Bữa Tối Ở Cherating
-
Chương 3: Chờ cơn bão tố
Dù thế nào Nhã văn cũng không thể ngờ, qua bao nhiêu năm, cô lại gặp Nhã Quân tại nơi đây, vào thời khắc này.
Anh đẹp trai hơn so với trước kia, cánh tay cũng đã có cơ bắp hơn, lúc anh đi đến chỗ Nhã Văn, cô thấy anh như cao lên thêm một ít.
Môi anh ánh lên nét cười nhưng lại làm cô không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
“Lâu quá không gặp.” Giọng nói của Nhã Quân nghe thật thân thiết, tuy nhiên cô biết đó là một cảm giác thân thiết mang đầy phẫn nộ.
“…” Cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ có thể cúi đầu chăm chú quan sát cái khay trước mặt.
“Xin chào.” Anh nhìn cô chằm chằm, nhưng đưa tay về phía Bách Liệt, “Tôi là Bùi Nhã Quân.”
“Anh với Nhã Văn là…?” Bách Liệt cũng đưa tay bắt lại.
“Tôi là… anh trai của cô ấy.”
Nhã Văn giật mình ngẩng phắt đầu, anh lại né tránh ánh mắt của cô, chuyên tâm đánh giá Bách Liệt.
“Thật à?” Bách Liệt vừa bắt tay Nhã Quân vừa tròn mắt ngạc nhiên, sau quay qua nói với Nhã Văn, “Hâm mộ cô quá đi, có nhiều người nhà đến thăm như vậy.”
Nhã Văn gượng cười, dán mặt vào cái khay không rời một tấc, tâm loạn như ma.
“Tiên sinh,” Annie đến bên cạnh Nhã Quân, “Là như vậy, chúng tôi đã sắp xếp nơi ở cho mọi người, nhưng phiền anh ra ngoài sảnh làm thủ tục trước đã, đồng nghiệp của anh đều về phòng hết rồi.”
“Không sao đâu,” Bách Liệt vừa bỏ thêm đá vào máy xay vừa giới thiệu, “Đây là anh trai của Nhã Văn.”
“Thật á?” Annie trợn trừng, bộ dạng y hệt Bách Liệt khi nãy.
“Thật, chi bằng để Nhã Văn hướng dẫn anh ấy nhận phòng.” Bách Liệt chớp chớp ra hiệu.
“Nếu vậy, mình qua đằng kia thu dọn cốc trên bàn.” Nói xong, không đợi Nhã Văn kịp phản ứng, Annie cầm khay chạy biến.
Nhã Quân nhìn Nhã Văn đầy phức tạp: “Còn không đi thôi.”
Nhã Văn chần chừ một chút, rốt cuộc cũng chấp thuận: “Dạ.”
…
“Cô có cảm thấy không…” Bách Liệt đổ nước thừa trong mấy cái cốc, chốc chốc lại dõi theo bóng dáng hai người đã dần khuất, “Anh trai Nhã Văn hơi lạ sao ấy…”
“Đúng là hơi lạ…” Annie suy nghĩ rồi bật thốt, “A! Không phải anh ta…”
“…”
“Có ý gì với anh đấy chứ.”
Bách Liệt khinh bỉ lườm Annie, tùy tiện cầm lấy một cái dẻ lau ném lên đầu cô.
Sáng sớm hôm sau, khi tiếng chuông đồng hồ làm Nhã Văn tỉnh dậy, Annie đã vào toilet rửa mặt. Cô ngơ ngác trông lên trần nhà cũ kỹ một lúc, giống như tất cả mọi chuyện hôm qua đều chỉ là giấc mơ. Nhưng mà lúc ấy, Nhã Quân thực sự đứng trước mặt cô, dùng giọng nói quen thuộc kia ra lệnh cho cô: “Còn không đi thôi.”
Bọn họ là một cặp song sinh, vốn chưa bao giờ nghĩ tới việc chia cách, nhưng khi gặp lại lúc đó, cơ hồ như hai người đã xa nhau cả trăm năm rồi.
“Tối qua cậu ngủ ngon thế.” Annie từ toilet đi ra, lục tìm đồng phục trong tủ quần áo.
“Thật à…” Nhã Văn còn tưởng mình không ngủ được chứ.
“Mình nghe tay người Pháp bảo, anh cậu sẽ phụ trách thiết kế cải tạo phòng ốc đấy.”
Nhã Văn ngồi dậy, miễn cưỡng cười cười.
Hôm qua, khi biết Nhã Quân không phải tới nghỉ phép, mà là đến công tác, cô bỗng cảm thấy sợ hãi. Không phải tự nhiên anh lại tham dự vào dự án trùng tu này, cô có thể khẳng định, anh đến tìm cô.
Nhưng anh còn tìm cô để làm gì, ba năm qua anh không hề liên lạc với cô, cô cũng không nghe được bất cứ tin tức gì của anh từ ai khác. Cô còn tưởng, cô và anh đều ngầm phối phợp ăn ý, từ nay về sau dù có xưng anh gọi em cũng chỉ là người dưng nước lã.
“Cậu và anh trai cậu,” Annie ngập ngừng, “Tình cảm không tốt lắm thì phải.”
“Ừ” Nhã Văn do dự gật đầu. Bọn họ cũng như bao anh em khác, ngày qua ngày dùng việc cãi lộn mà lớn lên, cô dần nhớ lại, thật ra Nhã Quân luôn ở trong thâm tâm cô, khắc sâu trong ký ức của cô. Bọn họ từng cùng nhau chui vào vườn hoa bụi cỏ để bắt ếch, cùng nhau giả chữ ký phụ huynh lên bảng điểm, cùng nhau lạc đường ở ngọn núi giả trong công viên, cùng ôm ấp an ủi nhau vào ban đêm sau khi ba mẹ ly dị. Người ta nói, song sinh thường có cảm ứng tâm linh, tuy bọn họ khắc khẩu, nhưng lại rõ đối phương như nằm lòng bàn tay. Mà hiện tại, dù anh có đứng ngay trước mặt đi nữa, Nhã Văn nghĩ chàng trai mà cô hiểu nhất đã biến mất rồi, giờ đây cô chỉ thấy sợ hãi một Nhã Quân xa lạ.
“Mình có ông anh họ, ngày bé luôn bắt nạt mình, mình hận anh ta cực. Nhưng có một lần khi bị ngã vào hồ nước, anh ấy lại liều mạng cứu mình, cho nên mình hiểu được một đạo lý, dù phần lớn thời gian hay trêu chọc, nhưng trong lòng anh ấy vẫn coi mình là em gái nhỏ, hai đứa vẫn là người một nhà. Hiện tại mình cũng chẳng ghét anh ấy lắm.” Annie ngồi xuống cạnh Nhã Văn, mỉm cười kể.
Nhìn Annie cười rạng rỡ, Nhã Văn cũng cười theo, cô nàng luôn hướng mọi việc theo lối lạc quan nhất, ở cùng cô khiến Nhã Văn cảm thấy thế giới này tốt đẹp biết bao nhiêu.
“Cậu ghét anh trai cậu à.” Annie hỏi.
“… Mình không biết.” Nhã văn suy nghĩ một lúc rồi trả lời, “Vấn đề của tụi mình hơi phức tạp.”
“Nhã Văn này, cậu biết không, mình thấy lòng cậu nhiều tâm sự quá, cậu chưa bao giờ về nhà thăm người thân, cũng rất ít khi gọi điện thoại cho họ, như kiểu cậu đang chốn tránh điều gì vậy.”
“Cứ coi là thế đi…” Nhã Văn cười khổ.
“Có liên quan đến anh trai không?”
“…”
“Nghe mình nè,” Annie vỗ vỗ tay cô. “Chẳng thà thừa dịp này cùng nhau cởi bỏ khúc mắc, dù thế nào, anh ấy vẫn là anh trai của cậu, là máu mủ ruột rà mà.”
Nhã Văn không muốn Annie nhắc đi nhắc lại vấn đề này nữa, nên đành mỉm cười gật đầu cho có lệ, sau đó đứng dậy vào phòng tắm.
Đúng vậy, dù gì thì Nhã Quân vẫn là anh trai cô.
Bọn họ sẽ mãi mãi là anh em.
Khi Nhã Văn ăn bữa sáng xong, trời đã bắt đầu mưa nhỏ, cô bèn ở lại quầy bar giúp vài việc lặt vặt.
“Chà,” Bách Liệt lau mặt bàn, “Hôm nay cô có vẻ không vui thì phải.”
Nhã Văn kinh ngạc nguýt dài: “Anh thật sự có thuật đọc tâm à?”
“Đâu có đâu,” Bách Liệt cười vang, “Tôi nói rồi mà, tại cô dễ bị soi quá thôi.”
“Thật sao,” Cô ngây ngốc cười cười, “Chuyện đó là tốt hay xấu ?”
“Vấn đề này quả thực hơi phức tạp.” Bách Liệt đảo con ngươi láo liên.
“Tuy tôi không thể đọc vị anh, nhưng tôi biết thật ra anh là một kẻ ngốc nghếch hơn nhiều so với bề ngoài nha.”
“Tôi ngốc lắm à.” Vẻ mặt Bách Liệt ngây người, liếc xéo cô.
“Thấy ghét…” Nhã Văn cười bẹo má anh, không hề phát giác ra Nhã Quân.
Nhã Quân đứng ở xa quan sát họ, sau liền quay đi.
“Anh trai cô…” Bách Liệt nheo nheo mắt ra chiều ngẫm nghĩ, “Kỳ quặc nhỉ.”
“Nào đâu… Tôi đi tiếp khách đây.” Nhã Văn vội cầm khay chạy mất hút.
Cô có một loại dự cảm, Nhã Quân đang chờ đợi, anh đang chờ một cơ hội duy nhất, nhưng chính xác đó là cơ hội gì thì cô không biết.
Lúc ăn cơm trưa, Annie và Bách Liệt đấu võ mồm như cũ, Nhã Văn không chú ý lấy nửa câu. Cô vu vơ nghĩ tới ba mẹ mình, khi cô khao khát tình yêu thương của họ, họ lại xa lánh cô; khi cô muốn thoát khỏi mọi ràng buộc với họ, họ bỗng quan tâm cô một cách thái quá. Quan hệ giữa người với người vẫn luôn ở thế co đi kéo lại như vậy, nhưng trong cuộc chiến này, cô chưa bao giờ là kẻ thắng lợi.
“Anh ngồi đây được không.” Nhã Văn bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
Annie cùng Bách Liệt đờ ra một lúc, sau đó lập tức mỉm cười thân thiện: “Tất nhiên, mời anh ngồi.”
Nhã Văn sững sờ nhìn Nhã Quân, đầu óc cô trống rỗng.
“Mỗi bữa cơm đều phong phú như vậy sao.” Nhã Quân chỉ quầy buffet bên cạnh.
“Ừ, ngày nào anh cũng ăn như thế này thì kiểu gì cũng thấy chán cho xem.” Bách Liệt hài hước.
Nhã Quân mỉm cười, nhưng ánh mắt phức tạp ẩn sau cặp kính lại khiến người khác không đoán được anh đang suy nghĩ điều gì.
“Xin hỏi anh với Nhã Văn cách nhau mấy tuổi ạ?” Annie thắc mắc.
“Chúng tôi cùng tuổi.” Nhã Quân trả lời ngắn gọn.
“A… Vậy hai người là sinh đôi rồi?” Annie sửng sốt.
“…” Nhã Quân và Nhã Văn đều không đáp, chỉ cúi đầu tập trung ăn cơm.
Annie bỗng nhiên bật cười: “Tôi vừa định nói, hai người chẳng giống nhau chút nào, nhưng lại phát hiện thực ra rất giống, nhất là lúc im lặng như thế này.”
Bọn họ đồng loạt ngẩng lên nhìn Annie, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Hai người cùng trao đổi một ánh mắt, Nhã Văn mơ hồ cảm thấy, họ vẫn là hai anh em vô cùng ăn ý như trước.
Nhưng Nhã Quân đột nhiên nói: “Thực ra chúng tôi không phải anh em ruột, tôi là con nuôi.”
Bách Liệt và Annie kinh ngạc nhìn anh, rồi lại nhìn Nhã Văn.
Nụ cười trên mặt Nhã Văn cứng đờ, cô cúi đầu xử lý đống đồ ăn, giống như sự tâm ý tương thông giữa anh và cô dường như chưa bao giờ xảy ra vậy.
Phải rất nhiều năm sau, cô mới biết, ngày mẹ ra đi đã thú nhận với Nhã Quân chuyện này, khi Nhã Quân kể với Nhã Văn, cô bỗng nảy sinh tâm tình chán ghét vô cớ, chán ghét bị mọi người lừa gạt.
“Tôi nghĩ tụi tôi nên đi trước, về muộn lại ăn mắng mất.” Bách Liệt nửa lôi nửa kéo Annie đứng dậy đi mất.
Quả thật, Bách Liệt thực sự hiểu rõ cô.
“Tại sao anh lại nói cho bọn họ.” Cô cố gắng làm cho giọng mình nghe bình tĩnh nhất có thể.
“Vì đó là sự thật.” Nhã Quân tiếp tục ăn, không để ý đến Nhã Văn.
“Anh chưa từng nghĩ rằng em không muốn để người khác biết chuyện à.” Cô không khống chế được bản thân mà phát giận.
“Em không thể trốn tránh mãi – đã đến lúc em cần hiểu được điều này.” Anh ngẩng đầu quan sát cô, như đang cố giải thích lý lẽ cho một đứa trẻ con.
“Thật không thể ngờ,” Nhã Văn gằn từng tiếng, “Anh vẫn thích điều khiển cuộc sống của em như cũ cơ đấy.”
“…”
“Em cứ tưởng mình sẽ mãi mãi là cô gái nhỏ luôn đi theo sau anh, hóa ra đó chỉ là mơ mộng hão huyền…”
“…Nếu em không coi anh như anh trai thì em mới hiểu sao anh cứ muốn kiểm soát em.” Nhã Quân cắt ngang lời cô, bình tĩnh nói.
“Nhưng anh là anh trai của em ,” Nhã Văn kiên định đối mặt với Nhã Quân, thậm chí quên mất lần gần đây nhất mình dám nhìn anh như vậy là khi nào, “Vĩnh viễn.”
“Bùi Nhã Văn, đừng có mà chọc giận anh.” Anh nắm lấy cổ tay cô, kiên định không kém.
Từ bao giờ, Nhã Quân đã không còn là người anh tao nhã của cô, Nhã Văn cũng chẳng còn là cô em gái chỉ biết nghe lời như trước, giây phút này họ chỉ là hai con con người tức giận đến phát điên lại không dám trực tiếp bộc phát trước đối phương.
“Ôi trời, A Văn!” A Mao chẳng biết từ đâu tới, vừa ngồi xuống, vừa phóng ánh mắt thèm thuồng về phía đống đồ ăn, “Buổi sáng anh đi tìm bọn em mãi, sao lại phơi nắng đến đen như thế, xưa kia khi thi thể dục là ai nhờ anh và Nhã Quân mới liều lĩnh làm càn thế nhỉ…”
Tuôn một lô một lốc xong xuôi, anh ta mới nhận ra không khí hình như hơi bất thường.
Nhã Văn dùng sức dằng tay mình khỏi bàn tay Nhã Quân, không nói gì mà đi luôn.
“…Em gái cậu làm sao vậy?” A Mao ra sức nhét đầy mồm đồ ăn rồi nhồm nhoàm vừa nhai vừa hỏi.
Nhã Quân tháo kính xuống day day mũi: “Con bé không phải là em gái tôi… Con bé là kẻ thù kiếp trước của tôi mới đúng.”
…
Chiều hôm nay nắng gắt, Nhã Văn không ra sân dạy bắn tên mà ở lỳ trong quầy bar hỗ trợ. Có lẽ vì quá oi bức nên cũng không có nhiều khách, bọn họ hình như rất lâu rồi không có một ngày nhàn nhã như thế này.
“Mai được nghỉ cô tính làm gì?” Bách Liệt hỏi.
“Tôi cũng chưa nghĩ đến.” Nhã Văn ể oải đáp.
“Tôi định lên thị trấn trên, cô có muốn đi cùng không, tôi tốt bụng không thu tiền xe đâu.” Anh bày ra bộ dáng như cô được lợi rất lớn vậy.
Trấn trên của Bách Liệt chính là Kuantan, so với một Cherating tuy cảnh sắc tuyệt mỹ nhưng tương đối hẻo lánh mà nói, Kuantan lại là một thế giới khác vô cùng xa hoa trụy lạc, nhân viên G.O. quanh năm ở khu thế ngoại đào nguyên nên đôi lúc cũng muốn được trải nghiệm cái không khí đô thị hiện đại nơi đây mang lại.
“Tưởng tiên sinh, xin hỏi anh đi bằng phương tiện gì ?” Nhã Văn hồ nghi.
“Thì ra đường bắt xe buýt thôi.”
Nhã Văn rất muốn lấy cái khay đập lên đầu anh ta: “Tôi biết thừa.”
Bách Liệt cười một cách điệu đà: “Một mình tôi thì chỉ đi xe buýt, nếu có cô thì chúng ta đi taxi, nhưng lệ phí chia đôi đó nha.”
Nhã Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Cô thật ra không muốn lên trấn lắm, nhưng còn không muốn ở lại đây hơn.
“Bách Liệt…” Cô một tay chống đầu, kinh ngạc ngắm anh.
“?”
“Đôi khi tôi cảm thấy anh rất hiểu tôi.”
Bách Liệt cười sảng khoái, Nhã Văn rất ít khi trông thấy anh cười thoải mái mà không cố tình mê hoặc lòng người như vậy.
“Việc tôi hiểu cô cũng không quan trọng bằng việc cô hiểu được chính mình.” Đoạn, anh quay người ra quầy bên kia.
Nhã Văn ngẫm nghĩ lời anh ta, bỗng dưng rất muốn khóc.
Từ trước tới nay, cô luôn cố gắng làm một việc, đó là quên đi bản thân…
Sáng sớm hôm sau, khi bầu trời xuất hiện những đám mây rạng đông, mặt trời cũng ló dạng. Nhã Văn cố tình kêu Bách Liệt tới sớm một chút, nhưng chờ mãi mà vẫn chưa thấy xe khách đã hẹn tới đón bọn họ đâu. Nhã Văn hơi sốt ruột, quay người lại thì gặp ngay Nhã Quân vừa đi chạy bộ về.
“Chào buổi sáng.” Bách Liệt mỉm cười.
Nhã Quân hờ hững gật đầu, dán chặt mắt vào Nhã Văn ý hỏi bọn họ định đi đâu.
“Tụi em… lên thị trấn.” Cô trả lời không tình nguyện lắm, hận không thể lập tức xuất phát.
Nhã Quân nhìn cô một lúc lâu, rồi hạ giọng nói câu “Đi đường bình an”, sau đó tiếp tục chạy.
Nhã Văn như trút được gánh nặng, xe cuối cùng cũng tới, anh lái xe ló đầu ra chào họ, giống như việc tới trễ chỉ là chuyện thường tình.
Bọn họ ngồi trên xe, chạy lên đường quốc lộ.
“Anh cô không thích tôi.” Bách Liệt mở miệng.
“Không cần để ý đến anh ấy làm gì.” Cô nằm mơ cũng không tin Nhã Quân lại có thể thích Bách Liệt đấy, thực ra anh không thích bất cứ người đàn ông nào muốn tiếp cận cô.
“Tôi thấy tình cảm của hai người hình như không tốt.” Bách Liệt thử thăm dò.
“…Ờ.” Nhã văn gật đầu cho có lệ.
“Nhưng thật ra anh ấy rất quan tâm đến cô.”
Nhã Văn sửng sốt quay sang Bách Liệt, cảm giác như có gì vướng mắc trong cổ họng, nuốt xuống không xong, khạc ra không được.
“Nếu ngay cả tôi cũng phát giác thì cô không thể không nhận thấy điều đó.” Nhãn thần Bách Liệt chợt lóe.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của anh, Nhã Văn không thể nói dối lấy nửa câu. Cô có thể lừa gạt rất nhiều người, nhưng không có cách nào lừa được người đàn ông luôn rất hiểu cô này.
“Đừng bảo đây chính là nguyên nhân cô phải bỏ nhà ra đi nhé.” Bách Liệt mỉm cười, thảo luận vấn đề một cách thoải mái.
“…Thật tiếc rằng anh không phải là bác sĩ tâm lý.” Nhã Văn cười khổ.
“Cô đánh giá tôi cao quá rồi,” Anh lắc lắc ngón trỏ,” Tôi chỉ có thể đọc vị được vài người thôi, là do cô bất hạnh rơi vào số ít này đấy chứ.”
Nhã Văn không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng cô nở nụ cười, nhưng nước mắt cũng vì thế mà tuôn rơi.
Bách Liệt im lặng, nhẹ nhàng vỗ vai cô, sau đó quay đầu về phía cửa sổ.
Một ngày này, bọn họ đã đi rất nhiều chỗ, cửa hàng bách hóa, siêu thị, bưu điện, cửa hàng quần áo, các nhà hàng địa phương… Lâu lắm rồi Nhã Văn không đứng ở vị trí một du khách mà ngắm cảnh sắc Kuantan thoải mái như vậy.
Cô vốn đã coi mình như gia chủ để tiếp đón mọi người từ khắp nơi trên thế giới tới Cherating, lại quên mất thật ra chốn này cũng không phải là nhà cô, nơi đây người nói tiếng Trung nhiều vô số kể, nhưng chẳng ai là đồng hương với cô hết.
Hiện giờ, cô nhớ nhà ghê gớm, nhớ đến người cha lúc nào cũng tăng ca về trễ, nhớ tới người mẹ phóng khoáng tiêu sái nhưng rất đỗi lạnh lùng, nhớ tới chất giọng ngọt ngào của dì Thư Lộ, nhưng điều cô nhớ nhất, lại chính là ký ức về cái ngày bị một người nào đó bỏ quên ở trường học thời niên thiếu…
Chạng vạng, mặt trời bắt đầu đứng bóng.
“Tôi nghĩ chúng ta nên trở về thôi.” Bách Liệt gợi ý.
“?”
“Có từng nghe câu ‘Bình minh ra khỏi cửa, nắng chiều đã đi vạn dặm’ chưa. Hôm nay lúc chúng ta khởi hành, trên bầu trời toàn là ráng màu, nếu bây giờ không lên xe thì tới khuya cũng chưa về được.”
“Anh vòng vo như thế làm gì, ai có mắt đều chẳng thấy mấy hôm nay âm u như vậy, không khí lại ẩm ướt, kiểu gì cũng có mưa to.” Nhã Văn khoanh tay trước ngực chăm chú quan sát khách trên đường.
“Chắc chúng ta phải đi bộ một đoạn mới bắt được taxi,” Bách Liệt nói, “Dọc theo đường này 20 phút là tới rồi.”
Nhưng bọn họ chưa kịp tới trạm xe đã gặp bão. Toàn bộ ngã tư bị cuồng phong mưa gió quét ngang, không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, mọi người đều trú tạm ở các nhà hàng và cửa tiệm hai bên đường, kinh ngạc ngó qua cửa sổ nơi cảnh tượng thị trấn mười phút trước đó còn cực kỳ nhộn nhịp.
Nhã Văn và Bách Liệt đều ướt như chuột lột, họ vẩy vẩy mái tóc sũng nước, bắn tung tóe vào mặt họ cùng người đối diện, thấy hơi đau đau. Cả hai đều ngây ra, sau đó bật cười.
Điều tốt lành duy nhất chính là, trong lúc khẩn cấp bọn họ đã chạy vào một nhà hàng, tuy nhiên nơi đây nóng nực kinh khủng và cà phê thì dở ẹc. Bọn họ ngồi gần cửa sổ, lơ đãng thưởng thức ‘cảnh quang’ bên ngoài, nhưng trong lòng ai nấy đều bất an, thầm nhủ phải mau mau quay trở về làng thôi.
Chỗ này có một cái TV đời cũ sóng kém đang phát chương trình tin tức, trong đó thông báo, trận bão có khả năng sẽ kéo dài đến tối.
Nhã Văn uống liền hai cốc cà phê, vẫn cảm thấy hơi lạnh.
“Ông chủ ơi, cho chúng tôi một gian phòng nhé.” Bách Liệt lớn tiếng gọi.
Nhã Văn kinh ngạc trừng mắt, nhà hàng mà cũng có phòng cho thuê sao?
Sự thật là, nhà hàng cũng có phòng cho khách, tuy nhiên phòng rất nhỏ, hơn nữa dấy dán tường và trần nhà đều bong tróc ố vàng cả rồi.
Nhưng phòng tắm bên trong thì có nước nóng.
“Tôi nghĩ cô trước hết nên đi tắm sạch sẽ đã, rồi dùng máy sấy sấy khô quần áo sau.” Bách Liệt đi đến cái cửa sổ thấp bé trước mặt, “Trận bão này còn lâu mới ngừng được.”
Nhã Văn hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là làm theo lời Bách Liệt.
Thật bất ngờ, phòng vệ sinh cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa đầy đủ mọi thứ, bồn rửa tay còn có một tờ giấy viết: nếu cần áo mưa, vui lòng gọi xuống quầy tiếp tân.
Cô nghĩ nát óc, cũng không nhớ ra cái “Quầy tiếp tân” của nhà hàng này ở đâu.
Cô mở vòi hoa sen, một lát sau, nước ấm chảy ra, sau khi điều chỉnh lại một chút, cô bắt đầu cởi quần áo. Nước rất lớn, chảy xuống bồn tắm, phát ra âm thanh tí tách tí tách vui tai, cô tự hỏi không biết mình đang nghe được tếng nước từ vòi sen hay là tiếng mưa đang rơi nữa.
Nhã Văn tắm rất lâu, đến khi da dẻ đỏ cả lên, mới tắt nước đứng dậy.
Quần áo đều ướt, may là cái tủ trên bồn rửa tay thật sự có một cái máy sấy, lúc bật lên mới thấy sức gió yếu như sên, nhưng cô vẫn đành đem đồ ra sấy khô.
Không biết qua bao lâu, khi cô ăn mặc chỉnh tề đi ra, Bách Liệt đã nằm trên sô pha mắt nhắm mắt mở.
“Này!” Nhã Văn gọi anh dậy, anh lập tức mở mắt.
“Hay là anh… cũng đi tắm luôn đi.” Cô xấu hổ nói.
“Ờ, được.” Bách Liệt không khách khí vào phòng tắm, đóng cửa ‘phanh’ một cái.
Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn như trước, nhưng bên trong lại im lặng lạ thường. Nhã Văn đứng ở phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, giống như đó hoàn toàn là một thế giới khác, một thế giới vô cùng đáng sợ.
Bầu trời dần trở nên đen kịt, cô phải mở đèn, nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi. Nếu trận bão này không ngừng, chắc bọn họ phải ở lại đây qua đêm.
Qua đêm…
Nhã Văn bỗng nghĩ đến, cô với Bách Liệt trai chưa vợ gái chưa chồng, nhưng lại ở cùng nhau trong phòng trọ của một nhà hàng ở một cái thôn nhỏ… Điều này làm cô bật đứng dậy mà không khỏi có chút khẩn trương.
Phòng tắm đột nhiên mở ra, Bách Liệt còn đang mặc quần áo dở đi ra, vẻ mặt mệt mỏi.
“Tôi nghĩ chúng ta phải ở lại đây tối nay rồi.” Nói xong, Bách Liệt liệt liền quăng cả thân người lên sô pha, anh mặc áo sơ mi rộng thùng thình cùng với cái quần bằng vải bố, dưới tình huống khẩn cấp cũng có thể tạm coi là đồ ngủ.
“Tôi đi hỏi xem có còn phòng khác không.” Nhã Văn bật điện thoại.
“Tôi hỏi rồi, không có đâu.” Bách Liệt mặt dày nói.
“…”
“Nếu tôi làm cô thấy ngại, tôi có thể ngủ đâu đó dưới lầu cũng được.”
“Không, không sao đâu.” Nhã Văn vội nói.
Anh ta bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, trên vẻ mặt mệt mỏi lộ ra nét cười tinh quái: “Hắc hắc, đừng có ngại, tôi có thể xuống dưới lầu…”
“…”
“Nếu cô cảm thấy không kìm chế được bản thân mình.” Anh ta bỡn cợt bổ sung.
Nhã Văn đến bên giường, rất muốn lấy cái gối đầu đập lên mặt anh, nhưng điện thoại của cô bỗng nhiên đổ chuông.
“Xin chào?” Cô lập tức đổi giọng nhẹ nhàng , vì căn cứ như trên màn hình, là số làng du lịch gọi tới.
“Ở đấy thế nào rồi.” Giọng nói của Nhã Quân vang lên đầu bên kia, không biết anh hỏi ai mà biết được số của cô.
Một khắc đó, Nhã Văn tự nhiên nhớ tới nhiều năm trước, khi Nhã Quân còn là một cậu thiếu niên ăn nói nghiêm túc thận trọng, còn cô vẫn là cô gái ham chơi, suốt ngày về muộn qua giờ giới nghiêm.
“Vẫn đang bão thôi.” Cô vén tấm rèm, khung cửa sổ cũ nát bị gió thổi rung bần bật.
“Em đang ở đâu.” Nhã Quân hỏi.
“Ở…” Nhã Văn hốt hoảng, “Ở trấn trên.”
“Anh hỏi em ở chỗ nào trấn trên.” Giọng anh có thêm vài phần gấp gáp.
“Em ở trong một nhà hàng nhỏ…” Cô ngừng một chút, do dự không muốn nói tiếp.
“…” Anh không nói gì, ý muốn chờ cô nói xong.
“…Trong phòng dành cho khách.” Cô càng nói càng thấp thỏm, chỉ muốn nhanh cúp máy.
“Ở cùng với người đàn ông kia à?” Âm thanh đầu bên kia tự nhiên lớn hơn vài phần.
“…” Cô im lặng, không phải không muốn trả lời, nhưng mà không dám.
“…” Anh cũng im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Anh lái xe đến đón em.” Cuối cùng anh nói, “Em đọc địa chỉ cho anh.”
“Không được, thời tiết như vậy rất nguy hiểm…” Cô hoảng sợ, Nhã Quân là người nói được làm được.
“…Anh không muốn để cho em cùng người đàn ông đó ở chung với nhau một đêm, không, một giờ cũng không được, một phút cũng không được!” Nếu không có âm thanh ồn ào ngoài cửa sổ át đi, cô dường như đã có thể nghe thấy anh gào lên trong điện thoại.
“…” Nhã Văn rất muốn cản anh, nhưng cô tự nhiên thấy lòng chợt nhói, cứ như thế mà nhẹ nhàng nói ra địa chỉ.
Cô gác máy, chậm rãi cúi đầu, không phát hiện mình đã nhíu mày rất lâu.
“Làm sao vậy.” Bách Liệt hỏi.
“…Nhã Quân nói sẽ đến đón chúng ta.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vô cùng u ám, cây cối nghiêng ngả, ngã tư đường hơi ngập nước, không có lấy một chiếc xe, một bóng người. Dường như cảnh tượng ngoài kia với trong này cứ như hai thế giới hoàn toàn độc lập.
Nhưng vì cô mà Nhã Quân phải chạy hơn một cây số để đến đây giữa đêm hôm khuya khoắt.
Lúc đầu Bách Liệt còn mắt tròn mắt dẹt, sau bắt đầu cười, rồi dần dần cười như điên dại.
“Tôi thấy,” Anh cười muốn đứt hơi, “Anh ta thực sự rất hận tôi.”
“Anh không nói người ra cũng không nghĩ anh bị câm đâu.” Nhã Văn cực kỳ phiền muộn, cô hiểu rõ tính cách của Nhã Quân, tuy rằng anh không thể bay ngay tới đây được, nhưng cô vẫn vô cùng lo lắng.
Nhã Văn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, tìm kiếm trong màn đêm bóng hình anh.
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, trời chỉ còn mưa nhỏ nhưng vẫn không thấy anh đâu. Cô sốt ruột đi qua đi lại, hơn nữa còn thầm cầu nguyện trong lòng. Anh chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô sợ mình không kìm được khi mở miệng liền hét ầm lên.
Cô mở TV, các kênh điạ phương vẫn tiếp tục đưa tin về cơn bão, Bách Liệt còn đang ngáy khò khò trên sô pha, hoàn toàn tự nhiên như ở nhà.
Một lúc lâu sau, có hai ánh đèn pha dội vào cửa sổ phòng trọ, Nhã Văn thấy hình bóng quen thuộc của Nhã Quân bước ra khỏi xe đi về phía nhà hàng.
Cô mừng phát khóc, trong lòng thầm cảm tạ trời phật đã phù hộ, tự nhiên cảm giác khẩn trương cũng nhanh chóng theo đó mà nảy sinh.
Cô nghe từng bước chân anh lên trên cầu thang, nghe tiếng anh gọi to “Bùi Nhã Văn” đồng thời nghe thấy tiếng cánh cửa mở cái rầm.
Nhã Quân cả người ướt đẫm, nước mưa trên người anh nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn nhưng anh không hề bận tâm, chỉ chăm chú nhìn cô, giống như vừa tìm thấy vật sở hữu yêu dấu mà mình suýt đánh mất.
Nhã Văn há mồm, chưa kịp nói gì đã bị Nhã Quân ôm thật chặt
Anh áp má lên má cô, làm những giọt nước còn đọng lại trên mặt anh dính vào mặt cô.
Cô ngơ ngẩn đứng yên, chẳng thể suy nghĩ được gì, vu vơ cảm thấy cơ thể anh giờ có nét đàn ông hơn xưa, vì cô còn nhớ rõ cái đêm năm ấy, cô cũng có một cảm giác như lúc này. Nhã Văn vốn không muốn nghĩ về nó, thậm chí còn tận lực quên đi, nhưng không hiểu sao ký ức đó vẫn lúc ẩn lúc hiện trong giấc mơ cô…. Rốt cuộc, quên cũng không được, mà nhớ cũng không xong.
Anh cái gì cũng không nói, chỉ gắt gao ôm lấy cô, có cảm giác người chờ đợi trong lo lắng hai giờ liền không phải cô mà là anh vậy.
“À… Xin hỏi chúng ta có thể đi chưa?” Bách Liệt không biết đã vác ba lô lên từ lúc nào, dụi dụi đôi mắt ra chiều vẫn còn ngái ngủ hỏi.
Trong nháy mắt cơ thể Nhã Văn và Nhã Quân cùng trở nên đông cứng, anh chậm rãi buông cô ra, xoay người đóng cửa lại.
“Xin lỗi, tôi nghe radio nói, đường cao tốc đang lụt, nhiều xe phải dừng lại rồi. Cho nên tôi thấy, để Nhã Văn…” Anh dừng lại một chút, sau đó lại bổ sung nói, “Cùng với anh mạo hiểm cứ thế mà đi thì không hay lắm. Đợi bão qua hẵng hay, giờ chúng ta cứ ở lại đây đi.”
Bách Liệt hai tay ôm ngực, nhìn Nhã Quân thản nhiên, giống như đã lường trước được những điều anh nói.
“Anh đi tắm rửa trước đi, sau đó dùng máy sấy sấy khô quần áo.” Nhã Văn ngập ngừng nói với Nhã Quân.
Bách Liệt buông ba lô, chuẩn bị ra ngoài: “Tôi thấy hơi đói, đi xuống ăn cái gì đó đây, hai người có đi không?”
Rõ ràng anh đặt ra câu hỏi, nhưng không đợi câu trả lời mà đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng lại trở nên im lặng đến lạ kỳ, cơn bão đưa anh đến với cô đang bị ngăn cách ngoài kia, cơ hồ như không hề ảnh hưởng gì đến không khí ở trong này.
Nhã Văn đang muốn đến bên cửa sổ, tay lại bị Nhã Quân nắm lấy.
“Nếu anh không đến, em với anh ta sẽ ở cùng nhau cả đêm như thế này à?” Anh hỏi cô giống như cha đang hỏi tội con gái vậy.
“…Em không biết.” Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.
“… A Văn,” Nhã Quân than nhỏ, “Suốt bốn năm lẻ ba tháng ở đây, em rốt cuộc đã làm bao nhiêu việc ngốc nghếch rồi!”
Đêm nay, Nhã Văn lại cảm thấy muốn rơi nước mắt thêm lần nữa, nhưng cô cố nhịn không khóc, cô quay đầu đi chỗ khác rồi nhẹ nhàng nói: “Nhanh đi tắm rửa đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Nhã Quân nhìn cô, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, chậm chạp đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nhã Văn ngồi xuống sô pha, đầu óc mệt mỏi cả ngày rốt cuộc được thả lỏng, cơn mệt mỏi kéo đến rất nhanh, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô chìm đắm trong cơn mơ màng, trong giấc mơ ấy, cô lại nhớ tới cái mùa hè mười lăm tuổi kia.
Chương 4: Ký ức thời niên thiếu
Mùa hè năm ấy, hai anh em Bùi gia nhận được giấy báo nhập học cùng một lúc, cũng vào lúc đó, Nhã Văn gặp được người đàn ông quan trọng thứ ba trong cuộc đời mình- Bùi Gia Tu- nếu không có người chú này nghiêm khắc đốc thúc cô chăm chỉ học tập trong mấy năm cấp ba, có lẽ cô khó lòng mà đỗ đại học.
Sự thật chứng minh, quả thực có cái gọi là “Cần cù bù thông minh”, mà điều cần phải cám ơn chú nhiều nhất, chính là đã cưới về được cho cô một người dì cô vô cùng yêu thương- dì Thư Lộ.
Tận khi vào cao trung hai anh em họ vẫn bị phân khác lớp. Đến giờ cô hoàn toàn không còn sót lại một chút tiếc nuối nào, thậm chí lại có vài phần vui mừng: “Sinh đôi mà học cùng một lớp thì xấu hổ lắm.”
Cô nằm ườn trên sô pha, nhìn Nhã Quân ngồi dưới chân mình, anh đang đọc một quyển sách toàn tiếng Anh, là sách chú Gia Tu mang về từ Mỹ. Cô tỏ vẻ xem thường, tự nhiên làm bộ làm tịch xem sách báo thanh niên làm cái gì vậy?
“Có gì mà xấu hổ?” Nhã Quân ôm quyển sách, không nhìn ra biểu bình trên mặt, giọng hơi trầm trầm.
“Thì giống như việc anh truyền giấy to giấy nhỏ trong lớp bị thầy giáo phát hiện, phạt đứng góc, em sẽ cảm thấy rất mất mặt, các bạn học sẽ nói: Nhìn kìa, anh trai Bùi Nhã Văn bị phạt kìa.” Cô tưởng tượng sinh động như thật.
Nhã Quân rốt cuộc cũng phải buông sách, dở khóc dở cười nhìn cô: “Vậy anh mới là người cảm thấy mất mặt đây này. Ví dụ như em giả mạo chữ ký ba trong bài thi, thấy giáo mà hỏi anh: Bùi Nhã Quân, em qua đây xem, đây thực sự là chữ ký của ba em à? Em bảo anh phải nói như thế nào đây…”
“Ái chà, không thể nào, anh phải ký giúp em chứ, sao em có thể tự ký được.” Cô dùng chân đá đá cánh tay Nhã Quân.
Anh đẩy chân cô ra, tiếp tục đọc sách.
“Cho nên em mới nói,” Nhã Văn tổng kết, “May mắn là tụi mình không học chung một lớp nha.”
Nhã Quân nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy có đôi chút tư vị gọi là mất mát.
Anh luôn nghĩ, cô vẫn là cô bé con ríu rít chạy theo anh. Anh thường phải quay đầu trông trừng, sợ lơ đễnh lại để lạc cô. Tuy giờ chẳng sợ bị lạc mất, nhưng cô bé con ngày nào cũng không còn quanh quẩn phía sau anh như hồi xưa nữa.
***
Vào hôm khai giảng, mặc dù bạn học đều là những người quen cũ, cô lại phát hiện ai ai cũng đã thay đổi. Nhất là mấy bạn nữ, giống như mọi người đều đi phẫu thuật chỉnh hình hết vậy, khiến cô không khỏi cảm thấy xa lạ.
“Sao vậy?” Lúc tan học về nhà, cô không nói gì, Nhã Quân không nhịn được hỏi.
“… Không sao, em chỉ có cảm giác,” Cô dừng một chút, cố tìm từ hợp lý nhất, “Mọi người đều… Đều trở thành người lớn cả rồi.”
“Người lớn á?” A Mao vừa tâng bóng vừa thắc mắc.
“À thì,” Nhã Văn vặn vẹo góc áo chữ T, “So với mấy bạn gái, em ăn mặc cứ như trẻ con mẫu giáo ấy.”
“…”
“Còn nữa, bọn họ đều đi làm đầu đó, trước tóc ai cũng thẳng đuột, giờ chỉ cần quay nhẹ một cái là bồng bềnh ngay.” Ánh mắt Nhã Văn tỏ rõ sự thèm thuồng, hận không thể biến thành tóc gió thôi bay như họ.
“Haizzz, mình hiểu rồi.” Nhã Quân vừa định lên tiếng, lại bị A Mao đoạt trước.
“?”
“Cậu ghen tị vì họ đẹp.”
“Không đâu…” Nhã Văn rất muốn phản bác, nhưng ngẫm lại, cũng không biết phản bác bằng cách nào.
“Đơn giản,” A Mao tâng bóng lên không trung, rồi đỡ bóng trước ngực, “Bảo mẹ cậu đưa đi mua quần áo, đi làm tóc, vậy thì không phải…”
Cậu ta nói đến một nửa thì tắc nghẹn, cùng lúc ấy Nhã Quân lấy tay đập “bốp” lên đầu cậu một cái nghe rõ đau.
Nhã Văn sửng sốt, lí nhí trong cổ họng: “Nhưng mẹ mình không rảnh…”
Sau đó cô đột nhiên tăng tốc, đi như bay.
Nhã Quân vội vàng đuổi theo, chạy vài bước liền bắt kịp cô. Cậu nắm lấy cổ tay Nhã Văn, hai người đồng thời dừng lại.
Vốn muốn đuổi kịp cô, nhưng đến khi đuổi kịp rồi, cậu chỉ biết ấp úng không biết nên nói gì.
Nhã Văn quệt mắt lung tung, lầm bầm: “Gì chứ, em muốn về nhà…”
Nhã Quân vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay Nhã Văn, giống như có bao điều muốn bộc bạch, cuối cùng nhẹ nhàng buông một câu: “Đồ ngốc, chấp nhận đi.”
Nhã Văn ngẩng đầu nhìn cậu như vừa thoát khỏi cơn mộng mị, nước mắt bỗng trào ra.
Cậu thở dài, chậm rãi ôm lấy cô một cách cứng ngắc. A, chẳng biết từ bao giờ, khoảng cách giữa họ đã là một cái đầu, tự nhiên cậu có cảm giác rất bi thương, loại khoảng cách này giữa hai người càng lúc càng lớn…
Cậu nhớ tới đêm chia tay mẹ, bà dẫn cậu vào thư phòng, hốc mắt hồng hồng, nói thật với cậu tất cả: “Con à, tuy mẹ cùng ba ly hôn, nhưng con phải biết, chúng ta vẫn yêu thương con và A Văn như trước… Thậm chí còn nhiều hơn so với trước kia nữa.”
Cậu không đáp, cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
“Còn một việc, mẹ phải nói cho con hay…” Bà dường như còn do dự, cố dùng hết dũng khí để biểu đạt, “Con được mẹ và ba nhận nuôi.”
Hai mắt Nhã Quân mở lớn, giống như hết thảy đều là một giấc mơ, càng hi vọng điều này chỉ đơn thuần là một giấc mơ mà thôi.
“Mẹ và mẹ ruột con cùng sinh hạ vào một ngày, cùng ở chung một bệnh viện, chú con lúc đầu đã ôm con về nhà, sau lại giao con cho chúng ta, bác sĩ nói, mẹ ruột con đã mất tích…”
Mẹ dường như không đành lòng nói gì thêm nữa, giống như đó là đoạn ký ức vô cùng tàn nhẫn. Nhưng thật ra, Nhã Quân thầm nghĩ, trong đầu cậu không hề có đoạn ký ức kia. Lúc cậu bắt đầu nhớ được mọi việc, cậu đã có một người ba bận rộn, người mẹ nhu hòa nhưng nghiêm khắc, cùng với đứa em gái luôn theo sau mông khiến cậu chán ghét. Nhưng cậu nào có ngờ, bọn họ lại không phải là gia đình cậu- từ trước tới giờ cũng chưa từng phải.
“Hôm nay mẹ thú nhận với con chỉ là muốn con biết sự thật, nhưng con vẫn là con chúng ta, là anh trai của A Văn, có hiểu không?” Mẹ nắm vai Nhã Quân, nhìn cậu với ánh mắt chờ mong.
Cậu còn có thể nói gì, hay là nói mình chẳng hiểu gì hết? Không, cậu gật đầu, cố gắng lộ ra nụ cười khiến người ta an tâm nhất. Chấp nhận đi, ít ra mẹ nói đúng, họ coi cậu như con, cậu cũng coi họ như cha mẹ đẻ của mình.
Nhưng từ ngày đó, Nhã Quân biết, mình và A Văn không giống nhau.
Mà A Văn… Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, có lẽ đối với cô cậu vẫn mãi là chàng thiếu niên ngây ngô của ngày xưa thôi.
***
“Dạo này có gì hay không?” Bùi Nhã Quân vừa ngán ngẩm nhìn ông thầy vật lý đang lải nhải trên bục giảng vừa quay qua tán gẫu với Đại Đầu ngồi cùng bàn.
Sở dĩ có cái tên Đại Đầu, hiển nhiên là vì đầu cậu ta rất to. Nhã Quân còn nhớ, hồi nhỏ khi Nhã Văn nhìn thấy Đại Đầu được bà nội bế đi tản bộ quanh hoa viên tiểu khu, cô bé sợ tới mức khóc òa, còn mếu máo: “Mẹ, thằng nhóc kia là người ngoài hành tinh à, đầu lớn như vậy…”
Bắt đầu từ hồi đó, bà Đại Đầu cực kỳ không ưa Nhã Văn, nhưng bản thân cậu ta lại không có thành kiến gì, còn cười ngây ngô với cô bé.
“Biết gì không,” Đại Đầu thành thành thật thật trả lời, “Lớp bên cạnh có người viết thư tình cho A Mao đấy.”
“…” Nhã Quân bất đắc dĩ bày ra một ánh mắt xem thường, “Mình không hỏi mấy cái tin tức nhảm nhí ấy…”
“À,” Đại Đầu còn thực sự suy nghĩ cẩn thận, “Mình nghe nói A Mao không thích cô nàng đó, mà thích cái cô đứng đầu lớp toán năm nhất cơ.”
“… Nói nghe, mình đã bảo là không hỏi tin nhảm nhí mà.” Nhã Quân rất muốn cho cậu ta một đập.
“Hả… Như vậy,” cậu ta lẩm bẩm, “Đang định kể cho cậu hay tin đồn về A Văn, vậy thì thôi. Mình bảo đầu ngõ mới mở một cửa hàng bánh bao đấy…”
“… Có chuyện gì về A Văn?” Nhã Quân dựng tai thẳng đứng.
“A Văn… Cậu không biết sao?”
Thừa dịp thầy giáo xoay người viết công thức lên bảng, Nhã Quân nắm lấy khuỷu tay Đại Đầu rít nhỏ: “Nói mau!”
“À thì…” Đại Đầu hoảng hồn vỗ ngực, “Nghe nói cậu ấy thích một lớp trưởng khóa trên.”
Tim Nhã Quân nảy lên: “Ai, ai nói…”
“Cái này… Mình quên rồi.” Vì hằng ngày nhờ quan hệ mà thu được vô vàn tin tình báo, nhiều quá nên bắt Đại Đầu nhớ lại thế nào cũng không có nhớ ra nổi.
Nhã Quân mờ mịt ngẫm lại, đối với chuyện này cậu không có một chút manh mối nào. Cậu lơ đãng nhìn qua cửa sổ, trên sân đang có lớp học thể dục, không biết vì sao, cậu liếc mắt một cái là có thể nhận ra Nhã Văn ngay.
Thầy thể dục kêu nghiêm, cô vẫn còn khoa chân múa tay tíu tít với bạn bên cạnh, Nhã Quân bất giác mỉm cười, cô trước đây nói một câu cũng không xong, chưa kịp suy nghĩ đã động khẩu. Cô lớn rồi, khác xưa rồi, giờ cô khiến cậu còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô khi trò chuyện nữa.
“Bùi Nhã Quân.” Thầy dạy lý bỗng nhíu mày.
Nhã Quân bừng tỉnh, cậu đứng ngây ra một lúc rồi hồi tưởng lại biểu tình của mình khi nãy, chẳng lẽ cậu đã vô thức tự cười một mình? Quả thật, cậu đã sớm học được cách vụng trộm cười, thậm chí là vụng trộm khóc. Người khác vĩnh viễn không biết trong lòng cậu đến cùng là đang suy nghĩ cái gì.
“Thưa thầy…” Nhã Quân mờ mịt đáp.
“Em với Trần Chí Minh đang nói chuyện trong giờ học phải không?”
“…” Nhã Quân kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, không nghĩ nổi đã bao lâu chưa gọi qua cái tên này, đến nỗi cậu đờ ra mất hai giây mới nhớ ra “Trần Chí Minh” chính là tên thật của Đại Đầu.
“Bùi Nhã Quân ngồi xuống, Trần Chí Minh đứng dậy.” Thầy vật lý đẩy gọng kính lên mắt.
Nhã Quân chậm chạp ngồi, vỗ vỗ chân Đại Đầu, tỏ vẻ an ủi.
Được mọi người nghĩ là một đứa trẻ ngoan, Nhã Quân luôn cảm thấy có một chút ngoài ý muốn. Ưu điểm là, có thể được tín nhiệm vô điều kiện, nhược điểm là, không ai thực sự để ý đến những điều trong lòng cậu.
Cậu thường hay tự đắc vì có thể tận lực che giấu cái tôi thật sự của bản thân, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy không ít nỗi cô độc. Đối với một chàng trai muời sáu tuổi mà nói, Nhã Quân không muốn người khác nhìn thấu nội tâm mình, nhưng lại mơ hồ hi vọng về một ai đó có thể hiểu và quan tâm đến cậu.
Người ta nào hay, cậu học sinh hiểu biết thật thà trong mắt giáo viên và gia đình, thật ra lại phản nghịch hơn bất kỳ ai khác.
***
“A Văn…” sau khi ăn cơm tối, Nhã Quân do dự mãi, cuối cùng mới dám hỏi, “Anh có chuyện hỏi em.”
“Ờ.” Nhã Văn khoanh chân trên ghế sô pha tập trung xem TV.
“Em có biết lớp trưởng lớp trên không?” Cậu giả bộ hỏi bâng quơ.
Tầm mắt Nhã Văn chuyển dời từ TV sang khuôn mặt cậu: “Sao tự nhiên…”
“Em… Có phải…” Cậu muốn hỏi cô có thích anh ta hay không, nhưng tận đáy đòng lại nhói lên một cảm giác sợ hãi.
“Gì cơ…” Nhã Văn liếc sang, chờ nghe cậu nói nốt câu nói còn dang dở.
“Có phải…” Nhã Quân dừng một chút, “Anh chỉ là nghe Đại Đầu bảo, họ bảo, em đối với anh ta… Có chút thích…”
Cậu cố hỏi một cách uyển chuyển nhất, sợ mình đã hiểu nhầm.
“Chậc,” Nhã Văn gật đầu, tiếp tục xem TV, “Em thích anh ta, anh thấy được không.”
“Thấy sao…” Nhã Quân nghe câu hỏi không đầu không đuôi của cô mà chẳng hiểu gì hết.
“Anh ấy rất đẹp trai, không phải sao, thành tích học tập cũng rất tốt.”
“… Ờ, có thể coi là vậy.” Cậu cố nhớ lại bộ dạng người kia, trong lòng có đôi chút ác cảm.
“Lớp em có nhiều đứa thích anh ta lắm.” Nhã Văn bổ sung thêm một câu.
“… Em có hiểu thích ở đây là gì không vậy?”
“Thích là thích thôi. Giống như em thích ba, thích mẹ, thích anh, còn cần ý gì khác sao.” Cô lơ đễnh trả lời.
Nhã Quân ngồi bên bàn ăn lẳng lặng nhìn cô, ngẫm nghĩ những điều cô vừa nói. Vậy tức là, trong lòng A Văn cậu chỉ chiếm vị trí ngang hàng với tay lớp trưởng kia thôi à…
“Đồ đại ngốc.” Nhã Quân mắng nhẹ một tiếng, đứng bật dậy thu dọn bát đũa trên bàn.
Aizzz, cậu luôn nhắc nhở bản thân, Nhã Văn rồi sẽ trưởng thành, cô sẽ hiểu được thế nào là thích, thế nào là nhung nhớ, lại càng hiểu được cảm giác ấy tột cùng đau đớn đến mức nào.
Mà may mắn thay, bây giờ thì cô vẫn chưa hiểu.
Ngày mười bốn tháng tư, bầu trời lúc mưa lúc nắng. Nhã Quân nhìn lịch để bàn, hôm nay cậu và Nhã Văn tròn mười sáu tuổi. Từ hồi mẹ rời đi đến nay, họ chỉ tổ chức sinh nhật đúng một lần, với cậu thì không sao, nhưng tiểu cô nương kia thì rất để tâm đến chuyện này.
Cậu mở ngăn tủ, bên trong có một món quà được bọc gói cẩn thận, quà là hộp âm nhạc hình xe ngựa được dính bằng nhựa cây. Nhã Quân vốn chẳng cảm thấy mấy món đồ thủ công kiểu cách đẹp đẽ ở chỗ nào, nhưng ông bán hàng nói có rất nhiều nữ sinh đứng ngoài cửa kính ngắm nghía nó hồi lâu rồi còn rú rít ầm ĩ, cậu nở nụ cười, Nhã Văn cũng là một đứa ngốc như vậy.
Đồng hồ báo thức đổ chuông, Nhã Quân vươn tay day day mắt, dậy sớm sửa soạn mọi thứ thật tốt rồi mới ra ngoài phòng khách.
Nhã Văn vừa cài cúc áo sơ mi vừa nhét bánh cho đầy miệng, đến khi không thể nhét được nữa, vậy mà vẫn còn lúng búng nói câu được câu chăng. Nhã Quân nghe không hiểu, nhưng vẫn mỉm cười đi vào phòng lấy túi sách giúp cô, sau đó cùng cô ra cửa.
“Ba ba đêm qua bảo, hôm nay mình về nhà sớm chờ ba.” Rời khỏi tiểu khu, Nhã Văn cố nuốt trôi một mồm toàn bánh rồi nói.
“Ờ.” Cậu cười cười, Nhã Văn dường như rất mong đợi tiệc chúc mừng sinh nhật đêm nay.
“Anh đoán ba ba sẽ tặng tụi mình cái gì?”
“Em muốn gì?” Nhã Quân ước lượng tiền trong túi quần, hỏi.
“À…Em nghĩ em muốn một cái cặp sách mới.” Cô trao cho cậu một ánh mắt mong đợi.
Tâm Nhã Quân trầm xuống, bất đắc dĩ sờ sờ mũi.
“Vậy thì, nếu được…” Cô ngước lên quan sát bầu trời, nét mặt đầy hi vọng, “Em còn muốn một cái hộp nhạc.”
Nhã Quân ngẩng mạnh đầu nhìn cô, giống như vừa được nghe vua ban lệnh đại xá thiên hạ.
“Hộp đấy thì có tác dụng gì chứ.” Cậu làm bộ làm tịch như không đồng ý lắm lắc lắc.
“Aizzz, đàn ông con trai con trai thì biết cái gì.” Nhã Văn khoát tay một cách không kiên nhẫn.
Có lẽ, Nhã Quân đúng là không hiểu thật, nhưng vẫn trộm cười một cách ngốc nghếch, giống như cậu mới là người vô cùng thích cái hộp âm nhạc kia vậy.
Nhưng mà chờ thẳng đến tám rưỡi, ba bọn họ vẫn chưa về nhà.
Nhã Văn kiên nhẫn ngồi đợi trên sô pha, cô như vậy khiến Nhã Quân không đành lòng, cậu gọi đến bệnh viện nơi ba làm việc. Qua mấy lần chuyển máy ba cậu mới nghe, ông vội vàng nói “Hôm nay có khả năng ba về muộn, hai con ngủ trước đi nhé” rồi vội vàng gác máy luôn.
Nhã Quân cúp điện thoại, thầm rên. Cậu liếc Nhã Văn một cái, lập tức chạy như bay về phòng lấy quà, cứ tưởng có thể chờ cô ngủ say rồi mới đặt trộm lên đầu giường, vậy là sáng mai cậu sẽ được nghe thấy tiếng reo vang vui vẻ của cô vì nhận được món đồ hằng ao ước. Giờ thì chỉ mong cái hộp nhạc này có thể cứu vãn được bầu không khí u ám trước mắt mà thôi.
“Là… Cái gì?” Nhã Văn nhìn hộp nhỏ trên tay Nhã Quân, nhất thời không hiểu được.
“Em mở ra xem đi.” Nhã Quân dúi vào tay cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“A… Là…” Cô kinh ngạc không nói ra lời.
“Xem ra anh bị ông chủ lừa rồi.” Nhã Quân vờ rầu rĩ.
“…” Nhã Văn nghi hoặc nhìn cậu.
“Ông bán hàng kia nói, con gái mà nhìn thấy hộp âm nhạc ngựa gỗ này, nhẹ thì hét lên đầy phấn khích, nặng thì ngất xỉu giữa đường.”
Nhã Văn kéo khóe miệng, cười không nói nên lời mà quên cả buồn rầu.
Cứ cười mãi, nghẹn ngào, đến chảy cả nước mắt.
“Cám ơn…” Nhã Văn vừa cười vừa khóc, rõ ràng đã muốn tươi tỉnh, không hiểu sao nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
“Làm sao… Nhóc con ngốc nghếch…” Nhã Quân đau lòng sờ sờ đầu cô.
“Không sao…” Cô lau lau mặt, “Em rất rất vui, ít nhất ngoài bản thân mình, còn có người nhớ đến sinh nhật em. Cám ơn món quà của anh.”
“Anh so với em thì thảm hơn nhiều rồi.” Nhã Quân nửa an ủi, nửa tròng ghẹo, “Ngay cả một phần quà cũng không nhận được đây.”
Nhã Văn vội quệt nước mắt, cố nhếch môi, so với khóc còn khó coi hơn: “Không phải, anh cũng có quà, quà của anh chính là em!”
“…” Cậu ngạc nhiên nhìn cô.
“Em chính là món quà sinh nhật của anh.”
“…” Nhã Quân hơi khụt khịt mũi vì cảm động, quả thật đối với cậu, cô chính là quà tặng quý giá nhất cậu từng nhận được.
“Anh cũng là món quà sinh nhật ông trời dành cho em.” Nhã Văn nhìn cậu, giống như so với chiếc hộp âm nhạc cậu càng quý giá hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, họ xuống dưới siêu thị mua một cái bánh ngọt, trên đó có ghi dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ” siêu siêu vẹo vẹo, bơ và hoa còn ngã trái đổ phải. Nhưng họ vẫn mỉm cười, rốt cuộc họ cũng có thể ăn được một cái bánh sinh nhật chân chính. Cô nhân viên bán hàng tìm nửa ngày mới lấy ra được hai ngọn nến, đành tặng họ hai cốc caramen xoài coi như là bù đắp cho khiếm khuyết này.
“Xem ra chỉ có thể mỗi người một cây thôi.” Về nhà, Nhã Văn ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt chờ mong nhìn Nhã Quân tay đang cầm hộp bánh.
“Không sao,” Nhã Văn bổ sung, “Chỉ cần một để ước là đủ.”
Nhã Quân đặt bánh ngọt lên bàn, cắm nến. Nhã Văn tắt đèn, toàn bộ phòng khách chỉ còn thấy hai ánh sáng mỏng manh, chiếu lên mặt họ một cách dịu dàng.
“Em ước đi.” Nhã Quân nhẹ giọng nói.
“Được.” Nhã Văn nhắm chặt mắt, nắm hai tay trước ngực, cực kỳ chuyên chú.
Nhã Quân cười cười rồi cũng nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Sau đó, hai người cùng nhau thổi tắt nến.
Phòng khách lập tức trở nên tối thui, bọn họ nương vào ánh trăng ngoài cửa sổ tìm kiếm hình dáng khuôn mặt nhau, tuy không trông rõ, cũng có thể cảm nhận được đối phương đang mỉm cười.
Nhã Văn sờ soạng mở đèn, ngắm nghía cái bánh ngọt xấu tệ còn cắm hai ngọn nến trông đến đáng thương.
Hôm đó, họ liều mạng khui một chai rượu vang quý ba ba ngâm nhiều năm mà chưa dám thử.
“Nếu ba tức giận thì làm sao?” Nhã Quân vừa uống vừa lo lắng hỏi.
“Đừng nhắc đến ông ấy! Ai bảo ông ấy hứa xuông. Hôm nay chúng ta phải nốc cho đến khi nào hết rượu thì thôi!” Nhã Văn hào khí ngút trời giơ chén rượu nuốt ực một hơi cạn sạch.
Buồn cười thay, cô mới uống hai chén đã ngủ gục luôn ở trên sô pha rồi.
Nhã Quân bất đắc dĩ lắc đầu, bế cô về phòng. Cậu giúp cô cởi giày, sau đó kéo cái chăn cuộn một đống dưới góc giường đắp lên người cô.
Nhã Quân ngồi nguyên tư thế để giữ yên thân thể Nhã Văn đang muốn cựa quậy, tự hỏi đã bao lâu rồi không được thấy cô ngủ an lành như vậy. Nhớ ngày bé cô luôn ngủ rất ngoan, bởi vì mẹ từng dọa những đứa trẻ không ngoan sẽ bị chó sói bắt cóc. Hai năm sau mẹ ra đi, cậu thường xuyên nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của cô qua cửa sổ. Mà đến giờ Nhã Văn vẫn ngây thơ tin rằng, cậu biết cô khóc là do cảm ứng tâm linh giữa các cặp song sinh cơ đấy.
Haizz, Nhã Quân vò đầu bứt tóc, họa ngốc mới làm anh em sinh đôi với cô.
Cô ngủ rất say, tiếng hít thở đều đều nhỏ nhẹ, hai má đỏ ửng trông rất đáng yêu.
Cậu cúi xuống, hôn lên hai má cô.
Không có phản ứng.
Cậu lại cúi xuống lần nữa, hôn vào cánh môi cô.
Có đôi khi Nhã Quân cũng nằm mơ thấy cảnh được hôn cô như vậy, nhưng chưa từng nghĩ có một ngày nó có thể thành hiện thực. Đôi môi cô vô cùng mềm mại, cậu ngây ngẩn cả người, mềm như một cái bánh đậu xanh mới được chưng trong nước sôi vậy.
Chỉ một nụ hôn phớt nhẹ nhưng đối với một chàng trai còn chưa trưởng thành mà nói, dường như đó đã là toàn bộ niềm vui sướng khoát hoạt mà cậu có thể nhận được trong cõi đời này rồi.
Bọn họ cuối cùng cũng không hề kể cho nhau nghe mong muốn của bản thân đêm đó, nhiều năm sau Nhã Quân đã quên mất mình từng ước điều gì. Nhưng anh nghĩ, tại thời điểm ấy, mộng đẹp của anh đã sớm thành hiện thực.
***
Ngày cuối cùng của năm học, tất cả mọi người đều phải cầm phiếu điểm về nhà kèm theo đó là một núi bài tập. Trên đường, Nhã Văn chỉ cúi đầu lầm lũi bước đi.
“Hay là…” Cô kéo dài giọng, nỉ non, “Anh giúp em ký tên nhé…”
Nói xong, cô chớp chớp mắt làm bộ tội nghiệp nhìn Nhã Quân.
Nhã Quân trong lòng cười to đắc ý, ngoài mặt vẫn là biểu tình thản nhiên: “Như vậy sao được, hôm qua anh chơi oẳn tù tì thua em, nên tuần này phải rửa bát, bề bộn nhiều việc lắm, không rảnh giúp em đâu, em vẫn nên thành thật khai báo với ba đi.”
Nhã Văn cắn răng, tay cứ nắm lại buông, miễn cưỡng nặn nụ cười: “Không sao, em rửa bát giúp anh một ngày, hôm đó anh giúp em ký tên.”
“Một ngày?” Nhã Quân ngửa mặt nhìn trời bấm bấm ngón tay, ai đi qua không biết còn tưởng cậu là người mù, hoặc là đang đóng giả thầy tướng số, “Anh sợ rằng không đủ thời gian. Anh vẽ phác nét một ngày, một ngày luyện tập, hôm sau mới ký được, thêm một ngày nữa coi như tự thưởng cho bản thân.”
“Bốn buổi?!” Nhã Văn giơ bốn ngón lên một cách cứng ngắc, hận nỗi không thể đem nguyên năm ngón nhào tới mà cấu xé khuôn mặt đáng ghét của cậu.
“Ờ.” Nhã Quân vuốt cằm, gật gật đầu, hài lòng tưởng tượng đến cảnh bốn hôm nữa được ăn no nê mà không phải rửa chén.
“Bùi Nhã Quân, anh còn cần vẽ phác rồi luyện tập cơ đấy? Anh ký đến ba cũng không nghi ngờ có phải tự mình viết ra hay không, anh bắt nạt em!” Nhã Văn cuối cùng cũng lộ vẻ hung hăng bình thường, dùng cả hai tay bắt đầu véo cậu.
“Được rồi, được rồi, chốt hai ngày, hai ngày!” Tuy sức lực Nhã Văn không lớn lắm, nhưng cô mà mạnh mẽ trút hết vào thì cũng không phải chỉ đau bình thường thôi đâu.
“Nói lại xem…” Cô nghiến răng nghiến lợi, chơi trò “trả giá”.
“Một ngày, một ngày.” Nhã Quân vội cầu xin tha thứ.
“Thật đấy?” Cô nới lỏng lực đạo, khôi phục bộ dáng nhỏ nhẹ như mèo.
“Thật.” Nhã Quân gật đầu.
Cô mỉm cười buông ra, vỗ vỗ lưng cậu: “Đi thôi, em mời anh ăn nha.”
Nhã Quân dở khóc dở cười, cảm thấy bị A Văn quay mòng mòng. Có lẽ bọn họ đều giống nhau, trong ngoài bất nhất, cứ cố chấp chỉ bày ra bộ mặt tốt đẹp trước người khác, cuối cùng lại xem nhẹ cái tôi chân chính của bản thân.
Hai anh em gặm humbuger trên đường về, nghĩ đến kỳ nghỉ hè, ai nấy đều thích thú ra mặt.
“Lần này là thi cái gì không tốt nào?” Nhã Quân lấy chìa khóa mở cửa.
“Làm bộ làm tịch,” Nhã Văn chờ cậu mở cửa xong nhanh chân vào trước, “Vẫn là vật lý với…”
Cô bỗng dừng lại, Nhã Quân không để ý đụng vào.
“Gì thế.” Nhã Quân suýt nữa phải ôm lấy cô mới có thể đứng vững.
Nhã Văn không trả lời, cậu trông theo cô mà thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng muốt ngồi trong phòng khách, vẻ tầm ba mươi tuổi.
Hai anh em kinh ngạc quan sát người phụ này, im lặng trầm mặc.
Cô ấy cũng đồng thời quan sát lại họ, cứ thế mà đấu mắt cho đến khi ba ba bê một ly trà từ trong bếp đi ra.
“A, các con về rồi,” Bùi Gia Thần đặt chén trà lên bàn, “Đây là đồng nghiệp của ba ở bệnh viện, Bạch tiểu thư.”
Sau đó ông lại nói với Bạch tiểu thư ngồi trên sô pha: “Đây là hai con của tôi cùng vợ cũ.”
Dường như ngoại trừ ông cảm thấy rất thoải mái, ba người còn lại đều đang ở trong trạng thái sững sờ và hoảng sợ.
“Mau chào đi.” Gia Thần nhắc nhở.
“… Chào dì Bạch ạ.” Nhã Văn lớn tiếng nhấn mạnh, bày ra bộ dạng ngoan hiền hết mức có thể.
“…Chào dì ạ.” Nhã Quân cũng kêu y chang.
Nụ cười kiên cường bám trụ trên môi vị Bạch tiểu thư này sớm đã rơi rớt từ lúc nào, cô ta cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
“Ba ơi,” Nhã Văn cố ý hô to, “Tụi con đi làm bài tập đây.”
Sau đó, cô kéo Nhã Quân về phòng của mình.
Bọn họ vờ như đang học mà tai vẫn không ngừng để ý động tĩnh bên ngoài. Nhưng phòng khách yên lặng khác thường, không bao lâu họ nghe thấy tiếng Bạch tiểu thư đứng dậy ra về. Hai người khoanh tay trước ngực, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nở nụ cười tinh quái.
“Các con vừa lòng rồi chứ gì.” Bùi Gia Thần không biết từ khi nào đã lười nhác tựa cửa, khoanh tay trước ngực y như hai đứa ngốc kia.
“Ba… Ba đang nói gì vậy.” Nhã Văn bình tĩnh đứng lên còn không quên cười thật tươi.
Bùi Gia Thần vô lực lắc đầu, mang theo bộ mặt hiện rõ mấy chữ “Ba rõ rành rành các con đang nghĩ gì đấy” xuống bếp nấu cơm.
Nhã Quân biết, ba Gia Thần đưa vị Bạch tiểu thư kia về nhà là có dụng ý, chính là để cô ta thấy khó mà lui, nếu không, ngay từ đầu ba đã chẳng thản nhiên đến thế. Cậu nhìn ra hết, vì mỗi khi đi gặp mẹ về, ba cũng bày ra bộ dạng xù lông nhím tự vệ như vậy.
Ở điểm đó, Nhã Quân thấy cậu và ba rất giống nhau. Bọn họ đều là những kẻ thiếu cảm giác an toàn, nên luôn tự dựng cơ chế phòng vệ cho bản thân, như chỉ có điều này mới giúp họ tự tin đối mặt với cuộc sống riêng của mình, mới giúp họ nhìn thấy một chút sự “an toàn” không tồn tại trong tim họ..
Nhã Văn đóng cửa, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên đắc thắng: “Trừ khi chúng ta muốn, nếu không sẽ chẳng ai có thể chia cắt được gia đình chúng ta!”
Nhiều năm sau, Nhã Quân sớm đã quên mất vị Bạch tiểu thư kia có bộ dạng ra sao, nhưng anh vẫn khắc sâu trong tâm lời nói hùng hồn của cô, cùng biểu tình kiên quyết trên mặt cô khi ấy.
Cô nói đúng, không ai có thể chia cắt bọn họ, trừ chính họ.
Anh đẹp trai hơn so với trước kia, cánh tay cũng đã có cơ bắp hơn, lúc anh đi đến chỗ Nhã Văn, cô thấy anh như cao lên thêm một ít.
Môi anh ánh lên nét cười nhưng lại làm cô không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
“Lâu quá không gặp.” Giọng nói của Nhã Quân nghe thật thân thiết, tuy nhiên cô biết đó là một cảm giác thân thiết mang đầy phẫn nộ.
“…” Cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ có thể cúi đầu chăm chú quan sát cái khay trước mặt.
“Xin chào.” Anh nhìn cô chằm chằm, nhưng đưa tay về phía Bách Liệt, “Tôi là Bùi Nhã Quân.”
“Anh với Nhã Văn là…?” Bách Liệt cũng đưa tay bắt lại.
“Tôi là… anh trai của cô ấy.”
Nhã Văn giật mình ngẩng phắt đầu, anh lại né tránh ánh mắt của cô, chuyên tâm đánh giá Bách Liệt.
“Thật à?” Bách Liệt vừa bắt tay Nhã Quân vừa tròn mắt ngạc nhiên, sau quay qua nói với Nhã Văn, “Hâm mộ cô quá đi, có nhiều người nhà đến thăm như vậy.”
Nhã Văn gượng cười, dán mặt vào cái khay không rời một tấc, tâm loạn như ma.
“Tiên sinh,” Annie đến bên cạnh Nhã Quân, “Là như vậy, chúng tôi đã sắp xếp nơi ở cho mọi người, nhưng phiền anh ra ngoài sảnh làm thủ tục trước đã, đồng nghiệp của anh đều về phòng hết rồi.”
“Không sao đâu,” Bách Liệt vừa bỏ thêm đá vào máy xay vừa giới thiệu, “Đây là anh trai của Nhã Văn.”
“Thật á?” Annie trợn trừng, bộ dạng y hệt Bách Liệt khi nãy.
“Thật, chi bằng để Nhã Văn hướng dẫn anh ấy nhận phòng.” Bách Liệt chớp chớp ra hiệu.
“Nếu vậy, mình qua đằng kia thu dọn cốc trên bàn.” Nói xong, không đợi Nhã Văn kịp phản ứng, Annie cầm khay chạy biến.
Nhã Quân nhìn Nhã Văn đầy phức tạp: “Còn không đi thôi.”
Nhã Văn chần chừ một chút, rốt cuộc cũng chấp thuận: “Dạ.”
…
“Cô có cảm thấy không…” Bách Liệt đổ nước thừa trong mấy cái cốc, chốc chốc lại dõi theo bóng dáng hai người đã dần khuất, “Anh trai Nhã Văn hơi lạ sao ấy…”
“Đúng là hơi lạ…” Annie suy nghĩ rồi bật thốt, “A! Không phải anh ta…”
“…”
“Có ý gì với anh đấy chứ.”
Bách Liệt khinh bỉ lườm Annie, tùy tiện cầm lấy một cái dẻ lau ném lên đầu cô.
Sáng sớm hôm sau, khi tiếng chuông đồng hồ làm Nhã Văn tỉnh dậy, Annie đã vào toilet rửa mặt. Cô ngơ ngác trông lên trần nhà cũ kỹ một lúc, giống như tất cả mọi chuyện hôm qua đều chỉ là giấc mơ. Nhưng mà lúc ấy, Nhã Quân thực sự đứng trước mặt cô, dùng giọng nói quen thuộc kia ra lệnh cho cô: “Còn không đi thôi.”
Bọn họ là một cặp song sinh, vốn chưa bao giờ nghĩ tới việc chia cách, nhưng khi gặp lại lúc đó, cơ hồ như hai người đã xa nhau cả trăm năm rồi.
“Tối qua cậu ngủ ngon thế.” Annie từ toilet đi ra, lục tìm đồng phục trong tủ quần áo.
“Thật à…” Nhã Văn còn tưởng mình không ngủ được chứ.
“Mình nghe tay người Pháp bảo, anh cậu sẽ phụ trách thiết kế cải tạo phòng ốc đấy.”
Nhã Văn ngồi dậy, miễn cưỡng cười cười.
Hôm qua, khi biết Nhã Quân không phải tới nghỉ phép, mà là đến công tác, cô bỗng cảm thấy sợ hãi. Không phải tự nhiên anh lại tham dự vào dự án trùng tu này, cô có thể khẳng định, anh đến tìm cô.
Nhưng anh còn tìm cô để làm gì, ba năm qua anh không hề liên lạc với cô, cô cũng không nghe được bất cứ tin tức gì của anh từ ai khác. Cô còn tưởng, cô và anh đều ngầm phối phợp ăn ý, từ nay về sau dù có xưng anh gọi em cũng chỉ là người dưng nước lã.
“Cậu và anh trai cậu,” Annie ngập ngừng, “Tình cảm không tốt lắm thì phải.”
“Ừ” Nhã Văn do dự gật đầu. Bọn họ cũng như bao anh em khác, ngày qua ngày dùng việc cãi lộn mà lớn lên, cô dần nhớ lại, thật ra Nhã Quân luôn ở trong thâm tâm cô, khắc sâu trong ký ức của cô. Bọn họ từng cùng nhau chui vào vườn hoa bụi cỏ để bắt ếch, cùng nhau giả chữ ký phụ huynh lên bảng điểm, cùng nhau lạc đường ở ngọn núi giả trong công viên, cùng ôm ấp an ủi nhau vào ban đêm sau khi ba mẹ ly dị. Người ta nói, song sinh thường có cảm ứng tâm linh, tuy bọn họ khắc khẩu, nhưng lại rõ đối phương như nằm lòng bàn tay. Mà hiện tại, dù anh có đứng ngay trước mặt đi nữa, Nhã Văn nghĩ chàng trai mà cô hiểu nhất đã biến mất rồi, giờ đây cô chỉ thấy sợ hãi một Nhã Quân xa lạ.
“Mình có ông anh họ, ngày bé luôn bắt nạt mình, mình hận anh ta cực. Nhưng có một lần khi bị ngã vào hồ nước, anh ấy lại liều mạng cứu mình, cho nên mình hiểu được một đạo lý, dù phần lớn thời gian hay trêu chọc, nhưng trong lòng anh ấy vẫn coi mình là em gái nhỏ, hai đứa vẫn là người một nhà. Hiện tại mình cũng chẳng ghét anh ấy lắm.” Annie ngồi xuống cạnh Nhã Văn, mỉm cười kể.
Nhìn Annie cười rạng rỡ, Nhã Văn cũng cười theo, cô nàng luôn hướng mọi việc theo lối lạc quan nhất, ở cùng cô khiến Nhã Văn cảm thấy thế giới này tốt đẹp biết bao nhiêu.
“Cậu ghét anh trai cậu à.” Annie hỏi.
“… Mình không biết.” Nhã văn suy nghĩ một lúc rồi trả lời, “Vấn đề của tụi mình hơi phức tạp.”
“Nhã Văn này, cậu biết không, mình thấy lòng cậu nhiều tâm sự quá, cậu chưa bao giờ về nhà thăm người thân, cũng rất ít khi gọi điện thoại cho họ, như kiểu cậu đang chốn tránh điều gì vậy.”
“Cứ coi là thế đi…” Nhã Văn cười khổ.
“Có liên quan đến anh trai không?”
“…”
“Nghe mình nè,” Annie vỗ vỗ tay cô. “Chẳng thà thừa dịp này cùng nhau cởi bỏ khúc mắc, dù thế nào, anh ấy vẫn là anh trai của cậu, là máu mủ ruột rà mà.”
Nhã Văn không muốn Annie nhắc đi nhắc lại vấn đề này nữa, nên đành mỉm cười gật đầu cho có lệ, sau đó đứng dậy vào phòng tắm.
Đúng vậy, dù gì thì Nhã Quân vẫn là anh trai cô.
Bọn họ sẽ mãi mãi là anh em.
Khi Nhã Văn ăn bữa sáng xong, trời đã bắt đầu mưa nhỏ, cô bèn ở lại quầy bar giúp vài việc lặt vặt.
“Chà,” Bách Liệt lau mặt bàn, “Hôm nay cô có vẻ không vui thì phải.”
Nhã Văn kinh ngạc nguýt dài: “Anh thật sự có thuật đọc tâm à?”
“Đâu có đâu,” Bách Liệt cười vang, “Tôi nói rồi mà, tại cô dễ bị soi quá thôi.”
“Thật sao,” Cô ngây ngốc cười cười, “Chuyện đó là tốt hay xấu ?”
“Vấn đề này quả thực hơi phức tạp.” Bách Liệt đảo con ngươi láo liên.
“Tuy tôi không thể đọc vị anh, nhưng tôi biết thật ra anh là một kẻ ngốc nghếch hơn nhiều so với bề ngoài nha.”
“Tôi ngốc lắm à.” Vẻ mặt Bách Liệt ngây người, liếc xéo cô.
“Thấy ghét…” Nhã Văn cười bẹo má anh, không hề phát giác ra Nhã Quân.
Nhã Quân đứng ở xa quan sát họ, sau liền quay đi.
“Anh trai cô…” Bách Liệt nheo nheo mắt ra chiều ngẫm nghĩ, “Kỳ quặc nhỉ.”
“Nào đâu… Tôi đi tiếp khách đây.” Nhã Văn vội cầm khay chạy mất hút.
Cô có một loại dự cảm, Nhã Quân đang chờ đợi, anh đang chờ một cơ hội duy nhất, nhưng chính xác đó là cơ hội gì thì cô không biết.
Lúc ăn cơm trưa, Annie và Bách Liệt đấu võ mồm như cũ, Nhã Văn không chú ý lấy nửa câu. Cô vu vơ nghĩ tới ba mẹ mình, khi cô khao khát tình yêu thương của họ, họ lại xa lánh cô; khi cô muốn thoát khỏi mọi ràng buộc với họ, họ bỗng quan tâm cô một cách thái quá. Quan hệ giữa người với người vẫn luôn ở thế co đi kéo lại như vậy, nhưng trong cuộc chiến này, cô chưa bao giờ là kẻ thắng lợi.
“Anh ngồi đây được không.” Nhã Văn bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
Annie cùng Bách Liệt đờ ra một lúc, sau đó lập tức mỉm cười thân thiện: “Tất nhiên, mời anh ngồi.”
Nhã Văn sững sờ nhìn Nhã Quân, đầu óc cô trống rỗng.
“Mỗi bữa cơm đều phong phú như vậy sao.” Nhã Quân chỉ quầy buffet bên cạnh.
“Ừ, ngày nào anh cũng ăn như thế này thì kiểu gì cũng thấy chán cho xem.” Bách Liệt hài hước.
Nhã Quân mỉm cười, nhưng ánh mắt phức tạp ẩn sau cặp kính lại khiến người khác không đoán được anh đang suy nghĩ điều gì.
“Xin hỏi anh với Nhã Văn cách nhau mấy tuổi ạ?” Annie thắc mắc.
“Chúng tôi cùng tuổi.” Nhã Quân trả lời ngắn gọn.
“A… Vậy hai người là sinh đôi rồi?” Annie sửng sốt.
“…” Nhã Quân và Nhã Văn đều không đáp, chỉ cúi đầu tập trung ăn cơm.
Annie bỗng nhiên bật cười: “Tôi vừa định nói, hai người chẳng giống nhau chút nào, nhưng lại phát hiện thực ra rất giống, nhất là lúc im lặng như thế này.”
Bọn họ đồng loạt ngẩng lên nhìn Annie, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Hai người cùng trao đổi một ánh mắt, Nhã Văn mơ hồ cảm thấy, họ vẫn là hai anh em vô cùng ăn ý như trước.
Nhưng Nhã Quân đột nhiên nói: “Thực ra chúng tôi không phải anh em ruột, tôi là con nuôi.”
Bách Liệt và Annie kinh ngạc nhìn anh, rồi lại nhìn Nhã Văn.
Nụ cười trên mặt Nhã Văn cứng đờ, cô cúi đầu xử lý đống đồ ăn, giống như sự tâm ý tương thông giữa anh và cô dường như chưa bao giờ xảy ra vậy.
Phải rất nhiều năm sau, cô mới biết, ngày mẹ ra đi đã thú nhận với Nhã Quân chuyện này, khi Nhã Quân kể với Nhã Văn, cô bỗng nảy sinh tâm tình chán ghét vô cớ, chán ghét bị mọi người lừa gạt.
“Tôi nghĩ tụi tôi nên đi trước, về muộn lại ăn mắng mất.” Bách Liệt nửa lôi nửa kéo Annie đứng dậy đi mất.
Quả thật, Bách Liệt thực sự hiểu rõ cô.
“Tại sao anh lại nói cho bọn họ.” Cô cố gắng làm cho giọng mình nghe bình tĩnh nhất có thể.
“Vì đó là sự thật.” Nhã Quân tiếp tục ăn, không để ý đến Nhã Văn.
“Anh chưa từng nghĩ rằng em không muốn để người khác biết chuyện à.” Cô không khống chế được bản thân mà phát giận.
“Em không thể trốn tránh mãi – đã đến lúc em cần hiểu được điều này.” Anh ngẩng đầu quan sát cô, như đang cố giải thích lý lẽ cho một đứa trẻ con.
“Thật không thể ngờ,” Nhã Văn gằn từng tiếng, “Anh vẫn thích điều khiển cuộc sống của em như cũ cơ đấy.”
“…”
“Em cứ tưởng mình sẽ mãi mãi là cô gái nhỏ luôn đi theo sau anh, hóa ra đó chỉ là mơ mộng hão huyền…”
“…Nếu em không coi anh như anh trai thì em mới hiểu sao anh cứ muốn kiểm soát em.” Nhã Quân cắt ngang lời cô, bình tĩnh nói.
“Nhưng anh là anh trai của em ,” Nhã Văn kiên định đối mặt với Nhã Quân, thậm chí quên mất lần gần đây nhất mình dám nhìn anh như vậy là khi nào, “Vĩnh viễn.”
“Bùi Nhã Văn, đừng có mà chọc giận anh.” Anh nắm lấy cổ tay cô, kiên định không kém.
Từ bao giờ, Nhã Quân đã không còn là người anh tao nhã của cô, Nhã Văn cũng chẳng còn là cô em gái chỉ biết nghe lời như trước, giây phút này họ chỉ là hai con con người tức giận đến phát điên lại không dám trực tiếp bộc phát trước đối phương.
“Ôi trời, A Văn!” A Mao chẳng biết từ đâu tới, vừa ngồi xuống, vừa phóng ánh mắt thèm thuồng về phía đống đồ ăn, “Buổi sáng anh đi tìm bọn em mãi, sao lại phơi nắng đến đen như thế, xưa kia khi thi thể dục là ai nhờ anh và Nhã Quân mới liều lĩnh làm càn thế nhỉ…”
Tuôn một lô một lốc xong xuôi, anh ta mới nhận ra không khí hình như hơi bất thường.
Nhã Văn dùng sức dằng tay mình khỏi bàn tay Nhã Quân, không nói gì mà đi luôn.
“…Em gái cậu làm sao vậy?” A Mao ra sức nhét đầy mồm đồ ăn rồi nhồm nhoàm vừa nhai vừa hỏi.
Nhã Quân tháo kính xuống day day mũi: “Con bé không phải là em gái tôi… Con bé là kẻ thù kiếp trước của tôi mới đúng.”
…
Chiều hôm nay nắng gắt, Nhã Văn không ra sân dạy bắn tên mà ở lỳ trong quầy bar hỗ trợ. Có lẽ vì quá oi bức nên cũng không có nhiều khách, bọn họ hình như rất lâu rồi không có một ngày nhàn nhã như thế này.
“Mai được nghỉ cô tính làm gì?” Bách Liệt hỏi.
“Tôi cũng chưa nghĩ đến.” Nhã Văn ể oải đáp.
“Tôi định lên thị trấn trên, cô có muốn đi cùng không, tôi tốt bụng không thu tiền xe đâu.” Anh bày ra bộ dáng như cô được lợi rất lớn vậy.
Trấn trên của Bách Liệt chính là Kuantan, so với một Cherating tuy cảnh sắc tuyệt mỹ nhưng tương đối hẻo lánh mà nói, Kuantan lại là một thế giới khác vô cùng xa hoa trụy lạc, nhân viên G.O. quanh năm ở khu thế ngoại đào nguyên nên đôi lúc cũng muốn được trải nghiệm cái không khí đô thị hiện đại nơi đây mang lại.
“Tưởng tiên sinh, xin hỏi anh đi bằng phương tiện gì ?” Nhã Văn hồ nghi.
“Thì ra đường bắt xe buýt thôi.”
Nhã Văn rất muốn lấy cái khay đập lên đầu anh ta: “Tôi biết thừa.”
Bách Liệt cười một cách điệu đà: “Một mình tôi thì chỉ đi xe buýt, nếu có cô thì chúng ta đi taxi, nhưng lệ phí chia đôi đó nha.”
Nhã Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Cô thật ra không muốn lên trấn lắm, nhưng còn không muốn ở lại đây hơn.
“Bách Liệt…” Cô một tay chống đầu, kinh ngạc ngắm anh.
“?”
“Đôi khi tôi cảm thấy anh rất hiểu tôi.”
Bách Liệt cười sảng khoái, Nhã Văn rất ít khi trông thấy anh cười thoải mái mà không cố tình mê hoặc lòng người như vậy.
“Việc tôi hiểu cô cũng không quan trọng bằng việc cô hiểu được chính mình.” Đoạn, anh quay người ra quầy bên kia.
Nhã Văn ngẫm nghĩ lời anh ta, bỗng dưng rất muốn khóc.
Từ trước tới nay, cô luôn cố gắng làm một việc, đó là quên đi bản thân…
Sáng sớm hôm sau, khi bầu trời xuất hiện những đám mây rạng đông, mặt trời cũng ló dạng. Nhã Văn cố tình kêu Bách Liệt tới sớm một chút, nhưng chờ mãi mà vẫn chưa thấy xe khách đã hẹn tới đón bọn họ đâu. Nhã Văn hơi sốt ruột, quay người lại thì gặp ngay Nhã Quân vừa đi chạy bộ về.
“Chào buổi sáng.” Bách Liệt mỉm cười.
Nhã Quân hờ hững gật đầu, dán chặt mắt vào Nhã Văn ý hỏi bọn họ định đi đâu.
“Tụi em… lên thị trấn.” Cô trả lời không tình nguyện lắm, hận không thể lập tức xuất phát.
Nhã Quân nhìn cô một lúc lâu, rồi hạ giọng nói câu “Đi đường bình an”, sau đó tiếp tục chạy.
Nhã Văn như trút được gánh nặng, xe cuối cùng cũng tới, anh lái xe ló đầu ra chào họ, giống như việc tới trễ chỉ là chuyện thường tình.
Bọn họ ngồi trên xe, chạy lên đường quốc lộ.
“Anh cô không thích tôi.” Bách Liệt mở miệng.
“Không cần để ý đến anh ấy làm gì.” Cô nằm mơ cũng không tin Nhã Quân lại có thể thích Bách Liệt đấy, thực ra anh không thích bất cứ người đàn ông nào muốn tiếp cận cô.
“Tôi thấy tình cảm của hai người hình như không tốt.” Bách Liệt thử thăm dò.
“…Ờ.” Nhã văn gật đầu cho có lệ.
“Nhưng thật ra anh ấy rất quan tâm đến cô.”
Nhã Văn sửng sốt quay sang Bách Liệt, cảm giác như có gì vướng mắc trong cổ họng, nuốt xuống không xong, khạc ra không được.
“Nếu ngay cả tôi cũng phát giác thì cô không thể không nhận thấy điều đó.” Nhãn thần Bách Liệt chợt lóe.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của anh, Nhã Văn không thể nói dối lấy nửa câu. Cô có thể lừa gạt rất nhiều người, nhưng không có cách nào lừa được người đàn ông luôn rất hiểu cô này.
“Đừng bảo đây chính là nguyên nhân cô phải bỏ nhà ra đi nhé.” Bách Liệt mỉm cười, thảo luận vấn đề một cách thoải mái.
“…Thật tiếc rằng anh không phải là bác sĩ tâm lý.” Nhã Văn cười khổ.
“Cô đánh giá tôi cao quá rồi,” Anh lắc lắc ngón trỏ,” Tôi chỉ có thể đọc vị được vài người thôi, là do cô bất hạnh rơi vào số ít này đấy chứ.”
Nhã Văn không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng cô nở nụ cười, nhưng nước mắt cũng vì thế mà tuôn rơi.
Bách Liệt im lặng, nhẹ nhàng vỗ vai cô, sau đó quay đầu về phía cửa sổ.
Một ngày này, bọn họ đã đi rất nhiều chỗ, cửa hàng bách hóa, siêu thị, bưu điện, cửa hàng quần áo, các nhà hàng địa phương… Lâu lắm rồi Nhã Văn không đứng ở vị trí một du khách mà ngắm cảnh sắc Kuantan thoải mái như vậy.
Cô vốn đã coi mình như gia chủ để tiếp đón mọi người từ khắp nơi trên thế giới tới Cherating, lại quên mất thật ra chốn này cũng không phải là nhà cô, nơi đây người nói tiếng Trung nhiều vô số kể, nhưng chẳng ai là đồng hương với cô hết.
Hiện giờ, cô nhớ nhà ghê gớm, nhớ đến người cha lúc nào cũng tăng ca về trễ, nhớ tới người mẹ phóng khoáng tiêu sái nhưng rất đỗi lạnh lùng, nhớ tới chất giọng ngọt ngào của dì Thư Lộ, nhưng điều cô nhớ nhất, lại chính là ký ức về cái ngày bị một người nào đó bỏ quên ở trường học thời niên thiếu…
Chạng vạng, mặt trời bắt đầu đứng bóng.
“Tôi nghĩ chúng ta nên trở về thôi.” Bách Liệt gợi ý.
“?”
“Có từng nghe câu ‘Bình minh ra khỏi cửa, nắng chiều đã đi vạn dặm’ chưa. Hôm nay lúc chúng ta khởi hành, trên bầu trời toàn là ráng màu, nếu bây giờ không lên xe thì tới khuya cũng chưa về được.”
“Anh vòng vo như thế làm gì, ai có mắt đều chẳng thấy mấy hôm nay âm u như vậy, không khí lại ẩm ướt, kiểu gì cũng có mưa to.” Nhã Văn khoanh tay trước ngực chăm chú quan sát khách trên đường.
“Chắc chúng ta phải đi bộ một đoạn mới bắt được taxi,” Bách Liệt nói, “Dọc theo đường này 20 phút là tới rồi.”
Nhưng bọn họ chưa kịp tới trạm xe đã gặp bão. Toàn bộ ngã tư bị cuồng phong mưa gió quét ngang, không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, mọi người đều trú tạm ở các nhà hàng và cửa tiệm hai bên đường, kinh ngạc ngó qua cửa sổ nơi cảnh tượng thị trấn mười phút trước đó còn cực kỳ nhộn nhịp.
Nhã Văn và Bách Liệt đều ướt như chuột lột, họ vẩy vẩy mái tóc sũng nước, bắn tung tóe vào mặt họ cùng người đối diện, thấy hơi đau đau. Cả hai đều ngây ra, sau đó bật cười.
Điều tốt lành duy nhất chính là, trong lúc khẩn cấp bọn họ đã chạy vào một nhà hàng, tuy nhiên nơi đây nóng nực kinh khủng và cà phê thì dở ẹc. Bọn họ ngồi gần cửa sổ, lơ đãng thưởng thức ‘cảnh quang’ bên ngoài, nhưng trong lòng ai nấy đều bất an, thầm nhủ phải mau mau quay trở về làng thôi.
Chỗ này có một cái TV đời cũ sóng kém đang phát chương trình tin tức, trong đó thông báo, trận bão có khả năng sẽ kéo dài đến tối.
Nhã Văn uống liền hai cốc cà phê, vẫn cảm thấy hơi lạnh.
“Ông chủ ơi, cho chúng tôi một gian phòng nhé.” Bách Liệt lớn tiếng gọi.
Nhã Văn kinh ngạc trừng mắt, nhà hàng mà cũng có phòng cho thuê sao?
Sự thật là, nhà hàng cũng có phòng cho khách, tuy nhiên phòng rất nhỏ, hơn nữa dấy dán tường và trần nhà đều bong tróc ố vàng cả rồi.
Nhưng phòng tắm bên trong thì có nước nóng.
“Tôi nghĩ cô trước hết nên đi tắm sạch sẽ đã, rồi dùng máy sấy sấy khô quần áo sau.” Bách Liệt đi đến cái cửa sổ thấp bé trước mặt, “Trận bão này còn lâu mới ngừng được.”
Nhã Văn hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là làm theo lời Bách Liệt.
Thật bất ngờ, phòng vệ sinh cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa đầy đủ mọi thứ, bồn rửa tay còn có một tờ giấy viết: nếu cần áo mưa, vui lòng gọi xuống quầy tiếp tân.
Cô nghĩ nát óc, cũng không nhớ ra cái “Quầy tiếp tân” của nhà hàng này ở đâu.
Cô mở vòi hoa sen, một lát sau, nước ấm chảy ra, sau khi điều chỉnh lại một chút, cô bắt đầu cởi quần áo. Nước rất lớn, chảy xuống bồn tắm, phát ra âm thanh tí tách tí tách vui tai, cô tự hỏi không biết mình đang nghe được tếng nước từ vòi sen hay là tiếng mưa đang rơi nữa.
Nhã Văn tắm rất lâu, đến khi da dẻ đỏ cả lên, mới tắt nước đứng dậy.
Quần áo đều ướt, may là cái tủ trên bồn rửa tay thật sự có một cái máy sấy, lúc bật lên mới thấy sức gió yếu như sên, nhưng cô vẫn đành đem đồ ra sấy khô.
Không biết qua bao lâu, khi cô ăn mặc chỉnh tề đi ra, Bách Liệt đã nằm trên sô pha mắt nhắm mắt mở.
“Này!” Nhã Văn gọi anh dậy, anh lập tức mở mắt.
“Hay là anh… cũng đi tắm luôn đi.” Cô xấu hổ nói.
“Ờ, được.” Bách Liệt không khách khí vào phòng tắm, đóng cửa ‘phanh’ một cái.
Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn như trước, nhưng bên trong lại im lặng lạ thường. Nhã Văn đứng ở phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, giống như đó hoàn toàn là một thế giới khác, một thế giới vô cùng đáng sợ.
Bầu trời dần trở nên đen kịt, cô phải mở đèn, nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi. Nếu trận bão này không ngừng, chắc bọn họ phải ở lại đây qua đêm.
Qua đêm…
Nhã Văn bỗng nghĩ đến, cô với Bách Liệt trai chưa vợ gái chưa chồng, nhưng lại ở cùng nhau trong phòng trọ của một nhà hàng ở một cái thôn nhỏ… Điều này làm cô bật đứng dậy mà không khỏi có chút khẩn trương.
Phòng tắm đột nhiên mở ra, Bách Liệt còn đang mặc quần áo dở đi ra, vẻ mặt mệt mỏi.
“Tôi nghĩ chúng ta phải ở lại đây tối nay rồi.” Nói xong, Bách Liệt liệt liền quăng cả thân người lên sô pha, anh mặc áo sơ mi rộng thùng thình cùng với cái quần bằng vải bố, dưới tình huống khẩn cấp cũng có thể tạm coi là đồ ngủ.
“Tôi đi hỏi xem có còn phòng khác không.” Nhã Văn bật điện thoại.
“Tôi hỏi rồi, không có đâu.” Bách Liệt mặt dày nói.
“…”
“Nếu tôi làm cô thấy ngại, tôi có thể ngủ đâu đó dưới lầu cũng được.”
“Không, không sao đâu.” Nhã Văn vội nói.
Anh ta bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, trên vẻ mặt mệt mỏi lộ ra nét cười tinh quái: “Hắc hắc, đừng có ngại, tôi có thể xuống dưới lầu…”
“…”
“Nếu cô cảm thấy không kìm chế được bản thân mình.” Anh ta bỡn cợt bổ sung.
Nhã Văn đến bên giường, rất muốn lấy cái gối đầu đập lên mặt anh, nhưng điện thoại của cô bỗng nhiên đổ chuông.
“Xin chào?” Cô lập tức đổi giọng nhẹ nhàng , vì căn cứ như trên màn hình, là số làng du lịch gọi tới.
“Ở đấy thế nào rồi.” Giọng nói của Nhã Quân vang lên đầu bên kia, không biết anh hỏi ai mà biết được số của cô.
Một khắc đó, Nhã Văn tự nhiên nhớ tới nhiều năm trước, khi Nhã Quân còn là một cậu thiếu niên ăn nói nghiêm túc thận trọng, còn cô vẫn là cô gái ham chơi, suốt ngày về muộn qua giờ giới nghiêm.
“Vẫn đang bão thôi.” Cô vén tấm rèm, khung cửa sổ cũ nát bị gió thổi rung bần bật.
“Em đang ở đâu.” Nhã Quân hỏi.
“Ở…” Nhã Văn hốt hoảng, “Ở trấn trên.”
“Anh hỏi em ở chỗ nào trấn trên.” Giọng anh có thêm vài phần gấp gáp.
“Em ở trong một nhà hàng nhỏ…” Cô ngừng một chút, do dự không muốn nói tiếp.
“…” Anh không nói gì, ý muốn chờ cô nói xong.
“…Trong phòng dành cho khách.” Cô càng nói càng thấp thỏm, chỉ muốn nhanh cúp máy.
“Ở cùng với người đàn ông kia à?” Âm thanh đầu bên kia tự nhiên lớn hơn vài phần.
“…” Cô im lặng, không phải không muốn trả lời, nhưng mà không dám.
“…” Anh cũng im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Anh lái xe đến đón em.” Cuối cùng anh nói, “Em đọc địa chỉ cho anh.”
“Không được, thời tiết như vậy rất nguy hiểm…” Cô hoảng sợ, Nhã Quân là người nói được làm được.
“…Anh không muốn để cho em cùng người đàn ông đó ở chung với nhau một đêm, không, một giờ cũng không được, một phút cũng không được!” Nếu không có âm thanh ồn ào ngoài cửa sổ át đi, cô dường như đã có thể nghe thấy anh gào lên trong điện thoại.
“…” Nhã Văn rất muốn cản anh, nhưng cô tự nhiên thấy lòng chợt nhói, cứ như thế mà nhẹ nhàng nói ra địa chỉ.
Cô gác máy, chậm rãi cúi đầu, không phát hiện mình đã nhíu mày rất lâu.
“Làm sao vậy.” Bách Liệt hỏi.
“…Nhã Quân nói sẽ đến đón chúng ta.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vô cùng u ám, cây cối nghiêng ngả, ngã tư đường hơi ngập nước, không có lấy một chiếc xe, một bóng người. Dường như cảnh tượng ngoài kia với trong này cứ như hai thế giới hoàn toàn độc lập.
Nhưng vì cô mà Nhã Quân phải chạy hơn một cây số để đến đây giữa đêm hôm khuya khoắt.
Lúc đầu Bách Liệt còn mắt tròn mắt dẹt, sau bắt đầu cười, rồi dần dần cười như điên dại.
“Tôi thấy,” Anh cười muốn đứt hơi, “Anh ta thực sự rất hận tôi.”
“Anh không nói người ra cũng không nghĩ anh bị câm đâu.” Nhã Văn cực kỳ phiền muộn, cô hiểu rõ tính cách của Nhã Quân, tuy rằng anh không thể bay ngay tới đây được, nhưng cô vẫn vô cùng lo lắng.
Nhã Văn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, tìm kiếm trong màn đêm bóng hình anh.
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, trời chỉ còn mưa nhỏ nhưng vẫn không thấy anh đâu. Cô sốt ruột đi qua đi lại, hơn nữa còn thầm cầu nguyện trong lòng. Anh chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô sợ mình không kìm được khi mở miệng liền hét ầm lên.
Cô mở TV, các kênh điạ phương vẫn tiếp tục đưa tin về cơn bão, Bách Liệt còn đang ngáy khò khò trên sô pha, hoàn toàn tự nhiên như ở nhà.
Một lúc lâu sau, có hai ánh đèn pha dội vào cửa sổ phòng trọ, Nhã Văn thấy hình bóng quen thuộc của Nhã Quân bước ra khỏi xe đi về phía nhà hàng.
Cô mừng phát khóc, trong lòng thầm cảm tạ trời phật đã phù hộ, tự nhiên cảm giác khẩn trương cũng nhanh chóng theo đó mà nảy sinh.
Cô nghe từng bước chân anh lên trên cầu thang, nghe tiếng anh gọi to “Bùi Nhã Văn” đồng thời nghe thấy tiếng cánh cửa mở cái rầm.
Nhã Quân cả người ướt đẫm, nước mưa trên người anh nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn nhưng anh không hề bận tâm, chỉ chăm chú nhìn cô, giống như vừa tìm thấy vật sở hữu yêu dấu mà mình suýt đánh mất.
Nhã Văn há mồm, chưa kịp nói gì đã bị Nhã Quân ôm thật chặt
Anh áp má lên má cô, làm những giọt nước còn đọng lại trên mặt anh dính vào mặt cô.
Cô ngơ ngẩn đứng yên, chẳng thể suy nghĩ được gì, vu vơ cảm thấy cơ thể anh giờ có nét đàn ông hơn xưa, vì cô còn nhớ rõ cái đêm năm ấy, cô cũng có một cảm giác như lúc này. Nhã Văn vốn không muốn nghĩ về nó, thậm chí còn tận lực quên đi, nhưng không hiểu sao ký ức đó vẫn lúc ẩn lúc hiện trong giấc mơ cô…. Rốt cuộc, quên cũng không được, mà nhớ cũng không xong.
Anh cái gì cũng không nói, chỉ gắt gao ôm lấy cô, có cảm giác người chờ đợi trong lo lắng hai giờ liền không phải cô mà là anh vậy.
“À… Xin hỏi chúng ta có thể đi chưa?” Bách Liệt không biết đã vác ba lô lên từ lúc nào, dụi dụi đôi mắt ra chiều vẫn còn ngái ngủ hỏi.
Trong nháy mắt cơ thể Nhã Văn và Nhã Quân cùng trở nên đông cứng, anh chậm rãi buông cô ra, xoay người đóng cửa lại.
“Xin lỗi, tôi nghe radio nói, đường cao tốc đang lụt, nhiều xe phải dừng lại rồi. Cho nên tôi thấy, để Nhã Văn…” Anh dừng lại một chút, sau đó lại bổ sung nói, “Cùng với anh mạo hiểm cứ thế mà đi thì không hay lắm. Đợi bão qua hẵng hay, giờ chúng ta cứ ở lại đây đi.”
Bách Liệt hai tay ôm ngực, nhìn Nhã Quân thản nhiên, giống như đã lường trước được những điều anh nói.
“Anh đi tắm rửa trước đi, sau đó dùng máy sấy sấy khô quần áo.” Nhã Văn ngập ngừng nói với Nhã Quân.
Bách Liệt buông ba lô, chuẩn bị ra ngoài: “Tôi thấy hơi đói, đi xuống ăn cái gì đó đây, hai người có đi không?”
Rõ ràng anh đặt ra câu hỏi, nhưng không đợi câu trả lời mà đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng lại trở nên im lặng đến lạ kỳ, cơn bão đưa anh đến với cô đang bị ngăn cách ngoài kia, cơ hồ như không hề ảnh hưởng gì đến không khí ở trong này.
Nhã Văn đang muốn đến bên cửa sổ, tay lại bị Nhã Quân nắm lấy.
“Nếu anh không đến, em với anh ta sẽ ở cùng nhau cả đêm như thế này à?” Anh hỏi cô giống như cha đang hỏi tội con gái vậy.
“…Em không biết.” Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.
“… A Văn,” Nhã Quân than nhỏ, “Suốt bốn năm lẻ ba tháng ở đây, em rốt cuộc đã làm bao nhiêu việc ngốc nghếch rồi!”
Đêm nay, Nhã Văn lại cảm thấy muốn rơi nước mắt thêm lần nữa, nhưng cô cố nhịn không khóc, cô quay đầu đi chỗ khác rồi nhẹ nhàng nói: “Nhanh đi tắm rửa đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Nhã Quân nhìn cô, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, chậm chạp đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nhã Văn ngồi xuống sô pha, đầu óc mệt mỏi cả ngày rốt cuộc được thả lỏng, cơn mệt mỏi kéo đến rất nhanh, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô chìm đắm trong cơn mơ màng, trong giấc mơ ấy, cô lại nhớ tới cái mùa hè mười lăm tuổi kia.
Chương 4: Ký ức thời niên thiếu
Mùa hè năm ấy, hai anh em Bùi gia nhận được giấy báo nhập học cùng một lúc, cũng vào lúc đó, Nhã Văn gặp được người đàn ông quan trọng thứ ba trong cuộc đời mình- Bùi Gia Tu- nếu không có người chú này nghiêm khắc đốc thúc cô chăm chỉ học tập trong mấy năm cấp ba, có lẽ cô khó lòng mà đỗ đại học.
Sự thật chứng minh, quả thực có cái gọi là “Cần cù bù thông minh”, mà điều cần phải cám ơn chú nhiều nhất, chính là đã cưới về được cho cô một người dì cô vô cùng yêu thương- dì Thư Lộ.
Tận khi vào cao trung hai anh em họ vẫn bị phân khác lớp. Đến giờ cô hoàn toàn không còn sót lại một chút tiếc nuối nào, thậm chí lại có vài phần vui mừng: “Sinh đôi mà học cùng một lớp thì xấu hổ lắm.”
Cô nằm ườn trên sô pha, nhìn Nhã Quân ngồi dưới chân mình, anh đang đọc một quyển sách toàn tiếng Anh, là sách chú Gia Tu mang về từ Mỹ. Cô tỏ vẻ xem thường, tự nhiên làm bộ làm tịch xem sách báo thanh niên làm cái gì vậy?
“Có gì mà xấu hổ?” Nhã Quân ôm quyển sách, không nhìn ra biểu bình trên mặt, giọng hơi trầm trầm.
“Thì giống như việc anh truyền giấy to giấy nhỏ trong lớp bị thầy giáo phát hiện, phạt đứng góc, em sẽ cảm thấy rất mất mặt, các bạn học sẽ nói: Nhìn kìa, anh trai Bùi Nhã Văn bị phạt kìa.” Cô tưởng tượng sinh động như thật.
Nhã Quân rốt cuộc cũng phải buông sách, dở khóc dở cười nhìn cô: “Vậy anh mới là người cảm thấy mất mặt đây này. Ví dụ như em giả mạo chữ ký ba trong bài thi, thấy giáo mà hỏi anh: Bùi Nhã Quân, em qua đây xem, đây thực sự là chữ ký của ba em à? Em bảo anh phải nói như thế nào đây…”
“Ái chà, không thể nào, anh phải ký giúp em chứ, sao em có thể tự ký được.” Cô dùng chân đá đá cánh tay Nhã Quân.
Anh đẩy chân cô ra, tiếp tục đọc sách.
“Cho nên em mới nói,” Nhã Văn tổng kết, “May mắn là tụi mình không học chung một lớp nha.”
Nhã Quân nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy có đôi chút tư vị gọi là mất mát.
Anh luôn nghĩ, cô vẫn là cô bé con ríu rít chạy theo anh. Anh thường phải quay đầu trông trừng, sợ lơ đễnh lại để lạc cô. Tuy giờ chẳng sợ bị lạc mất, nhưng cô bé con ngày nào cũng không còn quanh quẩn phía sau anh như hồi xưa nữa.
***
Vào hôm khai giảng, mặc dù bạn học đều là những người quen cũ, cô lại phát hiện ai ai cũng đã thay đổi. Nhất là mấy bạn nữ, giống như mọi người đều đi phẫu thuật chỉnh hình hết vậy, khiến cô không khỏi cảm thấy xa lạ.
“Sao vậy?” Lúc tan học về nhà, cô không nói gì, Nhã Quân không nhịn được hỏi.
“… Không sao, em chỉ có cảm giác,” Cô dừng một chút, cố tìm từ hợp lý nhất, “Mọi người đều… Đều trở thành người lớn cả rồi.”
“Người lớn á?” A Mao vừa tâng bóng vừa thắc mắc.
“À thì,” Nhã Văn vặn vẹo góc áo chữ T, “So với mấy bạn gái, em ăn mặc cứ như trẻ con mẫu giáo ấy.”
“…”
“Còn nữa, bọn họ đều đi làm đầu đó, trước tóc ai cũng thẳng đuột, giờ chỉ cần quay nhẹ một cái là bồng bềnh ngay.” Ánh mắt Nhã Văn tỏ rõ sự thèm thuồng, hận không thể biến thành tóc gió thôi bay như họ.
“Haizzz, mình hiểu rồi.” Nhã Quân vừa định lên tiếng, lại bị A Mao đoạt trước.
“?”
“Cậu ghen tị vì họ đẹp.”
“Không đâu…” Nhã Văn rất muốn phản bác, nhưng ngẫm lại, cũng không biết phản bác bằng cách nào.
“Đơn giản,” A Mao tâng bóng lên không trung, rồi đỡ bóng trước ngực, “Bảo mẹ cậu đưa đi mua quần áo, đi làm tóc, vậy thì không phải…”
Cậu ta nói đến một nửa thì tắc nghẹn, cùng lúc ấy Nhã Quân lấy tay đập “bốp” lên đầu cậu một cái nghe rõ đau.
Nhã Văn sửng sốt, lí nhí trong cổ họng: “Nhưng mẹ mình không rảnh…”
Sau đó cô đột nhiên tăng tốc, đi như bay.
Nhã Quân vội vàng đuổi theo, chạy vài bước liền bắt kịp cô. Cậu nắm lấy cổ tay Nhã Văn, hai người đồng thời dừng lại.
Vốn muốn đuổi kịp cô, nhưng đến khi đuổi kịp rồi, cậu chỉ biết ấp úng không biết nên nói gì.
Nhã Văn quệt mắt lung tung, lầm bầm: “Gì chứ, em muốn về nhà…”
Nhã Quân vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay Nhã Văn, giống như có bao điều muốn bộc bạch, cuối cùng nhẹ nhàng buông một câu: “Đồ ngốc, chấp nhận đi.”
Nhã Văn ngẩng đầu nhìn cậu như vừa thoát khỏi cơn mộng mị, nước mắt bỗng trào ra.
Cậu thở dài, chậm rãi ôm lấy cô một cách cứng ngắc. A, chẳng biết từ bao giờ, khoảng cách giữa họ đã là một cái đầu, tự nhiên cậu có cảm giác rất bi thương, loại khoảng cách này giữa hai người càng lúc càng lớn…
Cậu nhớ tới đêm chia tay mẹ, bà dẫn cậu vào thư phòng, hốc mắt hồng hồng, nói thật với cậu tất cả: “Con à, tuy mẹ cùng ba ly hôn, nhưng con phải biết, chúng ta vẫn yêu thương con và A Văn như trước… Thậm chí còn nhiều hơn so với trước kia nữa.”
Cậu không đáp, cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
“Còn một việc, mẹ phải nói cho con hay…” Bà dường như còn do dự, cố dùng hết dũng khí để biểu đạt, “Con được mẹ và ba nhận nuôi.”
Hai mắt Nhã Quân mở lớn, giống như hết thảy đều là một giấc mơ, càng hi vọng điều này chỉ đơn thuần là một giấc mơ mà thôi.
“Mẹ và mẹ ruột con cùng sinh hạ vào một ngày, cùng ở chung một bệnh viện, chú con lúc đầu đã ôm con về nhà, sau lại giao con cho chúng ta, bác sĩ nói, mẹ ruột con đã mất tích…”
Mẹ dường như không đành lòng nói gì thêm nữa, giống như đó là đoạn ký ức vô cùng tàn nhẫn. Nhưng thật ra, Nhã Quân thầm nghĩ, trong đầu cậu không hề có đoạn ký ức kia. Lúc cậu bắt đầu nhớ được mọi việc, cậu đã có một người ba bận rộn, người mẹ nhu hòa nhưng nghiêm khắc, cùng với đứa em gái luôn theo sau mông khiến cậu chán ghét. Nhưng cậu nào có ngờ, bọn họ lại không phải là gia đình cậu- từ trước tới giờ cũng chưa từng phải.
“Hôm nay mẹ thú nhận với con chỉ là muốn con biết sự thật, nhưng con vẫn là con chúng ta, là anh trai của A Văn, có hiểu không?” Mẹ nắm vai Nhã Quân, nhìn cậu với ánh mắt chờ mong.
Cậu còn có thể nói gì, hay là nói mình chẳng hiểu gì hết? Không, cậu gật đầu, cố gắng lộ ra nụ cười khiến người ta an tâm nhất. Chấp nhận đi, ít ra mẹ nói đúng, họ coi cậu như con, cậu cũng coi họ như cha mẹ đẻ của mình.
Nhưng từ ngày đó, Nhã Quân biết, mình và A Văn không giống nhau.
Mà A Văn… Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, có lẽ đối với cô cậu vẫn mãi là chàng thiếu niên ngây ngô của ngày xưa thôi.
***
“Dạo này có gì hay không?” Bùi Nhã Quân vừa ngán ngẩm nhìn ông thầy vật lý đang lải nhải trên bục giảng vừa quay qua tán gẫu với Đại Đầu ngồi cùng bàn.
Sở dĩ có cái tên Đại Đầu, hiển nhiên là vì đầu cậu ta rất to. Nhã Quân còn nhớ, hồi nhỏ khi Nhã Văn nhìn thấy Đại Đầu được bà nội bế đi tản bộ quanh hoa viên tiểu khu, cô bé sợ tới mức khóc òa, còn mếu máo: “Mẹ, thằng nhóc kia là người ngoài hành tinh à, đầu lớn như vậy…”
Bắt đầu từ hồi đó, bà Đại Đầu cực kỳ không ưa Nhã Văn, nhưng bản thân cậu ta lại không có thành kiến gì, còn cười ngây ngô với cô bé.
“Biết gì không,” Đại Đầu thành thành thật thật trả lời, “Lớp bên cạnh có người viết thư tình cho A Mao đấy.”
“…” Nhã Quân bất đắc dĩ bày ra một ánh mắt xem thường, “Mình không hỏi mấy cái tin tức nhảm nhí ấy…”
“À,” Đại Đầu còn thực sự suy nghĩ cẩn thận, “Mình nghe nói A Mao không thích cô nàng đó, mà thích cái cô đứng đầu lớp toán năm nhất cơ.”
“… Nói nghe, mình đã bảo là không hỏi tin nhảm nhí mà.” Nhã Quân rất muốn cho cậu ta một đập.
“Hả… Như vậy,” cậu ta lẩm bẩm, “Đang định kể cho cậu hay tin đồn về A Văn, vậy thì thôi. Mình bảo đầu ngõ mới mở một cửa hàng bánh bao đấy…”
“… Có chuyện gì về A Văn?” Nhã Quân dựng tai thẳng đứng.
“A Văn… Cậu không biết sao?”
Thừa dịp thầy giáo xoay người viết công thức lên bảng, Nhã Quân nắm lấy khuỷu tay Đại Đầu rít nhỏ: “Nói mau!”
“À thì…” Đại Đầu hoảng hồn vỗ ngực, “Nghe nói cậu ấy thích một lớp trưởng khóa trên.”
Tim Nhã Quân nảy lên: “Ai, ai nói…”
“Cái này… Mình quên rồi.” Vì hằng ngày nhờ quan hệ mà thu được vô vàn tin tình báo, nhiều quá nên bắt Đại Đầu nhớ lại thế nào cũng không có nhớ ra nổi.
Nhã Quân mờ mịt ngẫm lại, đối với chuyện này cậu không có một chút manh mối nào. Cậu lơ đãng nhìn qua cửa sổ, trên sân đang có lớp học thể dục, không biết vì sao, cậu liếc mắt một cái là có thể nhận ra Nhã Văn ngay.
Thầy thể dục kêu nghiêm, cô vẫn còn khoa chân múa tay tíu tít với bạn bên cạnh, Nhã Quân bất giác mỉm cười, cô trước đây nói một câu cũng không xong, chưa kịp suy nghĩ đã động khẩu. Cô lớn rồi, khác xưa rồi, giờ cô khiến cậu còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô khi trò chuyện nữa.
“Bùi Nhã Quân.” Thầy dạy lý bỗng nhíu mày.
Nhã Quân bừng tỉnh, cậu đứng ngây ra một lúc rồi hồi tưởng lại biểu tình của mình khi nãy, chẳng lẽ cậu đã vô thức tự cười một mình? Quả thật, cậu đã sớm học được cách vụng trộm cười, thậm chí là vụng trộm khóc. Người khác vĩnh viễn không biết trong lòng cậu đến cùng là đang suy nghĩ cái gì.
“Thưa thầy…” Nhã Quân mờ mịt đáp.
“Em với Trần Chí Minh đang nói chuyện trong giờ học phải không?”
“…” Nhã Quân kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, không nghĩ nổi đã bao lâu chưa gọi qua cái tên này, đến nỗi cậu đờ ra mất hai giây mới nhớ ra “Trần Chí Minh” chính là tên thật của Đại Đầu.
“Bùi Nhã Quân ngồi xuống, Trần Chí Minh đứng dậy.” Thầy vật lý đẩy gọng kính lên mắt.
Nhã Quân chậm chạp ngồi, vỗ vỗ chân Đại Đầu, tỏ vẻ an ủi.
Được mọi người nghĩ là một đứa trẻ ngoan, Nhã Quân luôn cảm thấy có một chút ngoài ý muốn. Ưu điểm là, có thể được tín nhiệm vô điều kiện, nhược điểm là, không ai thực sự để ý đến những điều trong lòng cậu.
Cậu thường hay tự đắc vì có thể tận lực che giấu cái tôi thật sự của bản thân, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy không ít nỗi cô độc. Đối với một chàng trai muời sáu tuổi mà nói, Nhã Quân không muốn người khác nhìn thấu nội tâm mình, nhưng lại mơ hồ hi vọng về một ai đó có thể hiểu và quan tâm đến cậu.
Người ta nào hay, cậu học sinh hiểu biết thật thà trong mắt giáo viên và gia đình, thật ra lại phản nghịch hơn bất kỳ ai khác.
***
“A Văn…” sau khi ăn cơm tối, Nhã Quân do dự mãi, cuối cùng mới dám hỏi, “Anh có chuyện hỏi em.”
“Ờ.” Nhã Văn khoanh chân trên ghế sô pha tập trung xem TV.
“Em có biết lớp trưởng lớp trên không?” Cậu giả bộ hỏi bâng quơ.
Tầm mắt Nhã Văn chuyển dời từ TV sang khuôn mặt cậu: “Sao tự nhiên…”
“Em… Có phải…” Cậu muốn hỏi cô có thích anh ta hay không, nhưng tận đáy đòng lại nhói lên một cảm giác sợ hãi.
“Gì cơ…” Nhã Văn liếc sang, chờ nghe cậu nói nốt câu nói còn dang dở.
“Có phải…” Nhã Quân dừng một chút, “Anh chỉ là nghe Đại Đầu bảo, họ bảo, em đối với anh ta… Có chút thích…”
Cậu cố hỏi một cách uyển chuyển nhất, sợ mình đã hiểu nhầm.
“Chậc,” Nhã Văn gật đầu, tiếp tục xem TV, “Em thích anh ta, anh thấy được không.”
“Thấy sao…” Nhã Quân nghe câu hỏi không đầu không đuôi của cô mà chẳng hiểu gì hết.
“Anh ấy rất đẹp trai, không phải sao, thành tích học tập cũng rất tốt.”
“… Ờ, có thể coi là vậy.” Cậu cố nhớ lại bộ dạng người kia, trong lòng có đôi chút ác cảm.
“Lớp em có nhiều đứa thích anh ta lắm.” Nhã Văn bổ sung thêm một câu.
“… Em có hiểu thích ở đây là gì không vậy?”
“Thích là thích thôi. Giống như em thích ba, thích mẹ, thích anh, còn cần ý gì khác sao.” Cô lơ đễnh trả lời.
Nhã Quân ngồi bên bàn ăn lẳng lặng nhìn cô, ngẫm nghĩ những điều cô vừa nói. Vậy tức là, trong lòng A Văn cậu chỉ chiếm vị trí ngang hàng với tay lớp trưởng kia thôi à…
“Đồ đại ngốc.” Nhã Quân mắng nhẹ một tiếng, đứng bật dậy thu dọn bát đũa trên bàn.
Aizzz, cậu luôn nhắc nhở bản thân, Nhã Văn rồi sẽ trưởng thành, cô sẽ hiểu được thế nào là thích, thế nào là nhung nhớ, lại càng hiểu được cảm giác ấy tột cùng đau đớn đến mức nào.
Mà may mắn thay, bây giờ thì cô vẫn chưa hiểu.
Ngày mười bốn tháng tư, bầu trời lúc mưa lúc nắng. Nhã Quân nhìn lịch để bàn, hôm nay cậu và Nhã Văn tròn mười sáu tuổi. Từ hồi mẹ rời đi đến nay, họ chỉ tổ chức sinh nhật đúng một lần, với cậu thì không sao, nhưng tiểu cô nương kia thì rất để tâm đến chuyện này.
Cậu mở ngăn tủ, bên trong có một món quà được bọc gói cẩn thận, quà là hộp âm nhạc hình xe ngựa được dính bằng nhựa cây. Nhã Quân vốn chẳng cảm thấy mấy món đồ thủ công kiểu cách đẹp đẽ ở chỗ nào, nhưng ông bán hàng nói có rất nhiều nữ sinh đứng ngoài cửa kính ngắm nghía nó hồi lâu rồi còn rú rít ầm ĩ, cậu nở nụ cười, Nhã Văn cũng là một đứa ngốc như vậy.
Đồng hồ báo thức đổ chuông, Nhã Quân vươn tay day day mắt, dậy sớm sửa soạn mọi thứ thật tốt rồi mới ra ngoài phòng khách.
Nhã Văn vừa cài cúc áo sơ mi vừa nhét bánh cho đầy miệng, đến khi không thể nhét được nữa, vậy mà vẫn còn lúng búng nói câu được câu chăng. Nhã Quân nghe không hiểu, nhưng vẫn mỉm cười đi vào phòng lấy túi sách giúp cô, sau đó cùng cô ra cửa.
“Ba ba đêm qua bảo, hôm nay mình về nhà sớm chờ ba.” Rời khỏi tiểu khu, Nhã Văn cố nuốt trôi một mồm toàn bánh rồi nói.
“Ờ.” Cậu cười cười, Nhã Văn dường như rất mong đợi tiệc chúc mừng sinh nhật đêm nay.
“Anh đoán ba ba sẽ tặng tụi mình cái gì?”
“Em muốn gì?” Nhã Quân ước lượng tiền trong túi quần, hỏi.
“À…Em nghĩ em muốn một cái cặp sách mới.” Cô trao cho cậu một ánh mắt mong đợi.
Tâm Nhã Quân trầm xuống, bất đắc dĩ sờ sờ mũi.
“Vậy thì, nếu được…” Cô ngước lên quan sát bầu trời, nét mặt đầy hi vọng, “Em còn muốn một cái hộp nhạc.”
Nhã Quân ngẩng mạnh đầu nhìn cô, giống như vừa được nghe vua ban lệnh đại xá thiên hạ.
“Hộp đấy thì có tác dụng gì chứ.” Cậu làm bộ làm tịch như không đồng ý lắm lắc lắc.
“Aizzz, đàn ông con trai con trai thì biết cái gì.” Nhã Văn khoát tay một cách không kiên nhẫn.
Có lẽ, Nhã Quân đúng là không hiểu thật, nhưng vẫn trộm cười một cách ngốc nghếch, giống như cậu mới là người vô cùng thích cái hộp âm nhạc kia vậy.
Nhưng mà chờ thẳng đến tám rưỡi, ba bọn họ vẫn chưa về nhà.
Nhã Văn kiên nhẫn ngồi đợi trên sô pha, cô như vậy khiến Nhã Quân không đành lòng, cậu gọi đến bệnh viện nơi ba làm việc. Qua mấy lần chuyển máy ba cậu mới nghe, ông vội vàng nói “Hôm nay có khả năng ba về muộn, hai con ngủ trước đi nhé” rồi vội vàng gác máy luôn.
Nhã Quân cúp điện thoại, thầm rên. Cậu liếc Nhã Văn một cái, lập tức chạy như bay về phòng lấy quà, cứ tưởng có thể chờ cô ngủ say rồi mới đặt trộm lên đầu giường, vậy là sáng mai cậu sẽ được nghe thấy tiếng reo vang vui vẻ của cô vì nhận được món đồ hằng ao ước. Giờ thì chỉ mong cái hộp nhạc này có thể cứu vãn được bầu không khí u ám trước mắt mà thôi.
“Là… Cái gì?” Nhã Văn nhìn hộp nhỏ trên tay Nhã Quân, nhất thời không hiểu được.
“Em mở ra xem đi.” Nhã Quân dúi vào tay cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“A… Là…” Cô kinh ngạc không nói ra lời.
“Xem ra anh bị ông chủ lừa rồi.” Nhã Quân vờ rầu rĩ.
“…” Nhã Văn nghi hoặc nhìn cậu.
“Ông bán hàng kia nói, con gái mà nhìn thấy hộp âm nhạc ngựa gỗ này, nhẹ thì hét lên đầy phấn khích, nặng thì ngất xỉu giữa đường.”
Nhã Văn kéo khóe miệng, cười không nói nên lời mà quên cả buồn rầu.
Cứ cười mãi, nghẹn ngào, đến chảy cả nước mắt.
“Cám ơn…” Nhã Văn vừa cười vừa khóc, rõ ràng đã muốn tươi tỉnh, không hiểu sao nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
“Làm sao… Nhóc con ngốc nghếch…” Nhã Quân đau lòng sờ sờ đầu cô.
“Không sao…” Cô lau lau mặt, “Em rất rất vui, ít nhất ngoài bản thân mình, còn có người nhớ đến sinh nhật em. Cám ơn món quà của anh.”
“Anh so với em thì thảm hơn nhiều rồi.” Nhã Quân nửa an ủi, nửa tròng ghẹo, “Ngay cả một phần quà cũng không nhận được đây.”
Nhã Văn vội quệt nước mắt, cố nhếch môi, so với khóc còn khó coi hơn: “Không phải, anh cũng có quà, quà của anh chính là em!”
“…” Cậu ngạc nhiên nhìn cô.
“Em chính là món quà sinh nhật của anh.”
“…” Nhã Quân hơi khụt khịt mũi vì cảm động, quả thật đối với cậu, cô chính là quà tặng quý giá nhất cậu từng nhận được.
“Anh cũng là món quà sinh nhật ông trời dành cho em.” Nhã Văn nhìn cậu, giống như so với chiếc hộp âm nhạc cậu càng quý giá hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, họ xuống dưới siêu thị mua một cái bánh ngọt, trên đó có ghi dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ” siêu siêu vẹo vẹo, bơ và hoa còn ngã trái đổ phải. Nhưng họ vẫn mỉm cười, rốt cuộc họ cũng có thể ăn được một cái bánh sinh nhật chân chính. Cô nhân viên bán hàng tìm nửa ngày mới lấy ra được hai ngọn nến, đành tặng họ hai cốc caramen xoài coi như là bù đắp cho khiếm khuyết này.
“Xem ra chỉ có thể mỗi người một cây thôi.” Về nhà, Nhã Văn ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt chờ mong nhìn Nhã Quân tay đang cầm hộp bánh.
“Không sao,” Nhã Văn bổ sung, “Chỉ cần một để ước là đủ.”
Nhã Quân đặt bánh ngọt lên bàn, cắm nến. Nhã Văn tắt đèn, toàn bộ phòng khách chỉ còn thấy hai ánh sáng mỏng manh, chiếu lên mặt họ một cách dịu dàng.
“Em ước đi.” Nhã Quân nhẹ giọng nói.
“Được.” Nhã Văn nhắm chặt mắt, nắm hai tay trước ngực, cực kỳ chuyên chú.
Nhã Quân cười cười rồi cũng nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Sau đó, hai người cùng nhau thổi tắt nến.
Phòng khách lập tức trở nên tối thui, bọn họ nương vào ánh trăng ngoài cửa sổ tìm kiếm hình dáng khuôn mặt nhau, tuy không trông rõ, cũng có thể cảm nhận được đối phương đang mỉm cười.
Nhã Văn sờ soạng mở đèn, ngắm nghía cái bánh ngọt xấu tệ còn cắm hai ngọn nến trông đến đáng thương.
Hôm đó, họ liều mạng khui một chai rượu vang quý ba ba ngâm nhiều năm mà chưa dám thử.
“Nếu ba tức giận thì làm sao?” Nhã Quân vừa uống vừa lo lắng hỏi.
“Đừng nhắc đến ông ấy! Ai bảo ông ấy hứa xuông. Hôm nay chúng ta phải nốc cho đến khi nào hết rượu thì thôi!” Nhã Văn hào khí ngút trời giơ chén rượu nuốt ực một hơi cạn sạch.
Buồn cười thay, cô mới uống hai chén đã ngủ gục luôn ở trên sô pha rồi.
Nhã Quân bất đắc dĩ lắc đầu, bế cô về phòng. Cậu giúp cô cởi giày, sau đó kéo cái chăn cuộn một đống dưới góc giường đắp lên người cô.
Nhã Quân ngồi nguyên tư thế để giữ yên thân thể Nhã Văn đang muốn cựa quậy, tự hỏi đã bao lâu rồi không được thấy cô ngủ an lành như vậy. Nhớ ngày bé cô luôn ngủ rất ngoan, bởi vì mẹ từng dọa những đứa trẻ không ngoan sẽ bị chó sói bắt cóc. Hai năm sau mẹ ra đi, cậu thường xuyên nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của cô qua cửa sổ. Mà đến giờ Nhã Văn vẫn ngây thơ tin rằng, cậu biết cô khóc là do cảm ứng tâm linh giữa các cặp song sinh cơ đấy.
Haizz, Nhã Quân vò đầu bứt tóc, họa ngốc mới làm anh em sinh đôi với cô.
Cô ngủ rất say, tiếng hít thở đều đều nhỏ nhẹ, hai má đỏ ửng trông rất đáng yêu.
Cậu cúi xuống, hôn lên hai má cô.
Không có phản ứng.
Cậu lại cúi xuống lần nữa, hôn vào cánh môi cô.
Có đôi khi Nhã Quân cũng nằm mơ thấy cảnh được hôn cô như vậy, nhưng chưa từng nghĩ có một ngày nó có thể thành hiện thực. Đôi môi cô vô cùng mềm mại, cậu ngây ngẩn cả người, mềm như một cái bánh đậu xanh mới được chưng trong nước sôi vậy.
Chỉ một nụ hôn phớt nhẹ nhưng đối với một chàng trai còn chưa trưởng thành mà nói, dường như đó đã là toàn bộ niềm vui sướng khoát hoạt mà cậu có thể nhận được trong cõi đời này rồi.
Bọn họ cuối cùng cũng không hề kể cho nhau nghe mong muốn của bản thân đêm đó, nhiều năm sau Nhã Quân đã quên mất mình từng ước điều gì. Nhưng anh nghĩ, tại thời điểm ấy, mộng đẹp của anh đã sớm thành hiện thực.
***
Ngày cuối cùng của năm học, tất cả mọi người đều phải cầm phiếu điểm về nhà kèm theo đó là một núi bài tập. Trên đường, Nhã Văn chỉ cúi đầu lầm lũi bước đi.
“Hay là…” Cô kéo dài giọng, nỉ non, “Anh giúp em ký tên nhé…”
Nói xong, cô chớp chớp mắt làm bộ tội nghiệp nhìn Nhã Quân.
Nhã Quân trong lòng cười to đắc ý, ngoài mặt vẫn là biểu tình thản nhiên: “Như vậy sao được, hôm qua anh chơi oẳn tù tì thua em, nên tuần này phải rửa bát, bề bộn nhiều việc lắm, không rảnh giúp em đâu, em vẫn nên thành thật khai báo với ba đi.”
Nhã Văn cắn răng, tay cứ nắm lại buông, miễn cưỡng nặn nụ cười: “Không sao, em rửa bát giúp anh một ngày, hôm đó anh giúp em ký tên.”
“Một ngày?” Nhã Quân ngửa mặt nhìn trời bấm bấm ngón tay, ai đi qua không biết còn tưởng cậu là người mù, hoặc là đang đóng giả thầy tướng số, “Anh sợ rằng không đủ thời gian. Anh vẽ phác nét một ngày, một ngày luyện tập, hôm sau mới ký được, thêm một ngày nữa coi như tự thưởng cho bản thân.”
“Bốn buổi?!” Nhã Văn giơ bốn ngón lên một cách cứng ngắc, hận nỗi không thể đem nguyên năm ngón nhào tới mà cấu xé khuôn mặt đáng ghét của cậu.
“Ờ.” Nhã Quân vuốt cằm, gật gật đầu, hài lòng tưởng tượng đến cảnh bốn hôm nữa được ăn no nê mà không phải rửa chén.
“Bùi Nhã Quân, anh còn cần vẽ phác rồi luyện tập cơ đấy? Anh ký đến ba cũng không nghi ngờ có phải tự mình viết ra hay không, anh bắt nạt em!” Nhã Văn cuối cùng cũng lộ vẻ hung hăng bình thường, dùng cả hai tay bắt đầu véo cậu.
“Được rồi, được rồi, chốt hai ngày, hai ngày!” Tuy sức lực Nhã Văn không lớn lắm, nhưng cô mà mạnh mẽ trút hết vào thì cũng không phải chỉ đau bình thường thôi đâu.
“Nói lại xem…” Cô nghiến răng nghiến lợi, chơi trò “trả giá”.
“Một ngày, một ngày.” Nhã Quân vội cầu xin tha thứ.
“Thật đấy?” Cô nới lỏng lực đạo, khôi phục bộ dáng nhỏ nhẹ như mèo.
“Thật.” Nhã Quân gật đầu.
Cô mỉm cười buông ra, vỗ vỗ lưng cậu: “Đi thôi, em mời anh ăn nha.”
Nhã Quân dở khóc dở cười, cảm thấy bị A Văn quay mòng mòng. Có lẽ bọn họ đều giống nhau, trong ngoài bất nhất, cứ cố chấp chỉ bày ra bộ mặt tốt đẹp trước người khác, cuối cùng lại xem nhẹ cái tôi chân chính của bản thân.
Hai anh em gặm humbuger trên đường về, nghĩ đến kỳ nghỉ hè, ai nấy đều thích thú ra mặt.
“Lần này là thi cái gì không tốt nào?” Nhã Quân lấy chìa khóa mở cửa.
“Làm bộ làm tịch,” Nhã Văn chờ cậu mở cửa xong nhanh chân vào trước, “Vẫn là vật lý với…”
Cô bỗng dừng lại, Nhã Quân không để ý đụng vào.
“Gì thế.” Nhã Quân suýt nữa phải ôm lấy cô mới có thể đứng vững.
Nhã Văn không trả lời, cậu trông theo cô mà thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng muốt ngồi trong phòng khách, vẻ tầm ba mươi tuổi.
Hai anh em kinh ngạc quan sát người phụ này, im lặng trầm mặc.
Cô ấy cũng đồng thời quan sát lại họ, cứ thế mà đấu mắt cho đến khi ba ba bê một ly trà từ trong bếp đi ra.
“A, các con về rồi,” Bùi Gia Thần đặt chén trà lên bàn, “Đây là đồng nghiệp của ba ở bệnh viện, Bạch tiểu thư.”
Sau đó ông lại nói với Bạch tiểu thư ngồi trên sô pha: “Đây là hai con của tôi cùng vợ cũ.”
Dường như ngoại trừ ông cảm thấy rất thoải mái, ba người còn lại đều đang ở trong trạng thái sững sờ và hoảng sợ.
“Mau chào đi.” Gia Thần nhắc nhở.
“… Chào dì Bạch ạ.” Nhã Văn lớn tiếng nhấn mạnh, bày ra bộ dạng ngoan hiền hết mức có thể.
“…Chào dì ạ.” Nhã Quân cũng kêu y chang.
Nụ cười kiên cường bám trụ trên môi vị Bạch tiểu thư này sớm đã rơi rớt từ lúc nào, cô ta cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
“Ba ơi,” Nhã Văn cố ý hô to, “Tụi con đi làm bài tập đây.”
Sau đó, cô kéo Nhã Quân về phòng của mình.
Bọn họ vờ như đang học mà tai vẫn không ngừng để ý động tĩnh bên ngoài. Nhưng phòng khách yên lặng khác thường, không bao lâu họ nghe thấy tiếng Bạch tiểu thư đứng dậy ra về. Hai người khoanh tay trước ngực, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nở nụ cười tinh quái.
“Các con vừa lòng rồi chứ gì.” Bùi Gia Thần không biết từ khi nào đã lười nhác tựa cửa, khoanh tay trước ngực y như hai đứa ngốc kia.
“Ba… Ba đang nói gì vậy.” Nhã Văn bình tĩnh đứng lên còn không quên cười thật tươi.
Bùi Gia Thần vô lực lắc đầu, mang theo bộ mặt hiện rõ mấy chữ “Ba rõ rành rành các con đang nghĩ gì đấy” xuống bếp nấu cơm.
Nhã Quân biết, ba Gia Thần đưa vị Bạch tiểu thư kia về nhà là có dụng ý, chính là để cô ta thấy khó mà lui, nếu không, ngay từ đầu ba đã chẳng thản nhiên đến thế. Cậu nhìn ra hết, vì mỗi khi đi gặp mẹ về, ba cũng bày ra bộ dạng xù lông nhím tự vệ như vậy.
Ở điểm đó, Nhã Quân thấy cậu và ba rất giống nhau. Bọn họ đều là những kẻ thiếu cảm giác an toàn, nên luôn tự dựng cơ chế phòng vệ cho bản thân, như chỉ có điều này mới giúp họ tự tin đối mặt với cuộc sống riêng của mình, mới giúp họ nhìn thấy một chút sự “an toàn” không tồn tại trong tim họ..
Nhã Văn đóng cửa, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên đắc thắng: “Trừ khi chúng ta muốn, nếu không sẽ chẳng ai có thể chia cắt được gia đình chúng ta!”
Nhiều năm sau, Nhã Quân sớm đã quên mất vị Bạch tiểu thư kia có bộ dạng ra sao, nhưng anh vẫn khắc sâu trong tâm lời nói hùng hồn của cô, cùng biểu tình kiên quyết trên mặt cô khi ấy.
Cô nói đúng, không ai có thể chia cắt bọn họ, trừ chính họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook