Boss Nhà Nông
-
Chương 9: Nhặt được con mồi
Cố Phán Nhi không nhịn được: “ Vậy ngươi đừng để ý tới “.
Chuyện phát sinh lúc trước quá đột ngột,Cố Phán Nhi cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nhớ lại một chút,trong trí nhớ của nguyên chủ thì Cố Nhị Nha trước mắt này là khuê nữ của đại phòng nhà lão Cố gia,dáng dấp tạm được,chính là tính cách không được tốt, bình thường bởi vì có đại tỷ là Ngốc Đại nha,Cố Nhị Nha cảm thấy mất hết mặt mũi,nên không thiếu lăn lộn Cố Đại Nha, vậy nên tuy Đại Nha có ngốc nhưng nhìn thấy Cố Nhị Nha là trốn đi. Bất quá vào lúc choáng váng,không né tránh không nói còn bị khi dễ thật thê thảm. Càng buồn cười chính là vòng tay bà bà tương lai cấp cũng bị Cố Nhị Nha đoạt đi.
“ Trong sọt ngươi đựng gì đó?” Cố Nhị Nha thấy Cố Phán Nhi không nói lời nào, thì đi qua lục lọi cái sọt trên lưng Cố Phán Nhi, phát hiện thấy có lông gà rừng, hoài nghi Cố Phán Nhi gặp vận cứt chó gì rồi, lại nhặt được gà rừng nên duỗi tay qua định bắt lấy. “Quả nhiên là có gà rừng, ngốc Đại Nha ngươi gặp vận cứt chó vận rồi à? Ta mặc kệ, buổi sáng ngươi đoạt vòng tay của ta, làm hại nương ta ném tiền không nói, còn đánh nãi, ngươi đem gà rừng này đến bồi cho chúng ta!”
“Tránh ra, không có phần của ngươi!”
“Lấy đồ của ngươi đó là cho ngươi mặt mũi, ngốc Đại Nha, ngươi đừng có mà không biết xấu hổ!”
Cố Phán Nhi một tay dắt người, một tay còn cầm lưỡi hái, nên lúc Cố Nhị Nha đi đến không có cái tay thứ ba đi chắn, liền kéo Cố Thanh lui về phía sau vài bước.
Cố Nhị Nha thấy Cố Phán Nhi còn dám trốn, nhớ tới sự tình lúc sáng, càng khó chịu lên. Những thứ khác có thể là do mình đoạt, nhưng cái vòng tay kia rõ ràng chính là ngốc Đại Nha chính mình cởi ra cho nàng. Tuy rằng cũng dùng chút thủ đoạn, nhưng nếu Cố Đại Nha không cho, thì nàng cũng không mang đi!
Giờ thì tốt rồi, không những vòng tay không có, mà còn chọc một đống phiền phức.
Cố Nhị Nha cảm thấy nhất định là bị giật mình nên mới cho rằng này ngốc Đại Nha này trở nên đáng sợ, rõ ràng thấy thế nào cũng là bộ dáng ngốc nghếch kia. Nghĩ như vậy nàng lập tức hét lên: “Cố Đại Nha ngươi trốn cái gì mà trốn, ta xem cái sọt của ngươi đựng thứ gì, đó là cho ngươi mặt mũi.”
“Ai muốn ngươi cho mặt mũi, ta không có da mặt, mặt mũi ngươi đáng bao nhiêu tiền?.” Cố Phán Nhi né rồi lại tránh, cảm thấy thật phiền chán, dứt khoát đạp một chân đạp qua,tuy rằng sức lực không lớn lắm, nhưng cũng đủ làm cho Cố Nhị Nha lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa là ngã quỵ
“Cố Đại Nha cái đồ ngốc tử, ngươi dám đá ta!” Cố Nhị Nha che chỗ bụng bị đá trúng, vẻ mặt không dám tin tưởng, phải biết rằng ngày thường Cố Đại Nha thấy nàng giống như chuột thấy mèo, nào dám động thủ.
Cố Phán Nhi nhíu mày, giơ lưỡi hái lên: “Đá ngươi thì làm sao? Tới nữa,ta thịt ngươi!” ( từ ‘thịt’ là mình chém chứ từ Hán Việt của nó là ‘lạt’ mình không tra được nghĩa)
Cố Nhị Nha thấy thế co rụt cổ lại,liền nhớ tới chuyện lúc sáng, người trong nhà đều nói Cố Đại Nha có thể là bị điên rồi, nhất thời trong lòng cũng có chút hoảng hốt, cứ như vậy mà buông tha cho Cố Đại Nha trong lòng lại không phục, vừa rồi rõ ràng nàng thấy trong sọt Cố Đại Nha có gà rừng, chỉ liếc mắt một cái nhưng nàng thấy rõ, không chỉ có một con. Hại bọn họ thành ra như vậy, chẳng lẽ không nên bồi thường sao? Dù sao gà rừng cũng không phải chỉ có một con.
“Ngươi chờ đó cho ta!” Nhìn bộ dáng Cố Phán Nhi dầu mỡ không vào, Cố Nhị Nha cắn chặt răng, quay đầu chạy về nhà, tìm viện binh.
Cố Phán Nhi nhăn mày chùng xuống, trong lòng mắng một câu ‘ nhớ ăn không nhớ đánh ’, kéo Cố Thanh tiếp tục đi về nhà, không thèm đem lời Cố Nhị Nha đặt trong lòng.
Cố Thanh vẫn luôn yên lặng nhìn nàng, còn tưởng rằng ngốc nữ nhân này sẽ sợ hãi, đem tấc cả con mồi đều giao ra. Rốt cuộc hai nhà vẫn là hàng xóm, đối với những chuyện hư hỏng của ngốc nữ nhân này cùng Cố Nhị Nha,hắn ít nhiều cũng biết một chút, cho nên thời điểm nhìn thấy Cố Nhị Nha, trong lòng hắn cũng thấy có chút đáng tiếc, nghĩ những con mồi khẳng định là không giữ được.
Ai ngờ tình huống lại có chuyển biến lớn thế này, ngốc nữ nhân trở nên thông minh, cũng tàn nhẫn hơn.
Nghĩ đến chuyện sáng nay, chân mày hắn cau lại, chẳng lẽ từ người ngốc, biến thành người điên?
Nhưng sao hắn thấy, ngốc nữ nhân điên lên nhìn bộ dáng chẳng những không chán ghét, còn có chút đáng yêu.
Đáng yêu? Hắn như thế nào lại có loại ý tưởng điên cuồng này?! Trái tim Cố Thanh run rẩy.
“Nhị nha không cướp được đồ, lại còn bị ngươi đá một chân, nhất định sẽ trở về cáo trạng, đến lúc đó ngươi tính toán làm sao?” Cho dù trong lòng vẫn không quá thích cái tức phụ này, nhưng Cố Thanh vẫn mở miệng nhắc nhở một chút, bất quá hắn cũng có chút mong chờ phản ứng của Cố Phán Nhi.
“Cáo liền cáo tới một cái đánh một cái, tới một đôi đánh một đôi!”
“Nếu người tới chính là cha mẹ ngươi thì sao? Ngươi cũng tính toán đánh hả?”
“…… Cái kia…… Lại nói sau đi!”
Cố Thanh cười nhạo, trên mặt toàn là khinh thường, bộ dáng giống như đánh rắm củaCố Phán Nhi.
“Nói thật, bộ dáng hiện giờ của ngươi nhìn rất vui vẻ!” Nếu không phải trong tay còn cầm lưỡi hái, Cố Phán Nhi thật muốn cái tát hắn một cái, bộ dáng của tiểu tử mày thực sự là thiếu dạy dỗ.
“Hừ, cho dù là ngươi không vui thì ta cũng là tướng công của ngươi, đừng quên ngươi là do ta tốn ba trăm văn mua về!”
“Có thể hay không đừng đề cập tới vấn đề này nữa?”
“Không thể!”
“……”
Cố Phán Nhi mắt trợn trắng, thiên ngôn vạn ngữ bị hai chữ này cấp nghẹn trở về, có cảm giác cả người đều không tốt.
Tiểu tướng công đúng là thiếu dạy dỗ, cần thiết thê chấn cương!
Mới vừa tiến vào cửa đã bị An thị đang cho gà ăn ở trong sân phát hiện, tuy rằng đôi mắt An thị nhìn không tốt lắm, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau vào cửa, tức khắc ánh mắt sáng lên, nhếch miệng nở nụ cười.
Tuy là cười, nước mắt lại thi nhau rơi xuống là chuyện gì?
“Nương, sao người lại khóc? Không phải người không được khóc sao? Đại phu nói rồi, nếu còn khóc nữa đôi mắt có thể sẽ không nhìn được.” Cố Thanh bỏ tay Cố Phán Nhi ra, chạy nhanh qua, lau nước mắt cho An thị.
Gặp quỷ, thế nhưng cùng điên bà nương này dắt tay một đường về nhà!
An thị lại khóc lại cười: “Nhi tử, nương không có việc gì, nương xem ngươi cùng Đại Nha ở chung vui vẻ nên trong lòng cao hứng.”
Cố Thanh ngẩn người, mình cùng Cố Đại Nha một đường nắm tay trở về, ngay cả nhìn thấy Cố Nhị Nha cũng không có buông ra, vốn dĩ cảm thấy không có gì, nhưng nghe An thị vừa khóc nói như vậy,tức khắc trên mặt liền có chút đỏ lên.
“Mẹ, không sao thật chứ.” Cố Thanh nói chuyện ấp úng nói,cũng không có phản bác.
“Khóc cũng không có tiền à, có thời gian để khóc, còn không bằng đem mấy con gà cùng thỏ đi giết thịt đi.” Cố Phán Nhi đúng là đồ phân tinh, mở miệng một cái liền đánh vỡ tình cảnh ôn này. Nhưng Cố Phán Nhi căn bản không phát hiện, nàng giống như đàn ông đem cái sọt buông xuống, từ bên trong xách ra gà rừng cùng thỏ hoang, ném tới bên chân An thị.
“Không quá gầy, hẳn là có thể hầm được một nồi to!”
Dã vật ‘ thình thịch ’ một tiếng dừng lại bên chân An thị, An thị sợ tới mức nước mắt đều nghẹn trở về.
“Này, đây là……” An thị trừng lớn đôi mắt nhìn ba con gà rừng hai con thỏ, không khỏi hoài nghi mà xoa xoa đôi mắt của mình, cho rằng mình nhìn lầm thôi.
“Quả nhiên đôi mắt không tốt lắm.” Cố Phán Nhi bĩu môi. “Đó, toàn bộ làm thịt đi!”
Cố Thanh mồm mép giật giật, vốn định muốn mắng chửi, nhưng nghe Cố Phán Nhi nói câu sau, lời mắng chửi nuốt toàn bộ trở vào, nhặt một con gà rừng với một con thỏ đưa cho An thị: “Nương, ngươi đừng khóc nữa. Ngốc bà nương vận khí tốt, đánh được mấy con mồi, người đem gà rừng cùng thỏ làm thịt đi.”
...
Chuyện phát sinh lúc trước quá đột ngột,Cố Phán Nhi cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nhớ lại một chút,trong trí nhớ của nguyên chủ thì Cố Nhị Nha trước mắt này là khuê nữ của đại phòng nhà lão Cố gia,dáng dấp tạm được,chính là tính cách không được tốt, bình thường bởi vì có đại tỷ là Ngốc Đại nha,Cố Nhị Nha cảm thấy mất hết mặt mũi,nên không thiếu lăn lộn Cố Đại Nha, vậy nên tuy Đại Nha có ngốc nhưng nhìn thấy Cố Nhị Nha là trốn đi. Bất quá vào lúc choáng váng,không né tránh không nói còn bị khi dễ thật thê thảm. Càng buồn cười chính là vòng tay bà bà tương lai cấp cũng bị Cố Nhị Nha đoạt đi.
“ Trong sọt ngươi đựng gì đó?” Cố Nhị Nha thấy Cố Phán Nhi không nói lời nào, thì đi qua lục lọi cái sọt trên lưng Cố Phán Nhi, phát hiện thấy có lông gà rừng, hoài nghi Cố Phán Nhi gặp vận cứt chó gì rồi, lại nhặt được gà rừng nên duỗi tay qua định bắt lấy. “Quả nhiên là có gà rừng, ngốc Đại Nha ngươi gặp vận cứt chó vận rồi à? Ta mặc kệ, buổi sáng ngươi đoạt vòng tay của ta, làm hại nương ta ném tiền không nói, còn đánh nãi, ngươi đem gà rừng này đến bồi cho chúng ta!”
“Tránh ra, không có phần của ngươi!”
“Lấy đồ của ngươi đó là cho ngươi mặt mũi, ngốc Đại Nha, ngươi đừng có mà không biết xấu hổ!”
Cố Phán Nhi một tay dắt người, một tay còn cầm lưỡi hái, nên lúc Cố Nhị Nha đi đến không có cái tay thứ ba đi chắn, liền kéo Cố Thanh lui về phía sau vài bước.
Cố Nhị Nha thấy Cố Phán Nhi còn dám trốn, nhớ tới sự tình lúc sáng, càng khó chịu lên. Những thứ khác có thể là do mình đoạt, nhưng cái vòng tay kia rõ ràng chính là ngốc Đại Nha chính mình cởi ra cho nàng. Tuy rằng cũng dùng chút thủ đoạn, nhưng nếu Cố Đại Nha không cho, thì nàng cũng không mang đi!
Giờ thì tốt rồi, không những vòng tay không có, mà còn chọc một đống phiền phức.
Cố Nhị Nha cảm thấy nhất định là bị giật mình nên mới cho rằng này ngốc Đại Nha này trở nên đáng sợ, rõ ràng thấy thế nào cũng là bộ dáng ngốc nghếch kia. Nghĩ như vậy nàng lập tức hét lên: “Cố Đại Nha ngươi trốn cái gì mà trốn, ta xem cái sọt của ngươi đựng thứ gì, đó là cho ngươi mặt mũi.”
“Ai muốn ngươi cho mặt mũi, ta không có da mặt, mặt mũi ngươi đáng bao nhiêu tiền?.” Cố Phán Nhi né rồi lại tránh, cảm thấy thật phiền chán, dứt khoát đạp một chân đạp qua,tuy rằng sức lực không lớn lắm, nhưng cũng đủ làm cho Cố Nhị Nha lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa là ngã quỵ
“Cố Đại Nha cái đồ ngốc tử, ngươi dám đá ta!” Cố Nhị Nha che chỗ bụng bị đá trúng, vẻ mặt không dám tin tưởng, phải biết rằng ngày thường Cố Đại Nha thấy nàng giống như chuột thấy mèo, nào dám động thủ.
Cố Phán Nhi nhíu mày, giơ lưỡi hái lên: “Đá ngươi thì làm sao? Tới nữa,ta thịt ngươi!” ( từ ‘thịt’ là mình chém chứ từ Hán Việt của nó là ‘lạt’ mình không tra được nghĩa)
Cố Nhị Nha thấy thế co rụt cổ lại,liền nhớ tới chuyện lúc sáng, người trong nhà đều nói Cố Đại Nha có thể là bị điên rồi, nhất thời trong lòng cũng có chút hoảng hốt, cứ như vậy mà buông tha cho Cố Đại Nha trong lòng lại không phục, vừa rồi rõ ràng nàng thấy trong sọt Cố Đại Nha có gà rừng, chỉ liếc mắt một cái nhưng nàng thấy rõ, không chỉ có một con. Hại bọn họ thành ra như vậy, chẳng lẽ không nên bồi thường sao? Dù sao gà rừng cũng không phải chỉ có một con.
“Ngươi chờ đó cho ta!” Nhìn bộ dáng Cố Phán Nhi dầu mỡ không vào, Cố Nhị Nha cắn chặt răng, quay đầu chạy về nhà, tìm viện binh.
Cố Phán Nhi nhăn mày chùng xuống, trong lòng mắng một câu ‘ nhớ ăn không nhớ đánh ’, kéo Cố Thanh tiếp tục đi về nhà, không thèm đem lời Cố Nhị Nha đặt trong lòng.
Cố Thanh vẫn luôn yên lặng nhìn nàng, còn tưởng rằng ngốc nữ nhân này sẽ sợ hãi, đem tấc cả con mồi đều giao ra. Rốt cuộc hai nhà vẫn là hàng xóm, đối với những chuyện hư hỏng của ngốc nữ nhân này cùng Cố Nhị Nha,hắn ít nhiều cũng biết một chút, cho nên thời điểm nhìn thấy Cố Nhị Nha, trong lòng hắn cũng thấy có chút đáng tiếc, nghĩ những con mồi khẳng định là không giữ được.
Ai ngờ tình huống lại có chuyển biến lớn thế này, ngốc nữ nhân trở nên thông minh, cũng tàn nhẫn hơn.
Nghĩ đến chuyện sáng nay, chân mày hắn cau lại, chẳng lẽ từ người ngốc, biến thành người điên?
Nhưng sao hắn thấy, ngốc nữ nhân điên lên nhìn bộ dáng chẳng những không chán ghét, còn có chút đáng yêu.
Đáng yêu? Hắn như thế nào lại có loại ý tưởng điên cuồng này?! Trái tim Cố Thanh run rẩy.
“Nhị nha không cướp được đồ, lại còn bị ngươi đá một chân, nhất định sẽ trở về cáo trạng, đến lúc đó ngươi tính toán làm sao?” Cho dù trong lòng vẫn không quá thích cái tức phụ này, nhưng Cố Thanh vẫn mở miệng nhắc nhở một chút, bất quá hắn cũng có chút mong chờ phản ứng của Cố Phán Nhi.
“Cáo liền cáo tới một cái đánh một cái, tới một đôi đánh một đôi!”
“Nếu người tới chính là cha mẹ ngươi thì sao? Ngươi cũng tính toán đánh hả?”
“…… Cái kia…… Lại nói sau đi!”
Cố Thanh cười nhạo, trên mặt toàn là khinh thường, bộ dáng giống như đánh rắm củaCố Phán Nhi.
“Nói thật, bộ dáng hiện giờ của ngươi nhìn rất vui vẻ!” Nếu không phải trong tay còn cầm lưỡi hái, Cố Phán Nhi thật muốn cái tát hắn một cái, bộ dáng của tiểu tử mày thực sự là thiếu dạy dỗ.
“Hừ, cho dù là ngươi không vui thì ta cũng là tướng công của ngươi, đừng quên ngươi là do ta tốn ba trăm văn mua về!”
“Có thể hay không đừng đề cập tới vấn đề này nữa?”
“Không thể!”
“……”
Cố Phán Nhi mắt trợn trắng, thiên ngôn vạn ngữ bị hai chữ này cấp nghẹn trở về, có cảm giác cả người đều không tốt.
Tiểu tướng công đúng là thiếu dạy dỗ, cần thiết thê chấn cương!
Mới vừa tiến vào cửa đã bị An thị đang cho gà ăn ở trong sân phát hiện, tuy rằng đôi mắt An thị nhìn không tốt lắm, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau vào cửa, tức khắc ánh mắt sáng lên, nhếch miệng nở nụ cười.
Tuy là cười, nước mắt lại thi nhau rơi xuống là chuyện gì?
“Nương, sao người lại khóc? Không phải người không được khóc sao? Đại phu nói rồi, nếu còn khóc nữa đôi mắt có thể sẽ không nhìn được.” Cố Thanh bỏ tay Cố Phán Nhi ra, chạy nhanh qua, lau nước mắt cho An thị.
Gặp quỷ, thế nhưng cùng điên bà nương này dắt tay một đường về nhà!
An thị lại khóc lại cười: “Nhi tử, nương không có việc gì, nương xem ngươi cùng Đại Nha ở chung vui vẻ nên trong lòng cao hứng.”
Cố Thanh ngẩn người, mình cùng Cố Đại Nha một đường nắm tay trở về, ngay cả nhìn thấy Cố Nhị Nha cũng không có buông ra, vốn dĩ cảm thấy không có gì, nhưng nghe An thị vừa khóc nói như vậy,tức khắc trên mặt liền có chút đỏ lên.
“Mẹ, không sao thật chứ.” Cố Thanh nói chuyện ấp úng nói,cũng không có phản bác.
“Khóc cũng không có tiền à, có thời gian để khóc, còn không bằng đem mấy con gà cùng thỏ đi giết thịt đi.” Cố Phán Nhi đúng là đồ phân tinh, mở miệng một cái liền đánh vỡ tình cảnh ôn này. Nhưng Cố Phán Nhi căn bản không phát hiện, nàng giống như đàn ông đem cái sọt buông xuống, từ bên trong xách ra gà rừng cùng thỏ hoang, ném tới bên chân An thị.
“Không quá gầy, hẳn là có thể hầm được một nồi to!”
Dã vật ‘ thình thịch ’ một tiếng dừng lại bên chân An thị, An thị sợ tới mức nước mắt đều nghẹn trở về.
“Này, đây là……” An thị trừng lớn đôi mắt nhìn ba con gà rừng hai con thỏ, không khỏi hoài nghi mà xoa xoa đôi mắt của mình, cho rằng mình nhìn lầm thôi.
“Quả nhiên đôi mắt không tốt lắm.” Cố Phán Nhi bĩu môi. “Đó, toàn bộ làm thịt đi!”
Cố Thanh mồm mép giật giật, vốn định muốn mắng chửi, nhưng nghe Cố Phán Nhi nói câu sau, lời mắng chửi nuốt toàn bộ trở vào, nhặt một con gà rừng với một con thỏ đưa cho An thị: “Nương, ngươi đừng khóc nữa. Ngốc bà nương vận khí tốt, đánh được mấy con mồi, người đem gà rừng cùng thỏ làm thịt đi.”
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook