Bởi vì Yến phủ đối xử không tốt với Yến Trì, Giang An Lan cũng không cho Yến phủ sắc mặt tốt.

Yến Đông Triết làm sao cũng không nghĩ được việc hắn ta tặng Yến Trì đi làm lô đỉnh lại thành ra thế này.

Yến Trì vậy mà lọt vào mắt xanh của tiểu công tử nhà tiên trưởng, không biết thủ thỉ thế nào mà giờ cả Yến phủ đều phải xem sắc mặt của y mà sống.

Giang Hiển Chiêm kêu hai người đến trước mặt.

Là người mà con trai cưng của mình coi trọng, muốn mang về làm đạo lữ.

Khi hắn vừa nghe được chuyện này suy nghĩ đầu tiên chính là Yến Trì muốn gạt con trai hắn.

Giang Hiển Chiêm bỗng nhiên nhớ lại chuyện Thượng Dương thân thể của Yến Trì, tính đi tính lại cũng là con trai của hắn kiếm lời.

Giang Hiển Chiêm nhìn Yến Trì cùng Giang An Lan, “Hai đứa nói thật sao?”
“Cha, con muốn cùng A Trì kết làm đạo lữ, con đã hứa sẽ luôn bảo hộ y.” Giang An Lan mở miệng, cậu che ở trước mặt Yến Trì.

“Vậy còn ngươi? Ngươi có phải thật lòng muốn cùng con ta kết làm đạo lữ ” Giang Hiển Chiêm mắng con trai của mình một câu ở trong lòng,ánh mắt lướt qua con trai, nhìn về phía Yến Trì.

“Hồi Giang tiền bối, thật lòng.” Yến Trì không có tránh né ánh mắt Giang Hiển Chiêm, dùng hành động nói cho Giang Hiển Chiêm, quyết tâm dựa vào Giang An Lan để ăn cơm mềm của y.

Giang Hiển Chiêm nghĩ nghĩ, thiếu niên trước mắt này là Thượng Dương thể, Thiên Linh căn.

Đi theo về Xích Dương Tông rồi chăm chỉ tu luyện, tiền đồ vô lượng.

Hắn ở Yến phủ chịu hết uất ức, là Lan Nhi cứu hắn ra.

Ngày sau nhớ kỹ phần ân tình này, đối đãi Lan Nhi chắc sẽ không tệ.

Hơn nữa Thượng Dương thể, cũng trợ giúp con đường tu luyện của Lan Nhi.

Tình toán một hồi, Giang Hiển Chiêm phát hiện, mang theo Yến Trì về Xích Dương Tông với Xích Dương Tông, với Giang An Lan, đều là trăm lợi không hại!

Ánh mắt Giang Hiển Chiêm ánh mắt lại nhìn về phía con trai, tai họa ngầm trong tim Lan Nhi biết khi nào mới có thể giải trừ, tâm trí không được đầy đủ…… Ân? Từ từ, đồ vật trong tim con trai cưng đâu? “Lan Nhi, con lại đây, để cha kiểm tra một chút?”
Giang An Lan nghe lời đi qua, để Giang Hiển Chiêm kiểm tra cho cậu.

Nhìn mặt cha mình dần dần mừng như điên, trên mặt Giang An Lan cũng lộ ra khó hiểu biểu tình!
“ Tốt, thế mà đã tốt rồi!” Giang Hiển Chiêm kích động nhìn con trai của mình.

Vấn đề vẫn luôn làm khó hắn mấy năm nay bỗng dưng biến mất.

“Lan Nhi, đồ vật trong tim con đâu rồi, con biết chuyện gì xảy ra không?”
“Trái tim?” Giang An Lan cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, lại nghi hoặc ngẩng đầu, “Cha, trái tim con có cái gì sao?”
“Là cha hồ đồ, con căn bản không biết.

Thân thể con gần đây có cảm giác kì lạ nào không?” Giang Hiển Chiêm nhiều lần kiểm tra đo lường, phát hiện thân thể của con trai đã khỏe lên rất nhiều, tai họa trong trái tim cũng đã không còn.

“Không có gì đặc biệt, chỉ là trước kia trong lòng cứ mơ mơ hồ hồ Hiện tại giống như thanh minh rất nhiều, giống như đã biết rất nhiều việc” Giang An Lan nói ra cảm giác của mình.

“Quẻ của Thiên Thu Tử quả thật không sai, đi một chuyến Yến phủ ở Phàm Nhân Giới quả nhiên có thu hoạch.” Giang Hiển Chiêm ôm chặt Giang An Lan, duỗi tay xoa nhẹ đầu của con trai.

Vui sướng không nói nên lời.

“Lan Nhi, tai họa ngầm trong cơ thể con hôm qua còn hôm nay đã không có.

Con có biết đã xảy ra chuyện gì không? Hoặc là con đã làm cái gì?” Giang Hiển Chiêm buông lỏng thả Giang An Lan ra, lấy ra một khối ngọc giản, hướng bên trong viết cái gì đó.

Vung tay lên, ngọc giản biến thành một con bướm bằng ngọc bay ra khỏi phòng.

“Không có gì đặc biệt, chỉ là……” Giang An Lan nói nói liền đỏ mặt, trộm nhìn Yến Trì một cái, “ Chỉ là tối hôm qua cùng A Trì thề lập khế ước.”
Giang Hiển Chiêm trầm mặc trong chốc lát.

Hay ghê, đây là cái mà người ta gọi là sức mạnh của tình yêu sao? Giang Hiển Chiêm nhìn Yến Trì, là một đứa trẻ đáng thương, nếu con trai vì hắn mà thông suốt, vậy dẫn hắn về Xích Dương Tông cũng không có gì.

“Vấn đề của Lan Nhi đã được giải quyết, mục đích của chuyến đi này đã đạt được.

Chúng ta liền chuẩn bị trở về Xích Dương Tông thôi.” Giang Hiển Chiêm nói, hắn đi đến trước mặt Yến Trì, thu lại sự ôn hòa khi nói chuyện với Giang An, ra vẻ nghiêm nghị nói: “Nếu ngươi cùng Lan Nhi quyết định lập khế ước, như vậy ngươi cũng phải theo chúng ta trở về.”
“Tất cả nghe theo an bài của Giang tiền bối.” Yến Trì chắp tay hành lễ.

Y hiểu là Giang Hiển Chiêm muốn lập uy, hiện giờ người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu,dù sao có người sẽ giữ gìn y.

“Cha, người đừng dọa A Trì.

Y còn là người thường.” Giang An Lan vội vàng giữ chặt Giang Hiển Chiêm, có chút không cao hứng mở miệng.

Này còn chưa lập khế ước mà, khuỷu tay đã chỉa ra bên ngoài.

Giang Hiển Chiêm thở dài, “Cha không dọa hắn, chỉ là có chút việc muốn nói cùng đạo lữ của con thôi.”
“Lan Lan, không có việc gì.” Yến Trì duỗi tay dắt tay Giang An Lan, kéo cậu gần y hơn, nở một nụ cười trấn an cậu, sau đó lại nhìn về phía Giang Hiển Chiêm, “Giang tiền bối nói đúng.

Nhất định Yến Trì sẽ nghe theo.”
Lôi kéo tiểu chỗ dựa của mình, nội tâm Yến đại lão tỏ vẻ, ngươi có giỏi thì nói nữa xem, coi coi con trai ngoan của ngươi sẽ đứng về phía ai.

Giang Hiển Chiêm nhìn hai người tay trong tay, trong lòng cũng không biết là cái gì tư vị.

Như thế nào vừa ra ngoài một chuyến, đã mất con trai rồi.

Hắn lại lần nữa mở miệng, ngữ khí ôn hòa hơn lần đầu tiên rất nhiều: “Đầu tiên, bởi vì lập tức phải rời khỏi, ngươi còn việc gì muốn làm ở Phàm Nhân Giới không? Về sau nếu không có việc gì quan trọng chắc chúng ta sẽ không trở về đây nữa.”
Yến Trì ngây ra một lúc, Giang Hiển Chiêm lời nói có nghĩa là, nếu y muốn làm gì Yến phủ đều có thể, muốn trả thù cũng được.

Không nghĩ tới, cha của Giang An Lan lại có thể vì y làm chuyện này.

“Ta không có việc gì muốn làm.” Yến Trì cười một chút, xem như đáp lại.

Đời trước y đã báo thù rồi, đời này, Yến Trì nghĩ đến nhẫn có lệnh bài của Cố gia, Yến phủ này để lại cho Cố gia giải quyết đi.

Sớm muộn gì Yến phủ cũng bị diệt, đã không liên qua gì đến y rồi.


Giang Hiển Chiêm không biết suy nghĩ của Yến Trì, chỉ cảm thấy thiếu niên này thật không tồi, không đắm chìm cùng thù hận.

Lập tức liền phải đi Tu chân giới tu tiên, quả thật không nên quá đắm chìm vào thù hận, sẽ có trở ngại cho tu hành.

“Ngươi có thể buông bỏ thù hận là rất tốt, bất quá Yến phủ này khinh nhục ngươi như thế, ngươi hiện giờ là đạo lữ của Lan Nhi.

Như vậy ta cũng coi như là trưởng bối của ngươi, đối với người đã khi dễ ngươi, ta cũng sẽ thay ngươi trừng phạt.” Giang Hiển Chiêm vươn tay, đầu ngón tay tụ thành một ngọn lửa.

Ngọn lửa kia màu sắc đỏ tươi, cho dù chỉ nhỏ như vậy nhưng cũng làm nhiệt độ tăng lên rất nhiều.

Giang Hiển Chiêm thừa dịp Yến Trì không chú ý, đem ngọn lửa ấn vào mi tâm y, một lát lại thu hồi tay.

“Cha!” Giang An Lan nhìn hành động của cha mình, sợ tới mức vội vàng đi xem Yến Trì.

Chỉ thấy một đóa hoa đỏ sậm hình ngọn lửa in vào giữa mày của Yến Trì.

Giang An Lan có chút luống cuống chân tay, sốt ruột nhìn trên trán Yến Trì nhiều ra một đóa hoa màu đỏ, lại không dám tùy ý đụng vào: “A Trì, có đau không, có chuyện gì hay không?”
Yến Trì chỉ hơi kinh ngạc một chút trước hành động của Giang Hiển Chiêm,sau khi ngọn lửa kia vào cơ thể, y liền biết đó là thứ tốt.

Y duỗi tay sờ sờ vị trí giữa mày, có chút nóng, “Không đau, chính là có chút nóng.”
“Xem như cho tiểu tử ngươi lời to rồi” Giang Hiển Chiêm bị con trai mình hiểu lầm là người xấu, trong lòng không thoải mái, chỉ có thể đem bất mãn hướng tới Yến Trì, “Ngươi chắc là không biết rõ ý nghĩa của Thượng Dương thân thể rốt.

Cho dù là Xích Dương Tông cũng không nhất định có thể bảo vệ Thượng Dương thân thể.

Cũng coi như trùng hợp, ta đi chuyến này có mang theo một ngọn Xích Dương Thánh Hỏa.

Ta đem nó đưa vào giữa mày của ngươi, giúp ngươi che giấu bí mật Thượng Dương thân thể.”
Nghe được Giang Hiển Chiêm nói như vậy, Yến Trì cũng nhớ một ít về Xích Dương Thánh Hỏa.

Chuyện về Xích Dương Thánh Hỏa cũng là trước kia Giang An Lan đã từng nói với y.

Lúc ấy Giang An Lan giống như mới vừa lên làm tông chủ Xích Dương Tông, lần đó cậu mang theo một ngọn lửa đi vào trong núi của y.

Nói ngọn lửa đỏ không bao giờ tắt này chính là Xích Dương Thánh Hỏa, là thiên địa linh bảo.

Ngoại trừ khả năng của chính ngọn lửa, năng lực lợi hại nhất là che giấu.

Bởi vì lời đồn về ngọn lửa quá mức, thường thường sẽ làm người ta xem nhẹ mặt khác đồ vật.

Dùng Xích Dương Thánh Hỏa rèn Linh Khí thì Linh Khí này sẽ có thêm khả năng ẩn giấu.

Yến Trì nhớ rõ lúc ấy y từng oán hận với Tiểu Kiếm Tu về phiền phức mà Thượng Dương thân thể mang lại, ra cửa sẽ bị các loại quấy rầy.

Sau đó Tiểu Kiếm Tu liền mang cho y một ngọn Xích Dương Thánh Hỏa.

Bất quá lúc ấy Yến Trì cũng đã không còn hứng thú ra cửa, cho nên không có nhận lấy, làm Tiểu Kiếm Tu mang trở về.

“Xích Dương Thánh Hỏa là bảo bối trấn tông của Xích Dương Tông, chỉ có tông chủ Xích Dương Tông mới có quyền sử dụng.” Giang Hiển Chiêm nhìn ngọn lử giữa mày Yến Trì, đau lòng một chút, “Ngươi cần phải biết, mấy trăm năm mới có thể ngưng tụ được một ngọn lửa lớn như vậy.

Xích Dương Thánh Hỏa vốn cũng chỉ lớn bằng bàn tay.

Nếu không có cống hiến to lớn cho tông môn chắc chắn không được cho ngọn lửa này.”
Yến Trì nghĩ đến Xích Dương Thánh Hỏa mà năm đó Giang An Lan mang đến hình như cũng lớn cỡ bàn tay, sẽ không phải là Tiểu Kiếm Tu đem toàn bộ bảo vật của tông môn đều mang đến đưa cho y đi.

“Tạ Giang tiền bối ban bảo.” Yến Trì lại lần nữa hành lễ cảm tạ Giang Hiển Chiêm.

Y lại quay đầu nhìn Giang An Lan ở bên cạnh đang lo lắng cho y.

Ánh mắt y hơi trầm xuống, đời trước, Tiểu Kiếm Tu này rốt cuộc đã vì y âm thầm làm bao nhiêu chuyện đây.

Chỉ vì một câu nói của y mà cả pháp bảo trấn môn cũng tự tay đưa đến cho y, Yến Trì không biết nói cái gì.

Hiện giờ Giang An Lan không phải là Giang An Lan của kiếp trước, có thể nói, không có tu luyện ngậm miệng thiền.


Yến Trì bỗng nhiên nhận ra, có phải đời trước Giang An Lan vẫn luôn ôm tâm tư với y, vẫn luôn luôn ở bên cạnh y.

“A Trì, huynh sao vậy? Có phải ngọn lửa này làm huynh khó chịu không?” Giang An Lan mẫn cảm phát hiện tâm tình của Yến Trì hình như có chút không đúng.

Cậu lo lắng dò hỏi, rất sợ Yến Trì không thoải mái.

Tiếng nói của Giang An Lan làm Yến Trì lấy lại tinh thần, y cười nhẹ, bàn tay vốn chỉ nắm hờ giờ đây mười ngón tay đã đan vào nhau “Lan Lan, cậu đối với ta thật tốt.”
Không có dự đoán được Yến Trì bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười kia làm Giang An Lan có chút chống đỡ không được, hoảng loạn cúi đầu, “Hẳn là…… Hẳn là…… Cha nói, đối đạo lữ muốn thiệt tình, muốn một lòng đối tốt với y.”
“Ha ha ha, Lan Nhi nói không sai.” Giang Hiển Chiêm cười to, tiến lên xoa nhẹ đầu của hai thiếu niên, “Được rồi đừng dính nhau nữa, trời không còn sớm, chúng ta xuất phát về Xích Dương Tông thôi.”
Đám người Yến Trì rời đi, toàn bộ Yến phủ đều ra đưa tiễn.

Bởi vì suy xét đến Yến Trì, Giang Hiển Chiêm lấy ra một cái linh thuyền.

Một cái linh thuyền thật lớn chợt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, làm bá tánh đều đồng loạt quỳ xuống đất lạy, hô to thần tiên hiển linh.

Yến Đông Triết mang theo đám người Yến Hoằng Tân, Yến Hoằng Đào ở phía sau cửa cung kính chờ, hắn có chút thấp thỏm.

Vốn là muốn đưa một cái lô đỉnh để nương nhờ sự che chở của tiên nhân, nói không chừng hắn cũng có thể trường sinh thậm chí làm tiên.

Nhưng ai mà biết được cái lô đỉnh này lại dụ dỗ được tiểu công tủ nhà tiên trưởng.

Còn nói cái gì mà mang về lập khế ước kết làm đạo lữ! Này không phải là thành thân sao.

Mấy năm nay Yến phủ đối xử như thế nào với Yến Trì, hắn trong lòng biết rõ ràng.

Hiện giờ thằng con trai mà hắn luôn chướng mắt có được chỗ dựa, không chừng còn đang nghĩ sẽ trả thù thế nào đây.

“Ở trong phủ của ngươi đã nhiều ngày, ngươi hầu hạ tận tâm, con ta cũng tìm được đạo lữ sẽ cùng lập khế ước.

Tuy nói ngươi phẩm hạnh không hợp, lòng tham không đáy, nhưng là rốt cuộc thúc đẩy một cọc nhân duyên.” Giang Hiển Chiêm mặt không biểu tình nhìn Yến Đông Tiết đang quỳ trên mặt đất run bần bật, “Ta cho ngươi một câu chỉ bảo.

Trong tats cả các đứa trẻ này chỉ có hai đứa là con ruột của ngươi.

Một người hôm nay ta mang đi, sau này cùng ngươi không còn quan hệ.”
Nói xong, Giang Hiển Chiêm mang theo Yến Trì cùng Giang An Lan lên linh thuyền, chỉ chừa lại mình Yến Đông Triết mặt mày trắng bệch nhìn các con đang ở bên cạnh hắn.

Ở trên linh thuyền nhìn thoáng qua Yến phủ đang loạn thành một đoàn, Yến Trì có chút tò mò mở miệng: “Giang tiền bối, ngài vừa mới nói là thật?” Cho dù khiếp trước khi báo thù Yến Trì cũng chưa từng hoài nghi huyết thống của các anh chị em này.

“Ta đây đương nhiên là tùy tiện nói thôi.” Giang Hiển Chiêm nửa dựa vào một cái trường kỷ, tư thế tùy ý, trên mặt cũng không có một chút áy náy nào, “ Loại chuyện như huyết mạch này, cho dù là ta đang ở Hóa Thần kỳ, dùng mắt thôi cũng không nhìn ra được.”
“Ta đáp ứng Lan Nhi phải cho ngươi một cái công đạo.

Trực tiếp động thủ sẽ làm ô uế kiếm của ta, khiến cho chính bọn họ đi lăn lộn đi.” Giang Hiển Chiêm ánh mắt dừng ở trên người hai người, “Trì nhi, Lan Nhi, các ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này khó nhận biết nhất chính là lòng người.

Các ngươi về sau sẽ luôn sống cùng nhau nhất định phải nâng đỡ cho nhau, tin tưởng nhau, không thể bởi vì một câu nói của người khác mà bất hòa.”
Yến Trì không nghĩ tới Giang Hiển Chiêm chỉ là vì trút giận cho y.

Cha của y chắc chắn sẽ vì câu này mà lo sợ bất an.

Vì điều tra ra ai là con ruột chắc chắc sẽ làm cho Yến phủ loạn đến gà bay chó sủa.

Cha của Giang An Lan đúng là khác xa so với tên ngốc Giang An Lan này..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương