Bữa Tối Ở Cherating
-
Chương 10: Lilith tà ác
“Nhã Văn thân ái:
Con khỏe không?
Dì vừa kết thúc chuyến du lịch ở Đông Nam á, về tới Newyork. Rất vui khi đọc email của con gửi từ Thượng Hải, dù sao chắc con cũng cần rất nhiều dũng khí mới quyết định trở về nhà ở thời điểm hiện tại. Là vì lần viếng thăm Cherating của dì ba tháng trước sao? Hay còn do nguyên nhân gì khác?
Dì thường nói Gia Tu. Con giống như em ái nhỏ của dì chứ không phải là cháu gái nữa rồi, bởi ở trên người con, dì có thể thấy hình bóng mình nhiều năm về trước.
Con còn nhớ sự kiên 911 không? Dì luôn nghĩ, đó không chỉ là kiếp nạn đối với Gia Tu, mà còn là kiếp nạn với tất cả những người yêu thương ảnh. Trong hai mươi bốn giờ ấy, chúng ta đều phải chịu đựng nỗi đau khổ sinh tử biệt ly, cũng trong một khắc kia, dì bỗng nhiên hiểu ra, từng nghĩ rằng cuộc đời còn gì quan trọng hơn hai niềm yêu hận, nhưng so với việc được sống, những bụi trần tạp niệm quả thực chẳng đáng màng đến,
May mắn thay, con người khiến dì vừa yêu vừa ghét này, cuối cùng cũng thoát khỏi thảm họa kinh hoàng ấy. Kể từ đó, dì tự nhủ với bản thân, khi dì vì ảnh mà tức giận, khổ sợ, đau thương, rơi lệ, dì chỉ cần nghĩ rằng, cứ việc anh vẫn còn sống và ở bên mình, cho dù nhăn nhó, rít gào với dì suốt, thì đó cũng là một loại hạnh phúc.
Nhã Văn, hạnh phúc mãn nguyện là khi nhìn lại, con sẽ không hối tiếc. Dì không bao giờ mong trải nghiệm cảm giác ấy một lần nào nữa, đến lúc muốn nói với anh lời yêu thương, lại phát hiện bản thân ngoại trừ hối hận không thể làm được gì khác. Nếu dì cùng chú con mỗi một khắc đều tràn ngập thỏa mãn, vậy sau đó dì cũng không nuối tiếc, vì chẳng còn gì để lưu luyến cả.
Trên con đường chúng ta đi, có lẽ sẽ gặp phải rất nhiều hoang mang, rất nhiều nghi ngờ, trước đây bằng cách nào dì cũng muốn tìm ra đáp án, còn giờ dì biết mọi hoang mang và nghi kỵ chúng ta đều phải tự đối mặt, không cần tìm câu trả lời từ trên người kẻ khác, không có đâu con, hay nói đúng hơn, mỗi người chỉ có đáp án cho riêng mình.
Nhưng được cái khiến dì hài lòng, con đã không trốn tránh những hoài nghi và lo lắng trong thâm tâm mà quyết định đối mặt với chúng, đây đã là một khởi đầu rất tốt rồi, chỉ cẩn con hiểu rõ trái tim mình, nắm chắc cuộc sống của mình là ổn.
Sáng sớm hôm thứ bảy, dì cùng Gia Tu nghênh đón một thành viên mới trong gia đình, tên bé là Hank, là một chú chó lông vàng đi lạc trú trước cửa nhà chúng ta. Dì không rõ bé nòi gì, nhưng Gia Tu bảo bộ dạng của cậu chàng và Nhã Quân rất giống nhau, dì bật cười ha hả, kỳ thật ý ảnh là, vẻ mặt của Hank và ảnh rất giống nhau đi.
Thay dì hỏi thăm Nhã Quân nhé.
Chúc con vui!
Thư Lộ.”
Nhã Văn ngồi ở bàn học, thử tưởng tượng ra một con cún màu vàng có biểu tình giống Nhã Quân như đúc, cô ngẩng đầu, phát hiện hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa sổ thủy tinh đang nhẹ mỉm cười.
Có tiếng gõ cửa, Nhã Văn khép laptop lại, đứng dậy mở cửa.
Ba bê trong tay một đĩa nhỏ đến phòng cô, trên đĩa có hai quả táo đã gọt vỏ. Nhã Văn chợt nhận ra đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn táo ba gọt, có lẽ là từ cái năm mẹ ra đi đến nay.
Ba đi thẳng đến bên giường, ông đặt đĩa táo lên tủ, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
“A Văn, mấy năm này con khỏe không?”
Nhã Văn có phần không biết nên trả lời ra sao, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật gật đầu.
“Thật sao, con thực sự cảm thấy mình rất tốt, rất vui à?” Ba lại hỏi, nét mặt ông chưa từng nghiêm túc đến vậy.
Cái này thì Nhã Văn do dự.
“Con biết đấy, sau khi ba và mẹ ly hôn, mọi chuyện đều không được như ý. Lúc đầu ba cho rằng, tất cả là vì mẹ con đã bỏ đi, nhưng sau lại tỉnh ngộ, ba không hạnh phúc là do chính bản thân mình.”
Nhã Văn kinh ngạc nhìn ba, cứ như nhìn thấy một người xa lạ bỗng nhiên thông suốt mà trải rộng tâm tình.
“Là do ba đã không chịu thừa nhận thất bại, không chịu thừa nhận với con, Nhã Quân cùng với tất cả mọi người rằng mình có một cuộc hôn nhân thảm hại, càng không chịu thừa nhận với bản thân chính sự cứng đầu của ba và Tâm Nghi là nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa chúng ta đi đến bước đường cùng. Ba lúc nào cũng sôi sục ý chí muốn chứng minh mình không phải là một kẻ thua cuộc, hoặc ít nhất cũng cho người ta thấy ba không hề có lỗi – nhưng kết quả không như mong đợi. Ba liều mạng làm việc và phớt lờ tất cả, rốt cuộc phớt lờ luôn cả cảm xúc của con và Nhã Quân. Ba vốn cho rằng chúng ta chỉ là một gia đình tan vỡ, thế nhưng…” Ông nghẹn ngào thoảng thốt, chìm sâu trong niềm tiếc nuối, “Thế nhưng thực sự không phải đâu.”
“…”
“Mặc dù không có Tâm Nghi, ba, con và Nhã Quân vẫn có khả năng tự tạo nên một mái ấm hoàn chỉnh, miễn là chúng ta đều nhớ tới thì nơi này sẽ mãi là nhà của chúng ta. Nhã Văn, ba ba vô cùng ân hận, sau khi con trốn đi, ba mới thấy vấn đề nghiêm trọng đến mức nào…”
“… Ba ba,” Nhã Văn nhịn không nổi ngắt lời ông, “Con bỏ đi… không phải vì ba mà.”
“Không, một phần do ba,” Ba nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Bởi vì con ở trong vòng tay ba trước này đều chưa từng bận lòng, cho nên khi xảy ra chuyện không tài nào đối mặt, con mới chạy trốn, né tránh tất cả như vậy.”
“…” Nhã Văn cắn môi, nghẹn lời.
“Đến một ngày ba bỗng nhiên phát giác, người khiến cho ngôi nhà không hoàn chỉnh không phải là Tâm Nghi, mà là ba. Dù cô ấy đã bỏ đi, nhưng nếu ba có thể làm tròn trách nhiệm của mình, cơ hồ con và Nhã Quân sẽ hạnh phúc hơn… Ba thật quá vô dụng.”
“Ba…” Mũi Nhã Văn chua xót, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay ba truyền tới, cô chợt nhớ khi bé thơ cô thường nằm trên lưng ba, nghe ông kể chuyện xưa, sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
“Nhã Quân là đứa trẻ ba và Tâm Nghi nhận nuôi, chú ngốc các con từng lầm thằng bé với con mà bế lộn về, sau khi Tâm Nghi biết nó bị bỏ rơi liền quyết định coi thằng bé như con mình. Trên thực tế, ba cũng luôn coi Nhã Quân là con trai ruột của ba, cho nên khi biết nó thích con, ba đã kịch liệt phản đối.”
“Ba…”
“… Hãy nghe ba nốt,” Gia Thần vỗ vỗ vai Nhã Văn, “Sau khi chú con suýt gặp chuyện, ba đột nhiên thông suốt, nếu đây là ước nguyện từ tận đáy lòng của Nhã Quân, ba không thể cứ giữ khư khư sự ích kỷ của mình để ngăn cản nó. Ba đã giao hẹn với thằng bé, bất luận thế nào nó cũng không được phép làm tổn thương con. A Văn, giờ ba hỏi con, chẳng lẽ Nhã Quân đã không tuân thủ cảm kết đó sao?”
“…” Nhã Văn hoang mang ngó ba, ánh nhìn nơi khóe mắt ông tràn đầy yêu thương và lo lắng, cô đột nhiên nghĩ tới, đây đúng là hình ảnh người cha mẫu mực mà toàn thể nữ sinh thời đại đều mong muốn, chỉ là khi đó cô đã không nhận thức được điều này.
“Nếu Nhã Quân không thể làm được như hứa hẹn của nó, vậy ba sẽ lập tức cho nó biết, ba tuyệt đối không tán thành việc nó thích con.”
Khẩu khí của ba ba nghe thật giống trẻ nít, Nhã Văn không nhịn được phì cười. Nhưng tâm trí cô chợt nhớ tới thời khắc Nhã Quân xuất hiện từ trong bóng tối ngày ấy, những năm vừa qua, cô tuyệt không dám nghĩ về anh dù chỉ một chút, nhưng tại giây phút này, Nhã Văn mơ hồ nhận ra hình bóng anh đã in sâu vào trong trái tim cô sao quá đỗi cô độc.
Vì vậy Nhã Văn bất giác lắc đầu.
Mặc dù, lúc đó giữa cô và Nhã Quân đã xảy ra một việc… Nhưng anh không hề làm tổn thương cô.
“Thế thì, con có thích nó không?” Ba lại hỏi.
Nhã Văn dường như không nghe câu hỏi của ba, cô miên man nhớ lại thời niên thiếu của cô và Nhã Quân.
Có lẽ không chỉ ba mẹ không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân thất bại đã làm tan vỡ gia đình, mà cả cô và Nhã Quân cũng đã chọn cách lảng tránh. Trên bước đường trưởng thành, bọn họ đều muốn bỏ quên tình yêu của ba mẹ, học cách trở nên mạnh mẽ, học cách tự bảo vệ mình, chỉ vì ở sâu trong tâm khảm, cả hai đều không muốn thú nhận ba mẹ không hạnh phúc, không muốn thú nhận bản thân phải sống trong một gia đình thiếu hụt.
Liệu có phải vì nguyên nhân này, cô và Nhã Quân mới càng dính chặt vào nhau, vì không muốn phải chia lìa mà Nhã Quân mới yêu cô đến vậy?
Nhã Văn không rõ, tựa như lời dì Thư Lộ, không có đáp án, hoặc đáp án vốn không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là, Nhã Văn lần đầu tiên chịu chấp nhận sự thật, Nhã Quân yêu cô.
Nhã Văn vốn không muốn chấp nhận, cũng không dám chấp nhận, người đàn ông từ nhỏ cô coi như anh trai bỗng môt ngày lại quay ra yêu mình. Anh mua cho cô bánh kem cô thích nhất, hì hục chạy xe đạp đèo cô đến trường khi trời mưa, đứng đợi cô về nhà trong con hẻm tối lúc đêm khuya, đối với những bạn học hiểu lầm mối quan hệ giữa họ anh mãi chỉ cười không đáp, còn ngồi xe buýt hơn hai tiếng đồng hồ vào buổi sáng rét căm căm, đi tìm Lâm Thúc Bồi chỉ để nói với hắn một câu trong vòng ba giây ngắn ngủi: Phải đối tốt với Bùi Nhã Văn hơn nữa…
Nhã Quân vì cô mà làm tất cả, không phải vì Nhã Văn là em gái anh, mà bởi anh yêu cô.
Nhưng, anh yêu cô thật sao, Nhã Quân thật sự hiểu được ý nghĩa của tình yêu sao?
Nhã Văn cười khổ, nhẹ thì thầm: “Con… Con cho rằng, anh em thì không nên yêu nhau, kể cả không cùng huyết thông đi chăng nữa…”
Ba ba tuyệt không biểu hiện một chút gì gọi là cao hứng hay thất vọng, ông chỉ yên lặng quan sát Nhã Văn, lòng vô phương vô cách hiểu được đứa con gái này. Cuối cùng, ông đột nhiên đứng bật dậy, cất giọng nặng nề:
“A Văn, con và Nhã Quân đều là con ba, ba chỉ mong hai đứa được hạnh phúc. Nếu như nhất định phải có một người chịu đau khổ… ba nguyện làm người đó mà không phải hai đứa con.”
“Ba…” Nhã Văn giật mình nhìn ông, nín thinh không nói năng gì. Dường như trong nháy mắt cô lại trông thấy người cha hiền lành kể cho cô nghenhững câu chuyện thú vị từ muôn vàn trang sách, chứ không phải một người luôn vắng mặt trong quá trình trưởng thành của cô.
Bùi Gia Thần thở dài: “Thôi muộn rồi, con đi ngủ đi.”
Đoạn, ông xoay người ra ngoài, yên lặng đóng cửa.
Nhã Văn ngồi thừ bên bàn học, hai quả táo đã bắt đầu ngả vàng, nhưng cô chẳng mảy may động đến. Nếu có thể, Nhã Văn thật muốn biến chúng thành hai quả táo thủy tinh, lưu giữ trọn vẹn thay cho thời niên thiếu không hiểu được tình yêu là gì ấy.
Tối thứ bảy, cuối cùng Nhã Văn cũng phải đồng ý tham dự bữa tiệc tẩy trần nghe đồn cực hoàng tráng mà Đại Đầu và A Mao dày công chuẩn bị, địa điểm là quán bar ngay gần công ty Nhã Quân.
“Anh không đi cùng thật?” Nhã Văn hỏi Bách Liệt.
Bách Liệt lắc đầu có vẻ bí ẩn: “Không được, đêm nay tôi có hẹn rồi.”
Nói xong, anh đắc ý liếc nhìn Nhã Văn há hốc mồm kinh ngạc, vác túi rồi biến thẳng ra ngoài.
Trong nhà bỗng trở nên im ắng một cách lạ thường, chỉ còn mỗi tiếng “Tích tắc” đều đều vang lên từ chiếc đồng hồ nơi góc tường. Nhã Văn do dự nhủ thầm liệu có nên gọi điện cho Nhã Quân chăng, vì thật ra cô cũng không biết địa chỉ quán rượu ấy. Chiếc điện thoại được nhấc lên lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại nhấc lên, dường như chủ nhân của nó đang phân vân về một quyết định nào ghê gớm lắm.
Bất thình lình, Nhã Quân mở cửa phòng, gật gà gật gù tới phòng vệ sinh rồi bắt đầu đánh răng.
Nhã Văn lắp ba lắp bắp: “Anh ở nhà à…”
Nhã Quân quay đầu liếc cô một chốc, tiếp tục đánh răng: “Ờ…”
“Vậy… Anh có biết cái quán A Mao bảo tối nay tập trung ở đâu không?”
“Biết…” Nhã Quân nhổ bọt trong miệng.
“Ừm…” Nhã Văn chợt phát hiện, trong nhà chỉ còn có mỗi hai người bọn họ.
Nhã Quân dùng dằng một lúc lâu rồi mới chịu ra khỏi nhà vệ sinh, anh sượt qua người cô, mang theo thoang thoảng hương bạc hà nhàn nhạt, đó là mùi kem cạo râu quen thuộc anh vẫn thường dùng.
“Trưa em muốn ăn gì?” Nhã Quân rót một ly sữa bỏ vào lò vi sóng, sau đó xoay qua nhìn Nhã Văn.
“… Tùy, tùy tiện.” Nhã Văn lúng túng đáp.
“Không có món tên tùy tiện, thích tùy tiện vậy anh xào cà tím cho em ăn.” Nhã Quân trọc cô.
“…” Nhã Văn mếu máo, đời này cô ghét nhất là cà tím. Cô trừng anh, Nhã Quân cũng trừng lại, hai người cứ như vậy lườm nhau.
Lò vi sóng kêu “Đinh” một tiếng, Nhã Quân đeo bao tay, cẩn thận lấy cốc, sau đó lại đặt nó trả về vị trí ban đầu.
Anh cầm cốc đi ngang qua Nhã Văn, bất chợt đưa tay nhéo nhéo cằm cô, nhếch miệng cười xấu xa: “Cái đồ ngốc…”
Nhã Văn chưa kịp hoàn hồn, Nhã Quân đã biến mất cuối hành lang, nhẹ nhàng đóng cửa ý đầy thách thức: Em sao đấu được với anh…
Tuy nhiên, đến giờ ăn trưa rồi Nhã Quân cũng không xuất hiện, Nhã Văn vài lần muốn gõ cửa gọi anh, nhưng rốt cuộc vẫn không dám. Cô chưa bao giờ là một người thụ động, nhưng không hiểu sao cứ đối mặt với Nhã Quân cô lại vụng về như vậy.
Đến tận khi Nhã Văn gần như ngủ quên trên ghế sô pha, Nhã Quân mới mở cửa phòng đi ra.
“Đi thôi, em muốn ăn gì?” Anh tùy tiện vơ đại một cái áo mỏng khoác lên người, đẩy gọng kính đen trên sống mũi.
“Anh… bị cận à?” Nhã Văn ngơ ngẩn hỏi.
Nhã Quân cười cười: “Trước thì không, lúc đầu đeo do thói quen, sau vẽ nhiều quá không chú ý nên mới bị cận một chút. Lần cuối cùng đi khám, bác sĩ bảo anh bị mắc hội chứng ‘Giả cận thị’, anh còn tưởng đó chỉ là bệnh của trẻ con thôi chứ.”
(Giả cận thì là bệnh có thật hay còn gọi là hiện tượng mệt mỏi thị giác, thường xảy ra khi phải ghi chép trong một thời gian dài hay làm việc trong cự ly gần dẫn đến tình trạng mờ mắt, không nhìn rõ.)
Nhã Văn không nhịn được bật cười, vội vàng đi giầy rồi theo Nhã Quân ra khỏi nhà.
Ánh tà dương ban chiều rạng rỡ chiếu rọi mặt đường xi măng trong hẻm, thậm chí còn có phần hơi chói mắt. Nhã Quân đi trước Nhã Văn, vóc dáng anh đã cao lớn hơn nhiều so với ngày nào, nhưng cước bộ vẫn luôn mạnh mẽ như thế. Bất chợt Nhã Quân dừng lại khiến Nhã Văn không phanh kịp liền va vào lưng anh.
“Ái ui…” Nhã Văn ôm đầu, lầm bầm trong bụng, cái này mà gọi là lưng sao, là tường đồng vách sắt thì đúng hơn.
Tiếng cười sang sảng vang lên trên đỉnh đầu cô, nụ cười trên môi Nhã Quân cong cong như vầng mặt trời trưa hè tháng sáu, ấm áp đến vô cùng.
“Sao tự nhiên dừng lại?”
“Vì đang đèn đỏ mà.” Nhã Quân khoanh tay trước ngực.
“Anh biến thành iron man từ lúc nào thế, đụng em đau điếng.”
Bàn tay dày rộng của anh đột nhiên xoa nhẹ trán Nhã Văn, sau đó ôm lấy trán cô, từng đợt sóng tình cảm từ lòng bàn tay truyền đến làm mặt Nhã Văn đỏ lựng.
“Từ khi…” Nhã Quân ngập ngừng một chút, anh mỉm cười nhưng cõi lòng lại tràn ngập cô đơn, “Bắt đầu từ khi em rời đi ngày hôm đó.”
Trái tim Nhã Văn nảy lên thình thịch, cô nhẹ há mồm mà quên mất phải thở. Nhã Văn như chìm sâu vào đáy mắt anh, nơi ấy chẳng có gì ngoài một màu xanh thẫm u sầu nhàn nhạt.
“Đi thôi.” Nhã Quân lên tiếng, đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh tự bao giờ.
Nhã Văn kinh ngạc dõi theo bóng lưng anh, sự đau đớn trên trán dần tan mất, nhiệt độ nóng rực của bàn tay ấy cũng chậm rãi tan theo…
“Cụng ly!”
Nhã Văn giơ ly bia, hơi ngẩn người nhìn A Mao, nghe sao hai tiếng “Cụng ly” ấy hoài niệm quá, thật giống như cô vẫn là một thành viên trong số bọn họ. Nhưng khi quét mắt quan sát cả đám nam nữ trước mặt, Nhã Văn lại phát hiện có đến một nửa cô còn không nhớ nổi tên.
Nhã Quân im lặng, Nhã Văn không thấy nét mặt của anh, nhưng cô biết anh chắc chắn đang cười, cả người đều tỏa ra khí chất cực kỳ ôn nhuận.
Sau khi cạn chén, đám đông tiếp tục huyên náo trò chuyện và ăn uống nhộn nhịp quanh chiếc bàn tròn rộng lớn, chẳng thèm để ý gì đến nhân vật chính là Nhã Văn cô đây.
Nhã Văn sờ sờ mũi, nhếch miệng bất đắc dĩ, đành không khách khí mà cầm lấy đũa.
“Nhã Văn, sau này định làm gì?” A Mao đầy một mồm ngắc ngứ hỏi.
“… Công việc á?”
“Em học tiếng Anh, kiếm việc dễ ấy mà.” Đại Đầu đẩy gọng kính lên mắt.
“…”
“Quả thực năm đó em xuất ngoại bọn này đều cảm thấy bất ngờ lắm…” Đại Đầu cúi đầu nói tiếp, lại bị A Mao cố ý cắt ngang.
“Hôm nay tụ tập không phải để dạy dỗ em,” A Mao lắc lắc chén rượu, “Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ ‘ăn chơi’ là được rồi.”
Mọi người đều bị bọn họ chọc cười, Nhã Văn tự nhiên nhớ tới buổi party ở trường nhiều năm về trước, hai anh chàng kẻ xướng người họa thi nhau tấu hài, không nhịn được cười theo.
“… Thật ra,” Nhã Văn chống cằm, “Em cũng không định ở lại lâu.”
Cảm giác ấm áp từ trên người Nhã Quân đột ngột biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc trầm mặc.
Đại Đầu và A Mao trợn mắt há mồm trân trân ngó Nhã Văn, nghẹn họng không lên tiếng, những người khác trai gái ai nấy đều đổ dồn ánh mắt dán vào cô, cuối cùng Nhã Văn cũng trở lại làm nhân vật chính của buổi tiệc.
“Em chỉ là…” Nhã Văn ấp úng, hệt như lúc bị giáo sư hỏi bài mà trả lời sai, “Chỉ là về chơi mà thôi…”
“Tụi anh còn tưởng…” A Mao vò tóc, lén lút liếc trộm Nhã Quân, không dám ho he nửa lời.
“Em…”
Nhã Văn quẫn bách một lúc lâu, mở miệng muốn vãn hồi không khí thì Nhã Quân bất thình lình đứng bật dậy, bỏ lại một câu “Cáo lỗi”, rồi rời khỏi nhanh như gió.
“…” Những người còn lại đều sững sờ liếc nhau, không biết nên nói gì thêm nữa.
Nhã Văn cắn môi chậm chạp đứng lên: “Ngại quá, tâm trạng anh ấy hôm nay… không tốt lắm.”
Xong, không để ý cái cớ này vớ vẩn biết bao nhiêu, Nhã Văn vội vàng cầm lấy túi đuổi theo Nhã Quân.
Bước chân của Nhã Quân rất nhanh, Nhã Văn suýt nữa không bắt kịp anh.
“Bùi Nhã Quân!”
Anh không dừng, ngược lại còn đi nhanh hơn.
“Anh…” Nhã Văn gấp rút chạy, “Anh làm cho một bàn người đều ngại ngùng có biết không?”
“…”
“Nhất là Đại Đầu và A Mao đấy.”
“…”
“Bùi Nhã Quân, anh đứng lại!” Nhã Văn thở hổn hà hổn hển.
“…”
“Bùi Nhã Quân! Anh… Sao anh cứ luôn cư xử kiểu đó vậy…”
“…” Nhã Quân không quay đầu, càng không đáp lời, chỉ chuyên tâm băng băng tiến về phía trước, giống như chẳng hề có Bùi Nhã Văn đằng sau.
“Lúc nào cũng bắt người khác nghe theo sự sắp xếp của mình, lúc nào cũng kiêu ngạo cho rằng chẳng có ai dám nói ‘Không’ với mình…”
Nhã Văn khựng lại, quên mất mình đang định nói tiếp điều gì, bởi vì Bùi Nhã Quân bỗng nhiên xoay người, dùng một loại… biểu tình đáng sợ chẳm chằm nhìn cô mà trước nay cô chưa từng thấy qua.
“Toàn thế giới chẳng có ai dám nói ‘Không’ với anh à, vậy còn em thì sao hả- Bùi Nhã Văn! Quên rồi à, từ lúc… từ lúc biết anh không coi em là em gái, em vĩnh viễn đều nói ‘Không’, anh làm gì được nào, anh có thể làm gì chứ? Chẳng gì hết! Cái gì anh cũng không thể làm, cũng không dám làm, anh chỉ có thể để trái tim vốn đã nguội lạnh nay lại run rẩy kịch liệt, chờ đợi em lại một lần nữa đến đả kích anh, tổn thương anh sao?”
“Em…”
Nhã Văn rất muốn bào chữa “Em không có”, nhưng khi đối diện ánh mắt của Nhã Quân, cô chợt nhận ra, những năm này không phải chỉ riêng mình cô là người đau đớn.
“Anh cứ tưởng thời gian ở Malaysia chúng ta đã thỏa thuận xong, nếu em đồng ý trở về, anh cũng bằng lòng đem tất thảy tình tự chôn giấu hết – giả vờ như mọi chuyện chưa hề xảy ra. Nhưng Bùi Nhã Văn, em quá đáng lắm rồi!” Nhã Quân bỗng túm áo của cô, đem Nhã Văn kéo đến trước mặt mình.
“…”
“Chẳng những mang theo một người đàn ông về, còn thản nhiên nói chưa từng tính ở lại… Em cho rằng anh có thể dung túng em, nhường nhịn em đến mức độ nào? Bởi vì anh yêu em, nên em thích gì thì làm nấy sao?!”
“Em…” Nhã Văn há mồm định phản bác, lại trơ mắt nhìn gương mặt hung thần càng ngày càng áp sát, thẳng đến khi đôi môi ấm nồng của Nhã Quân chạm vào làn môi lạnh như băng của mình.
Hai tay Nhã Quân gắt gao ôm chặt cô, Nhã Văn rất muốn đẩy ra, lại không tự chủ được mà quan sát anh, muốn trông rõ trong đôi mắt ấy tột cùng là phẫn nộ, bi thương nhường nào.
Nhã Văn dần dần bất lực, không thể thay đổi thế giới, không thể thay đổi Nhã Quân, lại không đủ khả năng để thay đổi chính mình. Không thể quên được những ký ức muốn quên, càng không thể quên được những cảm xúc muốn quên.
Bờ môi anh ngoan cố không rời môi cô, còn đầu lưỡi nóng bỏng vô ngần, Nhã Văn chợt nghĩ đến một buổi tối cách đây nhiều năm về trước, họ cũng hôn nhau như thế này, chỉ có điều tại thời điểm đó, vẻ mặt Nhã Quân không hề tức giận, buồn bã như hện thời mà hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc, ôn nhu.
Nhã Quân bỗng chốc ngừng lại, kinh ngạc mà chăm chú thăm dò Nhã Văn, sửng sốt không thể tin được.
“Em… có phải vừa mới… đáp lại anh không?” Anh Quân cẩn trọng hỏi.
Nhã Văn không biết nên trả lời như thế nào, cô cảm thấy chóng mặt, vẻ mặt Nhã Quân từ khẩn trương tràn đầy mong đợi dần trở nên lo lắng, ánh đèn xung quanh biến mất như thể Nhã Văn đã nhắm mắt lại, nhưng cô biết mình không hề nhắm mắt.
Nhã Văn cứ như vậy mà hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh dậy, Nhã Văn mơ hồ thấy có ánh sáng, đó là ánh sáng từ chiếc đèn trên bàn đọc sách của cô.
Trước bàn có một người đàn ông hai tay ôm ngực ngủ gật, là Bùi Nhã Quân
Hai má Nhã Văn tự nhiên nóng như lửa đốt. Cô nhẹ than một tiếng làm Nhã Quân giật mình thức giấc.
“Em sốt.” Bởi vì còn chưa tỉnh táo, thanh âm của anh có hơi khàn khàn, “Ba mươi chín độ, nhưng ba bảo chỉ cần chườm đá và nghỉ ngơi nhiều thì sẽ khỏe lên.”
Nhã Văn cố sức giương mắt ngó túi chườm trên trán, té ra là vì sốt nên mới ngất đi à.
“Muốn uống nước không?” Nhã Quân đi tới cạnh giường, trên tay cầm một ly nước.
Nhã Văn ngẫm nghĩ, gật đầu rồi chật vật ngồi lên, lại bị anh ấn nằm xuống.
Trong cốc nước cắm một cái ống hút, đưa tới gần miệng cô.
Nhã Văn nhẹ nhàng hút vài ngụm, cảm thấy cổ họng không quá nóng, sau đó nhả ống hút ra.
Nhã Quân để cốc lên bàn, vẫn ngồi trên giường cô.
Nhã Văn nhắm tịt mắt, không dám đối diện với anh, đột nhiên cảm giác không khí trong phòng mờ ám và lúng túng làm sao.
“Em không việc gì nữa rồi… Anh nghỉ đi…” Nhã Văn nói.
Nhã Quân im lặng, thẳng đến lúc Nhã Văn nhịn không được mở choàng mắt.
“Anh thấy vận khí của mình thật không tốt…” Trong bóng tối, Nhã Quân chợt thốt.
“…”
“Mỗi lần tưởng có hi vọng… thì cuối cùng lại bị dập tắt… Thậm chí còn càng ngày càng tệ hơn.”
“…”
“Như em nói, anh chỉ là kẻ… cố chấp không cho phép người khác từ chối mình. Vậy mà em một lần nữa lại dễ dàng thoát khỏi anh, anh cũng thêm một lần không cam lòng buông tay.”
“…”
“Xin lỗi… Vừa rồi nổi giận với em, thật sự anh…” Nhã Quân nhìn cô bằng đôi mắt ánh lên màu xanh thẫm, “Thật sự anh không thể làm bộ không quan tâm, càng không thể làm bộ như không ghen tị phát rồ…”
“…”
Nhã Quân ngừng lại, trầm mặc ngắm Nhã Văn, đáy lòng tràn đầy tâm sự.
“Có đôi khi,” Anh bất lực cười khổ, “Anh cũng nghĩ bản thân là một thằng khốn nạn, không yêu ai lại đi yêu em gái…”
Trái tim Nhã Văn chợt co rút đau đớn, cô rất muốn lấy tay bịt miệng anh, ngăn không cho anh dùng những lời này làm tổn thương bản thân.
Nhã Văn tưởng anh còn định nói thêm gì nữa, nhưng Nhã Quân chỉ đứng lên, đi ra ngoài.
Ngọn đèn lờ mờ trên bàn đọc sách không biết đã bị tắt lúc nào, trên trần nhà chỉ còn từng mảng ánh sáng nhàn nhạt từ ánh điện bên đường hắt lên.
Nhã Văn nhắm mắt cố ngủ, nhưng dòng lệ trên khóe mi không cách nào ngừng rơi.
Thi thoảng trong những cơn mơ, Nhã Văn cũng cảm thấy mình là một kẻ xấu xa, là một Lilith xấu xa, mù quáng yêu Adam, người anh trai của chính mình.
(Trong truyền thuyết Lilith và Adam là anh em sinh đôi cùng sống trong vườn địa đàng, cô cũng là vợ đầu của Adam, về sau Adam mới lấy Eva)
Con khỏe không?
Dì vừa kết thúc chuyến du lịch ở Đông Nam á, về tới Newyork. Rất vui khi đọc email của con gửi từ Thượng Hải, dù sao chắc con cũng cần rất nhiều dũng khí mới quyết định trở về nhà ở thời điểm hiện tại. Là vì lần viếng thăm Cherating của dì ba tháng trước sao? Hay còn do nguyên nhân gì khác?
Dì thường nói Gia Tu. Con giống như em ái nhỏ của dì chứ không phải là cháu gái nữa rồi, bởi ở trên người con, dì có thể thấy hình bóng mình nhiều năm về trước.
Con còn nhớ sự kiên 911 không? Dì luôn nghĩ, đó không chỉ là kiếp nạn đối với Gia Tu, mà còn là kiếp nạn với tất cả những người yêu thương ảnh. Trong hai mươi bốn giờ ấy, chúng ta đều phải chịu đựng nỗi đau khổ sinh tử biệt ly, cũng trong một khắc kia, dì bỗng nhiên hiểu ra, từng nghĩ rằng cuộc đời còn gì quan trọng hơn hai niềm yêu hận, nhưng so với việc được sống, những bụi trần tạp niệm quả thực chẳng đáng màng đến,
May mắn thay, con người khiến dì vừa yêu vừa ghét này, cuối cùng cũng thoát khỏi thảm họa kinh hoàng ấy. Kể từ đó, dì tự nhủ với bản thân, khi dì vì ảnh mà tức giận, khổ sợ, đau thương, rơi lệ, dì chỉ cần nghĩ rằng, cứ việc anh vẫn còn sống và ở bên mình, cho dù nhăn nhó, rít gào với dì suốt, thì đó cũng là một loại hạnh phúc.
Nhã Văn, hạnh phúc mãn nguyện là khi nhìn lại, con sẽ không hối tiếc. Dì không bao giờ mong trải nghiệm cảm giác ấy một lần nào nữa, đến lúc muốn nói với anh lời yêu thương, lại phát hiện bản thân ngoại trừ hối hận không thể làm được gì khác. Nếu dì cùng chú con mỗi một khắc đều tràn ngập thỏa mãn, vậy sau đó dì cũng không nuối tiếc, vì chẳng còn gì để lưu luyến cả.
Trên con đường chúng ta đi, có lẽ sẽ gặp phải rất nhiều hoang mang, rất nhiều nghi ngờ, trước đây bằng cách nào dì cũng muốn tìm ra đáp án, còn giờ dì biết mọi hoang mang và nghi kỵ chúng ta đều phải tự đối mặt, không cần tìm câu trả lời từ trên người kẻ khác, không có đâu con, hay nói đúng hơn, mỗi người chỉ có đáp án cho riêng mình.
Nhưng được cái khiến dì hài lòng, con đã không trốn tránh những hoài nghi và lo lắng trong thâm tâm mà quyết định đối mặt với chúng, đây đã là một khởi đầu rất tốt rồi, chỉ cẩn con hiểu rõ trái tim mình, nắm chắc cuộc sống của mình là ổn.
Sáng sớm hôm thứ bảy, dì cùng Gia Tu nghênh đón một thành viên mới trong gia đình, tên bé là Hank, là một chú chó lông vàng đi lạc trú trước cửa nhà chúng ta. Dì không rõ bé nòi gì, nhưng Gia Tu bảo bộ dạng của cậu chàng và Nhã Quân rất giống nhau, dì bật cười ha hả, kỳ thật ý ảnh là, vẻ mặt của Hank và ảnh rất giống nhau đi.
Thay dì hỏi thăm Nhã Quân nhé.
Chúc con vui!
Thư Lộ.”
Nhã Văn ngồi ở bàn học, thử tưởng tượng ra một con cún màu vàng có biểu tình giống Nhã Quân như đúc, cô ngẩng đầu, phát hiện hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa sổ thủy tinh đang nhẹ mỉm cười.
Có tiếng gõ cửa, Nhã Văn khép laptop lại, đứng dậy mở cửa.
Ba bê trong tay một đĩa nhỏ đến phòng cô, trên đĩa có hai quả táo đã gọt vỏ. Nhã Văn chợt nhận ra đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn táo ba gọt, có lẽ là từ cái năm mẹ ra đi đến nay.
Ba đi thẳng đến bên giường, ông đặt đĩa táo lên tủ, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
“A Văn, mấy năm này con khỏe không?”
Nhã Văn có phần không biết nên trả lời ra sao, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật gật đầu.
“Thật sao, con thực sự cảm thấy mình rất tốt, rất vui à?” Ba lại hỏi, nét mặt ông chưa từng nghiêm túc đến vậy.
Cái này thì Nhã Văn do dự.
“Con biết đấy, sau khi ba và mẹ ly hôn, mọi chuyện đều không được như ý. Lúc đầu ba cho rằng, tất cả là vì mẹ con đã bỏ đi, nhưng sau lại tỉnh ngộ, ba không hạnh phúc là do chính bản thân mình.”
Nhã Văn kinh ngạc nhìn ba, cứ như nhìn thấy một người xa lạ bỗng nhiên thông suốt mà trải rộng tâm tình.
“Là do ba đã không chịu thừa nhận thất bại, không chịu thừa nhận với con, Nhã Quân cùng với tất cả mọi người rằng mình có một cuộc hôn nhân thảm hại, càng không chịu thừa nhận với bản thân chính sự cứng đầu của ba và Tâm Nghi là nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa chúng ta đi đến bước đường cùng. Ba lúc nào cũng sôi sục ý chí muốn chứng minh mình không phải là một kẻ thua cuộc, hoặc ít nhất cũng cho người ta thấy ba không hề có lỗi – nhưng kết quả không như mong đợi. Ba liều mạng làm việc và phớt lờ tất cả, rốt cuộc phớt lờ luôn cả cảm xúc của con và Nhã Quân. Ba vốn cho rằng chúng ta chỉ là một gia đình tan vỡ, thế nhưng…” Ông nghẹn ngào thoảng thốt, chìm sâu trong niềm tiếc nuối, “Thế nhưng thực sự không phải đâu.”
“…”
“Mặc dù không có Tâm Nghi, ba, con và Nhã Quân vẫn có khả năng tự tạo nên một mái ấm hoàn chỉnh, miễn là chúng ta đều nhớ tới thì nơi này sẽ mãi là nhà của chúng ta. Nhã Văn, ba ba vô cùng ân hận, sau khi con trốn đi, ba mới thấy vấn đề nghiêm trọng đến mức nào…”
“… Ba ba,” Nhã Văn nhịn không nổi ngắt lời ông, “Con bỏ đi… không phải vì ba mà.”
“Không, một phần do ba,” Ba nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Bởi vì con ở trong vòng tay ba trước này đều chưa từng bận lòng, cho nên khi xảy ra chuyện không tài nào đối mặt, con mới chạy trốn, né tránh tất cả như vậy.”
“…” Nhã Văn cắn môi, nghẹn lời.
“Đến một ngày ba bỗng nhiên phát giác, người khiến cho ngôi nhà không hoàn chỉnh không phải là Tâm Nghi, mà là ba. Dù cô ấy đã bỏ đi, nhưng nếu ba có thể làm tròn trách nhiệm của mình, cơ hồ con và Nhã Quân sẽ hạnh phúc hơn… Ba thật quá vô dụng.”
“Ba…” Mũi Nhã Văn chua xót, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay ba truyền tới, cô chợt nhớ khi bé thơ cô thường nằm trên lưng ba, nghe ông kể chuyện xưa, sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
“Nhã Quân là đứa trẻ ba và Tâm Nghi nhận nuôi, chú ngốc các con từng lầm thằng bé với con mà bế lộn về, sau khi Tâm Nghi biết nó bị bỏ rơi liền quyết định coi thằng bé như con mình. Trên thực tế, ba cũng luôn coi Nhã Quân là con trai ruột của ba, cho nên khi biết nó thích con, ba đã kịch liệt phản đối.”
“Ba…”
“… Hãy nghe ba nốt,” Gia Thần vỗ vỗ vai Nhã Văn, “Sau khi chú con suýt gặp chuyện, ba đột nhiên thông suốt, nếu đây là ước nguyện từ tận đáy lòng của Nhã Quân, ba không thể cứ giữ khư khư sự ích kỷ của mình để ngăn cản nó. Ba đã giao hẹn với thằng bé, bất luận thế nào nó cũng không được phép làm tổn thương con. A Văn, giờ ba hỏi con, chẳng lẽ Nhã Quân đã không tuân thủ cảm kết đó sao?”
“…” Nhã Văn hoang mang ngó ba, ánh nhìn nơi khóe mắt ông tràn đầy yêu thương và lo lắng, cô đột nhiên nghĩ tới, đây đúng là hình ảnh người cha mẫu mực mà toàn thể nữ sinh thời đại đều mong muốn, chỉ là khi đó cô đã không nhận thức được điều này.
“Nếu Nhã Quân không thể làm được như hứa hẹn của nó, vậy ba sẽ lập tức cho nó biết, ba tuyệt đối không tán thành việc nó thích con.”
Khẩu khí của ba ba nghe thật giống trẻ nít, Nhã Văn không nhịn được phì cười. Nhưng tâm trí cô chợt nhớ tới thời khắc Nhã Quân xuất hiện từ trong bóng tối ngày ấy, những năm vừa qua, cô tuyệt không dám nghĩ về anh dù chỉ một chút, nhưng tại giây phút này, Nhã Văn mơ hồ nhận ra hình bóng anh đã in sâu vào trong trái tim cô sao quá đỗi cô độc.
Vì vậy Nhã Văn bất giác lắc đầu.
Mặc dù, lúc đó giữa cô và Nhã Quân đã xảy ra một việc… Nhưng anh không hề làm tổn thương cô.
“Thế thì, con có thích nó không?” Ba lại hỏi.
Nhã Văn dường như không nghe câu hỏi của ba, cô miên man nhớ lại thời niên thiếu của cô và Nhã Quân.
Có lẽ không chỉ ba mẹ không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân thất bại đã làm tan vỡ gia đình, mà cả cô và Nhã Quân cũng đã chọn cách lảng tránh. Trên bước đường trưởng thành, bọn họ đều muốn bỏ quên tình yêu của ba mẹ, học cách trở nên mạnh mẽ, học cách tự bảo vệ mình, chỉ vì ở sâu trong tâm khảm, cả hai đều không muốn thú nhận ba mẹ không hạnh phúc, không muốn thú nhận bản thân phải sống trong một gia đình thiếu hụt.
Liệu có phải vì nguyên nhân này, cô và Nhã Quân mới càng dính chặt vào nhau, vì không muốn phải chia lìa mà Nhã Quân mới yêu cô đến vậy?
Nhã Văn không rõ, tựa như lời dì Thư Lộ, không có đáp án, hoặc đáp án vốn không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là, Nhã Văn lần đầu tiên chịu chấp nhận sự thật, Nhã Quân yêu cô.
Nhã Văn vốn không muốn chấp nhận, cũng không dám chấp nhận, người đàn ông từ nhỏ cô coi như anh trai bỗng môt ngày lại quay ra yêu mình. Anh mua cho cô bánh kem cô thích nhất, hì hục chạy xe đạp đèo cô đến trường khi trời mưa, đứng đợi cô về nhà trong con hẻm tối lúc đêm khuya, đối với những bạn học hiểu lầm mối quan hệ giữa họ anh mãi chỉ cười không đáp, còn ngồi xe buýt hơn hai tiếng đồng hồ vào buổi sáng rét căm căm, đi tìm Lâm Thúc Bồi chỉ để nói với hắn một câu trong vòng ba giây ngắn ngủi: Phải đối tốt với Bùi Nhã Văn hơn nữa…
Nhã Quân vì cô mà làm tất cả, không phải vì Nhã Văn là em gái anh, mà bởi anh yêu cô.
Nhưng, anh yêu cô thật sao, Nhã Quân thật sự hiểu được ý nghĩa của tình yêu sao?
Nhã Văn cười khổ, nhẹ thì thầm: “Con… Con cho rằng, anh em thì không nên yêu nhau, kể cả không cùng huyết thông đi chăng nữa…”
Ba ba tuyệt không biểu hiện một chút gì gọi là cao hứng hay thất vọng, ông chỉ yên lặng quan sát Nhã Văn, lòng vô phương vô cách hiểu được đứa con gái này. Cuối cùng, ông đột nhiên đứng bật dậy, cất giọng nặng nề:
“A Văn, con và Nhã Quân đều là con ba, ba chỉ mong hai đứa được hạnh phúc. Nếu như nhất định phải có một người chịu đau khổ… ba nguyện làm người đó mà không phải hai đứa con.”
“Ba…” Nhã Văn giật mình nhìn ông, nín thinh không nói năng gì. Dường như trong nháy mắt cô lại trông thấy người cha hiền lành kể cho cô nghenhững câu chuyện thú vị từ muôn vàn trang sách, chứ không phải một người luôn vắng mặt trong quá trình trưởng thành của cô.
Bùi Gia Thần thở dài: “Thôi muộn rồi, con đi ngủ đi.”
Đoạn, ông xoay người ra ngoài, yên lặng đóng cửa.
Nhã Văn ngồi thừ bên bàn học, hai quả táo đã bắt đầu ngả vàng, nhưng cô chẳng mảy may động đến. Nếu có thể, Nhã Văn thật muốn biến chúng thành hai quả táo thủy tinh, lưu giữ trọn vẹn thay cho thời niên thiếu không hiểu được tình yêu là gì ấy.
Tối thứ bảy, cuối cùng Nhã Văn cũng phải đồng ý tham dự bữa tiệc tẩy trần nghe đồn cực hoàng tráng mà Đại Đầu và A Mao dày công chuẩn bị, địa điểm là quán bar ngay gần công ty Nhã Quân.
“Anh không đi cùng thật?” Nhã Văn hỏi Bách Liệt.
Bách Liệt lắc đầu có vẻ bí ẩn: “Không được, đêm nay tôi có hẹn rồi.”
Nói xong, anh đắc ý liếc nhìn Nhã Văn há hốc mồm kinh ngạc, vác túi rồi biến thẳng ra ngoài.
Trong nhà bỗng trở nên im ắng một cách lạ thường, chỉ còn mỗi tiếng “Tích tắc” đều đều vang lên từ chiếc đồng hồ nơi góc tường. Nhã Văn do dự nhủ thầm liệu có nên gọi điện cho Nhã Quân chăng, vì thật ra cô cũng không biết địa chỉ quán rượu ấy. Chiếc điện thoại được nhấc lên lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại nhấc lên, dường như chủ nhân của nó đang phân vân về một quyết định nào ghê gớm lắm.
Bất thình lình, Nhã Quân mở cửa phòng, gật gà gật gù tới phòng vệ sinh rồi bắt đầu đánh răng.
Nhã Văn lắp ba lắp bắp: “Anh ở nhà à…”
Nhã Quân quay đầu liếc cô một chốc, tiếp tục đánh răng: “Ờ…”
“Vậy… Anh có biết cái quán A Mao bảo tối nay tập trung ở đâu không?”
“Biết…” Nhã Quân nhổ bọt trong miệng.
“Ừm…” Nhã Văn chợt phát hiện, trong nhà chỉ còn có mỗi hai người bọn họ.
Nhã Quân dùng dằng một lúc lâu rồi mới chịu ra khỏi nhà vệ sinh, anh sượt qua người cô, mang theo thoang thoảng hương bạc hà nhàn nhạt, đó là mùi kem cạo râu quen thuộc anh vẫn thường dùng.
“Trưa em muốn ăn gì?” Nhã Quân rót một ly sữa bỏ vào lò vi sóng, sau đó xoay qua nhìn Nhã Văn.
“… Tùy, tùy tiện.” Nhã Văn lúng túng đáp.
“Không có món tên tùy tiện, thích tùy tiện vậy anh xào cà tím cho em ăn.” Nhã Quân trọc cô.
“…” Nhã Văn mếu máo, đời này cô ghét nhất là cà tím. Cô trừng anh, Nhã Quân cũng trừng lại, hai người cứ như vậy lườm nhau.
Lò vi sóng kêu “Đinh” một tiếng, Nhã Quân đeo bao tay, cẩn thận lấy cốc, sau đó lại đặt nó trả về vị trí ban đầu.
Anh cầm cốc đi ngang qua Nhã Văn, bất chợt đưa tay nhéo nhéo cằm cô, nhếch miệng cười xấu xa: “Cái đồ ngốc…”
Nhã Văn chưa kịp hoàn hồn, Nhã Quân đã biến mất cuối hành lang, nhẹ nhàng đóng cửa ý đầy thách thức: Em sao đấu được với anh…
Tuy nhiên, đến giờ ăn trưa rồi Nhã Quân cũng không xuất hiện, Nhã Văn vài lần muốn gõ cửa gọi anh, nhưng rốt cuộc vẫn không dám. Cô chưa bao giờ là một người thụ động, nhưng không hiểu sao cứ đối mặt với Nhã Quân cô lại vụng về như vậy.
Đến tận khi Nhã Văn gần như ngủ quên trên ghế sô pha, Nhã Quân mới mở cửa phòng đi ra.
“Đi thôi, em muốn ăn gì?” Anh tùy tiện vơ đại một cái áo mỏng khoác lên người, đẩy gọng kính đen trên sống mũi.
“Anh… bị cận à?” Nhã Văn ngơ ngẩn hỏi.
Nhã Quân cười cười: “Trước thì không, lúc đầu đeo do thói quen, sau vẽ nhiều quá không chú ý nên mới bị cận một chút. Lần cuối cùng đi khám, bác sĩ bảo anh bị mắc hội chứng ‘Giả cận thị’, anh còn tưởng đó chỉ là bệnh của trẻ con thôi chứ.”
(Giả cận thì là bệnh có thật hay còn gọi là hiện tượng mệt mỏi thị giác, thường xảy ra khi phải ghi chép trong một thời gian dài hay làm việc trong cự ly gần dẫn đến tình trạng mờ mắt, không nhìn rõ.)
Nhã Văn không nhịn được bật cười, vội vàng đi giầy rồi theo Nhã Quân ra khỏi nhà.
Ánh tà dương ban chiều rạng rỡ chiếu rọi mặt đường xi măng trong hẻm, thậm chí còn có phần hơi chói mắt. Nhã Quân đi trước Nhã Văn, vóc dáng anh đã cao lớn hơn nhiều so với ngày nào, nhưng cước bộ vẫn luôn mạnh mẽ như thế. Bất chợt Nhã Quân dừng lại khiến Nhã Văn không phanh kịp liền va vào lưng anh.
“Ái ui…” Nhã Văn ôm đầu, lầm bầm trong bụng, cái này mà gọi là lưng sao, là tường đồng vách sắt thì đúng hơn.
Tiếng cười sang sảng vang lên trên đỉnh đầu cô, nụ cười trên môi Nhã Quân cong cong như vầng mặt trời trưa hè tháng sáu, ấm áp đến vô cùng.
“Sao tự nhiên dừng lại?”
“Vì đang đèn đỏ mà.” Nhã Quân khoanh tay trước ngực.
“Anh biến thành iron man từ lúc nào thế, đụng em đau điếng.”
Bàn tay dày rộng của anh đột nhiên xoa nhẹ trán Nhã Văn, sau đó ôm lấy trán cô, từng đợt sóng tình cảm từ lòng bàn tay truyền đến làm mặt Nhã Văn đỏ lựng.
“Từ khi…” Nhã Quân ngập ngừng một chút, anh mỉm cười nhưng cõi lòng lại tràn ngập cô đơn, “Bắt đầu từ khi em rời đi ngày hôm đó.”
Trái tim Nhã Văn nảy lên thình thịch, cô nhẹ há mồm mà quên mất phải thở. Nhã Văn như chìm sâu vào đáy mắt anh, nơi ấy chẳng có gì ngoài một màu xanh thẫm u sầu nhàn nhạt.
“Đi thôi.” Nhã Quân lên tiếng, đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh tự bao giờ.
Nhã Văn kinh ngạc dõi theo bóng lưng anh, sự đau đớn trên trán dần tan mất, nhiệt độ nóng rực của bàn tay ấy cũng chậm rãi tan theo…
“Cụng ly!”
Nhã Văn giơ ly bia, hơi ngẩn người nhìn A Mao, nghe sao hai tiếng “Cụng ly” ấy hoài niệm quá, thật giống như cô vẫn là một thành viên trong số bọn họ. Nhưng khi quét mắt quan sát cả đám nam nữ trước mặt, Nhã Văn lại phát hiện có đến một nửa cô còn không nhớ nổi tên.
Nhã Quân im lặng, Nhã Văn không thấy nét mặt của anh, nhưng cô biết anh chắc chắn đang cười, cả người đều tỏa ra khí chất cực kỳ ôn nhuận.
Sau khi cạn chén, đám đông tiếp tục huyên náo trò chuyện và ăn uống nhộn nhịp quanh chiếc bàn tròn rộng lớn, chẳng thèm để ý gì đến nhân vật chính là Nhã Văn cô đây.
Nhã Văn sờ sờ mũi, nhếch miệng bất đắc dĩ, đành không khách khí mà cầm lấy đũa.
“Nhã Văn, sau này định làm gì?” A Mao đầy một mồm ngắc ngứ hỏi.
“… Công việc á?”
“Em học tiếng Anh, kiếm việc dễ ấy mà.” Đại Đầu đẩy gọng kính lên mắt.
“…”
“Quả thực năm đó em xuất ngoại bọn này đều cảm thấy bất ngờ lắm…” Đại Đầu cúi đầu nói tiếp, lại bị A Mao cố ý cắt ngang.
“Hôm nay tụ tập không phải để dạy dỗ em,” A Mao lắc lắc chén rượu, “Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ ‘ăn chơi’ là được rồi.”
Mọi người đều bị bọn họ chọc cười, Nhã Văn tự nhiên nhớ tới buổi party ở trường nhiều năm về trước, hai anh chàng kẻ xướng người họa thi nhau tấu hài, không nhịn được cười theo.
“… Thật ra,” Nhã Văn chống cằm, “Em cũng không định ở lại lâu.”
Cảm giác ấm áp từ trên người Nhã Quân đột ngột biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc trầm mặc.
Đại Đầu và A Mao trợn mắt há mồm trân trân ngó Nhã Văn, nghẹn họng không lên tiếng, những người khác trai gái ai nấy đều đổ dồn ánh mắt dán vào cô, cuối cùng Nhã Văn cũng trở lại làm nhân vật chính của buổi tiệc.
“Em chỉ là…” Nhã Văn ấp úng, hệt như lúc bị giáo sư hỏi bài mà trả lời sai, “Chỉ là về chơi mà thôi…”
“Tụi anh còn tưởng…” A Mao vò tóc, lén lút liếc trộm Nhã Quân, không dám ho he nửa lời.
“Em…”
Nhã Văn quẫn bách một lúc lâu, mở miệng muốn vãn hồi không khí thì Nhã Quân bất thình lình đứng bật dậy, bỏ lại một câu “Cáo lỗi”, rồi rời khỏi nhanh như gió.
“…” Những người còn lại đều sững sờ liếc nhau, không biết nên nói gì thêm nữa.
Nhã Văn cắn môi chậm chạp đứng lên: “Ngại quá, tâm trạng anh ấy hôm nay… không tốt lắm.”
Xong, không để ý cái cớ này vớ vẩn biết bao nhiêu, Nhã Văn vội vàng cầm lấy túi đuổi theo Nhã Quân.
Bước chân của Nhã Quân rất nhanh, Nhã Văn suýt nữa không bắt kịp anh.
“Bùi Nhã Quân!”
Anh không dừng, ngược lại còn đi nhanh hơn.
“Anh…” Nhã Văn gấp rút chạy, “Anh làm cho một bàn người đều ngại ngùng có biết không?”
“…”
“Nhất là Đại Đầu và A Mao đấy.”
“…”
“Bùi Nhã Quân, anh đứng lại!” Nhã Văn thở hổn hà hổn hển.
“…”
“Bùi Nhã Quân! Anh… Sao anh cứ luôn cư xử kiểu đó vậy…”
“…” Nhã Quân không quay đầu, càng không đáp lời, chỉ chuyên tâm băng băng tiến về phía trước, giống như chẳng hề có Bùi Nhã Văn đằng sau.
“Lúc nào cũng bắt người khác nghe theo sự sắp xếp của mình, lúc nào cũng kiêu ngạo cho rằng chẳng có ai dám nói ‘Không’ với mình…”
Nhã Văn khựng lại, quên mất mình đang định nói tiếp điều gì, bởi vì Bùi Nhã Quân bỗng nhiên xoay người, dùng một loại… biểu tình đáng sợ chẳm chằm nhìn cô mà trước nay cô chưa từng thấy qua.
“Toàn thế giới chẳng có ai dám nói ‘Không’ với anh à, vậy còn em thì sao hả- Bùi Nhã Văn! Quên rồi à, từ lúc… từ lúc biết anh không coi em là em gái, em vĩnh viễn đều nói ‘Không’, anh làm gì được nào, anh có thể làm gì chứ? Chẳng gì hết! Cái gì anh cũng không thể làm, cũng không dám làm, anh chỉ có thể để trái tim vốn đã nguội lạnh nay lại run rẩy kịch liệt, chờ đợi em lại một lần nữa đến đả kích anh, tổn thương anh sao?”
“Em…”
Nhã Văn rất muốn bào chữa “Em không có”, nhưng khi đối diện ánh mắt của Nhã Quân, cô chợt nhận ra, những năm này không phải chỉ riêng mình cô là người đau đớn.
“Anh cứ tưởng thời gian ở Malaysia chúng ta đã thỏa thuận xong, nếu em đồng ý trở về, anh cũng bằng lòng đem tất thảy tình tự chôn giấu hết – giả vờ như mọi chuyện chưa hề xảy ra. Nhưng Bùi Nhã Văn, em quá đáng lắm rồi!” Nhã Quân bỗng túm áo của cô, đem Nhã Văn kéo đến trước mặt mình.
“…”
“Chẳng những mang theo một người đàn ông về, còn thản nhiên nói chưa từng tính ở lại… Em cho rằng anh có thể dung túng em, nhường nhịn em đến mức độ nào? Bởi vì anh yêu em, nên em thích gì thì làm nấy sao?!”
“Em…” Nhã Văn há mồm định phản bác, lại trơ mắt nhìn gương mặt hung thần càng ngày càng áp sát, thẳng đến khi đôi môi ấm nồng của Nhã Quân chạm vào làn môi lạnh như băng của mình.
Hai tay Nhã Quân gắt gao ôm chặt cô, Nhã Văn rất muốn đẩy ra, lại không tự chủ được mà quan sát anh, muốn trông rõ trong đôi mắt ấy tột cùng là phẫn nộ, bi thương nhường nào.
Nhã Văn dần dần bất lực, không thể thay đổi thế giới, không thể thay đổi Nhã Quân, lại không đủ khả năng để thay đổi chính mình. Không thể quên được những ký ức muốn quên, càng không thể quên được những cảm xúc muốn quên.
Bờ môi anh ngoan cố không rời môi cô, còn đầu lưỡi nóng bỏng vô ngần, Nhã Văn chợt nghĩ đến một buổi tối cách đây nhiều năm về trước, họ cũng hôn nhau như thế này, chỉ có điều tại thời điểm đó, vẻ mặt Nhã Quân không hề tức giận, buồn bã như hện thời mà hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc, ôn nhu.
Nhã Quân bỗng chốc ngừng lại, kinh ngạc mà chăm chú thăm dò Nhã Văn, sửng sốt không thể tin được.
“Em… có phải vừa mới… đáp lại anh không?” Anh Quân cẩn trọng hỏi.
Nhã Văn không biết nên trả lời như thế nào, cô cảm thấy chóng mặt, vẻ mặt Nhã Quân từ khẩn trương tràn đầy mong đợi dần trở nên lo lắng, ánh đèn xung quanh biến mất như thể Nhã Văn đã nhắm mắt lại, nhưng cô biết mình không hề nhắm mắt.
Nhã Văn cứ như vậy mà hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh dậy, Nhã Văn mơ hồ thấy có ánh sáng, đó là ánh sáng từ chiếc đèn trên bàn đọc sách của cô.
Trước bàn có một người đàn ông hai tay ôm ngực ngủ gật, là Bùi Nhã Quân
Hai má Nhã Văn tự nhiên nóng như lửa đốt. Cô nhẹ than một tiếng làm Nhã Quân giật mình thức giấc.
“Em sốt.” Bởi vì còn chưa tỉnh táo, thanh âm của anh có hơi khàn khàn, “Ba mươi chín độ, nhưng ba bảo chỉ cần chườm đá và nghỉ ngơi nhiều thì sẽ khỏe lên.”
Nhã Văn cố sức giương mắt ngó túi chườm trên trán, té ra là vì sốt nên mới ngất đi à.
“Muốn uống nước không?” Nhã Quân đi tới cạnh giường, trên tay cầm một ly nước.
Nhã Văn ngẫm nghĩ, gật đầu rồi chật vật ngồi lên, lại bị anh ấn nằm xuống.
Trong cốc nước cắm một cái ống hút, đưa tới gần miệng cô.
Nhã Văn nhẹ nhàng hút vài ngụm, cảm thấy cổ họng không quá nóng, sau đó nhả ống hút ra.
Nhã Quân để cốc lên bàn, vẫn ngồi trên giường cô.
Nhã Văn nhắm tịt mắt, không dám đối diện với anh, đột nhiên cảm giác không khí trong phòng mờ ám và lúng túng làm sao.
“Em không việc gì nữa rồi… Anh nghỉ đi…” Nhã Văn nói.
Nhã Quân im lặng, thẳng đến lúc Nhã Văn nhịn không được mở choàng mắt.
“Anh thấy vận khí của mình thật không tốt…” Trong bóng tối, Nhã Quân chợt thốt.
“…”
“Mỗi lần tưởng có hi vọng… thì cuối cùng lại bị dập tắt… Thậm chí còn càng ngày càng tệ hơn.”
“…”
“Như em nói, anh chỉ là kẻ… cố chấp không cho phép người khác từ chối mình. Vậy mà em một lần nữa lại dễ dàng thoát khỏi anh, anh cũng thêm một lần không cam lòng buông tay.”
“…”
“Xin lỗi… Vừa rồi nổi giận với em, thật sự anh…” Nhã Quân nhìn cô bằng đôi mắt ánh lên màu xanh thẫm, “Thật sự anh không thể làm bộ không quan tâm, càng không thể làm bộ như không ghen tị phát rồ…”
“…”
Nhã Quân ngừng lại, trầm mặc ngắm Nhã Văn, đáy lòng tràn đầy tâm sự.
“Có đôi khi,” Anh bất lực cười khổ, “Anh cũng nghĩ bản thân là một thằng khốn nạn, không yêu ai lại đi yêu em gái…”
Trái tim Nhã Văn chợt co rút đau đớn, cô rất muốn lấy tay bịt miệng anh, ngăn không cho anh dùng những lời này làm tổn thương bản thân.
Nhã Văn tưởng anh còn định nói thêm gì nữa, nhưng Nhã Quân chỉ đứng lên, đi ra ngoài.
Ngọn đèn lờ mờ trên bàn đọc sách không biết đã bị tắt lúc nào, trên trần nhà chỉ còn từng mảng ánh sáng nhàn nhạt từ ánh điện bên đường hắt lên.
Nhã Văn nhắm mắt cố ngủ, nhưng dòng lệ trên khóe mi không cách nào ngừng rơi.
Thi thoảng trong những cơn mơ, Nhã Văn cũng cảm thấy mình là một kẻ xấu xa, là một Lilith xấu xa, mù quáng yêu Adam, người anh trai của chính mình.
(Trong truyền thuyết Lilith và Adam là anh em sinh đôi cùng sống trong vườn địa đàng, cô cũng là vợ đầu của Adam, về sau Adam mới lấy Eva)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook