Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi
-
Chương 67: Chua xót
“Chào mấy dì!” Lục Diệp hướng về phía mấy người phụ nữ chơi mạt chược kia, lộ ra vẻ cực kỳ nhiệt tình lại ấm áp tươi cười, “Các dì đều là bạn bè của dì Trần ạ, chơi ở nhà của chúng tôi đừng có khách sáo làm gì ạ.”
Mấy lão bà nhìn thấy Lục Diệp, tức khắc sắc mặt đều thay đổi.
Các bà vừa mới còn đang nói xấu Lục Diệp, không ngờ tới lúc này Lục Diệp giờ liền xuất hiện trước mặt.
Chuyện này thật là xấu hổ nói không nên lời mà.
Thế là mấy quân bài đều bị làm loạn hết.
Bài có thể ăn, mấy người kia cũng thả ra ngoài hết.
Trần Thục Diệp thấy thế, lập tức hiểu Lục Diệp là muốn nói rõ chính mình xấu hổ, vì thế bà ta lập tức tiến lên một bước, giả mù sa mưa mà nói: “Lục Diệp, con không phải về tìm đồ sao? Một khi đã như vậy, vậy mau lên lầu tìm đi, đừng làm lỡ chuyện khách của dì nữa.”
Làm khách?
Đây là thái độ mà khách nên có hay sao?
Lục Diệp không mắc bẫy Trần Thục Diệp, cô khoanh tay trước ngực, thanh sắc cực kỳ bình thản mà nói: “Dì à, dìi cũng thật là, nếu kêu bạn bè tới nhà của tôi chơi, vậy dì cũng nên chuẩn bị chút đồ ăn chiêu đãi chứ. Làm khách mà khô khan như thế, sao được chứ?”
Cô vừa nói như thế, ngược lại nghe ra là do Trần Thục Diệp không đúng.
Tuy rằng không rõ ràng lắm Lục Diệp đến tột cùng muốn giở trò gì nhưng Trần Thục Diệp lại cũng chỉ có thể làm theo. Bà ta lập tức tới nhà bếp chuẩn bị trà bánh, lúc đi còn ba bước hai lần quay đầu lại, như là sợ Lục Diệp lại sẽ dùng cái cách nào mà ngáng chân mình vậy.
Mà lúc Trần Thục Diệp không ở đó, Lục Diệp cũng thật sự ngoan ngoãn dị thường, cơ hồ không có bất cứ hành động nào.
Trần Thục Diệp bưng trà nóng ra tới, Lục Diệp liền bước lên, “Dì a, dì lớn tuổi rồi, việc tiếp đãi khách này sao có thể để dì làm được? Hay là để cho con đi……” Nói xong, liền giành lấy trà bánh trong tay Trần Thục Diệp.
Trong khay của Trần Thục Diệp là bốn ly hồng trà trân quý mới pha, còn làm một đĩa trái cây nhỏ.
Lục Diệp đoán chừng Trần Thục Diệp nhất định sẽ chuẩn bị mấy thứ này đó, khóe miệng không khỏi lén gợi lên một tia mỉm cười.
“Không sao đâu, để dì làm là được rồi.”
Lục Diệp như vậy, Trần Thục Diệp trong lòng liền rất mơ hồ.
Bà ta thật sự không nghĩ ra Lục Diệp rốt cuộc muốn làm cái gì! Nhưng trực giác Trần Thục Diệp cho thấy Lục Diệp nhất định là sắp làm gì đó khiến mình không thoải mái à!
Trần Thục Diệp giành lấy khay, thu về tay mình. Lục Diệp chính là cố ý giành lấy, một bên giành một bên đi hướng bàn mạt chược.
Chờ tới gần bàn mạt chược, Lục Diệp nhẹ buông tay, liền lùi một bước.
Trần Thục Diệp theo quán tính, không khỏi đem khay hồng trà cùng với trái cây rơi xuống hết. May mắn là trà không có văng trúng người khác, nhưng đĩa trái cây trái cây lại bay vào mặt một vị thái thái.
Bà ta tuy rằng ăn mặc có chút quê mùa, nhưng trên mặt hẳn là mấy thứ đồ trang điểm xa xỉ. Mà giờ phút này, trên mặt trắng bệch kia dính một mảnh dưa hấu màu đỏ tươi rói, bộ dáng thoạt nhìn buồn cười biết bao.
Tình hình xảy ra thình lình như vậy, những lão bà đó cũng không ngồi chung quanh bàn mạt chược nữa, Một vài người đứng ở một bên, không thể tin mà nhìn Lục Diệp.
Lục Diệp thuận thế kinh ngạc nói: “Dì à, dì sao có thể như vậy được…… Dì cho dù ghen ghét các dì khác, cũng không nên độc ác như thế……”
Trần Thục Diệp quả thực không thể tin được.
Này nhất định là vừa ăn cướp vừa la làng đây mà?
Trần Thục Diệp chỉ vào Lục Diệp, lạnh lùng nói: “Lục Tư Tiêu, rõ ràng chuyện này chính là do mày cố ý! Mày giờ lại còn không biết xấu hổ mà quay lại trách tao?”
Lục Diệp cúi đầu, vâng vâng dạ dạ mà nói: “Phải…… Dì à, con biết con không phải con ruột dì, cho nên từ nhỏ dì đã thiên vị với Lăng Tuyết…… Nhưng con tuy rằng không gọi dì là mẹ, nhưng con vẫn luôn rất tôn trọng dì mà. Dì xem, dì có khách đến, con rất nỗ lực mà chiêu đãi đó. Nhưng con thật sự không nghĩ tới, dì sẽ như vậy…… Dì à, nếu dì thật sự muốn trách con, vậy dì cứ trách đi. Con không có sao đâu.”
Lục Diệp rất nhanh liền tiến vào nhân vật.
Khụ khụ, nhưng cô vẫn có chút quá mức “liếc mắt đưa tình”.
Mấy người ngoài cuộc ở một bên không rõ ràng lắm tình huống, nhưng nghe Lục Diệp nói như thế, trong lòng đã có chút bất giác mà thiên về Lục Diệp.
Vì thế, những phụ nữ đó đem tầm mắt dừng lại trên người Trần Thục Diệp còn mang theo lời chất vấn.
Hơn nữa các bà cũng bắt đầu hoài nghi những lời nói trước đây của Trần Thục Diệp.
Không thể không nói, kỹ thuật diễn của Lục Diệp quá xuất sắc. Chỉ cần cô muốn, lúc nào cũng đều có thể tích tụ nước mắt.
Hiện tại thoạt nhìn Lục Diệp trông thật đáng thương cực độ.
Trần Thục Diệp nhìn bộ dáng này của Lục Diệp như muốn nổi điên lên. Đặc biệt bà ta vừa xoay đầu, chung quanh chính là ánh mắt chất vấn của các bà bạn mình.
“Lục Tư Tiêu, mày không được nói hươu nói vượn nơi đây!”
Lục Diệp chính là muốn diễn đến cùng “Dì à, con thật sự không có, dì phải tin con.”
Kỹ thuật diễn siêu cấp của Lục Diệp đại bùng nổ, Trần Thục Diệp bất luận giải thích như thế nào cũng đều có vẻ như cực kỳ vô lực tái nhợt. Bà ta đột nhiên tức giận vô cùng, liền cho Lục Diệp một bạt tai.
Lục Diệp cũng đã sớm biết bà ta sẽ như vậy, cho nên hơi hơi nghiêng người.
nhưng vẫn để sát tới một chút.
“Dì à, sao dì lại……”
“Được lắm Lục Tư Tiêu, nếu mày nói mày tôn trọng tao. Vậy tao đây sẽ dạy bảo mày thay cho mẹ mày!”
Bàn tay Trần Thục Diệp đang sắp rơi xuống lần nữa, Lục Diệp đột nhiên bắt được cô tay bà tay. Thực mau, đôi tay tay bắt lấy tay Trần Thục Diệp, vẻ mặt thấy chết không sờn mà nói: “Dì à, dì đánh con đi!”
Cô tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng sức tay vẫn ngăn cản tay của Trần Thục Diệp tay.
Cô với Trần Thục Diệp biết, nhưng người ngoài lại không biết.
Mà đang ở lúc này, cửa liền truyền đến một trận quát chói tai, “Các người đang làm gì vậy?!”
Ngay cổng lớn Lục gia, Lục Kiến Nghiệp đứng ở phía sau Chiến Đình Kiêu. Ông ta nhìn thấy mấy người phụ nữ trong phòng, còn có gì mà bàn mạt chược, trên mặt đất lung tung chướng khí mù mịt, Lục Diệp cùng Trần Thục Diệp lại cơ hồ đang đánh nhau. Lục Kiến Nghiệp vốn dĩ rất bất mãn, nhưng để khiến ông ta bộc nổ mạnh, tuyệt đối là do Chiến Đình Kiêu đang ở một bên.
Chiến Đình Kiêu là ai?!
Anh ta chính là đối tượng mà ai ai cũng đều muốn nịnh bợ trên toàn bộ thành phố Hải Vân!
Mà hiện tại, Chiến Đình Kiêu thế nhưng lại xuất hiện ở trước cửa nhà Lục gia ông ta?
Lục Kiến Nghiệp tâm tình liền tốt hẳn, ông ta một lòng cho rằng, người này là đối tượng người người đều muốn nịnh nọt nhất định là tới tìm mình.
Ừm, không sai, nhất địnhlà vậy!
Lục Kiến Nghiệp gần đây vừa hay có một dự án mà ông ta cho là khá tốt trong kế hoạch công ty, một khắc ông ta vừa nhìn thấy Chiến Đình Kiêu kia, tức khắc liền xem Chiến Đình Kiêu là tri kỷ mình.
Ông ta cảm thấy Chiến Đình Kiêu nhất định là không biết từ nơi nào nghe ông ta có dự án trù bị, cho nên đặc biệt tới tìm mình.
Vì thế lúc ở cửa, Lục Kiến Nghiệp cực kỳ nhiệt tình mà tự mình tiếp đón Chiến Đình Kiêu vào.
Nhưng ông ta như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi vào nhà hình ảnh khó coi như vậy lại khiến cho Chiến Đình Kiêu bắt gặp được.
“Cái kia…… Chiến tiên sinh, thật ngại qua khiến anh chê cười, anh ngồi xuống đây trước, tôi xử lý việc nhà một chút.”
Ánh mắt Chiến Đình Kiêu cao thâm khó đoán, anh thoáng nhìn về phía Lục Diệp, lúc sau không nhanh không chậm mà ngồi trên sô pha.
Lục Kiến Nghiệp tuy rằng có chút tức giận, nhưng thái độ đối với Trần Thục Diệp vẫn rất tốt. Ông ta đi đến trước mặt Trần Thục Diệp nói: “Bà nhanh thu dọn trước một chút đi.”
Trần Thục Diệp gật đầu, lập tức liền rời đi.
Lục Kiến Nghiệp tầm mắt tức khắc dừng lại ở Lục Diệp, vừa nhìn đến Lục Diệp, ông ta bèn chau mày lại gắt gao “Lại là chuyện tốt mày làm! Lục Tư Tiêu, mày còn về làm gì nữa?!”
Lục Diệp cười lạnh.
Cho dù cô đã sớm tưởng tượng ra các cảnh tượng khi mình trở về, nhưng thời điểm thật sự gặp được, trong lòng cô vẫn không khỏi chua xót nhói đau.
Mấy lão bà nhìn thấy Lục Diệp, tức khắc sắc mặt đều thay đổi.
Các bà vừa mới còn đang nói xấu Lục Diệp, không ngờ tới lúc này Lục Diệp giờ liền xuất hiện trước mặt.
Chuyện này thật là xấu hổ nói không nên lời mà.
Thế là mấy quân bài đều bị làm loạn hết.
Bài có thể ăn, mấy người kia cũng thả ra ngoài hết.
Trần Thục Diệp thấy thế, lập tức hiểu Lục Diệp là muốn nói rõ chính mình xấu hổ, vì thế bà ta lập tức tiến lên một bước, giả mù sa mưa mà nói: “Lục Diệp, con không phải về tìm đồ sao? Một khi đã như vậy, vậy mau lên lầu tìm đi, đừng làm lỡ chuyện khách của dì nữa.”
Làm khách?
Đây là thái độ mà khách nên có hay sao?
Lục Diệp không mắc bẫy Trần Thục Diệp, cô khoanh tay trước ngực, thanh sắc cực kỳ bình thản mà nói: “Dì à, dìi cũng thật là, nếu kêu bạn bè tới nhà của tôi chơi, vậy dì cũng nên chuẩn bị chút đồ ăn chiêu đãi chứ. Làm khách mà khô khan như thế, sao được chứ?”
Cô vừa nói như thế, ngược lại nghe ra là do Trần Thục Diệp không đúng.
Tuy rằng không rõ ràng lắm Lục Diệp đến tột cùng muốn giở trò gì nhưng Trần Thục Diệp lại cũng chỉ có thể làm theo. Bà ta lập tức tới nhà bếp chuẩn bị trà bánh, lúc đi còn ba bước hai lần quay đầu lại, như là sợ Lục Diệp lại sẽ dùng cái cách nào mà ngáng chân mình vậy.
Mà lúc Trần Thục Diệp không ở đó, Lục Diệp cũng thật sự ngoan ngoãn dị thường, cơ hồ không có bất cứ hành động nào.
Trần Thục Diệp bưng trà nóng ra tới, Lục Diệp liền bước lên, “Dì a, dì lớn tuổi rồi, việc tiếp đãi khách này sao có thể để dì làm được? Hay là để cho con đi……” Nói xong, liền giành lấy trà bánh trong tay Trần Thục Diệp.
Trong khay của Trần Thục Diệp là bốn ly hồng trà trân quý mới pha, còn làm một đĩa trái cây nhỏ.
Lục Diệp đoán chừng Trần Thục Diệp nhất định sẽ chuẩn bị mấy thứ này đó, khóe miệng không khỏi lén gợi lên một tia mỉm cười.
“Không sao đâu, để dì làm là được rồi.”
Lục Diệp như vậy, Trần Thục Diệp trong lòng liền rất mơ hồ.
Bà ta thật sự không nghĩ ra Lục Diệp rốt cuộc muốn làm cái gì! Nhưng trực giác Trần Thục Diệp cho thấy Lục Diệp nhất định là sắp làm gì đó khiến mình không thoải mái à!
Trần Thục Diệp giành lấy khay, thu về tay mình. Lục Diệp chính là cố ý giành lấy, một bên giành một bên đi hướng bàn mạt chược.
Chờ tới gần bàn mạt chược, Lục Diệp nhẹ buông tay, liền lùi một bước.
Trần Thục Diệp theo quán tính, không khỏi đem khay hồng trà cùng với trái cây rơi xuống hết. May mắn là trà không có văng trúng người khác, nhưng đĩa trái cây trái cây lại bay vào mặt một vị thái thái.
Bà ta tuy rằng ăn mặc có chút quê mùa, nhưng trên mặt hẳn là mấy thứ đồ trang điểm xa xỉ. Mà giờ phút này, trên mặt trắng bệch kia dính một mảnh dưa hấu màu đỏ tươi rói, bộ dáng thoạt nhìn buồn cười biết bao.
Tình hình xảy ra thình lình như vậy, những lão bà đó cũng không ngồi chung quanh bàn mạt chược nữa, Một vài người đứng ở một bên, không thể tin mà nhìn Lục Diệp.
Lục Diệp thuận thế kinh ngạc nói: “Dì à, dì sao có thể như vậy được…… Dì cho dù ghen ghét các dì khác, cũng không nên độc ác như thế……”
Trần Thục Diệp quả thực không thể tin được.
Này nhất định là vừa ăn cướp vừa la làng đây mà?
Trần Thục Diệp chỉ vào Lục Diệp, lạnh lùng nói: “Lục Tư Tiêu, rõ ràng chuyện này chính là do mày cố ý! Mày giờ lại còn không biết xấu hổ mà quay lại trách tao?”
Lục Diệp cúi đầu, vâng vâng dạ dạ mà nói: “Phải…… Dì à, con biết con không phải con ruột dì, cho nên từ nhỏ dì đã thiên vị với Lăng Tuyết…… Nhưng con tuy rằng không gọi dì là mẹ, nhưng con vẫn luôn rất tôn trọng dì mà. Dì xem, dì có khách đến, con rất nỗ lực mà chiêu đãi đó. Nhưng con thật sự không nghĩ tới, dì sẽ như vậy…… Dì à, nếu dì thật sự muốn trách con, vậy dì cứ trách đi. Con không có sao đâu.”
Lục Diệp rất nhanh liền tiến vào nhân vật.
Khụ khụ, nhưng cô vẫn có chút quá mức “liếc mắt đưa tình”.
Mấy người ngoài cuộc ở một bên không rõ ràng lắm tình huống, nhưng nghe Lục Diệp nói như thế, trong lòng đã có chút bất giác mà thiên về Lục Diệp.
Vì thế, những phụ nữ đó đem tầm mắt dừng lại trên người Trần Thục Diệp còn mang theo lời chất vấn.
Hơn nữa các bà cũng bắt đầu hoài nghi những lời nói trước đây của Trần Thục Diệp.
Không thể không nói, kỹ thuật diễn của Lục Diệp quá xuất sắc. Chỉ cần cô muốn, lúc nào cũng đều có thể tích tụ nước mắt.
Hiện tại thoạt nhìn Lục Diệp trông thật đáng thương cực độ.
Trần Thục Diệp nhìn bộ dáng này của Lục Diệp như muốn nổi điên lên. Đặc biệt bà ta vừa xoay đầu, chung quanh chính là ánh mắt chất vấn của các bà bạn mình.
“Lục Tư Tiêu, mày không được nói hươu nói vượn nơi đây!”
Lục Diệp chính là muốn diễn đến cùng “Dì à, con thật sự không có, dì phải tin con.”
Kỹ thuật diễn siêu cấp của Lục Diệp đại bùng nổ, Trần Thục Diệp bất luận giải thích như thế nào cũng đều có vẻ như cực kỳ vô lực tái nhợt. Bà ta đột nhiên tức giận vô cùng, liền cho Lục Diệp một bạt tai.
Lục Diệp cũng đã sớm biết bà ta sẽ như vậy, cho nên hơi hơi nghiêng người.
nhưng vẫn để sát tới một chút.
“Dì à, sao dì lại……”
“Được lắm Lục Tư Tiêu, nếu mày nói mày tôn trọng tao. Vậy tao đây sẽ dạy bảo mày thay cho mẹ mày!”
Bàn tay Trần Thục Diệp đang sắp rơi xuống lần nữa, Lục Diệp đột nhiên bắt được cô tay bà tay. Thực mau, đôi tay tay bắt lấy tay Trần Thục Diệp, vẻ mặt thấy chết không sờn mà nói: “Dì à, dì đánh con đi!”
Cô tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng sức tay vẫn ngăn cản tay của Trần Thục Diệp tay.
Cô với Trần Thục Diệp biết, nhưng người ngoài lại không biết.
Mà đang ở lúc này, cửa liền truyền đến một trận quát chói tai, “Các người đang làm gì vậy?!”
Ngay cổng lớn Lục gia, Lục Kiến Nghiệp đứng ở phía sau Chiến Đình Kiêu. Ông ta nhìn thấy mấy người phụ nữ trong phòng, còn có gì mà bàn mạt chược, trên mặt đất lung tung chướng khí mù mịt, Lục Diệp cùng Trần Thục Diệp lại cơ hồ đang đánh nhau. Lục Kiến Nghiệp vốn dĩ rất bất mãn, nhưng để khiến ông ta bộc nổ mạnh, tuyệt đối là do Chiến Đình Kiêu đang ở một bên.
Chiến Đình Kiêu là ai?!
Anh ta chính là đối tượng mà ai ai cũng đều muốn nịnh bợ trên toàn bộ thành phố Hải Vân!
Mà hiện tại, Chiến Đình Kiêu thế nhưng lại xuất hiện ở trước cửa nhà Lục gia ông ta?
Lục Kiến Nghiệp tâm tình liền tốt hẳn, ông ta một lòng cho rằng, người này là đối tượng người người đều muốn nịnh nọt nhất định là tới tìm mình.
Ừm, không sai, nhất địnhlà vậy!
Lục Kiến Nghiệp gần đây vừa hay có một dự án mà ông ta cho là khá tốt trong kế hoạch công ty, một khắc ông ta vừa nhìn thấy Chiến Đình Kiêu kia, tức khắc liền xem Chiến Đình Kiêu là tri kỷ mình.
Ông ta cảm thấy Chiến Đình Kiêu nhất định là không biết từ nơi nào nghe ông ta có dự án trù bị, cho nên đặc biệt tới tìm mình.
Vì thế lúc ở cửa, Lục Kiến Nghiệp cực kỳ nhiệt tình mà tự mình tiếp đón Chiến Đình Kiêu vào.
Nhưng ông ta như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi vào nhà hình ảnh khó coi như vậy lại khiến cho Chiến Đình Kiêu bắt gặp được.
“Cái kia…… Chiến tiên sinh, thật ngại qua khiến anh chê cười, anh ngồi xuống đây trước, tôi xử lý việc nhà một chút.”
Ánh mắt Chiến Đình Kiêu cao thâm khó đoán, anh thoáng nhìn về phía Lục Diệp, lúc sau không nhanh không chậm mà ngồi trên sô pha.
Lục Kiến Nghiệp tuy rằng có chút tức giận, nhưng thái độ đối với Trần Thục Diệp vẫn rất tốt. Ông ta đi đến trước mặt Trần Thục Diệp nói: “Bà nhanh thu dọn trước một chút đi.”
Trần Thục Diệp gật đầu, lập tức liền rời đi.
Lục Kiến Nghiệp tầm mắt tức khắc dừng lại ở Lục Diệp, vừa nhìn đến Lục Diệp, ông ta bèn chau mày lại gắt gao “Lại là chuyện tốt mày làm! Lục Tư Tiêu, mày còn về làm gì nữa?!”
Lục Diệp cười lạnh.
Cho dù cô đã sớm tưởng tượng ra các cảnh tượng khi mình trở về, nhưng thời điểm thật sự gặp được, trong lòng cô vẫn không khỏi chua xót nhói đau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook