Boss Nhà Nông
Chương 20: Năm lượng rưỡi

Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Đại Phú vừa nghe, nhanh chóng đưa tay vào túi tiền: "Tiểu đại tỷ, đây là tiền cho chủ ý của ngươi, cảm ơn ngươi vừa rồi ra chủ ý thay công tử nhà ta, nếu ba tháng sau thân thể công tử nhà ta tốt lên, chắc chắn có thưởng!"

Một thỏi bạc năm lượng nhét vào tay Cố Phán Nhi, Cố Phán Nhi ngơ ngác mà buông thanh y công tử ra, cầm lấy thỏi bạc kia tò mò mà xem xét. So với bạc vụn lớn hơn không ít, hẳn là có tới mấy lượng đi? Đến nỗi là mấy lượng, Cố Phán Nhi cũng không có mặt mũi đi hỏi, tính toán đợi lát nữa hỏi lại tiểu tướng công.

“Không tồi không tồi, nhớ rõ lời ta vừa nói.” Cố Phán Nhi cười tủm tỉm mà dặn dò. “Nhưng đừng tiếp tục uống những thứ thuốc bổ đó, nếu lại uống nữa, không quá nửa năm thân thể khẳng định bị bào mòn, đến lúc đó hẳn là sẽ nằm thật sự.”

Cố Phán Nhi nói xong cầm bạc nhét vào trong ngực, một tay xách theo cái sọt, một tay xách theo đà điểu tiểu tướng công, khẽ ngân nga rời khỏi đám người, tâm tình có vẻ không tệ.

Thanh y công tử cũng không vì mất mặt mà rời khỏi đám đông, ngược lại còn đứng im nhìn Cố Phán Nhi xoải bước rời đi suy nghĩ xuất thần. Đối với những lời nói lúc đầu của nữ nhân thô lỗ kia, hắn không tin, nhưng những lời nói lúc sau lại làm hắn đại kinh thất sắc, bởi vì đại phu sớm đã tuyên bố.

Thuốc và kim châm vô phương cứu hắn, hoặc là nói đèn đã cạn dầu, nếu lại tiếp tục như vậy, không quá nửa năm liền ốm đến phải nằm liệt trên giường.

Cũng bởi vậy không được cố bồi bổ thân mình quá, chỉ sợ tạm dừng một chút sẽ làm cho bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.

Nhưng nữ nhân đã hung ác lại thô lỗ kia vừa rồi lại nói không thể tiếp tục bồi bổ, muốn rèn luyện, còn muốn cái gì nữa? Đúng rồi, còn muốn mỗi bữa phải sửa thói quen ăn những loại lương thực phụ khó ăn kia…. Ăn món ăn dân dã.

Thanh y công tử khóe mắt giật giật, bổ đều bổ không được, lời nói của nữ nhân kia có thể tin sao?

“Công tử, công tử, ngài không có việc gì đi?”

“Hoàn hồn, công tử mau hoàn hồn, nô tài là Đại Quý a!”

Thanh y công tử hoàn hồn, liếc mắt nhìn Đại Quý một cái: “Ngươi còn biết ngươi là Đại Quý, ta còn tưởng rằng ngươi đem chính mình trở thành đại ngốc!” Thanh y công tử vừa nói vừa đem thỏ với gà rừng bị Cố Phán Nhi vứt trên mặt đất nhặt lên nhét vào ngực Đại Quý, xoay người rời đi. “Ôm chặt, thiếu một sợi lông gà, bản công tử cho ngươi đẹp mặt!”

Đại Quý mắt dại ra, Đại Phú đồng tình mà nhìn hắn một cái, nhanh chân đuổi theo thanh y công tử.

Quả thực chính là tai bay vạ gió, chủ tớ ba người chỉ vô tình đi ngang qua, lơ đãng liếc mắt một cái, thế nhưng lại bị tống tiền.

Có điều thanh y công tử cùng Đại Phú nghĩ đến chuyện đó càng nhiều, theo như lời nói của phụ nhân vừa đen vừa gầy kia, thật sự hữu ích sao.

Dù sao bệnh tình cũng đã nguy kịch, không bằng cứ thử một lần!

Cố Thanh bị Cố Phán Nhi xách theo, bản thân kìm nén trong một thời gian dài, cuối cùng cũng vùng dậy, vẻ mặt khó coi mà nói: “Cố Đại Nha cái điên bà nương nhà ngươi, Cố Thanh ta sống mười ba năm, hối hận nhất không có gì hơn là việc cùng ngươi tới trấn trên!” Đừng nói mặt mũi, tất cả đều mất sạch rồi.

Cố Phán Nhi vẻ mặt kinh ngạc buông Cố Thanh ra: “Ngươi rốt cục đã phục hồi lại tinh thần?” Biểu tình đột nhiên biến đổi, cười hắc hắc. “Ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ nói hối hận nhất không gì hơn cưới ta!”

Cố Thanh nhíu mày, hừ một tiếng: “Đương nhiên hối hận!”

Cố Phán Nhi giơ lên nắm tay: “Có hối hận cũng vô dụng, dám hưu tỷ, tỷ một quyền đem ngươi đánh thành bánh nhân thịt!”

Cố Thanh mắng to: “Hay cho một kẻ điên hung tàn!”

Cố Phán Nhi khinh phiêu phiêu mà đáp trả hắn một câu: “Hay cho một con bệnh miêu gầy yếu!”

Cố Thanh gắt gao nghẹn lại, mặt chẳng khác nào cái vỉ pha màu, khi xanh khi đỏ, khi trắng khi đen, khi thanh khi tím, trông rất đẹp mắt, nghiến răng nghiến lợi mà phun ra ba chữ: “Điên bà nương!”

“Nga, đừng tức giận! Tìm cả buổi trời, cuối cùng cũng tìm được tiệm lương!” Cố Phán Nhi móc bạc ra đưa tới. “Tiền cho ngươi, mua lương thực đi!”

Dù có thiên ngôn vạn ngữ, Cố Thanh giờ phút này cũng chỉ có thể nuốt trở lại, trừng Cố Phán Nhi một cái, sau đó bước vào cửa hàng.

Chưởng quầy tiệm lương thấy có người đi vào cũng không mấy nhiệt tình, đứng ở quầy sau ‘ bạch bạch bạch ’ mà đánh bàn tính, hẳn là đang tính toán sổ sách. Ngược lại tiểu nhị rất nhanh nhẹn, dẫn hai người đi vào, sau đó nhanh chóng giới thiệu lương thực.

“Khách quan mời vào bên trong, bên này là lương thực phụ, bên này là lương thực tinh, xin hỏi khách quan cần mua thứ gì.”

Cố Thanh lễ phép trả lời: “Làm phiền, cho xem trước đã.”

Cố Phán Nhi có chút tò mò, đối với lương thực nàng cũng không có bao nhiêu nghiên cứu, phẩm chất của lương cũng ngây ngốc phân không rõ ràng lắm, tỷ như gạo thô nàng vẫn luôn nghĩ là lương thực phụ, nhưng lại xếp bên phía lương thực tinh. Tỷ như gạo kê nàng vẫn luôn nghĩ là lương thực tinh, nhưng lại là lương thực phụ.

Nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân ngay cả ngũ cốc khả năng cũng chẳng phân biệt được!

“Tinh gạo và bột trắng, mua chút gạo thô và bột thô vậy!” Cố Phán Nhi sau khi nhìn qua một lần liền cho cái kiến nghị.

Cố Thanh một chữ ‘ heo ’ đã tới bên miệng lại nuốt trở về, xem như đồng ý với lời nói của Cố Phán Nhi, bất quá cũng không có đi xem gạo mới, mà là dừng lại ở chỗ gạo cũ.

Cố Phán Nhi nhích lên nhìn thoáng qua, thấy gạo đều là màu vàng, tức khắc liền có chút không cao hứng, vươn hai đầu ngón tay nắm góc áo trên vai Cố Thanh, đem Cố Thanh lôi một đường tới chỗ gạo mới, chỉ vào túi gạo có chút sắc vàng nhưng còn mới nói.

“Mua cái này!”

Cố Thanh nhìn nhìn phương hướng mà Cố Phán Nhi chỉ, lại nhìn nhìn gạo cũ phía bên kia, mày nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, vẻ mặt do dự, rõ ràng để ý nhất chính là giá gạo.

Một cái mặt trên viết sáu văn, cái còn lại là năm văn, giá cả kém một văn.

Cố Phán Nhi thấy Cố Thanh do dự, lại lôi kéo hắn đến chỗ bột thô: “Nếu không mua cái này cũng được!”

Cố Thanh tầm mắt không khỏi dừng ở túi bột mốc cách bột thô hai túi, bột thô là bốn văn một cân, bột mốc này lại chỉ cần ba văn tiền, giá cả kém quá xa, dù sao bột mốc này cũng không quá kém, nếu không liền mua bột mốc đi? Một trăm cân chỉ có ba trăm văn tiền a! Cũng đủ ăn một tháng!

Cố Phán Nhi vừa thấy liền nhận thức được không tốt, nhanh chóng uy hiếp: “Dám mua bột mốc, nửa đường ta liền ném hết xuống nước!”

Gạo cũ rửa vài lần tốt xấu gì cũng có thể đem vị rửa nhạt một chút, sau khi dùng nước trà nấu còn có thể thơm, nhưng bột mốc này mặc kệ là làm như thế nào đều có thể ăn đến cả miệng toàn mùi mốc, tuyệt đối không thể mua nó!

Cố Thanh vừa nghe Cố Phán Nhi nói như vậy, bất đắc dĩ mà gạt đi ý niệm, tiết kiệm a tiết kiệm, nếu bị điên bà nương này ném vào trong nước thật thì rất phiền phức. Điên bà nương ham ăn biếng làm này lại cứ gây thêm phiền toái, giống như heo không kén chọn không phải tốt hơn sao? Như thế nào cũng phải ăn được mới chịu.

“Tiểu nhị, cho ta năm mươi cân gạo thô cùng năm mươi cân bột thô, ngô……” Cố Thanh có chút chần chờ mà nhìn Cố Phán Nhi thương lượng. “Nếu không một nửa mới một nửa cũ? Trộn lẫn vào ăn mùi vị cũng không tệ.”

Lông mày Cố Phán Nhi dựng lên: “Ngươi dám mua ta liền dám mang đi nuôi heo!”

“Ngươi còn không phải heo sao?” Cố Thanh nói thầm một tiếng, có điều nhanh chóng gạt đi ý niệm, quay qua nói với tiểu nhị: “Đều phải mới!”

Sau khi cùng tiểu nhị nói xong, Cố Thanh bắt đầu tính toán, tổng cộng là năm trăm văn, so với một trăm cân bột mốc còn nhiều hơn hai trăm văn, tức khắc liền bắt đầu cảm thấy đau thịt, nhìn Cố Phán Nhi liền bắt đầu cảm thấy ngứa răng.

Chờ tiểu nhị cân xong, lúc định trả tiền, Cố Thanh mới nhớ tới cái gì đó, đột nhiên quay đầu: “Điên bà nương, một trăm cân đồ vật, ngươi có thể vác nổi không?"

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương