Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi
-
C1: Sống như kẻ say
“Anh có nhà không?”
“Không có!”
“Anh có xe không?”
“Không có!”
“Tài khoản của anh có trên bảy con số không?”
“Không!”
“Anh có việc làm không? Tiền lương mỗi năm được bao nhiêu?”
“Không có!”
Tiêu Tình vuốt tay, cười khinh bỉ, rồi xách túi đứng dậy, sau đó xé nát tờ hôn ước thành nghìn mảnh ngay trước mặt Tần Hạo.
Tần Hạo ngơ ngác nhìn cô ta, trong lòng bỗng nhiên tức giận vô cùng.
Đây có còn là cô bạn gái, tình đầu, thanh mai trúc mã trong trí nhớ của anh không vậy?
Đây có còn là vị hôn thê mà mình lưu luyến không rời trong những năm tháng chiến đấu ở thế giới ngầm hắc ám kia không?
Tại sao cô ta lại trở nên thực dụng, tuyệt tình thế này?
“Cái gì cũng không có thì anh còn đến tìm tôi làm gì? Sao tôi có thể lấy loại nghèo rớt mồng tơi như anh được chứ? Haha, ra chỗ khác chơi đi!”
Tiêu Tình ném vài tờ tiền xuống, thanh toán, rồi kiên quyết xoay người, kiêu căng bước đi.
Nhìn theo bóng hình xinh đẹp đó, lòng Tần Hạo đau như cắt, đến nỗi không thể thở được.
Trong quán cà phê cũng có không ít người, bọn họ đều nhìn Tần Hạo với ánh mắt coi thường, tất cả đều khinh bỉ nhìn cái tên khố rách áo ôm, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này.
“Haha, vất vả chờ đợi tám năm, mãi mới đến ngày công thành danh toại rồi quyết định lui về ở ẩn để quay về gặp cô ta, chẳng ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này!”
Tần Hạo đi ra khỏi quán cà phê như người mất hồn, giữa đường lớn, anh bước đi như cái xác không hồn, anh không biết hiện giờ bản thân nên đi đâu, phải làm gì.
Anh vốn là đội trưởng của chiến đội Long Thần mạnh nhất Hoa Hạ, chiến đấu vì đất nước suốt bao nhiêu năm. Hiện giờ, anh từ bỏ thân phận kia, trở về Trung Hải, khát vọng được sống một cuộc sống bình thường với cô gái có hôn ước với mình – cô cả nhà họ Tiêu, nhưng không ngờ, lòng người đã đổi thay.
Không biết đã đi được bao lâu, trời tối dần, Tần Hạo đi đến một con phố đầy rẫy những quán bar, anh nhìn sang bên cạnh theo bản năng.
“Quán bar Dạ Sắc”.
Tần Hạo đột nhiên rất muốn uống say, nên anh đi vào trong.
Dưới ánh đèn mờ ảo là những đôi nam nữ đang say mèm, âm nhạc mang chút đau buồn như có ma lực khiến người ta quên đi mọi thứ phiền não.
“Cho tôi một ly loại mạnh nhất đi!”, Tần Hạo đi đến gần quầy bar rồi nói.
“Được, vậy tôi sẽ cho anh một ly ‘Sống như kẻ say’ nhé!”
Người điều chế rượu là một cô nàng rất có khí khái, dường như có thể nhìn thấu tâm sự của khách hàng.
“ ‘Sống như kẻ say’ à? Haha, tên này hay thật!”
Tần Hạo cầm ly cốc tai đã được điều chế xong, uống thẳng một hớp, một cảm giác cay nóng bỗng bao trùm lấy đầu lưỡi anh, như thiêu đốt đến tận ngực.
“Kích thích, cho tôi một ly nữa đi!”
Hành động của Tần Hạo thu hút không ít sự chú ý, “Sống như kẻ say” là món át chủ bài của quán bar này, người hiểu rượu đều biết.
Hơn nữa, giá cả của nó cũng không thấp.
Nhưng những người nốc từng ly một như Tần Hạo thì cũng hiếm gặp.
Nhìn đã biết là một người tới để say.
Mà những người kiểu này không chỉ có mỗi Tần Hạo.
Ở một góc của quán bar, có hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang uống thả cửa.
Một người trong đó nhìn vô cùng ngây thơ, giống kiểu người không thường đến những nơi thế này. Cô gái này mặc bộ váy liền màu xanh ngọc nhạt, khác hẳn phong cách mát mẻ lộ liễu của các cô gái còn lại.
Một người khác nhìn trưởng thành hơn, áo khoác trắng, váy Sheath đen, thân hình đầy đặn, đường cong chữ S, mái tóc dài mượt, cần cổ trắng mịn, nhìn như một chú thiên nga kiêu ngạo!
“Nào, cạn ly!”, cô gái áo trắng cầm một chai rượu lên, cụng ly với cô gái bên cạnh rồi nốc ừng ực, nhìn cũng rất phóng khoáng.
“Chị, chị đừng uống nữa, say đấy!”
Lâm Vũ Nghi nhìn dáng vẻ đau khổ của chị mình, trong lòng không nỡ.
Lâm Vũ Hân đẩy bàn tay đang định cướp rượu của Lâm Vũ Nghi ra, lắc đầu nói: “Say thì càng tốt, say có thể giải tỏa được mọi nỗi sầu!”
“Say thì sẽ không buồn nữa à? Được, em uống cùng chị. Chị muốn say đúng không? Vậy hai chúng ta cùng say!”
Lâm Vũ Nghi biết vì sao chị gái mình lại đau khổ như vậy.
Chị gái bị dòng họ ép phải lấy một người đàn ông mà chị không yêu để cứu vãn lấy sản nghiệp của dòng họ.
Người đàn ông kia lại nắm điểm yếu của bố bọn họ.
Vì nhà họ Lâm, vì bố, Lâm Vũ Hân chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nỗi đau đớn phát ra từ nội tâm này, người bên cạnh không thể hiểu được. Lâm Vũ Nghi hận không thể chịu đựng nỗi đau khổ đó thay cho chị gái mình, nhưng đáng tiếc, cô ấy còn nhỏ, đừng nói người ta không muốn, Lâm Vũ Hân cũng càng không nỡ.
Trong quán bar Dạ Sắc cũng có rất nhiều tên đàn ông bỉ ổi tới chơi gái. Lâm Vũ Nghi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm xã hội, nên không hề biết hai người các cô đã bị người khác theo dõi từ lâu.
Người này có vẻ ngoài đẹp trai, cao to, trắng, gầy. Anh ta cười nham hiểm khiến cho người khác không dám động vào.
Người này vẫy tay.
Phục vụ quán bar bưng đến trước mặt anh ta ba cốc nước hoa quả, sau đó cung kính hỏi: “Anh Vương, anh muốn gọi món gì nữa không ạ?”.
“Thêm một đĩa salad hoa quả nữa!”
“Vâng, anh chờ chút ạ!”
Anh ta đuổi nhân viên phục vụ đi, rồi nhìn xung quanh, sau đó lấy ra hai viên thuốc từ trong túi áo, nhẹ nhàng thả vào hai ly nước quả kia.
Sau đó anh ta để lại một tờ giấy.
Khi nhân viên bưng đĩa salad hoa quả kia tới, “anh Vương” này mới lười biếng nằm ngả ra sau, nói: “Đem chỗ đồ này tặng cho hai người đẹp ở góc kia, nói là tôi mời!”
“Vâng ạ!”
Bên này, Lâm Vũ Hân đã say mèm, Lâm Vũ Nghi thì còn tỉnh táo một chút, cô đã nhìn thấy tờ giấy đó.
“Đặc biệt tặng cho hai người đẹp, tỉnh táo chút nhé, ở đây không an toàn đâu, chú ý bảo vệ bản thân nhé!”
Lâm Vũ Nghi chau mày nhìn khắp nơi, gặp phải ánh mắt của “anh Vương”, anh ta lắc ly nước quả trong tay, mỉm cười.
Lâm Vũ Nghi gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Lâm Vũ Hân thì cầm ly nước uống luôn rồi bị nghẹn, ho sù sụ.
Uống được nửa ly nước quả, Lâm Vũ Nghi nghĩ đến lời cảnh báo trên tờ giấy ban nãy, ở hộp đêm đúng là không an toàn thật, cô ấy bèn đỡ chị gái Lâm Vũ Hân dậy, chuẩn bị rời đi.
Vừa mới đứng dậy thì bỗng thấy đầu óc điên đảo, cả người lại ngã về sô-pha.
Ở một nơi xa, anh Vương này lập tức đứng dậy tiến về phía trước, cố ý lớn tiếng nói: “Em họ, sao em lại say thế này? Đây là bạn học của em à? Anh đưa hai em về nhà nhé!”
Nói rồi, anh ta đỡ hai cô gái dậy, ra khỏi quán bar, nhét hai cô vào một chiếc Audi màu đen rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Tần Hạo đã say đến mức không biết trời trăng gì nữa.
Anh chưa từng say như vậy bao giờ, trong cơn mê man, anh cảm nhận có người đang vỗ vai mình.
Sự cảnh giác theo bản năng khiến Tần Hạo tỉnh táo hơn, anh đẩy tay ra khiến cho người kia sợ hãi.
“Làm gì vậy?”
Nhân viên phục vụ đó bất lực đáp: “Thưa anh, quán bar của chúng tôi sắp đóng rồi, anh có thể thanh toán trước không ạ?”
“Ờ!”
Tần Hạo lấy một tấm thẻ vàng ra, sau khi quẹt thẻ xong thì đi ra khỏi một quán bar, bắt một chiếc taxi.
“Đến khách sạn gần nhất!”
Mơ màng thuê một căn phòng, từ chối lời dẫn đường của nhân viên phục vụ, Tần Hạo mở cửa ra rồi đi vào, khóa cửa luôn, sau đó lảo đảo đi đến chiếc giường lớn và ngã luôn xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook