“Vinh thiếu, có náo nhiệt cư nhiên lại không gọi tôi a?”

Nhóm Tề Dịch đang chuẩn bị tiến vào phòng nghỉ thì chợt nghe thấy một âm thanh ý tứ không rõ từ ngoài cửa truyền tới.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Kha Thiếu Uy khí sắc sáng lán đi tới, phía sau là một người đàn ông tóc nâu tầm bốn mươi tuổi.

Vinh Trinh cười nói: “Kha tổng, ngọn gió nào thổi anh tới a?”

Tầm mắt Kha Thiếu Uy xẹt qua Ân Thứ, dừng lại trên người Tề Dịch, nói: “Lần trước kiến thức qua đổ thuật của bạn nhỏ đây, cảm thấy vô cùng bội phục, hôm nay có duyên gặp lại, muốn lĩnh hội lại một phen.”

Tề Dịch thầm nghĩ, Kha Thiếu Uy này có phải ăn nhầm thứ gì kì quái không a, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi.

“Nga?” Vinh Trinh nhìn nhìn người đàn ông phía sau Kha Thiếu Uy, híp mắt nói: “Nếu tôi không nhìn lầm, vị phía sau Kha tổng hẳn là ‘tước gia’ Quan Sĩ Thần nổi danh lừng lẫy trong đổ giới.”

“Chào Vinh thiếu.” Quan Sĩ Thần gật nhẹ đầu, gương mặt đạm mạc lộ ra vài phần ngạo khí. ‘Tước gia’ là biệt những người trong đổ giới đặt ra, ý chỉ đổ kỹ của ông xuất thần nhập hóa, phong phạm cũng rất quý tộc. Bất quá thanh danh thì nửa nọ nửa kia, là một nhân phận pha đủ tranh luận.

“Kha tổng muốn để Quan tiên sinh đánh cược với Tề Dịch à, này có chút không trọng dụng nhân tài a?” Vinh Trinh vui đùa nói: “Chúng ta chỉ là chơi vài ván bài nhỏ thôi.”

“Nếu đã là trò chơi thì cần gì phải so đo nhiều?” Kha Thiếu Uy tự nhiên nói: “Cược nhỏ 300w thôi, tôi nghĩ hẳn không ảnh hưởng toàn cục đi?”

Vinh Trinh nhìn về phía Tề Dịch cùng Ân Thứ.

Ân Thứ vẫn không tỏ thái độ gì, toàn bộ để Tề Dịch làm chủ, anh căn bản không quan tâm thắng thua, nhưng cực kỳ phản cảm với thái độ khiêu chiến của Kha Thiếu Uy.

Tề Dịch nói: “Kha tổng đã thành ý như vậy, tôi tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Quan tiên sinh, xin hạ thủ lưu tình a.” Người xem xung quanh đều hưng trí bừng bừng, nếu cậu cự tuyệt thì phỏng chừng sẽ thu vào một đống oán niệm đi.

“Ha ha, Quan tiên sinh đã tới thì tôi cũng không nên bêu xấu.” Vinh Trinh cười nói: “Ván này liền để các người, hai đại cao thủ giao phong, tôi vạn phần mong chờ a.”

Mọi người vào phòng nghỉ, Bạch Bái chủ động xin đảm đương vị trí dealer. Hai bên đều tự ký chi phiếu 300w, khách sạn liền đưa tới số chip tương ứng.

Phòng nghỉ tập trung hai ba mươi người, vài người phục vụ đứng một bên chờ lệnh, quanh bàn cược trừ bỏ nhóm Ân Thứ, những người khác đều đứng ở vòng ngoài.

Tề Dịch cùng Quan Sĩ Thần ngồi xuống đối diện nhau, Kha Thiếu Uy đột nhiên mở miệng nói: “Đặt cược tiền tài không khỏi quá đơn điệu đi, chúng ta lại thêm một phần cược khác đi, thế nào?”

“Kha tổng có đề nghị gì?”

“Năm ngày sau tôi phải xuất ngoại công tác vài ngày, nếu thua thì cậu theo tôi chơi một chuyến, phí dụng tôi lo toàn bộ.”

Ánh mắt Ân Thứ ngoan lệ, giọng điệu lạnh lùng: “Kia Kha tổng tính toán dùng cái gì đặt cược? Thương hiệu Kha thị thế nào? Nếu anh thua, về sau toàn bộ sản phẩm Kha thị sửa hết thành họ ‘Ân’.”

Sắc mặt Kha Thiếu Uy trắng xanh, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Chỉ là vui đùa thôi, Ân tổng cần gì nghiêm túc như vậy?”

“Tôi từ trước tới nay đều không thích nói giỡn.”

Những lời này của Ân Thứ làm Tề Dịch liếc mắt, cái người ở ngoài cuồng bạo ở nhà vô lại lại nói dối đúng là có bài bản hẳn hoi, phút chốc đã hù người ta sợ run rồi a.

Kha Thiếu Uy không cam lòng: “Nếu vậy thì nên chơi tận hứng, 300w đối với tôi cùng Ân tổng chẳng khác gì cát trong sa mạc, sao không thêm cược thêm thứ khác? Tề Dịch, cậu là bằng hữu của Thiếu Úc, mới đây nó vừa đắc tội cha tôi, bị đóng băng tài sản, nếu ván này cậu thắng, tôi sẽ giúp nó một phen, thế nào?”

Tề Dịch sửng sốt, không ngờ Kha Thiếu Úc thế nhưng lại bị đóng băng tài sản, khó trách gần nhất vẫn không có liên hệ. Kha Thiếu Uy lấy đó làm tiền cược, cậu quả thực không có cách nào cự tuyệt.

Nghĩ nghĩ, Tề Dịch nói: “Tốt, tôi đồng ý. Chỉ mong Kha tổng giữ lời.”

Ân Thứ sắc mặt không tốt nhìn nhìn Tề Dịch, siết chặt nắm tay, bất quá cuối cùng cũng không ngăn cản. Không sao, cho dù thua, anh cũng có cách để Kha Thiếu Uy ngốn lại tiền cược.

Kha Thiếu Uy cười: “Đương nhiên, ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, tôi sao lật lọng được?”

Sau màn giao phong, ván bài chính thức bắt đầu.

Bạch Bái xào bài chia bài, tuy không linh hoạt như dealer chuyên nghiệp nhưng cũng vui tai vui mắt.

Ván đầu tiên Tề Dịch nhận bài không tệ, là thùng, 5, 6, 7 cơ, cộng thêm bài chưa lật tuy không phải thùng phá sảnh nhưng cũng đủ làm người ta do dự. Mà bài của Quan Sĩ Thần là 9 rô, 9 chuồn, J bích, muốn thắng cậu thì phải có cù lủ.

Tề Dịch tin tưởng vào vận may của mình, nhưng lúc mở bài thì đột nhiên lại có dự cảm bất an, quả nhiên bài chưa lật của đối phương là hai con J, vừa vặn ghép thành cù lủ, mà cậu là 5, 6, 7, 10, Q cơ, chỉ là thùng chứ không phải thùng phá sảnh.

Ván thứ nhất thất lợi, Tề Dịch trong lòng nghi hoặc. Trước lúc mở bài, cảm giác của cậu vẫn rất tốt, nhưng sau khi mở thì đột nhiên xuất hiện biến cố.

Cậu nhìn qua Quan Sĩ Thần ở đối diện, bộ dáng mỉm cười thong dong.

Tề Dịch cũng không gấp, bắt đầu ván thứ hai.

Tề Dịch: 3 bích, 3 chuồn, K cơ. Bài chưa lật: K bích, 2 chuồn.

Quan Sĩ Thần: 4 chuồn, 9 rô, A chuồn. Bài chưa lật: ?

Nếu Quan Sĩ Thần muốn thắng cậu thì phải ghép thành hai đôi, một đôi còn phải là A.

Lần này vẫn như cũ là Tề Dịch mở bài trước, trước lúc lật bài cậu xác định khả năng thắng của mình rất lớn, nhưng sau khi mở thì Quan Sĩ Thần dùng một đôi A cùng đôi 9 thắng cậu.

Kha Thiếu Uy bên kia lộ ra biểu tình đắc ý, giống như đã nắm chắc thằng lợi.

Ân Thứ chỉ chú ý Tề Dịch, thấy thần sắc cậu bình tĩnh vô cùng.

Hai người lại đánh mấy ván, Tề Dịch thua nhiều thắng ít, chip cũng giảm hơn phân nửa. Nhưng cậu không hề khẩn trương, bởi vì cậu đã tìm ra nguyên nhân mình thua cuộc: Quan Sĩ Thần chơi bịp!

Khó trách trực giác của cậu luôn phát sinh chuyển biến ở phút cuối cùng, bởi vì đối phương đã đổi bài ngay lúc mở bài.

Khóe miệng Tề Dịch hơi cong lên, hơi khuynh người về trước, một tay chống cằm, hứng thú nhìn Quan Sĩ Thần ở đối diện, trong lòng dâng lên chiến ý mà chính bản thân cậu cũng không phát hiện.

Cho tới tay, vận may siêu cường làm cậu làm mọi việc đều thuận lợi, thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng vì thế mà thiếu đi vài phần lạc thú. Hiện giờ gặp phải ván bài khảo nghiệm vận khí, thắng thua chỉ trong chớp mắt. Nếu cậu không thể nắm chắc thì kết cục sẽ bị nghịch chuyển trong một giây.

Chốc lát sau, khí chất cả người Tề Dịch giống như hoàn toàn biến đổi, làm Ân Thứ hoàn toàn không thể nào dời tầm mắt.

Quan Sĩ Thần bị ánh mắt Tề Dịch nhìn tới mức có chút sợ hãi, đối phương trong tình huống bất lợi cư nhiên vẫn trấn định như vậy, quả thực có vài phần tư chất của cao thủ. Bất quá kết quả ván bài đã định, nơi này không phải sòng bạc chính quy, không có camera, cũng không có dealer có kinh nghiệm chia bài, người ngoài căn bản không phát hiện anh chơi bịp.

Cuộc chơi lại tiếp tục.

“Call.” (theo)

Lá bài mở đầu tiên của Tề Dịch: 10 cơ.

Quan Sĩ Thần: Q bích.

“Raise.” (tố)

Lá bài mở thứ hai của Tề Dịch: 10 chuồn.

Quan Sĩ Thần: K bích.

“Re-raise.” (tố tiếp)

Lá bài mở thứ ba của Tề Dịch: 10 rô.

Quan Sĩ Thần: J bích.

Tất cả mọi người đều ngừng thở, Tề Dịch đã có ba lá 10 cơ rô chuồn, mà Quan Sĩ Thần là J, Q, K bích, nếu hai lá chưa lật là 10 cùng A bích thì chính là thùng phá sảnh lớn nhất, cho dù Tề Dịch có cù lủ thì cũng không thắng được.

Tề Dịch vuốt lá bài chưa lật trên tay, cười nói với Quan Sĩ Thần: “Thực đáng tiếc, A cùng 10 bích mà ông chờ đều đang ở trên tay tôi.”

Quan Sĩ Thần sắc mặt không đổi, lạnh nhạt nói: “Một ván thua mà thôi, showdown đi.”

Sau khi mở bài, con bài chưa lật của Quan Sĩ Thần là 9 chuồn cùng 8 cơ, là bài mạnh, nhưng làm sắc mặt anh biến sắc là con bài chưa lật của Tề Dịch lại là 9 rô cùng 2 chuồn, căn bản không phải A bích cùng 10 bích như cậu ta nói!

Tề Dịch cười nói: “Có phải thực thất vọng không?”

Mọi người chỉ nghĩ Quan Sĩ Thần vì một câu đùa của Tề Dịch mà cảm thấy mất mặt, nhưng chỉ có bản thân ông biết, cậu nhóc Tề Dịch dường như đã nhìn thấu gì đó.

Không, chỉ là trùng hợp thôi. Quan Sĩ Thần thu liễm tinh thần, tiếp tục ván mới.

Ván này bài lật của Tề Dịch không tồi, nhưng cậu hô showdown trước nên từ Quan Sĩ Thần mở bài. Bởi vì không xác định con bài chưa lật của Tề Dịch là gì nên ông không dám đổi bài, tránh trùng bài với đối thủ, vậy thì chẳng khác nào chưa đành đã khai.

Ván này, Tề Dịch thắng.

Quan Sĩ Thần trong lòng không yên, không xác định Tề Dịch có phải đã phát hiện gì đó hay không.

Ván bài tiếp tục.

Tề Dịch: 9 chuồn, J cơ, Q bích.

Quan Sĩ Thần: 10 cơ, J rô, K rô.

Bài hai người cực gần, đều có hi vọng tạo thành sảnh, còn phải xem sảnh ai lớn hơn. Đương nhiên cũng có thể là hight card, sẽ so con lớn nhất.

Tề Dịch thưởng thức bài chưa lật của mình, nói với Quan Sĩ Thần: “Nói cho ông biết, hai lá trên tay tôi là 9 với Q, không phải sảnh.”

Mọi người thầm nghĩ, Tề Dịch lại gạt? Sắc mặt Quan Sĩ Thần hơi trầm xuống, Tề Dịch chỉ nói mình có con gì mà không nói rõ là nước nào. Mà ông nếu muốn tạo thành sảnh thì 9 cùng Q là không thể thiếu. Nhưng bởi vì không rõ nước nên nếu tráo thì rất khó đảm bảo sẽ không trùng. Huống chi, còn không nhất định Tề Dịch nói thật.

Quan Sĩ Thần định dẫn đầu nói showdown, nào ngờ Tề Dịch lại lên tiếng: “Ván này chúng ta all-in đi.” (cược toàn bộ)

Mọi người ồ lên, sắc mặt Quan Sĩ Thần cũng biến đổi, đối phương rõ ràng không muốn cho ông cơ hội đổi bài. Trầm tư một lát, cuối cùng không dám all-in, thành thật để Tề Dịch hô ‘showdown’. Lần này Tề Dịch không nói dối, lá bài chưa lật quả thực là 9 cùng Q, tạo thành hai đôi, mà Quan Sĩ Thần thì chỉ có một đôi J.

Quan Sĩ Thần nhìn gương mặt mỉm cười của Tề Dịch, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác suy sụp. Đối phương khẳng định đã nhìn thấu chiêu trò của ông nhưng không nói toạc ra. Trong tình huống biết ông chơi bịp vẫn tự tin có thể chiến thắng. Trí tuệ cùng khí độ như vậy đủ làm ông bái phục.

Mấy ván tiếp theo, Tề Dịch từng chút kéo giãn chênh lệch, rốt cuộc ba mươi phút sau thì lật ngược tình thế. Mỗi khi Quan Sĩ Thần kêu showdoen, Tề Dịch liền all-in, ép ông tới cùng.

Cảm xúc mọi người tăng vọt, Tề Dịch hở ra là all-in, quả thực là suất quá cỡ! Quan Sĩ Thần không dám tiếp chiêu, liên tục thua mấy ván, để Tề Dịch chiếm hết thượng phong.

Trên bàn cược, Tề Dịch thật sự là khí độ phi phàm, tỏa sáng chói lòa, hoàn toàn bất đồng với vẻ khiêm tốn tùy ý ngày thường.

Vận may vận dụng tới cực hạn chính là chỉ cần nhìn thấy một đường sống thì có thể nắm chắc thắng lợi. Trừ phi Quan Sĩ Thần không phạm lỗi, không chột dạ, bằng không cho dù thủ đoạn lừa gạt cao siêu tới đâu thì cũng không thắng được khi Tề Dịch dốc toàn lực khai hỏa.

Trận này có thể xem là so kỹ thuật, vận may cùng tâm chiến. Trong cuộc sóng gió mãnh liệt, ngoài cuộc không chút phát giác, chỉ nhìn thấy náo nhiệt.

“Cậu Tề quả thực cao hơn một bậc, tôi cam bái hạ phong.” Quan Sĩ Thần đứng dậy khom người với Tề Dịch.

“Cám ơn.” Tề Dịch đáp: “Quan tiên sinh tài nghệ bất phàm, nhưng trong cá cược, vẫn tuân thủ quy củ một chút thì tốt hơn.”

Tuân thủ quy củ? Mọi người vô ngữ, không biết vừa nãy là ai hở ra là all-in? Làm gì có ý tứ để người ta chơi theo quy tắc chứ a!

Chỉ có Quan Sĩ Thần hiểu, Tề Dịch nhắc nhở mình về sau bớt giở trò bịp bợm.

“Cậu Tề nói rất phải, tôi nhất định ghi nhớ.” Quan Sĩ Thần cảm thấy lần này mình đã đụng phải cao thủ chân chính.

Mẹ nó, cái vị ‘Tước gia’ không có việc gì chứ? Cho dù thua cũng đâu cần khiêm tốn như vậy a! Quy tắc quy củ gì ở đây? Này chính là đánh bài, là thứ không cần ‘quy tắc’ nhất được không?

Trận bài này chấm dứt, sắc mặt khó xem nhất là Kha Thiếu Uy, anh không ngờ cao thủ mình bỏ ra một số tiền lớn mời tới lại dễ dàng bị Tề Dịch đánh bại như vậy.

“Kha tổng, nhớ rõ lời hứa của anh, giúp Thiếu Úc giải quyết vấn đề đóng băng tài chính.” Tề Dịch cười tủm tỉm nói.

Kha Thiếu Uy hừ lạnh một tiếng, giận dữ bỏ đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương