Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm
-
Chương 57: Chương 51
Lúc Giang An Lan và Yến Trì tới Phàm Nhân giới thì vừa hay gặp được một tiểu đội tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đang vây bắt một con yêu ma.
Yến Trì dùng thần thức để xem thử thì thật trùng hợp, người dẫn đầu lại là người quen, đó là đại thiếu gia của Cố gia- Cố Tùy An.
Trước đó vài ngày, Cố Tùy An vừa đột phá đến Phân Nguyên Kỳ nên đã tự mình dẫn đội đến Phàm Nhân giới để tiêu diệt yêu ma.
Nhưng ai ngờ lại xui xẻo thế nào mà gặp ngay một con yêu ma có sức mạnh tương đương một tu sĩ hậu kỳ của Phân Nguyên Kỳ.
Cũng may là trong đội có nhiều người nên mới đủ để giữ chân con yêu ma này.
Khi mọi người dần kiệt sức và sắp gục ngã, Cố Tùy An đang định lấy pháp bảo giữ mệnh ra thì bỗng nhiên có một tia kiếm khí lướt qua chém vào con yêu ma kia.
Chỉ trong nháy mắt, con yêu ma dữ tợn kia đã đầu lìa khỏi cổ, thân thể to lớn của nó ngã xuống đất phát ra một tiếng “rầm”.
Cố Tùy An sửng sốt nhìn con yêu ma chết một cách đột ngột trước mặt.
Lúc hắn ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một kiếm tu quen thuộc đang thu kiếm trong tay về, trong lòng người đó còn đang ôm một mỹ nam vô cùng xinh đẹp.
“Giang đại ca!” Ngay khi Cố Tùy An nhìn thấy Giang An Lan đã lộ ra một nụ cười vui sướng, hắn vội chạy đến nhưng vừa định nói cái gì đó thì hắn đã nhận ra căn bản từ nãy đến giờ Giang An Lan chưa hề nhìn hắn, toàn bộ sự chú ý của cậu đã dành hết cho người mà cậu đang ôm trong lòng.
Cả đoạn đường này Yến Trì đều lười biếng dựa vào Giang An Lan để Tiểu Kiếm Tu này dẫn mình đi, y thoải mái đến nỗi sắp ngủ đến nơi luôn rồi.
Vừa rồi khi thấy Cố Tùy An bị yêu ma đe dọa thì y đã bảo Tiểu Kiếm Tu giải quyết nó.
Vừa mới xuống đất y đã nghe thấy tiếng của vị Cố thiếu gia kia.
Yến Trì liếc mắt nhìn Giang An Lan, khi thấy cậu không để ý gì thì y cười nhẹ một cái.
“À là Cố thiếu gia à, dù sao thì cũng đã cứu ngươi, vậy mà ngươi không cảm ơn à? Đây là cách dạy dỗ của Cố gia sao?” Yến Trì dựa vào người Giang An Lan, y nắm lấy bàn tay của cậu rồi cố ý xoay qua xoay lại để chọc tức Cố Tùy An, y vuốt chỗ này một tí rồi lại vuốt tới chỗ kia, cuối cùng là luồn qua khe hở để nắm chặt lấy bàn tay của Tiểu Kiếm Tu nhà mình.
“Chắc chắn ta sẽ cảm ơn rồi, không cần ngươi nói nhiều!” Cố Tùy An cực kì không thích nhìn thấy Yến Trì nhưng hắn lại không thể làm gì được.
Y chính là người quan trọng nhất trong lòng của người mà hắn thầm mến, lại là trưởng bối của hắn.
Gia giáo của Cố gia vô cùng nghiêm khắc tuy rằng Yến Trì không thừa nhận mình là người của Cố gia nhưng hắn cũng không dám thể hiện sự bất kính với Yến Trì.
Hắn vẫn còn nhớ rõ lần trước hắn đã bị phạt nặng như thế nào khi dám bất kính với Yến Trì.
Cố Tùy An quyết định không để ý tới y, hắn vừa quay người về hướng Giang An Lan thì thái độ đã thay đổi 180°, “Cảm ơn Giang đại ca đã cứu ta.
Tính cả lần ở Nam Hải thì đây đã là lần thứ hai huynh cứu ta, ta không biết phải cảm ơn huynh thế nào cho đủ nữa.”
“Lần ở Nam Hải chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ta nhận nhiệm vụ trừ ác giao nên mới trùng hợp đi ngang qua thôi.” Giang An Lan nói một cách bình thản giống như chỉ đang nhắc lại một chuyện không quan trọng.
Y lại cuối đầu xuống nhìn xác của con yêu ma, “Còn con yêu ma này là do A Trì bảo ta giết nên tính ra là A Trì đã cứu ngươi, ngươi phải cảm ơn A Trì mới đúng.”
Gương mặt vốn đang tươi cười của Cố Tùy An sau khi nghe vậy thì đã cứng đờ cả lại! Hắn thề là hắn vừa nghe thấy tiếng cười của người mà Giang đại ca đang ôm trong lòng.
“Đúng vậy, cháu trai nhỏ à, là ta đã cứu con, sao không nhanh tới cảm ơn chú đi?” Yến Trì nghe Giang An Lan trả lời vậy đã không nhịn được mà cười ra tiếng.
EQ của Tiểu Kiếm Tu chắc chắn chỉ để dùng riêng cho y, y đã biết Cố Tùy An này muốn cái gì từ lâu rồi.
Nhưng không biết Giang An Lan là không hiểu hay giả vờ không hiểu mà cậu ấy lại không có chút phản ứng nào.
“Vậy thì cảm ơn cậu nhiều!” Cố Tùy An nhìn thấy gương mặt cười trên nỗi đau của người khác của Yến Trì thì nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Giang An Lan không thích Cố Tùy An nhìn chằm chằm Yến Trì như vậy nhưng nể tình hắn có chung một dòng máu với Yến Trì nên cậu chỉ chặn tầm nhìn của Cố Tùy An rồi đổi sang đề tài khác.
“Số lượng quá nhiều hơn nữa không ngờ rằng lại có những con yêu ma mạnh như vậy.” Cố Tùy An nghe Giang An Lan nói đến chuyện chính thì cũng vội nghiêm túc lại, “Thực lực của đa số đệ tử mà các tông môn khác phái đến Phàm Nhân giới đều rất thấp, phải mười mấy người vây lại mới diệt được một con yêu ma.
Nếu muốn tiêu diệt hết số yêu ma này thì chắc chắn sẽ không đủ người, chưa kể đến còn rất dễ bị thương.”
Cố Tùy An ngẩng đầu nhìn về phía Giang An Lan, trong mắt hắn có chút tỏa sáng, “Nếu như Giang đại ca có thể……”
Cố Tùy An còn chưa nói xong đã bị Yến Trì chặn lại, “Nghĩ cũng đừng nghĩ, cháu trai nhỏ à, ta và Lan Lan còn phải làm chuyện khác, không có rảnh để cùng đánh yêu ma với ngươi đâu!”
Yến Trì lấy một cái phù triện ra rồi bóp nát nó, một làn khói thổi nhẹ lên rồi biến mất ngay tắp lự, “Ta đã kêu Từ Từ dẫn Minh Hải Tộc lại đây, chuyện ở Phàm Nhân giới cứ giao lại cho họ.
Chúng ta đi đến đại trận Huyết Ma đi.”
“Ừm, tất cả đều nghe theo A Trì.” Giang An Lan gật đầu rồi lại chuyển hướng nhìn về phía Cố Tùy An, “Cố thiếu gia, A Trì tốt bụng nên đã kêu người đến đây giúp đỡ.
Ngươi hãy chờ ở đây, những người đó sẽ giúp đỡ tiêu diệt yêu ma.”
Nói xong, Giang An Lan không chờ Cố Tùy An trả lời mà đã dẫn Yến Trì bay đi.
“Giang đại ca!” Cố Tùy An chỉ tới kịp kêu lên một tiếng nhưng vị kiếm tu kia lại chẳng buồn quay đầu nhìn lại.
Nhưng mà vừa rồi ông chú đáng ghét kia nói đến Minh Hải Tộc không phải là Minh Hải Tộc mà hắn đang nghĩ đến đó chứ? Không phải Minh Hải Tộc có tu sĩ Đại Thừa Kỳ sao? Tại sao họ lại nghe theo sự sai bảo của Yến Trì?
Cố Tùy An càng nghĩ càng cảm thấy khó tin, không lẽ Yến Trì chính là vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ thần bí kia?
Mãi đến khi Tiết Tuế dẫn người đến Phàm Nhân giới thì chỉ thấy được gương mặt vô cùng kiếp sợ của Cố Tùy An.
Yến Trì và Giang An Lan không ngừng bay về phía biên giới của Phàm Nhân giới cũng là hướng của đại trận Huyết Ma.
Dọc đường đi họ thấy vô số yêu ma đang tụ tập lại, ma khí ở khắp nơi, nồng đậm đến mức trở thành chướng khí phủ khắp Phàm Nhân giới.
Giang An Lan cầm Hắc Kiểu trong tay, mỗi một chiêu đều có thể giết chết một con yêu ma.
Cậu ra tay ngày càng nhanh nên tốc độ tiêu diệt yêu ma cũng nhanh hơn.
Một kiếm tiêu diệt được trăm ngàn yêu ma, xóa tan chướng khí của cả một vùng.
Cậu đi ở phía trước không cho bất kỳ một con yêu ma nào tới gần Yến Trì của cậu.
Yến Trì đi ở phía sau Giang An Lan nhìn cậu tiêu diệt yêu ma.
Tiểu Kiếm Tu tu tập kiếm pháp《 du long quyết 》 mà Triệu Trầm Chu truyền lại, nhập đạo bằng sát phạt, chém giết càng nhiều thì càng phát huy được uy lực của kiếm pháp.
Cậu chém giết vô số yêu ma, tất cả sát khí này đều được Hắc Kiểu hấp thu làm nó càng thêm sắc bén.
Nơi nào có kiếm khí của cậu đi qua thì ma khí cũng không dám tụ tập.
Hai người đi thẳng một đường, càng ngày càng tới gần đại trận Huyết Ma mà Nhan Thu Hòe đã đặt khi xưa.
Nhưng khi càng tới gần đại trận Huyết Ma thì số lượng yêu ma lại càng ngày càng ít.
Xung quanh có vẻ càng thêm hoang vắng, ma khí cũng không nồng đậm như lúc nãy thậm chí ma khí đã nhạt đến mức gần như không tồn tại.
Rõ ràng nơi bắt nguồn của yêu ma nhưng ma khí lại rất loãng, hơn nữa mùi máu lại càng ngày càng nồng làm Yến Trì phải cau mày, y bấm quyết dựng nên một vách ngăn nhỏ để không khí tươi mát hơn.
“Lan Lan phải cẩn thận một chút, phía trước chắc chắn đang có một thứ gì đó.” Yến Trì gọi Giang An Lan đang có ý định xông lên phía trước.
Y có thể cảm nhận được có một thứ gì đó rất mạnh ở phía trước.
Có thể làm tu sĩ Đại Thừa cảm thấy rất mạnh thì thứ đó chắc chắn rất đáng gờm.
“Chủ nhân ——” Hắc Kiểu đột ngột xuất hiện.
Nàng nhìn quanh rồi lại chạy về phía Giang An Lan nói, “Chủ nhân, hình như đây là nơi ta xuất hiện.”
“Nơi này?” Yến Trì nghe xong thì dừng một chút, xuất hiện ở đây có nghĩa là Hắc Kiểu đã ở đây từ đầu hay nói một cách dễ hiểu hơn thì trước kia nàng luôn ở đại trận Huyết Ma.
Bỗng nhiên y nhớ rằng Nhan Thu Hòe đã từng nói đại trận Huyết Ma được bội kiếm của Triệu Trầm Chu trấn áp.
Đại trận Huyết Ma dần mất đi công dụng là vì kiếm trấn trận đã biến mất.
“Hắc Kiểu, trước khi ngươi gặp Lan Lan thì đã từng có chủ nhân nào chưa?” Trước kia Yến Trì không nghĩ tới vấn đề này.
Vốn tưởng rằng Hắc Kiểu chỉ là một thanh kiếm cổ tu luyện thành kiếm linh.
Nhưng bây giờ xem ra có lẽ Hắc Kiểu đã từng có chủ nhân.
“Hừm…… ta cũng không nhớ lắm, có thể có mà cũng có thể không.” Hắc Kiểu nhăn mặt lại một cách khó chịu, “Ta chỉ vừa có linh trí trong vài chục năm trở lại đây thôi.
Cũng không cảm nhận được có khế ước cùng bất kỳ ai nên theo lý thì chắc ta không có chủ nhân.”
Hắc Kiểu nhìn vùng đất hoang vu này, nàng cảm thấy nơi này rất quen thuộc, dường như nàng đã cùng kề vai sát cánh cùng ai đó ở đây, nàng cảm nhận được những rung động trong sâu thẳm tâm hồn mình.
Giống như đã từng có người thường xuyên nắm chuôi kiếm của nàng để luyện từng chiêu từng chiêu một.
Người đó thường xuyên dùng khăn để lau chùi thân kiếm, lại thường gọi tên một người khác trước mặt nàng.
Nhìn Hắc Kiểu như vậy, Yến Trì nghĩ rằng có lẽ trước khi Hắc Kiểu chưa tu luyện thành kiếm linh thì đã bị Nhan Thu Hòe dùng để trấn áp đại trận Huyết Ma.
Đại trận Huyết Ma được vẽ từ máu tươi của vô số người nên chứa rất nhiều oán linh, Hắc Kiểu trấn áp ở đây cả ngàn năm, không ngừng hấp thu những tàn hồn đó nên đã luyện thành kiếm linh rồi thoát ra khỏi trận.
“A Trì, ta đã biết tại sao yêu ma không vào Tu Chân giới được rồi.” Giang An Lan đang đi ở phía trước bỗng nhiên mở miệng nói làm Yến Trì nhìn qua.
Trước biên giới của Tu Chân giới có một cái khe nứt rất lớn.
Vô số ma khí tràn ra từ cái khe này.
Chỉ một lát sau đã thấy mộ con yêu ma đang bò ra khỏi cái khe rồi bay thẳng về phía Tu Chân giới có linh khí dồi dào.
Nhưng con yêu ma kia còn chưa kịp chạm vào thì đã bị một tia sáng màu đỏ chém bay đầu.
Máu tươi văng đầy đất, xác của nó lăn sang một bên rồi bị một người đàn ông mặc đồ đỏ đá về phía một đống thi thể chồng chất như núi kia.
Tuy rằng trên tay người đàn ông không cầm kiếm nhưng lại có một tia sáng màu đỏ xuất hiện từ đầu ngón tay người đó rồi biến mất.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía Yến Trì và Giang An Lan, đó là một khuôn mặt mà hai người vô cùng quen thuộc.
“Triệu tiền bối!” Giang An Lan gọi một câu.
Cậu và Triệu Trầm Chu cũng được tính như có duyên thầy trò.
Kiếm pháp hiện giờ của cậu đều bắt nguồn từ Triệu Trầm Chu nên vừa nhìn thấy người đó ở đây cậu đã tiến lên một bước theo bản năng.
“Cẩn thận!” Yến Trì rất nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm, y vẫn luôn để ý phản ứng của Triệu Trầm Chu, khi y vừa thấy người đàn ông này nhấc ngón tay lên, trên đầu ngón tay xuất hiện một tia sáng màu đỏ thì y đã vội vàng lấy đao ra rồi lắc mình đi tới trước người Giang An Lan.
Kiến khí màu đỏ bị đao của y đánh trúng nên đổi hướng bay sượt qua một bên rồi đánh trúng vào con yêu ma vừa thoát ra khỏi khe nứt.
Yến Trì bị kiếm khí nhìn có vẻ đơn giản kia làm tê cả tay, khi y ngẩng đầu thì thấy một gương mặt vô cảm và đôi mắt tĩnh mịch như hồ sâu của Triệu Trầm Chu.
Người đàn ông này hoàn toàn không giống như lúc họ gặp ở bí cảnh truyền thừa.
Triệu Trầm Chu này mang đầy sát khí và kiếm khí lạnh băng làm cho người ta xảm thấy người này hoàn toàn không có tình cảm, cực kỳ lạnh lùng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Đó là hồn phách dư lại, không thể nhập luân hồi của Triệu Trầm Chu mà Nhan Thu Hòe đã nói tới.
Nhưng cũng không giống như những gì mà Nhan Thu Hòe đã nghĩ, linh hồn này không bị nhốt ở đại trận Huyết Ma mà đã dung hòa vào trận và trở thành tâm trận của đại trận Huyết Ma.
“Những kẻ tự tiện xông vào Tu Chân giới đều phải chết!” Từ lâu hồn phách của Triệu Trầm Chu đã không còn linh trí, trong lòng người đàn ông này chỉ có một chấp niệm, đây cũng là ý nghĩ cuối cùng trước khi chết của người đó.
Hồn phách của kiếm tu gần như phi thăng này đã cô độc ở đây suốt một ngàn năm.
Một mình người đó đứng ở đại trận Huyết Ma này để làm lá chắn bảo vệ biên giới Tu Chân giới, không cho bất kỳ con yêu ma nào xâm nhập vào quê hương của mình.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook