Lý Thanh vừa vào, thình lình bị gió lạnh xả vào mặt, anh quay đầu dùng tay chắn chắn mặt, kỳ quái nhìn Ninh Tiềm Viễn sắc mặt xanh mét: "Cậu làm sao nữa, mở cửa sổ văn phòng lớn như vậy làm gì?"

"Tôi vui, sao sao?" Ninh Tiềm Viễn nhấc lên mí mắt, lạnh lùng liếc nhìn anh, cùng lúc đó không dấu vết xê dịch thân thể, giấu vệt nước trên quần càng sâu chút, sau lưng đón gió lạnh mới làm hạ thân đau đớn và nhiệt ý của hắn tiêu mất một chút.

Lý Thanh đã quen loại ngữ khí "Lão tử đệ nhất thiên hạ" này, theo thường lệ thầm mắng hai câu ở trong lòng, tiếp tục nói chính sự với hắn: "Tôi tới là vì phát hiện Weibo của cậu vừa cho người ta điểm tán. Người trong video cậu cho điểm tán, vừa vặn là tân nhân năm nay công ty chúng ta vừa ký hợp đồng, bất quá so sánh với tân nhân cùng thời, không quá xuất sắc. Nhưng thấy cậu cho điểm tán, nên bộ marketing* để tôi tới hỏi một chút cậu có phải định phủng cậu ta, cần bọn họ để người làm nổi thêm tí?"

(*):Marketing hoặc tiếp thị là quá trình kinh doanh tạo mối quan hệ và làm hài lòng khách hàng. Tập trung vào khách hàng, marketing là một trong những thành phần hàng đầu của quản lý doanh nghiệp.(Wiki)

"Cậu nói cái gì?" Ninh Tiềm Viễn sửng sốt, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lý Thanh, "Cậu ấy là người công ty chúng ta?"

Lý Thanh bị hắn nhìn chằm chằm không khỏi lui một bước, đối thái độ của hắn có chút kỳ quái: "Đúng vậy, là công ty chúng ta, tư liệu của cậu ấy tôi đã gởi vào máy tính của cậu."

Nghe vậy, Ninh Tiềm Viễn lập tức điều tra văn kiện Lý Thanh gởi tới, nghiêm túc nhìn lại, cả nửa người dưới ẩn ẩn đau cũng không để ý.

"Thế nào? Tôi nhìn một chút, giai đoạn đầu người này không xuất sắc, nhưng ngoại hình thập phần không tồi, là một người tài có thể tạo, muốn đổi cho cậu ấy một hiệp ước khác tốt hơn chút không, thuận tiện đổi luôn người đại diện?"

Nói thật, Lý Thanh có chút tâm động, tuy Ninh Tiềm Viễn đã tránh bóng, nhưng lực ảnh hưởng cho xã hội vẫn còn, cho nên Lý Thanh vẫn luôn giúp hắn xử lý một ít công việc, đồng thời trong tay cũng dẫn theo nghệ sĩ khác, nhưng những nghệ sĩ này làm Lý Thanh cảm thấy không hề có tính khiêu chiến, anh muốn Khanh Vân.

Anh có dự cảm, Khanh Vân có thể hồng. Ở góc độ của anh, lúc trước Khanh Vân sở dĩ không có tiếng tăm gì, là vì đi nhằm con đường, lấy dung mạo loá mắt lại có tính xâm lược của y, không nên đi lộ tuyến bán manh mọi người, giống như ngạo kiều nữ vương bây giờ càng làm người dễ tiếp thu.

Hình tượng mềm mại lúc trước, ngược lại kéo thấp dung mạo của y.

Đương nhiên, tất cả đều là lấy cớ, sở dĩ Lý Thanh tim gan cồn cào muốn ký hợp đồng với Khanh Vân, thậm chí không tiếc uyển chuyển tới cầu Ninh Tiềm Viễn, là bởi vì...... Anh là cái nhan khống!

Ninh Tiềm Viễn hợp tác cùng Lý Thanh nhiều năm như vậy, sao không hiểu tính toán của người này, lập tức ánh mắt như điện nhìn qua, hắn lạnh giọng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Trong lời nói ẩn ẩn uy hiếp không chút che dấu.

"......" Lý Thanh im lặng, "Cậu đừng nói cũng giống tôi muốn phủng cậu ta nha?"

Không biết bị từ gì trong lời Lý Thanh chọc tới, sắc mặt Ninh Tiềm Viễn lập tức lạnh xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác nhìn Lý Thanh, rất giống một con chó con bảo vệ đồ ăn: "Cậu dám động cậu ấy một chút thử xem!"

"......"

Mẹ ôi, lão tử không cách nào giao lưu cùng hùng hài tử cậu.

"Vậy cái tán kia của cậu là có ý gì?" Lý Thanh quyết đoán bỏ qua đề tài này, bất quá anh cũng không từ bỏ, xoay người ngồi trên sô pha ở văn phòng muốn hóng chuyện hóng chuyện.

"Tay run. Cậu kêu bộ marketing từ từ đã." Lần nữa cúi đầu nhìn thoáng qua tư liệu trên máy tính, Ninh Tiềm Viễn đứng lên đắc ý cười cười, rốt cuộc vẫn để hắn tìm được!

Hắn không để ý nước đọng lạnh lẽo trên hạ thân, nghiêng thân đi đến phòng nghỉ, "Cậu gọi điện thoại cho Lý đạo, lát nữa tôi muốn đi nhìn đoàn phim một cái."

"Cái gì? Cậu đi đoàn phim《 phong thiên 》 làm chi? Một nhà đầu tư như cậu đột nhiên chạy tới không phải dọa người sao?" Lý Thanh liếc nhìn tư thế kỳ quái của Ninh Tiềm Viễn kinh ngạc nói.

"Kêu cậu làm thì làm đi." Trong phòng nghỉ Ninh Tiềm Viễn đầy mặt kích động thay quần áo, hắn đắc ý hừ cười hai tiếng, tính kế còn dám tính kế lên người ông chủ công ty mình?

Để hắn đến dạy người tên Khanh Vân phương thức ôm đùi chính xác.

Tắm rửa, hảo hảo mân mê mình một phen, lại cầm máy sấy đơn giản thổi cho mình kiểu tóc, Ninh Tiềm Viễn soi gương, lúc này mới vừa lòng đi ra ngoài.

Chờ lát nữa tôi còn không hù chết cậu!

Không biết trong lòng Ninh Tiềm Viễn đang tự diễn muốn chết, Lý Thanh ngồi bên ngoài chờ đến nhàm chán, anh lại click mở cái video thịnh thế mỹ nhan kia nhìn, khi anh sắp không nhịn được thè lưỡi muốn liếm, hai ngón tay dài kẹp di động trong tay anh, lấy nó đi mất.

Lý Thanh vừa nhấc đầu, đã bị tạo hình của Ninh Tiềm Viễn làm kinh ngạc chết khiếp: "Ngọa tào, cậu hôm nay rốt cuộc trúng gió gì, đột nhiên muốn đi đoàn phim, còn mặc thành tao khí như vậy?"

Quả thật tao khí, đã vào thu, Ninh Tiềm Viễn chỉ mặc lên người bộ áo thun màu đen hơi mỏng, cổ áo mở thật lớn, vải vóc cực mỏng đem đường cong duyên dáng và cơ bắp trên người hắn phác hoạ ra hết.

Nửa người dưới là quần jean màu xám đậm đầy lỗ, hiện ra hai cái đùi vừa lớn lại thẳng.

Kiểu tóc cũng không phải vuốt ngược cứng nhắc lúc trước, tỏa ra thanh xuân dào dạt.

Nam nhân ba mươi mấy tuổi mặc thành tao như vậy, giống như trước khi lui vòng làm người không chịu nổi.

"Hôm nay tôi tan tầm sớm, à, Khanh Vân là nghệ sĩ công ty chúng ta, chắn sạch sẽ những thứ xã giao ngổn ngang bên người cậu ta cho tôi." Nói đến đây, nội tâm Ninh Tiềm Viễn có chút không vui, vật nhỏ này dám lên kế hoạch bò lên giường mình, thấy mình không phản ứng, vạn nhất đi tìm người khác sao giờ?

Không được không được! Nói gì hôm nay cũng phải vớt y đến bên cạnh mình.

Ninh Tiềm Viễn cứ như vậy cả người tản ra hormone một đường đi ra ngoài, hai cô gái trước sân khấu nhìn thấy, lập tức khiếp sợ mở to mắt, theo sau hai tay che mặt không tiếng động thét chói tai: "A a a, lúc trước nhận lời mời đến Thịnh Thế, chính là vì có thể nhìn thấy gương mặt này của Thánh Thượng mỗi ngày, cậu xem hôm nay, tôi hoảng hốt cảm thấy Thánh Thượng chúng ta đã trở lại a a!"

Bởi vì sau khi xuất đạo nhân vật Ninh Tiềm Viễn diễn đa số là Hoàng Thượng, thánh minh, bạo ngược, đủ loại đều diễn qua, cho nên fans hắn thích gọi hắn là Thánh Thượng, sau khi hắn trở thành ông vua không ngai giới giải trí, cách gọi Thánh Thượng càng phù hợp với Ninh Tiềm Viễn.

Có lẽ vì Ninh Tiềm Viễn đột nhiên tránh bóng, qua 5 năm, fans hắn vẫn mỗi ngày nhón chân mong chờ, hy vọng một ngày nào đó Thánh Thượng của bọn họ trở lại.

Bởi vì thế, Weibo đã yên lặng lâu của Ninh Tiềm Viễn bất ngờ cho người ta điểm tán, nháy mắt đánh thức nhóm "Ái phi" của hắn.

"Chị em chú ý! Thánh Thượng chúng ta trở về, hôm nay vậy mà cho điểm tán, mau đi xem có phải đã lật thẻ bài của ai không!"

"Ngọa tào, đây coi như việc vui mới? Minh tinh này cũng là Thịnh Thế? Tôi nhớ rõ khoảng thời gian trước Thịnh Thế hạ đại lực phủng người kêu Bạch Hi Ngôn đúng không?"

"Thánh thượng thật cho điểm tán a a! Má ơi, Khanh Vân lớn lên cũng quá đẹp, biểu cảm kiêu ngạo này thật đáng yêu, muốn......"

"emmm, chỉ có một mình tôi cảm thấy nguy cơ sao? Dựa vào nhan sắc này phải làm chính cung nương nương hay yêu phi họa quốc a?"

Bởi vì một điểm tán, dũng mãnh vào trang chủ Khanh Vân lại thêm một nhóm người.

Đối phong ba mình đưa tới không hề hay biết.

Ninh Tiềm Viễn lái xe tới đoàn phim, nội tâm hạnh phúc đến muốn bạo phát.

Y nhìn thấy mình sẽ có phản ứng gì? Trắng trợn tỏa ra kinh hỉ hay giống lúc trước dục cự còn nghênh*?

(*): muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Não bổ đến cảnh Khanh Vân như chim nhỏ nép vào ngực mình, Ninh Tiềm Viễn đang lái xe quả thực muốn bay lên.

Ninh Tiềm Viễn vừa bước vào đoàn phim, liền tạo thành một trận rối loạn không lớn không nhỏ. Trong đoàn phim không khỏi có fans của hắn, nhỏ giọng hét lên tại chỗ, mấy phó đạo cũng không khỏi chạy tới, không nói chuyện khác, hiện tại Ninh Tiềm Viễn là tổng giám đốc Thịnh Thế, nhà đầu tư lớn nhất đoàn phim, bọn họ sao có thể không trịnh trọng.

"Không cần khẩn trương." Ninh Tiềm Viễn rụt rè phất phất tay, hắn nhìn đến Khanh Vân đang đóng phim, nhất thời hai mắt sau kính râm sáng ngời, "Tôi chỉ đến xem thôi."

Nói xong bước chân nhìn như chậm rãi kỳ thật vội vàng đi qua.

Suất diễn Khanh Vân cho dù tăng hơn một chút, nhưng vẫn rất ít, đến bây giờ đã chụp không sai biệt lắm.

Hiện tại chụp một tuồng kịch, Khanh Vân lên sân khấu trận diễn đầu -- ở trong hồi ức của nhân vật chính.

Nhân vật chính trong 《 phong thiên 》 là đồ đệ của Lăng Hoa Tiên Quân, gã đối Lăng Hoa nhụ mộ lại sợ hãi, Lăng Hoa là khích lệ lớn nhất trong nhân sinh của gã, cũng là bóng ma vĩnh viễn không biến mất trong lòng gã.

Nhưng trận diễn này chỉ là một hình ảnh đơn giản, hình ảnh trong hồi ức của nhân vật chính, đã muốn cho Lăng Hoa vừa ra trận liền biểu hiện ra hoàn toàn tuấn mỹ phiêu dật nhân vật này, lại muốn biểu hiện ra mâu thuẫn và giãy giụa của nhân vật chính.

Nghiêm túc mà nói, đây là khảo nghiệm kỹ thuật diễn của nhân vật chính Bạch Hi Ngôn, mà không phải Khanh Vân, y chỉ cần phóng xuất ra khí tràng, sau đó đẹp đẹp đẹp là được.

Nhưng, sau khi trải qua trận biến khéo thành vụng kia, lúc Bạch Hi Ngôn diễn cùng Khanh Vân, hoàn toàn không bảo trì được tu dưỡng diễn viên của mình.

Gã NG* rất nhiều lần, lúc này đang thừa nhận Lý đạo gào thét: "Cậu cần diễn là nhụ mộ! Nhụ mộ cậu hiểu không? Tâm tình cậu tuy rằng mâu thuẫn, nhưng bây giờ cậu còn chưa biết chân tướng, chỉ mơ hồ có chút dự cảm không tốt, hiện giờ cậu vẫn ủng hộ Lăng Hoa, hiểu không?"

(*):NG là "No Good". Đó là những cảnh quay hỏng, phải quay lại.

Lý đạo rống xong, cũng cảm thấy có chút mệt, ông hướng giữa sân phất phất tay: "Trước nghỉ ngơi một chút, Khanh Vân cậu vì tạo hình cầm chén trà móp méo lâu như vậy cũng mệt, xuống dưới nghỉ một chút."

"Dạ dạ, đạo diễn, tôi hiểu." Bạch Hi Ngôn ngoan ngoãn trả lời, nhưng con ngươi buông xuống lại càng ngày càng đen tối.

Khanh Vân đi tới, cầm ly rót ly nước, vừa quay đầu liền nhìn thấy nam nhân bị đoàn phim vây quanh như tổ ông sao vây quanh ông trăng, thị lực tốt giúp Khanh Vân dễ dàng xuyên thấu qua khe hở đám người thấy rõ ngũ quan nam nhân.

Khóe miệng y nháy mắt hiện ra một nụ cười lạnh.

Mà Ninh Tiềm Viễn bị đám người vây quanh cầu ký tên lại tràn đầy nôn nóng, hắn nhìn fans đem mình vây kín không kẽ hở, yên lặng mà phóng thích khí lạnh.

Các người vây quanh tôi, y mẹ nó làm sao thấy được tư thế oai hùng của tôi a!

Còn lại đều là nhân viên đoàn phim vây quanh Ninh Tiềm Viễn, làm ầm ĩ một lát liền phân tán rời đi.

Ninh Tiềm Viễn ho nhẹ một tiếng, trong lòng yên lặng chờ mong phản ứng của Khanh Vân, hắn nghĩ, chờ Khanh Vân đi tới gần, hắn nhất định phải rụt rè tiếp rụt rè, cao ngạo tiếp cao ngạo, tuyệt đối không thể để lộ chuyện mấy ngày nay mình đều nghĩ đến y!

Rốt cuộc, tiếng bước chân chậm rãi đến gần, Ninh Tiềm Viễn cưỡng chế độ cung bên khóe miệng, làm bộ lạnh nhạt nhìn di động.

Người đi tới trước người Ninh Tiềm Viễn, gọi: "Ninh tổng......"

Thanh âm này vang lên, Ninh Tiềm Viễn liền cảm thấy có chút không đúng, thanh âm Khanh Vân sẽ không ôn nhu như vậy, tiếng y luôn mát lạnh, nhưng phương thức cắn chữ như mang theo một chút cổ vận(?), cho nên âm cuối câu nhân khác thường.

Vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên không phải Khanh Vân, mà là diễn viên diễn cùng y. Tâm Ninh Tiềm Viễn "Loảng xoảng" một tiếng rơi xuống. Hắn theo bản năng nhìn lại Khanh Vân, chỉ thấy người này ngồi trên ghế dựa, rũ mặt xuống chơi di động, nửa điểm lực chú ý cũng không phân cho mình.

Môi mỏng nhấp lại nhấp, Ninh Tiềm Viễn mới khắc chế không hiện ra một độ cung ủy khuất.

"Ninh tổng, tôi đã ngưỡng mộ anh từ lâu, kỳ thật...... Tôi vẫn luôn là fans của anh, anh diễn......" Bởi vì thiết lập của Ninh Tiềm Viễn cho tới nay vẫn luôn cao lãnh, Bạch Hi Ngôn mới không nhận ra tâm tình hắn hạ xuống.

Kỳ thật thời điểm nhìn thấy Ninh Tiềm Viễn đến, trong lòng Bạch Hi Ngôn có chút mừng thầm, Ninh Tiềm Viễn ở đoàn phim nhìn thấy Khanh Vân sẽ có phản ứng gì? Gã đột nhiên cảm thấy lúc trước thả ra tin Khanh Vân Lăng diễn Hoa Tiên Quân rất đúng, để y từ trên cao rơi xuống càng thảm không phải sao?

Tâm tình Ninh Tiềm Viễn không vui, giương mắt nhìn Bạch Hi Ngôn, lạnh nhạt nói: "Cậu đem biểu tình này để diễn thì tốt hơn."

Nghe vậy, Bạch Hi Ngôn ngừng một cái nhỏ đến không thể phát hiện, tiếp theo vui vẻ nói: "Dạ, đa tạ Ninh tổng chỉ điểm!"

Uyển chuyển nói thêm hai câu, Bạch Hi Ngôn lưu loát rời đi, trên mặt gã còn treo sự vui sướng khi được thần tượng chỉ điểm, như hoàn toàn không nghe được trào phúng trong lời Ninh Tiềm Viễn.

Căn bản không chú ý biểu tình của Bạch Hi Ngôn, tâm Ninh Tiềm Viễn lại nhắc lên, hắn phát hiện Khanh Vân bưng một chén nước đi tới chỗ hắn.

Ninh Tiềm Viễn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hắn nghĩ, nếu Khanh Vân cho hắn chén nước này, hắn liền hào phóng tha thứ việc vô lễ lúc trước của y, miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu lưu lại bên người hắn.

Khanh Vân chậm rãi đến gần, Ninh Tiềm Viễn cúi đầu đã thấy được góc áo phiêu dật của y, trái tim trong lồng ngực gần như nhảy tới cổ họng, bên tai Ninh Tiềm Viễn cũng không ức chế được đỏ lên.

Hắn thậm chí hơi hơi cúi người về phía trước, nghĩ kỹ nên duỗi tay nào tiếp nhận nước.

Nhưng mà, vào một khắc hắn chuẩn bị duỗi tay, Ninh Tiềm Viễn nhìn thấy, góc áo màu trắng xoa mũi chân mình, Khanh Vân cứ như vậy đi qua trước mặt hắn, phảng phất chỉ là đi ngang qua một cọng cỏ ven đường......

Tay vươn ra của Ninh Tiềm Viễn cứng lại rồi, hắn rắc rắc quay đầu, nhìn Khanh Vân bưng một chén nước, chậm rãi ngồi xổm xuống đút cho một con chó lưu lạc chạy vào đoàn phim......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương