Tiểu Thất cầm chặt cốc trong tay, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên đó.

Nếu như thật sự không còn tình cảm, thật sự đã quyết định không có bất kỳ liên quan gì nữa, chắc chắn sẽ đem những đồ liên quan tới cô ném hết đi, nhưng Lục Sâm lại không làm vậy, điều này muốn nói rõ việc gì đây!

Trái tim của Tiểu Thất“ bịch bịch ” loạn nhịp đập, cô nắm chặt chạm lấy ngực, với cùng hồi hộp.

Với đã rất lâu không được nhìn thấy Lục Sâm rồi.

Không biết……Lục Sâm không có cô ớt bên mấy ngày hôm nay có thấy không thích ứng hay không, có thấy…hối hận vì đã đề cập chia tay với cô hay không?

Tiểu Thất đặt cốc xuống.

Cô đi tới cạnh bên ghế bàn làm việc, phòng làm việc của Lục Sâm rất lớn, ghế làm việc cũng rất rộng, Tiểu Thất nhẹ nhàng ngồi lên trên.

Trên ghế vẫn còn vương vấn chút hơi tích của Lục Sâm, Tiểu Thật dựa vào bên trên, ngửi mùi hương thơm quen thuộc có một chút cảm giác như được Lục Sâm ôm vào lòng.

Cô cười khổ cực.

Bây giờ cô đã rơi vào kết quả phải dùng vật thay cho người rồi sao

“Lục Sâm……”

Cô thầm thì nói ra cái trên đó, chỉ cảm giác trong tim vừa đắng vừa ngọt, giống như lọ gia vị bị đánh đổ vậy, nói không ra được hương vị là gì.

Tiểu Thất cúi đầu.

Đột nhiên——

Ánh mắt với dừng lại ở ngăn kéo bàn làm việc, ngăn kéo mở một khoảng trống nhỏ, có một góc của tờ giấy bị lộ ra ngoài, Tiểu Thất tò mò, vừa có ý định mở ngăn kéo xem.

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.

Tiếng bước chân có vẻ gấp vội, hình như có người đang vội tới thì phải.

Tiếp theo đó là tiếng cửa bị mở ra.

Tiểu Thất vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Tiêu Lăng ngồi yên tĩnh trên ghế xe lăn, sau lưng anh là Triệu Đào.

Tiểu Thất đã rất nhiều ngày chưa nhìn thấy Lục Sâm rồi, bây giờ nhìn thấy anh khoé mắt bỗng cay cay.

“Lục Sâm ……”

Không gặp mặt không sao, vừa gặp mặt cô mới phát hiện, coi nhớ anh tới điên cuồng.

Một ngày không gặp giống như ba năm, cô có cảm giác như là mình đã rất nhiều năm không được gặp anh rồi.

“Lục Sâm ……”

Nhìn kỹ, Tiểu Thất mới phát hiện, tình trạng tinh thần cửa Lục Sâm tương đối không tốt, tình hình của anh xem ra còn xấu hơn cả cô,sắc mặt rất âm u đen tối, đứng cách xa như vậy nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.Từ trước tới giờ anh là một người không đeo kính nhưng bây giờ lại đeo một cặp kính đen, nhưng……mặc dù có đeo kính cũng không thể che đi được những đường mạch máu đỏ trong mắt của anh.

Vốn cặp kính của anh đặc biệt đen, đặc biệt sáng, cũng đặc biệt ấm áp.

Nhưng bây giờ, đôi mắt dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu đỏ dày đặc, khiến anh trông đặc biệt mệt mỏi, con nữa……mới có ba ngày không gặp, khuôn mặt anh đã gầy đi trông thấy, bộ quần áo véc vốn rất vừa vặn trên người, nhưng bây giờ lại có chút rộng thùng thình.

“Lục Sâm, anh gầy đi rồi!”

Ánh mắt lục sâm bỗng trở nên đăm chiêu hơn.

Anh từ từ đẩy xe đi vào trong phòng làm việc, cúi mắt xuống muốn để người khác nhìn không ra được tầm tình, quay đầu ra lệnh cho Triệu Đào, “Đóng cửa lại, trong nửa tiếng không được để ai vào!”

Triệu Đào nhìn Tiểu Thất rồi lại nhìn Lục Sâm, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, rời khỏi văn phòng và đóng cửa lại.

Lục Sâm hít sâu, thu lại những cảm giác mà mình đang có, lại một lần nữa nhìn Tiểu Thất, ánh mắt đã không còn bất kỳ biến động nào nữa.

“Cô tới để làm gì? “

Cô tới…...để làm gì?

Một câu nói làm cho Tiểu Thất như rơi xuống vực, cô kinh ngạc thất thần từ trên ghế trong phòng làm việc đứng dậy, chân tay không biết nên để ở đâu nữa, nhìn vào thấy đặc biệt gò bó bất an,“Lục Sâm……em tới để gặp anh, em … …”

Lục Sâm ngắt lời của cô, cau mày nhìn cô, “Tôi nghe anh trai cô nói cô nhập viện? ”

Đây được gọi là quan tâm cô không?

Tiểu Thất bắt đầu hồi hộp hơn, hoảng loạn lắc đầu nói, “ Không sao……em đã không có chuyện gì nữa gì,chỉ là thiếu dưỡng khí bị ngất thôi……”nói xong, Tiểu Thất cẩn thận nhìn Lục Sâm một cái,băn khoăn hỏi,“Lục Sâm, anh đang ……quan tâm tới em sao?”

“Không phải!”Sắc mặt Lục Sâm không có bất kỳ biểu cảm gì trả lời,“ Tiêu tiểu thư, tôi đã nói rồi, đừng có ôm bất kỳ những mộng tưởng nào về những chuyện không thực tại nữa, nếu như hai chúng ta đã chia tay rồi,đối với tôi mà nói cần phải có sự tôn trọng, đó chính là đừng có làm phiền tới cuộc sống của đối phương. Cô bị bệnh cũng được, thiếu dưỡng khí cũng được, thật ra đối với tôi mà nói không có bất kỳ mối quan hệ nào, tôi chỉ là lo sợ cô bị bệnh do sau khi hai chúng ta chia tay cô nghĩ quẩn, nếu như vậy, lương tâm của tôi sẽ không yên được mà thôi!”

Nụ cười trên môi Tiểu Thất bỗng cứng ngắc xuống.

Lục Sâm nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này, nhìn thấy sự thay đổi ba ngày hôm nay của cô, trong tâm rất đau, nhưng, có cài lời nói tàn nhẫn vẫn không thể không nói ra, “Cô tới tìm tôi có việc gì không, nếu như không có việc gì mời đi cho, tôi vẫn còn chưa ăn cơm trưa, đợi ăn cơm trưa xong tôi còn phải tiếp tục bàn giao công việc!”

Trước kia Tiểu Thất nhìn thấy Lục Sâm tàn nhẫn với những người phụ nữ khác, trong tim vẫn thấy có thích thú, may mà cô là bạn gái của anh, nếu không thì Lục Sâm khẳng định sẽ như thế lạnh như băng đối với cô.

Nhưng bây giờ, vừa mới vạch đường phân cách, anh đã bắt đầu đối với cô như vậy rồi.

Mới có ngắn ngủi thời gian vài ngày.

Sao lại có thể biến hóa nhanh tới như vậy.

Đàn ông……

Qủa nhiên vô tình hơn so với phụ nữ mà.

Khóe mắt Tiểu Thất đỏ lừ,“Lục Sâm……Em chỉ là muốn tới gặp anh, thật ra anh không muôn chia tay với em có đúng không, anh nhìn anh mấy ngày hôm nay tiều tụy nhiều đến như vậy……”

“Tiêu tiểu thư!Tôi chứng nhận, nhưng ngày qua tôi đã gầy đi rất nhiều. Nhưng xin lỗi không có liên quan gì tới cô, cô cũng biết, tập đoàn Phong Hoa đều do tôi quản lý, cho nên có rất nhiều hạng mục đều tự tay tôi sắp xếp, cho nên bàn giao công việc đương nhiên rất khổ cực, nhưng ngày gần đây công ty của chúng tôi hôm nào cũng phải làm việc mười mấy giờ đồng hồ, tiều tụy hơn là điều bình thường!”

Không thể!

Khẳng định là anh đang lừa cô.

Tiểu Thất cắn chặt môi,nhịn không để nước mắt rơi xuống, chỉ vào cốc trên bàn làm việc,“Thế cái kia thì sao, nếu như thật sự anh đã quên em rồi, tại sao vẫn còn không đem cái cốc này ném đi! “

Lục Sâm nhìn vào chiếc cốc trên bàn, trầm tư một khoảng lặng.

Anh đặc biệt dặn dò bảo vệ không được để Tiểu Thất đi vào đây, cho nên cũng không nghĩ rằng Tiểu Thất sẽ xông thẳng vào văn phòng.

Mà chiếc cốc này……tự nhiên cũng không hề có sự chuẩn bị trước.

Đây là chiếc ảnh duy nhất có hình anh và Tiểu Thất, anh……không nỡ vất đi.

“Không còn gì để nói nữa phải không?Lục Sâm, em biết anh nói chia tay là không thành tâm !”

Lục Sâm định thần lại, anh đẩy chiếc ghế văn phòng sang một bên, từ trên bàn làm việc nhấc chiếc cốc lên, sau đó……không đắn đo gì vất vào thùng rác !

“Lục Sâm!”

Nước mắt mà Tiểu Thất cố kìm nén, cuối cùng cũng không chịu nổi khống chế rơi xuống. Cô gần như một phản xạ đi ngăn hành động của Lục Sâm, nhưng, động tác của cô xa hơn không nhanh bằng Lục Sâm, khi cô vẫn chưa kịp chạm vào tay của Lục Sâm, chiếc cốc đã rơi vào trong thùng rác rồi.

Tiểu Thất giữ nguyên nửa người bất độnh, nhìn vào chiếc cốc trong thùng rác, nước mắt lăn thành giọt cứ thế thi nhau rơi xuống.

“Bụp——”

Tiếng nứt vụn của chiếc cốc khi rơi vào thùng rác, cô nghe thấy, lại cảm giác như tiếng vỡ của trái tim cô vậy.

Cô ngẩn người nhìn chiếc cốc, quay đầu cứng ngắc, lại ngẩn người nhìn Lục Sâm,“Tại vì sao……”

“Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, nếu không tôi cũng quên mất còn đồ vậy này tôi vẫn lưu lại !” Lục Sâm nắm chặt bánh đẩy của xe lăn, những sợi dây thần kinh trên bàn tay nổi lên rõ rệt, nét mặt lại tỏ ra bình thản đến lạ, anh nhìn chiếc cốc và nói nhỏ,“ May sao mấy ngày hôm nay tôi bận việc, Đình Đình cũng không có thời gian tới văn phòng của tôi, nếu không cô ấy mà nhìn thấy chắc trong tâm sẽ rất khó chịu.”

“Lục Sâm……”

“Tiêu tiểu thư, nếu như không có việc gì, mời cô đi cho.”

“Em không !”

Tiểu Thất rạp tới phía xe lăn, ôm chặt eo Lục Sâm, khóc không thành hình, “ Đừng đi! Lục Sâm cư cho là em cầu xin anh, anh đừng đi có được không, nếu như……nếu như anh cảm thấy Triệu Đình Đình tốt hơn, không sao cả……Thế thì hai người bọn anh qua lại……hai người sẽ phát hiện, chia cách mười năm, hai người bọn anh sớm đã trở nên không còn thân thiết đối phương như trước nữa, em sẽ để yên cho hai người yêu nhau, nếu như hai người hạnh phúc……em sẽ chúc phúc cho hai người, nếu như hai người không hạnh phúc……vậy anh hãy quay lại có được không, quay trở lại bên em!”

“……Lục Sâm, em không thể không có anh, anh không thể đối với em tàn nhẫn như vậy, sau khi để em được thưởng thức vị ngọt ngào của tình yêu lại đẩy em xuống tận cùng địa ngục, anh không thể đối với em tàn nhẫn như vậy được, bây giờ em chỉ có một yêu cầu như vậy với anh thôi, đừng rời xa, cầu xin anh đừng rời xa nơi đây……”

Ánh mắt của Lục Sâm ở vị trí mà Tiểu Thất không nhìn thấy tràn ngập bi thương.

Khi Tiểu Thất ngẩng đầu lên trước một giây, anh đã hồi phục lại vẻ lãnh lùng.

“Lục Sâm……”

“Tiêu tiểu thư, mời em ……đừng để bản thân mình xấu hổ tới như vậy!”

Tiểu Thất thấy cứng đờ người!

Lục Sâm vô nại cười, đẩy chiếc xe lăn ra xa khỏi Tiểu Thất, “Vốn không muốn nói những lời quá làm tổn thương tới người khác, nhưng nếu như em cứ đắm chìm không chịu tỉnh như thế này, tôi chỉ có thể tần nhẫn một chút! Tiêu tiểu thư, cho là em có muốn làm người dự bị, cũng cần phải xem bạn gái của tôi có để ý hay không, Tôi có thể khẳng định nói với em, tôi và Đình Đình là thật lòng yêu thương, cho dù mười năm có qua rồi, nhưng giữa chúng tôi vẫn có cùng tiếng nói không hề thay đổi! Còn nữa ……lùi một vạn bước đề nói, nếu như tôi và Đình Đình có chia tay một lần nữa, tôi cũng chắc chắn nói với em một việc, tôi không thể nào ở bên em được!”

Tiểu Thất ngẩn người nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Tại vì sao……”

“Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, đạo lý này tôi nghĩ chắc rất nhiều người đều hiểu! ”

Cỏ cũ!

Anh lại có thể nói cô là cỏ cũ?

Tiểu Thất không dám tin lùi ra sau hai bước, cô phảng phất như lần đầu nhìn thấy anh vậy, trong mắt chỉ toàn sự xa lạ, lắc đầu liên tục, “ Không! Anh không phải là Lục Sâm ……Lục Sâm em quen không giống như anh thế này, anh ấy từ trước tới giờ vẫn ôn hòa và ấm áp, giống như ánh nắng vậy, anh không phải là anh ấy ……”

Lục Sâm cười tàn nhẫn,“Đừng ngốc nữa, người đàn ông khi nói chuyện yêu đương với em đương nhiên sẽ thuận theo em, chi a tay rồi sao còn có thể như vậy được nữa? Tiêu tiểu thư, đừng mơ mộng nữa, chúng ta chia tay cũng đã là chuyện của thực tại, em nếu như rộng lượng một chút, tôi vẫn còn có thể nhớ tới những gì tốt đẹp trước kia của em! Nhưng em thật sự không phải là một cô nương thông minh, tới mức độ nảy rồi mà vẫn còn mặt dày dính chặt không rời, em có biết không, sau khi chia tay, người đàn ông ghét nhất là người phụ nữ bám dính không chịu từ bỏ!”

Tiểu Thất cứ vậy lùi về phía sau, lùi tới khi chạm vào tường, không còn đường lùi nữa.

“Nhanh chóng đi đi, vừa nãy Đình Đình có gọi điện cho tôi rồi, chút nữa cô ấy sẽ tới công ty thăm tôi, nếu như nhìn thấy em ở đây, sợ là sẽ không vui vẻ gì, cho nên em tốt nhất nên đi sớm đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương