Dạo gần đây tin tức đang được cả Tu Chân giới quan tâm bàn luận nhiều nhất đó chính là tin về lễ hợp tịch lần thứ hai của thiếu tông chủ Xích Dương Tông.
Nghe nói lễ hợp tịch lần trước đã bị quỷ tu Ô Chiến phá vỡ, hắn đã bắt rất nhiều các đệ tử của các tông môn để luyện thành Luyện Hồn Châu.

Giang thiếu tông chủ đã tự mình tiêu diệt Ô Chiến sau đó cũng bị thương nặng.
Đương nhiên đó không phải là chuyện được quan tâm nhất.

Bây giờ tin tức nóng nhất lúc này là có người nghe đồn rằng Phật Tông đã nhân lúc Giang thiếu tông chủ bị thương mà bắt cóc đạo lữ của cậu.

Nghe bảo dù lúc đó Giang thiếu tông chủ vẫn đang bị thương nặng nhưng đã đại náo Phật Tông, đánh vỡ tượng Phật bằng vàng ròng ở đại điện sau đó cứu được đạo lữ của mình ra.
Trong lúc nhất thời hình tượng thâm tình, bất chấp tất cả vì hồng nhan của thiếu tông chủ Xích Dương Tông đã lan rộng khắp cả Tu Chân giới.
Trên đỉnh Xích Dương Phong, Yến Trì vẫn nằm thoải mái trên cái ghế ở tiểu đình giống như trước đây còn Giang An Lan thì đang đứng ở bên cạnh để lột linh quả rồi đút cho y.
“Yến sư đệ à rốt cuộc đệ có đang nghe ta nói gì không vậy? Mấy cái lời đồn này nghe thật là buồn cười, ta đã nghe được tận vài cái phiên bản rồi đó, sức tưởng tượng của mấy người này thật đáng sợ.” Ngọc Phong cầm vài cái ngọc giản hăng say đọc tin tức trên đó.

Hắn vừa đọc vừa cười đến cong cả người nhìn cực kì khoa trương.
Yến Trì liếc đầu sỏ gây tội một cái làm người nọ sợ đến run người.

“Cho hỏi trước kia là ai đã đồn ta muốn xuất gia? Huynh không biết ngại mà còn dám nói người khác à.”
“Không phải, ta chỉ thuận miệng nên vô tình nói vậy thôi mà, ai ngờ thiếu tông chủ lại tin thật rồi còn chạy đến Phật Tông để gây chuyện nữa chứ.” Ngọc Phong vội vàng biện minh, ánh mắt hắn lúc này đang viết rõ hai chữ “chột dạ”.

Nếu hắn biết vì lời nói vô tình của mình mà Giang An Lan sẽ đi đập tượng Phật quý giá của Phật Tông thì có cho vàng hắn cũng không dám nói bậy.
Ngọc Phong lén liếc nhìn thiếu tông chủ một cái chỉ thấy cậu ấy đang cẩn thận lột vỏ linh quả cho Yến Trì.

Hắn không nhịn được mà cảm thán một câu, cậu ấy chỉ có một mình mà dám đại náo Phật Tông còn đập vỡ tượng Phật quý báu của người ta vậy mà vẫn lành lặn đi ra khỏi đó thì phải nói là thiếu tông chủ của bọn họ quá mạnh, đến nổi hắn cũng có chút hâm mộ cậu ấy.
Mà cũng nhờ sự tích anh hùng của Giang An Lan mà dạo gần đây số người đến Xích Dương Tông xin được gia nhập đã tăng lên rất nhiều.

Yêu đạo lữ mà yêu đến mức nổi tiếng khắp cả Tu Chân giới như vậy thì đúng là chỉ có mỗi thiếu tông chủ làm được.
“Í, Yến sư đệ à đệ xem nè, trên đây ghi là đệ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành còn nói đệ luyện yêu thuật mê hoặc lòng người.

Chỉ cần đệ liếc mắt một cái thì người khác sẽ bị đảo điên tâm trí.


Còn có người nói đệ chính là hồ ly tinh chuyển thế chuyên đi dụ dỗ người khác nè!” Ngọc Phong lại nhìn thấy vài tin tức khác, hầu hết mọi người đều cho rằng Yến Trì chính là yêu ma chuyển thế.

Hắn lại nhìn về phía con người đang nằm lười biếng ở trên ghế, hắn vô tình nhìn vào đôi mắt đen láy của người nọ liền bị dọa sợ tới mức phải nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Đẹp thì đúng là rất đẹp nhưng người này chính là mỹ nhân có tâm địa độc ác như rắn rết đó.

Cũng chỉ có mỗi thiếu tông chủ là đủ can đảm để thích y.

Còn hắn thì hắn vẫn thích kiểu dịu dàng, ngọt ngào hơn giống như Từ Từ vậy đó.
“Mấy người này chỉ giỏi đồn đại bậy bạ làm tổn hại đến thanh danh của A Trì, Ngọc Phong sư huynh đừng tin mấy lời đồn thất thiệt đó.” Giang An Lan cực kì không thích việc người khác nói xấu Yến Trì, cậu cau mày nhìn ngọc giản trong tay Ngọc Phong giống như đang nghĩ xem nên dùng cách nào để đập vỡ nó.
“Ta cảm thấy nói cũng đúng mà.

Sao nào, Lan Lan cảm thấy ta không đẹp sao?” Yến Trì nhìn bộ dạng nghiêm túc của Giang An Lan là lại nhịn không được mà muốn trêu đùa cậu.

Y hơi nâng người dậy tiến đến trước mặt Giang An Lan rồi chớp mắt một cái, gương mặt xinh đẹp của y lộ ra một nụ cười cực kỳ bất cần.
Giang An Lan vốn dĩ đã không có sức kháng cự với nhan sắc của Yến Trì bây giờ lại thấy y gần ngay trước mặt mình cậu liền đỏ cả mặt.

Vốn dĩ không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình nhưng cậu nhớ cậu đã hứa với y sẽ không che dấu điều gì nên cậu đắn đo một lúc lại nói, “A Trì là người đẹp nhất, cử chỉ nho nhã, nhan sắc tuyệt trần.”
“Thôi thôi ta chịu hết nổi rồi, hai người đúng là…… còn đáng sợ hơn cả trước đây nữa.

Ta đi vô bếp giúp Từ Từ đây.” Ngọc Phong nghe xong nổi da gà nên nhanh chóng chuồn mất.
Hắn đã ở cạnh Giang An Lan từ nhỏ đến giờ nên hắn biết rõ gương mặt lạnh lùng, vô cảm của Giang An Lan khi ở cùng với các sư huynh.
Từ lúc cậu đến Phàm Nhân giới mang Yến Trì về đây thì đúng là đã thay đổi chóng mặt, tất nhiên là khi đối mặt với bọn họ thì cậu vẫn giống hệt như trước đây nhưng chỉ cần đứng trước mặt Yến Trì thì cậu sẽ lập tức biến thành một con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
“Đúng là có đạo lữ đã làm cho người ta thay đổi quá nhiều mà”.

Ngọc Phong vừa chạy vừa nghĩ như thế.
Nhìn thấy Ngọc Phong đi mất thì Yến Trì liền ngồi dậy, y dịch người sang bên cạnh một chút chừa ra một chỗ nhỏ rồi vẫy tay với Giang An Lan, “Lan Lan đến đây ngồi đi.”
Giang An Lan ngoan ngoan nghe lời ngồi xuống sau đó Yến Trì liền nằm xuống gối đầu lên đùi cậu.
“Lan Lan thả lỏng ra một chút nào.” Yến Trì ngửa đầu nhìn vào mắt Giang An Lan, y nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cậu, hai tay cậu cứng đờ không biết đặt ở đâu.

Cũng may Yến Trì kéo tay cậu xuống đặt ở trên bụng y.
Yến Trì nhận ra Giang An Lan đang cố gắng thả lòng cơ thể mình đặc biệt là ở đùi hình như cậu muốn để y nằm càng thêm thoải mái.

Từ lúc diễn ra lễ hợp tịch lần trước đến giờ đây là lần đầu tiên bọn họ dựa gần nhau thế này.
Nghĩ đến lễ hợp tịch là ánh mắt Yến Trì tối lại một chút, y còn nhớ rõ cảm giác cực kỳ giận dữ đó, Tiểu Kiếm Tu ngốc nghếch này đã bị y đâm một đao tuy rằng y đã mềm lòng mà ra tay rất nhẹ nhưng chỉ giúp cậu không gặp nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.
“Vết thương lúc trước đã đỡ hơn chưa?” Yến Trì nhìn vào ngực Giang An Lan giống như muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo để thấy vết thương ở bên trong vậy.
Lúc đầu Giang An Lan tưởng rằng Yến Trì đang hỏi đến nội thương mà cậu bị lúc cưỡng chế tăng lên tu vi nên khi cậu vừa định trả lời lại thấy Yến Trì nhìn ngực của mình thì cậu mới nhận ra Yến Trì đang nói đến cái gì, “Lúc đó A Trì ra tay đâu có nặng đâu, vết thương đã lành từ lâu rồi.”
“Hửm, ta ra tay nặng nhẹ thế nào mà ta không biết sao? Lan Lan lại định lừa ta à?” Yến Trì nheo mắt lại rồi buông tay Giang An Lan ra, y vươn ngón tay ra chỉ vào chỗ bị thương, “Cởi ra cho ta nhìn xem.”
“A Trì à thật sự không có việc gì đâu, vết thương đã khỏi lâu rồi.” Giang An Lan sợ Yến Trì nhìn thấy vết thương sẽ không thoải mái nên đã thoái thác nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của Yến Trì thì cậu lại không thể từ chối.

Cuối cùng cậu chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Yến Trì không động đậy, y vẫn gối đầu lên đùi Giang An Lan nhìn Tiểu Kiếm Tu này ngoan ngoãn nghe lời cởi đai lưng ra, cởi xong lại kéo vạt áo lộ ra chỗ bị thương lúc trước.
Đúng như những gì Giang An Lan nói, vết thương đã khép lại từ lâu, bây giờ chỉ còn thấy một vết sẹo mờ nhạt.

Cũng đúng, lúc đó vết thương sâu như vậy nên để lại sẹo cũng là điều dễ hiểu.
Ngón tay của Yến Trì chạm nhẹ vào vết sẹo, nó nhô lên làm làn da chỗ đó trở nên thô ráp sờ lên rất dễ phát hiện.

Miệng vết thương không quá dài, tránh được chỗ nguy hiểm.

Lúc đó Yến Trì rất giận muốn để Tiểu Kiếm Tu này thấy đau đớn nên đã đâm rất sâu để vết thương lành thật chậm.
“Tại sao không xóa vết sẹo này đi?” Ngón tay Yến Trì xoa lên vết sẹo nhìn thấy nó trở nên đỏ bừng vì bị xoa nãy giờ.
“Ta để lại nhắc nhở bản thân mình rằng sau này không được chọc A Trì giận nữa.” Giang An Lan để yên cho Yến Trì muốn làm gì thì làm.

Cậu nghe Yến Trì hỏi cũng trả lời thành thật.

Cậu thấy Yến Trì cau mày nên cho rằng y có chút không vui, “Nếu A Trì không thích thì ta sẽ lập tức xóa nó đi.”
Yến Trì không nói chuyện, bỗng nhiên y ngồi dậy ấn Giang An Lan xuống ghế còn mình thì ngồi bên cạnh cậu.


Y nhìn Giang An Lan rồi dùng tay sờ lên ngực Tiểu Kiếm Tu cọ nhẹ qua xương quai xanh xinh đẹp của cậu rồi lại ấn tay lên vết sẹo kia.
“Lan Lan làm ta chợt nhớ một điều rằng ta nên để lại ký hiệu của ta lên người Lan Lan để người khác biết Giang An Lan là của một mình Yến Trì.” Yến Trì cúi đầu hôn lên vết sẹo kia, sau đó y nghe được tiếng tim đập liên hồi của người kia rồi lại thấy cậu ấy nuốt nhẹ một cái.
Sau khi hôn vết sẹo kia Yến Trì liền ngẩng đầu, “Nhưng mà vết sẹo này quá khó coi vẫn nên xóa nó đi.

Ta biết ở Phàm Nhân giới có một thứ gọi là xăm hình, chờ mấy ngày nữa chúng ta cùng đến Phàm Nhân giới thì ta để Lan Lan xăm ký hiệu của ta, Lan Lan có chịu không?
“Ta nghe theo A Trì.” Mặt Giang An Lan đã đỏ ửng từ nãy đến giờ, trong lòng cậu có chút thẹn thùng vì cởi trần trước mặt người trong lòng.

Tay Yến Trì còn không chịu để yên cứ sờ hết chỗ này đến chỗ khác, mỗi lần y đụng vào đều giống như đang dùng lông chim để trêu đùa lồng ngực cậu làm tim cậu đập cực kỳ nhanh.
“Vậy thì bây giờ Lan Lan xóa vết sẹo này đi.” Yến Trì biết căn bản là Tiểu Kiếm Tu này không thể nào từ chối y, y lấy ra một cái hộp nhỏ.

Sau khi y mở hộp thì thuốc mở trong suốt bên trong liền lộ ra.
Thuốc mỡ này là do Giang An Lan đưa cho y là vì lúc trước y không cẩn thận nên đã làm trầy tay.

Giang An Lan đã đến chỗ Tôn trưởng lão để lấy thuốc mỡ này về cho y.

Y dùng linh lực để bôi thuốc mỡ lên vết sẹo chắc chỉ vài ngày sau thì vết sẹo này sẽ biến mất.
“A Trì, ta tự làm……” Giang An Lan biết thuốc mỡ này cần phải bôi bằng linh lực thì mới hiệu quả, Yến Trì không nên sử dụng linh lực nên cậu muốn tự mình làm nhưng khi cậu vừa cử động đã bị Yến Trì ấn xuống.
“Ngoan ngoãn nằm yên nào, ta muốn bôi thuốc cho Lan Lan.” Yến Trì tránh tay của Giang An Lan rồi lại bảo cậu ấy nằm yên.

Y lấy ngón tay quẹt một ít thuốc mỡ sau đó bôi lên vết sẹo kia.

“Chỉ cần một chút linh lực thôi mà, không có gì.”
Rốt cuộc Yến Trì cũng không định chỉ đơn giản là bôi thuốc.

Yến Trì rũ mắt nhìn thân thể của Giang An Lan.

Nhắc đến cũng thấy thấy lạ, rõ ràng cơ thể của Tiểu Kiếm Tu nhìn khá cường tráng, vai rộng eo thon.

Lúc mặc quần áo thì nhìn có chút gầy nhưng khi cởi áo ra thì lại thấy thân hình cân đối, săn chắc.
Vốn dĩ Yến Trì có khung xương nhỏ lại có dung mạo diễm lệ, ở kiếp trước y khá không thích dáng vẻ đó của mình.

Cũng may y rất cao nên bớt đi vài phần nữ tính nhưng bất kể y có rèn luyện thế nào đều không thể thay đổi được thân hình đó.
Mỹ nhân họa thủy, yêu nghiệt là những từ mà kiếp trước người ta dùng để gọi y.

Cho dù tiếng xấu của y đồn xa còn được gọi là “đại ma đầu” nhưng vẫn luôn có người vì nhan sắc của y mà hiểu lầm.

Cho nên Yến Trì đã nghĩ mọi cách để thay đổi dung mạo của mình nhưng đều thất bại.

Vì thế y rất ghét người khác đánh giá về nhan sắc của mình.
Yến Trì nhìn Giang An Lan đang nằm ngoan ngoãn, y thả ra một chút linh lực từ đầu ngón tay để bôi thuốc lên vết sẹo kia.

Bỗng nhiên y cảm thấy mình có nhan sắc diễm lễ như vậy cũng khá tốt.

Y có thể dùng nhan sắc để quyến rũ người này yêu y, toàn tâm toàn ý với y trong suốt hai đời, cậu ấy cam nguyện yêu chiều để y tự do làm mọi thứ y thích, cậu ấy luôn đứng phía trước để bảo vệ và ngăn cản mọi chướng ngại cản đường y.
“Ưm……” Giang An Lan nuốt nước miếng giống như muốn ngăn cản không cho mình phát ra âm thanh kỳ lạ.

Cậu lấy tay che lên miệng mình rồi nhắm chặt mắt lại không dám nhìn động tác của Yến Trì.
Yến Trì nhìn thấy hết những hành động này.

Vốn dĩ y định chỉ bôi thuốc cho Tiểu Kiếm Tu ai dè khi thấy thân thể này y lại nảy sinh suy nghĩ khác.
Yến Trì không cảm thấy mình nghĩ vậy có gì sai cả, ai cũng có quyền yêu cái đẹp thôi.

Huống chi thân thể này của Tiểu Kiếm Tu lại hợp khẩu vị của y như vậy, việc này không thể trách y được.

Không chỉ như vậy, đời này bọn họ đã sống cùng nhau lâu như vậy, Yến Trì đã biết rõ Giang An Lan cố tình luyện để có được cơ thể mà y thích.
Vốn dĩ dáng người của Giang An Lan đã là kiểu mà Yến Trì rất thích giờ lại cố gằng rèn luyện thì lại càng thêm xuất sắc.

Mỗi một khối cơ bắp đều cân xứng hoàn hảo nhìn vào tràn ngập sức mạnh.


Cái loại khí thế đàn ông này được Giang An Lan biểu hiện vô cùng hoàn hảo.

Đây là dáng người mà Yến Trì hằng mơ ước.
Thuốc mỡ từ từ tan ra rồi thấm vào vết sẹo.

Khi thuốc vừa ngấm vào là mang theo cảm giác tê ngứa nhè nhẹ.
Dù đang bôi thuốc nhưng Yến Trì vẫn không muốn buông tha cho Tiểu Kiếm Tu của y.

Ngón tay cũng dần sờ sang chỗ khác sau đó tiện đường mà sờ loạn khắp nơi làm cho thuốc mỡ dính đầy lên ngực cậu, tất nhiên làm sao mà y bỏ sót chỗ mà y thích nhất được chứ.

Y dùng cả bàn tay để xoa nắn cơ bắp làm cậu dần thả lòng.
Yến Trì nở nụ cười xấu xa lấy chóp mũi cọ nhẹ qua má Giang An Lan, hơi thở trực tiếp phả vào lỗ tai của Giang An Lan khiến cậu rụt cổ lại, “Tại sao Lan Lan phải che miệng? Do ta quá mạnh tay sao?”
“Không phải……” Giang An Lan vừa mới bỏ tay ra định trả lời đã bị Yến Trì chớp thời cơ dùng linh lực để bao lấy hai viên tròn trước ngực làm cậu run rẩy toàn thân.

Giang An Lan nhìn Yến Trì gần ngay trước mắt định nói gì đó nhưng khi thấy ý cười trong ánh mắt y liền yên lặng nuốt lời định nói xuống bụng.
“Nhưng mà tim của Lan Lan đập rất nhanh còn run rẩy cả người nữa lại che miệng không nói gì nên ta không biết có phải ta làm Lan Lan khó chịu không? Hay là thuốc mỡ này làm Lan Lan không thoải mái?” Yến Trì dùng đôi mắt đầy sự khó hiểu nhìn Giang An Lan.

Y nhìn Tiểu Kiếm Tu nhà mình vì bị trêu chọc mà đỏ bừng cả mặt thì trong lòng liền cực kỳ vui vẻ.
Y biết bất kể y có làm gì Giang An Lan đi nữa thì Tiểu Kiếm Tu đều sẽ ngoan ngoãn chịu đựng, không dám than vãn.

Cậu luôn luôn tin tưởng trao hết mọi thứ cho y.

Hay là nói một cách dễ hiểu hơn, vì cậu ấy yêu y nên luôn sẵn lòng yêu thương, cưng chiều và làm mọi thứ y thích.
Nghĩ đến đây, trong lòng y liền thoải mái vô cùng.
Ngón tay của Yến Trì xẹt âu làn da của Giang An Lan liền nhận ra cậu đang cố gắng thả lòng, “À t cảm thấy rồi, Lan Lan không khó chịu chỗ nào cả, đúng không?”
Giang An Lan nghe vậy càng thêm thẹn thùng.

Cậu liền dùng tay che đôi mắt lại nhưng khi mất đi thị giác thì con người ta càng trở nên nhạy cảm.

Bây giờ người cậu yêu đang không ngừng trêu chọc cậu, rõ ràng là cảm giác xa lạ này làm thân thể muốn chạy trốn nhưng cậu lại lưu luyến sự tiếp xúc thân mật của hai người lúc này kết quả là cậu nhịn không được mà giật giật đôi chân.
Động tác của Tiểu Kiếm Tu không tránh khỏi ánh mắt của Yến Trì, ánh mắt y lướt xuống dưới rồi cười lớn “À thì ra không chỉ ở bên trên thôi à.”
Yến Trì nói rồi duỗi tay lấy bàn tay mà Giang An Lan đang dùng để che mắt ra, không ngoài ý muốn y đac thấy được gương mặt đang đỏ bừng của cậu.

Tiểu Kiếm Tu nhắm mắt lại niệm một cái gì đó trong miệng, khi đến gần thì mới phát hiện thì ra đó là thanh tâm chú.
“Được rồi được rồi đừng niệm nữa, ta không chọc Lan Lan nữa.” Cuối cùng Yến Trì cũng chịu buông tha cho Giang An Lan, y chỉnh lại quần áo của cậu cho ngay ngắn “Lần này ta tạm tha cho Lan Lan, mấy cái chuyện song tu này để đến sau lễ hợp tịch đi, Lan Lan sẽ không để ta chờ lâu đúng không?”
“Vì người chạm vào là A Trì nên ta mới không giữ được bình tĩnh.” Giang An Lan giữ chặt tay của Yến Trì nghiêm túc nói với y, bất quá khi nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng của cậu thì lại không còn chút khí thế nào.

Phản ứng của thân thể không thể lừa người khác nhưng cậu không muốn người cậu yêu nghĩ rằng cậu là một người tùy tiện.

Nếu không phải vì Yến Trì trêu cậu như thế thì cậu cũng không có những phản ứng này.
“Ta biết, trong lòng Lan Lan luôn nghĩ đến ta.” Yến Trì cười, y nhìn hai mắt ướt át của Giang An Lan liền cúi người xuống hôn môi của Tiểu Kiếm Tu.
Ở một nơi khác, Ngọc Phong đang bất lực nhìn vào cánh cửa nhà bếp bị khóa lại không thể nào mở ra được, hắn quay lại nói với Từ Từ: “Không lẽ Từ Từ cũng thường xuyên bị nhốt lại vậy sao?”
“Không phải, đây là thứ dành riêng cho ngươi.” Từ Từ bố thí cho Ngọc Phong một ánh mắt, “Bình thường ta sẽ không đi làm phiền chủ tử và thiếu tông chủ nghỉ ngơi.

Chủ tử khóa lại là vì sợ ngươi đi ra ngoài làm phiền hai người bọn họ.”
Ngọc Phong:…….


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương