39927.

“Tiểu Thất....” Lục Sâm đập tan tia hy vọng của cô ấy, “anh hôm qua ở bệnh viện chụp X-quang đã phát cho bác sĩ bên Thụy Sĩ xem rồi, bác sĩ đã cho câu trả lời rõ ràng, cho dù anh bây giờ đi Thụy Sĩ làm phẫu thuật cắt bỏ chân, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cũng chỉ có thể là 20%, mà...cho dù anh may mắn là 20% đó, phẫu thật thành công rồi, biến chứng sau phẫu thuật, vẫn có thể lấy đi tính mạng!”

Tiểu Thất sững sờ, hoàn thoàn không thể đón nhận sự thực này, “không phải là 30% sao, làm sao mà như thế này....làm sao có thể....”

“Vì vậy...anh đã không tính làm phẫu thuật rồi” Lục Sâm nắm lấy tay của Tiểu Thất nhẹ nhàng hôn một cái lên mu bàn tay của cô, “anh cũng hỏi qua nác sĩ rồi, nếu như duy trì điều trị, anh vẫn có thể có thời gian nửa năm...nếu như đã không thể giấu diếm em nữa, vậy thì anh đâu cũng không đi, cho dù có chết...anh cũng muốn chết ở quê hương mình....”

“Không!” Tiểu Thất nghe đến từ “chết”, dường như sụp đổ, “anh sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không chết được!”

Ánh mắt Lục Sâm thê lương nhìn Tiểu Thất

“Tiểu Thất....”

“Em không muốn nghe, em không muốn nghe!”

Lục Sâm bình tĩnh nắm lấy đôi tay của cô đang che tai lại bỏ xuống, sắc mặt vẫn bình thản, dương như không phải là đang nói về chuyện của bản thân mình, “Tiểu Thất, nếu như em bây giờ đến nghe cũng không muốn nghe rồi, thật sự đến lúc đó em phải làm sao tiếp nhận được? Nha đầu ngốc, đừng ngốc nữa!”

Cả người Tiểu Thất đờ đẫn ra

Cả một ngày hôm đó, Tiểu Thấy tận mắt chứng kiến dáng vẻ đau khổ khi Lục Sâm phát bệnh, giây phút phát bệnh, sắc mặt anh đau khổ kinh khủng, toàn thân đều co rúm lại thành hình dạng con tôm, toàn thân đều run lẩy bẩy, trên người phút chốc toát ra một tâng lớp mồ hôi lạnh

Tiểu Thất hoàn toàn bị sợ hãi thành ngớ ngẩn rồi, “Lục Sâm, Lục Sâm anh đừng hù dọa em. Bác sĩ! Bác sĩ nhanh đến à!”

Sau khi bác sĩ đến, anh ấy lập tức bị đẩy vào trong phòng cấp cứu

Ngay lập tức thì, một loạt hành động cấp cứu

Tiểu Thất đứng sững sờ trước cánh cửa phòng cấp cứu, chỉ cảm thấy khắp người đều lạnh đến tận xương

Và đứng cùng cô chờ đợi bên ngoài cánh cửa phòng cấp cứu, còn có Lục mẫu

Sắc mặt của bà không có tốt hơn Tiểu Thất, hai người họ đều căng thẳng cơ thể run rẩy cả lên

Thời gian ở tại một thời điểm nào đó thật sự dài đằng đẵng như thế này

Cũng không biết chờ đợi thời gian bao lâu, bác sĩ mới đẩy cánh cửa phòng cấp cứu ra, Tiểu Thất và Lục mẫu dương như cùng lúc tiến đến vây lại, “bác sĩ, Lục Sâm làm sao rồi?”

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, sắc mặt nặng nề, “tạm thời không có nguy kịch nữa, nhưng tình trạng bệnh của người bệnh đã chuyển biến trầm trọng, nếu như không nhanh chóng tiếp nhận điều trị, sợ rằng bất cứ lúc nào đều có thể sẽ nguy kịch đến tính mạng, người nhà các vị vẫn là sớm chuẩn bị trước tâm lý thì tốt hơn”

Chuẩn bị tâm lý!

Những từ này dường như tiếng sấm hãi hùng vậy, đánh xuống đỉnh đầu của Tiểu Thất, khiến co phút chốc không có động tĩnh nữa

Lục Sâm....

Trong lòng của cô Lục Sâm không gì không thể làm, làm sao có thể.....

Trong khi cô sững sờ ở đó, hộ lý đã đẩy Lục Sâm từ trong phòng cấp cứu đi ra, Tiểu Thất nhìn về hướng Lục Sâm, Lục Sâm nằm trên chiếc giường bệnh đơn, sắc mựt trắng bệt, đôi mắt nhắm nghiền

Lục mẫu cơ thể chóng váng

Hai nười mở to đôi mắt nhìn chằm chằm hộ lý đẩy Lục Sâm đến phòng theo dõi bệnh nặng

Phòng theo dõi bệnh nặng không cho phép người nhà bệnh nhân được vào trong, Tiểu Thất và Lục mẫu đều bị chặn lại ở bên ngoài, hai người đều là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nguy kịch như thế của Lục Sâm, sợ hãi khiến sắc mặt của hai người trắng bệt, khắp người mất lực

Ai cũng không nói gì

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lục mẫu cuối cùng hoàn hồn lại một chút. Bà nhìn về hướng đang trông ngóng trước cửa phòng bệnh của Tiểu Thất, mím chặt lại môi, “Tiểu Thất, bác có thể nói chuyện với cháu không?”

“Nói chuyện? Nói cái gì ạ?”

“Nói chuyện của Lục Sâm!”

Tiểu Thất ngơ ngác nhìn về hướng của Lục mẫu

“Ở đây không phải là noi để nói chuyện, có thể cùng bác ra ngoài nói không?”

Lục mẫu nói xong, xoay người rời khỏi hành lang. Tiểu Thất nhìn theo bóng hình của Lục mẫu, lại nhìn vào trong phòng bệnh của Lục Sâm, cắn môi, bước đi theo Lục mẫu

Đi ra khỏi tòa nhà, ánh nắng bên ngoài thoáng chốc chiếu rội đến

Nhưng ánh mặt trời cũng không thể khiến hai người bọn họ cảm thấy ấm áp hơn

Sau cùng, Lục mẫu ngồi trên một chiếc ghế dài trên bãi cỏ trong bệnh viện, nhìn thấy Tiểu Thất theo sau, bà vỗ vỗ vị trái ghế bên cạnh mình, “ngồi đi”

Tiểu Thất thành thành thật thật ngồi xuống

“Bác.....”

“Cháu đừng nói gì trước, trước hết nghe bác nói được không?”

Tiểu Thất cắn lấy đôi môi, nhẹ nhàng gật đầu, cô có dự cảm, Lục mẫu muốn nói với cô, khẳng định không phải là chuyện tốt đẹp gì

“Tiểu Thất, bệnh tình của Lục Sâm cháu cũng nhìn thấy rồi” Lục mẫu khuôn mặt mãn mệt mỏi, xoa xoa nhẹ khuôn mặt cứng đơ nói, “tình trạng thế này của nó, tiếp tục không nhận phẫu thuật, cơ bản sẽ không có tuổi thị quá dài để sống....bác sáng sớm hôm nay đã khuyên nó cùng bác trở về Thụy Sĩ, nhưng lại bị nó từ chối rồi”

Tiểu Thất nắm chặt lấy ngón tay

Lục mẫu bỗng nhiên nhìn hướng về Tiểu Thất, “cháu biết nó tại sao lại từ chối không?”

Tiểu Thất ngơ ngác nhìn Lục mẫu, “Lục Sâm nói với cháu tỷ lệ phẫu thuật thành công không cao....”

“Đúng, nhưng đó chỉ là một trong những lý do mà thôi, ngoài ra còn một nguyên nhân càng quan trọng hơn, đó là bởi vì cháu!”

“Bởi vì cháu?”

“Không sai!” Lục mẫu cười khổ sở nói, “Lục Sâm nó không yên tâm cháu, con trai của bác bác hiểu rõ, nó là lo lắng cháu vừa mới biết bệnh tình của nó, còn không có kịp để tiếp nhận sự thật, thì phải đối mặt với cuộc phẫu thuật của nó. Bởi vì tỷ lệ thành công của phẫu thuật...đích thực rất thấp, nó lo lắng nếu như nó phẫu thuật không thành công, nó không chịu được một loạt công kích này, vì vậy mới lựa chọn tiếp nhận điều trị bảo tồn”

Tiểu Thất cắn chặt lấy đôi môi

Ánh mắt của Lục mẫu chớp chớp tuôn rơi nước mắt, “nó.....trước đây tiếp nhận điều trị bảo tồn, mà lại không đi Thụy Sĩ, lưu lại bên cạnh cháu, chính là bởi vì hàng ngày ở bên cạnh cháu, khiến cháu nhìn thấy nó phát bệnh, nhìn thấy nó chịu giày vò, như thế cháu sẽ tiếp nhận để có chuẩn bị tâm lý sự ra đi của nó, như vậy thì, cho dù đến một ngày nó ra đi rồi, cháu cũng sẽ không đón nhận không nổi”

“Bác....”

“Tiểu Thất, bác biết yêu cầu của bác đối với cháu mà nói rất khó khăn, nhưng bác cầu xin cháu, cháu khuyên Lục Sâm đi Thụy Sĩ điều trị được không, tỷ lệ phẫu thuật thành công là không cao, nhưng rốt cuộc vẫn là có một tia hy vọng sống, nó như thế này kéo dài, đợi tế bào ung thư lan truyền đến khắp cơ thể, thì chỉ còn đợi chết thôi” Lục mẫu nắm chặt lấy tay của Tiểu Thất, “Tiểu Thất, cháu xem như bác cầu xin cháu đó, cháu khuyên Lục Sâm đi Thụy Sĩ đi, lúc này cũng chỉ có lời của cháu nó có thể nghe thôi”

“Cháu khuyên qua rồi...cháu nói cháu sẽ cùng anh ấy đi Thụy Sĩ, nhưng anh ấy không đồng ý....”

Nước mắt của Lục mẫu lại rơi xuống, “Tiểu Thất, cháu biết Lục Sâm tại sao không đồng ý không?”

Cô không biết!

Đầu của cô hai ngày hôm nay đã chịu côn kích quá nhiều, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ

“Tại sao ạ?”

“Vẫn là bởi vì cháu” Lục mẫu nước mắt từng dòng từng dòng rơi xuống, “Tiểu Thất, đợi lần này Lục Sâm tỉnh lại rồi, cháu lại đi khuyên khuyên nó, chỉ cần cháu nói cháu không đi cùng nữa, nó nhất định sẽ đồng ý thôi!”

“Tại...sao ạ?”

Tại sao Lục Sâm sẽ không đồng ý cho cô đi cùng?

“Bởi vì nó không muốn để cháu nhìn thấy sự đau khổ và thảm hại của nó” Lục mẫu là thật sự quá hiểu rõ Lục Sâm, bà nắm thật chặt tay Tiểu Thất, “Tiểu Thất, nếu như cháu thật sự muốn vì Lục Sâm tốt hơn, xem như bác cầu xin cháu đó, cháu để nó yên tâm tiếp nhận điều trị được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương