Boss Nàng Thật Quá Lạnh Lùng
-
Chương 57: 😄Hạ Uyên Về Nước_ 1😀
Bạch Lâm Nghiêm cứ thì thầm bên tai Tuyết Đan đến lúc mệt mỏi anh ngủ say lúc nào không hay, trong lúc ngủ cánh tay phải anh vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cả người Tuyết Đan mà sưởi ấm cho cô, hai tiếng đồng hồ trôi qua thuốc mê cũng đã tan gần hết lúc nay Tuyết Đan từ từ nhẹ nhàng mở mắt, vừa tỉnh lại mũi cô đã nghe ra mùi thuốc khử trùng nòng nặc cô châu mày vì khó chịu, Tuyết Đan ghét nhất là mùi của bệnh viện, nhưng xen lẫn trong mùi đó lại có một mùi thơm bạc hà quen thuộc, Tuyết Đan cười nhẹ vì cô biết mùi này của ai rồi, đó là anh Lâm Nghiêm, vừa nhớ đến tên anh Tuyết Đan chợt nhớ ra anh bị thương rất là nặng không biết anh bị thương ra sao nữa, Tuyết Đan nhẹ cựa quậy muốn ngồi lên, lúc này cô mới chợt phát hiện bản thân đang bị người ôm chặt, mà cả cơ thể cũng rất là mệt và đau nhức, Tuyết Đan cố gắng ngước mặt lên để nhìn xem người đang ôm mình là ai.
Khi vừa nhìn lên ánh mắt cô liền chạm phải một ánh mắt đầy sự ấm áp cùng chất chứa nhiều vui vẻ cùng sự hạnh phúc thấy rõ qua ánh mắt này, giọng trầm bất ngờ vang bên tai cô.
" Vợ yêu em đã tỉnh dậy rồi! ".
Tuyết Đan nghe hai từ vợ yêu cô mắc cỡ liền đỏ hết cả mặt, Lâm Nghiêm nhìn cô lúc này anh càng thêm say đắm, anh cười tươi tắn giọng nhẹ nhàng lại nói.
" Em cứ nằm yên đừng nhúc nhích để anh bấm chuông cho Phúc Hiên và Hy Doanh vào kiểm tra cho em rồi chúng ta ra ngoài phòng bệnh nằm cho khỏe nha ".
Nói xong Lâm Nghiêm đưa tay bấm cái nút tròn màu đỏ trên tường gần đó.
Chưa đầy năm phút cánh cửa phòng hồi sức đã được người mở ra, bước vào là hai người nam thanh nữ tú, họ không ai xa lạ chính là hai vị bác sĩ nổi tiếng của Bạch gia và Đặng gia, Dương Đồng Nhan cười tươi nhanh đi đến bên giường của Tuyết Đan cô mừng rỡ liền nhanh nói.
" Lão đại cuối cùng chị cũng đã tỉnh lại rồi, bọn loi nhoi ngoài kia bọn họ sắp sửa xém chút là đòi tràn vào trong này để xem sao chị vẫn chưa tỉnh, họ đòi đánh hội đồng em nữa đấy lão đại, mừng quá bây giờ chị đã tỉnh, để em kiểm tra cho chị cái rồi chúng ta sẽ ra phòng chị nhé ".
Tuyết Đan nhìn cái miệng luyến thoắng của Đồng Nhan nói cô chỉ biết cười mà thôi, sau năm phút kiểm tra Đồng Nhan vui vẻ nhìn Lâm Nghiêm và Phúc Hiên nói.
" Rất tốt tình trạng phục hồi của lão đai khá tốt, thai nhi cũng rất khỏe mạnh thưa nhị lão đại ".
Tuyết Đan vừa nghe đến hai từ thai nhi, cô liền mở to mắt nhìn Đồng Nhan rồi lại nhìn Lâm Nghiêm rồi lại chuyển sang Phúc Hiên như ý hỏi là Đồng Nhan đang nói về thai nhi là chuyện gì.
Lâm Nghiêm nhìn mặt cô ngơ ngác nhìn từng người anh cười tươi, bàn tay đưa lên mái tóc cô liền vuốt nhẹ giọng trầm từ tốn nói.
" Đan nhi của anh! Em là đang mang thai bảo bối của hai chúng ta, con được hơn hai tháng rồi đó, thật sự rất may mắn, em bị thương nặng như vậy mà con của chúng ta cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhờ có Đồng Nhan kịp thời cứu được hai mẹ con em đấy Đan nhi à ".
Tuyết Đan nghe rõ tường tận trong trái tim cô lúc này dâng trào niềm hạnh phúc khó tả, cô suy nghĩ về ngày hôm đó thật sự là quá kinh hãi, đánh nhau với những tên kia, lại còn bị bắn, ấy vậy mà bảo bối vẫn giữ được, thật sự là một kỳ tích, mà kỳ tích này là của Đồng Nhan mang lại, nếu là bác sĩ khác thì không biết có giữ lại được bảo bối không nữa, ôi thật là một điều quá vi diệu rồi, Tuyết Đan ngước mặt nhìn Đồng Nhan, cô gương mặt đã đỏ vì quá xúc động giọng nói như nghẹn ứ trong cổ họng Tuyết Đan từ từ nói.
" Chị mang ơn này của em, thật sự là ơn này quá lớn đối với hai họ Bạch và Doãn đó Đồng Nhan à! Cảm ơn em rất rất nhiều ".
Đồng Nhan cũng xúc động mà khóc cô nhìn lão đại giọng rung rung đáp.
" Lão đại chị đừng nói như vậy chúng ta là một gia đình, cháu của em thì em phải có trách nhiệm cứu nó, sau này chị cho em nhận nó là con nuôi là em hạnh phúc lắm rồi đó chị ".
" Được chị hứa với em khi con chào đời em sẽ là mẹ đỡ đầu của con chị, cảm ơn em nhiều lắm Đồng Nhan".
Phúc Hiên lúc này lên tiếng chen vào.
" Thôi đừng như vậy tôi khóc theo hai cô rồi đấy, em nhanh gọi người vào chuyển hai người này ra phòng dùm anh đi Đồng Nhan à!".
" Được rồi em đi ngay đây!"
Đồng Nhan nhanh chân bước ra ngoài để gọi người, ít giây sau đã có các y tá vào, họ nhanh chóng chuyển hai vị boss ra ngoài phòng bệnh đặt biệt chỉ dành cho người nhà của boss loại phòng VIP được trang trí như phòng tổng thống và cũng giống như một biệt thự riêng thu nhỏ vậy.
Bây giờ cả hai đã được nằm yên vị trên một chiếc giường loại lớn nhất dành cho bốn người nằm, Tuyết Đan vui vẻ bàn tay vuốt nhẹ lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình trong niềm hạnh phúc tột cùng, cô hôm nay lần đầu tiên mọi người mới được chứng kiến nhìn thấy rõ nụ cười xinh đẹp của lão đại nhà mình suốt ngần bao nhiêu năm trời, một nụ cười quá xinh đẹp, Lâm Nghiêm cũng phải đứng hình trước nụ cười quá đỗi mê người của vợ mình.
Khi vừa nhìn lên ánh mắt cô liền chạm phải một ánh mắt đầy sự ấm áp cùng chất chứa nhiều vui vẻ cùng sự hạnh phúc thấy rõ qua ánh mắt này, giọng trầm bất ngờ vang bên tai cô.
" Vợ yêu em đã tỉnh dậy rồi! ".
Tuyết Đan nghe hai từ vợ yêu cô mắc cỡ liền đỏ hết cả mặt, Lâm Nghiêm nhìn cô lúc này anh càng thêm say đắm, anh cười tươi tắn giọng nhẹ nhàng lại nói.
" Em cứ nằm yên đừng nhúc nhích để anh bấm chuông cho Phúc Hiên và Hy Doanh vào kiểm tra cho em rồi chúng ta ra ngoài phòng bệnh nằm cho khỏe nha ".
Nói xong Lâm Nghiêm đưa tay bấm cái nút tròn màu đỏ trên tường gần đó.
Chưa đầy năm phút cánh cửa phòng hồi sức đã được người mở ra, bước vào là hai người nam thanh nữ tú, họ không ai xa lạ chính là hai vị bác sĩ nổi tiếng của Bạch gia và Đặng gia, Dương Đồng Nhan cười tươi nhanh đi đến bên giường của Tuyết Đan cô mừng rỡ liền nhanh nói.
" Lão đại cuối cùng chị cũng đã tỉnh lại rồi, bọn loi nhoi ngoài kia bọn họ sắp sửa xém chút là đòi tràn vào trong này để xem sao chị vẫn chưa tỉnh, họ đòi đánh hội đồng em nữa đấy lão đại, mừng quá bây giờ chị đã tỉnh, để em kiểm tra cho chị cái rồi chúng ta sẽ ra phòng chị nhé ".
Tuyết Đan nhìn cái miệng luyến thoắng của Đồng Nhan nói cô chỉ biết cười mà thôi, sau năm phút kiểm tra Đồng Nhan vui vẻ nhìn Lâm Nghiêm và Phúc Hiên nói.
" Rất tốt tình trạng phục hồi của lão đai khá tốt, thai nhi cũng rất khỏe mạnh thưa nhị lão đại ".
Tuyết Đan vừa nghe đến hai từ thai nhi, cô liền mở to mắt nhìn Đồng Nhan rồi lại nhìn Lâm Nghiêm rồi lại chuyển sang Phúc Hiên như ý hỏi là Đồng Nhan đang nói về thai nhi là chuyện gì.
Lâm Nghiêm nhìn mặt cô ngơ ngác nhìn từng người anh cười tươi, bàn tay đưa lên mái tóc cô liền vuốt nhẹ giọng trầm từ tốn nói.
" Đan nhi của anh! Em là đang mang thai bảo bối của hai chúng ta, con được hơn hai tháng rồi đó, thật sự rất may mắn, em bị thương nặng như vậy mà con của chúng ta cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhờ có Đồng Nhan kịp thời cứu được hai mẹ con em đấy Đan nhi à ".
Tuyết Đan nghe rõ tường tận trong trái tim cô lúc này dâng trào niềm hạnh phúc khó tả, cô suy nghĩ về ngày hôm đó thật sự là quá kinh hãi, đánh nhau với những tên kia, lại còn bị bắn, ấy vậy mà bảo bối vẫn giữ được, thật sự là một kỳ tích, mà kỳ tích này là của Đồng Nhan mang lại, nếu là bác sĩ khác thì không biết có giữ lại được bảo bối không nữa, ôi thật là một điều quá vi diệu rồi, Tuyết Đan ngước mặt nhìn Đồng Nhan, cô gương mặt đã đỏ vì quá xúc động giọng nói như nghẹn ứ trong cổ họng Tuyết Đan từ từ nói.
" Chị mang ơn này của em, thật sự là ơn này quá lớn đối với hai họ Bạch và Doãn đó Đồng Nhan à! Cảm ơn em rất rất nhiều ".
Đồng Nhan cũng xúc động mà khóc cô nhìn lão đại giọng rung rung đáp.
" Lão đại chị đừng nói như vậy chúng ta là một gia đình, cháu của em thì em phải có trách nhiệm cứu nó, sau này chị cho em nhận nó là con nuôi là em hạnh phúc lắm rồi đó chị ".
" Được chị hứa với em khi con chào đời em sẽ là mẹ đỡ đầu của con chị, cảm ơn em nhiều lắm Đồng Nhan".
Phúc Hiên lúc này lên tiếng chen vào.
" Thôi đừng như vậy tôi khóc theo hai cô rồi đấy, em nhanh gọi người vào chuyển hai người này ra phòng dùm anh đi Đồng Nhan à!".
" Được rồi em đi ngay đây!"
Đồng Nhan nhanh chân bước ra ngoài để gọi người, ít giây sau đã có các y tá vào, họ nhanh chóng chuyển hai vị boss ra ngoài phòng bệnh đặt biệt chỉ dành cho người nhà của boss loại phòng VIP được trang trí như phòng tổng thống và cũng giống như một biệt thự riêng thu nhỏ vậy.
Bây giờ cả hai đã được nằm yên vị trên một chiếc giường loại lớn nhất dành cho bốn người nằm, Tuyết Đan vui vẻ bàn tay vuốt nhẹ lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình trong niềm hạnh phúc tột cùng, cô hôm nay lần đầu tiên mọi người mới được chứng kiến nhìn thấy rõ nụ cười xinh đẹp của lão đại nhà mình suốt ngần bao nhiêu năm trời, một nụ cười quá xinh đẹp, Lâm Nghiêm cũng phải đứng hình trước nụ cười quá đỗi mê người của vợ mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook