Mọi người thấy ảnh bìa tôi mới đổi thế nào?? Đẹp lắm phải không?
Mọi người cũng có thể coi đó là Yuuya của chúng ta.(๑>◡<๑)
---------------------------
Sau khi treo điện thoại thiếu niên liền lẳng lặng ngồi ở trong phòng, phảng phất như giờ khắc này, chỉ còn lại có trống vắng.


Trong lòng cùng trong đầu đều rất lộn xộn, cậu rất muốn lớn tiếng phản đối, rồi lại bất hạnh nhận ra không có cái tư cách kia .


Yuuya cười khổ một chút, đúng vậy, cậu có tư cách gì đâu, liền tính là Ema, đều không có ý kiến, mà cậu, chẳng qua chỉ là người Rintaro nhặt về nhà ở nửa đường mà thôi.


Cậu đâu có hy vọng xa vời gì mà có thể làm cho Rintaro vì cậu mà từ bỏ hạnh phúc của mình được.


Cửa phòng bị gõ vang, thiếu niên không có nhúc nhích, thanh âm bên ngoài giống như là không có cách nào quấy rầy đến cậu.


Người tới đẩy cửa phòng ra, "Yuuya?"


Thanh âm này, là người rất nhiều này không gặp mặt-Louis.


Nhìn rõ thiếu niên thực không thích hợp, Louis nhíu mày, đây là đã xảy ra chuyện gì?


Đi đến phía sau thiếu niên, vươn tay nhẹ nhàng đụng vào bả vai đơn bạc kia, còn chưa có đụng tới, thiếu niên đột nhiên xoay người, ánh mắt có một khắc không có tiêu cự.


"Không có việc gì đi, Yuuya? Có phải thân thể lại không thoải mái hay không?"


Không biết bắt đầu từ khi nào, thiếu niên ở trong mắt bọn họ, liền biến thành một búp bê sứ yếu ớt.


Thân thể căng chặt thoáng chốc mà thả lỏng, nghi hoặc trong mắt Louis càng rõ ràng, là chuyện gì mà làm cho Yuuya như đang gặp địch vậy?


"Em không có việc gì, cảm ơn anh." Thanh âm lãnh đạm mà lại xa cách vang lên.


Louis nhăn mày càng rõ ràng, hắn từ lời nói của thiếu niên nghe được sự lạnh nhạt thực rõ ràng, loại ngữ khí nóng lòng muốn cùng hắn kéo ra khoảng cách này làm hắn thực không thoải mái.


Louis tuy rằng là người thoạt nhìn luôn lười nhác mơ hồ, nhưng tâm tư của hắn lại thập phần mẫn cảm, bầu không khí rõ ràng này hắn lập tức liền cảm nhận được.


Nhưng đây là vì cái gì?


Mấy ngày trước, hắn rõ ràng còn cảm thấy thái độ của thiếu niên đối với bọn họ mềm hơn rất nhiều, so với thời điểm đi vào nơi này lúc đầu, thực rõ ràng là hòa hợp với tập thể hơn, nhưng hiện tại, quả thực so với phía trước không giống như vậy nữa.


Muốn mở miệng hỏi cái này vì sao không khoa học, Louis nhìn thiếu niên, quyết định nói sang chuyện khác.


"Anh mới từ trung tâm trở về, hôm nay mới vừa học xong một kiểu tóc mới nha, tóc Yuuya dài như vậy, có muốn để anh giúp em tu bổ một chút không?"


Một đầu tóc dài đen nhánh kia, làm cho Louis là một tạo hình sư, quả thực là yêu thích không buông tay.


Yuuya ngẩn ra, sờ lên tóc dài tới bên hông của mình, "Muốn cắt rớt sao?"


Louis "Yuuya không muốn cắt rớt sao?"


Trên tay là xúc cảm mềm mại, mang theo chút lạnh băng, trong mắt Yuuya mang theo thần sắc không sao cả "Không phải là có muốn hay không, em chỉ là sẽ không cắt."


Ngụ ý, nếu là chính cậu muốn cắt, đã sớm đem một đầu tóc dài này cắt rớt lâu rồi.


"Không cần cắt rớt, chỉ là tỉa một chút thôi, quá dài cũng sẽ thực bất tiện đi." Nói tới đây, Louis chớp chớp mắt, cười nói "Hơn nữa qua mấy ngày nữa mẹ cùng Rintaro-san liền sẽ trở về chuẩn bị hôn lễ, Yuuya cũng phải đổi cái kiểu tóc chứ!"


Bắt lấy tóc dài, tay đột nhiên nắm chặt, thiếu niên vừa mới còn rũ đầu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tức giận, trừng mắt nhìn Louis, gằn từng chữ một nói "Em sẽ không cắt rớt!"


Ngay sau đó xoay người rời phòng.


Lưu lại Louis kinh ngạc không thôi.


Này, đây là vì cái gì? Hắn vừa mới nói gì đó không tốt sao? Louis luôn luôn có tâm tư nhanh nhẹn lần này quả thực là hơi chậm hiểu, sửng sốt nửa ngày.


Nhìn căn phòng trống rỗng, Louis đột nhiên hoàn hồn, cất bước đuổi theo, sao mình lại không minh bạch sắc mặt kia cơ chứ!


Nhưng nơi nào còn có bóng dáng thiếu niên, Louis chạy xuống dưới lầu tìm kiếm, chính là không có nhìn thấy bóng người đơn bạc kia nữa.


Mày Louis càng nhăn chặt hơn, từ trước đến nay trong lòng luôn bình đạm càng thêm nóng nảy "Đến tột cùng là chạy đi nơi nào rồi!"


Thiếu niên ngày thường sẽ không chạy loạn, chỉ ngoan ngoãn ở trong chung cư, nhưng là lần này hắn đem chung cư trên dưới đều tìm một lần, vẫn là không nhìn thấy người, duy nhất có thể nghĩ được chính là, Yuuya đã chạy ra ngoài rồi!


Tưởng tượng đến cái này, máu của hắn liền phảng phất như đọng lại một chút, đầu ngón tay lập tức rét run.


Hắn không nghĩ nhiều nữa, nhanh cthóng tìm kiếm dọc theo khắp phố, lấy diện mạo tinh xảo như vậy của thiếu niên, mặc kệ ở nơi nào cũng đều sẽ thấy được.


Nhưng chính là như vậy, Louis mới lo lắng, tuy rằng nơi này trị an không tồi, nhưng là, không biết vì cái gì, hắn liền có loại cảm giác lo lắng không biết tên.


"Ngượng ngùng, xin hỏi một chút, ngươi có nhìn thấy một nam hài tóc dài, cao như vậy không?" Sắc mặt Louis lo lắng không thôi, ngăn cản người ven đường để hỏi.


Nhận được lại là mờ mịt lắc đầu.


Cứ như vậy, Louis luôn luôn lười nhác dọc theo đường đi nóng lòng như lửa đốt lôi kéo người qua đường, lặp lại mấy câu hỏi kia, đến nỗi, hắn căn bản là đã quên kỳ thật hắn có thể gọi điện thoại cho các anh em trong nhà, để bọn họ cùng nhau tìm người.


Hắn không hiểu vì cái gì hắn lại lo âu như thế, chỉ nghĩ tìm được thiếu niên, tới lúc sau, hắn chạy thở hồng hộc, ý niệm duy nhất trong lòng, chính là tìm được thiếu niên, sau đó nhất định phải hung hăng đánh mông cậu.


Khó có thể tưởng tượng, Louis luôn nhu hòa thế nhưng lại xuất hiện ý niệm như vậy.


Đỡ tường thở hổn hển một hơi, Louis luôn luôn không yêu vận động xem như là đã hiểu rõ đau khổ, lần này lượng vận động như thế này, cũng xem như là đã đủ.


Cắn chặt răng, Louis tiếp tục hướng tới một con phố khác tìm kiếm, đặc biệt là ở những cái hẻm nhỏ, một cái cũng không dám bỏ sót, sợ ở trong một góc nào đó, thiếu niên trốn ở trong đó.


Hắn vừa tìm vừa nghĩ, đến tột cùng là vì cái gì?


Yuuya luôn luôn nội liễm, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn, đột nhiên biểu hiện ra sự tức giận, làm Louis đến bây giờ còn chưa có phục hồi lại tinh thần, chờ đến bây giờ bình tĩnh lại, Louis mới phát hiện ra vấn đề.


Thiếu niên chạy đi là sau khi nói câu không cắt tóc, nhưng trước đó, cậu đối với cắt tóc cũng không có bài xích.


Nếu một hai phải nói, thì đó chính là do hắn nói một câu kia, Louis nhớ rõ lúc ấy chính mình là nói, chờ đến hôn lễ .....


Bước chân đột nhiên dừng lại, hôn lễ! Đôi mắt Louis trừng lớn, Yuuya là bởi vì nghe được hôn lễ nên mới phản ứng lớn như vậy, như vậy, hắn có thể lý giải là, Yuuya vốn là không hy vọng hôn lễ được cử hành!


Nếu, thật là như vậy......


Yuuya thế nhưng là bài xích hôn lễ của mẹ và Rintaro-san sao?


Thời điểm Ema và Yuuya tiến vào nhà này, mọi người đều bởi vì thêm thành viên mới mà vui vẻ, lại hoàn toàn không có nghĩ tới, bọn họ có lẽ không cho là như vậy.


Các anh em trong nhà đối với việc Miwa tái hôn, kỳ thật là không có cái nhìn gì lớn.


Tuy rằng Miwa hàng năm không ở nhà, nhưng anh em trong nhà lại rất nhiều, ngày thường thập phần náo nhiệt, hơn nữa bên trên còn có anh cả và anh hai thành thục, đảm đương nhân vật ba và mẹ.


Nhưng là Yuuya cùng Ema không giống nhau, trước lúc hai người bọn họ tiến vào chung cư, đều là sống nương tựa lẫn nhau, hiện giờ Rintaro-san cùng mẹ của bọn họ kết hôn.


Khó tránh khỏi bọn họ sẽ không có chênh lệch.


Trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều, trên mặt Louis khó coi tới cực điểm, chẳng lẽ mấy ngày nay, đều là bọn họ một bên tình nguyện sao?


"Anh Louis....."


Phía sau truyền đến tiếng hô, Louis phản ứng lại, trong lòng liền kinh hỉ một trận, đột nhiên xoay người, nhìn thấy người tới, sắc mặt liền suy sụp xuống "Ra là Subaru a."


Hắn hẳn phải nghĩ đến, Yuuya sao có thể kêu mình thân mật là anh cơ chứ.


Subaru không hiểu ra sao, không rõ vì sao sắc mặt Louis lại biến chuyển nhanh như vậy? "Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao anh lại đứng ở chỗ này vậy?"


Bị Subaru hỏi đến hồi thần, Louis liền lôi kéo tay Subaru "Không thấy Yuuya đâu cả, mau giúp anh tìm em ấy với!"


"Cái gì?!"


"Hiện tại không giải thích được nhiều, anh không biết em ấy chạy đi nơi nào, anh đã tìm em ấy rất lâu!"


Nghe được thanh âm Louis có chút kinh hoảng, Subaru đem nghi vấn áp xuống, hiện tại đích xác không phải là thời điểm để hỏi cái này "Anh Louis dẫ gọi điện thoại cho các anh em chưa?"


Lúc này, đương nhiên là càng nhiều người thì càng tốt, nếu chỉ có hai người bọn họ, biết phải tìm đến khi nào.


Gõ lên đầu mình một cái, Louis lập tức móc di động ra bắt đầu gọi điện thoại, không thể nghĩ được là hồi nãy hắn hoảng loạn quá, thế nhưng đã quên mất là còn có thể gọi các anh em trở về hỗ trợ.


Chờ đến khi các anh em đều trở về hết, sắc trời đã nhuộm thành cam nhạt, mà Yuuya còn chưa biết tung tích.


Ema càng là bị dọa đến hoa dung thất sắc "Tại sao lại như vậy, Yuuya chưa từng ra cửa một mình bao giờ!"


Juli cũng đồng dạng táo bạo, toàn bộ lông sóc đều tán loạn, "Nếu ta hôm nay không cùng Chi-chan đi ra ngoài thì tốt rồi!"


Ukyo đẩy đẩy mắt kính, thân là luật sư hắn luôn dễ dàng bình tĩnh hơn người khác, "Trước tiên đừng hoảng loạn, lại tìm xem em ấy ở chỗ nào, nếu không tìm được...... Chúng ta báo cảnh sát."


Một câu này vừa nói ra, sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.


"Làm cái gì! Phố này lớn như vậy, cậu ta có thể chạy đi nơi đâu chứ!" Yusuke táo bạo nắm tóc.


Tsubaki cùng Azusa đi tới, Azusa vừa mới treo điện thoại nói "Không cần khẩn trương, em vừa mới gọi điện thoại cho bạn, nhờ bọn họ lưu ý một chút."


Tsubaki cũng nói "Em cũng mới tìm được người hỗ trợ, trước tiên đừng nóng vội, giờ chúng ta cùng tìm người."


Masaomi đứng ngồi không yên, mấy ngày trước hắn vừa mới đáp ứng mẹ, phải chiếu cố tốt thành viên mới trong nhà, không nghĩ tới hiện tại liền xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa..... Tưởng tượng đến thiếu niên sẽ ở bên ngoài gặp gỡ nguy hiểm, hắn liền cảm thấy đầu ngón tay rét run.


Iori đứng dậy, hướng ra ngoài.


Ukyo "Iori, em đi đâu vậy?"


Thanh âm đạm mạc truyền đến "Tìm người."


Louis cơ hồ cùng theo sau "Em cũng đi." Hắn so với mọi người càng tự trách hơn, nếu không phải hắn, phỏng chừng thiếu niên cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy đi......


Có hai người này đi đầu, những người khác cũng đều tiếp tục đi ra ngoài tìm người.


Mặc kệ như thế nào, hôm nay nhà Asahina, chú định là không yên phận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương