làm vũ khí, lấy can đảm kéo mạnh rèm ra, song nhìn một lượt đều không thấy có gì khả nghi. Hắn quay mặt nhìn Thị Hoa, hừ mũi nói:
- làm quái gì có ai, cứ thần hồn nát thần tính.
Lại thấy mặt Thị Hoa càng thêm biến sắc, từ tái nhợt chuyển thành tối sầm, lỗ đồng tử mở lớn, giống như sợ hãi tột độ, ngón tay vẫn chỉ thẳng về phía Văn Phi, hụt hơi nói:
- nó ở sau lưng anh,... có người ở đằng sau lưng anh... kia kìa....
Văn Phi nhìn về phía sau, đó là tấm kính cửa sổ, không có gì ngoài một màu đen của trời đêm, chưa kể đây là tầng 31 nữa, bên ngoài không hề có ban công, trộm cũng không trốn ở ngoài đó được. Giờ thì hắn bực thật sự, vốn tưởng là cô ta chỉ muốn làm nũng nên mới nghĩ ra mấy chuyện ma quỷ lôi kéo hắn ở lại, nhưng tới mức này thì quá lắm rồi. Văn Phi mặc lại quần áo, tắt đèn rồi lên giường đắp chăn ngủ, mặc kệ Thị Hoa ngồi thu lu cả đêm, cô ta cứ như vậy hắn cũng chán chẳng buồn dỗ dành nữa. Đây là chiều quá sinh hoang tưởng, vốn nghĩ sẽ có một đêm tràn đầy cảm xúc nhưng hóa ra lại thành thất vọng ê chề, rốt cuộc vẫn không phải do thiếu hơi gái mà hắn đen đủi như vậy!
Từ hôm đó trở đi Văn Phi ít qua nhà Thị Hoa hơn, hôm nào cô ta gọi sang thì hắn lấy cớ bận việc hoặc phải sang nhà bố mẹ nên không đến được. Mãi cho tới một hôm, Thị Hoa nằng nặc gọi hắn đến, cũng mấy ngày không gặp, hắn lại thèm gần gũi nên đánh liều qua đó một phen. Vừa bước vào hắn đã nghe thấy tiếng gõ mõ cóc cóc, mùi hương nhang bay đầy nhà, bên trong có ba bốn người đứng ngồi lố nhố, thấy hắn đến, Thị Hoa tập tễnh đi tới, cô ta nói:
- em đã mời pháp sư tới trừ tà, anh cầm lá bùa này đi, đem theo bên mình sẽ không bị vong quấy phá nữa – vừa nói Thị Hoa vừa đặt vào tay hắn một mảnh giấy vàng gập thành hình lục giác.
Văn Phi nóng hết cả mặt, trần đời hắn ghét nhất trò bùa chú vớ vẩn, con người hắn không bao giờ tin vào tà ma đạo giáo, càng ngứa mắt bọn mê tín dị đoan, bây giờ Thị Hoa lại bày trò trước mặt hắn, lôi kéo hắn tham gia, có lý nào lại thế? Văn Phi muốn ném lá bùa vào mặt cô ta, nhưng hắn nhịn lại được, không nói không rằng hắn đi thẳng ra cửa. Cô ta sao tự nhiên lại như vậy, sau khi ra viện toàn làm những việc bất thường, hắn thì đang xui tận mạng, làm ăn bết bát, bố hắn sắp tới sẽ thu hồi quyền quản lý xưởng sản xuất, công sức hắn đổ vào kinh doanh giờ đã thành vô ích.
Bỗng hắn nhận ra rằng, chính là từ sau khi Thị Hoa gặp chuyện, hắn mới thành ra như vậy. Tức là cứ dính lấy cô ta thì vận rủi sẽ lây sang hắn, hoặc là cô ta dùng mấy thứ bùa chú kia nhưng lại bị phản tác dụng, giờ chúng đang công kích lại cô ta, và vì hắn liên quan tới cô ta nên hắn cũng dính líu vào đó. Đầu óc Văn Phi dạo gần đây cứ rối lên, hết khôn dồn sang dại, hắn bắt đầu tìm cách đổ lỗi, và hiện tại chỉ có Thị Hoa là phù hợp với những nguyên nhân này. Tự nhiên trong hắn nảy sinh một sự chán ghét đối với cô ta, cái mà trước giờ dù Thị Hoa có vô lý tới mấy hắn cũng chưa từng cảm thấy.
Vậy mới nói, tình yêu cũng chỉ là một loại cảm xúc nhất thời, nó giống với vui hoặc buồn, đều không tồn tại được vĩnh viễn. Con người có thể vui vẻ trong chốc lát, thì thời gian dành cho tình yêu cũng là tương đối, hoặc ngắn hoặc dài, nếu nghĩ rằng yêu được mãi thì họa có là hòn đá mới có thể bất biến. Đâu có mối quan hệ nào mà không có mâu thuẫn, chỉ cần có một vết rạn nứt thì tình cảm đó xác định sẽ có ngày đổ vỡ, cùng với đó là những áp lực trong cuộc sống khiến cho tình yêu càng bị coi nhẹ đi. Cảm giác chán ghét chính là một trong những vết nứt đó, kéo theo nó là những cảm xúc tiêu cực khác, cuối cùng chính là dấu chấm hết cho cuộc tình.
Văn Phi trước đây từng nghĩ sẽ vì Thị Hoa mà làm tất cả, nhưng hắn đã nhầm, chỉ là cô ta chưa khiến hắn cảm thấy chán ghét. Thậm chí ngay cả khi đã nhen nhóm rồi, hắn vẫn nghĩ sẽ bỏ qua cho cô ta, vì hắn yêu người phụ nữ đó, nhưng vấn đề không nằm ở hắn. Thị Hoa nhiều lần nghe hắn nói không thích mấy trò mê tín, cô ta ấy vậy mà lại lờ đi, tiếp tục làm theo ý mình, thuê thầy pháp về cúng bái lầm rầm, trong nhà lúc nào cũng khói um như có cháy. Hai người không cách nào câu thông cho nhau, mỗi người đều kiên quyết giữ quan điểm của mình, vốn dĩ vấn đề cũng không có gì to tát, nhưng lại rơi vào chính thời điểm nhạy cảm của đôi bên. Khi mà mâu thuẫn cao trào ngược lại không phát sinh thêm chuyện gì khác, giống như đang đi đường mà rẽ sang hai hướng khác nhau, họ cứ thế xa dần.
Cuối cùng đến ngày thứ 30 thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook