Boylove Tầm Gửi FULL
4: Chương 13


CHƯƠNG 1.3Một bữa ăn tối của hai con người xa lạ vừa biết nhau không quá hai tuần ở đất Sài Gòn.

Những món ăn dân dã của miền Tây sông nước được dọn lên cùng lối bày biện mới lạ.

“Em nghe nói là người Nhật cũng khá hảo ngọt nên có lẽ sẽ hợp với các món ăn ở miền Tây hơn”.

Tama từ tốn giải thích sau khi cùng phụ dọn các món ăn lên và ngồi vào bàn với Fuwa.

“Anh không thuộc kiểu kén ăn lắm, chỉ là đừng quá cay là được.

Anh nghĩ sẽ có bạn em cùng tham gia chứ”.

Fuwa thắc mắc.

“Không ạ.

Bữa tối này là dành cho em.

Em không thích bị người khác quấy rầy.

Và em đoán là Fuwa-san cũng sẽ suy nghĩ giống em đúng không ạ!” Dù rất muốn nghe Tama sử dụng tiếng Việt nhưng Fuwa phải công nhận rằng được nói tiếng Nhật một cách thoải mái ở Việt Nam này vẫn thích hơn nhiều.

Bữa tối khá tươm tất với món cá kho tộ có nước sốt mặn ngọt vừa vị và độ sánh đúng chuẩn.Một tô canh lớn với thật nhiều rau cùng một ít tỏi phi vàng thơm nức mũi.

Món salad bơ và trứng, một ít thạch dừa trong, đậu phụ rán vàng và lạc rang muối bày chung đĩa.

Một quả dưa hấu đỏ tươi bổ đôi được cắt vuông từng miếng rồi đặt lại trong phần vỏ đã lấy hết thịt quả.

Và một ấm matcha nóng được bày lên.

“Đầu bếp nơi này khá nhỉ.

Bao nhiêu là món ngon!” “Không đâu ạ, bác đầu bếp chỉ phụ mua giúp em nguyên liệu theo yêu cầu thôi.


Tất cả chỗ này là do em nấu đấy.

Anh thấy vị của chúng thế nào?” “Em đang đùa ư?” - Fuwa ngạc nhiên với một nụ cười thật tươi.

Anh nhìn thẳng vào Tama với ánh mắt vừa dò xét vừa cảm mến.

“Em mất bao lâu để làm ra cả một bàn tiệc thế này?” “Cũng không lâu lắm đâu.

Mà quan trọng hơn hôm nay là sinh nhật của em nên em muốn ăn ngon hơn ngày thường một xíu thôi” Fuwa đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Dù mới quen biết không bao lâu nhưng anh biết rõ là mình khá mến cậu trai trẻ này.Chính cậu ta đã giúp đỡ anh rất nhiều với bản tóm tắt ấy.

Anh còn chưa kịp làm gì để cảm ơn thì nay lại được cậu tiếp đãi thịnh soạn thế này.

Không để sự ngạc nhiên của Fuwa kết thúc bằng những thắc mắc khác, Tama sẵn giọng nói tiếp, vẻ ôn tồn: “Không có gì quá to tát đâu, anh đừng bận tâm.

Anh nói là muốn mời em một bữa để cảm ơn đúng không, và vừa hay em cũng muốn ăn một bữa ngon hơn mọi ngày một xíu cho dịp sinh nhật mình nên em gom chung lại và đãi anh bữa này.

Em thích ở người Nhật tính tối giản nên đây đối với em là sống tối giản đấy”.

Lời giải thích cũng tối giản theo mặt nào đó nhưng vẫn làm Fuwa cảm thấy có sự vướng mắc.

Anh muốn biết, anh phải hỏi xem rốt cuộc cậu trai trẻ này đang nghĩ ngợi điều gì.

“Chà, thế thì thật không phải phép rồi, anh không chuẩn bị quà gì cho em hết” “Không cần đâu, anh ở đây với em ăn bữa tối này đã là món quà tuyệt vời rồi”.

Tama giải thích một cách vô tư khi vừa ăn một miếng đậu phụ rán.

“Thế còn bạn bè em, không ai đến chung vui với em sao?”, Fuwa thắc mắc.

“Những năm trước cho đến bây giờ em luôn đón sinh nhật và các dịp lễ khác một mình.

Em không thích ồn ào náo nhiệt lắm”.

Tama nhúng vai giải thích.


Fuwa nhận ra ngay cái lý do không thuyết phục này nhưng cũng không muốn gượng ép hỏi tới mà chờ cho Tama tự giải thích.

“Thế anh không hỏi là tại sao anh lại được mời ăn sinh nhật với em à?” “Mỗi người có những lý do riêng của mình.

Anh không muốn đi sâu vào chuyện riêng tư của ai cả, như thế không hay cho lắm” “Em đồng ý với anh, nhưng em nghĩ anh xứng đáng để biết lý do.

Đơn giản là vì ở cái xứ xô bồ không phải quê hương này em không hẳn có một người bạn thật sự.

Nếu là đồng nghiệp trong công việc em nhất định sẽ hỗ trợ họ hết mình nhưng điều đó không có nghĩa là họ cũng sẽ được can dự vào đời tư của em và bới móc chuyện này nọ.Và em tin chắc rằng anh trưởng phòng Fuwa “super” vạn người mê này sẽ khác đúng không nào” Tama khéo léo xoay chuyển câu chuyện có vẻ sẽ căng thẳng sang hướng vui tươi hơn.

Cậu cười một cách chân thành nhất theo kiểu sẽ trao một niềm tin nho nhỏ cho anh và hy vọng anh giữ kín điều ấy như một bí mật.

Fuwa nhận ra biểu cảm và ý nghĩa khác trong nụ cười nhắm tít cả mắt của Tama và cũng họa theo để bẻ lái câu chuyện qua hướng khác.

“À đúng rồi, hôm trước em có nói là từng sống hai năm bên Nhật đúng không, kể anh nghe chuyện của em bên Nhật đi” “Chuyện cũng không có gì đặc biệt.

Sau khi tốt nghiệp phổ thông em sang Nhật du học.

Học được hai năm hết hạn visa thì em về lại Việt Nam cho đến bây giờ”.

Tuy làm ở vị trí trưởng phòng và trước đó là một nhân viên xuất sắc nhưng Fuwa đủ kinh nghiệm nhìn người để thấy được ngay một câu chuyện dài phía sau trong câu trả lời của Tama.

Anh quyết định sẽ không dấn sâu hơn vào câu chuyện có vẻ sẽ không vui này.

Nhưng nếu Tama nói ra anh sẽ chăm chú lắng nghe và nghiền ngẫm nó như cuốn tiểu thuyết anh đang đọc dở.Và rồi anh lại lo.

Lo lắng rằng nếu mình cứ vô tư dây dưa vào cuộc sống của ai đó biết đâu lại không có lối thoát quay về.

Fuwa phóng tầm mắt ra thật xa đến những cần cẩu đang xây dở cây cầu Sài Gòn 2.

Những lăn tăn trong suy nghĩ của anh về cuộc đời riêng tư của ai đó cũng theo đó mà vút bay đi.


“Món cá kho tộ này ngon tuyệt vời nhỉ!”, Fuwa buông một lời nhận xét chân thực về món ngon anh đang nếm.

“Cá này là cá rô.

Ở dưới quê nhà em có rất nhiều vào mùa nước lên nhưng trên Sài Gòn này nó rất hiếm nên đã trở thành đặc sản.

Ngày xưa khi ở Nhật em luôn khao khát được ăn lại hết những món ngon đặc sản của quê hương.

Còn giờ đây dù có đang ăn mỗi ngày nhưng lại chẳng thấy vị gì nữa…”.

Giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má.Tama ngay lập tức nén lại hết bao nhiêu cảm xúc vì nhận ra bản thân vừa làm một chuyện mà theo cậu là ngu ngốc nhất trên đời, đó là khóc trước mặt người khác.

“Em xin lỗi” - cậu bật cười khi cố lau đi dòng nước mắt đã chực trào tuôn ra trước Fuwa.

“Em có lỗi quá, sao lại nói những chuyện khó nghe và cư xử thất lễ thế này.

Anh bỏ qua cho em nhé.

Đây, anh thử món canh chua bí truyền này của em xem.

Món đặc sản nổi tiếng của cả vùng miền Tây Nam Bộ đó”.

Fuwa không còn nhìn ra được những xúc cảm trào sôi lần nữa.

Tama nén lại tất cả, vui cười múc cho anh một bát canh chua vẫn còn nóng.

“Em có thể chia sẻ với anh nếu điều đó làm em nhẹ lòng.

Anh rồi cũng sẽ về Nhật nên em cứ yên tâm là bí mật của em sẽ không bị lộ ra đâu” Lời an ủi của Fuwa không cho anh cơ hội nhìn lại một Tama bằng xương thịt, biết xúc động và biết khóc như một con người yếu đuối nữa.

Câu chuyện tiếp theo của họ chỉ còn xoay quanh những tò mò cơ bản.

“Wow, Fuwa-san xuất thân ở tỉnh Tochigi à.

Anh có thường đến công viên Ashikawa Flower Park không? Em yêu hoa Tử Đằng lắm” “Quốc bảo của quê hương anh đó, một thiên đường thật sự” “Và giờ anh đang sống ở Kyoto - một thiên đường nữa đúng không”.

Tama tròn xoe mắt khi nghe đến các địa danh mà cậu luôn muốn ghé thăm qua.

Niềm yêu mến trước vẻ đẹp của những thiên đường chưa bao giờ tắt trong Tama.


“Nè Fuwa-san, anh thấy nơi nào đẹp hơn, Tochigi hay Kyoto, anh thích nơi nào hơn?” Những câu hỏi đầy tò mò như của một đứa trẻ với khao khát khám phá bất tận.

Fuwa thấy vui vì giờ đây một Tama khác lại xuất hiện với niềm đam mê mãnh liệt về những thiên đường có thật ở Nhật Bản.

Một Tama hãy còn trẻ thơ, không ưu sầu hay quá nghiêm nghị mà đầy mơ mộng và nhựa sống.

“Em sẽ không thể có được câu trả lời chính xác cho câu hỏi đó đâu.

Nếu em yêu cả hai màu đỏ và tím thì em không thể quyết định xem sẽ yêu mùa xuân với sắc tím Tử Đằng hơn hay là màu đỏ nhuốm thẫm cả mùa Thu được”.Tama tròn xoe mắt gật gù trước câu trả lời vừa thâm thúy lại rất thực này.

Quả thật không thể xé nhỏ tình yêu ra rồi cho vào một cái tổng thể lớn được.

Vì nếu đã yêu là sẽ ôm trọn tất cả và đắm chìm trong đó dù có thể vĩnh viễn không còn tìm lại nhau được nữa.Cuộc nói chuyện cứ như thế vui vẻ hơn.

Fuwa cảm thấy thật sự an tâm vì Tama phiên bản tích cực này, và cũng vì anh đã không dấn quá sâu vào cuộc đời cậu.

Một Tama hồn nhiên thân tình hơn đang trò chuyện vui vẻ.

Cậu chỉ cho Fuwa sự màu nhiệm biến hóa đến mức độ vô lý của tiếng Việt.

Fuwa kể cho cậu nghe những nơi của Việt Nam mà anh đã có dịp đi qua, những miền đặc thù với phương ngữ kỳ lạ mà anh không tài nào hiểu nổi.Tama bắt chước giọng Huế đọc cho anh nghe một bài thơ của Hàn Mặc Tử và anh bật cười khi cậu lạc tông giọng đi do bị hụt hơi ở câu cuối.

Cả hai vui vẻ chuyện trò khi những cơn gió bấc se lạnh khẽ thổi qua từng tán lá.

Chuyến đi này rốt cuộc cũng kết thúc êm thắm, Fuwa thầm nghĩ sau khi trở về phòng.Ba ngày sau Fuwa đáp chuyến bay sớm nhất về lại Nhật Bản.

Tama không ra tiễn anh và vẫn tiếp tục guồng quay công việc.

Cả hai chào tạm biệt nhau sau bữa tối ấy và những ngày sau không thấy Tama xuất hiện ở khách sạn nữa.

Quản lý cho hay là cậu xin phép nghỉ một tuần.

Fuwa thầm nghĩ rồi đây anh sẽ còn trở lại Việt Nam với những chuyến công tác, những bản hợp đồng, những nghiên cứu khảo sát và báo cáo, và vô vàn khối việc đợi anh.Anh sẽ còn cần Tama giúp và chắc là cậu ấy cũng không từ chối.

Đợi đến dịp sau gặp lại anh định sẽ tặng cho Tama một món quà nào đó nhưng cũng quên mất chưa hỏi là cậu ta thích gì.

Chắc sẽ tặng quyển sách mà anh thích nhất cho cậu.

Anh nhoẻn miệng cười khi nghĩ đến những điều nhỏ nhặt ấy trong lúc kéo rê vali ra phi trường..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương