Boss Nàng Thật Quá Lạnh Lùng
-
Chương 30: Lo sợ mất đi em
Xe vừa dừng lại Bạch Lâm Nghiêm liền xuống xe, anh chạy nhanh đến nơi chiếc xe phát nổ, đôi mắt đỏ hoe anh cố mở to mắt để tìm kiếm một bóng hình người trong tim , nhìn mãi Lâm Nghiêm chỉ thấy mỗi xác chiếc xe nổ tang tành khói lửa vẫn còn , Lâm Nghiêm trái tim đập liên hồi anh lo lắng miệng gào lớn:
_ Bạch Tuyết Đan!.............Bạch Tuyết Đan.................Tuyết Đan em xuất hiện ra đây cho anh....................Tuyết Đan ơi!.
_ Anh yêu em rất nhiều Tuyết Đan, hãy trở về với anh đi, em đâu rồi Tuyết Đan?.
Vừa gọi vừa thét, đôi mắt Lâm Nghiêm giờ đây cay xè vì khóc, anh không thể nào chấp nhận được chuyện cô gái bé nhỏ của anh ra đi như vậy.
Lâm Nghiêm nhìn về các thuộc hạ mà gào to ra lệnh:
_ Các người mau chia ra một số xuống dưới kia tìm Gia Khiêm, số còn lại mau cùng tôi xuống đây tìm lão đại mau lên! Lời vừa nói xong Lâm Nghiêm liền chạy nhanh xuống vực, bất chấp những tiếng ngăn cản của mọi người.
Anh đang chạy gần tới chiếc xe thì bất ngờ chiếc xe lại phát nổ.
Bùm......bùm......bùm
Ở phía bên phải một bóng đen nhào tới Lâm Nghiêm, cả thân hình đè lên trên anh , hai cánh tay ôm trọn đầu Lâm Nghiêm để che chắn cho anh.
Tiếng nổ đã ngừng lúc này Lâm Nghiêm mới mở mắt nhìn lên người đang đè lên anh nãy giờ, cũng lúc này ánh mắt xinh đẹp cũng đang nhìn xuống anh , Lâm Nghiêm vì bất ngờ mà há to miệng, cặp mắt đen tròn mở to nhìn người trước mắt, sự hạnh phúc làm cho anh xúc động lời nói bị nghẹn lại ở cổ họng, hai cánh tay Lâm Nghiêm vòng qua ôm chặt cơ thể người con gái này, anh sợ hãi nếu ôm lỏng tay thì cô gái này sẽ biến mất khỏi mắt anh mãi mãi.
Lâm Nghiêm nhìn cô gái trước mặt miệng từ tốn nói:
_ Tuyết Đan anh yêu em!.
_ Chúng ta cưới nhau đi em, anh rất sợ cái cảm giác mất đi thứ mình trân quý nhất, cảm giác đó làm trái tim anh nó rất đau và kinh khủng lắm em có biết không?.
Nói lời vừa xong Lâm Nghiêm liền nhắm môi của Tuyết Đan mà hôn ngấu nghiến, cô cũng hạnh phúc mà đáp lại nụ hôn của anh, cô bất chấp nếu có người nhìn thấy, cô không quan tâm đến chuyện đó, cô chỉ biết hạnh phúc được lúc nào thì cứ vui vẻ mà nhận lúc ấy mà thôi.
Còn về bên phía số người đi tìm Gia Khiêm , họ chia nhau tìm khắp nơi dưới đáy vực mà không thấy anh đâu, chỉ thấy được vết máu tươi trên thân cây, tìm mãi cho tới trời sụp tối bọn họ đành tạm dừng lại, dựng lều ở đó để sáng đi tìm sớm.
Cả nhóm người của Đặng Gia và Bạch Gia họ phong tỏa đường lên xuống của khu vực này, nhưng cũng may trên đây không có nhà dân ở.
Tại một thị trấn nhỏ của nước Mỹ trong căn nhà xinh xắn, trên chiếc giường trắng tinh Đặng Gia Khiêm đang nằm, vết thương bị đạn bắn đã được xử lý, đạn cũng được lấy ra , đầu thì bị băng kính mít, quần áo đã được thay, trên người anh giờ chỉ mặc chiếc áo thun mỏng nhẹ, quần sọc ngắn vãi kaki mềm.
Trong nhà bếp một cô gái dáng người cao ráo, nước da trắng mịn, tóc nâu đen mượt mà, cô đang loay hoay nấu súp lơ mùi thơm bay khắp nhà.
Gia Khiêm từ từ mở mắt vì mùi thơm của thức ăn, làm cho cái bao tử lúc này nó biểu tình dữ dội mà anh phải tỉnh luôn.
Ngồi dậy Gia Khiêm nhìn chung quanh trong phòng, trong đầu anh thắc mắc đây là ở đâu?
Bước nhẹ chân xuống giường anh cảm giác đầu mình sao đau quá , cả phía trước ngực, Gia Khiêm đi vào bên trong nhà vệ sinh mắt nhìn vào gương soi anh đã hiểu tại sao mà mình đao rồi, anh trong đầu lại thắc mắc " mà tại sao lại bị thương như vậy, mà mình tên gọi là gì vậy ta? ".
Đang bận lo suy nghĩ, cửa phòng có người mở ra, anh liền bước đi ra khỏi nhà vệ sinh để xem ai vào.
Anh vừa đi ra thì nhìn thấy người vào là một cô gái trẻ mà lại rất xinh đẹp, trên tay còn đang bê một mâm thức ăn, cô nhìn thấy anh đã tỉnh lại, cô cười tươi nhẻ nói:
_ Anh Gia Khiêm qua đây ăn súp rồi còn uống thuốc nữa, không thì vết thương sẽ đau lắm đó.
Cô gái nói xong đặt cái mâm lên cái bàn gần đó, cô nhanh nhẹn đi đến đở lấy cánh tay của Gia Khiêm mà dìu anh đi đến chiếc ghế cho anh ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng cầm tô súp thổi cho nguội, cô từ tốn đút cho anh ăn.
Gia Khiêm bị đơ người vì hành động quá đáng yêu của cô gái trước mặt, anh cũng vô thức há to miệng để cho cô đút anh ăn một cách ngon lành, không hề có ý phản đối.
_ Bạch Tuyết Đan!.............Bạch Tuyết Đan.................Tuyết Đan em xuất hiện ra đây cho anh....................Tuyết Đan ơi!.
_ Anh yêu em rất nhiều Tuyết Đan, hãy trở về với anh đi, em đâu rồi Tuyết Đan?.
Vừa gọi vừa thét, đôi mắt Lâm Nghiêm giờ đây cay xè vì khóc, anh không thể nào chấp nhận được chuyện cô gái bé nhỏ của anh ra đi như vậy.
Lâm Nghiêm nhìn về các thuộc hạ mà gào to ra lệnh:
_ Các người mau chia ra một số xuống dưới kia tìm Gia Khiêm, số còn lại mau cùng tôi xuống đây tìm lão đại mau lên! Lời vừa nói xong Lâm Nghiêm liền chạy nhanh xuống vực, bất chấp những tiếng ngăn cản của mọi người.
Anh đang chạy gần tới chiếc xe thì bất ngờ chiếc xe lại phát nổ.
Bùm......bùm......bùm
Ở phía bên phải một bóng đen nhào tới Lâm Nghiêm, cả thân hình đè lên trên anh , hai cánh tay ôm trọn đầu Lâm Nghiêm để che chắn cho anh.
Tiếng nổ đã ngừng lúc này Lâm Nghiêm mới mở mắt nhìn lên người đang đè lên anh nãy giờ, cũng lúc này ánh mắt xinh đẹp cũng đang nhìn xuống anh , Lâm Nghiêm vì bất ngờ mà há to miệng, cặp mắt đen tròn mở to nhìn người trước mắt, sự hạnh phúc làm cho anh xúc động lời nói bị nghẹn lại ở cổ họng, hai cánh tay Lâm Nghiêm vòng qua ôm chặt cơ thể người con gái này, anh sợ hãi nếu ôm lỏng tay thì cô gái này sẽ biến mất khỏi mắt anh mãi mãi.
Lâm Nghiêm nhìn cô gái trước mặt miệng từ tốn nói:
_ Tuyết Đan anh yêu em!.
_ Chúng ta cưới nhau đi em, anh rất sợ cái cảm giác mất đi thứ mình trân quý nhất, cảm giác đó làm trái tim anh nó rất đau và kinh khủng lắm em có biết không?.
Nói lời vừa xong Lâm Nghiêm liền nhắm môi của Tuyết Đan mà hôn ngấu nghiến, cô cũng hạnh phúc mà đáp lại nụ hôn của anh, cô bất chấp nếu có người nhìn thấy, cô không quan tâm đến chuyện đó, cô chỉ biết hạnh phúc được lúc nào thì cứ vui vẻ mà nhận lúc ấy mà thôi.
Còn về bên phía số người đi tìm Gia Khiêm , họ chia nhau tìm khắp nơi dưới đáy vực mà không thấy anh đâu, chỉ thấy được vết máu tươi trên thân cây, tìm mãi cho tới trời sụp tối bọn họ đành tạm dừng lại, dựng lều ở đó để sáng đi tìm sớm.
Cả nhóm người của Đặng Gia và Bạch Gia họ phong tỏa đường lên xuống của khu vực này, nhưng cũng may trên đây không có nhà dân ở.
Tại một thị trấn nhỏ của nước Mỹ trong căn nhà xinh xắn, trên chiếc giường trắng tinh Đặng Gia Khiêm đang nằm, vết thương bị đạn bắn đã được xử lý, đạn cũng được lấy ra , đầu thì bị băng kính mít, quần áo đã được thay, trên người anh giờ chỉ mặc chiếc áo thun mỏng nhẹ, quần sọc ngắn vãi kaki mềm.
Trong nhà bếp một cô gái dáng người cao ráo, nước da trắng mịn, tóc nâu đen mượt mà, cô đang loay hoay nấu súp lơ mùi thơm bay khắp nhà.
Gia Khiêm từ từ mở mắt vì mùi thơm của thức ăn, làm cho cái bao tử lúc này nó biểu tình dữ dội mà anh phải tỉnh luôn.
Ngồi dậy Gia Khiêm nhìn chung quanh trong phòng, trong đầu anh thắc mắc đây là ở đâu?
Bước nhẹ chân xuống giường anh cảm giác đầu mình sao đau quá , cả phía trước ngực, Gia Khiêm đi vào bên trong nhà vệ sinh mắt nhìn vào gương soi anh đã hiểu tại sao mà mình đao rồi, anh trong đầu lại thắc mắc " mà tại sao lại bị thương như vậy, mà mình tên gọi là gì vậy ta? ".
Đang bận lo suy nghĩ, cửa phòng có người mở ra, anh liền bước đi ra khỏi nhà vệ sinh để xem ai vào.
Anh vừa đi ra thì nhìn thấy người vào là một cô gái trẻ mà lại rất xinh đẹp, trên tay còn đang bê một mâm thức ăn, cô nhìn thấy anh đã tỉnh lại, cô cười tươi nhẻ nói:
_ Anh Gia Khiêm qua đây ăn súp rồi còn uống thuốc nữa, không thì vết thương sẽ đau lắm đó.
Cô gái nói xong đặt cái mâm lên cái bàn gần đó, cô nhanh nhẹn đi đến đở lấy cánh tay của Gia Khiêm mà dìu anh đi đến chiếc ghế cho anh ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng cầm tô súp thổi cho nguội, cô từ tốn đút cho anh ăn.
Gia Khiêm bị đơ người vì hành động quá đáng yêu của cô gái trước mặt, anh cũng vô thức há to miệng để cho cô đút anh ăn một cách ngon lành, không hề có ý phản đối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook