Boss Là Nữ Phụ
Chương 18: Thiên kim hào môn (18)

Chương 18 Thiên kim hào môn (18)

Người đàn ông không chờ nổi, lấy đồ từ trong túi văn kiện ra, kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề gì mới cẩn thận lấy lòng, nói: “Hứa tiểu thư yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết.”

Thời Sênh gật đầu: “Đi đi.”

Người đàn ông như được ân xá, chỉ hận không thể một bước ra khỏi nơi này, đúng lúc anh ta kéo cửa ra thì từ phía sau lại truyền tới một câu.

“Làm ít những chuyện thiếu đạo đức đi.”

Thân hình anh ta hơi cứng lại một chút, mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng, anh ta quay đầu lại gật một cái rồi mới vội vàng rời đi như chạy trốn.

Người đàn ông vừa đi, hình tượng ban đầu của Thời Sênh lập tức tiêu tan, lại trở về yểu điệu như một con mèo nhỏ.

Lăng gia làm quá nhiều chuyện đen tối, đầu tiên cô hơi động tay động chân, ngay sau đó chẳng cần làm gì mà đã có rất nhiều người xuất hiện kéo Lăng gia sụp đổ.

[Ký Chủ, căn cứ theo số liệu ra quét, cô cũng không có bất kỳ kỹ năng nào của hacker, thân thể này cũng không có kỹ năng này, cô có thể giải thích tại sao cô có kỹ năng này từ nơi nào không?] Những hồ sơ đen đó đều là Ký Chủ dùng kỹ thuật hack của mình để lấy về.

Lúc đó, Hệ thống thật sự bị dọa cho ngu người.

Tính năng thương thành còn chưa mở, sao Ký Chủ của nó có thể học được kỹ năng hack tài liệu chứ?

Cái này rõ ràng không hợp lẽ thường lắm.

“Trời sinh đã biết không được à?”

[… Vậy lựu đạn lần trước thì cô giải thích thế nào?]

“Tôi từ chối trả lời vấn đề này.” Thời Sênh hừ giọng: [Không phải mi biết đọc tâm sao, đọc đi, đọc đi!”

[…] Ký chủ gần đây càng ngày càng kín miệng.

Sau khi thành công làm Hệ thống phải câm miệng, Thời Sênh liền sửa sang lại quần áo, từ trong phòng đi ra ngoài, nơi này là do người đàn ông kia chọn, nghe nói tính tư mật rất cao.

Bên ngoài phòng là một hành lang gấp khúc, giống như thanh lâu ngày xưa, từ trên này có thể nhìn xuống cảnh tượng bên dưới. Bên dưới cũng không quá ồn ào, người chia thành những tốp năm, tốp ba ngồi trên ghế dài, thấp giọng nói chuyện với nhau.

Mà ở những nơi tối tăm hơn, lại có vài cảnh quan hệ xác thịt.

Thời Sênh nhìn lướt qua những chỗ đó liền lập tức di dời tầm mắt, mấy cảnh đông cung sống thế này cô không có hứng thú xem.

Thời Sênh từ trên hành lang đi xuống, lúc đi ngang một gian phòng, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta mở ra, một bóng dáng cao lớn nhào ra ngoài, cả người toàn mùi rượu, Thời Sênh theo bản năng tránh sang một bên.

Người nọ ngã lên lan can, nằm bò ra trông cực kỳ chật vật.

“Cảnh thiếu, em đỡ anh.” Trong phòng liền có một cô gái trang điểm đậm chạy ra, ăn mặc cực kỳ hở hang.

“Cút ngay.” Nam Cung Cảnh đẩy cô ta ra, tự mình bám vào lan can đứng lên, sắc mặt đen như than chì.

Ánh mắt nhìn tới cô gái đứng cách mình vài bước, con ngươi của Nam Cung Cảnh càng như có bão, từ kẽ răng rít lên mấy chữ: “Hứa Thừa Nguyệt.”

Anh ta ở trong đó bồi đáp người kia uống chẳng khác nào con cháu, ra tới đây lại nhìn thấy người con gái này ăn mặt gọn gàng, thanh lệ, trong đáy lòng nổi hiểu tại sao lại trào dâng hận ý.

“Vị hôn phu cũ a!” Thời Sênh làm như giờ mới nhận người đứng trước mặt này, biểu tình cực kỳ khoa trương, “Thật có duyên, ở đây cũng có thể gặp gỡ.”

Nhìn gương mặt tươi cười đầy quen thuộc đó, hận ý trong lòng Nam Cung Cảnh càng cuồn cuộn dâng lên, cô dựa vào cái gì mà đắc ý như thế chứ?

“Cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi?” Nam Cung Cảnh cắn răng, lần trước vậy mà để cô thoát được.

“Tại sao tôi lại không dám chứ? Kẻ bắt cóc cũng không phải tôi, tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm của anh đã xem như đại nhân đại lượng lắm rồi. Người không dám xuất hiện phải là anh mới đúng đấy.”

Cô không báo cảnh sát, nguyên nhân rất đơn giản, dù có báo thì với năng lực của nhà Nam Cung, chỉ dùng dăm ba câu liền có thể gạt phăng mọi chuyện đi. Cô không muốn lãng phí thời gian, làm cho anh ta phải lăn lộn ở bên ngoài cũng là một chuyện cực kỳ thống khổ rồi.

Nam Cung Cảnh thấy cô gái ở đối diện cười đến đáng giận cực kỳ, bị rượu kích thích, anh ta giơ tay định tát lên mặt Thời Sênh.

Thời Sênh theo bản năng lui lại đằng sau, sau đó liền đập vào một vòm ngực ấm áp, một cánh tay từ trên đỉnh đầu cô vươn ra, những ngón tay thon dài như trúc ngọc chuẩn xác bắt được tay của Nam Cung Cảnh.

“Rắc…”

Sắc mặt của Nam Cung Cảnh trong nháy mắt tái nhợt, cánh tay vô lực rũ xuống, người kia cũng buông tay ra, tiếp nhận khăn từ người bên cạnh, lau tay thật sạch với thái độ khinh bỉ.

“Nam Cung Cảnh, cậu còn có thời gian ở chỗ này bắt nạt con gái, xem ra chuyện nhà đã giải quyết ổn thỏa rồi đúng không?”

Thanh âm của Sở Đường không khác gì lúc bình thường, nhưng lọt vào tai người khác lại làm người ta vô cớ lạnh run lên.

“Anh…” Nam Cung Cảnh muốn đánh trả nhưng lập tức nhận ra người này là ai.

Sở Đường, chính là truyền thuyết của giới doanh nhân.

Hắn và Hứa Thừa Nguyệt lại biết nhau.

Lúc trước ở nhà anh ta, có lẽ hai người này đã thông đồng với nhau rồi!

Còn làm ra bộ dáng phải chịu thiệt thòi, oan ức, hóa ra cô gái này cũng diễn kịch để lừa gạt anh ta.

Nam Cung Cảnh độc ác trừng mắt với Thời Sênh một cái, để người phụ nữ vẫn luôn đứng bên cạnh mình đỡ đi vào phòng, không thể trêu vào người đó thì chẳng lẽ không biết trốn à?

Thời Sênh vô tâm nhìn theo Nam Cung Cảnh, thân mình dịch ra một bước để kéo giãn khoảng cách với Sở Đường. “Sao tới đâu cũng gặp được anh thế?”

Mẹ nó, đây mới đúng là âm hồn không tan.

“A… Không phải Hứa tiểu thư muốn theo đuổi tôi đấy chứ?” Sở Đường liếc xéo Thời Sênh, quan sát biểu tình trên mặt cô. Bộ dáng này của cô giống như là sủng vật bị nhét cho đồ ăn mình không thích, trên mặt đều viết rất rõ ràng: tôi không vui khi gặp anh.

Lúc trước ở biệt thự, chính mồm cô đã nói rất rõ ràng là muốn theo đuổi hắn cơ đấy.

“…” Thời Sênh nháy mắt biến sắc mặt. “Tôi với Sở tiên sinh là duyên phận trời định, tùy tiện tới đâu cũng có thể gặp nhau. Hay là Sở tiên sinh cứ đồng ý sự theo đuổi của tôi đi?”

Sở Đường cảm thấy rất buồn cười, dám cùng hắn cò kè mặc cả, cô tuyệt đối là chán sống rồi.

Cô gái này không biết định làm gì mà cứ phải bày ra bộ dáng thích hắn như thế, thật sự làm hắn rất tò mò.

“Hứa tiểu thư không thể lấy ra chút thành ý nào sao?” Có thể được một cô gái đồng loại theo đuổi, Sở Đường cảm thấy mình nên hưởng một chút cảm giác được người ta tán tỉnh đi.

Thời Sênh hận không thể một tát đánh chết Sở Đường, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ tươi cười. “Vậy Sở tiên sinh cảm thấy như thế nào mới coi là có thành ý?”

Đồ biến thái chết dẫm, bà đây không xuất ra thành ý thì anh không biết trời cao đất dày là gì đúng không?

“Cho Hứa tiểu thư một cơ hội, trong ba năm nếu giá trị con người của Hứa tiểu thư có thể đạt được bằng một phần mười tôi thì tôi liền đồng ý sự theo đuổi của cô, thế nào?”

“Đơn giản thế thôi à?”

Sở Đường cười nhạt không nói.

Vệ sĩ ở bên cạnh sắp không nhịn được cười.

Cô có biết giá trị con người của Sở thiếu nhà tôi là bao nhiêu không?

Biết một phần mười là nhiều hay ít không?

Trong ba năm, trừ phi bán Hứa gia đi, nếu không làm gì có ai có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?

Hứa tiểu thư, rốt cuộc cô lấy niềm tin ở đâu mà có thể dễ dàng nói to câu đó thế?

“Được, thành giao!” Thời Sênh nhanh chóng tìm tòi ở trong đầu xem giá trị của Sở Đường này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền.

“Còn có một điều kiện đi kèm.”

“Anh đủ chưa?” Thời Sênh nổi điên.

“Có muốn theo đuổi không?”

“…” Mẹ nhà anh, Thời Sênh tự xoa dịu mình trong lòng, nói: “Mời Sở tiên sinh nói đi.”

“Trong ba năm này, Hứa tiểu thư phải theo đuổi tôi theo phương thức của những người bình thường.”

“… Tại sao????”

Hệ thống, mi xác định tên này không phải tới để quấy rối đấy chứ? Mẹ nó, loại biến thái như này bổn bảo bảo chết cũng không đuổi kịp đâu.

Hai vệ sĩ đã bị dọa sợ ngây người, tỏ vẻ đầu óc hoàn toàn không có cách nào thông được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương