Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm
-
Chương 40
Cổ tay Nguyên Bảo quả nhiên là bị bầm tím, cô đưa tay chọc chọc, cảm giác hơi đau khiến cô nhíu mày.
"Hộp cơm của cô." Một bàn tay to lớn cầm hộp cơm đưa tơi.
"Cảm ơn..." Nguyên Bảo nhận lấy, ngẩng đầu nhìn nụ cười của Lâm Thiệu Huy, sau đó tròng mắt anh nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô, nhíu lại đôi mày rậm. "Vừa rồi cô bị Minh Kiệt nắm sao?"
"A, không sao." Nguyên Bảo phất phất tay, tùy tiện ngồi lên một cái ghế, hộp cơm vẫn khó ăn như trước, cô không khỏi nhớ lại tài nấu nướng của BOSS, nước miếng bắt đầu tràn ra.
"Đợi cơm nước xong xuôi, tôi bôi thuốc giúp cô, Minh Kiệt cũng thật là, không thể nhẹ một chút được sao."
"Có thể là quá nhập vai." Bình thường, khi diễn viên nhập vào vai diễn, sẽ không làm chủ được sức mạnh của mình, giống như Tiểu mã Ca lúc trước vậy.
Tiểu Mã Ca: Tiểu Mã Ca là vai diễn đặc sắc của Châu Nhuận Phát trong bản sắc anh hùng.
Thiệu Huy cười, cũng không nói gì nữa, Nguyên Bảo nhìn sang Thiệu Huy, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, bình thường minh tinh lớn cũng phải ăn, sau đó có xe đưa đón, nhưng Thiệu Huy không giống với những người khác, anh rất tốt bụng, cũng không có gì là kiêu căng, ở chung với anh rất tốt, ngược lại Minh Kiệt có bộ dạng rất bảnh báo, chính lúc này, cô cảm nhận được ánh mắt của Minh Kiệt, Nguyên Bảo nhìn sang, đúng lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của Minh Kiệt, cô nhanh chóng cúi đầu.
"Chúng ta nhanh chóng quay xong bộ phim này, sau đó hôm nay kết thúc công việc sớm một chút."
Vâng!"
Sau khi ăn xong bữa trưa, mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó chính thức bắt đầu, cảnh quay vào buổi chiều là cảnh của cô, buổi tối cô chỉ có một cảnh, đó là bị đạo diễn cưỡng gian trong nhà mình, buổi chiều trôi qua rất nhanh, các cô Mộng Kỳ quay cũng rất tốt, Nguyên Bảo xem đến mê mẩn, cô thấy bộ phim này sẽ thành công, kiếp trước, thật ra cô cũng rất muốn xem Chân Tử bản Trung, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng phim kinh dị của Trung Quốc đúng là không bằng người ta.
"Lát nữa không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì cô."
"Vâng." Nguyên Bảo nhìn theo hướng ta mình chỉ, khẽ nhíu mà, cô nhìn vẻ mặt đạo diễn nghiêm túc, nếu cô yêu cầu diễn viên đóng thế, đạo diễn nhất định sẽ không đồng ý, cô thở dài, chỉnh sửa tốt trang phục rồi bước vào phân cảnh.
Phân cảnh này, đạo diễn đang thương lượng với Chân tử ở nhà của cô, đạo diễn cưỡng gian Chân Tử mà không quan tâm tới việc cô phản kháng mạnh mẽ. Hôm sau, Viễn Sơn biết được chuẩn bị đi tìm đạo diễn tính sổ, Chân Tử chưa kịp ngăn cản đã bị người trong tổ biên kịch đánh chết.
"Các bộ phận chuẩn bị, Action!"
"’Ring’, tiếng chuông cửa vang lên, Chân Tử từ từ đi lại gần cửa, thấy đạo diễn mặc âu phục đang đứng trước cửa, ánh mắt cô thoáng hiện qua một tia kinh ngạc. "Đạo diễn."
"Tôi có thể vào không?" Không đợi Chân Tử trả lời, đạo diễn đã bước vào.
"Mời ngồi." Cô nhỏ giọng nói, dáng vẻ dịu dàng, đạo diễn cười cười, anh ta tháo cặp kính mắt xuống, sau đó ngồi lên ghế salon. "Chân Tử, lại đây."
"Vâng." Lúc này Chân Tử vẫn vô cùng tôn trọng đạo diễn của mình, cô cẩn thận đi tới, ngồi bên cạnh anh ta.
Sau đó, hai người nói chuyện một lát, lúc này cũng đã muộn, nhưng đạo diễn vẫn không chịu rời đi, anh ta mỉm cười nhìn Chân Tử, trong mắt lóe lên một tia sáng nhạt, hô hấp của anh ta từ từ tăng nhanh, sau đó lại gần Chân Tử, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì lập tức đẩy cô ngã xuống ghế salon.
Nguyên Bảo hít sâu, trừng to mắt nhìn gương mặt tuấn tú của đạo diễn, hiện tại cô có chút không biết nên làm gì, mặc dù đang quay phim, nhưng cô không cách nào nhập vai, đạo diễn cũng không hô dừng, nói cách khác là hai người vẫn phải tiếp tục.
"Chân Tử... cho tôi đi... Chân Tử..." Thiệu Huy điên cuồng hôn cổ của cô, trong miệng lẩm bẩm lời thoại.
Nguyên Bảo hoàn toàn quên phản ứng, Lâm Thiệu Huy lại gần tai cô. "Đọc lời thoại."
Lời thoại...
Hỏng rồi, cô quên hoàn toàn rồi.
Nguyên Bảo cả kinh, mà ngay lúc này, ánh mắt cô liếc tới một bóng dáng màu đen đang đứng cạnh cửa, thân hình người nọ thon dài, gò má tuấn mĩ không thể hiện gì, đôi mắt thâm thúy màu xanh dần chuyển sang lạnh lẽo, trong lòng Nguyên Bảo đột nhiên sinh ra một dòng khí lạnh, lạnh từ đầu tới chân, cũng không để ý đến tình trạng bây giờ, nhanh chóng đẩy Lâm Thiệu Huy trên người ra, ngồi dầy từ trên ghế salon, sống lưng thắng tắp, giống cô học sinh tiểu học trong giờ lên lớp.
"Cắt cắt, sao lại như vậy! Nguyên Bảo, ai cho cô dừng!" Hiện tại tâm tình của đạo diễn vô cùng tệ, Lâm Thiệu Huy nhíu mày, lại phát hiện ánh mắt Nguyên Bảo căn bản không ở đây, nhìn theo ánh mắt của Nguyên Bảo, anh liền nhìn thấy được người đàn ông đó.
Lâm Thiệu Huy cả kinh, tròng mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, người đó có phải là...
Lúc này BOSS lạnh lùng giương môi, anh sửa sang quần áo, từ từ tiến lại gần, những người khác trong đoàn làm phim cũng chú ý tới BOSS, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc, dĩ nhiên là bọn họ biết BOSS, trên thức tế, ít ai không biết tới Ngôn Sóc, anh đã từng rất nổi tiếng trong giới này, hơn nữa còn là một nhân vật truyền kí trong làng giải trí.
Anh không theo nghiệp diễn, nhưng những người dưới trướng của anh sẽ thành thần, từ ‘thần’ này chính là có ý chỉ thần thoại, rất ít người vượt qua, scandal của anh lại càng ít, nhưng kẻ thù lại nhiều không đếm xuể.
"BOSS..." Nguyên Bảo chột dạ cúi đầu, cảm thấy sau này không cần phải ngớ ngẩn nữa, cô có nên suy nghĩ về việc tự bạo cúc hoa.
"Không cần để ý tới tôi, em tiếp tục đi."
Tiếp tục ~~
BOSS, anh có cần phải cười rực rỡ như vậy không, Nguyên Bảo muốn chảy nước mắt, Lão Nhân Gia ở chỗ này còn muốn cô tiếp tục thế nào? Coi như anh không ở đây, cô cũng không dám tiếp tục.
"Chuyện gì vậy?" Đạo diễn cũng mặc kệ là nước mắt của ai, ông chỉ biết bộ phim của mình bị phá rồi, cực kì khó chịu.
BOSS nhướn mi. "Tôi hủy hợp đồng thay cô ấy, phí vi phạm hợp đồng tay sẽ cho người đưa tới, đi thôi." Không đợi Nguyên Bảo nói gì, anh liền kéo cổ tay Nguyên Bảo.
"A... đau..." Nguyên Bảo bị đau kêu một tiếng, anh vừa khéo cấm phải tay bị Minh Kiệt nắm bị thương.
"Sao vậy?" BOSS nhíu mày, sau đó thả lỏng tay mình, nhìn thấy một vòng thâm đen chói mắt trên làn da trắng nõn, cả người anh lạnh đi, Nguyên Bảo vỗ má, không nói gì.
Thật ra thì cô chỉ bị nắm nhẹ một chút, căn bản do da của Nguyên Bảo rất trắng, có chút vết thương sẽ hiện lên vô cùng rõ ràng, bản thân cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng BOSS lại không cho là vậy, anh cảm thấy rất đau lòng, Nguyên Bảo nhà anh được anh được anh chăm sóc vô cùng cẩn thận, không cho cô mất dù chỉ là một sợi tóc, bây giờ thì...
Việc này càng khiến lòng BOSS thêm kiên định, anh hít sâu, nhìn Lý An, cau mày. "Đạo diễn Lý, Nguyên Bảo tôi mang đi trước, bây giờ không có diễn viên phù hợp thì tôi sẽ giúp đỡ, tôi..."
"A... Đạo diễn, vô cùng xin lỗi..." Nguyên Bảo nhón chân che kín miệng BOSS, ngăn lại lời nói tiếp theo của anh, thật là, BOSS ngày càng kỳ cục rồi, không biết hai chữ lễ phép viết thế nào sao? Đúng là quá ngông cuồng, không biết như vậy sẽ bị người khác đâm sau lưng sao?
Nguyên Bảo kéo BOSS đi trên hành lang, rất bất mãn nhìn anh. "Tại sao anh lại tới vào lúc này? Còn nữa lúc nãy tại sao lại nói như vậy? Anh sẽ khiến người khác khó chịu, tại sao anh..."
"Ưm..."
Lời tiếp theo của cô bị nuốt vào, Ngôn Sóc điên cuồng hôn lên môi cô, hình như đang trút giận, bàn tay vòng ra sau bóp nhẹ mông cô một cái, nụ hôn của anh từ từ dời xuống phía dưới, sau đó lại dùng sức cắn một cái lên cổ, Nguyên Bảo rên lên, vị trí đó hình như là nơi Lâm Thiệu Huy hôn lên trong lúc diễn.
"Kim Nguyên Bảo, lá gan của em thật lớn." Bàn tay nâng cằm cô lên, vẻ mặt hiện tại của BOSS không tốt, nếu không phải bây giờ này này không được, anh nhất định sẽ lột da cô.
"Em... em thế nào..." Nguyên Bảo sắp chết đến nơi vẫn mạnh miệng, ánh mắt cô trôi nổi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang bốc hỏa của anh.
"Ha ha..." Tiếng cười trầm thấp rất dễ nghe, nhưng Nguyên Bảo lại thấy lo lắng, rụt đầu lại, hôn lên môi BOSS một cái lấy lòng. "Anh ấy không chạm vào môi em, em thề."
"Những nơi khác thì sao? Như vậy thì tôi lột da em có được không!"
Nguyên Bảo "..."
"Hửm? Sao lại không nói? Hôm nay tôi đến, không biết lại có thể thấy một màn xuất sắc như vậy, tôi đã nói gì? Không cho phép người đàn ông khác đụng vào em!"
"Chủ nghĩa đàn ông." Cô thấp giọng lầm bầm, quay đầu không nhìn vào ánh mắt của BOSS.
"Nói lại một lần nữa." Anh híp con mắt lại, trên tay dùng lực, buộc Nguyên Bảo quay lại nhìn anh. "Đừng cho tôi nhìn thấy lần nữa, hủy bỏ hợp đồng, ngoan ngoãn ở nhà, nếu chán thì tới công ty tôi..."
"Đừng!" Nguyên Bảo hét lớn. "Anh thật quá đáng!" Hai mắt cô đỏ bừng nhìn anh. "Anh không nói đạo lý."
"Tôi không nói đạo lý." Sắc mặt anh lập tức tối sầm. "Tôi còn không nói đạo lý, làng giải trí rất đen tối, tôi không hi vọng bảo bối của tôi gặp phải scandal khó nghe nào."
"Sẽ không đâu." Nguyên Bảo hít sâu. "Phim Kinh dị thôi mà, em diễn nữ quỷ, nữ quỷ, giống như vậy nè..." Cô lấy tóc xuống, để lộ một con mắt trống rỗng nhìn BOSS, sau đó lạnh lùng mở miệng. "Muốn chết lắm sao?"
"Em đi chết đi!" Nhẹ nhàng vỗ đầu Nguyên Bảo, vẻ mặt lại mềm đi không ít, anh cẩn thận kéo tay cô, đặt lên miệng mình thổi thổi. "Đau không?"
"Không đau." Dùng sức lắc đầu, Ngôn Sóc vô cùng thương mình, nhưng Kim Nguyên Bảo cũng không thật sự là nguyên bảo, không có dễ hư như vậy, cô nhón chân lên chủ động hôn BOSS. "A Sóc nhà em nói yêu em, A Sóc quả nhiên là tốt nhất."
"Nói mấy thứ linh tinh." Anh cũng không thấy cảm động. "Ngoan ngoãn về nhà với tôi, nếu tôi lại thấy em quay những thứ đó với người đàn ông khác anh sẽ tức hộc máu."
"Đừng mà." Nguyên Bảo cũng không buông, cô không thích những việc bị bỏ giữa chừng, huống hồ việc vi phạm hợp đồng này thì không tốt lắm, quan trọng nhất là, cô rất thích bộ phim ‘Chân Tử’ này, người trong đoàn làm phim cũng rất tốt.
BOSS không nói gì, hai người lại lâm vào không khí trầm mặc quỷ dị, Ngôn Sóc nhìn Nguyên Bảo chằm chằm, Nguyên Bảo cũng nhìn lại, tròng mắt cô rất sáng, đó là điều trước nay chưa từng có, cô như vậy rất đẹp, cũng khiến Ngôn Sóc đau lòng, anh bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt tóc cô. "Quay xong thì chỉnh lại tóc đi." Nguyên Bảo tóc uốn quả nhiên là đáng yêu nhất.
Tròng mắt cô sáng lên, rất kích động ôm cổ anh. "Anh đồng ý."
"Phải bồi thường cho tôi." Nhìn Nguyên Bảo vui vẻ, anh cũng cười, ôm hông cô. "Lát nữa tôi đóng vai đạo diễn đó."
"Hả?" Nguyên Bảo sững sờ, còn chưa kịp phản ứng. "Anh... muốn diễn vai đạo diễn?"
"Có vấn đề gì sao?" Anh hôn nhẹ lên môi cô. "Tôi không thích người phụ nữ của tôi bị ông già khác đụng vào."
Nguyên Bảo "..." Cùng là ông già mà sao BOSS lại có thể nói như vậy chứ?
Chỉ là cô chưa từng thấy BOSS đóng phim, nhất là vai một tên tiểu nhân bỉ ổi như vậy, trong lòng có chút mong đợi.
"Hộp cơm của cô." Một bàn tay to lớn cầm hộp cơm đưa tơi.
"Cảm ơn..." Nguyên Bảo nhận lấy, ngẩng đầu nhìn nụ cười của Lâm Thiệu Huy, sau đó tròng mắt anh nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô, nhíu lại đôi mày rậm. "Vừa rồi cô bị Minh Kiệt nắm sao?"
"A, không sao." Nguyên Bảo phất phất tay, tùy tiện ngồi lên một cái ghế, hộp cơm vẫn khó ăn như trước, cô không khỏi nhớ lại tài nấu nướng của BOSS, nước miếng bắt đầu tràn ra.
"Đợi cơm nước xong xuôi, tôi bôi thuốc giúp cô, Minh Kiệt cũng thật là, không thể nhẹ một chút được sao."
"Có thể là quá nhập vai." Bình thường, khi diễn viên nhập vào vai diễn, sẽ không làm chủ được sức mạnh của mình, giống như Tiểu mã Ca lúc trước vậy.
Tiểu Mã Ca: Tiểu Mã Ca là vai diễn đặc sắc của Châu Nhuận Phát trong bản sắc anh hùng.
Thiệu Huy cười, cũng không nói gì nữa, Nguyên Bảo nhìn sang Thiệu Huy, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, bình thường minh tinh lớn cũng phải ăn, sau đó có xe đưa đón, nhưng Thiệu Huy không giống với những người khác, anh rất tốt bụng, cũng không có gì là kiêu căng, ở chung với anh rất tốt, ngược lại Minh Kiệt có bộ dạng rất bảnh báo, chính lúc này, cô cảm nhận được ánh mắt của Minh Kiệt, Nguyên Bảo nhìn sang, đúng lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của Minh Kiệt, cô nhanh chóng cúi đầu.
"Chúng ta nhanh chóng quay xong bộ phim này, sau đó hôm nay kết thúc công việc sớm một chút."
Vâng!"
Sau khi ăn xong bữa trưa, mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó chính thức bắt đầu, cảnh quay vào buổi chiều là cảnh của cô, buổi tối cô chỉ có một cảnh, đó là bị đạo diễn cưỡng gian trong nhà mình, buổi chiều trôi qua rất nhanh, các cô Mộng Kỳ quay cũng rất tốt, Nguyên Bảo xem đến mê mẩn, cô thấy bộ phim này sẽ thành công, kiếp trước, thật ra cô cũng rất muốn xem Chân Tử bản Trung, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng phim kinh dị của Trung Quốc đúng là không bằng người ta.
"Lát nữa không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì cô."
"Vâng." Nguyên Bảo nhìn theo hướng ta mình chỉ, khẽ nhíu mà, cô nhìn vẻ mặt đạo diễn nghiêm túc, nếu cô yêu cầu diễn viên đóng thế, đạo diễn nhất định sẽ không đồng ý, cô thở dài, chỉnh sửa tốt trang phục rồi bước vào phân cảnh.
Phân cảnh này, đạo diễn đang thương lượng với Chân tử ở nhà của cô, đạo diễn cưỡng gian Chân Tử mà không quan tâm tới việc cô phản kháng mạnh mẽ. Hôm sau, Viễn Sơn biết được chuẩn bị đi tìm đạo diễn tính sổ, Chân Tử chưa kịp ngăn cản đã bị người trong tổ biên kịch đánh chết.
"Các bộ phận chuẩn bị, Action!"
"’Ring’, tiếng chuông cửa vang lên, Chân Tử từ từ đi lại gần cửa, thấy đạo diễn mặc âu phục đang đứng trước cửa, ánh mắt cô thoáng hiện qua một tia kinh ngạc. "Đạo diễn."
"Tôi có thể vào không?" Không đợi Chân Tử trả lời, đạo diễn đã bước vào.
"Mời ngồi." Cô nhỏ giọng nói, dáng vẻ dịu dàng, đạo diễn cười cười, anh ta tháo cặp kính mắt xuống, sau đó ngồi lên ghế salon. "Chân Tử, lại đây."
"Vâng." Lúc này Chân Tử vẫn vô cùng tôn trọng đạo diễn của mình, cô cẩn thận đi tới, ngồi bên cạnh anh ta.
Sau đó, hai người nói chuyện một lát, lúc này cũng đã muộn, nhưng đạo diễn vẫn không chịu rời đi, anh ta mỉm cười nhìn Chân Tử, trong mắt lóe lên một tia sáng nhạt, hô hấp của anh ta từ từ tăng nhanh, sau đó lại gần Chân Tử, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì lập tức đẩy cô ngã xuống ghế salon.
Nguyên Bảo hít sâu, trừng to mắt nhìn gương mặt tuấn tú của đạo diễn, hiện tại cô có chút không biết nên làm gì, mặc dù đang quay phim, nhưng cô không cách nào nhập vai, đạo diễn cũng không hô dừng, nói cách khác là hai người vẫn phải tiếp tục.
"Chân Tử... cho tôi đi... Chân Tử..." Thiệu Huy điên cuồng hôn cổ của cô, trong miệng lẩm bẩm lời thoại.
Nguyên Bảo hoàn toàn quên phản ứng, Lâm Thiệu Huy lại gần tai cô. "Đọc lời thoại."
Lời thoại...
Hỏng rồi, cô quên hoàn toàn rồi.
Nguyên Bảo cả kinh, mà ngay lúc này, ánh mắt cô liếc tới một bóng dáng màu đen đang đứng cạnh cửa, thân hình người nọ thon dài, gò má tuấn mĩ không thể hiện gì, đôi mắt thâm thúy màu xanh dần chuyển sang lạnh lẽo, trong lòng Nguyên Bảo đột nhiên sinh ra một dòng khí lạnh, lạnh từ đầu tới chân, cũng không để ý đến tình trạng bây giờ, nhanh chóng đẩy Lâm Thiệu Huy trên người ra, ngồi dầy từ trên ghế salon, sống lưng thắng tắp, giống cô học sinh tiểu học trong giờ lên lớp.
"Cắt cắt, sao lại như vậy! Nguyên Bảo, ai cho cô dừng!" Hiện tại tâm tình của đạo diễn vô cùng tệ, Lâm Thiệu Huy nhíu mày, lại phát hiện ánh mắt Nguyên Bảo căn bản không ở đây, nhìn theo ánh mắt của Nguyên Bảo, anh liền nhìn thấy được người đàn ông đó.
Lâm Thiệu Huy cả kinh, tròng mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, người đó có phải là...
Lúc này BOSS lạnh lùng giương môi, anh sửa sang quần áo, từ từ tiến lại gần, những người khác trong đoàn làm phim cũng chú ý tới BOSS, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc, dĩ nhiên là bọn họ biết BOSS, trên thức tế, ít ai không biết tới Ngôn Sóc, anh đã từng rất nổi tiếng trong giới này, hơn nữa còn là một nhân vật truyền kí trong làng giải trí.
Anh không theo nghiệp diễn, nhưng những người dưới trướng của anh sẽ thành thần, từ ‘thần’ này chính là có ý chỉ thần thoại, rất ít người vượt qua, scandal của anh lại càng ít, nhưng kẻ thù lại nhiều không đếm xuể.
"BOSS..." Nguyên Bảo chột dạ cúi đầu, cảm thấy sau này không cần phải ngớ ngẩn nữa, cô có nên suy nghĩ về việc tự bạo cúc hoa.
"Không cần để ý tới tôi, em tiếp tục đi."
Tiếp tục ~~
BOSS, anh có cần phải cười rực rỡ như vậy không, Nguyên Bảo muốn chảy nước mắt, Lão Nhân Gia ở chỗ này còn muốn cô tiếp tục thế nào? Coi như anh không ở đây, cô cũng không dám tiếp tục.
"Chuyện gì vậy?" Đạo diễn cũng mặc kệ là nước mắt của ai, ông chỉ biết bộ phim của mình bị phá rồi, cực kì khó chịu.
BOSS nhướn mi. "Tôi hủy hợp đồng thay cô ấy, phí vi phạm hợp đồng tay sẽ cho người đưa tới, đi thôi." Không đợi Nguyên Bảo nói gì, anh liền kéo cổ tay Nguyên Bảo.
"A... đau..." Nguyên Bảo bị đau kêu một tiếng, anh vừa khéo cấm phải tay bị Minh Kiệt nắm bị thương.
"Sao vậy?" BOSS nhíu mày, sau đó thả lỏng tay mình, nhìn thấy một vòng thâm đen chói mắt trên làn da trắng nõn, cả người anh lạnh đi, Nguyên Bảo vỗ má, không nói gì.
Thật ra thì cô chỉ bị nắm nhẹ một chút, căn bản do da của Nguyên Bảo rất trắng, có chút vết thương sẽ hiện lên vô cùng rõ ràng, bản thân cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng BOSS lại không cho là vậy, anh cảm thấy rất đau lòng, Nguyên Bảo nhà anh được anh được anh chăm sóc vô cùng cẩn thận, không cho cô mất dù chỉ là một sợi tóc, bây giờ thì...
Việc này càng khiến lòng BOSS thêm kiên định, anh hít sâu, nhìn Lý An, cau mày. "Đạo diễn Lý, Nguyên Bảo tôi mang đi trước, bây giờ không có diễn viên phù hợp thì tôi sẽ giúp đỡ, tôi..."
"A... Đạo diễn, vô cùng xin lỗi..." Nguyên Bảo nhón chân che kín miệng BOSS, ngăn lại lời nói tiếp theo của anh, thật là, BOSS ngày càng kỳ cục rồi, không biết hai chữ lễ phép viết thế nào sao? Đúng là quá ngông cuồng, không biết như vậy sẽ bị người khác đâm sau lưng sao?
Nguyên Bảo kéo BOSS đi trên hành lang, rất bất mãn nhìn anh. "Tại sao anh lại tới vào lúc này? Còn nữa lúc nãy tại sao lại nói như vậy? Anh sẽ khiến người khác khó chịu, tại sao anh..."
"Ưm..."
Lời tiếp theo của cô bị nuốt vào, Ngôn Sóc điên cuồng hôn lên môi cô, hình như đang trút giận, bàn tay vòng ra sau bóp nhẹ mông cô một cái, nụ hôn của anh từ từ dời xuống phía dưới, sau đó lại dùng sức cắn một cái lên cổ, Nguyên Bảo rên lên, vị trí đó hình như là nơi Lâm Thiệu Huy hôn lên trong lúc diễn.
"Kim Nguyên Bảo, lá gan của em thật lớn." Bàn tay nâng cằm cô lên, vẻ mặt hiện tại của BOSS không tốt, nếu không phải bây giờ này này không được, anh nhất định sẽ lột da cô.
"Em... em thế nào..." Nguyên Bảo sắp chết đến nơi vẫn mạnh miệng, ánh mắt cô trôi nổi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang bốc hỏa của anh.
"Ha ha..." Tiếng cười trầm thấp rất dễ nghe, nhưng Nguyên Bảo lại thấy lo lắng, rụt đầu lại, hôn lên môi BOSS một cái lấy lòng. "Anh ấy không chạm vào môi em, em thề."
"Những nơi khác thì sao? Như vậy thì tôi lột da em có được không!"
Nguyên Bảo "..."
"Hửm? Sao lại không nói? Hôm nay tôi đến, không biết lại có thể thấy một màn xuất sắc như vậy, tôi đã nói gì? Không cho phép người đàn ông khác đụng vào em!"
"Chủ nghĩa đàn ông." Cô thấp giọng lầm bầm, quay đầu không nhìn vào ánh mắt của BOSS.
"Nói lại một lần nữa." Anh híp con mắt lại, trên tay dùng lực, buộc Nguyên Bảo quay lại nhìn anh. "Đừng cho tôi nhìn thấy lần nữa, hủy bỏ hợp đồng, ngoan ngoãn ở nhà, nếu chán thì tới công ty tôi..."
"Đừng!" Nguyên Bảo hét lớn. "Anh thật quá đáng!" Hai mắt cô đỏ bừng nhìn anh. "Anh không nói đạo lý."
"Tôi không nói đạo lý." Sắc mặt anh lập tức tối sầm. "Tôi còn không nói đạo lý, làng giải trí rất đen tối, tôi không hi vọng bảo bối của tôi gặp phải scandal khó nghe nào."
"Sẽ không đâu." Nguyên Bảo hít sâu. "Phim Kinh dị thôi mà, em diễn nữ quỷ, nữ quỷ, giống như vậy nè..." Cô lấy tóc xuống, để lộ một con mắt trống rỗng nhìn BOSS, sau đó lạnh lùng mở miệng. "Muốn chết lắm sao?"
"Em đi chết đi!" Nhẹ nhàng vỗ đầu Nguyên Bảo, vẻ mặt lại mềm đi không ít, anh cẩn thận kéo tay cô, đặt lên miệng mình thổi thổi. "Đau không?"
"Không đau." Dùng sức lắc đầu, Ngôn Sóc vô cùng thương mình, nhưng Kim Nguyên Bảo cũng không thật sự là nguyên bảo, không có dễ hư như vậy, cô nhón chân lên chủ động hôn BOSS. "A Sóc nhà em nói yêu em, A Sóc quả nhiên là tốt nhất."
"Nói mấy thứ linh tinh." Anh cũng không thấy cảm động. "Ngoan ngoãn về nhà với tôi, nếu tôi lại thấy em quay những thứ đó với người đàn ông khác anh sẽ tức hộc máu."
"Đừng mà." Nguyên Bảo cũng không buông, cô không thích những việc bị bỏ giữa chừng, huống hồ việc vi phạm hợp đồng này thì không tốt lắm, quan trọng nhất là, cô rất thích bộ phim ‘Chân Tử’ này, người trong đoàn làm phim cũng rất tốt.
BOSS không nói gì, hai người lại lâm vào không khí trầm mặc quỷ dị, Ngôn Sóc nhìn Nguyên Bảo chằm chằm, Nguyên Bảo cũng nhìn lại, tròng mắt cô rất sáng, đó là điều trước nay chưa từng có, cô như vậy rất đẹp, cũng khiến Ngôn Sóc đau lòng, anh bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt tóc cô. "Quay xong thì chỉnh lại tóc đi." Nguyên Bảo tóc uốn quả nhiên là đáng yêu nhất.
Tròng mắt cô sáng lên, rất kích động ôm cổ anh. "Anh đồng ý."
"Phải bồi thường cho tôi." Nhìn Nguyên Bảo vui vẻ, anh cũng cười, ôm hông cô. "Lát nữa tôi đóng vai đạo diễn đó."
"Hả?" Nguyên Bảo sững sờ, còn chưa kịp phản ứng. "Anh... muốn diễn vai đạo diễn?"
"Có vấn đề gì sao?" Anh hôn nhẹ lên môi cô. "Tôi không thích người phụ nữ của tôi bị ông già khác đụng vào."
Nguyên Bảo "..." Cùng là ông già mà sao BOSS lại có thể nói như vậy chứ?
Chỉ là cô chưa từng thấy BOSS đóng phim, nhất là vai một tên tiểu nhân bỉ ổi như vậy, trong lòng có chút mong đợi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook