Sợ hãi, giống như là đang bị đóng băng nhanh chóng lan tràn lại, xâm chiếm suy nghĩ của Yuuya.


Đầu ngón tay của cậu đang rét run, cho dù là trốn ở trong chăn, cậu cũng cảm thấy khó có thể khắc chế được rét lạnh, những ký ức đã bị phong ấn từ lâu, lại đang phá vỡ mà ra như bão lũ, một tấc sinh trưởng đi ra ngoài, gắt gao quấn quanh cậu.


Đầu đau như muốn nứt ra, Yuuya ôm đầu, từng đợt đau đớn mãnh liệt đánh úp lại, năm ngón tay nắm tóc, bởi vì sức lực quá lớn mà lộ ra gân xanh, nhấp chặt môi ức chế không được tiếng ngâm đau.


Thời điểm Hikaru tìm được cậu, liền thấy được biểu tình ôm đầu thống khổ của thiếu niên.


Trong lòng Hikaru co chặt một trận, lại có một loại cảm giác không thể nào hô hấp, hắn chậm rãi đi qua đó, muốn há mồm nói với thiếu niên mấy câu, lại phát hiện, hắn nói không nên lời.


Tay mới vừa chạm được tấm chăn bóng loáng, liền cảm thấy người phía dưới chấn động, Hikaru chậm rãi dùng sức, đem chăn xốc lên, ôn nhu cười nói "Không cần che lại, như vậy sẽ không hô hấp được."


Yuuya nhắm chặt đôi mắt chậm rãi tránh ra, thời điểm chăn xốc lên trong một chốc, nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu tươi cười kia, cậu bừng tỉnh ra, dường như không lâu trước đây, cậu cũng đã gặp qua sự ôn nhu như vậy.


Hình như là phải bắt được một khắc ôn nhu kia, Yuuya run rẩy vươn tay, mu bàn tay trắng nõn ẩn ẩn mang theo chút vệt đỏ do bị véo ra, Hikaru nắm lấy cái tay đang duỗi lại gần, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.


Thanh âm trầm thấp vang lên "Không phải sợ."


Nắm chặt bàn tay mảnh khảnh, Hikaru giờ khắc này cảm giác thập phần kỳ diệu, lồng ngực trong nháy mắt tràn đầy, có một loại thỏa mãn kỳ dị.


Hắn đem thiếu niên bao lại, thân mình ép xuống, hai người dựa vào rất gần, gần đến mức có thể trao đổi hô hấp cho nhau.


Hôn hôn đỉnh đầu thiếu niên, Hikaru ôn nhu nói "Cùng anh trò chuyện, có được không?"


Yuuya lại tại một khắc này đột nhiên tránh thoát tay hắn, trợn to mắt nhìn hắn, cặp mắt kia giống như là trân châu đen oánh nhuận, còn mang theo chút bọt nước, chỗ khóe mắt hơi hơi đỏ lên.


Mất mát còn chưa có biểu hiện ra ngoài, tay thiếu niên lại khoanh cổ hắn, cả người tựa như một động vật nhỏ không có cảm giác an toàn, rúc vào trong lòng ngực hắn.


Cổ bị ôm rất chặt, Hikaru lại tâm tình sung sướng mà bật cười, ôm vòng lấy eo thiếu niên, lôi kéo cậu gần sát chính mình, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến, thiếu niên vừa mới còn có chút xao động trong nháy mắt an tĩnh lại.


Tựa hồ ở trong lòng ngực này, cảm thấy thập phần an tâm.


"Đừng đi, không cần đi......" Yuuya dùng sức bắt lấy tay Hikaru, móng tay đâm thật sâu vào thịt trên cổ, thanh âm mờ mịt bất lực.


"Sẽ không." Thanh âm trầm thấp vang lên, Hikaru một tay ôm thiếu niên, một tay nâng mặt cậu lên "Anh không đi, vẫn luôn ở bên cạnh em, em nguyện ý sao?"


Không biết có phải là ảo giác của Hikaru hay không, hắn cảm thấy đôi mắt thiếu niên căn bản là không có tiêu cự, tán loạn nhìn chính mình.


Yuuya ngơ ngác nhìn thanh niên trước mắt, gật gật đầu, dâng lên môi chính mình, chuẩn xác in vào đôi môi mềm mại của đối phương "Đừng đi mà, hôn hôn."


Bị hôn trong một khắc, Hikaru chấn động, trong nháy mắt liền có cảm giác khó có thể miêu tả, chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng như bị hung hăng đập vào.


Hắn ngơ ngẩn, tiếp theo đè lại đầu thiếu niên, trong mắt tràn đầy kiên định, xông vào địa phương đang nhắm chặt kia, không cho phép đối phương cự tuyệt mà gắt gao cuốn lấy cậu, câu kéo cuốn triền, không lưu bất kì đường sống nào.


Trong một khắc tách ra kia, còn có chút chưa đã thèm liếm liếm khoé môi bị hôn đến đỏ của thiếu niên, lưu luyến mút hôn vài cái, nhìn thiếu niên hơi hơi há mồm thở dốc, Hikaru cười thập phần thỏa mãn "Anh không đi nên cho anh hôn sao? Ân?"


Nguyên tưởng rằng thiếu niên sẽ nổi giận đùng đùng, hoặc là đột nhiên sợ hãi chạy đi, lại không có nghĩ đến, thiếu niên vẫn luôn thực kháng cự hắn lại thẹn thùng, da mặt bị hôn đến đỏ càng thêm đỏ tươi, cậu gật gật đầu, đem chính mình chôn ở trong lòng ngực rộng lớn của đối phương.


Hikaru trong nháy mắt mừng rỡ như điên, hắn còn chưa có suy xét mừng như điên này có cái ý nghĩa gì, lại bởi vì câu nói tiếp theo của thiếu niên mà cứng còng lại.


Thiếu niên mềm mại nằm ở trong lòng ngực mình, ngoan ngoãn giống như là động vật nhỏ đã bị thuần phục, chỉ nghe được cậu dùng thanh âm mềm mại nói "Đừng, đừng đi...... Rin...... taro."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương