Tin tức về việc ảo cảnh Cực Hải sắp hiện thế khiến cho cả Tu Chân giới rung động.

Nghe đồn rằng bên trong ảo cảnh có vô số bảo vật, tất cả chúng đều là đồ của tiên môn từ ngàn năm trước.

Lại có người nói ảo cảnh Cực Hải chính là di chỉ của Minh Hải Tộc từ ngàn năm trước, nghe bảo người của Minh Hải Tộc cực kì giỏi lặn, họ có thể lặn sâu đến tận nơi không ai có thể tới được vì thế họ tìm được rất nhiều bảo vật dưới biển và nhanh chóng trở nên giàu có.

Cũng chính vì thế mà đã có nhiều người nổi lên lòng ghen tị, những kẻ đó đã lập mưu để hủy diệt Minh Hải Tộc.

Sau khi Minh Hải Tộc bị tiêu diệt chỉ còn lại vài người sống sót, họ mang bảo vật giấu vào ảo cảnh Cực Hải để từ đây về sau sẽ không có ai tìm thấy bảo vật của họ nữa.

Lần này Bạch Hồng Đảo và Xích Dương Tông tìm được bản đồ đến ảo cảnh.

Bảo vật trong ảo cảnh đã này là thứ không ai có thể cưỡng lại được.

Bạch Hồng Đảo và Xích Dương Tông không muốn trở thành bia ngắm của mọi người nên đã công khai toàn bộ bản đồ để ai cũng có thể đi trước thăm dò ảo cảnh.

Trong chuyến đi lần này người đại diện của Bạch Hồng Đảo là Vân Thanh Nhàn, trong đội còn có người đã tham gia Tân Tú Thiên Kiêu lần trước- Phó Vân Đình.

Theo những gì Vân Thanh Nhàn kể thì sư huynh của nàng- đảo chủ của Bạch Hồng Đảo đang bế quan còn các vị trưởng lão khác thì đều không muốn ra khỏi đảo.

Cho nên chuyến đi đến ảo cảnh Cực Hải lần này do Vân Thanh Nhàn dẫn đội.

Bởi vì đã hứa sẽ trợ giúp Giang An Lan tìm Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan nên lần này nàng cũng tiện tay dắt theo vài đệ tử xem như cho bọn họ đi rèn luyện.

Đương nhiên lí do mà Vân Thanh Nhàn nhiệt tình như vậy là do người dẫn đội lần này của Xích Dương Tông là Thù Nguyên Thanh.

“Lần này Nguyên Thanh đi là tốt nhất, ta nghe Dĩnh Dĩnh nói ngươi cứ ở mãi trong Vạn Thư Lâu, như vậy không tốt đâu, lâu lâu cũng phải ra ngoài để hít thở không khí chút chứ.” Vân Thanh Nhàn dẫn các đệ tử của Bạch Hồng Đảo lên linh thuyền của Xích Dương Tông.

Ngay sau khi nhìn thấy Thù Nguyên Thanh thì nàng liền bỏ mặc các đệ tử để chạy đến ngồi trước mặt hắn rồi còn giả vờ hỏi ý,“Nếu như Nguyên Thanh không ngại thì ta có thể đi cùng ngươi.”

Các đệ tử của Bạch Hồng Đảo đã quá quen với việc này, chuyện Vân trưởng lão của bọn họ si mê Thù trưởng lão của Xích Dương Tông đã nổi tiếng khắp cả Tu Chân giới rồi.

“Ở Vạn Thư Lâu rất tốt, nếu như không phải vì chuyện của Giang Hiển Chiêm thì ta cũng không muốn ra khỏi đó.” Thù Nguyên Thanh vẫn dùng một tấn lụa mỏng để che đôi mắt lại y như trước đây, thoạt nhìn hắn có vẻ khá bình tĩnh nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện thật ra hắn đã nắm chặt hai tay lại từ khi Vân Thanh Nhàn đến gần.

“Nguyên Thanh à có phải ngươi còn đang giận ta vì ta đã làm đôi mắt của ngươi bị thương không?” Vân Thanh Nhàn nhìn vào mảnh lụa mỏng kia, nàng biết dưới lớp lụa mỏng đó là một vết thương do đao gây ra.

Vết thương này là do nàng, nếu như lúc đó nàng bình tĩnh một, chịu tìm hiểu mọi chuyện thì đã không làm người này bị thương, hắn cũng sẽ không như bây giờ, mãi mãi không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

“Vân chân nhân à ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không có giận ngươi.

Tuy rằng không phải ta cố ý nhưng đôi mắt này đã nhìn thấy thứ không nên thấy, nó không nhìn thấy gì nữa cũng tốt.” Thù Nguyên Thanh nghe Vân Thanh Nhàn nhắc tới đôi mắt lại nhịn không được nắm chặt tay.

Việc bị tà ám bám vào người chính là khoảng thời gian kinh khủng nhất đối với hắn.

Hắn không muốn nghĩ lại chuyện này chút nào.

Từ lúc hắn không thể nhìn thấy được nữa thì các giác quan khác đã nhạy cảm hơn rất nhiều, hắn có thể nghe rõ được giọng nói của Vân Thanh Nhàn đang ở ngồi bên cạnh hắn.

Chỉ cần vừa nghe giọng nàng thì hắn liền nhớ đến hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy.

Tuy rằng hắn bị tà ám bám vào người, cũng không phải do hắn cố ý nhưng đúng là hắn đã thấy mọi thứ và nó cũng đã khắc sâu vào tâm trí hắn.

Sau này chỉ cần nghe giọng Vân Thanh Nhàn là hắn lại nhớ lại hình ảnh kia, mỗi lần nhớ đến hắn lại phải niệm thanh tâm chú.

Thù Nguyên Thanh ơi Thù Nguyên Thanh, ngươi đúng là đồ lưu manh!.

Truyện Gia Đấu
Nhiều năm qua hắn vẫn luôn cố tránh né Vân Thanh Nhàn là vì hắn không muốn mình giống như tên tà ám kia, hắn không muốn mình biến thành một kẻ dơ bẩn ô uế, hạ lưu vô sỉ.

Do vô tình làm mắt hắn bị thương nên Vân Thanh Nhàn mới tự trách vì thế căn bản là hắn không dám nói cho nàng biết suy nghĩ trong lòng mình.

Yến Trì nhìn hai vị trưởng lão dây dưa qua lại thấy cực kì thú vị, rồi lại thấy Phó Vân Thụy đang nhích từ từ lại liền nhịn không được mà hỏi: “Vân trưởng lão của các ngươi và Thù trưởng lão của chúng ta vẫn luôn như vậy à?”
Phó Vân Thụy nghe Yến Trì nói liền quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái sau đó tỏ vẻ đã hiểu mà cười một cái, “Dù sao thì từ lúc ta vào Bạch Hồng Đảo đến giờ đều như vậy.

Bởi vì chuyện này mà sư phụ đã nhắc nhở Vân trưởng lão rất nhiều lần.

Đáng tiếc là không có tác dụng gì, cứ hai ba ngày là Vân trưởng lão lại chạy đến Xích Dương Tông của các ngươi để lén nhìn Thù trưởng lão.”
Yến Trì gật đầu ra vẻ đã hiểu.

Y thuận tay cầm lấy ly trà mà Từ Từ đưa qua uống một hớp sau đó đưa cái ly về cho nàng.

Lần này đi ra ngoài vốn dĩ không định dẫn theo Từ Từ nhưng không hiểu sao nha đầu này lại mở miệng cầu xin Yến Trì dẫn nàng theo.

Yến Trì hỏi nàng lý do thì nàng lại không thể trả lời, nàng chỉ có thể thề sẽ tuyệt đối không làm hại Yến Trì và Giang An Lan.

Lúc ấy nàng nói ra lời thề quá nhanh nên Yến Trì không kịp ngăn cản.

Đây là lời thề được trời đất chứng giám nên chắc chắn Từ Từ không thể làm trái với lời thề.

Yến Trì phân vân không biết phải xử lý chuyện này thế nào, huống hồ gì y cũng khá yêu thích tài nấu ăn của nàng.

Yến Trì ngả người ra sau dựa vào ngực Giang An Lan.

Từ lúc trọng sinh đến giờ y càng ngày càng mềm lòng.

Nếu như là trước kia thì khi Yến Trì dựa vào người Giang An Lan thì Tiểu Kiếm Tu của y sẽ lập tức điều chỉnh tư thế để y dựa càng thêm thoải mái nhưng mà bây giờ y nhận ra rằng cậu đang không tập trung.

Yến Trì nghiêng đầu nhìn Giang An Lan, y thấy mắt cậu nhìn xa xăm, không biết tâm trí đã bay đến nơi nào rồi, cậu nhăn mày nhè nhẹ giống như đang lo lắng điều gì.

Yến Trì biết cậu đang lo lắng cho Giang Hiển Chiêm, y vươn tay ra dùng ngón tay xoa xoa mày cậu.


“Được rồi Lan Lan, đừng lo lắng nữa, chúng ta sẽ đến ảo cảnh Cực Hải nhanh thôi mà.

Có rất nhiều người ở Xích Dương Tông, hai người họ sẽ không sao đâu.”
Giang An Lan nghe Yến Trì nói vậy thì liền không biết làm sao.

Cậu là kiếm tu nên nội tâm phải thật kiên định nhưng khi đối mặt với chuyện của người thân cậu lại rất sợ hãi “A Trì, ta……”
“Ta biết Lan Lan đang lo lắng điều gì nhưng ta không có lừa Lan Lan đâu, ở trong ảo cảnh Cực Hải thật sự có Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan.

Chuyến này chúng ta nhất định có thể mang Kim Đan về.” Tay Yến Trì dần dần xoa khắp mặt Giang An Lan.

“A Trì à trước kia A Trì bảo A Trì nhớ chuyện ở đời trước.

Vậy trước kia ta lấy được Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan không?” Giang An Lan lập một cái kết giới cách âm để chỉ mình cậu và y nghe thấy.

Sau khi nghe Giang An Lan hỏi, Yến Trì ngây ra một lúc, y không ngờ Giang An Lan sẽ chủ động hỏi y về chuyện ở đời trước.

Y trầm mặc một chút sau đó mới mở miệng: “Đời trước Lan Lan đã lấy nó làm quà sinh nhật cho ta.”
Giang An Lan lập tức cứng đờ cả người, một hồi lâu sau cậu mới cầm lấy tay Yến Trì, “Vậy là đời trước ta không cứu được cha đúng không?”
“Giang An Lan, rốt cuộc cậu đang sợ điều gì?” Yến Trì nhìn bộ dạng này của Tiểu Kiếm Tu nhà mình thì có chút tức giận.

Y không thích nhìn vẻ lo sợ, hoảng loạn bây của Giang An Lan bây giờ, nhìn quá yếu ớt.

“Bất kể kết quả của đời trước như thế nào thì đó đã là chuyện của đời trước.” Yến Trì nhéo lên cằm Giang An Lan để nâng mặt cậu lên nhìn thẳng vào mình, “Lan Lan đã dùng máu kỳ lân để thay đổi thiên mệnh, xoay ngược thời gian nên tất cả mọi thứ đã không còn giống trước đây.”
“Lan Lan đã dám cãi lại ý trời để được ở bên ta thì tại sao bây giờ chỉ việc đi lấy Kim Đan thôi mà Lan Lan lại sợ hãi như vậy?” Yến Trì nói rất lạnh lùng nhưng đúng là y không thích nhìn dáng vẻ bây giờ của Giang An Lan.

Tiểu Kiếm Tu của y nên cố gắng phấn đấu vì mục tiêu của mình, cầm kiếm lên quyết tâm chiến đấu, không sợ trời không sợ đất càng không sợ cái chết.

Bây giờ thì Yến Trì đã hiểu, ở đời trước người có mệnh Thiên Tử như Giang An Lan có thể làm được mọi thứ nhưng không thể cứu được Giang Hiển Chiêm và càng không thể ở bên y.

“Kiếm tâm của Lan Lan đâu?” Yến Trì giơ tay chạm vào ngực cậu rồi hỏi.

Giang An Lan chú ý tới Yến Trì đang giận nên theo bản năng cậu càng thêm hoảng loạn, nhưng khi Yến Trì chạm vào ngực cậu hỏi thì cậu lại nhang chóng bình tĩnh trở lại.

Đúng rồi, cha bệnh nặng đã làm cho cậu suy sụp rất nhiều nên cậu rất dễ bị chìm vào sự hoảng loạn.

Bây giờ Yến Trì hỏi về kiếm tâm của cậu thì cậu mới phát hiện ra kiếm tâm của cậu đã bị dao động.

Cậu là kiếm tu, chỉ cần cậu cầm kiếm trong tay thì cậu sẽ không sợ gì cả.

Cậu cầm kiếm trong tay để bảo vệ những người mà cậu yêu thương.

Vậy tại sao cậu lại không tin tưởng vào kiếm của mình?
Phụ thân và cha đang chờ cậu ở Xích Dương Tông, nhất định cậu sẽ lấy được Kim Đan về cứu cha.

Không có bất kỳ người nào hay thứ nào có thể ngăn cản cậu!
Ngay sau đó toàn bộ linh khí của linh thuyền giống như đang dần ngưng tụ lại.

Thù Nguyên Thanh và Vân Thanh Nhàn nhanh chóng nhận ra, bọn họ nhìn về phía Giang An Lan và Yến Trì nhưng chưa kịp mở miệng hỏi thì một tia kiếm ý đã bay lướt qua người.

Tất cả mọi người có thể cảm nhận được trong tia kiếm ý này có sự bình tĩnh và quả cảm.

Kiếm ý lướt qua làm mọi người cảm thấy không thở nổi, giống như vừa có một thanh thần kiếm lao thẳng về phía họ và xé rách mọi chướng ngại vật trên đường đi của nó.

Chỉ một lát sau kiếm ý đã quay trở về trong cơ thể Giang An Lan giống như nó chưa từng xuất hiện.

Mọi người lại nhìn Giang An Lan, khí chất trên người cậu càng thêm thâm sâu, so với vừa rồi thì rõ ràng cậu đã tiến lên một tầm cao mới.

“Kiếm ý hóa thành thực thể đã là đỉnh cao của Nguyên Anh Kỳ.


Thiên phú của Giang thiếu tông chủ thật khiến người khác phải hâm mộ.” Vân Thanh Nhàn ngẩn ra một lúc, trong mắt nàng thì chỉ vừa chớp mắt cái thôi mà Giang An Lan đã ngộ đạo và tiến đến giai đoạn đỉnh cao của Nguyên Anh Kỳ.

Nàng lại nhìn về phía Yến Trì, “Hay là nói đây là công lao của Thượng Dương thân thể? Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao mọi người đều muốn có được Thượng Dương thân thể!”
“Cũng không hẳn là vậy, vốn dĩ thiên phú của thiếu tông chủ đã rất cao, kiếm ý là thứ phải tự mình lĩnh ngộ.

Ta nhớ rằng khi Hiển Chiêm có thể thực thể hóa kiếm ý cũng đã hơn trăm tuổi.” Tuy rằng Thù Nguyên Thanh không nhìn thấy gì nhưng cũng chính vì hắn không thể nhìn thấy nên hắn có thể cảm nhận kiếm ý một cách rõ ràng.

Nếu như không thể lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình thì không thể có kiếm ý kiên định như vậy.

“Xích Dương Tông đúng thật toàn là quái vật.

Năm đó có Giang tông chủ, Giang Kiếm Tôn, bây giờ lại có thiếu tông chủ.” Vân Thanh Nhàn bật cười một tiếng.

Ở chung với những con người như quái vật này làm nàng cảm thấy nàng thật bình thường
“Cẩm Lý tiên tử không nên xem nhẹ bản thân.” Thù Nguyên Thanh nghe Vân Thanh Nhàn nói cũng cười một tiếng, Cẩm Lý tiên tử Vân Thanh Nhàn nổi tiếng khắp Tu Chân giới cũng đâu phải chuyện đùa.

“Nguyên Thanh đừng trêu đùa ta!”
Kiếm tâm đã được củng cố, tâm cảnh cũng cao hơn rất nhiều.

Giang An Lan đã không còn ưu sầu như trước.

Sau khi nhận kiếm ý trở về thì cậu mở mắt ra, đôi mắt sắc bén mang theo chút vẻ lạnh lùng như một thanh kiếm.

“Tỉnh lại rồi?” Yến Trì nhìn Giang An Lan khôi phục lại thái độ bình thường nên nhướng mày nhìn cậu.

Y duỗi tay nhéo mũi cậu một cái, “Đừng bày dáng vẻ này ra nữa, ta không thích.”
“Xin lỗi A Trì ta biết sai rồi, sau này ta sẽ không như vậy nữa.” Giang An Lan cẩn thận nắm lấy tay Yến Trì sau đó cúi đầu xin lỗi.

“Bây giờ Lan Lan cảm thấy sao rồi?” Yến Trì dùng thần thức để kiểm tra tu vi của Giang An Lan, sau khi thấy mọi thứ vẫn ổn thì hắn mới yên tâm.

“Không sao, ta đã đạt được một cảnh giới mới, đã luyện đến tần thứ sáu của《 du long quyết 》”.

Nhờ kiếm ý hóa thành thực thể mà cậu đã đột phá lên được một tần mới của《 du long quyết 》.

“Vậy bây giờ Lan Lan phải tu luyện sao?” Yến Trì giương mắt nhìn nhìn Giang An Lan, dựa theo tính cách của Tiểu Kiếm Tu thì để có thể tăng cao tu vi thì chắc chắn cậu sẽ dùng thời gian này để luyện tập.

“Không!” Giang An Lan có chút khác thường nói.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động vòng tay ôm lấy eo của Yến Trì, cậu ôm Yến Trì rồi kéo y vào ngực mình sau đó dùng trán cọ vào vai y, “Vừa rồi ta đã chọc giận A Trì nên bây giờ ta phải chịu sự trừng phạt của A Trì.”
“Hửm? Vậy Lan Lan nói xem ta nên trừng phạt Lan Lan như thế nào?” Yến Trì nghe Giang An Lan nói xong liền nở nụ cười, y vỗ nhẹ vào đầu cậu rồi hỏi.

Cậu sửng sốt một lát sau đó cậu lại gần bên tai Yến Trì rồi nhỏ giọng nói vài câu.

Lần này thì lại đến phiên Yến Trì sửng sốt, y híp mắt nhìn Tiểu Kiếm Tu sau khi nói xong thì vội cúi mặt xuống chỉ lộ ra hai tai đang đỏ bừng.

Hay ghê, rốt cuộc là tên ngốc này học từ ai vậy hả?
“A Trì muốn làm gì cũng được, chỉ cần A Trì vui lên thì A Trì muốn gì cũng được……”.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương