Marc trao cho cô một nụ cười hết sức tự tin.

Cô ta giống như Andre đã mô tả, một phút trước cô ta là một cô gái nhỏ hay hờn dỗi, nhưng một phút sau cô ta đã là một người phụ nữ đầy lôi cuốn. Một sự kết hợp khiến người khác phải say đắm, anh phải thừa nhận như thế. Trong khi Andre đã không thể kiểm soát sự khao khát dành cho cô ta thì Marc cảm thấy hoàn toàn tự tin rằng anh có thể kiểm soát được nó. Nina Selbourne trái ngược hoàn toàn với mẫu người anh sẽ chọn làm vợ.

Anh ghê tởm những người phụ nữ hời hợt ham mê tiền của, những kẻ không thể làm gì tốt hơn ngoài việc chăm chút, làm dáng bản thân với hy vọng quyến rũ được một ông chồng giàu có. Gần như cả cuộc đời anh đã bị vây quanh bởi những người phụ nữ như thế, ngoài trừ người mẹ mang dòng máu Pháp của anh với phong cách và vẻ duyên dáng không một chút giả tạo. Không, quý cô Nina/ Nadia Selbourne là một kẻ ngu ngốc nếu cô ta cho rằng anh sẽ bị gục ngã vì sức lôi cuốn xác thịt của cô ta.

“Tôi không giống như em trai mình, cô Selbourne” anh thông báo một cách lạnh lùng. “Khẩu vị của tôi cao cấp hơn nhiều”.

Nina ước gì cô có thể phỉ nhổ vào nụ cười ngạo mạn trên gương mặt điển trai của anh ta, nhưng cô biết nếu làm thế cô sẽ nhận được hậu quả chẳng thích thú gì. Cô nắm chặt hai tay và nhìn anh một cách phẫn nộ.

“Tôi có thể làm cho anh nuốt lấy những từ ấy và cả hai chúng ta đều biết điều đó. Tôi đã nhìn thấy cái cách mà mắt anh lướt khắp người tôi trong khoảnh khắc tôi ra mở cửa”.

“Tôi thừa nhận mình có chút tò mò không biết thứ gì đã khiến em trai tôi hành động một cách thiếu thận trọng như thế”. Cái nhìn lười biếng của anh hướng tới khuôn ngực đầy đặn và đôi mắt nóng nảy của cô. “Nhưng tôi có thể đảm bảo với cô rằng tôi sẽ không ham muốn một người phụ nữ rỗng tuếch như cô”.

Nina cố giữ nét mặt bình tĩnh với sự khó khăn. “Tôi cho rằng anh đề nghị cuộc hôn nhân này để anh có thể thoải mái với bất kỳ ai anh muốn, bất cứ khi nào anh cần?”

“Tôi sẽ thực hiện nó một cách kín đáo nếu như tôi có nhu cầu”.

“Còn tôi thì sao?” cô hỏi. “Tôi có được phép tìm cho mình sự ham mê tương tự hay không?”

Anh ta không trả lời ngay lập tức nhưng cô hầu như có thể nghe thấy tiếng não anh đang hoạt động khi anh ta cân nhắc câu hỏi của cô.

“Sao nào?” Cô thúc dục với một cái nhìn tinh quái.

“Không”

“Tại sao không chứ?”

Anh ta lắc đầu một cách chậm rãi. “Hoàn toàn không được”

“Anh đang đùa phải không?” hai lông mày cô nhíu lại.

“Tôi hoàn toàn nghiêm túc”, anh ta nói và khoanh tay ngang qua vòm ngực rộng.

“Anh chắc chắn không mong đợi tôi đồng ý với những điều như thế chứ?” cô hỏi. “Tôi không biết mình có thể nhận được gì khi chấp nhận vụ thỏa thuận này?”

“Cô sẽ có thể giữ lấy đứa trẻ cùng với một ông chồng giàu sự như một phần thưởng”.

Cô thở ra với một tiếng rít tức giận vì thái độ xem thường quyền bình đẳng nam nữ của anh ta. “Tôi nghĩ những người đàn ông giống như anh đã chết cùng tụi khủng long rồi chứ. Dường như tôi đã sai, làm thế nào những thứ thuộc Chủ nghĩa Sô-vanh vẫn còn tồn tại đến ngày nay chứ?”

“Tôi không phải người có bản chất cực đoan nhưng tôi chắc chắn nó sẽ tốt cho cô, cô nên sống độc thân trong một khoảng thời gian để tập trung vào trách nhiệm làm mẹ của mình”

Một nụ cười mỉa mai hiện trên môi trước khi cô có thể dừng nó lại. Không như em gái cô, người đã đánh mất sự trinh trắng ở độ tuổi 14, Nina vẫn còn là một trinh nữ. Bởi cô tin tưởng một cách chắc chắn rằng mỗi người phụ nữ hiện đại có quyền khám phá cơ thể của chính họ và tìm ra cái đúng nhất để làm, cho dù cô vẫn tự hỏi tất cả những lộn xộn ấy là gì. Trái đất không thể ngừng chuyển động và cô không thể từ bỏ chính mình, quyết định cô là một người phụ nữ ít đam mê tình dục. Nhưng trên nguyên tắc cô sẽ không để cho anh ta có được những thứ theo cách của anh ta. Anh ta đã nghĩ cô là kẻ thực sự hư hỏng và một phần nhỏ ngoan cố trong con thích thú với từng phút nguy hiểm khi kích thích anh ta tiếp tục duy trì cái nhìn đó.

“Cô đã tìm thấy cái viễn cảnh tốt đẹp đó rồi sao?” Giọng nói của anh tràn ngập sự khinh miệt.

Cô quấn một lọn tóc dài quanh ngón tay, hy vọng anh ta không để ý đến việc cô đã cắn móng tay khi cô tạo ra điệu bộ lôi cuốn khác. “Anh thật hài hước, ngài Marcello” cô nói. “Cuộc nói chuyện giữa những người độc thân với nhau thật sự thú vị. Tôi chưa từng sống một mình trong 10 năm qua và tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu nó vì anh hay bất cứ ai khác”

Sự tức giận ngắn ngủi lóe lên trên nét mặt của anh khi anh nhìn xuống cô.

Nina nhìn thấy hai bàn tay anh ta nắm chặt lại như thể anh ta tin bản thân có khả năng với tay ra và chạm vào người cô. Một cảm giác nóng bỏng không mong đợi nhen nhóm giữa hai đùi cô khi ý nghĩ mơ hồ về việc bất cứ phần nào trên cơ thể cao lớn, rắn chắc của anh ta chạm vào cô. Cô bắt đầu tưởng tượng đến bờ môi cương nghị ấy sẽ có cảm giác gì khi chạm vào môi cô, lưỡi anh ta tìm kiếm một cách ngạo mạn đọ sức cùng với lưỡi của cô. Cô cảm thấy ngực mình bắt đầu sít chặt lại và hầu như cô không nhận ra lưỡi cô đang liếm khắp bề mặt môi.

Marc cảm thấy sự lôi kéo đột ngột của khao khát sai lầm giáng ngay một đòn vào bụng anh. Anh cố gắng kiểm soát nó, khó chịu với bản thân vì đã để bị lôi cuốn theo, khi mà anh đã từng quá chắc chắn rằng anh có thể kháng cự lại cô, nhưng có thứ gì đó về cô đã tấn công anh một cách sâu sắc. Cô thực sự phát ra sự tự tin nhục dục, đôi mắt màu xám khói và bờ môi đầy đặn làm da anh nổi cả lên trong sự dự báo về cảm giác khi cô chạm vào anh.

Anh quyết định chiến đấu với cô, thậm chí anh có phải tự bắn vào chân mình để làm được điều đó.

“Dường như cô không sẵn lòng đồng ý với những điều khoản của tôi nên tôi sẽ thực hiện một thỏa hiệp nhỏ với cô” anh thông báo. “Cả hai chúng ta sẽ sống độc thân trong vòng một tháng sau khi kết hôn, cô nghĩ sao?”

Cô mím môi lại như thể đang cân nhắc về nó. “Một tháng? Hmm...Tôi nghĩ tôi có thể chế ngự được”

Cằm anh sít chặt lại và cô trao cho anh một nụ cười gợi tình khác. “Nhưng lâu hơn thì tôi không dám chắc. Nhưng từ những gì tôi nghe được về anh...” cô đưa mắt nhìn từ đầu đến chân như thể đang lột trần anh ra. “... có thể anh cũng sẽ như thế”

“Tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể chế ngự bản thân”, anh đáp trả một cách lạnh lùng.

“Tôi sẽ chấp nhận điều đó nếu như hiện tại anh không có bất kì cô nhân tình nào”, cô chớp mi liếc nhìn anh.

“Hiện tại tôi không có gần gũi với ai hết”

Nina không thể ngừng tự hỏi mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp như thế nào khi anh ta ở gần bên. Anh ta là loại người khiến phụ nữ đầu gối phải run rẩy - sống lưng mềm nhũn ra, thậm chí cô có thấy khó chịu như thế nào khi phải thừa nhận điều đó. Anh ta có vẻ ngoài điển trai, đôi mắt đen hút hồn hứa hẹn sự đam mê bùng nổ toát ra từ bên trong. Cái miệng hiện đang dãn ra thành một đường cứng ngắc chế nhạo nhưng cô không nghi ngờ gì nó có sức mạnh thuyết phục nếu anh cho phép bản thânềm yếu trong một lát, cúi đầu xuống chạm môi mình vào môi cô.

Chiếc xe nôi gần cửa sổ kêu cọt kẹt cho thấy Georgia bị giật mình khi đang ngủ.

Marc ném cái nhìn về phía xe nôi trước khi quay trở lại đối mặt với Nina, giọng nói nhỏ và trầm đầy quan tâm. “Con bé ổn cả chứ?”

Gửi đến anh cái nhìn - bây giờ thì xem anh đã làm gì đi - Nina đi đến vuốt ve con bé. Tiếng khóc thút thít dừng lại ngay khi bàn tay cô vuốt ve đôi chân nhỏ xíu của Georgia, sự chuyển động với nhịp điệu nhẹ nhàng đem đứa bé trở lại với giấc ngủ trong vòng 2 giây.

Nina nhận thức mãnh liệt cái nhìn quan sát của Marc Marcello ở cách đó một khoảng ngắn. Cô hầu như có thể nhận ra sự đánh giá lạnh lùng của anh ta về cô, không nghi ngờ gì anh ta đang cân nhắc về kĩ năng làm mẹ của cô.

Khi cô chắc chắn rằng con bé đã say giấc, cô quay lại đối mặt với anh, đôi mắt xám của cô bắt gặp ánh mắt anh với sự bình tĩnh tối đa cô có thể. “Khi nãy anh đã nói anh dự tính kết hôn trong vòng 2 tuần. Tại sao phải làm gấp như thế?”

“Bệnh tình của cha tôi đã vào giai đoạn cuối. Ông muốn được gặp đứa cháu nội duy nhất của mình trước khi ra đi. Ông không còn bao nhiêu thời gian”

“Hai tuần không phải là một khoảng thời gian dài”. Cô lén cắn lấy bờ môi dưới.

“Tôi sẽ lo liệu mọi chuyện. Cô không cần làm gì ngoài việc có mặt tại phòng đăng ký”

Nina biết sự xúc động của cô đã trở thành nỗi tuyệt vọng, nhưng nếu cô phải đối mặt với định mệnh trớ trêu này thì giấc mơ của cả đời cô về việc được mặc chiếc váy cưới trắng tinh tuyệt đẹp đứng trong nhà thờ thành phố phải được thực hiện.

“Còn váy cưới thì thế nào?” cô hỏi, cố gắng không nghĩ đến động cơ mà Marc Marcello kết hôn với cô.

“Tôi không có hứng thú về việc cô sẽ mặc thứ gì”, anh nói. “Nhưng tôi nghĩ sẽ chẳng thích hợp khi cô mặc một chiếc váy cưới trắng tinh” Ánh mắt anh hướng về phía xe nôi rồi quay trở lại với cô. “Không phải thế sao?”

Cô giữ lấy ánh mắt anh thật lâu đến mức có thể. “Tôi muốn mặc váy cưới màu trắng. Nó phù hợp với màu da của tôi”

Marc chắc chắn trông cô ta vẫn sẽ rất quyến rũ cho dù cô ta có phủ từ đầu đến chân bằng bộ trang phục của những bà sơ.

Ánh mắt dẫn-ngay-đến-giường của cô ta đã lôi kéo không biết bao nhiêu gã đàn ông vào quỹ đạo quyến rũ của nó và anh chắc chắn rằng mình sẽ không gia nhập vào nhóm người đó.

“Hãy mặc cái gì cô thích, dù sao buổi lễ cũng chỉ diễn ra trong vòng vài phút. Tôi sẽ hẹn gặp với luật sư để xúc tiến những giấy tờ cần thiết”, anh di chuyển về phía cửa, nhìn cô một cách đầy cảnh báo. “Tôi phải cảnh báo với cô rằng nếu như cô có ý định vi phạm giao kèo thì tôi không còn lựa chọn nào khác là phải tiến hành đem Georgia ra khỏi sự chăm sóc của cô. Và đừng nghĩ tôi không thể làm thế, bởi tôi chắc chắn mình có thể và tôi sẽ làm như thế nếu cần”.

Nina ước gì cô có thể ném trả những lời đe dọa ấy vào mặt anh ta nhưng ý nghĩ mất đi cháu gái khiến cô dừng lại. Cô biết anh ta chỉ cần nhìn thấy vết thâm vẫn còn nơi lồng ngực của Georgia thì anh ta sẽ làm điều đó ngay lập tức.

Lúc này cô chỉ hy vọng Marc có thể nhìn thấy cô yêu con bé nhiều đến mức nào và mong muốn những điều tốt đẹp cho con bé.

“Tôi sẽ không vi phạm thỏa thuận” cô nói, ước gì giọng của mình không nghe quá giả dối như thế.

“Không, tôi không tưởng tượng thế”. Đôi mắt anh giữ lấy ánh mắt của cô với sự cảnh báo phản chiếu trong sự sâu thẩm lấp lánh của chúng. “Dĩ nhiên tôi sẽ cung cấp tiền chi tiêu hàng tháng cho cô trong suốt thời gian chúng ta kết hôn”.

Nina đột nhiên cảm thấy cả người cứng cả lại, nhưng vì lý do gì đó cô không thể cất tiếng nói.

“Tôi tự hỏi, cô sẽ làm gì với toàn bộ số tiền đó?” anh nói thầm một cách đầy lăng mạ.

Cô trao cho anh cái nhún vai thường thấy của Nadia. “Mua sắm, mua sắm rồi lại mua sắm, dĩ nhiên là thế”

Môi của Marc cong lên một cách kinh tởm. “Cô hoàn toàn là một kẻ biết hưởng thụ đấy. Đã bao giờ cô từng làm việc tử tế để kiếm ra đồng tiền nuôi sống bản thân mình chưa?”

“Làm việc ư?” cô nhăn mũi trong sự ác cảm. “Tại sao tôi phải làm việc thay vì tôi có thể tận hưởng những thú vui?”

“Tôi chắc phải mất trí rồi” anh thì thầm. “Cô làm tôi cảm thấy kinh tởm. Tôi khó có thể tin được cô đã quyến rũ em trai tôi, lôi kéo nó ra khỏi Daniela. Con bé đã phải hoãn đám cưới lại vì cô. Nếu như cô không làm thế thì Andre -”

“Thật lố bịch khi khiển trách một người phụ nữ về việc đó”, cô hung hăng bắn trả lại anh theo tính cách của em gái cô. “Anh ta không cần phải ngủ với tôi, anh ta luôn có thể nói không mà”.

“Cô đã săn đuổi nó trong nhiều tháng”, anh ném trả lại. “Nó đã nói với tôi cô kiên quyết như thế nào, khiến việc tránh khỏi móng vuốt của cô thật sự khó khăn”.

“Tôi nghĩ mình có thể nói rằng anh ta cũng thích thú nó cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Và tôi dám cá anh cũng sẽ như thế. Tôi có thể đảm bảo về điều đó”.

“Xin lỗi vì phải khiến cô thất vọng, nhưng nó sẽ không bao giờ xảy ra. Cô biết rõ điều đó và nếu cô dám bước một chân vào, tôi sẽ dùng tất cả mọi vũ khí để tống khứ cô đi”

Nina không nghi ngờ gì về điều đó. Anh ta có thể đã lên kế hoạch để có thể chứng minh bản thân chẳng ưa thích gì cô. Cô có hai tuần để nghĩ cách thoát khỏi chuyện này và và cô sẽ cố sức tìm ra nó, bởi cô rõ ràng đã hoàn toàn bị kẻ thù áp đảo.

“Người thân của anh sẽ tham gia vào lễ cưới chứ?” cô hỏi trong nổ lực che giấu sự lo lắng.

“Không, cha tôi không có khả năng đi xa và mẹ tôi...” anh hơi do dự rồi nói tiếp. “Bà đã mất cách đây hai năm”

Nina không thể ngăn cảm xúc thương cảm dành cho cha anh, người đã phải đối mặt với hai nỗi đau quá lớn, mất đi cả vợ và con trai trong một khoảng thời gian ngắn. Cô hình dung Marc cũng đã đắm chìm trong nỗi đau buồn vô hạn đó và nó khiến cơn tức giận của cô về thái độ của anh cũng giảm bớt.

“Đó ắt phải là khoảng thời gian khó khăn đối với anh”, cô nói một cách nhẹ nhàng.

Marc ném về phía cô cái nhìn căm phẫn. “Làm sao cô dám bày tỏ sự thông cảm trong khi nếu như không có sự hiện diện của cô, em trai tôi sẽ vẫn còn đang sống”.

Nina nhìn chằm chằm anh ta trong sự bàng hoàng. Điều này còn tồi tệ hơn một cơn ác mộng. Anh ta có ý gì khi nói thế?

“Đó là một sự kết tội nặng nề” cô cố gắng cất tiếng. “Chính xác anh có bằng chứng gì để chứng minh điều anh nói là sự thật?”

“Cô là người cuối cùng gặp Andre khi nó đưa Daniela rời khỏi sân bay”.

Nina không biết chi tiết nhỏ này và cô tự hỏi tại sao em gái cô không hề đề cập đến nó.

“Rồi sao nữa?” Cô làm cho giọng mình trở nên lạnh nhạt trong khi bên trong cô đang cuộn lên trong sự kinh hoàng.

“Daniela đã khó chịu về những gì xảy ra trong khi con bé đang ở Milan thăm gia đình”, anh nói. “Con bé đã đe dọa sẽ hoãn đám cưới vô thời hạn nhưng Andre đã khẳng định không còn dính líu gì với cô. Con bé biết về đứa bé và nó dẫn đến rắc rối lớn giữa hai đứa, khi con bé lo lắng rằng em trai tôi còn gặp gỡ cô. Sau khi tai nạn xảy ra con bé vẫn còn sống một lúc để nói với tôi Andre đã khó chịu khi đến đón con bé, khi cô đã đưa ra những yêu cầu quá quắt của mình vào đêm trước. Nó đã không ngủ được sau khi cô bỏ đi và nó đã tập trung mọi suy nghĩ vào việc đó. Một chiếc xe tải đã vượt đèn đỏ và nó đã không có thời gian để kịp phản ứng tránh sự va đụng đó”

“Và anh nghĩ đó là lỗi của tôi sao?” Nina hỏi một cách sít sao. “Tôi không lái chiếc xe tải đó!”

“Như những gì tôi biết, cô có liên quan nhiều đến đó. Em trai tôi đã thật sự xấu hổ khi dính líu đến cô. Điều đó hầu như phá hủy mối quan hệ giữa nó và Daniela”

“Anh ta đáng lẽ nên nghĩ đến hậu quả trước khi anh ta dính líu đến tôi” cô ném trả lại.

“Cô nghĩ rằng mình không làm sai gì sao?” anh hỏi đôi mắt đen lóe sáng lên. “Người đã nằm khỏa thân trên giường của khách sạn vào đêm đầu tiên không phải là Andre - mà chính là cô”

Nina cố gắng che dấu sự bàng hoàng khi nghe lời khẳng định của anh. Cô không biết nhiều về chuyện này và cô đã để mình bị lôi kéo vào trò hề lố bịch này. Nadia hầu như chẳng nói gì với cô, điều đó có nghĩa cô phải nói dối để vượt qua cái bãi mìn này.

Hết lời nói dối này đến lời nói dối khác.

Cô đã đọc được ở đâu đó rằng nếu một người đã nói dối một lần thì sẽ tiếp tục nói dối một ngàn lần để giữ bí mật lời nói dối ban đầu. Bây giờ thì cô đã tin vào điều đó.

“Thì sao?” Cô cố gắng giữ giọng hờ hững lần nữa. “Anh ta có thể nói không mà”

“Chỉ có vài người đàn ông có thể nói không với sự cám dỗ quyến rũ ngay trước mắt họ” anh nói, lướt khắp người cô một lần nữa.

Nina nghiêng đầu về phía anh đầy khiêu khích. “Vậy anh thừa nhận chính bản thân mình cũng có chút bị lôi cuốn vì tôi?”

Tay anh rời khỏi nắm cửa khi anh quay người lại, đi ngang qua phòng đến đứng ngay trước mặt cô, biểu hiện cực kỳ căm ghét của anh khiến cô buộc bản thân mình không bước lùi lại để trốn thoát cái sức nóng thiêu đốt phát ra từ người anh.

Đôi mắt anh ta thiêu đốt cô một cách mạnh mẽ, sự đen tối sâu thẳm ẩn bên trong lấp lánh lên như thể anh ta đang cố kìm nén cơn giận dữ.

“Cô có thể có một cơ thể của nữ thần và gương mặt của thiên sứ nhưng tôi sẽ không chạm vào cô thậm chí cô có là người nắm giữ chìa khóa sự sống của nó”, anh đè bẹp ý nghĩ của cô một cách nặng nề.

Bị tổn thương niềm kiêu hãnh của phái nữ Nina hất cằm lên, ánh mắt cô nhìn anh phát ra sự thách thức; cô biết sâu thẳm bên trong cô không nên làm thế nhưng cô không thể ngừng lại được. Làm sao anh ta có thể dám gạt bỏ cô một cách quá tự tin như thế chứ?

“Có muốn đánh cược với tôi không, chàng trai lớn xác?”

Miệng anh thậm chí mím chặt hơn cho đến khi môi anh hoàn toàn trắng bệch. Nina có thể nói cô đã đẩy chuyện này đi quá xa nhưng bây giờ đã quá trễ để quay trở lại.

“Được thôi” anh cuối cùng cũng nói ra. “Tôi sẽ đánh cược với cô. Trong suốt cuộc hôn nhân của chúng ta nếu như tôi chạm vào cô vượt quá những hành động thông thường, cô sẽ là người thắng cuộc. Tôi sẽ tăng gấp đôi số tiền cô nhận được mỗi tháng”.

Cô đột ngột nhận ra nếu là Nadia thì ngay bây giờ nó sẽ hỏi anh dự tính đưa cho nó bao nhiêu, nhưng đơn giản là Nina không bao giờ làm thế.

“Um...anh dự định trả cho tôi bao nhiêu?”

“Nhiều hơn những gì cô xứng đáng được nhận, tôi có thể đảm bảo điều đó”.

Ánh mắt cô sáng lên đầy sự căm ghét tột cùng vì sự phỉ báng của anh ta, tất cả mọi thứ bên trong cô run lên tức giận cho đến khi cô hầu như không cảm thấy mình có thể đứng vững nữa. Cô cảm thấy nó đang sôi ùng ục trong bụng, chảy rần rần trong mạch máu khi nó mang đi từng tế bào trong cơ thể cô.

“Điều đó còn cần phải xem”, cô nói với tông giọng tán tỉnh đầy tự tin của Nadia mặc dù hàm răng thì đang nghiến kèn kẹt phía sau nụ cười quyến rũ.

Đôi mắt như màn đêm của anh lóe lên sự tự tin khi anh nhìn xuống cô, nụ cười nhỏ nơi khóe môi hòa trộn giữa sự nhạo báng và thách thức.

“Tiến lên đi, cô Selbourne, tiến lên và khiến tôi thua cuộc nào”.

Cô mở miệng định trả lời nhưng trước khi cô có thể nói được lời nào thì anh ta đã mở cửa, bước qua và khép nó lại với tiếng cách báo điềm xấu.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong giây lát, bụng quặn lại đau đớn, đầu óc căng thẳng còn hai chân thì đang run rẩy khi nghĩ đến những gì cô vừa làm.

Cô quay lại và tựa người vào thành ghế bộ sô-pha cũ, đầu óc cô kiệt quệ cố gắng tìm ra cách để thoát khỏi tình huống khó khăn này.

Nếu cô nói cho anh ta biết cô thực sự là ai thì anh sẽ có thêm lý do để đem Georgia đi, cô sẽ khó có thể giải quyết việc này và với việc Nadia bỏ rơi con mình thì cô lấy hy vọng gì để chiến đấu lại với anh ta?

Nhưng kết hôn với anh ta ư?

Trái tim cô đập mạnh mẽ đau đớn khi nghĩ đến việc phải trói buộc bản thân với anh ta trong cuộc hôn nhân hợp pháp, về tất cả thời gian cô phải giữ kín bí mật của mình. Nhưng nếu Nadia không chịu xuất hiện và nhận con gái mình, Nina biết cô sẽ phải tiếp tục trò chơi giải đố này càng lâu càng tốt. Cô cần phải lựa chọn điều gì đây? Georgia cần cô. Cô không thể để mình bị gục ngã được.

Hai tuần... Đó là tất cả thời gian cô có và nó không nhiều.

Cô cảm thấy một cơn run rẩy nhỏ khi cô nghĩ đến việc anh ta vượt xa cô về mọi mặt, đôi mắt anh ta cháy rực sự chán ghét. Anh ta là sự hiện thân của quyền lực và sự nhẫn tâm. Anh ta đơn giản dùng tiền để dẹp bỏ những trở ngại trên lối đi của anh ta và cô sẽ trở thành thứ đầu tiên bị cán bẹp dưới gót giày đắt tiền của anh ta.

Cô hơi nhảy dựng lên khi điện thoại đặt trên cái bàn nhỏ bên cạnh cô đổ chuông, với bàn tay vẫn còn run rẩy ra, nhấc ống nghe và đưa đến gần tai.

“Nina?” Giọng của Nadia vang lên một cách nhẹ nhàng. “Em đã nghĩ em nên gọi cho chị. Em phải chờ ở Singapore trong 2 tiếng trong khi máy bay tiếp thêm nhiên liệu”.

“Em không ý thức được mình đã làm cái gì hay sao?” Nina nén giận, giữ chặt ống nghe bằng cả hai tay.

“Em biết chị không tán thành việc em bỏ lại Georgia” Nadia nói. “Nhưng em thực sự không quan tâm. Em muốn -”

“Em có thể nào câm miệng lại và nghe chị nói được không?” Nina quát lên. “Làm sao em có thể làm như thế với chính con ruột của mình kia chứ? Em không những bỏ rơi con bé mà còn làm tổn hại đến nó!”

“Xem nào”, tông giọng của Nadia cứng ngắc. “Con bé thì cứ khóc trong khi em cần phải đi ra ngoài. Nó khiến em phát điên lên”.

Bụng của Nina khuấy động cả lên khi cô nghĩ đến hành động đáng coi thường đó đã diễn ra dưới mái nhà của cô.

“Con bé vẫn còn nhỏ, nó không thể tự bảo vệ chính mình. Em cũng đã từng như thế, đừng có nói là em không nhớ cái cảm giác thiếu sự bảo vệ là như thế nào?”

“Em không nhớ những thứ đó vì thế hãy chấm dứt đi, được chứ?”

Nina thở dài với sự thất bại. Em gái sinh đôi của cô là chuyên gia trong việc lãng tránh khi chuyện trở nên quyết liệt. Cô không thể nói hay làm gì để thay đổi thói quen cố hữu đó của nó. Em gái cô đã trở nên hư hỏng và tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là chấp nhận nó và làm những gì có thể để bảo vệ Georgia tránh khỏi cuộc sống như của cô.

“Có tin tức gì từ người thân của Andre không chị?” Nadia hỏi một cách thản nhiên như thể nó đang hỏi thời tiết chiều nay như thế nào khi nó vắng mặt.

“Anh ta đã đến đây” Nina nói xuyên qua hàm răng nghiến chặt lại.

“Ai cơ?”

“Em biết rõ là ai mà!” Cô cảm thấy mình đang gần như la thất thanh lên. “Là Marc Marcello”

“Em đã nghĩ có thể là anh ta”

“Làm sao em có thể nói về chuyện này một cách thản nhiên như thế chứ?” Nina khóc lên. “Vì Chúa, anh ta đã nghĩ chị là em”.

Nadia cười thét lên. “Thực vậy sao. Thú vị đấy!”

“Chị không đùa” Nina nghiến răng. “Tốt nhất em nên trở về càng sớm để có thể thu xếp chuyện này”

“Em không dự tính quay trở lại” Nadia nói một cách kiên quyết. “Bryce đang trông mong sự có mặt của em tại LA[3] vào ngày mai. Tại sao chị không nói cho anh ta biết chị là ai?”

[3] viết tắt của Los Angeles

Nina thở ra một cách khó nhọc. “Bởi vì anh ta muốn có Georgia, đó chính là lý do”

“Bây giờ anh ta đã nhận ra rồi sao?” Giọng nói ngọt như mía lùi của Nadia nghiền nát nỗi lo lắng của Nina. “Vậy là bức ảnh đã có tác dụng”

“Em có ý gì khi nói như thế?

Nina nghe tiếng em gái cô đang gõ nhẹ móng tay giả của nó lên mặt bàn gần bên như thể nó đang thầm tính toán cái gì đó.

“Anh ta sẽ phải trả một khoản tiền, dĩ nhiên là thế, nhưng bây giờ con bé đã khác đi rồi. Chị hãy nghĩ đến việc con bé sẽ trở nên giàu sụ khi nó trưởng thành, toàn bộ ngân hàng thương mại của gia đình đó sẽ thuộc về nó”.

“Chị không thể nào tin được em lại quá vô cảm về chuyện này như thế”. Nina nói một cách trách mắng. “Em có biết anh ta dự định làm gì không?”

“Anh ta tính làm gì kia chứ?” Giọng Nadia nghe có vẻ buồn chán.

“Anh ta ép chị - ý chị là em - phải kết hôn với anh ta, thực ra là chị bởi vì em đã chuồn thẳng và anh ta thì không nhận ra điều đó, và chị đã phải nhướng cổ lên mà nói dối. Chị không biết mình có thể đối mặt với điều đó hay không bởi chị không hề có bất cứ ý niệm nào để làm sao đối phó với một người đàn ông giống như Marc Marcello, chị còn phải đi làm và không có người trông chừng con bé -”

“Wow!” Nadia xen vào. “Từ từ nào, chị có ý gì khi nói anh ta muốn kết hôn với chị?”

“Không phải là chị - mà là em!” Nina kêu lên the thé. “Anh ta nghĩ anh ta ép em vào một cuộc hôn nhân trên giấy tờ”.

“Một cuộc hôn nhân trên giấy tờ?”

“Anh ta muốn nhận nuôi Georgia và chuẩn bị kết hôn với chị - ý chị là em - để thực hiện được việc đó”.

“Chị đã đồng ý?” Nina nói vẻ đầy ngạc nhiên.

“Anh ta thật sự không để chị có nhiều lựa chọn”, Nina trả lời một cách bực bội. “Anh ta đe dọa sẽ vạch trần việc em là một người mẹ kém cỏi như thế nào và em đã trao cho anh ta mọi bằng chứng anh ta cần để cho thấy Georgia bị tổn hại vì những hành động em đã làm. May mắn một điều là anh ta không chú ý đến -”

“Anh ta trả cho chị bao nhiêu?” Nadia hỏi.

Nina nghiến răng kèn kẹt khi nhận thấy em gái cô hoàn toàn chẳng ăn năn tí nào. Làm sao Nadia có thể tập trung vào tiền bạc còn nhiều hơn đứa con của mình chứ?

“Cho dù có phải chết đói chị cũng không nhận tiền của anh ta”, cô đáp trả. “Anh ta nghĩ anh ta có thể mua chị nhưng không như cách mà một vài kẻ ăn chơi được nuông chiều sẽ -”

“Nói với anh ta chị đã thay đổi suy nghĩ” Nadia nói, lại lần nữa cắt ngang lời cô. “Nói với anh ta chị muốn 10 triệu”

“Mười triệu?” Nina thét lên. “Chị không thể làm những việc như -”

“Vậy chị là một kẻ ngốc” Nadia nói. “Anh ta là một tỷ phú, Nina à. Chị có thể nói ra giá của chị và anh ta sẽ trả nó”.

“Không, không đời nào. Cuộc hôn nhân này đã đủ tồi tệ rồi” Cô thở ra ngắt quãng và nói thêm. “Hơn nữa, chị cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến những gì anh ta sẽ làm khi anh ta tìm ra được anh ta đã kết hôn lộn người”.

“Đừng nói cho anh ta biết gì hết”

“Cái gì?” Nina kêu lên the thé. “Em trông mong chị sẽ đi đến cùng chuyện này sao?”

“Chị muốn Georgia mà, phải không?” Nadia nói. “Đây là cơ hội để chị có thể giữ con bé và giảm bớt gánh nặng về chuyện tiền bạc. Thực tế, nếu chị đi một nước bài đúng đắn thì cả hai chúng ta thực sự sẽ thu được một món lợi chuyện này”.

Cô không hề quan tâm nhiều đến tông giọng đầy mùi hám lợi của em gái cô. “Ý em là gì?”

Nadia cười thầm khi một luồng lo lắng chạy dọc sống lưng cô ta. “Chị kết hôn cùng với một anh chàng tỷ phú. Chị sẽ được cung phụng rất nhiều, rất nhiều tiền mặt. Em đã làm vài kiểm tra đối với Bryce và anh ta không lý tưởng như Marc của chị. Nhưng chúng ta có thể trông mong điều đó một khi chị đã kết hôn”.

Nina làm thông cổ họng khô khốc của cô. “Nadia, chị không thể kết hôn với Marc Marcello! Nó không chính đáng!”

“Ai biết được chứ?” Nadia hỏi một cách thoải mái. “Như em nhớ, em chưa từng nói với Andre em có một người chị gái sinh đôi, vì thế anh trai anh ta không thể tìm ra sự thật nếu chị không nói cho anh ta biết hoặc anh ta không nhìn thấy chúng ta gặp nhau, điều này khó mà xảy ra được khi em đang ở nửa bên kia trái đất. Em nghĩ việc này nghe thật thú vị. Cả hai chúng ta đều được lợi. Chị có thể giữ lấy Georgia và em được đền bù bằng khoản lợi tức chị nhận được ông chồng giàu sụ của mình”.

Nina cảm thấy bụng mình quặn lên đau đớn. “Nadia, làm ơn đừng làm thế với chị. Chị không thể kết hôn với người đàn ông căm ghét chị bằng cả hơi thở của anh ta”.

“Anh ta không căm ghét chị, người anh ta thù ghét là em”, Nadia chỉ ra. “Dù sao đi nữa, một khi anh ta biết chị anh ta thậm chí có thể cảm thấy có hứng thú với chị hoặc ít nhất anh có thể nếu như chị chịu thay đổi phong cách ăn mặc quê mùa của mình và chăm chút trang điểm để anh ta chú ý đến”

“Chị không thể chi trả cho những thứ dư thừa như em vẫn thường làm được”, Nina nói một cách chua cay.

“Thôi nào, Nina, hãy nghĩ về nó. Đây là cơ hội trong đời. Chị luôn muốn kết hôn và có con. Chị còn gì phải than phiền nữa chứ?”

“Chị muốn tự lựa chọn bạn đời cho mình, đó chính là nguyên do khiến chị phải than phiền!” Nina bắn trả. “Và chị muốn đám cưới được tổ chức tại nhà thờ, không phải ở trong một góc xó tại văn phòng đăng ký kết hôn”.

“Chị như một kẻ lãng mạn không hy vọng gì. Chị nghĩ rằng hôn nhân sẽ tồn tại lâu hơn nếu nó được tổ chức tại nhà thờ sao? Thôi nào - hãy thực tế chút đi Nina. Kết hôn với một anh chàng tỷ phú còn đáng giá hơn việc thiết kế một bộ váy cưới và đọc lời tuyên thệ trước mục sư”.

“Dù sao nó không phải chỉ như thế”, cô trả lời. “Chị muốn có một cuộc sống thực thụ hơn một ông chồng giàu có”.

“Chị có thể dùng cả đời để tìm kiếm thứ tình yêu giống như mẹ chúng ta đã làm, và giống bà ấy, chị không bao giờ có thể tìm thấy”, Nadia nói. “Nếu em là chị, em sẽ tóm chặt lấy cơ hội này bằng cả hai tay và làm nó trở nên tốt nhất”.

“Nhưng chị không phải là em, không phải thế sao?”, Nina nhắc nhở em cô một cách lạnh lùng.

“Đúng thế”. Một sự thích thú lại lần nữa ẩn giấu trong giọng nói của Nadia. “Nhưng Marc Marcello không biết điều đó, đúng không nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương